Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống
Chương 20: Thần, hẹn gặp lại!
Vô Tâm Vô Tư
14/05/2016
Dưới ánh đèn mờ ảo trên con đường vắng, từng viên đạn cứ lần lượt rời miệng súng. Tay mềm mại xoay chuyển góc độ bắn, cũng như sự chuẩn xác nhắm vào vị trí yếu nhược của cơ thể, không làm đối phương chết nhưng lại khiến hắn mất máu quá nhiều mà tê dại không thể tuỳ ý di chuyển.
Hành động này của Cổ Nguyệt Thần quả thật chỉ có thể dùng hai chữ 'nham hiểm' để hình dung.
Trong khi họ chật vật né từng đợt đạn, Nguyệt Thần lại rất thoải mái ngồi trên thùng xe, cổ tay tuỳ tiện xoay nả súng.
Cảm xúc của ba người còn có thể lăn qua lăn lại tránh đạn đã lên tới đỉnh điểm. Thầm chửi tục, thực con mẹ nó là ai nói cô ta mong manh yếu đuối hả!!!!??
Tuy rằng ấn tượng đầu tiên của Cổ Nguyệt Thần dành cho mọi người đều như vậy, nhưng tiếp xúc lâu ngày mọi người mới nhận ra chút góc tính cách con người cô. Thế nhưng lần gặp đầu tiên họ đã hiểu con người cô, không biết đây là may mắn hay là bất hạnh của họ đây.
Toàn thân cả ba đều đầy mồ hôi, tay chân ma sát với mặt đất mà trầy xước, không sao cả so với nằm liệt trên đất chờ chết vì mất máu, họ còn tốt chán.
Tuy nhiên họ cũng bị lời nói của cô chọc đến muốn hộc máu, ai có thể vớt con người này đi không!!!
"Lâu ngày, cũng muốn lờn a! Cư nhiên bắn mãi cũng không chết được~" Quả thật là vậy, sở dĩ từ ngày Cổ Nguyệt Thần động thủ ở nhà hàng Kar Linsoft giải cứu Thân Mã Ni, tính ra đã rất cô chưa vận động xương cốt đều cứng rắn cả rồi.
Nhưng lời này lọt vào tai họ hiển nhiên vô cùng khó nghe, đây là ý tứ gì chứ!! Rõ ràng muốn giày vò bọn họ, nhưng lại rất an nhiên than thở lờn tay bắn họ mãi không chết được.
Quá...quá vô sỉ!!!
Hửm? Theo phản xạ cả ba vẫn lăn tới lui một hồi, mới phát hiện không có tiếng đạn. Thực sự không có tiếng đạn a, con người này nhân từ vậy sao!?
Câu trả lời đương nhiên là không. Vài giây tiếp theo, bóng dáng Nguyệt Thần đã gần kề họ, một kích đánh ngất.
Nguyệt Thần phủi tay đứng dậy, nhếch môi cười nhạt, họ tưởng đây là phim hay sao mà súng bắn không hết đạn.
Bởi họ dành hảo tâm cho cô tiêu khiển, cho nên cô liền tha cho họ một mạng vậy.
"Những hành động của cô sẽ là bằng chứng trước toà, giờ cô đã bị bao vây. Mau bỏ súng xuống!"
Một tiếng quát lớn thành công làm Nguyệt Thần giật mình đánh rơi súng. Mấy vị cảnh sát hài lòng gật đầu, nói tiếp:"Giờ, đá nó qua đây."
Nguyệt Thần đen mặt, cười xuỳ một tiếng không chút do dự đá khẩu súng vốn không có đạn qua chỗ họ.
Mấy người này nhây quá đi, bám theo cô cả chặng đường thật vất vả cho họ. Aiii, súng này tặng cho họ xem như phần thưởng đi ~
*Phanh* Vết bánh xe kéo một đường dài tới cạnh nơi Nguyệt Thần đang đứng. Ái Huân bên trong ló đầu ra, hô lớn:"Thần, lên xe."
Nguyệt Thần cụp mắt che giấu u ám nơi đáy mắt, cũng không chậm trễ chui vào cửa sổ xe khuất bóng. Ái Huân cũng không đợi cô ổn định ghế ngồi liền đạp phanh chạy vụt đi.
Bên cảnh sát nổ súng liên tục nhưng chỉ trúng vào thân xe tạo ra âm thanh leng keng. Cảnh sát không phải đèn dầu đã cạn, quát lớn chi lệnh đuổi theo.
