Chương 31: Chương 31
Nam Quân
19/12/2016
Tiếng thở khe khẽ thể hiện người đang ngủ say mệt mỏi cơ nào, Vân Hi ngắm nhìn trìu mến người trước mắt, nâng ngón tay gầy mảnh lên, men theo những đường nét mềm mại của bức tranh Minh Tuyên say nồng, khóe môi Vân Hi gợi lên một đường nét mờ nhạt có cảm giác không thành lời, khiến người ta không hiểu được đến tột cùng đó là vui sướng hay là bi thương…… Vội che tiếng ho khan bật ra, Vân Hi thật cẩn thận ngồi dậy, nhìn thoáng qua đứa con đang nằm trên giường rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.
Nhẹ nhàng khép lại cửa, chỉ một hành động đơn giản này cũng làm cho hai bên thái dương của Vân Hi thấm đẫm mồ hồ, có chút suy yếu vô lực ngồi trên mặt đất, ngắm nhìn chùm đèn pha lê hoa lệ giữa hành lang, như vầng thái dương chiếu sáng rực khắp một vùng, thật đẹp mắt….khiến người ta khó có thể dời mắt, có lẽ thời điểm sinh mệnh sắp chấm dứt mới có thể nhìn thấy nét đẹp giản đơn đến vậy, đây cũng là một loại hạnh phúc!
Bất chợt khéo miệng cong lên một mạt cười dịu nhẹ, Vân Hi cố sức đứng lên, dựa vào vách tường từ tốn đi về phía trước, hành lang im ắng không một bóng người lại khiến Vân Hi tâm tình dị thường bình tĩnh.
Gồng hết sức lực để chống đỡ thân thể ngày càng nặng nề, Vân Hi chật vật trượt xuống tấm thảm dày trên mặt đất, cân nhắc lại ý nghĩ trong lòng, không hề chần chờ lấy ra một chiếc chén nhỏ trong tay áo, đập mạnh xuống mặt đất, âm thanh vang dội….Bộp~~…. Cái chén đang lành lặn nháy mắt vỡ vụn thành những cánh hoa, biến hóa ra những hung khí sắc bén….
Than nhẹ một tiếng, hơi thở chua sót bi thương tích tụ nhiều năm, thoáng mỉm cười, nhặt một miếng chén vỡ lên đặt ở cổ tay, chỉ cần nhẹ nhàng cắt xuống, sinh mệnh này sẽ dần dần trôi qua, cũng sẽ hóa giải được nỗi bất hạnh buồn khổ vẫn cứ luôn vây kín trong trái tim….không còn thương tâm, không còn liên lụy tới ai, không còn mâu thuẫn….Cách giải thoát này có lẽ chính là kết cục duy nhất mà cậu có thể có…..
“Anh chẳng nhẽ muốn Minh Tuyên phải tự trách cả đời sao?”
Nâng mắt lên, nhìn tới nơi phát ra tiếng nói, Vân Hi thở hổn hển, mắt nhắm chặt “ Minh tuyên rất kiên cường.” Cậu không dám nhìn về phía trước, nơi nam nhân đã từng gặp mặt một lần đang đứng đó, mâu trung sắc nhọn như đang nói với cậu ‘lựa chọn này là rất ngu xuẩn’.
“Anh làm như vậy thực ích kỷ———.”
Nam nhân đi đến trước mặt Vân Hi, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt đang mở to của cậu…..
“Chết có thể là phương pháp giải quyết tốt đẹp nhất, nhưng anh có nghĩ tới những người thương anh, yêu anh hay không——-.”
Trước mắt chớp lên vạn hồi ức, tất cả đều là lừa gạt cùng lựa chọn, nỗi khổ tâm năm đó đã là dĩ vãng, nhưng tận trong đáy lòng nó đều không có phai nhòa, cha mẹ ghét bỏ đuổi đi, người yêu cùng bạn bè lừa dối, hết thảy hết thảy đều làm cho sinh mệnh này không còn gì để luyến tiếc…..
“Thế giới của tôi đều đã biến thành màu đen” Không có chút sắc thái nào khác, chỉ càng ngày càng bao chùm hắc ám…..
“Chuyện của anh, tôi thực ra cũng biết, nhưng……” Ôn nhu đoạt lấy mảnh sứ sắc bén trong tay Vân “….nhưng tôi biết, Minh Tuyên thật sự rất yêu người cha là anh, anh nhẫn tâm làm cho cậu ấy phải thương tâm khổ sở sao?”
Gục đầu xuống, Vân Hi im lặng hồi lâu, đứa trẻ kia đã theo mình từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ đó chính là phần ấm áp còn lại duy nhất trong sinh mệnh của mình, cậu vẫn luôn nghĩ rằng đứa con trai mình rất kiên cường mà chứ từng nghĩ qua kỳ thực Minh Tuyên mới chỉ là một đứa nhỏ “Cám ơn.——”
Ngẩng đầu, khóe môi gợi lên một nét cong mềm mại, tươi cười bình thản, thật giống ánh mặt trời sưởi ấm lòng người, cũng làm cho biểu tình của người đối diện lộ ra nụ cười dịu dàng, vươn tay ra trước Vân Hi “Tôi gọi là Bạch Vũ.”
“Tôi là cha của Lục Minh Tuyên, Lục Vân Hi.” Bắt tay với người kia, Vân Hi khóe miệng tươi cười càng sâu “…rất vui khi được làm quen với anh.”
