Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống
Chương 35: Nằm vùng
Vô Tâm Vô Tư
14/05/2016
Cuối cùng, Cổ Nguyệt Thần vẫn phải đến Du gia vào buổi chiều sau khi tỉnh lại, thời gian đến nhanh hơn nhờ vào sự giúp đỡ sắp xếp đồ của Du Tử Nghiêm.
Trên đường đi, Nguyệt Thần đã không dưới năm lần oán hận, biết vậy đã ngủ thêm một chút rồi, chẳng phải đến Du gia kia. Chẳng qua Du Tử Nghiêm quá cố chấp, cô không thể không về nhà trong ngày hôm nay.
Nguyệt Thần đang suy nghĩ, cô có nên gọi đồng bọn tạo một chút rắc rối trên đường đi hay không? Cô không muốn đến đó sớm như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy Du gia chẳng khác lồng sắt gò bó tự do, mà cô lại trì độn đồng ý chuyển đến. Thực cmn quá ngu!
Được rồi. Vẫn nên ngoan ngoãn chuyển đến đi thôi, không chừng em gái ngoan Du Thanh Nhi đã quạt lửa cháy nhà làm nóng không khí giúp cô rồi.
"Nguyệt, lần sau nhớ phải cẩn thận, biết chưa?" Du Tử Nghiêm lo lắng dặn dò. Anh đâu thể lần nào cũng xông vào phòng tắm của cô.
Nguyệt Thần sờ sờ lớp băng trên trán, gật đầu. Đều không phải lỗi của cô, là do phòng tắm quá trơn, chỉ là trợt chân té đến bể đầu mẻ trán nói ra thực có phần mất mặt.
"Lát gặp ba mẹ nhớ lễ phép một chút."
"Anh nói vậy, có nghĩa là em chưa đủ lễ phép sao!?" Nguyệt Thần nhướng mày, cong khoé môi hỏi.
"Khụ..không phải..Chính là ba mẹ thích những cô gái có lễ giáo nho nhã."
"Anh đây là đưa bạn gái về hay sao?" Khẳng định là ba mẹ anh ta không hề ưa cô rồi, nho với không nhã, chưa nói còn có Du Thanh Nhi ở đó, hình tượng cô đã rớt bét rồi, vậy cần gì phải giả vờ.
"Khụ..cũng không phải..Lát em xử sự đúng mực là được rồi." Du Tử Nghiêm biết mình càng nói càng sai, nên nói xong liền im lặng.
Tốt quá, không cần phải nghe anh ta lảm nhảm nữa rồi, Nguyệt Thần hài lòng gật đầu.
"Hử?" Thấy Tử Nghiêm lái xe tắp vào bên lề, Nguyệt Thần không khỏi thắc mắc nhìn sang.
Thì ra là một cô gái a! Làm cô tưởng đã đến Du gia đâu.
"Cảm ơn anh. Giờ cao điểm làm em không bắt được taxi." Cô gái mỉm cười thành khẩn, từng lời nói hành động đều toát lên hương vị tiểu thư gia tộc.
"Đó là bạn gái anh à?" Nguyệt Thần nhướng mày trêu chọc.
"Khụ..là bạn của Thanh Nhi, Vsei." Du Tử Nghiêm cảm thấy gần đây, Nguyệt Thần rất nhiều lần làm anh bị nghẹn.
"Xin chào, Vsei." Nguyệt Thần nhếch môi cười, ánh mắt thâm thuý loé lên tia ý vị.
"Xin chào, hẳn chị là chị gái Thanh Nhi đi." Trên gương mặt ôn nhã, vẽ chút ý cười vui vẻ.
Nguyệt Thần dĩ nhiên sẽ không hỏi một câu 'làm sao cô biết' thiếu muối như vậy. Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, cho nên không cần bàn luận vấn đề nhạt nhẽo như vậy, Nguyệt Thần nhẹ giọng đáp:"Ừ, Vsei thực thông minh, lần đầu gặp liền nhận ra, này có phải chứng minh chị rất nổi tiếng."
Vsei lạnh sống lưng, gượng cười:"Bởi vì chị và Thanh Nhi có nét tương đồng a." Thầm kêu khổ, sao tới ngày hôm nay cô mới hiểu câu, biết trước đã không làm.
