Chương 36: Chương 36
Nam Quân
19/12/2016
“Cả đời là cha con….”
Lúc này lời nói đó khiến trái tim Vân Hi đang lạnh thấu một lần nữa được sưởi ấm, cậu ngẩng đầu nhìn lên hai khuôn mặt đang vô cùng lo lắng cho mình… Có lẽ đây là một cơ hội do ông trời ban tặng, tuy rằng không biết nó có phải là niềm hạnh phúc chân chính dành cho cậu không nhưng cũng như lời Bạch Vũ đã nói, cả đời trốn tránh cũng chỉ có thể rước lấy sự thống khổ vô tận mà thôi, cho tới tận lúc này, phương pháp duy nhất giải quyết được mọi khúc mắc chính là đối mặt…
“Đường Dịch Thần———-.”
Đột nhiên bị gọi tên làm cho biểu tình của Đường Dịch Thần nháy mắt ngưng trọng, nhưng ánh mắt vẫn ngắm nhìn cậu đầy ôn nhu.
Ngẩng đầu nhìn Đường Dịch Thần, mâu trung Vân Hi chớp động “Tôi không cần anh hứa hẹn gì với tôi cả…… Tôi chỉ hy vọng anh có thể thật lòng trả lời tôi một câu.”
Trong ánh mắt cậu ánh lên sự chân thành cũng nghiêm túc “Anh là vì muốn bù đắp cho tôi nên mới muốn cùng tôi một chỗ hay là do anh vẫn còn thật sự vương vấn đoạn tình duyên trước kia của chúng ta….”
Mười năm… Cả ngày lẫn đêm, nhiều năm gian khổ cách trở, cuối cùng câu hỏi này lại một lần nữa chứng minh được một điều rằng, trong tận đáy lòng cậu vẫn chưa thể vứt bỏ được phân tình cảm rằng buộc này, rốt cục là hạnh phúc hay là bất hạnh thì chỉ có cách lại trải qua nó thì mới có thể biết.
Nhẹ tay nâng khuôn mặt Vân Hi lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, ánh nhìn ôn nhu như nước “Vân Hi, người có thể làm cho anh phô bày ra hết tất thảy tấm chân tình chính là em, người có thể khiến cho cuộc đời anh lần đầu tiên cảm thấy hối hận cũng chỉ có mình em thôi…..” Nụ hôn mềm nhẹ dừng trên bạc thần của Vân Hi “…cho nên anh có thể chắc chắn nói với em rằng. Bởi vì anh yêu em, cho nên anh mới muốn được bên cạnh em chứ không phải bởi vì những sai lầm trước kia anh phạm phải.”
Lời thổ lộ nhu tình nhè nhẹ khiến cho tâm tư Vân Hi trở nên bình thản, cậu nhắm hai mắt lại “Minh Tuyên, ba ba mệt mỏi, dìu ba quay về phòng bệnh đi.”
Lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Dịch Thần, Lục Minh Tuyên gật đầu “Vâng ạ.”
Thanh âm ôn hòa vô cùng, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với cái nhìn đối với Đường Dịch Thần, dịu dàng nâng phụ thân dậy từ bên trong lòng của cái tên đáng ghét kia, Lục Minh Tuyên liền quay người ôm lấy ba ba, nhìn phụ thân mở mắt, nhu hòa cười “Ba, hiện tại thân thể ba hư nhược, con ôm ba trở về.”
Cũng bởi vì những chuyện tình phát sinh vào buổi tối hôm nay vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được hết nên Vân Hi mệt mỏi nhắm mắt lại “Ân.”
Tuy rằng phụ thân không hề biểu lộ sự lựa chọn cuối cùng của mình, nhưng Minh Tuyên vẫn mơ hồ đoán được vài phần, trong lòng vì có chút không cam lòng chia xẻ người cha chính mình đã bao bọc bảo vệ suốt nhiều năm với người khác nên Lục Minh Tuyên ngây ngô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Dịch Thần một cái rồi mới hậm hực xoay người rời đi.
