Chương 27: Chết Tiệt, Em Dám Cười Nhạo Tôi.
Lam Ngân Thảo
03/06/2023
Đông Phong tiếp đất nhẹ nhàng, đánh động đám cỏ xanh mướt và đàn bướm nhỏ
trên khóm hoa cải vàng trước sân nhà, anh bước nhanh tới cửa chính nhưng lại phát hiện cửa chính cũng đã bị khóa trái, dù đã thử rất nhiều cách
cũng đều không mở được, hệ thống liên tục thông báo mật khẩu không chính xác.
Trong khi Tống Dật đang cố gắng phá khóa thì Đông Phong chạy ngay đến cửa sổ, so với vóc dáng vượt trội của anh khung cửa sổ chỉ cao ngang ngực, anh trèo qua cửa sổ vào trong.
Dạ Vũ nằm trên giường, tư thế có phần không thoải mái, gương mặt cô nhợt nhạt. Đông Phong vỗ vỗ lên má cô, lay gọi:
" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...em tỉnh lại đi."
Đỡ cô ngồi dậy, để Dạ Vũ ngã đầu vào lòng mình anh mới nhận ra khắp người cô nóng như than nung, khuôn mặt tiều tụy đỏ bừng, hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của anh.
Đông Phong đặt tay lên trán Dạ Vũ, anh hốt hoảng tự lẩm bẩm:
" Sao lại sốt cao như vậy chứ?"
Anh lao ra mở cửa từ bên trong, liền bảo:
" Tống Dật, gọi cho bác sĩ Tần, bảo anh ta lập tức đến đây."
" Vâng Tiết tổng."
Tại ghế sofa anh nhìn thấy đôi ba vỏ bia nằm la liệt trên mặt bàn lẫn dưới sàn, anh đoán rất có thể đêm qua cô đã uống say, lại không đoán được vì sao Dạ Vũ phải buồn bã đến mức này, tim anh vô cớ thắt lại.
Ngồi bên cạnh giường, anh chống hai khuỷu tay lên hai đầu gối, bàn tay đan hờ đỡ lấy chiếc cằm thon gọn hoàn hảo, đăm chiêu nhìn người nằm trên giường, mơ hồ lồng ngực anh như thể có một khối xiềng xích vây giữ, nặng nề và vướng víu.
Nội tâm anh giẫy giụa dữ dội khi phát hiện đôi chân run rẩy của mình: Mình còn yêu cô ta? Không, chính là bản thân lo sợ nỗi thù hận trong tim mình chẳng ai hoàn trả. Mình sợ cô ấy đi mất? Không phải, không phải thế, mình chán ghét cái vẻ giả tạo thanh cao của người phụ nữ chết tiệt này vô cùng.
Nhưng Tiết Đông Phong, anh có biết không? Nỗi sợ hãi khi nghĩ rằng cô đi mất đều thể hiện hết trên mặt anh rồi.
Anh kích động đứng bật dậy thở hổn hển, siết ngón tay mình thành nắm đấm lớn, vành mắt anh đỏ hoe: Tôi hận em, đúng thế, tôi luôn hận em cho đến chết đi mới có thể nguôi ngoai, cái vẻ yếu đuối đáng thương này đều là bản lĩnh ngụy tạo của em, tôi nhất định không được mắc bẫy.
Từ hướng cửa, một người đàn ông độ khoảng ba mươi tuổi trong chiếc áo Blouse trắng mang theo hộp y tế đi vào cắt ngang hỗn loạn trong lòng anh, trước mặt anh bác sĩ Tần tỏ ra kính cẩn:
" Tiết tổng, tôi đến rồi."
Đông Phong thu lại vẻ hung hăng trên mặt mình, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống như đang cố nuốt trôi tất cả sự ngổn ngang trong tim mình, anh quay sang bình tĩnh bảo:
" Cô ấy sốt rất cao, bác sĩ Tần, phiền anh rồi."
" Tất cả đứng yên, giơ hai tay lên."
Ba người bọn họ bất ngờ bị âm giọng uy nghiêm to rõ phía sau làm cho giật mình, lúc quay lại đã nhìn thấy hai viên cảnh sát với khẩu súng ngắn trên tay đang chỉ về hướng họ.
