Chương 17: Đối Mặt Hay Tiếp Tục Trốn Chạy?
Lam Ngân Thảo
25/05/2023
Nghe thấy những gì Trịnh Hy, Trịnh quản gia vừa nói Dạ Vũ giống như chết lặng, cô cứ bất động mà mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn bà, sống mũi đến cả cổ họng đều trở nên tắt nghẽn, chỉ cần hô hấp liền âm ỉ đau.
Cô có tưởng tượng bằng cách nào cũng không hình dung được một Tiết Đông Phong cao ngạo, luôn dùng ánh mắt đầy kiêu hãnh để nhìn người khác lại chịu những nỗi tổn thương chẳng gì bì được.
Dạ Vũ nhắm mi lại, nước mắt mặn đắng lăn xuống chảy vào khóe môi, lòng cô hỗn loạn, đây là loại cảm giác đau đớn gì? Sao lại cào nát tâm can cô như vậy. Là thương hại anh? Hay là cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi?
" Tư Không tiểu thư, tôi biết trải qua nhiều chuyện như vậy rồi tình cảm giữa cô và thiếu gia rất khó để đối diện, nhưng suốt sáu năm qua ngoài mặt cậu ấy luôn nói hận cô đến chết mới có thể nguôi ngoai được, thì vẫn âm thầm lục lọi khắp nơi để tìm kiếm tung tích của cô, giống như sợ người ta nhìn trúng vào tử huyệt của mình, cẩn thận mà che giấu."
Trịnh quản gia hơi cúi mặt, tóc mái đã hoa râm phiêu phiêu trước gió lùa qua cửa sổ, nụ cười trên môi bà dù có đẹp cũng không đủ giấu đi nỗi lo lắng của mình:
" Cậu ấy vẫn giống như ngày nào, cái vẻ lạnh lùng bất cần bên ngoài lại hoàn toàn đối lập với linh hồn cô độc bên trong, nếu có ai đó hỏi tôi người mà thiếu gia để tâm nhất là ai, tôi có thể tự tin nói cho họ nghe cái tên Tư Không Dạ Vũ chưa từng thay đổi."
Cô ngồi đó chửng nhịp nhìn bà sau khi nghe được câu nói này, rồi hít một hơi dài như muốn xua đuổi tầng tầng lớp lớp cảm xúc mâu thuẫn trong lồng ngực, nói:
" Trịnh quản gia, bà đã quá đề cao vị trí của tôi trong lòng Tiết Đông Phong rồi, anh ấy không còn yêu tôi như bà vẫn tưởng, mặc khác nỗi hận với tôi đã khắc sâu vào tận xương tủy Đông Phong mới đúng."
Dạ Vũ cười chua chát, cô chớp chớp mắt nhìn ra khoảng trời tăm tối ngoài kia, lệ như hạt mưa rũ trên mái nhà nhỏ từng giọt, từng giọt xuống gò má.
Trịnh Hy sững sờ nhìn, không kìm được mà thở dài một tiếng:
" Tư Không tiểu thư, tôi không rõ sau khi gặp lại giữa hai người đã xảy ra chuyện hiểu lầm to lớn gì, khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, nhưng tôi có câu này thật lòng muốn tặng cho cô: Vĩnh viễn cũng đừng tin tưởng những thứ mà chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ biết được bằng tai, thế nhân này rất biết cách trêu ngươi, ngay cả khi mắt thấy tai nghe cũng đều là giả dối."
Cô nín lặng, có lẽ lời nói của Trịnh Hy vô tình hay cố ý đã đánh động nội tâm vốn luôn cố giữ nó phẳng lặng nhiều năm, Dạ Vũ trầm mặc nhìn vào bát cháo đã nguội lạnh trên bàn: Nếu anh ấy thật sự muốn đẩy mình cho người đàn ông khác chơi đùa vậy tại sao còn chạy đến cứu mình? Đắc tội với Mã Viên Nhuận để cứu lấy một món đồ mà bản thân căm hận trong lúc này quả thật trăm hại, không có một lợi. Đông Phong, rốt cuộc tại thời điểm mà anh xông vào cứu tôi, trong lòng anh đang nghĩ gì?