Cả đoạn đường vắng đêm khuya rải rác âm thanh ồn ào của truy nã, một đêm rộn rã với hành trình rượt đuổi sôi nổi.
So với cuộc truy đuổi nhộn nhịp thì không khí trên xe khá trầm lặng, yên ắng đến ngạt thở vì căng thẳng.
"Thần...thực xin lỗi..!" Lạc Ái Huân khàn giọng khẩn thiết nói.
"Đừng có xin lỗi bừa. Anh không có lỗi, là do tôi tự mình đa tình." Từ đầu tới cuối, Lạc Ái Huân căn bản chưa từng thừa nhận mình là con gái, do cô tự áp đặt thôi, trách ai bâu giờ.
"Nhưng anh cũng không phủ nhận...mà việc này đồng nghĩa với lừa dối. Không cần xin lỗi, bởi từ nay trở đi, chúng ta chỉ là người-xa-lạ!" Cô nhìn bầu trời dần lui đi màu đêm thầm lặng, trong mắt hắc minh lẫn lộn không rõ cô nghĩ gì lại có thể thản nhiên phân cách giới tuyến giữa hai người.
Lời nói của Cổ Nguyệt Thần như ma chú tà ác cắn nuốt lấy trái tim Ái Huân, sắc mặt nháy mặt tái nhợt, nỗi đau phủ lấy đôi mắt trong suốt. Cô đây là...muốn từ bỏ hắn?
"Không được!" Ái Huân gằn giọng.
"Gì?" Nguyệt Thần nhướng mày, tay đập lỗ tai xem mình có nghe lầm hay không. Ái Huân hắn cư nhiên bác bỏ lời nói của cô, hơn hết, hắn có quyền đó sao!?
"Không cho phép! Tôi cả đời này phải bảo vệ chủ nhân." Thanh âm ấm áp của Ái Huân mang theo tia quyết tuyệt, không cho phép kháng cự.
Chủ nhân!?
Giống như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Nguyệt Thần, hắn giải thích:"Vương triều Konaruto xa xưa hưng thịnh, bỗng chốc sụp đổ không để lại vết tích dù chỉ là một ít trong lịch sử. Nhưng chỉ hậu duệ của vương triều Konaruto mới biết lý do chân chính, đó là - kẻ phản bội!"
"Như một lời nguyền định sẵn hậu duệ của những kẻ phản bội sẽ có ấn kí cánh ác quỷ, bọn họ chuyên săn lùng hậu duệ còn xót lại của vương triều để có thể thoát khỏi lời nguyền bóng đêm. Hàng trăm năm qua đi, sức mạnh lời nguyền càng thêm mạnh mẽ làm họ vĩnh viễn chỉ trong bóng tối, cho đến hiện tại họ lại càng khát khao mong muốn giết được hậu duệ vương triều."
"Cho nên mới có những kẻ như chúng tôi, những đôi cánh thiên thần bảo vệ hậu duệ nhà vương thoát khỏi kẻ bóng đêm. Mà, theo tôi biết...Cổ Nguyệt Thần chủ nhân là hậu duệ vương triều Konaruto đời thứ 132. Vì vậy, chủ nhân hẳn không xa lạ khi chính mình bị hắc đạo truy đuổi."
Nguyệt Thần trầm mặc. Sự thật này theo ánh trăng soi lên kỉ vật của mẹ thân thể này, thế nên cô mới phát hiện ra. Nên khi biết Ái Huân vì thân phận mà tiếp cận, Cổ Nguyệt Thần đặc biệt phẫn nộ.
"Vì sao họ lại biết, đó là Cổ Nguyệt Thần?" Cô nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Lạc Ái Huân gật đầu nói tiếp:"Là, pháp sư bóng đêm. Hắn lợi dụng trò chơi cầu cơ và tìm ra tên người nối chân Cổ Mộc Thanh - Cổ Nguyệt Thần."
Nguyệt Thần cúi đầu, mày nhíu chặt vào nhau không hề có dấu hiệu giãn ra, không đúng, cô cảm giác được có sự việc đã được sắp đặt trước, sự thực về sau quả nhiên đã nói lên linh cảm của cô chính xác vô cùng.
"Không phải..."