Khi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì liền nghe thấy giọng nói the thé của một người phụ nữ vang lên từ hướng cửa ra vào:
" Bắt bọn họ đi, tôi nhìn thấy rõ ràng có hai tên trộm trèo rào vào nhà người ta, bộ dạng lén lút rất đáng nghi, còn mang theo cả hung khí."
Người phụ nữ độ hơn bốn mươi tuổi có mái tóc ngắn xoăn phồng bước đến cửa, khi nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm người thứ ba bà ta tỏ ra kinh ngạc:
" Còn gọi thêm đồng bọn đến sao, thật là quá lộng hành mà, cũng may Tiểu Vũ không có nhà, nếu không chẳng biết xảy ra chuyện..."
Nói chưa hết câu, bà ta bỗng nhiên nhìn thấy Dạ Vũ nằm trên giường, thần sắc vô cùng đáng ngại. Người phụ nữ nhanh chóng lao đến, ôm lấy Dạ Vũ nói:
" Sao con bé lại ở nhà, vào giờ này còn bé nên đi làm rồi mới phải."
Lại chỉ tay về phía Đông Phong, giận dữ quát:
" Các người đã làm gì con bé."
Không chỉ thế còn khóc lóc thảm thiết:
" Trời ơi chúng nó giết chết con bé rồi, thật là độc ác, bất lương mà."
" Thím gì ơi, thím nói bậy bạ cái gì vậy chứ?"
Tống Dật đứng thẳng lưng, giơ hai tay lên thành tư thế đầu hàng lúng túng hỏi bà ta, người phụ nữ tức giận đặt Dạ Vũ nằm lại xuống giường, chạy đến bên cạnh hai viên cảnh sát, nói:
" Hai cậu cảnh sát, bọn chúng là mấy tên trộm tôi nhìn thấy lẻn vào nhà Tiểu Vũ sáng nay, bọn chúng có mang theo vũ khí còn hành hung gia chủ bất tỉnh, hai cậu phải lấy lại công bằng cho chúng tôi."
Một viên cảnh sát nghiêm mặt hỏi:
" Chúng tôi tiếp nhận được cuộc gọi phản ánh của người dân, nói các anh đột nhập vào nhà dân có ý đồ trộm cắp, còn mang theo hung khí nguy hiểm, bây giờ chúng tôi mời các anh về sở cảnh sát hợp tác điều tra."
Bác sĩ Tần cười khổ, dè dặt nhìn đầu súng ổn định chỉ về hướng mình:
" Không phải chứ hai anh cảnh sát? Chúng tôi là đến cứu người mà, kim tiêm và hộp thuốc y tế cũng được xem là hung khí nguy hiểm hay sao?"
" Cứu người?"
Viên cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại, Tống Dật luống cuống tiếp lời:
" Đúng đúng, chúng tôi là bạn của cô Tư Không Dạ Vũ, hôm nay không thấy cô ấy đến công ty, nghĩ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đến nhà tìm."
" Vậy chuyện mấy người lén lút trèo rào vào thì sao? Cô gái kia hình như đang không ổn lắm?"
Tiết Đông Phong bình tĩnh trả lời:
" Chúng tôi cố gắng liên lạc với cô ấy rất nhiều cách đều không liên lạc được, lúc đến đây phát hiện cô ấy đang nằm bất tỉnh trong nhà, cổng và cửa chính đều bị khóa trái, hết cách mới phải trèo rào vào."
Người phụ nữ kia nhanh chóng cắt lời, ngữ giọng cũng đầy ngang ngược:
" Làm sao chúng tôi tin được lời của các người nói là sự thật, lén la lén lút hành vi đáng ngờ như vậy, không ngờ được người nào người nấy ăn mặc đẹp đẽ lại đi trộm cắp, định dùng mất phân lưỡi lừa gạt chúng tôi sao? Hai cậu cảnh sát, bắt mấy người này đi."
Tống Dật nhăn nhó một cách bất lực:
" Bà thím à, bà nói bừa gì thế hả, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi."
" Khụ khụ..."