Nhìn thấy hai người trẻ vốn dĩ nên trải qua những tháng ngày tươi đẹp phủ ngập màu hồng, hiện giờ lại ủ dột, dùng những thứ tàn nhẫn nhất, bi thống nhất mà đối đãi với nhau, tim Trịnh Hy bất giác khẽ đau nhức. Trong xúc động, âm giọng trầm khàn bên tai Dạ Vũ lại thủ thỉ:
" Tư Không tiểu thư, tôi to gan nói với cô một câu, trốn tránh nhiều năm như vậy rồi sau khi rời khỏi thế giới của đối phương, đôi bên có cảm thấy hạnh phúc hay không? Muốn tốt cho một người không nhất định cứ phải quay lưng cố sức chạy trối chết về hướng ngược lại, nhường cho họ bầu trời cao rộng bình yên là được, sau khi rời đi cô có chắc chắn tại bầu trời đó vẫn còn tươi đẹp? Một khi bão giông đến người ở lại trơ trọi như thân gây khô héo giữa lòng sa mạc, không điểm tựa họ sẽ vượt qua như thế nào? Cả kiếp người ta chỉ được sống một lần, nếu ngay đến cả yêu và được yêu cũng không giữ nổi thì tồn tại để làm gì? Trốn tránh mãi chỉ làm mỗi chúng ta ngày ngày đau khổ, ngày ngày hối hận. Đối mặt đi."
Dáng đứng thẳng tắp cùng đôi mày xót xa của Trịnh Hy khắc vào đồng tử Dạ Vũ, cô vô thức siết ngón tay mình.
" Cháo đã nguội mất rồi, để tôi mang đi hâm nóng lại giúp cô."
Trịnh quản gia chậm rãi hòa tan cảm xúc tiêu cực trên mặt mình bằng một nụ cười hiền, mang theo bát cháo đã lạnh lẽo rời khỏi phòng.
Dạ Vũ trở về giường, thu mình trong lớp chăn bông mềm mại tựa cỏ lau quấn quanh thân, những vết sẹo xấu xí trên người anh liên tục xuất hiện trong mắt cô, hình ảnh Đông Phong hùng hổ đá cửa quán Bar Tân Giới xông vào, hành động điên cuồng trút giận bằng nắm đấm lên người Mã Viên Nhuận khi nhìn thấy cô bị xâm hại, nhiệt độ ấm áp và mùi cơ thể thanh mát khó quên của anh, chúng cứ quanh quẩn mãi trong đầu Dạ Vũ, như vòng xoáy nước dần hút cô xuống đáy, không thể vẫy vùng cũng không thể thoát ra.
Cả đêm đó cô gần như không thể ngủ, đấu tranh với nội tâm đầy mâu thuẫn của chính mình, đấu tranh cả nỗi sợ hãi với người đàn ông tên Tiết Dực, cha của anh.
Cô lại nhớ đến lời của Trịnh quản gia, với tính cách của anh nếu thật sự muốn hãm hại cô sẽ trực tiếp bắt cô giao đến điểm hẹn không cần giải thích, sao phải vẽ ra một đoạn đường vòng để dẫn dụ cô đi vào cạm bẫy, Tiết Đông Phong không hề có phong cách hành sự này. Ngược lại, nếu chuyện này thật sự không phải anh làm, cô mù quáng ghi hận một lòng muốn tổn thương đối phương để trả đũa mà chẳng cần tìm hiểu thật kỹ, cô có chắc sau này bản thân mình sẽ không hề hối hận?
Dạ Vũ nằm giữa chiếc giường rộng lớn, xung quanh trống trải và hiu quạnh, đăm chiêu nhìn lên trần nhà mà liên tục nghĩ suy.
Sáng hôm sau, khi Dạ Vũ mới chợp mắt được không lâu đã bị tiếng gõ cửa của Trịnh quản gia đánh thức:
" Tư Không tiểu thư, cô đã thức giấc chưa? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, mời cô xuống dùng."
Mất ngủ tinh thần cũng trở nên mệt mỏi, mang theo quầng thâm trên mắt Dạ Vũ mở cửa ra, suýt nữa bộ dạng xấu xí này đã dọa Trịnh Hy một phen giật mình.
Cô ngại ngùng nói:
" Tôi sẽ xuống ngay."
