Chương 32: Tôi không muốn làm lốp dự phòng!
Little Otter
27/05/2022
Những ngày sau đó, Cao Hy Hy vẫn bận rộn với công việc của mình, trong khi Phương Dật vẫn luôn tìm cách tán tỉnh cô. Cao Hy Hy thích được ở bên cạnh Phương Dật, song, mỗi lần gặp anh ta, cô đều có chút áp lực.
Dù sao thì Cao Hy Hy vẫn rất thích Phương Dật, đối với cô, chút áp lực đó chỉ là áp lực của một cô gái gặp phải đối tượng mà mình yêu, không đáng là bao.
Trái lại, tâm trạng của Tiêu Sinh thời gian này rất tệ. Hắn luôn cảm thấy, mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng nhàm chán. Ngồi nhìn Cao Hy Hy làm việc, rồi lại nhìn cô hí hửng chạy đi hẹn hò của Phương Dật, Tiêu Sinh vừa tức giận vừa cảm thấy mất mát.
Có lẽ hắn thích Cao Hy Hy thật rồi!
Tiêu Sinh vô cùng sầu nào! Tại sao cái màn “tự vả” này lại đến nhanh quá vậy? Đây là “báo ứng” sao? Ba năm qua hắn chỉ lạnh nhạt với Cao Hy Hy, chứ đâu đến nỗi tệ bạc với cô?
Thôi được rồi, nếu đó là “báo ứng” của Tiêu Sinh, thì Tiêu Sinh sẽ vui vẻ mà chấp nhận nó, rồi từ từ khiến Cao Hy Hy hồi tâm chuyển ý.
“Dạo này anh thực sự rất khác!” Lạc Gia Hân nhìn thấy Tiêu Sinh đứng một mình trên sân thượng, nên lại bắt chuyện với hắn.
“Vậy à?” Tiêu Sinh không nhìn cô ta, chỉ hờ hững đáp lại.
“Trước đây anh không có nhiều tâm sự như vậy. Có phải vì chuyện gần đây của Cao Hy Hy và Tổng giám đốc Phương gì đó của Công ty đối tác không?” Lạc Gia Hân không nhanh không chậm mà hỏi, trong giọng nói có đến bảy phần chua ngoa.
Tiêu Sinh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn xuống bên dưới tòa nhà cao ngất. Lạc Gia Hân càng cảm thấy bất mãn, hắn không trả lời cô ta, nghĩa là đã ngầm thừa nhận chuyện cô ta vừa suy đoán.
“Quả nhiên, anh thích Cao Hy Hy. Anh còn không chịu thừa nhận? Vậy tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta là gì?” Hai mắt Lạc Gia Hân bỗng đỏ hoe lên, cô ta xoay người Tiêu Sinh để hắn đối diện mình rồi chất vấn.
Tiêu Sinh thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ hiện tại của Lạc Gia Hân, hắn vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy mệt mỏi.
“Gia Hân, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi. Em rời xa anh ba năm, ba năm đó cuộc sống của chúng ta đều thay đổi, chính chúng ta cũng đã thay đổi, không thể quay trở lại như trước được nữa.”
“Không, là tại Cao Hy Hy!” Lạc Gia Hân điên cuồng gào lên.
“Lúc em rời xa anh, Cao Hy Hy chưa hề xuất hiện đâu!” Tiêu Sinh có chút bực mình khi Lạc Gia Hân đổ lỗi cho Cao Hy Hy, hắn bắt đầu lên giọng. “Trước đây anh cũng không thích Cao Hy Hy, nhưng bây giờ, mọi chuyện thay đổi rồi. Em nói đúng, anh thích Cao Hy Hy!”
Tiêu Sinh khẳng định chắc nịch, rồi bước qua Lạc Gia Hân, tiến về phía cầu thang mà bước xuống, mặc cho Lạc Gia Hân đau lòng đến uất nghẹn. Lúc trước, cô ta luôn nghĩ Tiêu Sinh sẽ chạy theo cô ta, chờ đợi cô ta ban phát tình cảm, nào ngờ, khi vừa ly hôn với Cao Hy Hy, Tiêu Sinh đã lập tức thay đổi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt Lạc Gia Hân trở nên sắc lạnh và đầy thù hận.
Tối hôm đó, sau khi hẹn hò với Phương Dật, Cao Hy Hy trở về nhà mình. Bất chợt, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở trước cửa, Cao Hy Hy nheo mắt, bụng nghĩ không biết tên Tiêu Sinh biến thái này lại muốn giở trò gì.
“Cao Hy Hy, cô về rồi à?” Nhác thấy bóng dáng Cao Hy Hy, Tiêu Sinh lên tiếng trước.
“Anh ở đây làm gì? Theo dõi tôi à?” Cao Hy Hy chán ghét nhìn Tiêu Sinh, bụng nghĩ cách đuổi hắn đi.
Tiêu Sinh giơ túi thức ăn trước mặt Cao Hy Hy, hất cằm nói với cô:
“Đi ăn với Phương Dật chắc chẳng tự nhiên mấy đâu nhỉ? Hắn đạo mạo nghiêm chỉnh như vậy, ngồi cùng hắn tôi ăn còn không nổi, nói gì cô!”