Đối với sự căm tức của chính con ruột mình, Đường Dịch Thần không chút nào để ý, sự từng trải nhiều năm qua lại khiến hắn sớm rõ tỏ ý tử của Vân Hi, khóe miệng hơi hơi cong lên, lấy chiếc hộp gấm đỏ trong túi áo, trong con ngươi lưu chuyển niềm hạnh phúc vô hạn.
Mà sau cánh cửa cách biệt phòng bệnh, bầu không khí phủ kín sự tĩnh lặng, nhìn đứa con ngồi một bên ủ rũ cúi đầu, Vân Hi than nhẹ một tiếng “Có lẽ con sẽ cảm thấy ba ba thực ngốc.”
Hai tay nắm chặt, đáy mắt Minh Tuyên ngưng tụ một đống oán hận đối Đường Dịch Thần “Ba, ba ba vì sao còn muốn tiếp nhận tên hỗn đản đó.”
Nâng tay vuốt ve mái tóc của Minh Tuyên, trong miệng truyền ra ngữ điệu mềm nhẹ cũng hàm chứa ý tứ dạy bảo “Minh Tuyên, ba ba đã dạy con thế nào, cho dù anh ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng anh ta lại đã cho con một sinh mệnh, vô luận ân oán của người lớn ra sao thì con cũng không thể dùng ba chữ kia để xưng hô với anh ta..”
Cậu không muốn đem ân oán của người lớn làm liên lụy đến thời kỳ trưởng thành của đứa nhỏ, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, cậu không hy vọng Minh Tuyên vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Biết khẩu khí của bản thân quả thực là không phải, ánh mắt Minh Tuyên quay lại nhìn phụ thân “Ba, con xin lỗi!”
Nhìn đứa con nhu thuận, Vân Hi vui mừng cười, xê dịch thân thể một chút, vỗ nhẹ khoảng không trên giường bên cạnh mình “Hôm nay hãy cùng ba ba trò chuyện nhé.” Nhìn Minh Tuyên lê bước tới giường, khi cậu chưa kịp định hình thì đã có một cánh tay ôn nhu ôm qua eo cậu, cái cảm xúc gắn bó ấm áp này khiến cho sự khó chịu trong người Vân Hi cũng vô hình trung giảm bớt đi rất nhiều……
Lúc này lời nói đó khiến trái tim Vân Hi đang lạnh thấu một lần nữa được sưởi ấm, cậu ngẩng đầu nhìn lên hai khuôn mặt đang vô cùng lo lắng cho mình… Có lẽ đây là một cơ hội do ông trời ban tặng, tuy rằng không biết nó có phải là niềm hạnh phúc chân chính dành cho cậu không nhưng cũng như lời Bạch Vũ đã nói, cả đời trốn tránh cũng chỉ có thể rước lấy sự thống khổ vô tận mà thôi, cho tới tận lúc này, phương pháp duy nhất giải quyết được mọi khúc mắc chính là đối mặt…
“Đường Dịch Thần———-.”
Đột nhiên bị gọi tên làm cho biểu tình của Đường Dịch Thần nháy mắt ngưng trọng, nhưng ánh mắt vẫn ngắm nhìn cậu đầy ôn nhu.
Ngẩng đầu nhìn Đường Dịch Thần, mâu trung Vân Hi chớp động “Tôi không cần anh hứa hẹn gì với tôi cả…… Tôi chỉ hy vọng anh có thể thật lòng trả lời tôi một câu.”
Trong ánh mắt cậu ánh lên sự chân thành cũng nghiêm túc “Anh là vì muốn bù đắp cho tôi nên mới muốn cùng tôi một chỗ hay là do anh vẫn còn thật sự vương vấn đoạn tình duyên trước kia của chúng ta….”
Mười năm… Cả ngày lẫn đêm, nhiều năm gian khổ cách trở, cuối cùng câu hỏi này lại một lần nữa chứng minh được một điều rằng, trong tận đáy lòng cậu vẫn chưa thể vứt bỏ được phân tình cảm rằng buộc này, rốt cục là hạnh phúc hay là bất hạnh thì chỉ có cách lại trải qua nó thì mới có thể biết.
