Chương 14: Đỗ Hành giải thích
Nữ vương không ở nhà
13/06/2015
Tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông dần dần trầm xuống, trong không khí lại tản ra hơi thở mập mờ nồng đậm.
Đỗ Hành giơ cánh tay lên, Tô Diệp sớm giống như bị rút đi đầu khớp xương đặt ngang ở trên giường, lại nâng gối đầu cho cô gối lần nữa.
Hai mắt Tô Diệp mê ly mà nhìn trần nhà, mặc cho Đỗ Hành loay hoay.
Đỗ Hành thấy vậy, mình cũng dứt khoát nằm xuống, cánh tay xuyên qua từ dưới eo thon của Tô Diệp, bao quanh thân thể cô ở trước ngực mình.
Tô Diệp vừa bị anh đụng như vậy, đầu óc ngược lại khôi phục như cũ từ trong trống rỗng, cô rủ mắt nhìn cánh tay Đỗ Hành tràn đầy hơi thở phái nam vòng chắc mình một chút, nhỏ giọng nói một câu: "Có mồ hôi."
Đỗ Hành tự nhìn, cúi đầu nở nụ cười ở bên tai Tô Diệp. Thật ra thì mới vừa rồi động tác kịch liệt như vậy, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương sao có thể không có mồ hôi chứ, chỉ là Tô Diệp luôn bắt bẻ đối với loại chuyện như vậy, anh đã thành thói quen.
Đỗ Hành trầm thấp cười nói: "Được, sau đó anh đi tắm." Anh chăm chú nhìn khuôn mặt của Tô Diệp vẫn mang theo dư vị cao triều, dịu dàng nói: "Cùng nhau tắm?"
Tô Diệp lập tức có chút luống cuống, trên mặt cô nóng lên, nhỏ giọng nói: "Em không cần!" Cô lại cảm thấy lần nữa, hôm nay Đỗ Hành có chút kỳ lạ, không giống thường ngày.
Đỗ Hành nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô không được tự nhiên, giữa lồng ngực giống như có thứ gì muốn tràn ra, lập tức không nhịn được nâng thân thể lên, dùng môi khẽ chạm một chút ở trên gương mặt mềm mại sạch sẽ của cô.
Da thịt Tô Diệp mềm mại vô cùng mịn màng, nhưng Đỗ Hành cũng không biết thế nào thậm chí có chút râu ria, lại đâm cô cho đau. Cô vốn cảm thấy bài xích và sợ hãi với chuyện điên cuồng như vừa rồi, chỉ là không biết làm sao bày tỏ bất mãn của mình, bây giờ bị đâm như vậy, cô lập tức có lời.
"Không nên như vậy, thật là đau." Cô uất ức lên án với anh.
Đỗ Hành cúi đầu ngưng mắt nhìn cô mềm nhũn, trong con ngươi tối sầm lại, khàn khàn hỏi: "Đau lắm hả?"
Tô Diệp nghiêm túc gật đầu, cường điệu thật mạnh: "Đau quá!" Nói xong còn lấy tay sờ sờ mặt gương mặt của mình, cô mới không cần cho là bị đâm như vậy đấy.
Đỗ Hành chợt cười nhẹ một tiếng, cười xong rồi, lại đi đến gần lần nữa, dùng môi kiên nghị không chút thương tiếc nào giày xéo gương mặt của cô, thỉnh thoảng còn dùng cằm xẹt qua môi của cô.
Chỉ có thể thương Tô Diệp rồi, trốn lại không trốn thoát mà tránh cũng tránh không khỏi, luôn miệng kháng nghị nhưng căn bản người khác không nghe, thật là vừa nhột vừa tê, vừa muốn cười vừa muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể luôn miệng kêu cầu xin tha thứ.
Tiếng cười của Đỗ Hành trầm thấp hùng hậu, ngay cả lồng ngực cũng đang chấn động, cuối cùng anh dừng động tác lại, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương ôm Tô Diệp dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, đừng sợ nữa, không đâm em."
