Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 502
Diep
07/11/2021
Khương Kha vội vàng nói: “Em cũng đi nữa ạ.”
“Không được, em phải ở lại trông nhà.” Tôi nói.
“Để cậu ấy đi đi.” Chu Nguyên Hạo nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Con chim nhỏ bị nhốt ở trong lồng, sẽ không bao giờ trở thành chim săn mồi được, chiến trường chính là nơi huấn luyện tốt nhất.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi một lát nữa em phải đi sát theo chị, nhất định không được tùy tiện hành động đấy nhé.”
Khương Kha vội vàng gật đầu.
Lúc tôi bước nhanh ra ngoài, ở nơi mà tôi không nhìn thấy được, ánh mắt của hai người bọn họ lại âm thầm giao chiến với nhau.
Tốc độ của Tư Không Uy Viễn rất nhanh, Khương Kha tập luyện chưa được hai ngày, tất nhiên là theo không kịp, tôi cần phải kéo cậu ấy, Chu Nguyên Hạo bình thản nói: “Để anh làm cho.”
Nói xong, anh liền cõng cậu ấy trên vai.
Khương Kha dùng âm thanh thấp nhất nói bên tai Chu Nguyên Hạo: “Bệ hạ, thật ra tôi vẫn là thích được ngài ôm tôi hơn.”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Nằm mơ đi.”
Tôi dường như nghe được gì đó, quay đầu lại hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo tiếp tục điềm tĩnh nói: “Cậu ấy nói muốn tự mình đi, anh đáp là “Nằm mơ đi”.”
Không biết là tại vì sao, tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Tư Không Uy Viễn bay trở về nhà, hắn ta vẫn sống ở trong căn phòng mà chúng tôi thuê lần trước, đèn trong phòng sách vẫn đang sáng trưng, một cuốn sách đề tên “Đề thi thử Đại học 3 năm gần nhất” rơi ở dưới đất, hắn ta im lặng một hồi, nghiêng người và nhặt nó lên.
Tôi có chút áy náy, nếu như không phải tôi tin những lời của Phó Thu Hằng, sẽ không gọi hắn ta đi ra ngoài, nếu vậy có lẽ Tư Thuần Nhi sẽ không xảy ra chuyện.
“Tôi có cách có thể tìm được bọn họ.” Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói.
Tư Không Uy Viễn nghiêng đầu qua nhìn anh, anh nói: “Đa Đa có thể dựa vào mùi hương để tìm thấy Tư Thuần Nhi.”
Tôi cau mày lại: “Khứu giác của chó mặc dù rất nhạy bén, nhưng mà đây dù sao cũng là một thành phố lớn, càng huống hồ Đa Đa vẫn chưa trải qua luấn luyện chuyên nghiệp.”
Chu Nguyên Hạo cười nhạt nói: “Đa Đa không phải là một con chó bình thường.”
Không lâu sau, anh ấy liền dắt Đa Đa đến, sau đó cầm một cuốn vở bài tập lên, để trước mũi của Đa Đa cho nó ngửi một chút, Đa Đa sủa sủa hai tiếng về phía chúng tôi, quay người liền lao ra ngoài.
“Đuổi theo Đa Đa đi.” Chu Nguyên Hạo nói.
Trên đường chúng tôi chạy theo con chó đen lớn ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, đến một tòa nhà đang xây dở.
Những năm này việc xây dựng nhà cửa rất rầm rộ, khắp nơi đều là những tòa nhà bởi vì ông chủ phá sản mà bị bỏ dở, Đa Đa hình như rất có tinh thần, nó dừng lại cách tòa nhà đang xây dở một trăm mét, nằm xuống dưới đất, nó sủa hai tiếng thảm thiết về phía tòa nhà đó.
Tư Thuần Nhi, chính là đang ở bên trong tòa nhà này.
Chính vào lúc này, chúng tôi nghe thấy một âm thanh ở trong tai vang lên.
