Chương 5: Em Định Quyến Rũ Tôi Sao?
Lam Ngân Thảo
25/05/2023
Trở lại bàn làm việc, Dạ Vũ bất ngờ phát hiện chậu hoa xương rồng của mình đã biến mất, cô tìm kiếm xung quanh nhưng hiển nhiên là không thể tìm thấy.
Dạ Vũ dè dặt nhìn khắp căn phòng, chợt bắt gặp nụ cười đầy châm chọc của cô gái tóc ngắn, thú thật trong lòng cô lúc này đã lóe lên mấy ý nghĩ xấu xa: Lẽ nào là cô ta giở trò?
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở suy đoán, không có bằng chứng thì cô dựa vào cái gì mà thẳng thắn hỏi cô gái kia. Thế nên Dạ Vũ giữ im lặng, bắt đầu với công việc mà bản thân được giao.
Anh ngồi trên ghế xoay, đôi tay hoàn mỹ đan vào nhau, thâm trầm theo dõi từng đường nét thể hiện trên khuôn mặt Dạ Vũ thông qua tấm kính, trong lòng anh đủ hả hê không?
Tất nhiên là không rồi, với anh bấy nhiêu đấy chỉ là khúc dạo đầu nhạt nhẽo.
" Tiết tổng, tôi có thể vào không?"
" Vào đi."
Anh trầm giọng nói vọng ra.
Ngụy Thư Kỳ chậm rãi đi vào, trước khi cánh cửa được khép lại cô ta vẫn không quên thăm dò tầm mắt từ Dạ Vũ, nhưng ngoài mong đợi rồi, tất cả tập trung cô đều dành cho mớ bộn bề trên bàn, hoàn toàn không để tâm đến những gì đang diễn ra quanh mình.
" Tiết tổng, anh gọi tôi."
Anh đưa ngón trỏ thon dài mê hoặc về phía trưởng phòng Ngụy, bảo cô ta đến gần mình hơn.
Hai má cao Ngụy Thư Kỳ liền ửng đỏ, trong con ngươi ngập tràn ám muội, càng như thế sức hút trên từng đường cong cơ thể càng thêm gợi cảm, như muốn phát ra tính hiệu thu hút người khác giới.
Ngụy Thư Kỳ điệu đà vén tóc mai ra sau tai, e thẹn bước đến.
Tiết Đông Phong hất nhẹ cằm về phía Dạ Vũ:
" Ai là người giao cho nhân viên mới công việc đấy?"
Ngụy Thư Kỳ có chút bất an, rũ mắt nghĩ thầm: Hay lắm, Tư Không Dạ Vũ, mới đó mà đã chạy đi nũng nịu với Tiết tổng rồi. Hiện giờ cô ta được Tiết tổng hậu thuẫn, nếu như mình nói là mình đã giao công việc không phù hợp cho cô ta, Tiết tổng có nổi giận mà đuổi việc mình không chứ?
Ngụy Thư Kỳ còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe:
" Làm rất tốt."
Mắt cô ta mở to ngạc nhiên, lại nghe:
"Trưởng phòng Ngụy, phiền cô mang toàn bộ số liệu cần thống kê của ba Quý gần nhất giao cho nhân viên mới, năng lực không đủ cũng cần mài giũa một chút cho phù hợp với công ty."
Trưởng phòng Ngụy ngỡ ngàng, lẽ nào những suy đoán trong lòng đều là vô thực, lẽ nào Dạ Vũ được tuyển vào Tử Đằng chỉ là quyết định khách quan của Tiết Đông Phong, chuyện hậu thuẫn, cửa sau gì đó đều là lời đồn thổi?
" Bảo nhân viên mới sau khi làm xong thì đưa đến cho tôi xem qua."
" Vâng, Tiết tổng."
" Được rồi, cô ra ngoài đi."
Anh dời mắt vào máy tính, thoăn thoắt thao tác trên bàn phím. Email nổi chuông thông báo hộp thư mới gửi đến, hồ sơ hiện ra có tên Tư Không Dạ Vũ và toàn bộ những gì liên quan về cô trong suốt sáu năm qua, một cách tường tận.