Miệng Tô Diệp cũng cong lên, căm hận giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên đánh anh cười đến mức lồng ngực rung rung liên tục: "Anh thật đáng ghét, anh thật xấu!"
Đỗ Hành cũng không tránh, mặc cho cô ầm ĩ ở trong lòng mình, hai người chơi đùa một hồi, rốt cuộc yên tĩnh lại, lúc này mồ hôi cũng khô, Tô Diệp dứt khoát nằm nghỉ ngơi ở trong ngực Đỗ Hành.
Bàn tay Đỗ Hành nắm được ngón tay thon dài của Tô Diệp, vuốt ve từng cái một. Tô Diệp được sờ cực kỳ thoải mái, cô chợt ở lúc cô còn là một đứa bé bốn năm tuổi, bà bảo mẫu nhà cô đã từng nuôi qua một con mèo đốm. Mùa đông sau bữa cơm trưa, bà bảo mẫu kia liền ôm con mèo kia ở trên đầu gối, dùng tay thô ráp vuốt ve lần lượt bộ lông con mèo kia. Tô Diệp nhớ lại lúc ấy bộ dạng con mèo kia thoải mái lười biếng nheo mắt lại, nghĩ thầm chẳng lẽ phát hiện mình chính là mèo trong ngực Đỗ Hành?
Đúng lúc này, điện thoại Tô Diệp để trên bàn vang lên đinh đang một hồi, là tiếng báo tin nhắn.
Tô Diệp cẩn thận liếc nhìn Đỗ Hành, cô cũng không biết là tin nhắn của ai, nếu như là Dương Kỳ Kỳ cũng may, nếu như là Thạch Lỗi, vậy thì không tốt lắm.
Đỗ Hành duỗi cánh tay cầm điện thoại tới đây giúp Tô Diệp, nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp đưa cho Tô Diệp trong ngực.
Tô Diệp lặng lẽ nhận lấy, mở ra, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Là bạn học của em." Nói xong cô nhìn mắt Đỗ Hành, bổ sung nói: "Chính là bạn học cùng nhau đi dạo phố ban ngày."
Đỗ Hành giống như hoàn toàn không để ý cái tin nhắn này, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa ở bên eo cô, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương trong đôi mắt mang theo ý cười cưng chiều.
Tô Diệp mở tin nhắn ra, thấy là Dương Kỳ Kỳ hỏi mình đến ký túc xá hay chưa, cô vội vàng trả lời, sau đó nhanh chóng để điện thoại về bên gối đầu.
Đỗ Hành cầm tay của cô lần nữa, nhẹ giọng hỏi: " Mấy người bạn học quan hệ không tệ với em?"
Tô Diệp gật đầu: "Đúng vậy, các cô ấy cũng rất tốt." Nói đến đám người Dương Kỳ Kỳ, bên môi Tô Diệp nở nụ cười lần nữa.
Đỗ Hành cười: "Em đã thích họ như vậy, chờ khi sinh nhật em, liền mời họ đến nhà cùng tổ chức sinh nhật, như thế nào?"
Tô Diệp nghe nói như thế, đôi mắt âm u, lắc đầu mà nói: "Thôi, vẫn không nên như vậy."
Đỗ Hành thấy vậy, liếc nhìn Tô Diệp, nói sang chuyện khác: "A, vậy đến lúc đó rồi nói sau. Chúng ta đi tắm rửa trước?"
Tô Diệp nghe thấy vậy, tâm tư lộ ra khó xử, vội vàng lắc đầu mà nói: "Anh đi trước đi, em còn muốn nghỉ một lát nữa."
Đỗ Hành hiểu Tô Diệp, biết chuyện như vậy không gấp được, đứng lên choàng thêm khăn tắm, mình đi thẳng vào phòng tắm.
Một mình Tô Diệp nằm ở trên giường, nhàm chán nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, lúc này điện thoại di động bỗng nhiên lại đinh đang, cô vội vàng cầm lên nhìn, người gửi tin nhắn rõ ràng là Thạch Lỗi.