Cao Hy Hy quả thực đang đói, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiêu Sinh, cô liền cảm thấy ghét.
“Tôi không đói! Nhìn thấy anh thì chẳng muốn ăn gì nữa!”
Rột!
Cao Hy Hy thẹn đến đỏ mặt, ngay lúc này bụng cô lại sôi lên. Chết tiệt!
Tiêu Sinh tủm tỉm cười, đưa túi thức ăn cho Cao Hy Hy rồi nói:
“Ăn đi, tôi về đây!”
Nói rồi, hắn quay lưng đi. Cao Hy Hy nhìn túi thức ăn trong tay mình, chợt nhận ra tất cả đều là những món mà cô thích.
Cao Hy Hy bất chợt cảm thấy bức xúc, bực bội, đến nỗi không tài nào kìm nén được. Cô bước vội theo Tiêu Sinh, cao giọng mắng:
“Đến bao giờ anh mới chịu rõ ràng trong chuyện tình cảm hả? Rõ ràng người anh yêu là Lạc Gia Hân, lúc nào trong lòng cũng chỉ có cô ta, vì sao bây giờ tại tỏ ra tử tế với tôi? Tôi không cần những thứ bố thí từ anh, càng không muốn Lạc Gia Hân tìm đến chỗ tôi gây sự!”
Nói rồi, Cao Hy Hy tức giận quăng túi thức ăn trên tay mình đi. Không hiểu vì sao, nghĩ đến chuyện Tiêu Sinh yêu Lạc Gia Hân, lại cố tình cư xử tử tế với mình, cô vô cùng uất ức.
Hắn xem cô là gì? Lốp dự phòng ư? Cái tên biến thái này!
“Cô bị điên à? Ai không rõ ràng trong chuyện tình cảm?” Tiêu Sinh quay người lại, đối diện Cao Hy Hy, sẵng giọng đáp. “Tôi có nói tôi sẽ quay lại với Lạc Gia Hân sao? Hay tự cô suy diễn?”
Cao Hy Hy cũng không chịu thua kém, trừng mắt quát:
“Vậy bộ váy hàng hiệu lần trước là sao? Cả bữa cơm hôm đó nữa! Không phải là thứ Lạc Gia Hân không cần, anh mới đem bố thí cho tôi sao? Ngay cả sự tử tế của anh nữa!”
Tiêu Sinh sửng sốt nhìn Cao Hy Hy, dường như cô đã hiểu lầm chuyện gì đó rất sâu sắc. Hắn định mở miệng giải thích thì bên tai lại vang lên tiếng chửi chua loét của bà cô hàng xóm.
“Đêm rồi còn gào cái gì? Có im đi không? Về đóng cửa mà bảo nhau!”
Dù sao thì Cao Hy Hy vẫn rất thích Phương Dật, đối với cô, chút áp lực đó chỉ là áp lực của một cô gái gặp phải đối tượng mà mình yêu, không đáng là bao.
Trái lại, tâm trạng của Tiêu Sinh thời gian này rất tệ. Hắn luôn cảm thấy, mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng nhàm chán. Ngồi nhìn Cao Hy Hy làm việc, rồi lại nhìn cô hí hửng chạy đi hẹn hò của Phương Dật, Tiêu Sinh vừa tức giận vừa cảm thấy mất mát.
Có lẽ hắn thích Cao Hy Hy thật rồi!
Tiêu Sinh vô cùng sầu nào! Tại sao cái màn “tự vả” này lại đến nhanh quá vậy? Đây là “báo ứng” sao? Ba năm qua hắn chỉ lạnh nhạt với Cao Hy Hy, chứ đâu đến nỗi tệ bạc với cô?
Thôi được rồi, nếu đó là “báo ứng” của Tiêu Sinh, thì Tiêu Sinh sẽ vui vẻ mà chấp nhận nó, rồi từ từ khiến Cao Hy Hy hồi tâm chuyển ý.
“Dạo này anh thực sự rất khác!” Lạc Gia Hân nhìn thấy Tiêu Sinh đứng một mình trên sân thượng, nên lại bắt chuyện với hắn.
“Vậy à?” Tiêu Sinh không nhìn cô ta, chỉ hờ hững đáp lại.
“Trước đây anh không có nhiều tâm sự như vậy. Có phải vì chuyện gần đây của Cao Hy Hy và Tổng giám đốc Phương gì đó của Công ty đối tác không?” Lạc Gia Hân không nhanh không chậm mà hỏi, trong giọng nói có đến bảy phần chua ngoa.
Tiêu Sinh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn xuống bên dưới tòa nhà cao ngất. Lạc Gia Hân càng cảm thấy bất mãn, hắn không trả lời cô ta, nghĩa là đã ngầm thừa nhận chuyện cô ta vừa suy đoán.
“Quả nhiên, anh thích Cao Hy Hy. Anh còn không chịu thừa nhận? Vậy tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta là gì?” Hai mắt Lạc Gia Hân bỗng đỏ hoe lên, cô ta xoay người Tiêu Sinh để hắn đối diện mình rồi chất vấn.
