Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 42: Nụ hôn của Trư Hoàng Lăng

Diep

29/08/2021

Dương Khải Lâm nói: “Trước đây tôi nghe nói có một cái, nhưng sau này không biết nó biến mất như thế nào.”

Tư Hoàng Lăng nói: “Chẳng lẽ là có người đã phá dỡ tấm bùa phép ở sau tảng đá, dẫn đến cái chết của hai trăm người trong thôn rồi hay sao.

Tôi lắc đầu nói: “Phía sau tấm bia có rêu phong, dù có gỡ bỏ thì cũng đã gỡ từ lâu rồi, vấn đề chỉ là bây giờ cũng không có ý nghĩa gì.”

Tư Hoàng Lăng hỏi tôi: “Khương Lăng, cô có cách nào không, có thể thoát khỏi đây không?”

Tôi lắc đầu, vẻ mặt cứng lại nói: “Lớp sương mù kia hẳn là chưởng khi ma quái trong truyền thuyết.”

“Chưởng khí sao?”

Tôi có chút hối hận: “Nếu sớm nghĩ đến là quỷ chưởng, tôi nhất định sẽ không tiến vào, Yêu ma chia thành nhiều cấp, cô hồn đã quỷ, oán quỷ ác quỷ, lệ quỷ, nhiếp thanh quỷ, cuối cùng là Quỷ Vương. Yêu ma nếu trở thành ma sẽ rất mạnh, bọn họ có thể thiết kế ra quỷ chướng, đem một nơi nào đó hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó ở bên trong tung hoành, muốn làm gì thì làm.”

Dương Khải Lâm hai chân run lên vì sợ hãi: “Thảo nào trước đây cả điện thoại cố định và điện thoại di động cũng đều không liên lạc được.”

Tôi cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, người chết nhiều như vậy, Song Nhi có lẽ cũng…

Tư Hoàng Lăng nhìn thấy những gì tôi đang nghĩ, ấn vào vai tôi và nói: “Đừng nản lòng. Không có em gái của cô trong số những cương thi đó, cô ấy có thể còn sống.”

Tôi biết rằng anh ấy đang an ủi tôi mà thôi.

Tôi nở một nụ cười với anh ấy và nói với anh ấy rằng tôi không sao.

Đột nhiên, trời tối sầm lại.

Chúng tôi mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài trời đã tối đen như mực, đèn đường bên đường cũng đã bật sáng.

Dương Khải Lâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Không phải, mới hơn bốn giờ, sao trời tối sớm vậy?”

Vẻ mặt của tôi càng trở nên u ám hơn và nói: “Đây là do chướng khí gây ra, có vẻ như trước đây tôi đã nói đúng, có một con lệ quỷ trong ngôi làng này.”

Tư Hoàng Lăng nghiêm nghị hỏi: “Lệ quỷ mạnh tới cỡ nào?”

Tôi nói với họ: “Những con quỷ chảy máu từ thất khiếu mà chúng ta gặp phải trước đây là oán quỷ, mà con quỷ dùng rìu muốn chém chúng ta là ác quỷ, cộng một con oán quỷ và mười tám con ác quỷ vào với nhau vẫn còn không bằng một con lệ quỷ!”

Dương Khải Lâm mặt tái như chết trôi, gần như ngồi trên mặt đất.

“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, họ Dương tôi cả đời chưa từng thấy quỷ, lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, đã thấy một con lệ quỷ, hơn hơn sáu mươi cần thịt trên người tôi bây giờ không biết sẽ đi đầu về đâu đây.”

“Đừng nản lòng. Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu có thể kéo dài đến trưa mai, tôi có thể có cách.”

Vật chỉ dương chỉ cương, có thể phá giải quỷ chướng.

“Biện pháp gì?” Dương Khải Lâm tinh thần tỉnh táo, tôi lắc đầu nói: “Không thể nói ra ngoài được, đó là đòn sát thủ của tôi.”

Anh ta lau mồ hội trên đầu: “Nếu có cách thì có chút hy vọng.

Tôi lấy từ trong ba lô ra hai tấm bùa, đưa cho họ, chúng được tạc bằng gỗ xoan đào, trên đó có khắc tên của hai vị thần Úc Lũy.

Đây là những gì tôi học được từ cuốn sách của bà tôi, đó là một tấm bùa hộ mệnh rất cổ.

“Sơn Hải Kinh” ghi lại rằng Úc Lũy canh giữ cửa ải của yêu ma, chuyên theo dõi những hồn ma hại người, không có ma nào là không sợ họ cả.

Tôi thầm hạ quyết tâm lần này quay lại nhất định phải học cách vẽ bùa, học thuộc hết cuốn sách chuyên vẽ bùa của bà tôi.

Tôi lại lấy chu sa ra và vẽ hình con hổ trên cửa, may mắn là tôi đã chuẩn bị rất nhiều chu sa, kỹ năng vẽ tranh của tôi cũng tốt, chỉ với vài nét vẽ, những con hổ tôi vẽ đã trông đẹp mắt rồi.

