Chương 24: Nếu Em Lại Biến Mất
Lam Ngân Thảo
31/05/2023
Người đàn ông này nhiều năm qua đã là nỗi ám ảnh kinh khủng đối với cô, đến
cả trong giấc mơ cô cũng phải trốn chạy. Một người nổi tiếng tàn nhẫn
và tuyệt tình, cho dù là đối với con cái của chính mình cũng quyết không nương tay. Vết thương để lại trên người Đông Phong là một minh chứng,
đâu chỉ cơn đau xác thịt mà cả tinh thần ông ta cũng muốn người khác
phải thuận theo ý mình.
Tiết Dực bằng ngữ giọng không nhanh không chậm, hỏi:
" Thằng nhóc Phong nó đã về nước rồi, cháu biết chuyện này chứ?"
Tim Dạ Vũ chửng nhịp, cô nghiến chặt răng cố gắng kìm chế cảm giác muốn khóc đang cuộn lên xuống liên tục trong cổ họng mình, góc áo phong phanh sắp bị chà miết đến rách nát, cô ngập ngừng đáp lời:
" Cháu có nghe nói."
Tiết Dực " hừ " lạnh một tiếng, khoảng trống giữa đôi câu trò chuyện trở thành nỗi đáng sợ quá thể với cô. Ông ta thản nhiên hỏi bằng một vẻ hết sức bình thường, nhưng ẩn ý bên trong lại đầy cảnh cáo và đe dọa:
" Cháu hiểu ý ta chứ?"
Dạ Vũ ngập ngừng:
" Vâng, cháu sẽ...không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy."
Lúc nói ra câu này thứ bên trong lồng ngực cô kích động không thôi mà náo loạn điên cuồng, như thể muốn xé toạc thịt da xông thẳng ra ngoài, như thể muốn tàn phá một mớ cảm xúc dối trá đến nực cười bằng vài cú đấm lớn.
" Mong là đúng như cháu nói."
Dứt câu, Tiết Dực liền dập máy, sau khi âm thanh tút tút kéo dài vang lên Dạ Vũ vô lực trượt tấm lưng yếu gầy trên bức tường cao, dần dần ngồi bệt xuống sàn lạnh lẽo, côn trùng dưới ánh đèn dập dờn như cát bụi, bay qua đôi mắt đỏ hoe cay xè của cô.
Điện thoại trên tay tự do rơi xuống, bấy giờ cô mới nhận ra tay mình run rẩy đến không tài nào kiểm soát nổi. Sáu năm trước người đàn ông ấy vì muốn cô chủ động rời khỏi Đông Phong mà không từ thủ đoạn, chỉ cần đàn áp được khao khát non dại đầy mãnh liệt, ông ta đã cho người động tay chân vào dịch truyền cho mẹ cô, khiến bà ấy suýt chút thì mất mạng, và cả vết sẹo dài phía sau lưng cô nữa, cả cơn đau sâu rộng không rõ mà nó để lại vẫn thành ác mộng quấy nhiễu Dạ Vũ hằng đêm, cô không dám tưởng tượng đến một lúc nào đó Tiết Dực phát hiện những gì cô vừa nói là giả dối, vậy những thứ mà tiếp theo cô phải nhận lãnh còn kinh khủng tới mức nào nữa.
Xung quanh vắng lặng như tờ, mảng tối khuất mất ánh đèn trải nhàn nhạt trên vai Dạ Vũ, che nửa gương mặt lấp lánh ánh lệ trên gò má gầy từng giọt từng giọt lăn xuống cằm, cô rút người vào góc tường co thân gục đầu trên đầu gối òa lên nức nở, không có điểm tựa cô đành níu lấy bức tường lạnh lẽo vô tri phía sau mình, nấc lên từng nhịp.
Cô vốn dĩ có cuộc sống tươi đẹp biết bao, nhưng tất cả bỗng dưng cùng lúc tan biến theo một vụ tai nạn, cô hận khi ấy người chết không phải là mình, hận những thứ tội lỗi và ngang trái của sáu năm trước như dây leo chằng chịt chồng chéo lên nhau, muốn hận không hận được, muốn thương cũng không thương được, kể từ đó cuộc đời cô không còn do cô quyết định nữa, quả thật rất nực cười có phải không? Bàn tay Dạ Vũ đặt trên ngực khẽ siết lại, cảm nhận cơn đau buốt trong bất lực.
