Chương 47: Ế bằng thực lực
Little Otter
20/10/2022
Tối hôm đó, rời khỏi Công ty, Tiêu Sinh đưa Cao Hy Hy trở về căn hộ chung
cư của cô. Trên đường về nhà, Cao Hy Hy ngủ gật trên xe, tóc tai bù xù,
lông mày nhíu chặt lại. Trông cô lúc này thảm thương vô cùng, dáng vẻ
này cũng chỉ có một mình Tiêu Sinh có thể thấy.
Về đến nhà, Cao Hy Hy mở cửa cho Tiêu Sinh, rồi rót cho hắn một cốc nước. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, Cao Hy Hy mới thảng thốt giật mình.
Không thể ngờ được, mới có mấy ngày mà trông cô thân tàn ma dại đến mức này, hệt như những bà mẹ bỉm sữa không có thời gian chăm chút cho bản thân: Tóc tai lâu ngày không gội, khuôn mặt không chút phấn son, nhợt nhạt vì ăn không ngon miệng, quầng thâm mắt rất đậm, hệt như gấu trúc, da khô đến nỗi bong tróc, quần áo… hình như còn bốc mùi chua chua.
Đối với một cô gái trẻ tuổi thích chưng diện như Cao Hy Hy, bộ dạng hiện giờ của cô đúng là đả kích lớn, không thể chấp nhận được!
Cao Hy Hy bước ra khỏi nhà vệ sinh, chợt nhận ra Tiêu Sinh vẫn chăm chăm nhìn mình. Lúc này, cô mới cảm thấy xấu hổ. Dáng vẻ này của cô có lẽ không phải chỉ xuất hiện trước mặt Tiêu Sinh ngày một ngày hai, hắn thậm chí có thể đã ngửi thấy những mùi khó ngửi trên người cô rồi.
“Xin lỗi Tiêu tổng, trông tôi bây giờ thật đáng sợ.” Cao Hy Hy bối rối, không biết phải đối mặt với Tiêu Sinh như thế nào.
Tiêu Sinh mỉm cười, bước lại ngồi gần Cao Hy Hy, vén mái tóc đã bết lại vì lâu ngày không gội của cô, trầm giọng đáp:
“Cho dù là dáng vẻ thảm thương, nhếch nhác nhất của em, tôi vẫn thích.”
Cao Hy Hy ngỡ ngàng nhìn Tiêu Sinh, không ngờ “gu” của hắn lại “mặn” như thế. Đàn ông không phải đều thích phụ nữ xinh đẹp, thơm tho và quyến rũ sao. Cao Hy Hy chớp mắt hỏi:
“Hóa ra anh thích phụ nữ lôi thôi, nhếch nhác à? Hèn gì sống với anh ba năm, anh chưa hề động vào tôi.”
Nói rồi, Cao Hy Hy chủ động ngồi xích ra xa một chút, còn đưa tay ôm cổ áo mình rồi nhìn Tiêu Sinh bằng một ánh mắt dè chừng.
Tiêu Sinh thở dài một hơi, lắc đầu đáp:
“Cao Hy Hy, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như em mà hai mươi sáu tuổi mới có mối tình đầu. Em đúng là “ế bằng thực lực”.”
Cao Hy Hy tròn mắt, không hiểu ý Tiêu Sinh, lắp bắp hỏi:
“Là… là sao?”
Tiêu Sinh thở dài ngao ngán, rồi nằm dài ra sô pha, đáp:
“Chẳng sao cả, sau này em sẽ hiểu.”
Nói rồi, hắn giả vờ nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng bất lực. Vì sao Cao Hy Hy không hiểu, thứ mà hắn yêu thích thực sự là bản tính của cô, con người của cô, chứ không phải chỉ là vẻ bề ngoài. Dáng vẻ xinh đẹp là tốt, nhưng tâm hồn đẹp mới là thứ tốt hơn.
Cao Hy Hy tất nhiên là không hiểu chuyện này, cô ngồi ngây ngốc một lát rồi mới phát hiện ra, Tiêu Sinh đã ngủ rồi!
Thế là tối hôm đó, Tiêu Sinh ngủ ở lại căn hộ của Cao Hy Hy. Cao Hy Hy cuối cùng cũng có thể tắm rửa sạch sẽ, thoa kem dưỡng da rồi lên giường đánh một giấc. Không hiểu vì sao, có Tiêu Sinh ở bên cạnh lúc này, cô lại cảm thấy rất an tâm.