Dạ Vũ bị một mớ ồn ào trong phòng và cơn ho sặc sụa tràn đến làm tỉnh giấc, mở mắt ra lại thấy đầu óc cô quay cuồng, nhiều giọng nói huyên náo bên tai ấy vậy mà cô chỉ nhận ra một thanh giọng quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, muốn gượng dậy lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, rời rạc như thể sắp tan rã ra thành bát đoạn.
Đông Phong liền đến cạnh giường đỡ lấy tấm lưng mềm mại nóng bừng của cô:
" Em tỉnh rồi à?"
Dạ Vũ tùy ý dựa vào lòng anh, mơ mơ hồ hồ trông ra vài ba bóng người đứng khẳng khiu trước mặt:
" Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại vào được nhà tôi, còn những người này là ai? Sao lại cãi nhau inh ỏi trong nhà tôi thế này?"
Viên cảnh sát đưa ra thẻ tên, nghiêm túc hỏi Dạ Vũ:
" Cô Tư Không Dạ Vũ, chúng tôi là cảnh sát, nhận được tin báo của người dân nói nhóm người này đột nhập nhà riêng của cô."
Dạ Vũ yếu ớt nheo mắt, lại thấy gương mặt đáng thương của Tống Dật đang chờ cứu viện, nhìn sang người đàn ông đứng bên trái cô có thể nhận ra ngay bác sĩ Tần, bởi lần trước ở biệt phủ Tiết gia anh ta từng đến khám bệnh cho cô.
Người phụ nữ chậm rãi đến gần, ân cần động viên cô:
" Tiểu Vũ, cháu đừng sợ đám người này, cháu cứ việc nói ra sự thật, cảnh sát và Thím sẽ bảo vệ cháu, có phải cháu không quen biết đám người này không?"
Dạ Vũ mỉm cười, hơi ngước lên trông gương mặt tuấn tú với một vẻ lẫn lộn cảm xúc:
" Tiết Đông Phong, anh cũng có ngày này, bị người ta hiểu lầm thành tên trộm."
" Chết tiệt, em dám cười nhạo tôi."
Mặc dù cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nên giải vây cho bọn họ trước đã, tránh thêm phiền phức.
Cô nép trong ngực anh với đôi mắt đờ đẫn, cổ họng khô khốc đầy mệt mỏi nói:
" Hai anh cảnh sát, có lẽ đã hiểu lầm rồi, những người này tôi đều quen biết, họ là bạn của tôi."
" Thật không? Tiểu Vũ, cháu đừng sợ quá mà nhận bừa đấy nhé."
Cô nhìn người phụ nữ nhiệt tình bên cạnh cười cảm kích:
" Thím Chu, bọn họ đều là đồng nghiệp ở công ty con, còn vị này là bác sĩ Tần, là con mời anh ấy đến khám bệnh cho mình, không phải kẻ xấu đâu."
Hai viên cảnh sát nghe được cô khẳng định lại đôi lần họ mới cẩn thận cất súng vào, Tống Dật liền cất giọng đầy oan ức:
" Chúng tôi đã nói là hiểu lầm mà."
Nét mặt Thím Chu sượng sùng đứng lên, bà ta nhìn ba người bọn họ cười một cách đầy áy náy:
" Hóa ra là hiểu lầm, ai bảo các người lén la lén lút, khiến tôi cứ nghĩ...nếu đã không còn chuyện gì vậy tôi đi trước đây, ở nhà còn rất nhiều việc phải làm, Tiểu Vũ cháu không khỏe thì tĩnh dưỡng cho tốt vào nhé, Thím đi trước đây."
Nói rồi, Thím Chu đi còn nhanh hơn cả cơn gió.
Sau khi hai viên cảnh sát rời khỏi, bác sĩ Tần đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe cho Dạ Vũ, một lúc sau anh ta đưa ra kết luận:
" Tiết tổng, có phải dạo gần đây cô Tư Không đang phải chịu áp lực tâm lý quá lớn hay không? Cơ thể lẫn tinh thần bị suy nhược nghiêm trọng, đột ngột ngã bệnh là điều dễ hiểu, thời gian này nên cần nghỉ ngơi thoải mái, cứ dùng theo thuốc tôi đã kê toa sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."
Áp lực tâm lý? Anh trầm mặc nhìn vào Dạ Vũ đang nằm trên giường một lúc, lại cảm giác đầu óc mình rối bời, là vì những hành động của anh khiến cô tổn thương, hay vì nguyên nhân phức tạp khác mà anh không được biết?