Chẳng biết vì lý do gì, Tiết Đông Phong đột ngột gọi đến, cô nhìn cái tên anh nổi màu trên màn hình bằng đôi mắt nhòe lệ, mất khá lâu cô mới điều chỉnh lại được tâm trạng tệ hại của mình, Dạ Vũ cẩn thận nhấc máy:
" Alo, anh tìm tôi?"
" Em trốn đi đâu vậy hả, Tống Dật bảo không tìm thấy em trong bệnh viện."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện không biết từ lúc nào lại đi lạc đến dãy phòng cuối cùng của bệnh viện, không khí ở đây âm u và lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.
Dạ Vũ bắt đầu thấy sợ:
" Tôi nghĩ là tôi đã đi lạc mất rồi."
Anh không vui lên giọng:
" Não em làm bằng đất sét à? Có thế cũng đi lạc.Ở yên đấy cho tôi."
* Tút tút *
" Tôi...này...này...Tiết Đông Phong. Nói ngắt máy là ngắt máy, đồ ngang ngược, đồ độc đoán."
Cô hậm hực nhìn vào điện thoại, nói thật thì cái vẻ cô tịch đến hoang vu này không đủ làm Dạ Vũ sợ hãi tới cùng cực, vì những năm qua cô đã từng nếm trải rất nhiều thứ đáng sợ hơn thế, đến nỗi trái tim đầy sẹo cũng chẳng hề hấn gì.
Dạ Vũ thư thả ngồi trên thềm, nhìn lên bầu trời như thảm lụa được thêu dệt kỳ công, hàng mi cô theo cơn gió lùa khẽ động, đối mặt với những suy nghĩ phức tạp của riêng mình: Nếu mình lại rời đi liệu Tiết Đông Phong có dễ dàng từ bỏ? Sáu năm, vết thương chằng chịt khắp người anh ấy đã mang theo những sáu năm, và vết thương trên lưng lẫn trong tim mình cũng từng ấy năm đeo bám, nếu rời đi thì nỗi đau anh ấy phải chịu sẽ do ai bù đắp, nếu ở lại đối mặt tới cùng thì tính mạng của mẹ ai sẽ đảm bảo? Lựa chọn nào cũng là bản thân mình ích kỷ.
Năm phút sau, hành lang đang lúc yên ắng lại vọng đến tiếng bước chân "cộc cộc", không nhanh, không chậm, điều này làm Dạ Vũ liên tưởng đến một bộ phim kinh dị cô từng xem: Trong bệnh viện bỏ hoang một cô gái với cánh váy xanh ngọc dịu dàng chạy vào trú tạm cơn mưa đêm, khi ánh đèn hành lang chớp tắt liên tục bởi những nguyên nhân bất thường và không ai có thể lý giải, một bóng ma lúc hữu hình khi hữu dạng xuất hiện rồi lại tan ra, bóng ma dài ngoằng với ánh mắt đỏ rực như máu, trên thân thể tái xanh gầy trơ đang nuôi dưỡng đàn sâu bọ chi chít chui qua kẽ xương, suối tóc vì cớ gì ướt sũng nhỏ giọt đọng lại trên sàn nhà, khi bóng tối lần nữa chiếm cứ kẻ vô hình kia vụt đến trước mặt cô gái nhỏ, rồi lại biến mất, lúc kịp ngoảnh đầu cô gái nhìn thấy một bóng đen âm u dần dần rũ chiếc đầu như bị tách rời ra khỏi thân người, bên tai văng vẳng tiếng cười lẫn khóc của trẻ con, người đó gọi tên cô...
" Dạ Vũ."
" Aaaaaaa."
Tiết Đông Phong thình lình xuất hiện ở đằng sau gọi tên cô, khiến Dạ Vũ thần hồn nát thần tính mà giật bắn mình hét toáng lên, làm Đông Phong cũng hoảng hốt theo.
" Em làm sao vậy? Gặp ma à?"
Nhìn rõ được anh bằng xương bằng thịt đứng trước mặt Dạ Vũ mới kịp trấn an lại trái tim đứt nhịp của mình:
" Tên chết bầm nhà anh, dọa chết tôi rồi."