Ở trong bóng tối, Tiêu Sinh từ từ mở mắt dậy, nỗi lo âu và bất an lại xâm chiếm cơ thể và tâm trí hắn. Lần này không biết kẻ nào đã ra tay hãm hại Cao Hy Hy, làm việc gọn ghẽ như vậy cũng khiến Tiêu Sinh tò mò xen lẫn bội phục. Kẻ đó phải căm hận Cao Hy Hy đến mức nào mới có thể đem lợi ích của cả Công ty Tiêu Gia ra để làm con tốt thí.
Hoặc cũng có thể, người mà kẻ đó nhắm đến là Tiêu Sinh, Cao Hy Hy chẳng qua chỉ là một tấm bia.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sinh càng thêm bất an. Hắn có thể tự mình chống đỡ, cho dù trời có sập, nhưng Cao Hy Hy thì khác. Cô đơn thuần và ngây thơ hơn hắn nghĩ, cô chưa từng đi làm ở bất cứ môi trường nào, chưa trải qua mưu hèn kế bẩn chốn thương trường, cũng chưa biết được lòng người hiểm ác, thâm sâu. Hắn muốn bảo vệ cô thì phải bảo vệ Công ty, bảo vệ chính bản thân mình trước. Chỉ cần Công ty Tiêu Gia đứng vững sau sự việc này, chỉ cần Tiêu Sinh hắn còn giữ được quyền Tổng Giám đốc, hắn mới có thể bảo vệ được Cao Hy Hy.
Sáng hôm sau, Cao Hy Hy và Tiêu Sinh cùng rời khỏi căn hộ của cô. Lúc đi ra ngoài hành lang, Cao Hy Hy còn ngửa cổ ngáp một hơi dài. Bất chợt, cô nhìn chăm chăm lên trần nhà, rồi níu lấy tay áo Tiêu Sinh.
“Tiêu Sinh, chúng ta có manh mối mới rồi!”
“Em nói sao?”
Tiêu Sinh có chút khó hiểu nhìn Cao Hy Hy, sau đó lại theo hướng mắt của cô mà ngước nhìn lên trần nhà. Ở gần cầu thang bộ có lắp một cái camera!
Cao Hy Hy và Tiêu Sinh nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy hi vọng, hai người lập tức tìm đến phòng bảo vệ, yêu cầu trích xuất các video quay được từ camera hành lang.
Về đến nhà, Cao Hy Hy mở cửa cho Tiêu Sinh, rồi rót cho hắn một cốc nước. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, Cao Hy Hy mới thảng thốt giật mình.
Không thể ngờ được, mới có mấy ngày mà trông cô thân tàn ma dại đến mức này, hệt như những bà mẹ bỉm sữa không có thời gian chăm chút cho bản thân: Tóc tai lâu ngày không gội, khuôn mặt không chút phấn son, nhợt nhạt vì ăn không ngon miệng, quầng thâm mắt rất đậm, hệt như gấu trúc, da khô đến nỗi bong tróc, quần áo… hình như còn bốc mùi chua chua.
Đối với một cô gái trẻ tuổi thích chưng diện như Cao Hy Hy, bộ dạng hiện giờ của cô đúng là đả kích lớn, không thể chấp nhận được!
Cao Hy Hy bước ra khỏi nhà vệ sinh, chợt nhận ra Tiêu Sinh vẫn chăm chăm nhìn mình. Lúc này, cô mới cảm thấy xấu hổ. Dáng vẻ này của cô có lẽ không phải chỉ xuất hiện trước mặt Tiêu Sinh ngày một ngày hai, hắn thậm chí có thể đã ngửi thấy những mùi khó ngửi trên người cô rồi.
“Xin lỗi Tiêu tổng, trông tôi bây giờ thật đáng sợ.” Cao Hy Hy bối rối, không biết phải đối mặt với Tiêu Sinh như thế nào.
Tiêu Sinh mỉm cười, bước lại ngồi gần Cao Hy Hy, vén mái tóc đã bết lại vì lâu ngày không gội của cô, trầm giọng đáp:
“Cho dù là dáng vẻ thảm thương, nhếch nhác nhất của em, tôi vẫn thích.”