Phản ứng đầu tiên của Tô Diệp là liếc mắt nhìn phòng tắm, cũng may, tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn còn rào rào, Đỗ Hành cũng sẽ không lập tức ra ngoài.
Cô vội vàng mở tin nhắn ra, Thạch Lỗi cũng là hỏi mình đến ký túc xá chưa, còn hỏi mình đã ngủ chưa, lòng Tô Diệp hoảng sợ, vội vàng trả lời. Khi nhắn tin lại, cô nhìn thấy ngón tay của mình khẽ run.
Rốt cuộc khi trở lời xong rồi, chỉ có điều trong tích tắc, Thạch Lỗi lại gửi tới tin nhắn, lần ngày lại là: "Tô Diệp, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương bỗng nhiên anh thật sự muốn ôm em một cái."
Tô Diệp thấy câu này, trong đầu oanh một tiếng giống như chợt nổ tung, cô ngây ngốc nhìn câu nói kia, tim nhảy lên thình thịch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai cô giống như nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, sợ tới mức cô chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt máy, sau đó ném điện thoại di động như củ khoai lang phỏng tay sang bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, Đỗ Hành đi ra, anh thấy cả người Tô Diệp đỏ rần giống như bị tôm chưng chín, không hiểu nhíu mày: "Sao vậy? Em ngã bệnh?" Anh ngồi ở bên giường, cả người tản ra mùi thơm của cỏ Lavender trong sữa tắm, đó là Tô Diệp tự chọn mùi hương vì mình.
Tô Diệp lắc đầu, giọng nói buồn bực: "Không có. . . . . . Em chỉ mệt mỏi." Cô giấu đầu ở trong chăn giống như ốc sên, cô biết Đỗ Hành không phải đứa ngốc, nhất định có thể phát hiện mình khác thường.
Nhưng Đỗ Hành chỉ lo lắng cô bị bệnh, đưa tay lấy chăn của cô ra, bàn tay thử nhiệt độ trên trán cô.
Đỗ Hành lo âu cau mày: "Nhiệt độ có chút cao, chỉ là không nghiêm trọng quá. Nơi này có thuốc sao?"
Tô Diệp thấy chuyện lại như vậy, không thể làm gì khác hơn là làm nũng: "Không cần, em không muốn uống thuốc, có thể là hôm nay ở bên ngoài bị lạnh rồi, ngủ một giấc là được."
Đỗ Hành suy nghĩ một chút, dù sao uống thuốc nhiều cũng không phải chuyện tốt, vì vậy anh rót một chén nước nóng, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương đỡ Tô Diệp uống xong, lại lên giường ôm lấy Tô Diệp, đắp chăn cho cô xong: "Ngủ đi, nếu như ngày mai vẫn không tốt, anh dẫn em đi gặp bác sĩ."
Tô Diệp xấu hổ chôn ở trước ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Đỗ Hành trấn an vỗ phía sau lưng của cô, chợt mở miệng nói: "Hôm nay em đi dạo phố, nhìn thấy anh rồi hả?"
Tô Diệp ngẩn ra, bất quá lập tức gật đầu sau đó ấp úng nói: "Đúng vậy." Bởi vì nguyên nhân chôn ở trong ngực anh, thế nhưng lỗ mũi mang theo chút sụt sịt.
Nhưng Đỗ Hành lại hiểu lầm, anh thật sự cho rằng cô vợ bé nhỏ trong ngực mình uất ức, anh trầm mặc, cuối cùng nói: "Hôm nay người bạn đến từ nước Mĩ là chú Kim, trước kia em đã gặp qua, còn nhớ rõ không?"
Tô Diệp nhớ lại, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương gật đầu: "Nhớ." Chú Kim là người hòa ái, lần đầu tiên khi ở nước Mĩ gặp mặt liền đưa cho mình một cái vòng ngọc phỉ thúy cổ cực kỳ hiếm thấy.
Đỗ Hành cúi đầu nhìn Tô Diệp trong ngực, dịu dàng giải thích: "Vậy em còn nhớ rõ ông ấy có một cô con gái không? Cô bé đó còn nhỏ hơn em hai tuổi."