Anh phì cười, nụ cười vui vẻ hiếm hoi:
" Đồ nhát gan."
" Ai bảo tôi nhát gan chứ, nếu không phải vì anh thình lình xuất hiện thì tôi cũng không sợ đến thế này."
Đông Phong thuận miệng "xí" nhẹ tiếng, tỏ ý khinh thường:
" Còn không chịu bản thân mình kém cỏi."
" Anh..."
Đông Phong cởi áo khoác ngoài choàng lên vai cô, lẩm bẩm:
" Chỗ này đã cũ kỹ rồi, bệnh viện đang có kế hoạch xây mới nên tạm thời không dùng đến, em chạy vào đây làm gì?"
Cô không trực tiếp trả lời, mà hỏi anh:
" Chẳng phải anh đang đi ăn tối với khách hàng sao?"
Đông Phong thản nhiên trả lời:
" Tôi hủy rồi."
Dạ Vũ khựng lại, quay sang nhìn anh:
" Vì tôi sao?"
Anh không đáp, cứ vậy kéo tay cô bước tới.
Dạ Vũ rũ mắt, nội tâm có chút nôn nao khó chịu.
" Đông Phong."
" Chuyện gì?"
Anh lạnh giọng đáp, đồng thời chỉnh lại mái tóc bị gió đông đánh rối của cô, một cách tỉ mỉ.
Dạ Vũ sững sờ, hóa ra lúc anh dịu dàng lại có sức hút kinh hồn đến thế, đuôi mắt phượng như chứa cả dãy ngân hà đẹp không gì so sánh được, và gương mặt anh tuấn khiến bao nhiêu cô gái mê đắm.
Lồng ngực Dạ Vũ bắt đầu nghịch ngợm, nó liên hồi đập loạn xạ mà chẳng theo bất kỳ quy tắc nào, sống mũi nghẹn đi đôi chút, cô ngẩng mặt lên nhìn mái tóc bạch kim ánh sắc dưới đèn khuya đang vương vương trên trán anh:
" Nếu tôi lại biến mất, anh có ..."
" Em dám."
Không đợi Dạ Vũ nói hết câu anh lập tức nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, đáp lại bằng cơn thịnh nộ đáng sợ ùa đến. Tiết Đông Phong bước lên một bước xen chân mình vào kẽ hở đôi chân dài miên man của Dạ Vũ, dồn cô vào tường.
Khi đôi mắt phượng dài nhìn xuống tạo thành một cảnh tượng đẹp như điêu khắc, anh gằn giọng rành mạch nói từng câu từng chữ:
" Em dám biến mất một lần nữa tôi sẽ hủy diệt luôn cả Hoa Hạ này."
Đồng tử Dạ Vũ ngân ngấn nước, cô chậm rãi rũ mắt nhìn vào thân thể săn chắc phủ ngập hương trà xanh thanh mát của anh, từ từ đưa tay về phía cúc áo ánh vàng họa tiết hồng mai tinh xảo, chạm đúng vào vị trí vết sẹo dài nhất, lớn nhất trên người Đông Phong, suốt quá trình này con ngươi đen nhánh của anh luôn di chuyển theo tay Dạ Vũ, trong xúc động cô nhàn nhạt hỏi:
" Có đau không?"
Anh nhìn cô, không hung hăng, không quyết liệt đáp:
" Em nghĩ thử xem."
Cổ họng cô thật vướng, giống như có vật gì đó mềm mại mỏng manh chặn lại, nhưng chẳng tài nào nuốt trôi: Dĩ nhiên là rất đau, đâu phải mình chưa từng bị thương cơ chứ.
Nếu cô lại biến mất anh có phải cũng sẽ điên cuồng mà tìm kiếm một lần nữa, hay tiếp tục với cuộc sống đã theo quỹ đạo của mình? Dạ Vũ nhìn anh rất lâu, nội tâm trỗi dậy hàng nghìn nỗi sợ.