Cao Hy Hy ngỡ ngàng nhìn Tiêu Sinh, không ngờ “gu” của hắn lại “mặn” như thế. Đàn ông không phải đều thích phụ nữ xinh đẹp, thơm tho và quyến rũ sao. Cao Hy Hy chớp mắt hỏi:
“Hóa ra anh thích phụ nữ lôi thôi, nhếch nhác à? Hèn gì sống với anh ba năm, anh chưa hề động vào tôi.”
Nói rồi, Cao Hy Hy chủ động ngồi xích ra xa một chút, còn đưa tay ôm cổ áo mình rồi nhìn Tiêu Sinh bằng một ánh mắt dè chừng.
Tiêu Sinh thở dài một hơi, lắc đầu đáp:
“Cao Hy Hy, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như em mà hai mươi sáu tuổi mới có mối tình đầu. Em đúng là “ế bằng thực lực”.”
Cao Hy Hy tròn mắt, không hiểu ý Tiêu Sinh, lắp bắp hỏi:
“Là… là sao?”
Tiêu Sinh thở dài ngao ngán, rồi nằm dài ra sô pha, đáp:
“Chẳng sao cả, sau này em sẽ hiểu.”
Nói rồi, hắn giả vờ nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng bất lực. Vì sao Cao Hy Hy không hiểu, thứ mà hắn yêu thích thực sự là bản tính của cô, con người của cô, chứ không phải chỉ là vẻ bề ngoài. Dáng vẻ xinh đẹp là tốt, nhưng tâm hồn đẹp mới là thứ tốt hơn.
Cao Hy Hy tất nhiên là không hiểu chuyện này, cô ngồi ngây ngốc một lát rồi mới phát hiện ra, Tiêu Sinh đã ngủ rồi!
Thế là tối hôm đó, Tiêu Sinh ngủ ở lại căn hộ của Cao Hy Hy. Cao Hy Hy cuối cùng cũng có thể tắm rửa sạch sẽ, thoa kem dưỡng da rồi lên giường đánh một giấc. Không hiểu vì sao, có Tiêu Sinh ở bên cạnh lúc này, cô lại cảm thấy rất an tâm.
Ở trong bóng tối, Tiêu Sinh từ từ mở mắt dậy, nỗi lo âu và bất an lại xâm chiếm cơ thể và tâm trí hắn. Lần này không biết kẻ nào đã ra tay hãm hại Cao Hy Hy, làm việc gọn ghẽ như vậy cũng khiến Tiêu Sinh tò mò xen lẫn bội phục. Kẻ đó phải căm hận Cao Hy Hy đến mức nào mới có thể đem lợi ích của cả Công ty Tiêu Gia ra để làm con tốt thí.
Hoặc cũng có thể, người mà kẻ đó nhắm đến là Tiêu Sinh, Cao Hy Hy chẳng qua chỉ là một tấm bia.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sinh càng thêm bất an. Hắn có thể tự mình chống đỡ, cho dù trời có sập, nhưng Cao Hy Hy thì khác. Cô đơn thuần và ngây thơ hơn hắn nghĩ, cô chưa từng đi làm ở bất cứ môi trường nào, chưa trải qua mưu hèn kế bẩn chốn thương trường, cũng chưa biết được lòng người hiểm ác, thâm sâu. Hắn muốn bảo vệ cô thì phải bảo vệ Công ty, bảo vệ chính bản thân mình trước. Chỉ cần Công ty Tiêu Gia đứng vững sau sự việc này, chỉ cần Tiêu Sinh hắn còn giữ được quyền Tổng Giám đốc, hắn mới có thể bảo vệ được Cao Hy Hy.
Sáng hôm sau, Cao Hy Hy và Tiêu Sinh cùng rời khỏi căn hộ của cô. Lúc đi ra ngoài hành lang, Cao Hy Hy còn ngửa cổ ngáp một hơi dài. Bất chợt, cô nhìn chăm chăm lên trần nhà, rồi níu lấy tay áo Tiêu Sinh.
“Tiêu Sinh, chúng ta có manh mối mới rồi!”
“Em nói sao?”
Tiêu Sinh có chút khó hiểu nhìn Cao Hy Hy, sau đó lại theo hướng mắt của cô mà ngước nhìn lên trần nhà. Ở gần cầu thang bộ có lắp một cái camera!
Cao Hy Hy và Tiêu Sinh nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy hi vọng, hai người lập tức tìm đến phòng bảo vệ, yêu cầu trích xuất các video quay được từ camera hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.