Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 636
Diep
06/12/2021
“Cô, cô muốn làm gì?” Người đàn bà trung niên chỉ vào tôi thét to:
“Cô đâm vào con dâu tôi còn chưa tính sổ, cô lại còn muốn giết chúng tôi diệt khẩu sao?”
Những người xung quanh lập tức mồm năm miệng mười mắng tôi, còn có người trẻ tuổi cầm di động điên cuồng quay chụp tôi, kêu gào nói: “Tôi đều đã quay lại rồi, lát nữa tôi sẽ đăng lên weibo.”
Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ, nói: “Các người rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Ánh mắt của người đàn bà trung niên sáng lên, lấy khăn tay ra vẻ lau mấy giọt nước mắt không hề tồn tại, nói: “Trước tiên cô đưa khoảng một tỉ năm trăm tới một tỉ tám trăm triệu để chữa trị cho con dâu chúng tôi, nếu con dâu tôi không qua khỏi thì một cái mạng này, cô đền bù sáu tỷ, hoặc là cô lấy mạng ra đền.”
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh lại có người kêu gào: “Chị dâu, sáu tỷ là cái giá quá rẻ cho cô ta rồi, dù sao đó cũng là một mạng người, ít nhất phải mười lăm tỷ.”
“Đúng vậy, cô ta đi chiếc xe xịn thế kia, hẳn có thể dễ dàng đền bù được mười lăm tỷ.”
“Nếu không đưa đủ mười lăm tỷ, chúng ta lập tức cho cô ta đẹp mặt.”
Đáy mắt người phụ nữ lóe lên một tia ma mãnh nhưng mặt ngoài bà ta vẫn cứ khóc lóc sướt mướt, dường như phải chịu nỗi oan khuất lớn lao lắm vậy: “Nếu mọi người đều nói như vậy, vậy thì mười lăm tỷ đi.”
Một gã đàn ông cao to đứng bên cạnh tiến lên, chỉ thẳng vào mũi tôi, nói: “Lập tức giao tiền ra, nếu không hôm nay cô cũng đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”
“Đúng vậy, giao tiền ra đi!”
Những người này đều xông tới bao vây tôi, có mấy tên còn duỗi móng heo sờ lên người tôi máy cái. Sắc mặt tôi trầm xuống, một luồng linh khí từ trên người tỏa ra khiến tất cả bọn họ phải lùi lại. Tôi cả giận nói: “Mấy người đúng là một lũ táng tận lương tâm. Người phụ nữ kia rõ ràng không có chuyện gì cả, thế mà mấy người còn dám trắng trợn vu khống tôi nữa à.”
“Mày nói láo!” Người phụ nữ trung niên kia chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: “Con dâu của tao sắp chết rồi mà mày còn nói nó không bị gì cả, mày mới là thứ táng tận lương tâm đấy!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt từ từ quét qua đám người kia, luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người tôi khiến bọn họ sởm cả gai ốc nhưng nghĩ đến số tiền sắp đến tay, tất cả bọn họ lại cố gắng kiên cường lên.
Tôi chỉ vào bọn họ nói: “Đều tránh ra hết cho tôi, để tôi xem thử rốt cuộc con dâu của bà bị tông thành cái dạng gì rồi nào.”
“Mày còn muốn giở trò gì nữa?” Người phụ nữ trung niên kia la lối khóc lóc om sòm: “Có phải mày muốn nhân cơ hội giết con dâu của tao để không mất tiền chữa trị đúng không?”
Tôi cười lạnh nói: “Sao thế? Chột dạ à? Các người đều đang vây quanh tôi cơ mà. Có phải bà định để con trai giết chết con dâu rồi đổ hết chuyện này lên đầu tôi không?”
“Mẹ mày, mày nói hươu nói vượn.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt tôi chửi to. Bà ta xông lên muốn cào mặt tôi, bị tôi một chân đá thẳng vào ngực, bay ra ngoài. Sau đó tôi hai tay tôi mỗi tay đánh bay một gã đàn ông, vọt đến trước ô tô.
