Chương 13: Trở Thành Một Món Hàng
Lam Ngân Thảo
25/05/2023
Cô trở về phòng làm việc, vừa đặt chân đến trước cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm xông lên, bên ngoài ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào, chiếc áo sơ mi của anh phủ lên một màu nhàn nhạt vàng, khói trắng vương vương trên nếp môi và sống mũi, Dạ Vũ bỗng ngây ngốc nhìn.
Hóa ra những lúc Tiết Đông Phong nghiêm túc anh lại có sức hút mê người đến vậy, từng nét sắc sảo cũng trở nên nhu hòa kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt như chứa đựng băng giá nghìn năm ấy dịu dàng hơn nhiều.
" Về rồi à?"
Câu hỏi của anh phá vỡ ánh nhìn chăm chú từ Dạ Vũ.
Tiết Đông Phong theo phản xạ liếc thấy người đang bước vào phòng, anh tiếp tục cúi mặt chuyên chú vào những thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, ấn đường hơi nhíu lại.
Nghe thấy anh hỏi, Dạ Vũ chỉ "ừ" một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc, bàn tay bị giẫm đã bắt đầu sưng to, mọi va chạm đều khiến cô nhức nhối dữ dội, lặng lẽ suýt xoa vết thương trên tay mình.
Cô hơi cúi mặt với niềm vui chưa tan mất trên môi, trả đũa được Ngụy Thư Kỳ và thư ký Lâm làm tâm trạng Dạ Vũ đặc biệt thoải mái, chỉ tiếc không thể nhìn bộ dạng khó coi của bọn họ lâu thêm chút nữa.
" Pha cho tôi một cốc cà phê."
Tiết Đông Phong không ngẩng đầu, hờ hững bảo cô. Bàn phím liên tục vang lên âm thanh lách cách dưới những ngón tay thon đẹp của anh.
" Được, anh đợi tôi một chút."
Điều làm anh bất ngờ chính là Dạ Vũ vui vẻ đáp lời, rồi nhanh chóng đứng dậy rời bàn.
Anh đột nhiên dừng lại động tác của mình nheo mắt nhìn theo bóng lưng đang tiến đến lối ra: Sao tự nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, không giống với mọi khi luôn tìm cách chống đối tôi.
Sau khi cô ra khỏi phòng chưa lâu điện thoại trên bàn đã liên tục reo lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh mà anh cần. Tiết Đông Phong kiên nhẫn đợi đến mấy hồi chuông nhưng vẫn không thể đợi được Dạ Vũ quay về. Vậy là anh bước đến với sự bức bối cầm lấy điện thoại, nhìn tên lưu danh bạ khiến đồng tử anh nhất thời khẽ co lại, một cơn giận vô cớ thổi vào lồng ngực:
" Tên chết tiệt Bạch Kinh Vũ, trách tôi ra tay quá nhẹ sao?"
Anh vừa nhấc máy đã nghe Bạch Kinh Vũ bên kia đầu dây huyên thuyên không dứt:
" Alo, người đẹp. Hôm nay tôi lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa rồi, có thể cho tôi ở nhờ nhà chị ít hôm không, chị cũng biết chân tôi vẫn chưa khỏe hẳn, có thể rộng lòng cưu mang bệnh nhân đáng thương tội nghiệp này không?"
" Vậy có cần tôi giúp cậu tìm một chỗ nằm thoải mái để làm quen với mùi đất không?"
Bạch Kinh Vũ sững sờ, âm giọng lạnh lẽo dạt vào tai khiến toàn thân nhất thời phát rét, còn chưa kịp nói thêm lời nào Đông Phong đã trực tiếp ngắt máy.
Một lúc sau khi Dạ Vũ quay lại đã nhìn thấy nét mặt anh thoáng vẻ không vui, cô cẩn thận bước đến đặt cà phê lên bàn:
" Tiết tổng, cà phê của anh."
Trong lúc bận rộn anh đã vô tình làm đổ cốc cà phê nóng lên bàn tay sưng đỏ của cô, không nhịn được đau đớn Dạ Vũ có chút phản ứng.