Tô Diệp tiếp tục nhớ lại, chợt kinh hãi, ngẩng đầu lên từ trong ngực Đỗ Hành, không dám tin nhìn Đỗ Hành: "Chẳng lẽ người hôm nay, chính là người kia ở trong bệnh viện?"
Đỗ Hành cười gật đầu: "Đúng vậy, em đã gặp."
Tô Diệp cố gắng nhớ lại cô bé kia đã thấy được lúc ban ngày, nhưng cô cũng không có cách nào liên hệ cô gái được chiều chuộng, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời lại thời thượng hôm nay với cô gái nhỏ gặp qua lúc đầu ở trong bệnh viện.
Tô Diệp gặp mặt chú Kim đó, hẳn là khi cô mười bốn tuổi, khi đó Đỗ Hành mang theo cô đi nước Mĩ chơi, là chú Kim chiêu đãi. Chú Kim chỉ có một đứa con gái, tuổi gần mười hai tuổi, thế nhưng bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà con gái chú ấy trở thành người sống đời sống thực vật. DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Lúc ấy Tô Diệp đi theo Đỗ Hành đi bệnh viện nhìn, sau khi Tô Diệp trở về từ bệnh viện còn buồn bã một lúc lâu. Nghe một người nói cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, cằm hơi nhọn cái mũi nhỏ vểnh lên, tuy nhiên sắc mặt cô bé tái nhợt mà nằm ở nơi đó, chờ đợi cái y học gọi là kỳ tích.
Tô Diệp cực kỳ xúc động, nhớ tới trái tim khổ sở ban ngày lại rất không có cảm giác, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Thì ra là cô ấy. . . . . . Dáng vẻ cô ấy lại tốt như vậy. . . . . ."
Đỗ Hành điểm lỗ mũi Tô Diệp một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Đúng vậy, người ta cố ý mang quà tặng từ nước Mĩ đến, nói muốn đưa cho chị Tô Diệp ở Trung Quốc, ngược lại kết quả em. . . . . ."
Tô Diệp vô cùng xấu hổ, mặt mắc cỡ đỏ rần, chui ở trong ngực Đỗ Hành, nhỏ giọng oán giận: "Sao anh không nói rõ ràng cho em. . . . . ."
Đỗ Hành thấy dáng vẻ của cô đáng yêu như vậy, cũng không nhẫn tâm nói gì, dứt khoát cười thừa nhận: "Được, đều tại anh chưa nói rõ ràng, làm hại Tô Diệp nhỏ bé của chúng ta suy nghĩ lung tung?"
Tô Diệp vừa nghe, vội vàng giải thích: "Đâu có đâu, em mới không có suy nghĩ lung tung!"
Đỗ Hành thấy cô phản ứng kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là an ủi nói: "Biết, em không có suy nghĩ lung tung, là anh suy nghĩ lung tung, được chưa?"
Lúc này Tô Diệp mới không lên tiếng nữa, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương mà cô ngẫm lại, không cảm thấy trong lời nói của Đỗ Hành có ý gì.
Lúc này Đỗ Hành nhìn thời gian, cũng không sớm, vỗ xuống phía sau lưng của cô, nhẹ nói: "Thôi, tắm một cái rồi nhanh ngủ đi, ngày mai chú Kim và An Ny vẫn còn ở đây, đến lúc đó mang em đi gặp họ."
Tô Diệp "Dạ" một tiếng, từ trong ngực Đỗ Hành, khoác khăn tắm đi ra ngoài.
Lúc tắm xong đi ra, Đỗ Hành đang lấy ra tài liệu từ trong túi đến xem, thấy Tô Diệp trở lại, lập tức thả xuống.
Sau khi hai người cùng nhau nằm xuống, Tô Diệp rất nhanh ngủ thiếp đi, nghĩ đến chiều nay bị Đỗ Hành chơi đùa quả thật quá mức.
Sau khi Tô Diệp ngủ, Đỗ Hành cũng chăm chú nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Qua thật lâu sau, anh tự tay lấy điện thoại di động của mình ở bên cạnh, lặng lẽ gửi một cái tin nhắn.