Bà đưa cho Dạ Vũ một túi đồ:
" Trong này là bộ quần áo mới, thiếu gia trước khi đi làm đã căn dặn tôi chuẩn bị cho cô."
" Anh ấy đi làm sớm thế sao?"
Cô ngạc nhiên hỏi, nội tâm thầm nghĩ: rõ ràng là cố ý tránh mặt mình, mọi khi đâu thấy anh siêng năng như vậy.
" Thiếu gia nói sáng nay công ty có việc gấp cần xử lý, vì vậy đi sớm hơn để giải quyết, bảo tôi dặn cô ăn sáng xong rồi thì lập tức đến Tử Đằng làm việc."
" Cảm ơn bà, Trịnh quản gia."
Cô đóng cửa phòng sau khi Trịnh Hy xuống lầu, ngáp dài ngáp ngắn đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, công ty Tử Đằng.
Dạ Vũ trong bộ váy xanh ngọc họa tiết hoa Xuyến Chi tươi tắn bước vào phòng làm việc, mái tóc xoăn dài bồng bềnh phủ qua đôi vai mảnh mai của cô. Xung quanh các đồng nghiệp đang ngồi lại thành từng nhóm bàn tán sôi nổi chuyện gì đó trong màn hình điện thoại.
Nhìn thấy cô đến, một nữ đồng nghiệp có đôi mắt bồ câu to tròn, gương mặt phổng phao dễ thương chạy lại kéo tay Dạ Vũ vào nhóm của mình:
" Thư ký Tư Không, cô đã nghe tin giật gân gì chưa?"
Cô cười ngơ ngác lắc đầu, còn chưa kịp nói câu nào lại nghe:
" Trưởng phòng Ngụy từ nay về sau sẽ không còn cơ hội bắt nạt cô nữa đâu, bắt đầu từ hôm nay cô ta không thể đến Tử Đằng làm việc nữa."
Khó hiểu, Dạ Vũ chớp chớp mắt nhìn nữ đồng nghiệp đang khoác tay mình:
" Là chuyện gì vậy? Tại sao trưởng phòng Ngụy lại không đến công ty làm nữa, chị ấy nghỉ việc rồi à?"
" Cô thật sự không biết gì hết á?"
Nữ đồng nghiệp đó kinh ngạc, tròn xoe mắt hỏi, rồi kéo tay Dạ Vũ chen qua nhóm người đến bàn làm việc của mình:
" Lại đây tôi cho cô xem cái này, tin tức đã đăng đầy ra rồi."
Đoạn bản tin trên màn hình máy tính hiển thị rõ ràng, với dòng thông báo: Sáng nay có người đi chạy bộ, vô tình nhìn qua cửa sổ căn hộ XX tại đường số 3B đã phát hiện thi thể một cô gái tử vong trong tư thế treo cổ tại tầng thượng ngôi nhà, qua khám nghiệm tử thi và điều tra sơ bộ nạn nhân chết là do tự sát, hiện trường không phát hiện dấu vết ẩu đả hay xảy ra mâu thuẫn. Được biết, trước khi tự sát nạn nhân có để lại bức thư tuyệt mệnh, nói rằng cô ấy đã âm thầm hãm hại một nữ đồng nghiệp nhằm bôi nhọ danh dự và trong sạch của đối phương, hiện tại vô cùng hối hận và cảm thấy tội lỗi, để thôi day dứt cô gái này đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình mong rằng có thể chuộc tội.
Hình ảnh trên bản tin đã bị che mờ, nhưng vẫn không thể che được toàn bộ dáng vẻ đáng sợ từ ánh mắt và nỗi kinh hoàng trên gương mặt của thi thể, với phong cách đầu tóc cùng đôi giày hiệu bản giới hạn đắc đỏ 12cm mà Ngụy Thư Kỳ vẫn thích mang đủ nhận ra nạn nhân chính là cô ta.
" Sáng nay người thân của trưởng phòng Ngụy đã gọi đến văn phòng chứng thực thông tin cô ấy qua đời là sự thật với công ty rồi. Haizzz dù thường ngày cô ta có hơi dữ dằn, nhưng chết thê thảm như vậy trông cũng rất đáng thương."