Nhưng Tiết Đông Phong vốn không để ý đến gương mặt nhăn nhó bên cạnh mình, anh bực dọc nói:
" Thật phiền phức, nhanh dọn sạch chỗ này đi."
Một nỗi ấm ức dâng lên trong lòng, nhưng Dạ Vũ cố gắng kìm chế, cô khụy gối nhặt từng mảnh từ chiếc cốc đã vỡ tan tành dưới giày của anh, vứt vào thùng rác, rồi lại lủi thủi lau vết cà phê loang đi khắp nơi trên sàn nhà.
Khi Dạ Vũ định quay đi liền bị anh vươn tay ra nắm lấy eo kéo mạnh, cô cứ vậy mà sà vào lòng anh, người đàn ông dùng sức mạnh áp đảo giữ chặt cô ngồi trên đùi mình, không cho cô có cơ hội vùng dậy.
Anh đưa tay xoa mạnh làn môi đỏ mềm của cô, son môi thơm nhẹ bám vào những đầu ngón tay lạnh lẽo.
" Đông Phong, đây là công ty, anh có biết mình đang làm gì không?"
Cô nghe thấy tiếng cơ thể mình khẽ run rẩy, dưới đôi mắt sắc như chim ưng kia những nỗi sợ không tên bất giác lướt qua, bởi Dạ Vũ chẳng thể biết được tiếp theo đây một kẻ điên như anh sẽ làm gì.
" Em vẫn chưa chịu dứt khoát với tên tra nam đó sao?"
Cuối cùng anh cũng không nhịn được sự bức bối trong lòng mà nói ra.
Dạ Vũ ngước mắt nhìn anh, cô ngạc nhiên không rõ "tên tra nam" trong lời anh nói là ai, nên thản nhiên trả lời:
" Anh nói gì thế, tôi không hiểu?"
Khi Dạ Vũ cố giận dữ trong vòng tay anh, đôi gò bồng nhấp nhô nhẹ nhàng sau lớp vải sáng màu tinh mịn, thân thể non mềm tỏa ra một mùi hương dễ chịu ma sát vào lớp vải trên người anh.
Tiết Đông Phong rơi ánh mắt vào làn da trắng trẻo dưới cằm Dạ Vũ, một nỗi khao khát khó tả thúc giục bên trong anh.
Đông Phong hoàn toàn bỏ ngoài tay những gì cô nói, anh lạnh lùng bảo:
" Tôi cảnh cáo em, từ bây giờ em đã là người phụ nữ của tôi, tốt nhất em đừng tỏ ra thân mật với kẻ nào, nếu không hậu quả em tự mình nhận lãnh."
Dạ Vũ vùng vẫy dữ dội, nhưng có gắng thêm bao nhiêu sức cũng không đẩy nổi ngực anh ra khỏi người mình. Tiết Đông Phong cúi thấp đầu cắn nhẹ lên vành tai cô, tứ chi Dạ Vũ đột ngột run run, tựa hồ có một luồn điện âm ỉ chạy dọc cơ thể, hai má cũng nóng ran đỏ lựng, cô cố gắng kìm chế giọng nói run rẩy của mình:
" Anh buông tôi ra, anh định làm gì."
" Ngoan ngoãn ngồi yên, nếu em còn cựa quậy nữa có tin tôi ăn em tại đây luôn không?"
Nghe vậy cô mới chợt để ý đến vùng cấm địa đang nằm dưới thân mình, lập tức an tĩnh, hơi thở bỗng gấp lên bất thường, cô lén nhìn qua mảng kính lớn, bên ngoài nhiều đồng nghiệp đang bận rộn đi lại, cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ có người nhìn thấy.
Lại nghe:
" Em và tên Bạch Kinh Vũ đó từ nay về sau đừng gặp nhau nữa."
Hóa ra tên tra nam mà anh vừa nhắc là cậu nhóc thối này, Dạ Vũ bỗng nhiên cười.
" Em cười cái gì?"
Cô muốn giải thích cho anh hiểu giữa mình và Bạch Kinh Vũ không phải quan hệ yêu đương, càng không có chuyện thân mật quá mức như anh nghĩ.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai kẻ trong phòng vội vàng tách ra, luống cuống chỉnh lại quần áo đã nhàu nhĩ của mình.