Đỗ Hành giơ cánh tay lên, Tô Diệp sớm giống như bị rút đi đầu khớp xương đặt ngang ở trên giường, lại nâng gối đầu cho cô gối lần nữa.
Hai mắt Tô Diệp mê ly mà nhìn trần nhà, mặc cho Đỗ Hành loay hoay.
Đỗ Hành thấy vậy, mình cũng dứt khoát nằm xuống, cánh tay xuyên qua từ dưới eo thon của Tô Diệp, bao quanh thân thể cô ở trước ngực mình.
Tô Diệp vừa bị anh đụng như vậy, đầu óc ngược lại khôi phục như cũ từ trong trống rỗng, cô rủ mắt nhìn cánh tay Đỗ Hành tràn đầy hơi thở phái nam vòng chắc mình một chút, nhỏ giọng nói một câu: "Có mồ hôi."
Đỗ Hành tự nhìn, cúi đầu nở nụ cười ở bên tai Tô Diệp. Thật ra thì mới vừa rồi động tác kịch liệt như vậy, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương sao có thể không có mồ hôi chứ, chỉ là Tô Diệp luôn bắt bẻ đối với loại chuyện như vậy, anh đã thành thói quen.
Đỗ Hành trầm thấp cười nói: "Được, sau đó anh đi tắm." Anh chăm chú nhìn khuôn mặt của Tô Diệp vẫn mang theo dư vị cao triều, dịu dàng nói: "Cùng nhau tắm?"
Tô Diệp lập tức có chút luống cuống, trên mặt cô nóng lên, nhỏ giọng nói: "Em không cần!" Cô lại cảm thấy lần nữa, hôm nay Đỗ Hành có chút kỳ lạ, không giống thường ngày.
Đỗ Hành nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô không được tự nhiên, giữa lồng ngực giống như có thứ gì muốn tràn ra, lập tức không nhịn được nâng thân thể lên, dùng môi khẽ chạm một chút ở trên gương mặt mềm mại sạch sẽ của cô.
Da thịt Tô Diệp mềm mại vô cùng mịn màng, nhưng Đỗ Hành cũng không biết thế nào thậm chí có chút râu ria, lại đâm cô cho đau. Cô vốn cảm thấy bài xích và sợ hãi với chuyện điên cuồng như vừa rồi, chỉ là không biết làm sao bày tỏ bất mãn của mình, bây giờ bị đâm như vậy, cô lập tức có lời.
"Không nên như vậy, thật là đau." Cô uất ức lên án với anh.
Đỗ Hành cúi đầu ngưng mắt nhìn cô mềm nhũn, trong con ngươi tối sầm lại, khàn khàn hỏi: "Đau lắm hả?"
Tô Diệp nghiêm túc gật đầu, cường điệu thật mạnh: "Đau quá!" Nói xong còn lấy tay sờ sờ mặt gương mặt của mình, cô mới không cần cho là bị đâm như vậy đấy.
Đỗ Hành chợt cười nhẹ một tiếng, cười xong rồi, lại đi đến gần lần nữa, dùng môi kiên nghị không chút thương tiếc nào giày xéo gương mặt của cô, thỉnh thoảng còn dùng cằm xẹt qua môi của cô.
Chỉ có thể thương Tô Diệp rồi, trốn lại không trốn thoát mà tránh cũng tránh không khỏi, luôn miệng kháng nghị nhưng căn bản người khác không nghe, thật là vừa nhột vừa tê, vừa muốn cười vừa muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể luôn miệng kêu cầu xin tha thứ.
Tiếng cười của Đỗ Hành trầm thấp hùng hậu, ngay cả lồng ngực cũng đang chấn động, cuối cùng anh dừng động tác lại, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương ôm Tô Diệp dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, đừng sợ nữa, không đâm em."
Miệng Tô Diệp cũng cong lên, căm hận giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên đánh anh cười đến mức lồng ngực rung rung liên tục: "Anh thật đáng ghét, anh thật xấu!"