Tiêu Sinh thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ hiện tại của Lạc Gia Hân, hắn vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy mệt mỏi.
“Gia Hân, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi. Em rời xa anh ba năm, ba năm đó cuộc sống của chúng ta đều thay đổi, chính chúng ta cũng đã thay đổi, không thể quay trở lại như trước được nữa.”
“Không, là tại Cao Hy Hy!” Lạc Gia Hân điên cuồng gào lên.
“Lúc em rời xa anh, Cao Hy Hy chưa hề xuất hiện đâu!” Tiêu Sinh có chút bực mình khi Lạc Gia Hân đổ lỗi cho Cao Hy Hy, hắn bắt đầu lên giọng. “Trước đây anh cũng không thích Cao Hy Hy, nhưng bây giờ, mọi chuyện thay đổi rồi. Em nói đúng, anh thích Cao Hy Hy!”
Tiêu Sinh khẳng định chắc nịch, rồi bước qua Lạc Gia Hân, tiến về phía cầu thang mà bước xuống, mặc cho Lạc Gia Hân đau lòng đến uất nghẹn. Lúc trước, cô ta luôn nghĩ Tiêu Sinh sẽ chạy theo cô ta, chờ đợi cô ta ban phát tình cảm, nào ngờ, khi vừa ly hôn với Cao Hy Hy, Tiêu Sinh đã lập tức thay đổi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt Lạc Gia Hân trở nên sắc lạnh và đầy thù hận.
Tối hôm đó, sau khi hẹn hò với Phương Dật, Cao Hy Hy trở về nhà mình. Bất chợt, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở trước cửa, Cao Hy Hy nheo mắt, bụng nghĩ không biết tên Tiêu Sinh biến thái này lại muốn giở trò gì.
“Cao Hy Hy, cô về rồi à?” Nhác thấy bóng dáng Cao Hy Hy, Tiêu Sinh lên tiếng trước.
“Anh ở đây làm gì? Theo dõi tôi à?” Cao Hy Hy chán ghét nhìn Tiêu Sinh, bụng nghĩ cách đuổi hắn đi.
Tiêu Sinh giơ túi thức ăn trước mặt Cao Hy Hy, hất cằm nói với cô:
“Đi ăn với Phương Dật chắc chẳng tự nhiên mấy đâu nhỉ? Hắn đạo mạo nghiêm chỉnh như vậy, ngồi cùng hắn tôi ăn còn không nổi, nói gì cô!”
Cao Hy Hy quả thực đang đói, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiêu Sinh, cô liền cảm thấy ghét.
“Tôi không đói! Nhìn thấy anh thì chẳng muốn ăn gì nữa!”
Rột!
Cao Hy Hy thẹn đến đỏ mặt, ngay lúc này bụng cô lại sôi lên. Chết tiệt!
Tiêu Sinh tủm tỉm cười, đưa túi thức ăn cho Cao Hy Hy rồi nói:
“Ăn đi, tôi về đây!”
Nói rồi, hắn quay lưng đi. Cao Hy Hy nhìn túi thức ăn trong tay mình, chợt nhận ra tất cả đều là những món mà cô thích.
Cao Hy Hy bất chợt cảm thấy bức xúc, bực bội, đến nỗi không tài nào kìm nén được. Cô bước vội theo Tiêu Sinh, cao giọng mắng:
“Đến bao giờ anh mới chịu rõ ràng trong chuyện tình cảm hả? Rõ ràng người anh yêu là Lạc Gia Hân, lúc nào trong lòng cũng chỉ có cô ta, vì sao bây giờ tại tỏ ra tử tế với tôi? Tôi không cần những thứ bố thí từ anh, càng không muốn Lạc Gia Hân tìm đến chỗ tôi gây sự!”
Nói rồi, Cao Hy Hy tức giận quăng túi thức ăn trên tay mình đi. Không hiểu vì sao, nghĩ đến chuyện Tiêu Sinh yêu Lạc Gia Hân, lại cố tình cư xử tử tế với mình, cô vô cùng uất ức.
Hắn xem cô là gì? Lốp dự phòng ư? Cái tên biến thái này!
“Cô bị điên à? Ai không rõ ràng trong chuyện tình cảm?” Tiêu Sinh quay người lại, đối diện Cao Hy Hy, sẵng giọng đáp. “Tôi có nói tôi sẽ quay lại với Lạc Gia Hân sao? Hay tự cô suy diễn?”
Cao Hy Hy cũng không chịu thua kém, trừng mắt quát:
“Vậy bộ váy hàng hiệu lần trước là sao? Cả bữa cơm hôm đó nữa! Không phải là thứ Lạc Gia Hân không cần, anh mới đem bố thí cho tôi sao? Ngay cả sự tử tế của anh nữa!”
Tiêu Sinh sửng sốt nhìn Cao Hy Hy, dường như cô đã hiểu lầm chuyện gì đó rất sâu sắc. Hắn định mở miệng giải thích thì bên tai lại vang lên tiếng chửi chua loét của bà cô hàng xóm.
“Đêm rồi còn gào cái gì? Có im đi không? Về đóng cửa mà bảo nhau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.