Bạch Kinh Vũ, anh híp mắt thâm trầm nhìn cái tên xa lạ đồng thời hiện ra, đập vào võng mạc là dòng hiển thị " mối quan hệ: người yêu".
Tim gan đột nhiên trỗi dậy cơn tức giận độc địa, bàn tay dừng lại trên phím trắng nắm thành quyền, siết chặt tới mức khớp ngón phát ra âm thanh răn rắc. Anh ngồi đó hung hăng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đen ngòm, không tự chủ được mà mấp máy: ai cho cô cái quyền được quên tôi?
Dạ Vũ bất chợt ngẩng đầu, phát hiện Tiết Đông Phong đang xâu xé mình bằng con ngươi đầy áp bức. Cô không đoán được anh nói gì, chỉ biết anh có vẻ đang rất tức giận.
Ngụy Thư Kỳ làm theo lời anh căn dặn, mang toàn bộ số liệu cần thống kê giao cho cô xử lí, lượng công việc khổng lồ trong ngày đầu tiên ở Tử Đằng đã trói chân Dạ Vũ trên ghế rất lâu.
Từ khi ánh nắng nhàn nhạt trải qua khung cửa sổ xám xanh đến lúc gay gắt buông mình bên ngoài cửa kính, Dạ Vũ vẫn miệt mài với âm thanh lách cách trên bàn phím, quên cả giờ nghỉ trưa.
Sắc đỏ dịu dàng của buổi xế chiều chiếu vào chồng hồ sơ cao hơn đầu người, nhiệm vụ hoàn thành, Dạ Vũ thở phào mang theo một nụ cười tươi tắn.
Cô mang báo cáo kết quả đứng trước phòng làm việc của anh, do dự rất lâu cũng không thể bước vào.
Chút nữa đây lại gặp nhau, cô phải đối diện với anh thế nào? Làm việc cùng một công ty, thường xuyên chạm mặt là điều tất yếu, thử hỏi cô có thể trốn tránh được bao lâu.
Dạ Vũ hít một hơi sâu, cuối cùng cũng xoay tay nắm cửa bước vào.
" Tiết..."
" Ra ngoài."
Còn chưa hiểu chuyện gì Tiết Đông Phong đã gằn giọng đuổi cô, Dạ Vũ sững sờ, mất mấy giây nhìn anh.
Đông Phong ngẩng mặt cáu kỉnh:
" Tôi nói cô ra ngoài, không nghe rõ sao? Phép lịch sự tối thiểu khi muốn bước vào phòng riêng tư của người khác mà cô cũng không có sao?"
Cô rũ mắt, không đáp lại anh, lủi thủi quay lưng đi về hướng cửa. Anh lại thấy khó chịu, nhíu mày hỏi:
" Cô muốn đi đâu?"
Dạ Vũ bình thản đáp:
" Ra ngoài gõ cửa, chờ sự cho phép của anh mới được vào phòng."
Đông Phong vứt phăng cây bút máy đắt đỏ trên tay:
" Cô cố tình chọc tức tôi đúng không?"
" Tôi không có. Là anh bảo tôi..."
" Không cần nữa, cũng đã vào rồi, còn ra vẻ gì nữa chứ, không thấy mình thật ấu trĩ sao?"
Dạ Vũ cúi mặt, nhưng nội tâm không ngừng ấm ức: Tiết Đông Phong, từ lúc nào tính tình của anh lại trở nên khó chiều như vậy? Bắt tôi thế nào thì phải như thế ấy sao?
" Cô đang mắng tôi?"
Dạ Vũ kinh ngạc trợn mắt nhìn, làm thế nào anh biết cô nghĩ gì?
" Tiết tổng, tôi không dám."
" Không dám tức là có mắng tôi, đúng chứ?"
Cô không trả lời, gương mặt xinh đẹp trở nên xám xịt nhìn xuống sàn nhà.
" Vào đây có chuyện gì?"
Dạ Vũ thấp giọng, chậm rãi đặt báo cáo trên bàn làm việc của anh:
" Anh bảo tôi thống kê số liệu bán hàng trong ba Quý gần nhất, đây là bản báo cáo..."