“Tôi cũng vậy——.”
Ánh mặt trời ấm áp le loi từ phía cửa sổ, chiếu rọi xuống chỗ hai người đang bắt tay, mà tránh ở trong góc một lúc lâu, Lục Minh Tuyên cũng an tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt tràn đầy bình tĩnh, nụ cười ở bên môi cũng dần dần lộ ra…..
Nhẹ nhàng khép lại cửa, chỉ một hành động đơn giản này cũng làm cho hai bên thái dương của Vân Hi thấm đẫm mồ hồ, có chút suy yếu vô lực ngồi trên mặt đất, ngắm nhìn chùm đèn pha lê hoa lệ giữa hành lang, như vầng thái dương chiếu sáng rực khắp một vùng, thật đẹp mắt….khiến người ta khó có thể dời mắt, có lẽ thời điểm sinh mệnh sắp chấm dứt mới có thể nhìn thấy nét đẹp giản đơn đến vậy, đây cũng là một loại hạnh phúc!
Bất chợt khéo miệng cong lên một mạt cười dịu nhẹ, Vân Hi cố sức đứng lên, dựa vào vách tường từ tốn đi về phía trước, hành lang im ắng không một bóng người lại khiến Vân Hi tâm tình dị thường bình tĩnh.
Gồng hết sức lực để chống đỡ thân thể ngày càng nặng nề, Vân Hi chật vật trượt xuống tấm thảm dày trên mặt đất, cân nhắc lại ý nghĩ trong lòng, không hề chần chờ lấy ra một chiếc chén nhỏ trong tay áo, đập mạnh xuống mặt đất, âm thanh vang dội….Bộp~~…. Cái chén đang lành lặn nháy mắt vỡ vụn thành những cánh hoa, biến hóa ra những hung khí sắc bén….
Than nhẹ một tiếng, hơi thở chua sót bi thương tích tụ nhiều năm, thoáng mỉm cười, nhặt một miếng chén vỡ lên đặt ở cổ tay, chỉ cần nhẹ nhàng cắt xuống, sinh mệnh này sẽ dần dần trôi qua, cũng sẽ hóa giải được nỗi bất hạnh buồn khổ vẫn cứ luôn vây kín trong trái tim….không còn thương tâm, không còn liên lụy tới ai, không còn mâu thuẫn….Cách giải thoát này có lẽ chính là kết cục duy nhất mà cậu có thể có…..
“Anh chẳng nhẽ muốn Minh Tuyên phải tự trách cả đời sao?”
Nâng mắt lên, nhìn tới nơi phát ra tiếng nói, Vân Hi thở hổn hển, mắt nhắm chặt “ Minh tuyên rất kiên cường.” Cậu không dám nhìn về phía trước, nơi nam nhân đã từng gặp mặt một lần đang đứng đó, mâu trung sắc nhọn như đang nói với cậu ‘lựa chọn này là rất ngu xuẩn’.
“Anh làm như vậy thực ích kỷ———.”
Nam nhân đi đến trước mặt Vân Hi, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt đang mở to của cậu…..
“Chết có thể là phương pháp giải quyết tốt đẹp nhất, nhưng anh có nghĩ tới những người thương anh, yêu anh hay không——-.”
Trước mắt chớp lên vạn hồi ức, tất cả đều là lừa gạt cùng lựa chọn, nỗi khổ tâm năm đó đã là dĩ vãng, nhưng tận trong đáy lòng nó đều không có phai nhòa, cha mẹ ghét bỏ đuổi đi, người yêu cùng bạn bè lừa dối, hết thảy hết thảy đều làm cho sinh mệnh này không còn gì để luyến tiếc…..
“Thế giới của tôi đều đã biến thành màu đen” Không có chút sắc thái nào khác, chỉ càng ngày càng bao chùm hắc ám…..
“Chuyện của anh, tôi thực ra cũng biết, nhưng……” Ôn nhu đoạt lấy mảnh sứ sắc bén trong tay Vân “….nhưng tôi biết, Minh Tuyên thật sự rất yêu người cha là anh, anh nhẫn tâm làm cho cậu ấy phải thương tâm khổ sở sao?”
Gục đầu xuống, Vân Hi im lặng hồi lâu, đứa trẻ kia đã theo mình từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ đó chính là phần ấm áp còn lại duy nhất trong sinh mệnh của mình, cậu vẫn luôn nghĩ rằng đứa con trai mình rất kiên cường mà chứ từng nghĩ qua kỳ thực Minh Tuyên mới chỉ là một đứa nhỏ “Cám ơn.——”
Ngẩng đầu, khóe môi gợi lên một nét cong mềm mại, tươi cười bình thản, thật giống ánh mặt trời sưởi ấm lòng người, cũng làm cho biểu tình của người đối diện lộ ra nụ cười dịu dàng, vươn tay ra trước Vân Hi “Tôi gọi là Bạch Vũ.”
“Tôi là cha của Lục Minh Tuyên, Lục Vân Hi.” Bắt tay với người kia, Vân Hi khóe miệng tươi cười càng sâu “…rất vui khi được làm quen với anh.”
“Tôi cũng vậy——.”
Ánh mặt trời ấm áp le loi từ phía cửa sổ, chiếu rọi xuống chỗ hai người đang bắt tay, mà tránh ở trong góc một lúc lâu, Lục Minh Tuyên cũng an tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt tràn đầy bình tĩnh, nụ cười ở bên môi cũng dần dần lộ ra…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.