“Chào mừng đã đến với cung điện tạm thời của tôi.” Giọng nói đó đùa cợt: “Xin hãy vào đây một lát.”
Chúng tôi trao đổi với nhau bằng ánh mắt một chút, Tư Không Uy Viễn dẫn đầu, trực tiếp đi thẳng vào trong tòa nhà, mấy người chúng tôi cũng theo sát phía sau.
Chúng tôi đi đến tầng cao nhất của tòa nhà đang xây dở, gió ở trên đỉnh tòa nhà hơi mạnh, vừa tiến vào, chúng tôi liền phát hiện bên trong ít nhất có tới hơn hai mươi tên phi cương, vị trí mà chúng đứng xem thì có vẻ là rất tùy tiện, nhưng mà thật ra là chúng đã được sắp xếp rất cẩn thận, đã chặn hết tất cả lối vào cũng như lối ra của chúng tôi, chỉ cần một khi chúng tôi có động tĩnh gì đó, thì bọn chúng có thể tập hợp lại và tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
Còn có một bóng lưng thon dài của một người quay về phía chúng tôi, gã ta đang đứng trên mép của sân thượng, đứng nhìn thành phố lớn phồn hoa này ở dưới chân.
Trong bóng tối, những ánh sáng ấy giống như là ánh sáng vàng kim của châu báu vậy, lại giống như những ngôi sao sáng trong dải ngân hà, khiến cho con người ta mê mẩn.
“Mày chính là Lục Thương Quyền sao?” Tư Không Uy Viễn mở miệng hỏi.
“Mày là Tư Không Uy Viễn sao?” Lục Thương Quyền vẫn quay lưng về phía chúng tôi: “Tao đã nghe qua chuyện của mày rồi. Thân là quỷ gây hạn hán, lại cam tâm đi làm bảo vệ cho một ngôi trường nhỏ bé, thật là làm mất mặt gia tộc quỷ gây hạn hán của chúng ta quá đi mất thôi.”
“Không được, em phải ở lại trông nhà.” Tôi nói.
“Để cậu ấy đi đi.” Chu Nguyên Hạo nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Con chim nhỏ bị nhốt ở trong lồng, sẽ không bao giờ trở thành chim săn mồi được, chiến trường chính là nơi huấn luyện tốt nhất.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi một lát nữa em phải đi sát theo chị, nhất định không được tùy tiện hành động đấy nhé.”
Khương Kha vội vàng gật đầu.
Lúc tôi bước nhanh ra ngoài, ở nơi mà tôi không nhìn thấy được, ánh mắt của hai người bọn họ lại âm thầm giao chiến với nhau.
Tốc độ của Tư Không Uy Viễn rất nhanh, Khương Kha tập luyện chưa được hai ngày, tất nhiên là theo không kịp, tôi cần phải kéo cậu ấy, Chu Nguyên Hạo bình thản nói: “Để anh làm cho.”
Nói xong, anh liền cõng cậu ấy trên vai.
Khương Kha dùng âm thanh thấp nhất nói bên tai Chu Nguyên Hạo: “Bệ hạ, thật ra tôi vẫn là thích được ngài ôm tôi hơn.”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Nằm mơ đi.”
Tôi dường như nghe được gì đó, quay đầu lại hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo tiếp tục điềm tĩnh nói: “Cậu ấy nói muốn tự mình đi, anh đáp là “Nằm mơ đi”.”
Không biết là tại vì sao, tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Tư Không Uy Viễn bay trở về nhà, hắn ta vẫn sống ở trong căn phòng mà chúng tôi thuê lần trước, đèn trong phòng sách vẫn đang sáng trưng, một cuốn sách đề tên “Đề thi thử Đại học 3 năm gần nhất” rơi ở dưới đất, hắn ta im lặng một hồi, nghiêng người và nhặt nó lên.