" Làm lại."
" Không phải chứ? Anh vẫn chưa xem qua mà?"
Tiết Đông Phong kiêu ngạo nhìn cô, cười khẩy, anh tùy tiện cầm bản báo cáo, lật từng trang giấy ra nhưng tầm mắt hoàn toàn ghim trên người cô, giống như bỡn cợt.
" Số liệu không đúng, làm lại."
" Anh..."
" Thế nào? Cô không phục?"
Dạ Vũ tức giận, hơi thở trầm ổn đã trở nên vội nhịp, anh cũng nhìn thấy, điều này càng khiến tâm tư Tiết Đông Phong vui sướng.
" Cũng đến giờ tan làm rồi, tôi có thể rộng lượng cho cô thêm một ngày."
Cô kìm chế cảm xúc bất mãn trong lòng mình, giật lại bản báo cáo:
" Không cần, Tôi sẽ làm lại ngay."
Dạ Vũ quay đi, liền bị bàn tay mạnh mẽ kia giật ngược vào lòng, rồi độc đoán đẩy cô áp sát chân tường, một kẽ hở cũng không để cho cô thoát thân.
" Anh muốn làm gì?"
Tiết Đông Phong ép buộc cô đối diện với con ngươi bừng bừng lửa đỏ của mình, cổ tay bị anh nắm giữ truyền tới cơn đau dữ dội, vùng vẫy thế nào cũng không phá vỡ được vây hãm trong thân thể cao lớn kia, tứ bề khốn đốn.
" Tư Không Dạ Vũ, vì sao em lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi? Còn diện bộ váy có màu sắc mà tôi thích, em muốn quyến rũ tôi?"
Cô không trả lời, bởi vì cô cũng chẳng biết tại sao ông trời lại một lần nữa đẩy hai con đường vốn đã rẽ đôi về chung một điểm, còn câu trả lời nào trơ trẽn hơn chữ " tiền " trong lúc này, đó là điều mà cô muốn sao?
Còn nữa, anh đã quên rồi, màu xanh ngọc vốn dĩ là sắc hoa mà cô yêu, bởi vì thuở thanh xuân anh xem cô như cả thế giới nên cũng vô tình yêu thích nó, chỉ là hiện tại anh bị thù hận làm quên mất rồi.
" Em nói đi, nói."
" Anh buông tôi ra, tay tôi rất đau."
Dù vậy, lực siết vẫn cứ thu nhỏ hơn, làn da trắng mịn quanh cổ tay đã hằn đỏ bầm.
" Tiết Đông Phong, anh đừng như vậy được không?"
Đột ngột hơi thở thơm mùi trà xanh ập đến, loại mùi hương thanh khiết và sạch sẽ bao trùm gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh độc đoán nuốt chửng đôi môi mềm mọng kia, tham lam càn quấy toàn bộ khoang miệng, quấn lấy lưỡi mềm ấm nóng như sự khao khát mãnh liệt không sao kìm chế được.
Cô không có cơ hội né tránh, càng không đủ sức lực để chống đỡ với từng động tác hung hãn áp đảo kia, bất lực để nụ hôn cuồng dại làm cho tâm trí mơ hồ.
Dưỡng khí bị tước đoạt nặng nề, đôi môi mỏng ngọt sớm đã bị tì miết đến tê dại đỏ ửng, khắp gương mặt từng sợi thần kinh kích động nóng bừng.
Bất giác một loại đau đớn kịch liệt phá tan mông muội, máu từ khóe môi chịu thương tổn tứa ra, chảy xuống chiếc cằm thon gọn của cô. Dạ Vũ không nhịn được hơi nhăn mày, Đông Phong tách ra, tà mị cười khinh, anh để đầu lưỡi khao khát đi qua chỗ máu tanh, liếm sạch thứ đỏ thẫm đã làm cô đau đớn.
Hơi thở hổn hển, đôi mắt cô chất đầy ủy khuất nhất thời hiện lên một tầng óng ánh.