" Vào đi."
Tống Dật mở cửa sau khi nghe thấy anh cho phép, vừa bước vào anh ta đã cảm giác bầu không khí trong phòng có vẻ khác lạ, đặc biệt là sắc mặt đỏ ửng như đang phát sốt của Dạ Vũ. Tiết Đông Phong ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lẽo tựa tảng băng trôi lại không thay đổi nhiều.
" Tiết tổng, bên phía công ty Kim Ưng đã đồng ý ký hợp đồng, nhưng họ có một yêu cầu muốn được trực tiếp gặp mặt anh."
" Tôi biết rồi."
Chiều hôm ấy sau khi tan làm anh lại có một cuộc họp đột xuất, thế nên Đông Phong cho người đón cô đến nơi hẹn với phía công ty Kim Ưng trước.
Cô theo sau lưng người phục vụ đến trước cửa phòng A6, khoảnh khắc Dạ Vũ đẩy cửa bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn của tất cả người ngồi bên trong.
Dạ Vũ nhận ra người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên sofa ở vị trí trung tâm, anh ta là Giám đốc Mã Viên Nhuận của công ty Kim Ưng, là một người trẻ tuổi tài giỏi hiếm có của ngành thời trang.
Trong tiếng nhạc ồn ào cô dường như nghe thấy tiếng huýt sáo của Mã Viên Nhuận, anh ta dán đôi mắt không mấy đứng đắn trên người Dạ Vũ, hét lên:
" Cô gái, trông cũng không tệ nhỉ, lại đây nào."
Anh ta vỗ vỗ tay vào vị trí bên cạnh mình trên sofa, xung quanh những cô gái bồi rượu ăn mặc gợi cảm cũng chuyển sự chú ý vào Dạ Vũ, cô nghĩ rằng anh ta đã có một chút nhầm lẫn nào đó.
Cô cẩn thận tiến lên chào hỏi:
" Chào anh, Mã tổng. Tiết tổng có việc quan trọng đột xuất cần xử lý nên đã gọi tôi đến đây gặp anh trước."
Anh ta gật đầu cười với một vẻ mặt hài lòng đến khó hiểu. Từ lúc bước vào đến giờ Mã Viên Nhuận luôn nhìn cô không rời mắt, ánh đèn đủ loại màu sắc trong căn phòng thiếu sáng chiếu từng mảng lên người cô.
" Cô biết uống rượu không?"
Mã Viên Nhuận rót một ly rượu đỏ và đưa đến trước mặt Dạ Vũ.
Không thể từ chối cô nở nụ cười xã giao đón lấy, uống một ngụm nhỏ, đôi môi non mềm hơi ửng đỏ lấp lánh ánh rượu.
Thình lình anh ta nắm lấy cổ tay cô siết chặt như đoạn dây thừng, mạnh bạo giật cô vào lòng.
Dạ Vũ hoảng loạn hét lên:
" Mã tổng, anh đang làm gì vậy?"
Mã Viên Nhuận như quỷ khát máu trong ngà ngà men rượu hôn lên má cô, đi đầu lưỡi lên vành tai Dạ Vũ:
" Em còn giả bộ ngây thơ với tôi nữa à, không phải Tiết Đông Phong bảo em đến đây để dâng hiến cho tôi sao? Tên này cũng thật biết điều ấy chứ."
Màn nhĩ cô kích động ong lên dữ dội, âm thanh xung quanh nhòe đi, cô vung tay loạn xạ với hy vọng có thể đẩy anh ta ra khỏi người mình, nhưng sức mạnh chênh lệch nhau quá lớn, khiến Dạ Vũ trở thành chú kiến nhỏ trong miệng chim sẻ, yếu ớt và bất lực.
" Anh buông tôi ra, chắc chắn đã có hiểu lầm."
Anh ta vật Dạ Vũ nằm xuống sofa vô cùng thô bạo, một thân to lớn cưỡi lên người cô, để làm tê liệt con mồi đang giẫy giụa dưới kia Mã Viên Nhuận thẳng tay tát mạnh vào mặt Dạ Vũ, cú tát đủ lực khiến đầu óc cô choáng váng.
