Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 410
Diep
26/10/2021
Nói xong, anh ta lấy hai cục thạch trắng nhét vào trong miệng tôi,
khiến hai bên quai hàm gồ lên, lại lấy chỗ thạch trắng còn lại xoa xoa
ra, dán lên mặt tôi, cuối cùng là đắp mặt nạ người đắp lên mặt tôi.
Tôi lấy gương ra soi một chút thì nhất thời sợ ngây người.
Thiếu nữ có chút bụ bẫm trong gương này là ai?
“Vẫn chưa xong đâu.”
Vân Kỳ nói: “Dịch dung thật sự là phải thay đổi cả dáng người.”
Nói xong, hai tay anh ta kết thành một pháp ấn, hóa phép lên người tôi, vốn dĩ tôi cao một mét sáu mươi lăm, lại lập tức biến thành một mét rưỡi, nhìn qua toàn thân mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành.
Vân Kỳ cũng thay đổi dung mạo của mình, biến thành một thiếu niên thanh tú.
Chúng tôi đi tìm một khách sạn để ở, nhưng lại phát hiện tất cả các phòng hạng sang trong khách sạn đều là người tu đạo ở.
Chúng tôi vừa mới ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên cái thì đã nhìn thấy Trương Hoằng Thái.
Khóe miệng tôi giật giật mấy cái, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Bỗng nhiên Vân Kỳ cầm tay tôi, nói: “Đừng lo lắng, anh ta không nhận ra cô đâu.”
Tôi cười một tiếng, rút tay ra khỏi tay anh ta.
Anh ta thấy trong tay trống rỗng, sắc mặt có chút đau thương.
Có hai sư đệ đi bên cạnh Trương Hoằng Thái, anh ta đang nói chuyện với sư đệ, căn bản không chú ý tới chúng tôi.
“Mị Phong, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, còn có địa cung Tam Thiên cũng mở ra rồi, đừng đi trêu chọc người của Lãm Sơn, hết lần này đến lần khác mấy người lại không chịu nghe.”
Sắc mặt Trương Hoằng Thái âm trầm.
Trên đầu thiếu niên tên Mị Phong kia búi tóc theo kiểu của đạo sĩ, cúi đầu nói: “Đại sư huynh, chủ yếu là bọn họ quá kiêu ngạo, tên đạo sĩ tên Ngọc Thanh của Lãm Sơn kia, lại còn nói anh thua kém đại sư huynh Huyền Thanh của bọn họ, còn nói anh là bại tướng dưới tay của Thanh Huyền, em giận nên mới ra tay mà.”
Trương Hoằng Thái nói: “Cậu ta nói thì cứ để cho cậu ta nói, anh còn có thể thiếu mất một bên tai sao?”
Hai sư đệ cũng không nói gì, nhưng trên mặt đều có chút không cam lòng, mặc dù Trương Hoằng Thái biểu hiện rất dứt khoát, nhưng đáy mắt cũng lóe lên vẻ tức giận, ba người đi sát qua chúng tôi, vào thang máy.
Tôi thấp giọng nói: “Xem ra mâu thuẫn giữa Lãm Sơn và Mai Sơn càng ngày càng nghiêm trọng, tôi chỉ hy vọng họ không tạo ra một kết cục tồi tệ là được.”
Vân Kỳ mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói gì nhiều.
Sau khi sắp xếp ôn thỏa trong phòng, chúng tôi đến phòng ăn ở lầu hai để ăn cơm, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy hai nhóm người đang đứng song song đối chọi nhau gay gắt.
Một phe trong đó dĩ nhiên là Mai Sơn lấy Trương Hoằng Thái cầm đầu, còn bên kia tất nhiên là Lãm Sơn, dẫn đầu cũng là một người trẻ tuổi, hơn ba mươi tuổi, dáng dấp khôi ngô, mặc một bộ âu phục bình thường rộng thùng thình trên người, nhưng ánh mắt sắc bén như dao, đứng trước Trương Hoằng Thái thì khí thế không phân cao thấp.
Chúng tôi bình tĩnh chọn một góc ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Mặt nhân viên phục vụ kia tràn đầy vẻ đau khổ, trên mặt còn có năm dấu ngón tay, vành mắt hồng hồng, nhìn qua có chút đáng thương.
Sắc mặt tôi hơi trầm xuống, thần tiên mấy người đánh nhau, tội gì mà lại làm khó một nhân viên phục vụ nho nhỏ chứ, cũng không biết là ai ra tay.
Tôi gọi mấy món thức ăn, cho nhân viên phục vụ ba trăm nghìn tiền típ, trên mặt nhân viên phục vụ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười khẽ, vô cùng cảm ơn tôi.
Bên kia tranh đấu đã đến thời khắc khẩn trương nhất, Trương Hoằng Thái trầm giọng nói: “Lần này là người của chúng tôi ra tay trước, tôi thừa nhận là chúng tôi không đúng, nhưng Thanh Huyền, Lãm Sơn mấy người cũng đừng có ức hiếp người quá đáng.”
“Ức hiếp người quá đáng?”