Đỗ Hành cũng không tránh, mặc cho cô ầm ĩ ở trong lòng mình, hai người chơi đùa một hồi, rốt cuộc yên tĩnh lại, lúc này mồ hôi cũng khô, Tô Diệp dứt khoát nằm nghỉ ngơi ở trong ngực Đỗ Hành.
Bàn tay Đỗ Hành nắm được ngón tay thon dài của Tô Diệp, vuốt ve từng cái một. Tô Diệp được sờ cực kỳ thoải mái, cô chợt ở lúc cô còn là một đứa bé bốn năm tuổi, bà bảo mẫu nhà cô đã từng nuôi qua một con mèo đốm. Mùa đông sau bữa cơm trưa, bà bảo mẫu kia liền ôm con mèo kia ở trên đầu gối, dùng tay thô ráp vuốt ve lần lượt bộ lông con mèo kia. Tô Diệp nhớ lại lúc ấy bộ dạng con mèo kia thoải mái lười biếng nheo mắt lại, nghĩ thầm chẳng lẽ phát hiện mình chính là mèo trong ngực Đỗ Hành?
Đúng lúc này, điện thoại Tô Diệp để trên bàn vang lên đinh đang một hồi, là tiếng báo tin nhắn.
Tô Diệp cẩn thận liếc nhìn Đỗ Hành, cô cũng không biết là tin nhắn của ai, nếu như là Dương Kỳ Kỳ cũng may, nếu như là Thạch Lỗi, vậy thì không tốt lắm.
Đỗ Hành duỗi cánh tay cầm điện thoại tới đây giúp Tô Diệp, nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp đưa cho Tô Diệp trong ngực.
Tô Diệp lặng lẽ nhận lấy, mở ra, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Là bạn học của em." Nói xong cô nhìn mắt Đỗ Hành, bổ sung nói: "Chính là bạn học cùng nhau đi dạo phố ban ngày."
Đỗ Hành giống như hoàn toàn không để ý cái tin nhắn này, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa ở bên eo cô, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương trong đôi mắt mang theo ý cười cưng chiều.
Tô Diệp mở tin nhắn ra, thấy là Dương Kỳ Kỳ hỏi mình đến ký túc xá hay chưa, cô vội vàng trả lời, sau đó nhanh chóng để điện thoại về bên gối đầu.
Đỗ Hành cầm tay của cô lần nữa, nhẹ giọng hỏi: " Mấy người bạn học quan hệ không tệ với em?"
Tô Diệp gật đầu: "Đúng vậy, các cô ấy cũng rất tốt." Nói đến đám người Dương Kỳ Kỳ, bên môi Tô Diệp nở nụ cười lần nữa.
Đỗ Hành cười: "Em đã thích họ như vậy, chờ khi sinh nhật em, liền mời họ đến nhà cùng tổ chức sinh nhật, như thế nào?"
Tô Diệp nghe nói như thế, đôi mắt âm u, lắc đầu mà nói: "Thôi, vẫn không nên như vậy."
Đỗ Hành thấy vậy, liếc nhìn Tô Diệp, nói sang chuyện khác: "A, vậy đến lúc đó rồi nói sau. Chúng ta đi tắm rửa trước?"
Tô Diệp nghe thấy vậy, tâm tư lộ ra khó xử, vội vàng lắc đầu mà nói: "Anh đi trước đi, em còn muốn nghỉ một lát nữa."
Đỗ Hành hiểu Tô Diệp, biết chuyện như vậy không gấp được, đứng lên choàng thêm khăn tắm, mình đi thẳng vào phòng tắm.
Một mình Tô Diệp nằm ở trên giường, nhàm chán nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, lúc này điện thoại di động bỗng nhiên lại đinh đang, cô vội vàng cầm lên nhìn, người gửi tin nhắn rõ ràng là Thạch Lỗi.
Phản ứng đầu tiên của Tô Diệp là liếc mắt nhìn phòng tắm, cũng may, tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn còn rào rào, Đỗ Hành cũng sẽ không lập tức ra ngoài.