Tôi có chút áy náy, nếu như không phải tôi tin những lời của Phó Thu Hằng, sẽ không gọi hắn ta đi ra ngoài, nếu vậy có lẽ Tư Thuần Nhi sẽ không xảy ra chuyện.
“Tôi có cách có thể tìm được bọn họ.” Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói.
Tư Không Uy Viễn nghiêng đầu qua nhìn anh, anh nói: “Đa Đa có thể dựa vào mùi hương để tìm thấy Tư Thuần Nhi.”
Tôi cau mày lại: “Khứu giác của chó mặc dù rất nhạy bén, nhưng mà đây dù sao cũng là một thành phố lớn, càng huống hồ Đa Đa vẫn chưa trải qua luấn luyện chuyên nghiệp.”
Chu Nguyên Hạo cười nhạt nói: “Đa Đa không phải là một con chó bình thường.”
Không lâu sau, anh ấy liền dắt Đa Đa đến, sau đó cầm một cuốn vở bài tập lên, để trước mũi của Đa Đa cho nó ngửi một chút, Đa Đa sủa sủa hai tiếng về phía chúng tôi, quay người liền lao ra ngoài.
“Đuổi theo Đa Đa đi.” Chu Nguyên Hạo nói.
Trên đường chúng tôi chạy theo con chó đen lớn ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, đến một tòa nhà đang xây dở.
Những năm này việc xây dựng nhà cửa rất rầm rộ, khắp nơi đều là những tòa nhà bởi vì ông chủ phá sản mà bị bỏ dở, Đa Đa hình như rất có tinh thần, nó dừng lại cách tòa nhà đang xây dở một trăm mét, nằm xuống dưới đất, nó sủa hai tiếng thảm thiết về phía tòa nhà đó.
Tư Thuần Nhi, chính là đang ở bên trong tòa nhà này.
Chính vào lúc này, chúng tôi nghe thấy một âm thanh ở trong tai vang lên.
“Chào mừng đã đến với cung điện tạm thời của tôi.” Giọng nói đó đùa cợt: “Xin hãy vào đây một lát.”
Chúng tôi trao đổi với nhau bằng ánh mắt một chút, Tư Không Uy Viễn dẫn đầu, trực tiếp đi thẳng vào trong tòa nhà, mấy người chúng tôi cũng theo sát phía sau.
Chúng tôi đi đến tầng cao nhất của tòa nhà đang xây dở, gió ở trên đỉnh tòa nhà hơi mạnh, vừa tiến vào, chúng tôi liền phát hiện bên trong ít nhất có tới hơn hai mươi tên phi cương, vị trí mà chúng đứng xem thì có vẻ là rất tùy tiện, nhưng mà thật ra là chúng đã được sắp xếp rất cẩn thận, đã chặn hết tất cả lối vào cũng như lối ra của chúng tôi, chỉ cần một khi chúng tôi có động tĩnh gì đó, thì bọn chúng có thể tập hợp lại và tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
Còn có một bóng lưng thon dài của một người quay về phía chúng tôi, gã ta đang đứng trên mép của sân thượng, đứng nhìn thành phố lớn phồn hoa này ở dưới chân.
Trong bóng tối, những ánh sáng ấy giống như là ánh sáng vàng kim của châu báu vậy, lại giống như những ngôi sao sáng trong dải ngân hà, khiến cho con người ta mê mẩn.
“Mày chính là Lục Thương Quyền sao?” Tư Không Uy Viễn mở miệng hỏi.
“Mày là Tư Không Uy Viễn sao?” Lục Thương Quyền vẫn quay lưng về phía chúng tôi: “Tao đã nghe qua chuyện của mày rồi. Thân là quỷ gây hạn hán, lại cam tâm đi làm bảo vệ cho một ngôi trường nhỏ bé, thật là làm mất mặt gia tộc quỷ gây hạn hán của chúng ta quá đi mất thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.