"Phải không?" Nguyệt Thần tiếp tục cười, từng lời nói như bản đinh tra tấn tinh thần của cô. Hừ, Vsei, cô giỏi lắm, dám điều tra tôi, xem tôi có chỉnh chết cô hay không!!
"Vâng ạ." Vsei một mực lau mồ hôi lạnh cứ đổ lung tung trong máy lạnh khô khốc, cố làm cho mình thật bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời.
"Haha, Vsei thật hài hước." Nguyệt Thần bật cười.
Vâng ạ, Nguyệt Thần, tỷ cũng rất hài hước...đến đáng sợ. Xin tỷ đừng có cười như vậy, có được hay không!!? Rất kinh dị a.
Du Tử Nghiêm mỉm cười. Không khí trong xe hài hoà pha chút ấm áp vui vẻ.
♪
"Vsei, sao cậu lại đến đây?" Du Thanh Nhi ngạc nhiên nhận ra người bạn tri kỉ của mình cũng đến đây, còn là đi chung với cô ả con hoang kia.
"Còn không phải cậu than vãn a, tôi đến hỗ trợ nha. Cậu không muốn hay sao, muốn đuổi mình về à?" Vsei chớp mắt đáng thương, phóng điện mị hoặc lừa tình.
"Sao có thể!!? Chẳng qua nhà mình hôm nay.."
"Cho nên mình càng phải càng ở đây! Tránh cho cậu phát điên xé rách tầng lớp cuối cùng." Vsei u ám nhìn Du Thanh Nhi trách cứ, giọng điệu pha một ít cảnh tỉnh.
"Cậu thực tốt a." Mắt Du Thanh loé sáng, cười tít mắt ôm lấy cánh tay Vsei.
Thiên ạ, cô có lỗi gì với ông ta hay sao chứ!
Lại nữa rồi, lại là ánh mắt kia. Lạnh lẽo, nhưng tràn đầy tia trêu tức, khiến cho Vsei không biết phải xử sự làm sao cho đúng.
"Đi thôi, chúng ta lên lầu. Nhìn chị ta thực chướng mắt." Vsei nắm tay Du Thanh Nhi kéo lên lầu, không quên thấp giọng biện luận.
Du Thanh Nhi bị kéo đi, nhếch môi đắc ý, song lại quay đầu thân thiết nói:"Chị Nguyệt, em có chút chuyện với bạn. Chị cứ tự nhiên đi ạ."
Nguyệt Thần mỉm cười nhìn bóng lưng hai người. Chà, là đang nói xấu cô đúng không? Thực không ngoan chút nào, Vsei, cô chính là tự tìm ngược đấy nhé.
"Anh đã sai người dọn phòng cho em rồi. Căn phòng góc trái gần khuôn viên đó, đây để anh dẫn em đi qua." Du Tử Nghiêm cười nói, thuận tay mang vali đi trước.
"Ừ." Nguyệt Thần hạ mắt nhu thuận đi theo sau.
Khoảng cách không xa, chỉ mất 5' là tới. Du Tử Nghiêm đẩy cửa vào, khoé mắt nhuộm ý cười:"Là anh thiết kế phòng cho em, thích không?"
"Anh thiết kế phòng cho em?" Nguyệt Thần đảo mắt một vòng căn phòng một màu hồng đậm kity, lạnh nhạt lập lại lời nói của Du Tử Nghiêm với vẻ nghi vấn.
"Ha..cũng không phải, là Thanh Nhi đề nghị. Thiếu nữ nào cũng thích kity màu hồng đáng yêu, đúng chứ!?"
"Ừ." Chỉ tiếc, cô không phải thiếu nữ, cô đã muốn hai mấy xuân xanh rồi, nhìn căn phòng toàn màu hồng với phong cách kity mọi chỗ, cô chỉ muốn nôn, phản cảm chết đi được!
Du Thanh Nhi, cô nhất định là cố ý. Chờ xem, cô không cho tôi sống thoải mái, tôi cũng không cho phép cô yên ổn sống.
"Em sắp đồ đi, rồi cũng nghỉ ngơi chút. Mai em còn đi học mà, đúng không?"
"Vâng."
Sắp xếp đồ xong, Nguyệt Thần ngã lên giường thở một hơi dài.
Thực sự là quá mệt mỏi đi a.
Đầu hơi nghiêng một góc 45° nhìn qua ô cửa nơi vầng trăng đang treo cao ngoài kia, gió lùa về hướng Đông nên vị trí phòng cô cũng hưởng được chút gió nhè nhẹ.