Đông Phong bình tĩnh trả lời bác sĩ Tần:
" Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
"..."
" Tống Dật, thay tôi tiễn bác sĩ Tần."
Trong khi Tống Dật đang cố gắng phá khóa thì Đông Phong chạy ngay đến cửa sổ, so với vóc dáng vượt trội của anh khung cửa sổ chỉ cao ngang ngực, anh trèo qua cửa sổ vào trong.
Dạ Vũ nằm trên giường, tư thế có phần không thoải mái, gương mặt cô nhợt nhạt. Đông Phong vỗ vỗ lên má cô, lay gọi:
" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...em tỉnh lại đi."
Đỡ cô ngồi dậy, để Dạ Vũ ngã đầu vào lòng mình anh mới nhận ra khắp người cô nóng như than nung, khuôn mặt tiều tụy đỏ bừng, hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của anh.
Đông Phong đặt tay lên trán Dạ Vũ, anh hốt hoảng tự lẩm bẩm:
" Sao lại sốt cao như vậy chứ?"
Anh lao ra mở cửa từ bên trong, liền bảo:
" Tống Dật, gọi cho bác sĩ Tần, bảo anh ta lập tức đến đây."
" Vâng Tiết tổng."
Tại ghế sofa anh nhìn thấy đôi ba vỏ bia nằm la liệt trên mặt bàn lẫn dưới sàn, anh đoán rất có thể đêm qua cô đã uống say, lại không đoán được vì sao Dạ Vũ phải buồn bã đến mức này, tim anh vô cớ thắt lại.
Ngồi bên cạnh giường, anh chống hai khuỷu tay lên hai đầu gối, bàn tay đan hờ đỡ lấy chiếc cằm thon gọn hoàn hảo, đăm chiêu nhìn người nằm trên giường, mơ hồ lồng ngực anh như thể có một khối xiềng xích vây giữ, nặng nề và vướng víu.
Nội tâm anh giẫy giụa dữ dội khi phát hiện đôi chân run rẩy của mình: Mình còn yêu cô ta? Không, chính là bản thân lo sợ nỗi thù hận trong tim mình chẳng ai hoàn trả. Mình sợ cô ấy đi mất? Không phải, không phải thế, mình chán ghét cái vẻ giả tạo thanh cao của người phụ nữ chết tiệt này vô cùng.
Nhưng Tiết Đông Phong, anh có biết không? Nỗi sợ hãi khi nghĩ rằng cô đi mất đều thể hiện hết trên mặt anh rồi.
Anh kích động đứng bật dậy thở hổn hển, siết ngón tay mình thành nắm đấm lớn, vành mắt anh đỏ hoe: Tôi hận em, đúng thế, tôi luôn hận em cho đến chết đi mới có thể nguôi ngoai, cái vẻ yếu đuối đáng thương này đều là bản lĩnh ngụy tạo của em, tôi nhất định không được mắc bẫy.
Từ hướng cửa, một người đàn ông độ khoảng ba mươi tuổi trong chiếc áo Blouse trắng mang theo hộp y tế đi vào cắt ngang hỗn loạn trong lòng anh, trước mặt anh bác sĩ Tần tỏ ra kính cẩn:
" Tiết tổng, tôi đến rồi."
Đông Phong thu lại vẻ hung hăng trên mặt mình, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống như đang cố nuốt trôi tất cả sự ngổn ngang trong tim mình, anh quay sang bình tĩnh bảo:
" Cô ấy sốt rất cao, bác sĩ Tần, phiền anh rồi."
" Tất cả đứng yên, giơ hai tay lên."
Ba người bọn họ bất ngờ bị âm giọng uy nghiêm to rõ phía sau làm cho giật mình, lúc quay lại đã nhìn thấy hai viên cảnh sát với khẩu súng ngắn trên tay đang chỉ về hướng họ.
Khi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì liền nghe thấy giọng nói the thé của một người phụ nữ vang lên từ hướng cửa ra vào:
" Bắt bọn họ đi, tôi nhìn thấy rõ ràng có hai tên trộm trèo rào vào nhà người ta, bộ dạng lén lút rất đáng nghi, còn mang theo cả hung khí."