*Rầm*
Âm thanh va chạm cùng lực đẩy từ phía sau trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo của Nguyệt Thần, cô buồn bực nhìn vào kính hậu trông thấy mấy xe cảnh sát theo sau cùng sự góp phần của mấy người áo đen trên chiếc mui trần lủi thẳng vào đuôi xe họ.
Nguyệt Thần nghiến răng, hít một hơi thật sâu để kìm bản thân không toát ra lời nói mất văn hoá, nhẹ giọng nói với Ái Huân:"Có súng hay bom không?"
"Có."
Nguyệt Thần cúi người tiếp lấy khẩu súng hắn đưa cho, nhảy qua hàng ghế sau, miệng vừa nói tay đã hạ chốt nổ súng:"Tôi sẽ đền tấm kính khác cho anh."
*Đoàng*Đoàng*Đoàng*
*Keng*Leng*
Ba lần nổ liên tiếp đạn chung một lỗ nhỏ thoát ra ngoài, phản lực lại cột điện bay hướng xuống mặt đường bánh xe, dứt khoát làm nổ bánh của hai chiếc xe theo đuôi, ngoài ý muốn một viên lệch khỏi quỹ đạo đã tính bắn bị thương một người.
Nguyệt Thần nhíu mày, thực sự đã lờn tay rồi. Việc này thực không thể tha thứ, cô cư nhiên bắn lệch thương một người.
Chỉ ngăn chặn được hai chiếc căn bản không thể so với lực lượng rượt đuổi hùng hậu phía sau. Chẳng lẽ phải chạy tới sáng à!!!?
"Không có bom à?" Nghĩ cô là siêu nhân hay sao mà giải quyết cả đám với ba viên đạn còn lại, Nguyệt Thần buồn bực.
"Xăng dự trữ thì sao?" Như nghĩ đến gì đó, cô sảng khoái cười.
"Ở thùng xe chứa đồ, bên ngoài không an toàn đâu chủ nhân." Ái Huân lắc đầu, ý tưởng này không khả thi chút nào, bởi trước khi lấy được xăng dự trữ chống chế thì đã bị bắn thành tổ ong dò dẻ rồi.
"Hiện tại chúng ta an toàn sao?" Nguyệt Thần nhíu mày không cho là đúng, nếu cứ chạy mãi thế này sớm muộn chi viện của họ sẽ bắt gọn cả hai.
Trong lòng xuống một quyết định, Nguyệt Thần chui qua cửa sổ ra khỏi xe bất chấp sự ngăn cản của Lạc Ái Huân, bên địch cũng không ngờ cô to gan rời khỏi xe lúc này, chưa kịp nổ súng đã bị ba viên đạn tung bay tự do của Nguyệt Thần làm hoảng.
Thời gian mấy giây đủ để cô lấy được thùng xăng dự trữ, chỉ là quá trình mang thùng xăng an toàn trở vào xe càng khó khăn.
Nguyệt Thần cắn răng che chở thùng xăng lúc này tương đương với trái bom hẹn giờ, ngược lại bản thân cô bị trúng không ít đạn. Máu đỏ tươi như hoa bỉ ngạn nhẹ rơi.
Đến khi vào trong xe, toàn thân váy tím đã nhiễm màu đỏ tiên diễm cùng hương vị máu ngọt ngào. Ái Huân nghẹn ngào, khoé mắt ửng đỏ, lòng đau khổ muốn khóc, hắn rõ ràng là nói bảo vệ, nhưng lại trơ mắt nhìn cô chịu tổn thương chẳng thể làm khác đi.
Thế nhưng Nguyệt Thần vẫn thản nhiên đổ từng chút xăng dọc đường chạy đến khi còn nửa bình, cô dùng sức ném về phía họ, đồng thời tặng cho họ bật lửa theo sau, cô hét lớn:"Chạy!"
Gác tâm tình qua một bên, hắn nhấn ga chạy vụt đi với vận tốc 200km/h nhanh chóng bỏ lại mớ hoảng loạn phía sau cùng với ánh lửa rực sáng trên khung trời hồng nhạt.
Mọi thứ dần chìm vào yên lặng, chim ríu rít đón chào ngày mới, sương dần tan đi.
Chỉ là chiếc xe điên từ đâu đâm thẳng vào đầu xe bọn họ, tránh va chạm Ái Huân bẻ ngoặt quẹo trái...mà bên hướng đó là vách biển.