Cho nên, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, quên luôn nơi này không phải nhà cô, không có chút phòng bị ngủ miên man.
Chỉ là sự việc đơn giản dừng tại đây thôi thì không nói gì, nhưng là lúc khuya cô giật mình tỉnh giấc, dưới ánh trăng mờ ảo hiếm hoi trong phòng cái cô nhìn thấy chính là một người nằm trên giường mình còn ôm cánh tay cô chặt cứng.
Du Thanh Nhi cô ta vội đến mức này sao? Mới ngày đầu liền tính kế cô, cô ta chờ không nổi à, liền đưa một người lên giường cô.
Thật là...không biết cô có nên cắt từng bộ phận người này thành từng khối rồi nhét vào hộp quà từng ngày gửi cho Du Thanh Nhi hay không? Hoặc lấy làm nguyên liệu sôcôla tặng cho Du Thanh Nhi?
Này, khoan đã...người này..sau khi nhìn thấy người đang nằm trên giường mình ngủ tỉnh bơ, biểu tình của Nguyệt Thần trở nên =.=| .
Chân giơ lên, không chút lưu tình đạp người bên cạnh xuống đất.
Đêm trăng gió mát, căn phòng ở phía Tây gần khuôn viên vang lên tiếng mèo kêu ai oán.
♪
Ở một thời điểm nào đó, có một cuộc gọi đánh tới, một ai đó nhấc máy lên giọng lười nhác hỏi:"Đã bắt đầu hành động chưa?"
♪
Tại khoảng thời gian nào đó, có hai người ngồi đối diện với nhau, khoé môi đối phương đều mỉm cười, nhưng hàn khí xung quanh lại phản ánh cuộc đối thoại cùng quan hệ giữa hai người không hề thân thiện như vậy.
"Vì sao tôi phải giao dịch với cậu? Cậu có thể cho tôi lợi ích gì!?"
"Giá-trị-lợi-dụng!"
Ở khoảng cách xa xôi nơi Nguyệt Thần đang sinh sống, ai đó ngước đầu nhìn xung quanh ảm đạm một màu tuyết trắng nhẹ rơi xuống, khẽ thì thào:"Nguyệt..." Âm thanh thì thầm như có như không nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự nhộn nhịp đông đúc của dòng người.
Trên đường đi, Nguyệt Thần đã không dưới năm lần oán hận, biết vậy đã ngủ thêm một chút rồi, chẳng phải đến Du gia kia. Chẳng qua Du Tử Nghiêm quá cố chấp, cô không thể không về nhà trong ngày hôm nay.
Nguyệt Thần đang suy nghĩ, cô có nên gọi đồng bọn tạo một chút rắc rối trên đường đi hay không? Cô không muốn đến đó sớm như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy Du gia chẳng khác lồng sắt gò bó tự do, mà cô lại trì độn đồng ý chuyển đến. Thực cmn quá ngu!
Được rồi. Vẫn nên ngoan ngoãn chuyển đến đi thôi, không chừng em gái ngoan Du Thanh Nhi đã quạt lửa cháy nhà làm nóng không khí giúp cô rồi.
"Nguyệt, lần sau nhớ phải cẩn thận, biết chưa?" Du Tử Nghiêm lo lắng dặn dò. Anh đâu thể lần nào cũng xông vào phòng tắm của cô.
Nguyệt Thần sờ sờ lớp băng trên trán, gật đầu. Đều không phải lỗi của cô, là do phòng tắm quá trơn, chỉ là trợt chân té đến bể đầu mẻ trán nói ra thực có phần mất mặt.
"Lát gặp ba mẹ nhớ lễ phép một chút."
"Anh nói vậy, có nghĩa là em chưa đủ lễ phép sao!?" Nguyệt Thần nhướng mày, cong khoé môi hỏi.
"Khụ..không phải..Chính là ba mẹ thích những cô gái có lễ giáo nho nhã."
"Anh đây là đưa bạn gái về hay sao?" Khẳng định là ba mẹ anh ta không hề ưa cô rồi, nho với không nhã, chưa nói còn có Du Thanh Nhi ở đó, hình tượng cô đã rớt bét rồi, vậy cần gì phải giả vờ.