Người phụ nữ độ hơn bốn mươi tuổi có mái tóc ngắn xoăn phồng bước đến cửa, khi nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm người thứ ba bà ta tỏ ra kinh ngạc:
" Còn gọi thêm đồng bọn đến sao, thật là quá lộng hành mà, cũng may Tiểu Vũ không có nhà, nếu không chẳng biết xảy ra chuyện..."
Nói chưa hết câu, bà ta bỗng nhiên nhìn thấy Dạ Vũ nằm trên giường, thần sắc vô cùng đáng ngại. Người phụ nữ nhanh chóng lao đến, ôm lấy Dạ Vũ nói:
" Sao con bé lại ở nhà, vào giờ này còn bé nên đi làm rồi mới phải."
Lại chỉ tay về phía Đông Phong, giận dữ quát:
" Các người đã làm gì con bé."
Không chỉ thế còn khóc lóc thảm thiết:
" Trời ơi chúng nó giết chết con bé rồi, thật là độc ác, bất lương mà."
" Thím gì ơi, thím nói bậy bạ cái gì vậy chứ?"
Tống Dật đứng thẳng lưng, giơ hai tay lên thành tư thế đầu hàng lúng túng hỏi bà ta, người phụ nữ tức giận đặt Dạ Vũ nằm lại xuống giường, chạy đến bên cạnh hai viên cảnh sát, nói:
" Hai cậu cảnh sát, bọn chúng là mấy tên trộm tôi nhìn thấy lẻn vào nhà Tiểu Vũ sáng nay, bọn chúng có mang theo vũ khí còn hành hung gia chủ bất tỉnh, hai cậu phải lấy lại công bằng cho chúng tôi."
Một viên cảnh sát nghiêm mặt hỏi:
" Chúng tôi tiếp nhận được cuộc gọi phản ánh của người dân, nói các anh đột nhập vào nhà dân có ý đồ trộm cắp, còn mang theo hung khí nguy hiểm, bây giờ chúng tôi mời các anh về sở cảnh sát hợp tác điều tra."
Bác sĩ Tần cười khổ, dè dặt nhìn đầu súng ổn định chỉ về hướng mình:
" Không phải chứ hai anh cảnh sát? Chúng tôi là đến cứu người mà, kim tiêm và hộp thuốc y tế cũng được xem là hung khí nguy hiểm hay sao?"
" Cứu người?"
Viên cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại, Tống Dật luống cuống tiếp lời:
" Đúng đúng, chúng tôi là bạn của cô Tư Không Dạ Vũ, hôm nay không thấy cô ấy đến công ty, nghĩ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đến nhà tìm."
" Vậy chuyện mấy người lén lút trèo rào vào thì sao? Cô gái kia hình như đang không ổn lắm?"
Tiết Đông Phong bình tĩnh trả lời:
" Chúng tôi cố gắng liên lạc với cô ấy rất nhiều cách đều không liên lạc được, lúc đến đây phát hiện cô ấy đang nằm bất tỉnh trong nhà, cổng và cửa chính đều bị khóa trái, hết cách mới phải trèo rào vào."
Người phụ nữ kia nhanh chóng cắt lời, ngữ giọng cũng đầy ngang ngược:
" Làm sao chúng tôi tin được lời của các người nói là sự thật, lén la lén lút hành vi đáng ngờ như vậy, không ngờ được người nào người nấy ăn mặc đẹp đẽ lại đi trộm cắp, định dùng mất phân lưỡi lừa gạt chúng tôi sao? Hai cậu cảnh sát, bắt mấy người này đi."
Tống Dật nhăn nhó một cách bất lực:
" Bà thím à, bà nói bừa gì thế hả, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi."
" Khụ khụ..."
Dạ Vũ bị một mớ ồn ào trong phòng và cơn ho sặc sụa tràn đến làm tỉnh giấc, mở mắt ra lại thấy đầu óc cô quay cuồng, nhiều giọng nói huyên náo bên tai ấy vậy mà cô chỉ nhận ra một thanh giọng quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, muốn gượng dậy lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, rời rạc như thể sắp tan rã ra thành bát đoạn.