Hắn tuyệt vọng, cuối cùng vẫn không thoát được sao!? Khi nhìn thấy Nguyệt Thần vẫn bình tĩnh nhìn xe lao xuống vách biển, Ái Huân luyến tiếc nở nụ cười ấm áp như mọi khi, đẩy cô ra khỏi xe khẽ nói:"Thần, hẹn gặp lại."
Hành động này của Cổ Nguyệt Thần quả thật chỉ có thể dùng hai chữ 'nham hiểm' để hình dung.
Trong khi họ chật vật né từng đợt đạn, Nguyệt Thần lại rất thoải mái ngồi trên thùng xe, cổ tay tuỳ tiện xoay nả súng.
Cảm xúc của ba người còn có thể lăn qua lăn lại tránh đạn đã lên tới đỉnh điểm. Thầm chửi tục, thực con mẹ nó là ai nói cô ta mong manh yếu đuối hả!!!!??
Tuy rằng ấn tượng đầu tiên của Cổ Nguyệt Thần dành cho mọi người đều như vậy, nhưng tiếp xúc lâu ngày mọi người mới nhận ra chút góc tính cách con người cô. Thế nhưng lần gặp đầu tiên họ đã hiểu con người cô, không biết đây là may mắn hay là bất hạnh của họ đây.
Toàn thân cả ba đều đầy mồ hôi, tay chân ma sát với mặt đất mà trầy xước, không sao cả so với nằm liệt trên đất chờ chết vì mất máu, họ còn tốt chán.
Tuy nhiên họ cũng bị lời nói của cô chọc đến muốn hộc máu, ai có thể vớt con người này đi không!!!
"Lâu ngày, cũng muốn lờn a! Cư nhiên bắn mãi cũng không chết được~" Quả thật là vậy, sở dĩ từ ngày Cổ Nguyệt Thần động thủ ở nhà hàng Kar Linsoft giải cứu Thân Mã Ni, tính ra đã rất cô chưa vận động xương cốt đều cứng rắn cả rồi.
Nhưng lời này lọt vào tai họ hiển nhiên vô cùng khó nghe, đây là ý tứ gì chứ!! Rõ ràng muốn giày vò bọn họ, nhưng lại rất an nhiên than thở lờn tay bắn họ mãi không chết được.
Quá...quá vô sỉ!!!
Hửm? Theo phản xạ cả ba vẫn lăn tới lui một hồi, mới phát hiện không có tiếng đạn. Thực sự không có tiếng đạn a, con người này nhân từ vậy sao!?
Câu trả lời đương nhiên là không. Vài giây tiếp theo, bóng dáng Nguyệt Thần đã gần kề họ, một kích đánh ngất.
Nguyệt Thần phủi tay đứng dậy, nhếch môi cười nhạt, họ tưởng đây là phim hay sao mà súng bắn không hết đạn.
Bởi họ dành hảo tâm cho cô tiêu khiển, cho nên cô liền tha cho họ một mạng vậy.
"Những hành động của cô sẽ là bằng chứng trước toà, giờ cô đã bị bao vây. Mau bỏ súng xuống!"
Một tiếng quát lớn thành công làm Nguyệt Thần giật mình đánh rơi súng. Mấy vị cảnh sát hài lòng gật đầu, nói tiếp:"Giờ, đá nó qua đây."
Nguyệt Thần đen mặt, cười xuỳ một tiếng không chút do dự đá khẩu súng vốn không có đạn qua chỗ họ.
Mấy người này nhây quá đi, bám theo cô cả chặng đường thật vất vả cho họ. Aiii, súng này tặng cho họ xem như phần thưởng đi ~
*Phanh* Vết bánh xe kéo một đường dài tới cạnh nơi Nguyệt Thần đang đứng. Ái Huân bên trong ló đầu ra, hô lớn:"Thần, lên xe."
Nguyệt Thần cụp mắt che giấu u ám nơi đáy mắt, cũng không chậm trễ chui vào cửa sổ xe khuất bóng. Ái Huân cũng không đợi cô ổn định ghế ngồi liền đạp phanh chạy vụt đi.
Bên cảnh sát nổ súng liên tục nhưng chỉ trúng vào thân xe tạo ra âm thanh leng keng. Cảnh sát không phải đèn dầu đã cạn, quát lớn chi lệnh đuổi theo.
Cả đoạn đường vắng đêm khuya rải rác âm thanh ồn ào của truy nã, một đêm rộn rã với hành trình rượt đuổi sôi nổi.