Anh về nước chưa lâu, không sớm không muộn Tiết Dực đã tìm đến và cho cô vài câu cảnh cáo, tâm ý ông ta muốn gì lẽ nào cô ngu muội đến mức không nhận ra, người đàn ông kinh khủng đó muốn lấy đi mạng sống của một người trên mảnh đất Hoa Hạ này chỉ như vô ý hạ tay đè nát một con kiến nhỏ, mà cô và mẹ mình còn nhỏ bé hơn cả con kiến dưới chân ông ta.
Tiết Dực bằng ngữ giọng không nhanh không chậm, hỏi:
" Thằng nhóc Phong nó đã về nước rồi, cháu biết chuyện này chứ?"
Tim Dạ Vũ chửng nhịp, cô nghiến chặt răng cố gắng kìm chế cảm giác muốn khóc đang cuộn lên xuống liên tục trong cổ họng mình, góc áo phong phanh sắp bị chà miết đến rách nát, cô ngập ngừng đáp lời:
" Cháu có nghe nói."
Tiết Dực " hừ " lạnh một tiếng, khoảng trống giữa đôi câu trò chuyện trở thành nỗi đáng sợ quá thể với cô. Ông ta thản nhiên hỏi bằng một vẻ hết sức bình thường, nhưng ẩn ý bên trong lại đầy cảnh cáo và đe dọa:
" Cháu hiểu ý ta chứ?"
Dạ Vũ ngập ngừng:
" Vâng, cháu sẽ...không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy."
Lúc nói ra câu này thứ bên trong lồng ngực cô kích động không thôi mà náo loạn điên cuồng, như thể muốn xé toạc thịt da xông thẳng ra ngoài, như thể muốn tàn phá một mớ cảm xúc dối trá đến nực cười bằng vài cú đấm lớn.
" Mong là đúng như cháu nói."
Dứt câu, Tiết Dực liền dập máy, sau khi âm thanh tút tút kéo dài vang lên Dạ Vũ vô lực trượt tấm lưng yếu gầy trên bức tường cao, dần dần ngồi bệt xuống sàn lạnh lẽo, côn trùng dưới ánh đèn dập dờn như cát bụi, bay qua đôi mắt đỏ hoe cay xè của cô.
Điện thoại trên tay tự do rơi xuống, bấy giờ cô mới nhận ra tay mình run rẩy đến không tài nào kiểm soát nổi. Sáu năm trước người đàn ông ấy vì muốn cô chủ động rời khỏi Đông Phong mà không từ thủ đoạn, chỉ cần đàn áp được khao khát non dại đầy mãnh liệt, ông ta đã cho người động tay chân vào dịch truyền cho mẹ cô, khiến bà ấy suýt chút thì mất mạng, và cả vết sẹo dài phía sau lưng cô nữa, cả cơn đau sâu rộng không rõ mà nó để lại vẫn thành ác mộng quấy nhiễu Dạ Vũ hằng đêm, cô không dám tưởng tượng đến một lúc nào đó Tiết Dực phát hiện những gì cô vừa nói là giả dối, vậy những thứ mà tiếp theo cô phải nhận lãnh còn kinh khủng tới mức nào nữa.
Xung quanh vắng lặng như tờ, mảng tối khuất mất ánh đèn trải nhàn nhạt trên vai Dạ Vũ, che nửa gương mặt lấp lánh ánh lệ trên gò má gầy từng giọt từng giọt lăn xuống cằm, cô rút người vào góc tường co thân gục đầu trên đầu gối òa lên nức nở, không có điểm tựa cô đành níu lấy bức tường lạnh lẽo vô tri phía sau mình, nấc lên từng nhịp.
Cô vốn dĩ có cuộc sống tươi đẹp biết bao, nhưng tất cả bỗng dưng cùng lúc tan biến theo một vụ tai nạn, cô hận khi ấy người chết không phải là mình, hận những thứ tội lỗi và ngang trái của sáu năm trước như dây leo chằng chịt chồng chéo lên nhau, muốn hận không hận được, muốn thương cũng không thương được, kể từ đó cuộc đời cô không còn do cô quyết định nữa, quả thật rất nực cười có phải không? Bàn tay Dạ Vũ đặt trên ngực khẽ siết lại, cảm nhận cơn đau buốt trong bất lực.
Chẳng biết vì lý do gì, Tiết Đông Phong đột ngột gọi đến, cô nhìn cái tên anh nổi màu trên màn hình bằng đôi mắt nhòe lệ, mất khá lâu cô mới điều chỉnh lại được tâm trạng tệ hại của mình, Dạ Vũ cẩn thận nhấc máy:
" Alo, anh tìm tôi?"
" Em trốn đi đâu vậy hả, Tống Dật bảo không tìm thấy em trong bệnh viện."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện không biết từ lúc nào lại đi lạc đến dãy phòng cuối cùng của bệnh viện, không khí ở đây âm u và lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.
Dạ Vũ bắt đầu thấy sợ:
" Tôi nghĩ là tôi đã đi lạc mất rồi."
Anh không vui lên giọng:
" Não em làm bằng đất sét à? Có thế cũng đi lạc.Ở yên đấy cho tôi."
* Tút tút *
" Tôi...này...này...Tiết Đông Phong. Nói ngắt máy là ngắt máy, đồ ngang ngược, đồ độc đoán."
Cô hậm hực nhìn vào điện thoại, nói thật thì cái vẻ cô tịch đến hoang vu này không đủ làm Dạ Vũ sợ hãi tới cùng cực, vì những năm qua cô đã từng nếm trải rất nhiều thứ đáng sợ hơn thế, đến nỗi trái tim đầy sẹo cũng chẳng hề hấn gì.
Dạ Vũ thư thả ngồi trên thềm, nhìn lên bầu trời như thảm lụa được thêu dệt kỳ công, hàng mi cô theo cơn gió lùa khẽ động, đối mặt với những suy nghĩ phức tạp của riêng mình: Nếu mình lại rời đi liệu Tiết Đông Phong có dễ dàng từ bỏ? Sáu năm, vết thương chằng chịt khắp người anh ấy đã mang theo những sáu năm, và vết thương trên lưng lẫn trong tim mình cũng từng ấy năm đeo bám, nếu rời đi thì nỗi đau anh ấy phải chịu sẽ do ai bù đắp, nếu ở lại đối mặt tới cùng thì tính mạng của mẹ ai sẽ đảm bảo? Lựa chọn nào cũng là bản thân mình ích kỷ.
Năm phút sau, hành lang đang lúc yên ắng lại vọng đến tiếng bước chân "cộc cộc", không nhanh, không chậm, điều này làm Dạ Vũ liên tưởng đến một bộ phim kinh dị cô từng xem: Trong bệnh viện bỏ hoang một cô gái với cánh váy xanh ngọc dịu dàng chạy vào trú tạm cơn mưa đêm, khi ánh đèn hành lang chớp tắt liên tục bởi những nguyên nhân bất thường và không ai có thể lý giải, một bóng ma lúc hữu hình khi hữu dạng xuất hiện rồi lại tan ra, bóng ma dài ngoằng với ánh mắt đỏ rực như máu, trên thân thể tái xanh gầy trơ đang nuôi dưỡng đàn sâu bọ chi chít chui qua kẽ xương, suối tóc vì cớ gì ướt sũng nhỏ giọt đọng lại trên sàn nhà, khi bóng tối lần nữa chiếm cứ kẻ vô hình kia vụt đến trước mặt cô gái nhỏ, rồi lại biến mất, lúc kịp ngoảnh đầu cô gái nhìn thấy một bóng đen âm u dần dần rũ chiếc đầu như bị tách rời ra khỏi thân người, bên tai văng vẳng tiếng cười lẫn khóc của trẻ con, người đó gọi tên cô...
" Dạ Vũ."
" Aaaaaaa."
Tiết Đông Phong thình lình xuất hiện ở đằng sau gọi tên cô, khiến Dạ Vũ thần hồn nát thần tính mà giật bắn mình hét toáng lên, làm Đông Phong cũng hoảng hốt theo.
" Em làm sao vậy? Gặp ma à?"
Nhìn rõ được anh bằng xương bằng thịt đứng trước mặt Dạ Vũ mới kịp trấn an lại trái tim đứt nhịp của mình:
" Tên chết bầm nhà anh, dọa chết tôi rồi."
Anh phì cười, nụ cười vui vẻ hiếm hoi:
" Đồ nhát gan."
" Ai bảo tôi nhát gan chứ, nếu không phải vì anh thình lình xuất hiện thì tôi cũng không sợ đến thế này."
Đông Phong thuận miệng "xí" nhẹ tiếng, tỏ ý khinh thường:
" Còn không chịu bản thân mình kém cỏi."
" Anh..."
Đông Phong cởi áo khoác ngoài choàng lên vai cô, lẩm bẩm:
" Chỗ này đã cũ kỹ rồi, bệnh viện đang có kế hoạch xây mới nên tạm thời không dùng đến, em chạy vào đây làm gì?"
Cô không trực tiếp trả lời, mà hỏi anh:
" Chẳng phải anh đang đi ăn tối với khách hàng sao?"
Đông Phong thản nhiên trả lời:
" Tôi hủy rồi."
Dạ Vũ khựng lại, quay sang nhìn anh:
" Vì tôi sao?"
Anh không đáp, cứ vậy kéo tay cô bước tới.
Dạ Vũ rũ mắt, nội tâm có chút nôn nao khó chịu.
" Đông Phong."
" Chuyện gì?"
Anh lạnh giọng đáp, đồng thời chỉnh lại mái tóc bị gió đông đánh rối của cô, một cách tỉ mỉ.
Dạ Vũ sững sờ, hóa ra lúc anh dịu dàng lại có sức hút kinh hồn đến thế, đuôi mắt phượng như chứa cả dãy ngân hà đẹp không gì so sánh được, và gương mặt anh tuấn khiến bao nhiêu cô gái mê đắm.
Lồng ngực Dạ Vũ bắt đầu nghịch ngợm, nó liên hồi đập loạn xạ mà chẳng theo bất kỳ quy tắc nào, sống mũi nghẹn đi đôi chút, cô ngẩng mặt lên nhìn mái tóc bạch kim ánh sắc dưới đèn khuya đang vương vương trên trán anh:
" Nếu tôi lại biến mất, anh có ..."
" Em dám."
Không đợi Dạ Vũ nói hết câu anh lập tức nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, đáp lại bằng cơn thịnh nộ đáng sợ ùa đến. Tiết Đông Phong bước lên một bước xen chân mình vào kẽ hở đôi chân dài miên man của Dạ Vũ, dồn cô vào tường.
Khi đôi mắt phượng dài nhìn xuống tạo thành một cảnh tượng đẹp như điêu khắc, anh gằn giọng rành mạch nói từng câu từng chữ:
" Em dám biến mất một lần nữa tôi sẽ hủy diệt luôn cả Hoa Hạ này."
Đồng tử Dạ Vũ ngân ngấn nước, cô chậm rãi rũ mắt nhìn vào thân thể săn chắc phủ ngập hương trà xanh thanh mát của anh, từ từ đưa tay về phía cúc áo ánh vàng họa tiết hồng mai tinh xảo, chạm đúng vào vị trí vết sẹo dài nhất, lớn nhất trên người Đông Phong, suốt quá trình này con ngươi đen nhánh của anh luôn di chuyển theo tay Dạ Vũ, trong xúc động cô nhàn nhạt hỏi:
" Có đau không?"
Anh nhìn cô, không hung hăng, không quyết liệt đáp:
" Em nghĩ thử xem."
Cổ họng cô thật vướng, giống như có vật gì đó mềm mại mỏng manh chặn lại, nhưng chẳng tài nào nuốt trôi: Dĩ nhiên là rất đau, đâu phải mình chưa từng bị thương cơ chứ.
Nếu cô lại biến mất anh có phải cũng sẽ điên cuồng mà tìm kiếm một lần nữa, hay tiếp tục với cuộc sống đã theo quỹ đạo của mình? Dạ Vũ nhìn anh rất lâu, nội tâm trỗi dậy hàng nghìn nỗi sợ.
Anh về nước chưa lâu, không sớm không muộn Tiết Dực đã tìm đến và cho cô vài câu cảnh cáo, tâm ý ông ta muốn gì lẽ nào cô ngu muội đến mức không nhận ra, người đàn ông kinh khủng đó muốn lấy đi mạng sống của một người trên mảnh đất Hoa Hạ này chỉ như vô ý hạ tay đè nát một con kiến nhỏ, mà cô và mẹ mình còn nhỏ bé hơn cả con kiến dưới chân ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.