Nữ đồng nghiệp bên cạnh cô trầm giọng tiếc thương. Dạ Vũ nhất thời chấn động với những gì mình nhìn thấy, đúng thật Ngụy Thư Kỳ ra đi đột ngột như vậy nhất thời khiến người ta phải bàng hoàng.
Cô có tưởng tượng bằng cách nào cũng không hình dung được một Tiết Đông Phong cao ngạo, luôn dùng ánh mắt đầy kiêu hãnh để nhìn người khác lại chịu những nỗi tổn thương chẳng gì bì được.
Dạ Vũ nhắm mi lại, nước mắt mặn đắng lăn xuống chảy vào khóe môi, lòng cô hỗn loạn, đây là loại cảm giác đau đớn gì? Sao lại cào nát tâm can cô như vậy. Là thương hại anh? Hay là cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi?
" Tư Không tiểu thư, tôi biết trải qua nhiều chuyện như vậy rồi tình cảm giữa cô và thiếu gia rất khó để đối diện, nhưng suốt sáu năm qua ngoài mặt cậu ấy luôn nói hận cô đến chết mới có thể nguôi ngoai được, thì vẫn âm thầm lục lọi khắp nơi để tìm kiếm tung tích của cô, giống như sợ người ta nhìn trúng vào tử huyệt của mình, cẩn thận mà che giấu."
Trịnh quản gia hơi cúi mặt, tóc mái đã hoa râm phiêu phiêu trước gió lùa qua cửa sổ, nụ cười trên môi bà dù có đẹp cũng không đủ giấu đi nỗi lo lắng của mình:
" Cậu ấy vẫn giống như ngày nào, cái vẻ lạnh lùng bất cần bên ngoài lại hoàn toàn đối lập với linh hồn cô độc bên trong, nếu có ai đó hỏi tôi người mà thiếu gia để tâm nhất là ai, tôi có thể tự tin nói cho họ nghe cái tên Tư Không Dạ Vũ chưa từng thay đổi."
Cô ngồi đó chửng nhịp nhìn bà sau khi nghe được câu nói này, rồi hít một hơi dài như muốn xua đuổi tầng tầng lớp lớp cảm xúc mâu thuẫn trong lồng ngực, nói:
" Trịnh quản gia, bà đã quá đề cao vị trí của tôi trong lòng Tiết Đông Phong rồi, anh ấy không còn yêu tôi như bà vẫn tưởng, mặc khác nỗi hận với tôi đã khắc sâu vào tận xương tủy Đông Phong mới đúng."
Dạ Vũ cười chua chát, cô chớp chớp mắt nhìn ra khoảng trời tăm tối ngoài kia, lệ như hạt mưa rũ trên mái nhà nhỏ từng giọt, từng giọt xuống gò má.
Trịnh Hy sững sờ nhìn, không kìm được mà thở dài một tiếng:
" Tư Không tiểu thư, tôi không rõ sau khi gặp lại giữa hai người đã xảy ra chuyện hiểu lầm to lớn gì, khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, nhưng tôi có câu này thật lòng muốn tặng cho cô: Vĩnh viễn cũng đừng tin tưởng những thứ mà chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ biết được bằng tai, thế nhân này rất biết cách trêu ngươi, ngay cả khi mắt thấy tai nghe cũng đều là giả dối."
Cô nín lặng, có lẽ lời nói của Trịnh Hy vô tình hay cố ý đã đánh động nội tâm vốn luôn cố giữ nó phẳng lặng nhiều năm, Dạ Vũ trầm mặc nhìn vào bát cháo đã nguội lạnh trên bàn: Nếu anh ấy thật sự muốn đẩy mình cho người đàn ông khác chơi đùa vậy tại sao còn chạy đến cứu mình? Đắc tội với Mã Viên Nhuận để cứu lấy một món đồ mà bản thân căm hận trong lúc này quả thật trăm hại, không có một lợi. Đông Phong, rốt cuộc tại thời điểm mà anh xông vào cứu tôi, trong lòng anh đang nghĩ gì?