So với cuộc truy đuổi nhộn nhịp thì không khí trên xe khá trầm lặng, yên ắng đến ngạt thở vì căng thẳng.
"Thần...thực xin lỗi..!" Lạc Ái Huân khàn giọng khẩn thiết nói.
"Đừng có xin lỗi bừa. Anh không có lỗi, là do tôi tự mình đa tình." Từ đầu tới cuối, Lạc Ái Huân căn bản chưa từng thừa nhận mình là con gái, do cô tự áp đặt thôi, trách ai bâu giờ.
"Nhưng anh cũng không phủ nhận...mà việc này đồng nghĩa với lừa dối. Không cần xin lỗi, bởi từ nay trở đi, chúng ta chỉ là người-xa-lạ!" Cô nhìn bầu trời dần lui đi màu đêm thầm lặng, trong mắt hắc minh lẫn lộn không rõ cô nghĩ gì lại có thể thản nhiên phân cách giới tuyến giữa hai người.
Lời nói của Cổ Nguyệt Thần như ma chú tà ác cắn nuốt lấy trái tim Ái Huân, sắc mặt nháy mặt tái nhợt, nỗi đau phủ lấy đôi mắt trong suốt. Cô đây là...muốn từ bỏ hắn?
"Không được!" Ái Huân gằn giọng.
"Gì?" Nguyệt Thần nhướng mày, tay đập lỗ tai xem mình có nghe lầm hay không. Ái Huân hắn cư nhiên bác bỏ lời nói của cô, hơn hết, hắn có quyền đó sao!?
"Không cho phép! Tôi cả đời này phải bảo vệ chủ nhân." Thanh âm ấm áp của Ái Huân mang theo tia quyết tuyệt, không cho phép kháng cự.
Chủ nhân!?
Giống như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Nguyệt Thần, hắn giải thích:"Vương triều Konaruto xa xưa hưng thịnh, bỗng chốc sụp đổ không để lại vết tích dù chỉ là một ít trong lịch sử. Nhưng chỉ hậu duệ của vương triều Konaruto mới biết lý do chân chính, đó là - kẻ phản bội!"
"Như một lời nguyền định sẵn hậu duệ của những kẻ phản bội sẽ có ấn kí cánh ác quỷ, bọn họ chuyên săn lùng hậu duệ còn xót lại của vương triều để có thể thoát khỏi lời nguyền bóng đêm. Hàng trăm năm qua đi, sức mạnh lời nguyền càng thêm mạnh mẽ làm họ vĩnh viễn chỉ trong bóng tối, cho đến hiện tại họ lại càng khát khao mong muốn giết được hậu duệ vương triều."
"Cho nên mới có những kẻ như chúng tôi, những đôi cánh thiên thần bảo vệ hậu duệ nhà vương thoát khỏi kẻ bóng đêm. Mà, theo tôi biết...Cổ Nguyệt Thần chủ nhân là hậu duệ vương triều Konaruto đời thứ 132. Vì vậy, chủ nhân hẳn không xa lạ khi chính mình bị hắc đạo truy đuổi."
Nguyệt Thần trầm mặc. Sự thật này theo ánh trăng soi lên kỉ vật của mẹ thân thể này, thế nên cô mới phát hiện ra. Nên khi biết Ái Huân vì thân phận mà tiếp cận, Cổ Nguyệt Thần đặc biệt phẫn nộ.
"Vì sao họ lại biết, đó là Cổ Nguyệt Thần?" Cô nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Lạc Ái Huân gật đầu nói tiếp:"Là, pháp sư bóng đêm. Hắn lợi dụng trò chơi cầu cơ và tìm ra tên người nối chân Cổ Mộc Thanh - Cổ Nguyệt Thần."
Nguyệt Thần cúi đầu, mày nhíu chặt vào nhau không hề có dấu hiệu giãn ra, không đúng, cô cảm giác được có sự việc đã được sắp đặt trước, sự thực về sau quả nhiên đã nói lên linh cảm của cô chính xác vô cùng.
"Không phải..."
*Rầm*
Âm thanh va chạm cùng lực đẩy từ phía sau trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo của Nguyệt Thần, cô buồn bực nhìn vào kính hậu trông thấy mấy xe cảnh sát theo sau cùng sự góp phần của mấy người áo đen trên chiếc mui trần lủi thẳng vào đuôi xe họ.