Đông Phong lạnh nhạt cười, nắm chặt cằm cô bỡn cợt:
" Em định quyến rũ tôi lần nữa sao? Tôi không dễ dàng mắc bẫy như vậy đâu."
Dạ Vũ dè dặt nhìn khắp căn phòng, chợt bắt gặp nụ cười đầy châm chọc của cô gái tóc ngắn, thú thật trong lòng cô lúc này đã lóe lên mấy ý nghĩ xấu xa: Lẽ nào là cô ta giở trò?
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở suy đoán, không có bằng chứng thì cô dựa vào cái gì mà thẳng thắn hỏi cô gái kia. Thế nên Dạ Vũ giữ im lặng, bắt đầu với công việc mà bản thân được giao.
Anh ngồi trên ghế xoay, đôi tay hoàn mỹ đan vào nhau, thâm trầm theo dõi từng đường nét thể hiện trên khuôn mặt Dạ Vũ thông qua tấm kính, trong lòng anh đủ hả hê không?
Tất nhiên là không rồi, với anh bấy nhiêu đấy chỉ là khúc dạo đầu nhạt nhẽo.
" Tiết tổng, tôi có thể vào không?"
" Vào đi."
Anh trầm giọng nói vọng ra.
Ngụy Thư Kỳ chậm rãi đi vào, trước khi cánh cửa được khép lại cô ta vẫn không quên thăm dò tầm mắt từ Dạ Vũ, nhưng ngoài mong đợi rồi, tất cả tập trung cô đều dành cho mớ bộn bề trên bàn, hoàn toàn không để tâm đến những gì đang diễn ra quanh mình.
" Tiết tổng, anh gọi tôi."
Anh đưa ngón trỏ thon dài mê hoặc về phía trưởng phòng Ngụy, bảo cô ta đến gần mình hơn.
Hai má cao Ngụy Thư Kỳ liền ửng đỏ, trong con ngươi ngập tràn ám muội, càng như thế sức hút trên từng đường cong cơ thể càng thêm gợi cảm, như muốn phát ra tính hiệu thu hút người khác giới.
Ngụy Thư Kỳ điệu đà vén tóc mai ra sau tai, e thẹn bước đến.
Tiết Đông Phong hất nhẹ cằm về phía Dạ Vũ:
" Ai là người giao cho nhân viên mới công việc đấy?"
Ngụy Thư Kỳ có chút bất an, rũ mắt nghĩ thầm: Hay lắm, Tư Không Dạ Vũ, mới đó mà đã chạy đi nũng nịu với Tiết tổng rồi. Hiện giờ cô ta được Tiết tổng hậu thuẫn, nếu như mình nói là mình đã giao công việc không phù hợp cho cô ta, Tiết tổng có nổi giận mà đuổi việc mình không chứ?
Ngụy Thư Kỳ còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe:
" Làm rất tốt."
Mắt cô ta mở to ngạc nhiên, lại nghe:
"Trưởng phòng Ngụy, phiền cô mang toàn bộ số liệu cần thống kê của ba Quý gần nhất giao cho nhân viên mới, năng lực không đủ cũng cần mài giũa một chút cho phù hợp với công ty."
Trưởng phòng Ngụy ngỡ ngàng, lẽ nào những suy đoán trong lòng đều là vô thực, lẽ nào Dạ Vũ được tuyển vào Tử Đằng chỉ là quyết định khách quan của Tiết Đông Phong, chuyện hậu thuẫn, cửa sau gì đó đều là lời đồn thổi?
" Bảo nhân viên mới sau khi làm xong thì đưa đến cho tôi xem qua."
" Vâng, Tiết tổng."
" Được rồi, cô ra ngoài đi."
Anh dời mắt vào máy tính, thoăn thoắt thao tác trên bàn phím. Email nổi chuông thông báo hộp thư mới gửi đến, hồ sơ hiện ra có tên Tư Không Dạ Vũ và toàn bộ những gì liên quan về cô trong suốt sáu năm qua, một cách tường tận.
Bạch Kinh Vũ, anh híp mắt thâm trầm nhìn cái tên xa lạ đồng thời hiện ra, đập vào võng mạc là dòng hiển thị " mối quan hệ: người yêu".