Gã đàn ông trẻ tuổi kia kinh hoảng nhìn tôi: “Cô, cô muốn làm gì? Tôi không cho phép cô đụng vào vợ tôi!”
Tôi tóm lấy anh ta ném sang một bên rồi bế cô gái kia lên. Hơi thở cô ta đã khá mong manh, sắp tắt thở.
Lòng tôi tràn ngập tức giận, những người này chỉ lo đòi tiền tôi chứ căn bản không để tâm đến việc cô gái này sống chết ra sao cả. Tôi lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng cô ta, sau đó đặt tay lên ngực của cô ta, đưa linh khí vào trong cơ thể, giúp cô ta nhanh chóng hấp thụ đan dược, chữa trị các cơ quan nội tạng bị tổn thương Người phụ nữ trung niên kia dẫn người xông đến, liều mạng muốn tóm lấy tôi. Trong cơn tức giận, một ngọn lửa địa ngục chui ra khỏi cơ thể tôi, lướt quanh tôi một vòng. Những người đó thấy vậy sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau, có vài người bị đốt vào tay, nổi lên những vết bỏng rộp lớn. Tôi lạnh lùng trừng bọn họ: “Tôi đã thủ hạ lưu tình rồi đấy, nếu mấy người còn dám động thủ với tôi, tôi sẽ thiêu chết mấy người.”
“Yêu quái, cô ta là yêu quái.” Người phụ nữ trung hét lớn, nhảy dựng lên rồi bỏ chạy, những người khác cũng sợ đến mức tè ra quần, mỗi người chạy nhanh đến mức có thể trở thành quán quân của Thế vận hội Olympic.
Tôi nhặt lên một cục đá, ném về phía gã đàn ông trẻ tuổi kia, vừa lúc đập vào cổ tay của anh ta. Anh ta la lớn một tiếng, điện thoại rơi xuống đất vỡ nát. Anh ta ôm tay lại, nhanh chóng chạy biệt tăm. Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Những người xung quanh lập tức mồm năm miệng mười mắng tôi, còn có người trẻ tuổi cầm di động điên cuồng quay chụp tôi, kêu gào nói: “Tôi đều đã quay lại rồi, lát nữa tôi sẽ đăng lên weibo.”
Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ, nói: “Các người rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Ánh mắt của người đàn bà trung niên sáng lên, lấy khăn tay ra vẻ lau mấy giọt nước mắt không hề tồn tại, nói: “Trước tiên cô đưa khoảng một tỉ năm trăm tới một tỉ tám trăm triệu để chữa trị cho con dâu chúng tôi, nếu con dâu tôi không qua khỏi thì một cái mạng này, cô đền bù sáu tỷ, hoặc là cô lấy mạng ra đền.”
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh lại có người kêu gào: “Chị dâu, sáu tỷ là cái giá quá rẻ cho cô ta rồi, dù sao đó cũng là một mạng người, ít nhất phải mười lăm tỷ.”
“Đúng vậy, cô ta đi chiếc xe xịn thế kia, hẳn có thể dễ dàng đền bù được mười lăm tỷ.”
“Nếu không đưa đủ mười lăm tỷ, chúng ta lập tức cho cô ta đẹp mặt.”
Đáy mắt người phụ nữ lóe lên một tia ma mãnh nhưng mặt ngoài bà ta vẫn cứ khóc lóc sướt mướt, dường như phải chịu nỗi oan khuất lớn lao lắm vậy: “Nếu mọi người đều nói như vậy, vậy thì mười lăm tỷ đi.”
Một gã đàn ông cao to đứng bên cạnh tiến lên, chỉ thẳng vào mũi tôi, nói: “Lập tức giao tiền ra, nếu không hôm nay cô cũng đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”
“Đúng vậy, giao tiền ra đi!”