Nguyệt Thần nghiến răng, hít một hơi thật sâu để kìm bản thân không toát ra lời nói mất văn hoá, nhẹ giọng nói với Ái Huân:"Có súng hay bom không?"
"Có."
Nguyệt Thần cúi người tiếp lấy khẩu súng hắn đưa cho, nhảy qua hàng ghế sau, miệng vừa nói tay đã hạ chốt nổ súng:"Tôi sẽ đền tấm kính khác cho anh."
*Đoàng*Đoàng*Đoàng*
*Keng*Leng*
Ba lần nổ liên tiếp đạn chung một lỗ nhỏ thoát ra ngoài, phản lực lại cột điện bay hướng xuống mặt đường bánh xe, dứt khoát làm nổ bánh của hai chiếc xe theo đuôi, ngoài ý muốn một viên lệch khỏi quỹ đạo đã tính bắn bị thương một người.
Nguyệt Thần nhíu mày, thực sự đã lờn tay rồi. Việc này thực không thể tha thứ, cô cư nhiên bắn lệch thương một người.
Chỉ ngăn chặn được hai chiếc căn bản không thể so với lực lượng rượt đuổi hùng hậu phía sau. Chẳng lẽ phải chạy tới sáng à!!!?
"Không có bom à?" Nghĩ cô là siêu nhân hay sao mà giải quyết cả đám với ba viên đạn còn lại, Nguyệt Thần buồn bực.
"Xăng dự trữ thì sao?" Như nghĩ đến gì đó, cô sảng khoái cười.
"Ở thùng xe chứa đồ, bên ngoài không an toàn đâu chủ nhân." Ái Huân lắc đầu, ý tưởng này không khả thi chút nào, bởi trước khi lấy được xăng dự trữ chống chế thì đã bị bắn thành tổ ong dò dẻ rồi.
"Hiện tại chúng ta an toàn sao?" Nguyệt Thần nhíu mày không cho là đúng, nếu cứ chạy mãi thế này sớm muộn chi viện của họ sẽ bắt gọn cả hai.
Trong lòng xuống một quyết định, Nguyệt Thần chui qua cửa sổ ra khỏi xe bất chấp sự ngăn cản của Lạc Ái Huân, bên địch cũng không ngờ cô to gan rời khỏi xe lúc này, chưa kịp nổ súng đã bị ba viên đạn tung bay tự do của Nguyệt Thần làm hoảng.
Thời gian mấy giây đủ để cô lấy được thùng xăng dự trữ, chỉ là quá trình mang thùng xăng an toàn trở vào xe càng khó khăn.
Nguyệt Thần cắn răng che chở thùng xăng lúc này tương đương với trái bom hẹn giờ, ngược lại bản thân cô bị trúng không ít đạn. Máu đỏ tươi như hoa bỉ ngạn nhẹ rơi.
Đến khi vào trong xe, toàn thân váy tím đã nhiễm màu đỏ tiên diễm cùng hương vị máu ngọt ngào. Ái Huân nghẹn ngào, khoé mắt ửng đỏ, lòng đau khổ muốn khóc, hắn rõ ràng là nói bảo vệ, nhưng lại trơ mắt nhìn cô chịu tổn thương chẳng thể làm khác đi.
Thế nhưng Nguyệt Thần vẫn thản nhiên đổ từng chút xăng dọc đường chạy đến khi còn nửa bình, cô dùng sức ném về phía họ, đồng thời tặng cho họ bật lửa theo sau, cô hét lớn:"Chạy!"
Gác tâm tình qua một bên, hắn nhấn ga chạy vụt đi với vận tốc 200km/h nhanh chóng bỏ lại mớ hoảng loạn phía sau cùng với ánh lửa rực sáng trên khung trời hồng nhạt.
Mọi thứ dần chìm vào yên lặng, chim ríu rít đón chào ngày mới, sương dần tan đi.
Chỉ là chiếc xe điên từ đâu đâm thẳng vào đầu xe bọn họ, tránh va chạm Ái Huân bẻ ngoặt quẹo trái...mà bên hướng đó là vách biển.
Hắn tuyệt vọng, cuối cùng vẫn không thoát được sao!? Khi nhìn thấy Nguyệt Thần vẫn bình tĩnh nhìn xe lao xuống vách biển, Ái Huân luyến tiếc nở nụ cười ấm áp như mọi khi, đẩy cô ra khỏi xe khẽ nói:"Thần, hẹn gặp lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.