Sau đó, tôi tìm thấy hai chiếc đèn bàn từ trong nhà và đặt chúng ở cửa.

Đây cũng là một cách xua đuổi ma rất lâu đời, hổ cũng là thần trừ tà, tránh ác, hai cây đèn này chính là đội mắt của hổ, với loài hổ này thì không có yêu quái nào vào cửa được.



Trong sách bà nội nói rằng phương pháp này có thể ngăn chặn ma quỷ.

Tôi đã yêu cầu Tư Hoàng Lăng và Dương Khải Lâm nghỉ ngơi trước và nói với họ rằng họ không bao giờ được rời khỏi căn phòng này, chúng ta chỉ cần kéo dài thêm thời gian, đợi đến trưa mai, mọi thứ sẽ ổn.

Tôi không biết nguyên nhân có phải là của chưởng khí không, tất cả chúng tôi đều rất mệt mỏi, mỗi người tìm một phòng, dựa vào giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Căn phòng Dương Khải Lâm ở hình như là phòng của phụ nữ, bên cạnh gối có một cái nội y, nhìn lướt qua liền không thể kìm được, cầm lấy ngửi được một mùi thơm của phụ nữ,anh ta liền thấy thoải mái.

Dương Khải Lâm không có sở thích nào khác, chỉ thích phụ nữ mà thôi.

Đàn ông, làm sao có ai không thích phụ nữ?

Anh ta đã có vợ ở nhà, đang nuôi con thứ ba và thứ tư, và có hai đứa con ngoài giá thú, lúc nào rảnh rỗi, anh ta cũng thích dạo chơi ở KTV và phòng gội đầu, anh ta cho rằng như thể là rất lãng mạn.

“Ôi, thật là xui xẻo.” Anh ta nuốt nước bọt nói: “Biết thế này thì mình đã không vào đây rồi, vốn nghĩ rằng có thể thể hiện chút tài năng trước lãnh đạo ở thành phố, không nghĩ tới ngay cả tính mạng cũng phải mang vào mà cược theo.

Lúc này, anh ta đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ.

Cửa sổ bằng kính trong suốt, anh ta nhìn lên và thấy một người phụ nữ bên ngoài cửa sổ.

Đó không phải là một người phụ nữ bình thường, mà là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trên người cô ấy mặc một bộ sườn xám màu đỏ có hoạ tiết hoa trắng, cô ấy có một mái tóc đẹp được uốn xoăn nhẹ, trông vô cùng quyến rũ.

Dương Khải Lâm vốn có bản tính trăng hoa, lập tức đã bị thu hút.

“Anh ngửi nội y của tôi làm gì?” Cô gái kia tươi cười nhìn anh ta, nụ cười này hoàn toàn lấy đi linh hồn của anh ta rồi.

Người phụ nữ cười duyên dáng hơn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh ta, nói: “Ngửi nội y thôi có ích lợi gì, anh có muốn đến ngửi tôi không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Dương Khái Lâm hoàn toàn quên mất sợ hãi, thậm chí quên mất mình đang ở đâu, từ trên giường đứng dậy mở cửa sổ.

“Vậy đi theo tôi nào.” Người phụ nữ vẫy tay với anh ta, anh ta nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ và đi theo cô ta về phía trước.

Người phụ nữ đi không nhanh không chậm, anh ta nhìn theo bóng lưng cô, cái eo đó, cái hông đó mà vặn vẹo thì yêu kiều, dâm đãng biết bao.

Cô gái này ở trên giường sẽ ngon ngọt lắm đây, Dương Khải Lâm nghĩ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, người phụ nữ rốt cục dừng lại, vặn eo, vén sườn xám lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn mềm mại: “Ma quỷ, mau đến đây

Dương Khải Lâm đang định nhảy

lên, người phụ nữ lại nói: “Anh cởi quần trước đi đã.

Dương Khải Lâm đã cởi quần ra mà không buồn suy nghĩ chút nào.

Người phụ nữ lại nói: “Trên người anh phải không còn thứ gì còn sót lại mới được.”

Dương Khải Lâm đã hoàn toàn bị mê hoặc, anh ta tháo bỏ chiếc bùa hộ mệnh bằng gỗ đào treo trên cổ mình, và lao về phía trước.

Anh ta đẩy người đẹp sườn xám xuống đất rồi chồm tới hôn, cảm giác hôn không đúng, tại sao cô ta lại nhổ nước bọt vậy?

Vừa mở mắt ra đã thấy anh ta sợ đến mức héo cả người.

Người đẹp sườn xám gì nữa, cô ta rõ ràng là một cái xác già như vỏ cây.

“Quỷ!” Anh ta hét lên, cái xác đột ngột ngồi dậy, đưa tay xuyên vào cái miệng đang há to của anh ta, đâm thủng qua đầu ra sau gáy của anh ta.