Những người này đều xông tới bao vây tôi, có mấy tên còn duỗi móng heo sờ lên người tôi máy cái. Sắc mặt tôi trầm xuống, một luồng linh khí từ trên người tỏa ra khiến tất cả bọn họ phải lùi lại. Tôi cả giận nói: “Mấy người đúng là một lũ táng tận lương tâm. Người phụ nữ kia rõ ràng không có chuyện gì cả, thế mà mấy người còn dám trắng trợn vu khống tôi nữa à.”
“Mày nói láo!” Người phụ nữ trung niên kia chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: “Con dâu của tao sắp chết rồi mà mày còn nói nó không bị gì cả, mày mới là thứ táng tận lương tâm đấy!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt từ từ quét qua đám người kia, luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người tôi khiến bọn họ sởm cả gai ốc nhưng nghĩ đến số tiền sắp đến tay, tất cả bọn họ lại cố gắng kiên cường lên.
Tôi chỉ vào bọn họ nói: “Đều tránh ra hết cho tôi, để tôi xem thử rốt cuộc con dâu của bà bị tông thành cái dạng gì rồi nào.”
“Mày còn muốn giở trò gì nữa?” Người phụ nữ trung niên kia la lối khóc lóc om sòm: “Có phải mày muốn nhân cơ hội giết con dâu của tao để không mất tiền chữa trị đúng không?”
Tôi cười lạnh nói: “Sao thế? Chột dạ à? Các người đều đang vây quanh tôi cơ mà. Có phải bà định để con trai giết chết con dâu rồi đổ hết chuyện này lên đầu tôi không?”
“Mẹ mày, mày nói hươu nói vượn.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt tôi chửi to. Bà ta xông lên muốn cào mặt tôi, bị tôi một chân đá thẳng vào ngực, bay ra ngoài. Sau đó tôi hai tay tôi mỗi tay đánh bay một gã đàn ông, vọt đến trước ô tô.
Gã đàn ông trẻ tuổi kia kinh hoảng nhìn tôi: “Cô, cô muốn làm gì? Tôi không cho phép cô đụng vào vợ tôi!”
Tôi tóm lấy anh ta ném sang một bên rồi bế cô gái kia lên. Hơi thở cô ta đã khá mong manh, sắp tắt thở.
Lòng tôi tràn ngập tức giận, những người này chỉ lo đòi tiền tôi chứ căn bản không để tâm đến việc cô gái này sống chết ra sao cả. Tôi lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng cô ta, sau đó đặt tay lên ngực của cô ta, đưa linh khí vào trong cơ thể, giúp cô ta nhanh chóng hấp thụ đan dược, chữa trị các cơ quan nội tạng bị tổn thương Người phụ nữ trung niên kia dẫn người xông đến, liều mạng muốn tóm lấy tôi. Trong cơn tức giận, một ngọn lửa địa ngục chui ra khỏi cơ thể tôi, lướt quanh tôi một vòng. Những người đó thấy vậy sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau, có vài người bị đốt vào tay, nổi lên những vết bỏng rộp lớn. Tôi lạnh lùng trừng bọn họ: “Tôi đã thủ hạ lưu tình rồi đấy, nếu mấy người còn dám động thủ với tôi, tôi sẽ thiêu chết mấy người.”
“Yêu quái, cô ta là yêu quái.” Người phụ nữ trung hét lớn, nhảy dựng lên rồi bỏ chạy, những người khác cũng sợ đến mức tè ra quần, mỗi người chạy nhanh đến mức có thể trở thành quán quân của Thế vận hội Olympic.
Tôi nhặt lên một cục đá, ném về phía gã đàn ông trẻ tuổi kia, vừa lúc đập vào cổ tay của anh ta. Anh ta la lớn một tiếng, điện thoại rơi xuống đất vỡ nát. Anh ta ôm tay lại, nhanh chóng chạy biệt tăm. Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.