"Khụ..cũng không phải..Lát em xử sự đúng mực là được rồi." Du Tử Nghiêm biết mình càng nói càng sai, nên nói xong liền im lặng.
Tốt quá, không cần phải nghe anh ta lảm nhảm nữa rồi, Nguyệt Thần hài lòng gật đầu.
"Hử?" Thấy Tử Nghiêm lái xe tắp vào bên lề, Nguyệt Thần không khỏi thắc mắc nhìn sang.
Thì ra là một cô gái a! Làm cô tưởng đã đến Du gia đâu.
"Cảm ơn anh. Giờ cao điểm làm em không bắt được taxi." Cô gái mỉm cười thành khẩn, từng lời nói hành động đều toát lên hương vị tiểu thư gia tộc.
"Đó là bạn gái anh à?" Nguyệt Thần nhướng mày trêu chọc.
"Khụ..là bạn của Thanh Nhi, Vsei." Du Tử Nghiêm cảm thấy gần đây, Nguyệt Thần rất nhiều lần làm anh bị nghẹn.
"Xin chào, Vsei." Nguyệt Thần nhếch môi cười, ánh mắt thâm thuý loé lên tia ý vị.
"Xin chào, hẳn chị là chị gái Thanh Nhi đi." Trên gương mặt ôn nhã, vẽ chút ý cười vui vẻ.
Nguyệt Thần dĩ nhiên sẽ không hỏi một câu 'làm sao cô biết' thiếu muối như vậy. Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, cho nên không cần bàn luận vấn đề nhạt nhẽo như vậy, Nguyệt Thần nhẹ giọng đáp:"Ừ, Vsei thực thông minh, lần đầu gặp liền nhận ra, này có phải chứng minh chị rất nổi tiếng."
Vsei lạnh sống lưng, gượng cười:"Bởi vì chị và Thanh Nhi có nét tương đồng a." Thầm kêu khổ, sao tới ngày hôm nay cô mới hiểu câu, biết trước đã không làm.
"Phải không?" Nguyệt Thần tiếp tục cười, từng lời nói như bản đinh tra tấn tinh thần của cô. Hừ, Vsei, cô giỏi lắm, dám điều tra tôi, xem tôi có chỉnh chết cô hay không!!
"Vâng ạ." Vsei một mực lau mồ hôi lạnh cứ đổ lung tung trong máy lạnh khô khốc, cố làm cho mình thật bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời.
"Haha, Vsei thật hài hước." Nguyệt Thần bật cười.
Vâng ạ, Nguyệt Thần, tỷ cũng rất hài hước...đến đáng sợ. Xin tỷ đừng có cười như vậy, có được hay không!!? Rất kinh dị a.
Du Tử Nghiêm mỉm cười. Không khí trong xe hài hoà pha chút ấm áp vui vẻ.
♪
"Vsei, sao cậu lại đến đây?" Du Thanh Nhi ngạc nhiên nhận ra người bạn tri kỉ của mình cũng đến đây, còn là đi chung với cô ả con hoang kia.
"Còn không phải cậu than vãn a, tôi đến hỗ trợ nha. Cậu không muốn hay sao, muốn đuổi mình về à?" Vsei chớp mắt đáng thương, phóng điện mị hoặc lừa tình.
"Sao có thể!!? Chẳng qua nhà mình hôm nay.."
"Cho nên mình càng phải càng ở đây! Tránh cho cậu phát điên xé rách tầng lớp cuối cùng." Vsei u ám nhìn Du Thanh Nhi trách cứ, giọng điệu pha một ít cảnh tỉnh.
"Cậu thực tốt a." Mắt Du Thanh loé sáng, cười tít mắt ôm lấy cánh tay Vsei.
Thiên ạ, cô có lỗi gì với ông ta hay sao chứ!
Lại nữa rồi, lại là ánh mắt kia. Lạnh lẽo, nhưng tràn đầy tia trêu tức, khiến cho Vsei không biết phải xử sự làm sao cho đúng.
"Đi thôi, chúng ta lên lầu. Nhìn chị ta thực chướng mắt." Vsei nắm tay Du Thanh Nhi kéo lên lầu, không quên thấp giọng biện luận.
Du Thanh Nhi bị kéo đi, nhếch môi đắc ý, song lại quay đầu thân thiết nói:"Chị Nguyệt, em có chút chuyện với bạn. Chị cứ tự nhiên đi ạ."