Anh ta đưa đến trước mắt cô đoạn tin nhắn:
" Mã tổng, Tiết tổng có việc quan trọng cần xử lý nên sẽ không thể đến gặp anh đúng hẹn. Để chuộc lỗi Tiết tổng đặc biệt sắp xếp đưa đến trước một món quà làm anh vui vẻ, rất mong Mã tổng sẽ hài lòng với món quà này."
Hóa ra những lúc Tiết Đông Phong nghiêm túc anh lại có sức hút mê người đến vậy, từng nét sắc sảo cũng trở nên nhu hòa kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt như chứa đựng băng giá nghìn năm ấy dịu dàng hơn nhiều.
" Về rồi à?"
Câu hỏi của anh phá vỡ ánh nhìn chăm chú từ Dạ Vũ.
Tiết Đông Phong theo phản xạ liếc thấy người đang bước vào phòng, anh tiếp tục cúi mặt chuyên chú vào những thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, ấn đường hơi nhíu lại.
Nghe thấy anh hỏi, Dạ Vũ chỉ "ừ" một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc, bàn tay bị giẫm đã bắt đầu sưng to, mọi va chạm đều khiến cô nhức nhối dữ dội, lặng lẽ suýt xoa vết thương trên tay mình.
Cô hơi cúi mặt với niềm vui chưa tan mất trên môi, trả đũa được Ngụy Thư Kỳ và thư ký Lâm làm tâm trạng Dạ Vũ đặc biệt thoải mái, chỉ tiếc không thể nhìn bộ dạng khó coi của bọn họ lâu thêm chút nữa.
" Pha cho tôi một cốc cà phê."
Tiết Đông Phong không ngẩng đầu, hờ hững bảo cô. Bàn phím liên tục vang lên âm thanh lách cách dưới những ngón tay thon đẹp của anh.
" Được, anh đợi tôi một chút."
Điều làm anh bất ngờ chính là Dạ Vũ vui vẻ đáp lời, rồi nhanh chóng đứng dậy rời bàn.
Anh đột nhiên dừng lại động tác của mình nheo mắt nhìn theo bóng lưng đang tiến đến lối ra: Sao tự nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, không giống với mọi khi luôn tìm cách chống đối tôi.
Sau khi cô ra khỏi phòng chưa lâu điện thoại trên bàn đã liên tục reo lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh mà anh cần. Tiết Đông Phong kiên nhẫn đợi đến mấy hồi chuông nhưng vẫn không thể đợi được Dạ Vũ quay về. Vậy là anh bước đến với sự bức bối cầm lấy điện thoại, nhìn tên lưu danh bạ khiến đồng tử anh nhất thời khẽ co lại, một cơn giận vô cớ thổi vào lồng ngực:
" Tên chết tiệt Bạch Kinh Vũ, trách tôi ra tay quá nhẹ sao?"
Anh vừa nhấc máy đã nghe Bạch Kinh Vũ bên kia đầu dây huyên thuyên không dứt:
" Alo, người đẹp. Hôm nay tôi lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa rồi, có thể cho tôi ở nhờ nhà chị ít hôm không, chị cũng biết chân tôi vẫn chưa khỏe hẳn, có thể rộng lòng cưu mang bệnh nhân đáng thương tội nghiệp này không?"
" Vậy có cần tôi giúp cậu tìm một chỗ nằm thoải mái để làm quen với mùi đất không?"
Bạch Kinh Vũ sững sờ, âm giọng lạnh lẽo dạt vào tai khiến toàn thân nhất thời phát rét, còn chưa kịp nói thêm lời nào Đông Phong đã trực tiếp ngắt máy.
Một lúc sau khi Dạ Vũ quay lại đã nhìn thấy nét mặt anh thoáng vẻ không vui, cô cẩn thận bước đến đặt cà phê lên bàn:
" Tiết tổng, cà phê của anh."
Trong lúc bận rộn anh đã vô tình làm đổ cốc cà phê nóng lên bàn tay sưng đỏ của cô, không nhịn được đau đớn Dạ Vũ có chút phản ứng.
Nhưng Tiết Đông Phong vốn không để ý đến gương mặt nhăn nhó bên cạnh mình, anh bực dọc nói:
" Thật phiền phức, nhanh dọn sạch chỗ này đi."