Nhẹ tay nâng khuôn mặt Vân Hi lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, ánh nhìn ôn nhu như nước “Vân Hi, người có thể làm cho anh phô bày ra hết tất thảy tấm chân tình chính là em, người có thể khiến cho cuộc đời anh lần đầu tiên cảm thấy hối hận cũng chỉ có mình em thôi…..” Nụ hôn mềm nhẹ dừng trên bạc thần của Vân Hi “…cho nên anh có thể chắc chắn nói với em rằng. Bởi vì anh yêu em, cho nên anh mới muốn được bên cạnh em chứ không phải bởi vì những sai lầm trước kia anh phạm phải.”
Lời thổ lộ nhu tình nhè nhẹ khiến cho tâm tư Vân Hi trở nên bình thản, cậu nhắm hai mắt lại “Minh Tuyên, ba ba mệt mỏi, dìu ba quay về phòng bệnh đi.”
Lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Dịch Thần, Lục Minh Tuyên gật đầu “Vâng ạ.”
Thanh âm ôn hòa vô cùng, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với cái nhìn đối với Đường Dịch Thần, dịu dàng nâng phụ thân dậy từ bên trong lòng của cái tên đáng ghét kia, Lục Minh Tuyên liền quay người ôm lấy ba ba, nhìn phụ thân mở mắt, nhu hòa cười “Ba, hiện tại thân thể ba hư nhược, con ôm ba trở về.”
Cũng bởi vì những chuyện tình phát sinh vào buổi tối hôm nay vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được hết nên Vân Hi mệt mỏi nhắm mắt lại “Ân.”
Tuy rằng phụ thân không hề biểu lộ sự lựa chọn cuối cùng của mình, nhưng Minh Tuyên vẫn mơ hồ đoán được vài phần, trong lòng vì có chút không cam lòng chia xẻ người cha chính mình đã bao bọc bảo vệ suốt nhiều năm với người khác nên Lục Minh Tuyên ngây ngô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Dịch Thần một cái rồi mới hậm hực xoay người rời đi.
Đối với sự căm tức của chính con ruột mình, Đường Dịch Thần không chút nào để ý, sự từng trải nhiều năm qua lại khiến hắn sớm rõ tỏ ý tử của Vân Hi, khóe miệng hơi hơi cong lên, lấy chiếc hộp gấm đỏ trong túi áo, trong con ngươi lưu chuyển niềm hạnh phúc vô hạn.
Mà sau cánh cửa cách biệt phòng bệnh, bầu không khí phủ kín sự tĩnh lặng, nhìn đứa con ngồi một bên ủ rũ cúi đầu, Vân Hi than nhẹ một tiếng “Có lẽ con sẽ cảm thấy ba ba thực ngốc.”
Hai tay nắm chặt, đáy mắt Minh Tuyên ngưng tụ một đống oán hận đối Đường Dịch Thần “Ba, ba ba vì sao còn muốn tiếp nhận tên hỗn đản đó.”
Nâng tay vuốt ve mái tóc của Minh Tuyên, trong miệng truyền ra ngữ điệu mềm nhẹ cũng hàm chứa ý tứ dạy bảo “Minh Tuyên, ba ba đã dạy con thế nào, cho dù anh ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng anh ta lại đã cho con một sinh mệnh, vô luận ân oán của người lớn ra sao thì con cũng không thể dùng ba chữ kia để xưng hô với anh ta..”
Cậu không muốn đem ân oán của người lớn làm liên lụy đến thời kỳ trưởng thành của đứa nhỏ, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, cậu không hy vọng Minh Tuyên vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Biết khẩu khí của bản thân quả thực là không phải, ánh mắt Minh Tuyên quay lại nhìn phụ thân “Ba, con xin lỗi!”
Nhìn đứa con nhu thuận, Vân Hi vui mừng cười, xê dịch thân thể một chút, vỗ nhẹ khoảng không trên giường bên cạnh mình “Hôm nay hãy cùng ba ba trò chuyện nhé.” Nhìn Minh Tuyên lê bước tới giường, khi cậu chưa kịp định hình thì đã có một cánh tay ôn nhu ôm qua eo cậu, cái cảm xúc gắn bó ấm áp này khiến cho sự khó chịu trong người Vân Hi cũng vô hình trung giảm bớt đi rất nhiều……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.