Nguyệt Thần mỉm cười nhìn bóng lưng hai người. Chà, là đang nói xấu cô đúng không? Thực không ngoan chút nào, Vsei, cô chính là tự tìm ngược đấy nhé.
"Anh đã sai người dọn phòng cho em rồi. Căn phòng góc trái gần khuôn viên đó, đây để anh dẫn em đi qua." Du Tử Nghiêm cười nói, thuận tay mang vali đi trước.
"Ừ." Nguyệt Thần hạ mắt nhu thuận đi theo sau.
Khoảng cách không xa, chỉ mất 5' là tới. Du Tử Nghiêm đẩy cửa vào, khoé mắt nhuộm ý cười:"Là anh thiết kế phòng cho em, thích không?"
"Anh thiết kế phòng cho em?" Nguyệt Thần đảo mắt một vòng căn phòng một màu hồng đậm kity, lạnh nhạt lập lại lời nói của Du Tử Nghiêm với vẻ nghi vấn.
"Ha..cũng không phải, là Thanh Nhi đề nghị. Thiếu nữ nào cũng thích kity màu hồng đáng yêu, đúng chứ!?"
"Ừ." Chỉ tiếc, cô không phải thiếu nữ, cô đã muốn hai mấy xuân xanh rồi, nhìn căn phòng toàn màu hồng với phong cách kity mọi chỗ, cô chỉ muốn nôn, phản cảm chết đi được!
Du Thanh Nhi, cô nhất định là cố ý. Chờ xem, cô không cho tôi sống thoải mái, tôi cũng không cho phép cô yên ổn sống.
"Em sắp đồ đi, rồi cũng nghỉ ngơi chút. Mai em còn đi học mà, đúng không?"
"Vâng."
Sắp xếp đồ xong, Nguyệt Thần ngã lên giường thở một hơi dài.
Thực sự là quá mệt mỏi đi a.
Đầu hơi nghiêng một góc 45° nhìn qua ô cửa nơi vầng trăng đang treo cao ngoài kia, gió lùa về hướng Đông nên vị trí phòng cô cũng hưởng được chút gió nhè nhẹ.
Cho nên, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, quên luôn nơi này không phải nhà cô, không có chút phòng bị ngủ miên man.
Chỉ là sự việc đơn giản dừng tại đây thôi thì không nói gì, nhưng là lúc khuya cô giật mình tỉnh giấc, dưới ánh trăng mờ ảo hiếm hoi trong phòng cái cô nhìn thấy chính là một người nằm trên giường mình còn ôm cánh tay cô chặt cứng.
Du Thanh Nhi cô ta vội đến mức này sao? Mới ngày đầu liền tính kế cô, cô ta chờ không nổi à, liền đưa một người lên giường cô.
Thật là...không biết cô có nên cắt từng bộ phận người này thành từng khối rồi nhét vào hộp quà từng ngày gửi cho Du Thanh Nhi hay không? Hoặc lấy làm nguyên liệu sôcôla tặng cho Du Thanh Nhi?
Này, khoan đã...người này..sau khi nhìn thấy người đang nằm trên giường mình ngủ tỉnh bơ, biểu tình của Nguyệt Thần trở nên =.=| .
Chân giơ lên, không chút lưu tình đạp người bên cạnh xuống đất.
Đêm trăng gió mát, căn phòng ở phía Tây gần khuôn viên vang lên tiếng mèo kêu ai oán.
♪
Ở một thời điểm nào đó, có một cuộc gọi đánh tới, một ai đó nhấc máy lên giọng lười nhác hỏi:"Đã bắt đầu hành động chưa?"
♪
Tại khoảng thời gian nào đó, có hai người ngồi đối diện với nhau, khoé môi đối phương đều mỉm cười, nhưng hàn khí xung quanh lại phản ánh cuộc đối thoại cùng quan hệ giữa hai người không hề thân thiện như vậy.
"Vì sao tôi phải giao dịch với cậu? Cậu có thể cho tôi lợi ích gì!?"
"Giá-trị-lợi-dụng!"
Ở khoảng cách xa xôi nơi Nguyệt Thần đang sinh sống, ai đó ngước đầu nhìn xung quanh ảm đạm một màu tuyết trắng nhẹ rơi xuống, khẽ thì thào:"Nguyệt..." Âm thanh thì thầm như có như không nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự nhộn nhịp đông đúc của dòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.