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười lạnh nói: “Sư đệ của anh đánh gãy một cái xương sườn của sư đệ chúng tôi, anh lại còn nói là chúng tôi ức hiếp người quá đáng?”
Tôi lấy gương ra soi một chút thì nhất thời sợ ngây người.
Thiếu nữ có chút bụ bẫm trong gương này là ai?
“Vẫn chưa xong đâu.”
Vân Kỳ nói: “Dịch dung thật sự là phải thay đổi cả dáng người.”
Nói xong, hai tay anh ta kết thành một pháp ấn, hóa phép lên người tôi, vốn dĩ tôi cao một mét sáu mươi lăm, lại lập tức biến thành một mét rưỡi, nhìn qua toàn thân mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành.
Vân Kỳ cũng thay đổi dung mạo của mình, biến thành một thiếu niên thanh tú.
Chúng tôi đi tìm một khách sạn để ở, nhưng lại phát hiện tất cả các phòng hạng sang trong khách sạn đều là người tu đạo ở.
Chúng tôi vừa mới ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên cái thì đã nhìn thấy Trương Hoằng Thái.
Khóe miệng tôi giật giật mấy cái, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Bỗng nhiên Vân Kỳ cầm tay tôi, nói: “Đừng lo lắng, anh ta không nhận ra cô đâu.”
Tôi cười một tiếng, rút tay ra khỏi tay anh ta.
Anh ta thấy trong tay trống rỗng, sắc mặt có chút đau thương.
Có hai sư đệ đi bên cạnh Trương Hoằng Thái, anh ta đang nói chuyện với sư đệ, căn bản không chú ý tới chúng tôi.
“Mị Phong, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, còn có địa cung Tam Thiên cũng mở ra rồi, đừng đi trêu chọc người của Lãm Sơn, hết lần này đến lần khác mấy người lại không chịu nghe.”
Sắc mặt Trương Hoằng Thái âm trầm.
Trên đầu thiếu niên tên Mị Phong kia búi tóc theo kiểu của đạo sĩ, cúi đầu nói: “Đại sư huynh, chủ yếu là bọn họ quá kiêu ngạo, tên đạo sĩ tên Ngọc Thanh của Lãm Sơn kia, lại còn nói anh thua kém đại sư huynh Huyền Thanh của bọn họ, còn nói anh là bại tướng dưới tay của Thanh Huyền, em giận nên mới ra tay mà.”
Trương Hoằng Thái nói: “Cậu ta nói thì cứ để cho cậu ta nói, anh còn có thể thiếu mất một bên tai sao?”
Hai sư đệ cũng không nói gì, nhưng trên mặt đều có chút không cam lòng, mặc dù Trương Hoằng Thái biểu hiện rất dứt khoát, nhưng đáy mắt cũng lóe lên vẻ tức giận, ba người đi sát qua chúng tôi, vào thang máy.
Tôi thấp giọng nói: “Xem ra mâu thuẫn giữa Lãm Sơn và Mai Sơn càng ngày càng nghiêm trọng, tôi chỉ hy vọng họ không tạo ra một kết cục tồi tệ là được.”
Vân Kỳ mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói gì nhiều.
Sau khi sắp xếp ôn thỏa trong phòng, chúng tôi đến phòng ăn ở lầu hai để ăn cơm, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy hai nhóm người đang đứng song song đối chọi nhau gay gắt.
Một phe trong đó dĩ nhiên là Mai Sơn lấy Trương Hoằng Thái cầm đầu, còn bên kia tất nhiên là Lãm Sơn, dẫn đầu cũng là một người trẻ tuổi, hơn ba mươi tuổi, dáng dấp khôi ngô, mặc một bộ âu phục bình thường rộng thùng thình trên người, nhưng ánh mắt sắc bén như dao, đứng trước Trương Hoằng Thái thì khí thế không phân cao thấp.
Chúng tôi bình tĩnh chọn một góc ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Mặt nhân viên phục vụ kia tràn đầy vẻ đau khổ, trên mặt còn có năm dấu ngón tay, vành mắt hồng hồng, nhìn qua có chút đáng thương.
Sắc mặt tôi hơi trầm xuống, thần tiên mấy người đánh nhau, tội gì mà lại làm khó một nhân viên phục vụ nho nhỏ chứ, cũng không biết là ai ra tay.
Tôi gọi mấy món thức ăn, cho nhân viên phục vụ ba trăm nghìn tiền típ, trên mặt nhân viên phục vụ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười khẽ, vô cùng cảm ơn tôi.
Bên kia tranh đấu đã đến thời khắc khẩn trương nhất, Trương Hoằng Thái trầm giọng nói: “Lần này là người của chúng tôi ra tay trước, tôi thừa nhận là chúng tôi không đúng, nhưng Thanh Huyền, Lãm Sơn mấy người cũng đừng có ức hiếp người quá đáng.”
“Ức hiếp người quá đáng?”
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười lạnh nói: “Sư đệ của anh đánh gãy một cái xương sườn của sư đệ chúng tôi, anh lại còn nói là chúng tôi ức hiếp người quá đáng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.