Nhìn thấy hai người trẻ vốn dĩ nên trải qua những tháng ngày tươi đẹp phủ ngập màu hồng, hiện giờ lại ủ dột, dùng những thứ tàn nhẫn nhất, bi thống nhất mà đối đãi với nhau, tim Trịnh Hy bất giác khẽ đau nhức. Trong xúc động, âm giọng trầm khàn bên tai Dạ Vũ lại thủ thỉ:
" Tư Không tiểu thư, tôi to gan nói với cô một câu, trốn tránh nhiều năm như vậy rồi sau khi rời khỏi thế giới của đối phương, đôi bên có cảm thấy hạnh phúc hay không? Muốn tốt cho một người không nhất định cứ phải quay lưng cố sức chạy trối chết về hướng ngược lại, nhường cho họ bầu trời cao rộng bình yên là được, sau khi rời đi cô có chắc chắn tại bầu trời đó vẫn còn tươi đẹp? Một khi bão giông đến người ở lại trơ trọi như thân gây khô héo giữa lòng sa mạc, không điểm tựa họ sẽ vượt qua như thế nào? Cả kiếp người ta chỉ được sống một lần, nếu ngay đến cả yêu và được yêu cũng không giữ nổi thì tồn tại để làm gì? Trốn tránh mãi chỉ làm mỗi chúng ta ngày ngày đau khổ, ngày ngày hối hận. Đối mặt đi."
Dáng đứng thẳng tắp cùng đôi mày xót xa của Trịnh Hy khắc vào đồng tử Dạ Vũ, cô vô thức siết ngón tay mình.
" Cháo đã nguội mất rồi, để tôi mang đi hâm nóng lại giúp cô."
Trịnh quản gia chậm rãi hòa tan cảm xúc tiêu cực trên mặt mình bằng một nụ cười hiền, mang theo bát cháo đã lạnh lẽo rời khỏi phòng.
Dạ Vũ trở về giường, thu mình trong lớp chăn bông mềm mại tựa cỏ lau quấn quanh thân, những vết sẹo xấu xí trên người anh liên tục xuất hiện trong mắt cô, hình ảnh Đông Phong hùng hổ đá cửa quán Bar Tân Giới xông vào, hành động điên cuồng trút giận bằng nắm đấm lên người Mã Viên Nhuận khi nhìn thấy cô bị xâm hại, nhiệt độ ấm áp và mùi cơ thể thanh mát khó quên của anh, chúng cứ quanh quẩn mãi trong đầu Dạ Vũ, như vòng xoáy nước dần hút cô xuống đáy, không thể vẫy vùng cũng không thể thoát ra.
Cả đêm đó cô gần như không thể ngủ, đấu tranh với nội tâm đầy mâu thuẫn của chính mình, đấu tranh cả nỗi sợ hãi với người đàn ông tên Tiết Dực, cha của anh.
Cô lại nhớ đến lời của Trịnh quản gia, với tính cách của anh nếu thật sự muốn hãm hại cô sẽ trực tiếp bắt cô giao đến điểm hẹn không cần giải thích, sao phải vẽ ra một đoạn đường vòng để dẫn dụ cô đi vào cạm bẫy, Tiết Đông Phong không hề có phong cách hành sự này. Ngược lại, nếu chuyện này thật sự không phải anh làm, cô mù quáng ghi hận một lòng muốn tổn thương đối phương để trả đũa mà chẳng cần tìm hiểu thật kỹ, cô có chắc sau này bản thân mình sẽ không hề hối hận?
Dạ Vũ nằm giữa chiếc giường rộng lớn, xung quanh trống trải và hiu quạnh, đăm chiêu nhìn lên trần nhà mà liên tục nghĩ suy.
Sáng hôm sau, khi Dạ Vũ mới chợp mắt được không lâu đã bị tiếng gõ cửa của Trịnh quản gia đánh thức:
" Tư Không tiểu thư, cô đã thức giấc chưa? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, mời cô xuống dùng."
Mất ngủ tinh thần cũng trở nên mệt mỏi, mang theo quầng thâm trên mắt Dạ Vũ mở cửa ra, suýt nữa bộ dạng xấu xí này đã dọa Trịnh Hy một phen giật mình.
Cô ngại ngùng nói:
" Tôi sẽ xuống ngay."
Bà đưa cho Dạ Vũ một túi đồ:
" Trong này là bộ quần áo mới, thiếu gia trước khi đi làm đã căn dặn tôi chuẩn bị cho cô."
" Anh ấy đi làm sớm thế sao?"
