Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 377
Diep
25/10/2021
Vừa tắm được một nửa, trong lòng tôi bỗng nhiên có loại cảm giác nguy hiểm dâng lên, tôi lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng vào, cẩn thận nghe xung quanh.
Là tiếng bước chân, tiếp bước chân này rất nhẹ nhưng lại rất gấp gáp, đang từ hành lang lặng lẽ tới gần căn phòng của tôi.
Trong lòng tôi hoảng sợ không thôi, là người tới bắt tôi sao?
Tôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới lầu có hai người đang canh gác.
Hai người kia rõ ràng đều có tu vi nhị phẩm cao cấp.
Trong lòng tôi cực kỳ hoảng loạn, vì sao bọn họ biết được tung tích của tôi chứ? Tôi chỉ nói cho một mình Chu Nguyên Hạo biết mà thôi.
Chẳng lẽ Nguyên Hạo…Không, không thể nào, Chu Nguyên Hạo sẽ không bán đứng tôi đâu.
Tôi cắn chặt răng, mở cửa sổ ra, thả người nhảy xuống, hai người đàn ông nhị phẩm kia vừa thấy được, thì lập tức rút súng ra, quay về phía tôi mà bóp cò.
Tôi hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, dùng Sư tử hống đá bay hai người họ, viên đạn trên không trung cũng bị chặn lại một chút.
Nhưng tôi lại không nghĩ tới, sức mạnh của súng ống lại mạnh tới vậy, dù bị Sư tử hống của tôi cản lại nhưng vẫn bay về phía bên tôi.
Tôi cảm thấy trên bụng nóng lên một chút, sau đó dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
“Cô ta ở bên ngoài!”
Trong hành lang truyền tới tiếng kêu, tôi cắn chặt hàm răng, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, dùng hết sức lực từ thuở bú mẹ mà phi nước đại ra trước, vừa mới bắt đầu, vết thương trên bụng của tôi vẫn rất đau, nhưng tới cuối cùng, đau đớn cũng trở nên chết lặng, chỉ là khí lực lại bị xói mòn rất nhanh.
Nhưng những người kia vẫn còn đuổi tới từ phía sau.
Lúc này, tôi đã rời khỏi trấn nhỏ, chui vào trong một khu rừng núi, những người kia vậy mà lại dẫn theo chó săn, truy tìm theo mùi máu của tôi, mà trên người tôi máu lại chảy ồ ạt không ngừng, đúng là một vật phát ra mùi di động.
Làm sao bây giờ?
Tôi nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện ra đằng trước có một vách núi thấp bé, tôi cắn răng thuận theo vách núi bò xuống bên dưới, ẩn mình phía sau tảng đá lớn dưới vách núi.
Cũng là số tôi còn may, trên vách núi lại mọc cả đám cỏ mặt trăng, loài cỏ này có mùi thơm cực kỳ nồng, có thể nhiễu loạn khứu giác của động vật.
Tôi nắm một mớ, bỏ vào trong miệng nhai nát, rồi thỏa lên khắp người.
Cũng không lâu lắm, mấy bóng dáng cường tráng cao lớn, cầm theo súng trong tay và dẫn theo dám chó săn đuổi tới, những con chó săn kia ngửi nửa ngày phía trước đám cỏ họ mặt trăng, cuối cùng không ngửi ra được gì khác.
“Ghê tởm thật, thế mà lại để cô ra trốn thoát.”
Một người đàn ông nói.
“Cô ta bị thương, chắc chắn là chạy không xa.”
Một người khác nói tiếp: “Cho dù cô ta có chạy trốn được, cũng tất nhiên sẽ có người báo tin cho chúng ta.”
Nghe tới đây, trong lòng tôi phát lạnh từng cơn.
Có người báo tin cho bọn họ. Là ai?
Tôi thực sự không muốn nghi ngờ Chu Nguyên Hạo, nhưng đủ loại dấu hiệu khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Chờ những người kia đi khỏi, tôi che vết thương lại, lảo đảo một trận, bên ngoài quá lạnh, tôi lại đi vào một trấn nhỏ khác, vừa mới tiến vào quán trọ đã nhìn thấy TV đang treo trên tường phát ra tin tức.
Một nữ MC xinh đẹp nhưng dùng ngôn ngữ đầy thù hận nói ra tin tức: “Bảy giờ trước, trong một khách sạn tại thủ đô đã xảy ra một vụ giết người rợn cả người, người bị hại chính là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, cô gái trẻ họ Khương ở cùng cô bé này chính là người có hiềm nghi lớn nhất, cảnh sát nhắc nhở mọi người…
Tôi nhìn thấy trên màn hình TV là hình ảnh của mình, phía dưới còn khung treo thưởng, cung cấp được đầu mối lại có thể lên tới 150 triệu đồng. Còn nếu như bắt được tôi, tiền thường lên tới 3 tỷ.
Trong ngực tôi phát ra từng đợt khí lạnh, tôi lập tức quay người chạy ra ngoài, vì cái ba tỷ này, tôi dù đặt chân ở chỗ nào cũng sẽ không an toàn.
Tôi sờ lên túi vải tùy thân, may mắn tôi vẫn luôn mang nó theo bên người, không thì thật sự phải vào đường cùng rồi.