Cô vội vàng mở tin nhắn ra, Thạch Lỗi cũng là hỏi mình đến ký túc xá chưa, còn hỏi mình đã ngủ chưa, lòng Tô Diệp hoảng sợ, vội vàng trả lời. Khi nhắn tin lại, cô nhìn thấy ngón tay của mình khẽ run.
Rốt cuộc khi trở lời xong rồi, chỉ có điều trong tích tắc, Thạch Lỗi lại gửi tới tin nhắn, lần ngày lại là: "Tô Diệp, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương bỗng nhiên anh thật sự muốn ôm em một cái."
Tô Diệp thấy câu này, trong đầu oanh một tiếng giống như chợt nổ tung, cô ngây ngốc nhìn câu nói kia, tim nhảy lên thình thịch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai cô giống như nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, sợ tới mức cô chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt máy, sau đó ném điện thoại di động như củ khoai lang phỏng tay sang bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, Đỗ Hành đi ra, anh thấy cả người Tô Diệp đỏ rần giống như bị tôm chưng chín, không hiểu nhíu mày: "Sao vậy? Em ngã bệnh?" Anh ngồi ở bên giường, cả người tản ra mùi thơm của cỏ Lavender trong sữa tắm, đó là Tô Diệp tự chọn mùi hương vì mình.
Tô Diệp lắc đầu, giọng nói buồn bực: "Không có. . . . . . Em chỉ mệt mỏi." Cô giấu đầu ở trong chăn giống như ốc sên, cô biết Đỗ Hành không phải đứa ngốc, nhất định có thể phát hiện mình khác thường.
Nhưng Đỗ Hành chỉ lo lắng cô bị bệnh, đưa tay lấy chăn của cô ra, bàn tay thử nhiệt độ trên trán cô.
Đỗ Hành lo âu cau mày: "Nhiệt độ có chút cao, chỉ là không nghiêm trọng quá. Nơi này có thuốc sao?"
Tô Diệp thấy chuyện lại như vậy, không thể làm gì khác hơn là làm nũng: "Không cần, em không muốn uống thuốc, có thể là hôm nay ở bên ngoài bị lạnh rồi, ngủ một giấc là được."
Đỗ Hành suy nghĩ một chút, dù sao uống thuốc nhiều cũng không phải chuyện tốt, vì vậy anh rót một chén nước nóng, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương đỡ Tô Diệp uống xong, lại lên giường ôm lấy Tô Diệp, đắp chăn cho cô xong: "Ngủ đi, nếu như ngày mai vẫn không tốt, anh dẫn em đi gặp bác sĩ."
Tô Diệp xấu hổ chôn ở trước ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Đỗ Hành trấn an vỗ phía sau lưng của cô, chợt mở miệng nói: "Hôm nay em đi dạo phố, nhìn thấy anh rồi hả?"
Tô Diệp ngẩn ra, bất quá lập tức gật đầu sau đó ấp úng nói: "Đúng vậy." Bởi vì nguyên nhân chôn ở trong ngực anh, thế nhưng lỗ mũi mang theo chút sụt sịt.
Nhưng Đỗ Hành lại hiểu lầm, anh thật sự cho rằng cô vợ bé nhỏ trong ngực mình uất ức, anh trầm mặc, cuối cùng nói: "Hôm nay người bạn đến từ nước Mĩ là chú Kim, trước kia em đã gặp qua, còn nhớ rõ không?"
Tô Diệp nhớ lại, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương gật đầu: "Nhớ." Chú Kim là người hòa ái, lần đầu tiên khi ở nước Mĩ gặp mặt liền đưa cho mình một cái vòng ngọc phỉ thúy cổ cực kỳ hiếm thấy.
Đỗ Hành cúi đầu nhìn Tô Diệp trong ngực, dịu dàng giải thích: "Vậy em còn nhớ rõ ông ấy có một cô con gái không? Cô bé đó còn nhỏ hơn em hai tuổi."