Cô ngạc nhiên hỏi, nội tâm thầm nghĩ: rõ ràng là cố ý tránh mặt mình, mọi khi đâu thấy anh siêng năng như vậy.
" Thiếu gia nói sáng nay công ty có việc gấp cần xử lý, vì vậy đi sớm hơn để giải quyết, bảo tôi dặn cô ăn sáng xong rồi thì lập tức đến Tử Đằng làm việc."
" Cảm ơn bà, Trịnh quản gia."
Cô đóng cửa phòng sau khi Trịnh Hy xuống lầu, ngáp dài ngáp ngắn đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, công ty Tử Đằng.
Dạ Vũ trong bộ váy xanh ngọc họa tiết hoa Xuyến Chi tươi tắn bước vào phòng làm việc, mái tóc xoăn dài bồng bềnh phủ qua đôi vai mảnh mai của cô. Xung quanh các đồng nghiệp đang ngồi lại thành từng nhóm bàn tán sôi nổi chuyện gì đó trong màn hình điện thoại.
Nhìn thấy cô đến, một nữ đồng nghiệp có đôi mắt bồ câu to tròn, gương mặt phổng phao dễ thương chạy lại kéo tay Dạ Vũ vào nhóm của mình:
" Thư ký Tư Không, cô đã nghe tin giật gân gì chưa?"
Cô cười ngơ ngác lắc đầu, còn chưa kịp nói câu nào lại nghe:
" Trưởng phòng Ngụy từ nay về sau sẽ không còn cơ hội bắt nạt cô nữa đâu, bắt đầu từ hôm nay cô ta không thể đến Tử Đằng làm việc nữa."
Khó hiểu, Dạ Vũ chớp chớp mắt nhìn nữ đồng nghiệp đang khoác tay mình:
" Là chuyện gì vậy? Tại sao trưởng phòng Ngụy lại không đến công ty làm nữa, chị ấy nghỉ việc rồi à?"
" Cô thật sự không biết gì hết á?"
Nữ đồng nghiệp đó kinh ngạc, tròn xoe mắt hỏi, rồi kéo tay Dạ Vũ chen qua nhóm người đến bàn làm việc của mình:
" Lại đây tôi cho cô xem cái này, tin tức đã đăng đầy ra rồi."
Đoạn bản tin trên màn hình máy tính hiển thị rõ ràng, với dòng thông báo: Sáng nay có người đi chạy bộ, vô tình nhìn qua cửa sổ căn hộ XX tại đường số 3B đã phát hiện thi thể một cô gái tử vong trong tư thế treo cổ tại tầng thượng ngôi nhà, qua khám nghiệm tử thi và điều tra sơ bộ nạn nhân chết là do tự sát, hiện trường không phát hiện dấu vết ẩu đả hay xảy ra mâu thuẫn. Được biết, trước khi tự sát nạn nhân có để lại bức thư tuyệt mệnh, nói rằng cô ấy đã âm thầm hãm hại một nữ đồng nghiệp nhằm bôi nhọ danh dự và trong sạch của đối phương, hiện tại vô cùng hối hận và cảm thấy tội lỗi, để thôi day dứt cô gái này đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình mong rằng có thể chuộc tội.
Hình ảnh trên bản tin đã bị che mờ, nhưng vẫn không thể che được toàn bộ dáng vẻ đáng sợ từ ánh mắt và nỗi kinh hoàng trên gương mặt của thi thể, với phong cách đầu tóc cùng đôi giày hiệu bản giới hạn đắc đỏ 12cm mà Ngụy Thư Kỳ vẫn thích mang đủ nhận ra nạn nhân chính là cô ta.
" Sáng nay người thân của trưởng phòng Ngụy đã gọi đến văn phòng chứng thực thông tin cô ấy qua đời là sự thật với công ty rồi. Haizzz dù thường ngày cô ta có hơi dữ dằn, nhưng chết thê thảm như vậy trông cũng rất đáng thương."
Nữ đồng nghiệp bên cạnh cô trầm giọng tiếc thương. Dạ Vũ nhất thời chấn động với những gì mình nhìn thấy, đúng thật Ngụy Thư Kỳ ra đi đột ngột như vậy nhất thời khiến người ta phải bàng hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.