Tim gan đột nhiên trỗi dậy cơn tức giận độc địa, bàn tay dừng lại trên phím trắng nắm thành quyền, siết chặt tới mức khớp ngón phát ra âm thanh răn rắc. Anh ngồi đó hung hăng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đen ngòm, không tự chủ được mà mấp máy: ai cho cô cái quyền được quên tôi?
Dạ Vũ bất chợt ngẩng đầu, phát hiện Tiết Đông Phong đang xâu xé mình bằng con ngươi đầy áp bức. Cô không đoán được anh nói gì, chỉ biết anh có vẻ đang rất tức giận.
Ngụy Thư Kỳ làm theo lời anh căn dặn, mang toàn bộ số liệu cần thống kê giao cho cô xử lí, lượng công việc khổng lồ trong ngày đầu tiên ở Tử Đằng đã trói chân Dạ Vũ trên ghế rất lâu.
Từ khi ánh nắng nhàn nhạt trải qua khung cửa sổ xám xanh đến lúc gay gắt buông mình bên ngoài cửa kính, Dạ Vũ vẫn miệt mài với âm thanh lách cách trên bàn phím, quên cả giờ nghỉ trưa.
Sắc đỏ dịu dàng của buổi xế chiều chiếu vào chồng hồ sơ cao hơn đầu người, nhiệm vụ hoàn thành, Dạ Vũ thở phào mang theo một nụ cười tươi tắn.
Cô mang báo cáo kết quả đứng trước phòng làm việc của anh, do dự rất lâu cũng không thể bước vào.
Chút nữa đây lại gặp nhau, cô phải đối diện với anh thế nào? Làm việc cùng một công ty, thường xuyên chạm mặt là điều tất yếu, thử hỏi cô có thể trốn tránh được bao lâu.
Dạ Vũ hít một hơi sâu, cuối cùng cũng xoay tay nắm cửa bước vào.
" Tiết..."
" Ra ngoài."
Còn chưa hiểu chuyện gì Tiết Đông Phong đã gằn giọng đuổi cô, Dạ Vũ sững sờ, mất mấy giây nhìn anh.
Đông Phong ngẩng mặt cáu kỉnh:
" Tôi nói cô ra ngoài, không nghe rõ sao? Phép lịch sự tối thiểu khi muốn bước vào phòng riêng tư của người khác mà cô cũng không có sao?"
Cô rũ mắt, không đáp lại anh, lủi thủi quay lưng đi về hướng cửa. Anh lại thấy khó chịu, nhíu mày hỏi:
" Cô muốn đi đâu?"
Dạ Vũ bình thản đáp:
" Ra ngoài gõ cửa, chờ sự cho phép của anh mới được vào phòng."
Đông Phong vứt phăng cây bút máy đắt đỏ trên tay:
" Cô cố tình chọc tức tôi đúng không?"
" Tôi không có. Là anh bảo tôi..."
" Không cần nữa, cũng đã vào rồi, còn ra vẻ gì nữa chứ, không thấy mình thật ấu trĩ sao?"
Dạ Vũ cúi mặt, nhưng nội tâm không ngừng ấm ức: Tiết Đông Phong, từ lúc nào tính tình của anh lại trở nên khó chiều như vậy? Bắt tôi thế nào thì phải như thế ấy sao?
" Cô đang mắng tôi?"
Dạ Vũ kinh ngạc trợn mắt nhìn, làm thế nào anh biết cô nghĩ gì?
" Tiết tổng, tôi không dám."
" Không dám tức là có mắng tôi, đúng chứ?"
Cô không trả lời, gương mặt xinh đẹp trở nên xám xịt nhìn xuống sàn nhà.
" Vào đây có chuyện gì?"
Dạ Vũ thấp giọng, chậm rãi đặt báo cáo trên bàn làm việc của anh:
" Anh bảo tôi thống kê số liệu bán hàng trong ba Quý gần nhất, đây là bản báo cáo..."
" Làm lại."
" Không phải chứ? Anh vẫn chưa xem qua mà?"