Tô Diệp tiếp tục nhớ lại, chợt kinh hãi, ngẩng đầu lên từ trong ngực Đỗ Hành, không dám tin nhìn Đỗ Hành: "Chẳng lẽ người hôm nay, chính là người kia ở trong bệnh viện?"
Đỗ Hành cười gật đầu: "Đúng vậy, em đã gặp."
Tô Diệp cố gắng nhớ lại cô bé kia đã thấy được lúc ban ngày, nhưng cô cũng không có cách nào liên hệ cô gái được chiều chuộng, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời lại thời thượng hôm nay với cô gái nhỏ gặp qua lúc đầu ở trong bệnh viện.
Tô Diệp gặp mặt chú Kim đó, hẳn là khi cô mười bốn tuổi, khi đó Đỗ Hành mang theo cô đi nước Mĩ chơi, là chú Kim chiêu đãi. Chú Kim chỉ có một đứa con gái, tuổi gần mười hai tuổi, thế nhưng bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà con gái chú ấy trở thành người sống đời sống thực vật. DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Lúc ấy Tô Diệp đi theo Đỗ Hành đi bệnh viện nhìn, sau khi Tô Diệp trở về từ bệnh viện còn buồn bã một lúc lâu. Nghe một người nói cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, cằm hơi nhọn cái mũi nhỏ vểnh lên, tuy nhiên sắc mặt cô bé tái nhợt mà nằm ở nơi đó, chờ đợi cái y học gọi là kỳ tích.
Tô Diệp cực kỳ xúc động, nhớ tới trái tim khổ sở ban ngày lại rất không có cảm giác, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Thì ra là cô ấy. . . . . . Dáng vẻ cô ấy lại tốt như vậy. . . . . ."
Đỗ Hành điểm lỗ mũi Tô Diệp một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Đúng vậy, người ta cố ý mang quà tặng từ nước Mĩ đến, nói muốn đưa cho chị Tô Diệp ở Trung Quốc, ngược lại kết quả em. . . . . ."
Tô Diệp vô cùng xấu hổ, mặt mắc cỡ đỏ rần, chui ở trong ngực Đỗ Hành, nhỏ giọng oán giận: "Sao anh không nói rõ ràng cho em. . . . . ."
Đỗ Hành thấy dáng vẻ của cô đáng yêu như vậy, cũng không nhẫn tâm nói gì, dứt khoát cười thừa nhận: "Được, đều tại anh chưa nói rõ ràng, làm hại Tô Diệp nhỏ bé của chúng ta suy nghĩ lung tung?"
Tô Diệp vừa nghe, vội vàng giải thích: "Đâu có đâu, em mới không có suy nghĩ lung tung!"
Đỗ Hành thấy cô phản ứng kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là an ủi nói: "Biết, em không có suy nghĩ lung tung, là anh suy nghĩ lung tung, được chưa?"
Lúc này Tô Diệp mới không lên tiếng nữa, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương mà cô ngẫm lại, không cảm thấy trong lời nói của Đỗ Hành có ý gì.
Lúc này Đỗ Hành nhìn thời gian, cũng không sớm, vỗ xuống phía sau lưng của cô, nhẹ nói: "Thôi, tắm một cái rồi nhanh ngủ đi, ngày mai chú Kim và An Ny vẫn còn ở đây, đến lúc đó mang em đi gặp họ."
Tô Diệp "Dạ" một tiếng, từ trong ngực Đỗ Hành, khoác khăn tắm đi ra ngoài.
Lúc tắm xong đi ra, Đỗ Hành đang lấy ra tài liệu từ trong túi đến xem, thấy Tô Diệp trở lại, lập tức thả xuống.
Sau khi hai người cùng nhau nằm xuống, Tô Diệp rất nhanh ngủ thiếp đi, nghĩ đến chiều nay bị Đỗ Hành chơi đùa quả thật quá mức.
Sau khi Tô Diệp ngủ, Đỗ Hành cũng chăm chú nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Qua thật lâu sau, anh tự tay lấy điện thoại di động của mình ở bên cạnh, lặng lẽ gửi một cái tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.