Đông Phong liền đến cạnh giường đỡ lấy tấm lưng mềm mại nóng bừng của cô:
" Em tỉnh rồi à?"
Dạ Vũ tùy ý dựa vào lòng anh, mơ mơ hồ hồ trông ra vài ba bóng người đứng khẳng khiu trước mặt:
" Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại vào được nhà tôi, còn những người này là ai? Sao lại cãi nhau inh ỏi trong nhà tôi thế này?"
Viên cảnh sát đưa ra thẻ tên, nghiêm túc hỏi Dạ Vũ:
" Cô Tư Không Dạ Vũ, chúng tôi là cảnh sát, nhận được tin báo của người dân nói nhóm người này đột nhập nhà riêng của cô."
Dạ Vũ yếu ớt nheo mắt, lại thấy gương mặt đáng thương của Tống Dật đang chờ cứu viện, nhìn sang người đàn ông đứng bên trái cô có thể nhận ra ngay bác sĩ Tần, bởi lần trước ở biệt phủ Tiết gia anh ta từng đến khám bệnh cho cô.
Người phụ nữ chậm rãi đến gần, ân cần động viên cô:
" Tiểu Vũ, cháu đừng sợ đám người này, cháu cứ việc nói ra sự thật, cảnh sát và Thím sẽ bảo vệ cháu, có phải cháu không quen biết đám người này không?"
Dạ Vũ mỉm cười, hơi ngước lên trông gương mặt tuấn tú với một vẻ lẫn lộn cảm xúc:
" Tiết Đông Phong, anh cũng có ngày này, bị người ta hiểu lầm thành tên trộm."
" Chết tiệt, em dám cười nhạo tôi."
Mặc dù cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nên giải vây cho bọn họ trước đã, tránh thêm phiền phức.
Cô nép trong ngực anh với đôi mắt đờ đẫn, cổ họng khô khốc đầy mệt mỏi nói:
" Hai anh cảnh sát, có lẽ đã hiểu lầm rồi, những người này tôi đều quen biết, họ là bạn của tôi."
" Thật không? Tiểu Vũ, cháu đừng sợ quá mà nhận bừa đấy nhé."
Cô nhìn người phụ nữ nhiệt tình bên cạnh cười cảm kích:
" Thím Chu, bọn họ đều là đồng nghiệp ở công ty con, còn vị này là bác sĩ Tần, là con mời anh ấy đến khám bệnh cho mình, không phải kẻ xấu đâu."
Hai viên cảnh sát nghe được cô khẳng định lại đôi lần họ mới cẩn thận cất súng vào, Tống Dật liền cất giọng đầy oan ức:
" Chúng tôi đã nói là hiểu lầm mà."
Nét mặt Thím Chu sượng sùng đứng lên, bà ta nhìn ba người bọn họ cười một cách đầy áy náy:
" Hóa ra là hiểu lầm, ai bảo các người lén la lén lút, khiến tôi cứ nghĩ...nếu đã không còn chuyện gì vậy tôi đi trước đây, ở nhà còn rất nhiều việc phải làm, Tiểu Vũ cháu không khỏe thì tĩnh dưỡng cho tốt vào nhé, Thím đi trước đây."
Nói rồi, Thím Chu đi còn nhanh hơn cả cơn gió.
Sau khi hai viên cảnh sát rời khỏi, bác sĩ Tần đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe cho Dạ Vũ, một lúc sau anh ta đưa ra kết luận:
" Tiết tổng, có phải dạo gần đây cô Tư Không đang phải chịu áp lực tâm lý quá lớn hay không? Cơ thể lẫn tinh thần bị suy nhược nghiêm trọng, đột ngột ngã bệnh là điều dễ hiểu, thời gian này nên cần nghỉ ngơi thoải mái, cứ dùng theo thuốc tôi đã kê toa sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."
Áp lực tâm lý? Anh trầm mặc nhìn vào Dạ Vũ đang nằm trên giường một lúc, lại cảm giác đầu óc mình rối bời, là vì những hành động của anh khiến cô tổn thương, hay vì nguyên nhân phức tạp khác mà anh không được biết?
Đông Phong bình tĩnh trả lời bác sĩ Tần:
" Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
"..."
" Tống Dật, thay tôi tiễn bác sĩ Tần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.