Dương Khải Lâm run lên vài lần, ánh mắt của anh ta đảo qua, cải xác rút tay ra ngoài rồi, cơ thể anh ta đổ âm xuống.

Tôi đang ngủ, bỗng dưng thức dậy.

Tim tôi đập rất nhanh, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!



Tôi nghĩ một chút và quyết định đến gặp mấy người Tư Hoàng Lăng.

Ba phòng chúng tôi chọn đều ở cạnh nhau, tôi bước ra gõ cửa phòng Tư Hoàng Lăng, anh ấy ngủ rất nông và nhanh chóng mở cửa.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn thay là anh ấy vẫn ổn.

“Khương Lăng?” Anh kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Tôi cười nói: “Không sao, tôi chỉ là hơi lo lắng, đến xem anh một chút.”

Anh ấy gật đầu: “Có muốn vào phòng ngồi không?”

Tôi định từ chối, bỗng bụng tối

kêu lên cồn cào.

Tôi xấu hổ vô cùng, sau bữa cơm trưa hôm nay, bụng tôi vẫn luôn ngon ngót, bây giờ thì nó bắt đầu hát lên không cần biết hoàn cảnh rồi.

“Cô vào đi, ở chỗ tôi có chút đồ ăn.” Từ Hoàng Lăng nói.

Thân thể là tính mạng, ăn no rồi ngày mai mới có sức đấu với lệ quỷ được chứ.

Tôi tự an ủi mình, bước vào ngồi xuống, anh ấy lấy một gói bánh quy trong túi xách mang theo đưa cho tôi.

“Anh còn mang theo cả cái này nữa à?” Tôi hỏi.

“Thói quen hình thành khi chúng tôi còn trong quân đội.” Anh ấy nói: “Đại đội trưởng của chúng tôi luôn thích để chúng tôi huấn luyện trên thực địa, ngày đêm trong rừng, không có gì để ăn, chỉ có thể ăn vỏ cây, rễ cỏ chuột để sống, sau này quen mang thêm thức ăn.

Tôi cảm thấy kinh hãi: “Anh quá dũng cảm rồi đó, tôi không ăn được những thứ đó, nếu như đổi là tôi, tôi cuối cùng sẽ chết đói cho mà xem.

Anh cười khổ: “Lúc mới bắt đầu không ăn được, khi người ta đói đến mức nhất định không thèm quan tâm nhiều như vậy, ăn gì cũng được. Khi cực đói rồi thì cái gì cũng có thể bỏ vào mồm, ăn từ sống thành chết cũng được.”

Tôi khỏe miệng giật giật: “Xem ra tôi sau này còn phải chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn một chút.”

Đột nhiên anh ấy liếc mắt nhìn tôi, không nói chuyện, không khí lập tức cứng lại, tôi cảm thấy cứ thế này thì có chút kì quái, khi tôi vắt óc muốn nghĩ ra cái gì để nói, thì tôi chợt thấy bát quái trước ngực anh ấy tối sầm lại một chút.

Tôi sửng sốt, bước nhanh đi tới, bất tri bất giác sờ sờ: “Bát quái của anh sao lại…

“Đừng chạm vào tôi!” Anh ấy đột nhiên hét lên, tôi sửng sốt, nhìn anh ấy bằng con mắt vô cùng kỳ quái, chỉ thấy sắc mặt anh ấy đỏ lên, quay phắt người lại.

Tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình quá không đúng mực, gần như là tương đương với việc sở ngực anh ấy, mặt tôi đỏ bừng, tôi thề là tôi thực sự không cố ý làm như vậy.

Để tránh bối rối, tôi nhanh chóng đổi chủ đề: “Đúng rồi, tôi còn phải đi gặp Dương Khải Lâm, tôi đi đây, anh nên nghỉ ngơi sớm.

“Chờ đã.” Rầm một tiếng, anh ấy đè cửa phòng lại.

Tôi cảm thấy kỳ lạ quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, anh ấy nhìn tôi thật sâu, ánh mắt có chút kỳ quái.

Tôi có chút sợ hãi: “Sao, làm sao vậy?”

“Nghe Thanh Hoàng nói, cậu ấy muốn cô làm bạn gái của anh ấy, nhưng cô lại từ chối cậu ấy rồi sao?” Giọng anh ấy trầm thấp đầy từ tính, bởi vì ở quá gần, hơi nóng thở ra vừa phả vào trán tôi, làm cho lỗ tại tôi cảm thấy ngứa ngáy.

“Tại sao lại từ chối?” Anh ấy hỏi: “Cô không thích cậu ấy sao?”

Khóe miệng tôi giật giật: “Đây không phải là chuyện nên nói lúc này chứ nhỉ?”

“Nếu cô đã không thích cậu ấy, nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội đúng không?” Anh ấy cúi đầu thầm thì bên tại tôi.

Tôi không thể tin được: “Đội trưởng Tư Hoàng Lăng, anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”

Chưa kịp dứt lời, anh ấy bất ngờ ấn vào vai tôi và hôn lên môi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook