Chương 20: Nghi Ngờ
Lam Ngân Thảo
31/05/2023
Đông Phong nhấc tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm, gương mặt anh tuấn
hiện ra vẻ hài lòng đúng là mùi vị mà anh cần, ngón trỏ thon dài gõ gõ
trên thành tách, ánh mắt anh có chút đăm chiêu: Một câu hứa cũng đủ làm
em vui đến thế này sao, vậy mà ở sau lưng tôi đã âm thầm làm cho em
không biết bao nhiêu chuyện cũng chẳng đổi được một nụ cười thật lòng
của em.
Cùng lúc này Dạ Vũ từ ngoài bước vào, nhìn thấy anh đang ngồi trầm ngâm trên ghế xoay, dáng lưng thẳng tắp tỏa ra hào quang đẹp đẽ ấy làm cô chửng lại đôi giây.
" Anh về rồi à?"
Đông Phong không trả lời chỉ ngước mắt nhìn, quả thật sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm nhưng trông tinh thần có vẻ ổn hơn rất nhiều. Anh thuận miệng hỏi:
" Những thứ này là do em làm sao?"
Cô bước đến trước bàn làm việc của anh, vui vẻ nói một cách đầy tự hào:
" Thấy thế nào? Có phải rất đẹp không? Cách bày trí thường ngày quá là đơn điệu vì vậy tôi đã cố tình trang trí lại một chút, phòng làm việc thì nên dồi dào sinh khí và tươi sáng sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn, hiệu quả công việc cũng tốt hơn."
Anh tỏ ra khinh thường lẫn châm chọc, nói:
" Ấu trĩ."
Đông Phong lấy ra trong túi áo một bao thuốc lá, rút một điếu đặt giữa khe môi mỏng bạc giữ lại rồi châm lửa, nhưng liền sau đó đã bị Dạ Vũ cướp mất, anh có hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn cô, đây là lần đầu tiên sau sáu năm gặp lại Dạ Vũ có hành động thẳng thừng thế này, phút chốc một vài hình ảnh của thuở niên thiếu vụt qua trong đầu, nhất thời trong mắt Đông Phong ẩn hiện vài tia ý vị.
Anh hỏi bằng ngữ giọng có vẻ khó chịu:
" Em làm gì vậy?"
Cô dập tắt đầu điếu thuốc đang cháy đỏ vào gạt tàn bằng đồng đặt trên bàn, khói thuốc hăng nồng xộc lên mũi khiến Dạ Vũ ho sặc sụa vài tiếng, rồi quay sang nghiêm túc nói với anh:
" Từ nay về sau anh nên dừng lại việc sử dụng những thứ này đi, chúng rất có hại đến sức khỏe, đừng tự tàn phá cơ thể mình như vậy."
Đông Phong chằm chằm nhìn cô một lúc, cảm giác giống như anh vừa mới thấy lại cô nữ sinh mạnh mẽ và hoạt bát của sáu năm trước, nhất thời không kiểm soát nổi ánh mắt của mình, sau đó thì nhếch một bên mép cười nhạt, châm chọc:
" Em đang quan tâm tôi sao? Đây không phải là chuyện mà em có thể quản."
Nói rồi anh định tiếp tục rút thêm điếu khác nhưng lại bị cô một lần nữa cướp mất bao thuốc trên tay mình, thái độ Dạ Vũ lúc ấy vô cùng kiên quyết khiến anh cũng phải ngỡ ngàng.
" Đông Phong, tôi biết không thể một lúc bắt anh bỏ hẳn thứ này, nhưng tốt nhất anh vẫn nên ngưng sử dụng nó."
Tiết Đông Phong như thể nghe thấy một câu nói đùa: Em biết sao? Em biết thế nào? Em biết sáu năm qua mỗi khi chống chọi với từng cơn đau đớn tôi phải quằn mình bất lực thế nào không? Nơi đó giống như vực thẳm, lạnh lẽo và cô độc đến mức rất nhiều lần tôi ngỡ mình đã chết rồi.
Anh chỉ cười khẩy mà không đáp. Dạ Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi thu lại dáng vẻ tức giận của mình:
" Đến giờ rồi, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, chúng ta nên sang phòng họp rồi."
Ít phút sau cuộc họp diễn ra, trước mặt mỗi đồng nghiệp đều được đặt sẵn một tập hồ sơ do Dạ Vũ chuẩn bị.
Màn hình lớn trong phòng họp bắt đầu khởi động, Đông Phong ngồi tại ghế chủ trì cuộc họp đưa tay về phía Dạ Vũ, cô hiểu ý liền lục tìm trong ví của mình, nhưng mãi cũng chẳng nhìn thấy chiếc USB chứa tài liệu anh cần.
Dạ Vũ có chút kích động, căng thẳng tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng căn bản là không nhìn thấy, cô nhớ rõ bản thân đã rất cẩn thận cất USB vào ví, sao lại có thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy.
Bỗng một đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi:
" Thư ký Tư Không, tài liệu sao toàn bộ là giấy trắng thế này?"
Dạ Vũ sững sờ, vội vàng kiểm tra tập tài liệu trước mặt mình, quả thật toàn bộ đều biến thành giấy trắng: Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng mình đã chuẩn bị mọi thứ một cách chu đáo mà, sao chớp mắt đã biến thành công cốc rồi?
Đông Phong ngồi tại ghế cau mày:
" Có chuyện gì xảy ra với cô à?"
Cô lúng túng quay sang nhìn nét mặt nghiêm nghị bên cạnh mình, lại bắt gặp vô số cặp mắt từ đồng nghiệp hướng tới, căng thẳng trả lời:
" Tôi nghĩ đã có chút nhầm lẫn nào đó."
Anh nghiêm giọng:
" Thư ký Tư Không, tôi không muốn nghe câu trả lời này."
Dạ Vũ đứng dậy nghiêm chỉnh, cúi mặt nhận lỗi:
" Tiết tổng, là lỗi của tôi, anh có thể cho tôi quay lại phòng làm việc tìm thử lần nữa không?"
Lúc này thư ký Lâm ngồi trong hàng người bất ngờ đứng dậy, lên tiếng:
" Không cần đâu, Tiết tổng, tôi đã chuẩn bị sẵn một bản tài liệu rồi, cuộc họp vẫn có thể tiếp tục."
Dáng vẻ tự đắc hiện rõ trên nụ cười của cô ta, thư ký Lâm bước tới đưa cho anh chiếc USB mà anh cần, nhìn thấy điều này Dạ Vũ không thôi nghi ngờ.
" Thư ký Tư Không, việc này là trách nhiệm mà cô phải làm, nhưng cuối cùng lại thành người khác chịu thay, cô chê công việc này quá nhàn nên không muốn đảm đương hay chê tôi giao công việc cho cô không phù hợp?"
Đông Phong ngồi giữa phòng họp có ý trách mắng cô, bên dưới không ngớt tiếng xì xầm cho rằng mối quan hệ mờ ám của hai người đã bắt đầu rạn nứt, cũng có người cho rằng vốn dĩ cô không thể với tới, đây là kết cục xứng đáng cho việc trèo cao, lại có kẻ phủ nhận mối quan hệ giữa cô và anh chỉ là tin đồn ác ý, vì từ khi bước chân vào Tử Đằng hầu như Dạ Vũ chưa từng được Đông Phong ưu ái, cái chức danh thư ký riêng chỉ là tìm đại một người mới để sai vặt.
Những lời này đều xuyên vào màn nhĩ lưu lại trong não Dạ Vũ, nói không để tâm thì thật là gạt người, nhưng dù sao chuyện lần này cũng là lỗi do cô đã sơ suất, thế nên anh tỏ thái độ tức giận là lẽ đương nhiên, chỉ không ngờ lại để người khác được một phen cười cợt.
" Tiết tổng, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không để xảy ra chuyện tương tự."
" Còn có lần sau à?"
" Không có lần sau, nhất định không có sai sót nữa."
Anh nheo mắt, âm thầm thở dài: Người phụ nữ ngu ngốc này biết rõ kẻ hãm hại mình là ai cũng không chịu tố cáo với tôi, lại còn tự nhận trách nhiệm về mình, em mất lòng tin với tôi thế sao? Nếu đã như vậy tôi sẽ cho em một bài học.
" Trừ một tháng lương xem như là cảnh cáo."
Dạ Vũ mở to mắt kinh ngạc, nhưng cũng chẳng thể làm gì được với quyết định của anh, chỉ đành chịu đựng.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, sau vài giờ mọi người bắt đầu quay về bàn làm việc. Dạ Vũ không trở về phòng ngay mà đi thẳng đến nhà vệ sinh, bởi vì cô muốn gặp riêng một người.
Khi Dạ Vũ bước vào thư ký Lâm đang tỉ mỉ chỉnh lại son môi, theo phản xạ cô ta liếc nhìn người vừa xuất hiện thông qua tấm kính lớn. Dạ Vũ bước đến bật vòi nước rửa tay, âm giọng cô không lớn nhưng đủ để người bên cạnh nghe thấy mà không bị tiếng ồn ảnh hưởng:
" Thư ký Lâm cũng thật chu đáo, sao lại biết Tiết tổng cần những tài liệu gì mà chuẩn bị, tôi quả thật rất khâm phục cô."
Cất thỏi son vào ví, cô ta vuốt gọn mái tóc lòa xòa trước trán một cách điệu đà, ngông nghênh quay lại:
" Cô hỏi câu này là có ý gì?"
Dạ Vũ thản nhiên cười:
" Tôi đâu có ý gì, chỉ là bày tỏ chút lòng ngưỡng mộ với năng lực của cô thôi. Mà nói ra cũng thật bất ngờ, chiếc USB tôi nhận được từ tay anh Tống lại vô duyên vô cớ rơi vào tay cô, điều này cũng quá khó hiểu."
Thư ký Lâm nhíu mày, giọng điệu giống như đang khiêu khích:
" Sao hả, cô nghi ngờ tôi trộm thứ đó để hãm hại cô sao?"
" Chị Lâm, câu này tôi không trực tiếp nói ra, nhưng camera phòng Tiết tổng chắc vẫn còn hoạt động rất tốt."
Nhắc đến camera đồng tử thư ký Lâm liền có thay đổi, cô ta rửa tay rất vội và tắt mạnh vòi nước tại bồn của mình, sau đó thì liếc Dạ Vũ một cái dữ dội rồi định quay người rời đi.
" Ngụy Thư Kỳ... cũng thật đáng thương, cô ta chết rồi người bạn thân như cô chắc chắn rất đau lòng, tôi thành thật chia buồn cùng với cô nhé."
Dạ Vũ cố ý nhắc đến chuyện này để xem thử phản ứng của thư ký Lâm, nhưng ngoài sự mong đợi thì cô ta chỉ im lặng không nói thêm gì, rồi bước đi khuất.
Cô cúi mặt nhìn vào đôi bàn tay đang ngâm trong nước của mình, tâm tư phức tạp vô cùng: Chuyện đánh cắp tài liệu không cần phải suy nghĩ cũng rõ chính cô ta là người hãm hại mình, nhưng còn chuyện Mã Viên Nhuận rốt cuộc là chủ ý của ai? Vì sao Ngụy Thư Kỳ lại đột ngột tự sát, cô ta là người tính cách kiêu ngạo, sao có thể chịu chút biến cố tinh thần lại dứt khoát tìm đến cái chết, hoang đường, điều này nghĩ thôi cũng thấy thật hoang đường.
Cô tự hỏi vì sao Đông Phong lại thừa nhận một chuyện mà vốn không phải do anh làm, nếu bây giờ cô trực tiếp đứng trước mặt anh tìm hiểu nguyên nhân liệu anh có nói thật cho cô biết hay không?
Cô tắt vòi nước rồi lau khô tay mình, bỗng cảm thụ được có ai đó đang tiến đến gần mình rất khẽ, Dạ Vũ cấp tốc ngẩng đầu đã nhìn thấy thư ký Lâm mang theo ánh mắt lạnh lùng đáng sợ cùng đoạn dây thừng trên tay đang bước đến gần, không đợi Dạ Vũ kịp phản ứng cô ta đã lao nhanh đến dùng đoạn dây thừng siết lấy cổ cô, mất thăng bằng cùng bị lực kéo thô bạo Dạ Vũ ngã xuống sàn gạch ẩm ướt.
Cùng lúc này Dạ Vũ từ ngoài bước vào, nhìn thấy anh đang ngồi trầm ngâm trên ghế xoay, dáng lưng thẳng tắp tỏa ra hào quang đẹp đẽ ấy làm cô chửng lại đôi giây.
" Anh về rồi à?"
Đông Phong không trả lời chỉ ngước mắt nhìn, quả thật sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm nhưng trông tinh thần có vẻ ổn hơn rất nhiều. Anh thuận miệng hỏi:
" Những thứ này là do em làm sao?"
Cô bước đến trước bàn làm việc của anh, vui vẻ nói một cách đầy tự hào:
" Thấy thế nào? Có phải rất đẹp không? Cách bày trí thường ngày quá là đơn điệu vì vậy tôi đã cố tình trang trí lại một chút, phòng làm việc thì nên dồi dào sinh khí và tươi sáng sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn, hiệu quả công việc cũng tốt hơn."
Anh tỏ ra khinh thường lẫn châm chọc, nói:
" Ấu trĩ."
Đông Phong lấy ra trong túi áo một bao thuốc lá, rút một điếu đặt giữa khe môi mỏng bạc giữ lại rồi châm lửa, nhưng liền sau đó đã bị Dạ Vũ cướp mất, anh có hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn cô, đây là lần đầu tiên sau sáu năm gặp lại Dạ Vũ có hành động thẳng thừng thế này, phút chốc một vài hình ảnh của thuở niên thiếu vụt qua trong đầu, nhất thời trong mắt Đông Phong ẩn hiện vài tia ý vị.
Anh hỏi bằng ngữ giọng có vẻ khó chịu:
" Em làm gì vậy?"
Cô dập tắt đầu điếu thuốc đang cháy đỏ vào gạt tàn bằng đồng đặt trên bàn, khói thuốc hăng nồng xộc lên mũi khiến Dạ Vũ ho sặc sụa vài tiếng, rồi quay sang nghiêm túc nói với anh:
" Từ nay về sau anh nên dừng lại việc sử dụng những thứ này đi, chúng rất có hại đến sức khỏe, đừng tự tàn phá cơ thể mình như vậy."
Đông Phong chằm chằm nhìn cô một lúc, cảm giác giống như anh vừa mới thấy lại cô nữ sinh mạnh mẽ và hoạt bát của sáu năm trước, nhất thời không kiểm soát nổi ánh mắt của mình, sau đó thì nhếch một bên mép cười nhạt, châm chọc:
" Em đang quan tâm tôi sao? Đây không phải là chuyện mà em có thể quản."
Nói rồi anh định tiếp tục rút thêm điếu khác nhưng lại bị cô một lần nữa cướp mất bao thuốc trên tay mình, thái độ Dạ Vũ lúc ấy vô cùng kiên quyết khiến anh cũng phải ngỡ ngàng.
" Đông Phong, tôi biết không thể một lúc bắt anh bỏ hẳn thứ này, nhưng tốt nhất anh vẫn nên ngưng sử dụng nó."
Tiết Đông Phong như thể nghe thấy một câu nói đùa: Em biết sao? Em biết thế nào? Em biết sáu năm qua mỗi khi chống chọi với từng cơn đau đớn tôi phải quằn mình bất lực thế nào không? Nơi đó giống như vực thẳm, lạnh lẽo và cô độc đến mức rất nhiều lần tôi ngỡ mình đã chết rồi.
Anh chỉ cười khẩy mà không đáp. Dạ Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi thu lại dáng vẻ tức giận của mình:
" Đến giờ rồi, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, chúng ta nên sang phòng họp rồi."
Ít phút sau cuộc họp diễn ra, trước mặt mỗi đồng nghiệp đều được đặt sẵn một tập hồ sơ do Dạ Vũ chuẩn bị.
Màn hình lớn trong phòng họp bắt đầu khởi động, Đông Phong ngồi tại ghế chủ trì cuộc họp đưa tay về phía Dạ Vũ, cô hiểu ý liền lục tìm trong ví của mình, nhưng mãi cũng chẳng nhìn thấy chiếc USB chứa tài liệu anh cần.
Dạ Vũ có chút kích động, căng thẳng tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng căn bản là không nhìn thấy, cô nhớ rõ bản thân đã rất cẩn thận cất USB vào ví, sao lại có thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy.
Bỗng một đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi:
" Thư ký Tư Không, tài liệu sao toàn bộ là giấy trắng thế này?"
Dạ Vũ sững sờ, vội vàng kiểm tra tập tài liệu trước mặt mình, quả thật toàn bộ đều biến thành giấy trắng: Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng mình đã chuẩn bị mọi thứ một cách chu đáo mà, sao chớp mắt đã biến thành công cốc rồi?
Đông Phong ngồi tại ghế cau mày:
" Có chuyện gì xảy ra với cô à?"
Cô lúng túng quay sang nhìn nét mặt nghiêm nghị bên cạnh mình, lại bắt gặp vô số cặp mắt từ đồng nghiệp hướng tới, căng thẳng trả lời:
" Tôi nghĩ đã có chút nhầm lẫn nào đó."
Anh nghiêm giọng:
" Thư ký Tư Không, tôi không muốn nghe câu trả lời này."
Dạ Vũ đứng dậy nghiêm chỉnh, cúi mặt nhận lỗi:
" Tiết tổng, là lỗi của tôi, anh có thể cho tôi quay lại phòng làm việc tìm thử lần nữa không?"
Lúc này thư ký Lâm ngồi trong hàng người bất ngờ đứng dậy, lên tiếng:
" Không cần đâu, Tiết tổng, tôi đã chuẩn bị sẵn một bản tài liệu rồi, cuộc họp vẫn có thể tiếp tục."
Dáng vẻ tự đắc hiện rõ trên nụ cười của cô ta, thư ký Lâm bước tới đưa cho anh chiếc USB mà anh cần, nhìn thấy điều này Dạ Vũ không thôi nghi ngờ.
" Thư ký Tư Không, việc này là trách nhiệm mà cô phải làm, nhưng cuối cùng lại thành người khác chịu thay, cô chê công việc này quá nhàn nên không muốn đảm đương hay chê tôi giao công việc cho cô không phù hợp?"
Đông Phong ngồi giữa phòng họp có ý trách mắng cô, bên dưới không ngớt tiếng xì xầm cho rằng mối quan hệ mờ ám của hai người đã bắt đầu rạn nứt, cũng có người cho rằng vốn dĩ cô không thể với tới, đây là kết cục xứng đáng cho việc trèo cao, lại có kẻ phủ nhận mối quan hệ giữa cô và anh chỉ là tin đồn ác ý, vì từ khi bước chân vào Tử Đằng hầu như Dạ Vũ chưa từng được Đông Phong ưu ái, cái chức danh thư ký riêng chỉ là tìm đại một người mới để sai vặt.
Những lời này đều xuyên vào màn nhĩ lưu lại trong não Dạ Vũ, nói không để tâm thì thật là gạt người, nhưng dù sao chuyện lần này cũng là lỗi do cô đã sơ suất, thế nên anh tỏ thái độ tức giận là lẽ đương nhiên, chỉ không ngờ lại để người khác được một phen cười cợt.
" Tiết tổng, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không để xảy ra chuyện tương tự."
" Còn có lần sau à?"
" Không có lần sau, nhất định không có sai sót nữa."
Anh nheo mắt, âm thầm thở dài: Người phụ nữ ngu ngốc này biết rõ kẻ hãm hại mình là ai cũng không chịu tố cáo với tôi, lại còn tự nhận trách nhiệm về mình, em mất lòng tin với tôi thế sao? Nếu đã như vậy tôi sẽ cho em một bài học.
" Trừ một tháng lương xem như là cảnh cáo."