Tiết Đông Phong kiêu ngạo nhìn cô, cười khẩy, anh tùy tiện cầm bản báo cáo, lật từng trang giấy ra nhưng tầm mắt hoàn toàn ghim trên người cô, giống như bỡn cợt.
" Số liệu không đúng, làm lại."
" Anh..."
" Thế nào? Cô không phục?"
Dạ Vũ tức giận, hơi thở trầm ổn đã trở nên vội nhịp, anh cũng nhìn thấy, điều này càng khiến tâm tư Tiết Đông Phong vui sướng.
" Cũng đến giờ tan làm rồi, tôi có thể rộng lượng cho cô thêm một ngày."
Cô kìm chế cảm xúc bất mãn trong lòng mình, giật lại bản báo cáo:
" Không cần, Tôi sẽ làm lại ngay."
Dạ Vũ quay đi, liền bị bàn tay mạnh mẽ kia giật ngược vào lòng, rồi độc đoán đẩy cô áp sát chân tường, một kẽ hở cũng không để cho cô thoát thân.
" Anh muốn làm gì?"
Tiết Đông Phong ép buộc cô đối diện với con ngươi bừng bừng lửa đỏ của mình, cổ tay bị anh nắm giữ truyền tới cơn đau dữ dội, vùng vẫy thế nào cũng không phá vỡ được vây hãm trong thân thể cao lớn kia, tứ bề khốn đốn.
" Tư Không Dạ Vũ, vì sao em lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi? Còn diện bộ váy có màu sắc mà tôi thích, em muốn quyến rũ tôi?"
Cô không trả lời, bởi vì cô cũng chẳng biết tại sao ông trời lại một lần nữa đẩy hai con đường vốn đã rẽ đôi về chung một điểm, còn câu trả lời nào trơ trẽn hơn chữ " tiền " trong lúc này, đó là điều mà cô muốn sao?
Còn nữa, anh đã quên rồi, màu xanh ngọc vốn dĩ là sắc hoa mà cô yêu, bởi vì thuở thanh xuân anh xem cô như cả thế giới nên cũng vô tình yêu thích nó, chỉ là hiện tại anh bị thù hận làm quên mất rồi.
" Em nói đi, nói."
" Anh buông tôi ra, tay tôi rất đau."
Dù vậy, lực siết vẫn cứ thu nhỏ hơn, làn da trắng mịn quanh cổ tay đã hằn đỏ bầm.
" Tiết Đông Phong, anh đừng như vậy được không?"
Đột ngột hơi thở thơm mùi trà xanh ập đến, loại mùi hương thanh khiết và sạch sẽ bao trùm gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh độc đoán nuốt chửng đôi môi mềm mọng kia, tham lam càn quấy toàn bộ khoang miệng, quấn lấy lưỡi mềm ấm nóng như sự khao khát mãnh liệt không sao kìm chế được.
Cô không có cơ hội né tránh, càng không đủ sức lực để chống đỡ với từng động tác hung hãn áp đảo kia, bất lực để nụ hôn cuồng dại làm cho tâm trí mơ hồ.
Dưỡng khí bị tước đoạt nặng nề, đôi môi mỏng ngọt sớm đã bị tì miết đến tê dại đỏ ửng, khắp gương mặt từng sợi thần kinh kích động nóng bừng.
Bất giác một loại đau đớn kịch liệt phá tan mông muội, máu từ khóe môi chịu thương tổn tứa ra, chảy xuống chiếc cằm thon gọn của cô. Dạ Vũ không nhịn được hơi nhăn mày, Đông Phong tách ra, tà mị cười khinh, anh để đầu lưỡi khao khát đi qua chỗ máu tanh, liếm sạch thứ đỏ thẫm đã làm cô đau đớn.
Hơi thở hổn hển, đôi mắt cô chất đầy ủy khuất nhất thời hiện lên một tầng óng ánh.
Đông Phong lạnh nhạt cười, nắm chặt cằm cô bỡn cợt:
" Em định quyến rũ tôi lần nữa sao? Tôi không dễ dàng mắc bẫy như vậy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.