Tôi lại trở về rừng cây bên kia, tìm một cái động nhỏ trốn vào, mở áo choàng tắm ra xem xét, trên bụng có hai cái lỗ, còn có máu vẫn chưa khô kịp.
Là tiếng bước chân, tiếp bước chân này rất nhẹ nhưng lại rất gấp gáp, đang từ hành lang lặng lẽ tới gần căn phòng của tôi.
Trong lòng tôi hoảng sợ không thôi, là người tới bắt tôi sao?
Tôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới lầu có hai người đang canh gác.
Hai người kia rõ ràng đều có tu vi nhị phẩm cao cấp.
Trong lòng tôi cực kỳ hoảng loạn, vì sao bọn họ biết được tung tích của tôi chứ? Tôi chỉ nói cho một mình Chu Nguyên Hạo biết mà thôi.
Chẳng lẽ Nguyên Hạo…Không, không thể nào, Chu Nguyên Hạo sẽ không bán đứng tôi đâu.
Tôi cắn chặt răng, mở cửa sổ ra, thả người nhảy xuống, hai người đàn ông nhị phẩm kia vừa thấy được, thì lập tức rút súng ra, quay về phía tôi mà bóp cò.
Tôi hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, dùng Sư tử hống đá bay hai người họ, viên đạn trên không trung cũng bị chặn lại một chút.
Nhưng tôi lại không nghĩ tới, sức mạnh của súng ống lại mạnh tới vậy, dù bị Sư tử hống của tôi cản lại nhưng vẫn bay về phía bên tôi.
Tôi cảm thấy trên bụng nóng lên một chút, sau đó dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
“Cô ta ở bên ngoài!”
Trong hành lang truyền tới tiếng kêu, tôi cắn chặt hàm răng, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, dùng hết sức lực từ thuở bú mẹ mà phi nước đại ra trước, vừa mới bắt đầu, vết thương trên bụng của tôi vẫn rất đau, nhưng tới cuối cùng, đau đớn cũng trở nên chết lặng, chỉ là khí lực lại bị xói mòn rất nhanh.
Nhưng những người kia vẫn còn đuổi tới từ phía sau.
Lúc này, tôi đã rời khỏi trấn nhỏ, chui vào trong một khu rừng núi, những người kia vậy mà lại dẫn theo chó săn, truy tìm theo mùi máu của tôi, mà trên người tôi máu lại chảy ồ ạt không ngừng, đúng là một vật phát ra mùi di động.
Làm sao bây giờ?
Tôi nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện ra đằng trước có một vách núi thấp bé, tôi cắn răng thuận theo vách núi bò xuống bên dưới, ẩn mình phía sau tảng đá lớn dưới vách núi.
Cũng là số tôi còn may, trên vách núi lại mọc cả đám cỏ mặt trăng, loài cỏ này có mùi thơm cực kỳ nồng, có thể nhiễu loạn khứu giác của động vật.
Tôi nắm một mớ, bỏ vào trong miệng nhai nát, rồi thỏa lên khắp người.
Cũng không lâu lắm, mấy bóng dáng cường tráng cao lớn, cầm theo súng trong tay và dẫn theo dám chó săn đuổi tới, những con chó săn kia ngửi nửa ngày phía trước đám cỏ họ mặt trăng, cuối cùng không ngửi ra được gì khác.
“Ghê tởm thật, thế mà lại để cô ra trốn thoát.”
Một người đàn ông nói.
“Cô ta bị thương, chắc chắn là chạy không xa.”
Một người khác nói tiếp: “Cho dù cô ta có chạy trốn được, cũng tất nhiên sẽ có người báo tin cho chúng ta.”
Nghe tới đây, trong lòng tôi phát lạnh từng cơn.
Có người báo tin cho bọn họ. Là ai?
Tôi thực sự không muốn nghi ngờ Chu Nguyên Hạo, nhưng đủ loại dấu hiệu khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Chờ những người kia đi khỏi, tôi che vết thương lại, lảo đảo một trận, bên ngoài quá lạnh, tôi lại đi vào một trấn nhỏ khác, vừa mới tiến vào quán trọ đã nhìn thấy TV đang treo trên tường phát ra tin tức.
Một nữ MC xinh đẹp nhưng dùng ngôn ngữ đầy thù hận nói ra tin tức: “Bảy giờ trước, trong một khách sạn tại thủ đô đã xảy ra một vụ giết người rợn cả người, người bị hại chính là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, cô gái trẻ họ Khương ở cùng cô bé này chính là người có hiềm nghi lớn nhất, cảnh sát nhắc nhở mọi người…
Tôi nhìn thấy trên màn hình TV là hình ảnh của mình, phía dưới còn khung treo thưởng, cung cấp được đầu mối lại có thể lên tới 150 triệu đồng. Còn nếu như bắt được tôi, tiền thường lên tới 3 tỷ.
Trong ngực tôi phát ra từng đợt khí lạnh, tôi lập tức quay người chạy ra ngoài, vì cái ba tỷ này, tôi dù đặt chân ở chỗ nào cũng sẽ không an toàn.
Tôi sờ lên túi vải tùy thân, may mắn tôi vẫn luôn mang nó theo bên người, không thì thật sự phải vào đường cùng rồi.
Tôi lại trở về rừng cây bên kia, tìm một cái động nhỏ trốn vào, mở áo choàng tắm ra xem xét, trên bụng có hai cái lỗ, còn có máu vẫn chưa khô kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.