Dạ Vũ mở to mắt kinh ngạc, nhưng cũng chẳng thể làm gì được với quyết định của anh, chỉ đành chịu đựng.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, sau vài giờ mọi người bắt đầu quay về bàn làm việc. Dạ Vũ không trở về phòng ngay mà đi thẳng đến nhà vệ sinh, bởi vì cô muốn gặp riêng một người.
Khi Dạ Vũ bước vào thư ký Lâm đang tỉ mỉ chỉnh lại son môi, theo phản xạ cô ta liếc nhìn người vừa xuất hiện thông qua tấm kính lớn. Dạ Vũ bước đến bật vòi nước rửa tay, âm giọng cô không lớn nhưng đủ để người bên cạnh nghe thấy mà không bị tiếng ồn ảnh hưởng:
" Thư ký Lâm cũng thật chu đáo, sao lại biết Tiết tổng cần những tài liệu gì mà chuẩn bị, tôi quả thật rất khâm phục cô."
Cất thỏi son vào ví, cô ta vuốt gọn mái tóc lòa xòa trước trán một cách điệu đà, ngông nghênh quay lại:
" Cô hỏi câu này là có ý gì?"
Dạ Vũ thản nhiên cười:
" Tôi đâu có ý gì, chỉ là bày tỏ chút lòng ngưỡng mộ với năng lực của cô thôi. Mà nói ra cũng thật bất ngờ, chiếc USB tôi nhận được từ tay anh Tống lại vô duyên vô cớ rơi vào tay cô, điều này cũng quá khó hiểu."
Thư ký Lâm nhíu mày, giọng điệu giống như đang khiêu khích:
" Sao hả, cô nghi ngờ tôi trộm thứ đó để hãm hại cô sao?"
" Chị Lâm, câu này tôi không trực tiếp nói ra, nhưng camera phòng Tiết tổng chắc vẫn còn hoạt động rất tốt."
Nhắc đến camera đồng tử thư ký Lâm liền có thay đổi, cô ta rửa tay rất vội và tắt mạnh vòi nước tại bồn của mình, sau đó thì liếc Dạ Vũ một cái dữ dội rồi định quay người rời đi.
" Ngụy Thư Kỳ... cũng thật đáng thương, cô ta chết rồi người bạn thân như cô chắc chắn rất đau lòng, tôi thành thật chia buồn cùng với cô nhé."
Dạ Vũ cố ý nhắc đến chuyện này để xem thử phản ứng của thư ký Lâm, nhưng ngoài sự mong đợi thì cô ta chỉ im lặng không nói thêm gì, rồi bước đi khuất.
Cô cúi mặt nhìn vào đôi bàn tay đang ngâm trong nước của mình, tâm tư phức tạp vô cùng: Chuyện đánh cắp tài liệu không cần phải suy nghĩ cũng rõ chính cô ta là người hãm hại mình, nhưng còn chuyện Mã Viên Nhuận rốt cuộc là chủ ý của ai? Vì sao Ngụy Thư Kỳ lại đột ngột tự sát, cô ta là người tính cách kiêu ngạo, sao có thể chịu chút biến cố tinh thần lại dứt khoát tìm đến cái chết, hoang đường, điều này nghĩ thôi cũng thấy thật hoang đường.
Cô tự hỏi vì sao Đông Phong lại thừa nhận một chuyện mà vốn không phải do anh làm, nếu bây giờ cô trực tiếp đứng trước mặt anh tìm hiểu nguyên nhân liệu anh có nói thật cho cô biết hay không?
Cô tắt vòi nước rồi lau khô tay mình, bỗng cảm thụ được có ai đó đang tiến đến gần mình rất khẽ, Dạ Vũ cấp tốc ngẩng đầu đã nhìn thấy thư ký Lâm mang theo ánh mắt lạnh lùng đáng sợ cùng đoạn dây thừng trên tay đang bước đến gần, không đợi Dạ Vũ kịp phản ứng cô ta đã lao nhanh đến dùng đoạn dây thừng siết lấy cổ cô, mất thăng bằng cùng bị lực kéo thô bạo Dạ Vũ ngã xuống sàn gạch ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.