Một nỗi ấm ức dâng lên trong lòng, nhưng Dạ Vũ cố gắng kìm chế, cô khụy gối nhặt từng mảnh từ chiếc cốc đã vỡ tan tành dưới giày của anh, vứt vào thùng rác, rồi lại lủi thủi lau vết cà phê loang đi khắp nơi trên sàn nhà.
Khi Dạ Vũ định quay đi liền bị anh vươn tay ra nắm lấy eo kéo mạnh, cô cứ vậy mà sà vào lòng anh, người đàn ông dùng sức mạnh áp đảo giữ chặt cô ngồi trên đùi mình, không cho cô có cơ hội vùng dậy.
Anh đưa tay xoa mạnh làn môi đỏ mềm của cô, son môi thơm nhẹ bám vào những đầu ngón tay lạnh lẽo.
" Đông Phong, đây là công ty, anh có biết mình đang làm gì không?"
Cô nghe thấy tiếng cơ thể mình khẽ run rẩy, dưới đôi mắt sắc như chim ưng kia những nỗi sợ không tên bất giác lướt qua, bởi Dạ Vũ chẳng thể biết được tiếp theo đây một kẻ điên như anh sẽ làm gì.
" Em vẫn chưa chịu dứt khoát với tên tra nam đó sao?"
Cuối cùng anh cũng không nhịn được sự bức bối trong lòng mà nói ra.
Dạ Vũ ngước mắt nhìn anh, cô ngạc nhiên không rõ "tên tra nam" trong lời anh nói là ai, nên thản nhiên trả lời:
" Anh nói gì thế, tôi không hiểu?"
Khi Dạ Vũ cố giận dữ trong vòng tay anh, đôi gò bồng nhấp nhô nhẹ nhàng sau lớp vải sáng màu tinh mịn, thân thể non mềm tỏa ra một mùi hương dễ chịu ma sát vào lớp vải trên người anh.
Tiết Đông Phong rơi ánh mắt vào làn da trắng trẻo dưới cằm Dạ Vũ, một nỗi khao khát khó tả thúc giục bên trong anh.
Đông Phong hoàn toàn bỏ ngoài tay những gì cô nói, anh lạnh lùng bảo:
" Tôi cảnh cáo em, từ bây giờ em đã là người phụ nữ của tôi, tốt nhất em đừng tỏ ra thân mật với kẻ nào, nếu không hậu quả em tự mình nhận lãnh."
Dạ Vũ vùng vẫy dữ dội, nhưng có gắng thêm bao nhiêu sức cũng không đẩy nổi ngực anh ra khỏi người mình. Tiết Đông Phong cúi thấp đầu cắn nhẹ lên vành tai cô, tứ chi Dạ Vũ đột ngột run run, tựa hồ có một luồn điện âm ỉ chạy dọc cơ thể, hai má cũng nóng ran đỏ lựng, cô cố gắng kìm chế giọng nói run rẩy của mình:
" Anh buông tôi ra, anh định làm gì."
" Ngoan ngoãn ngồi yên, nếu em còn cựa quậy nữa có tin tôi ăn em tại đây luôn không?"
Nghe vậy cô mới chợt để ý đến vùng cấm địa đang nằm dưới thân mình, lập tức an tĩnh, hơi thở bỗng gấp lên bất thường, cô lén nhìn qua mảng kính lớn, bên ngoài nhiều đồng nghiệp đang bận rộn đi lại, cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ có người nhìn thấy.
Lại nghe:
" Em và tên Bạch Kinh Vũ đó từ nay về sau đừng gặp nhau nữa."
Hóa ra tên tra nam mà anh vừa nhắc là cậu nhóc thối này, Dạ Vũ bỗng nhiên cười.
" Em cười cái gì?"
Cô muốn giải thích cho anh hiểu giữa mình và Bạch Kinh Vũ không phải quan hệ yêu đương, càng không có chuyện thân mật quá mức như anh nghĩ.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai kẻ trong phòng vội vàng tách ra, luống cuống chỉnh lại quần áo đã nhàu nhĩ của mình.
" Vào đi."
Tống Dật mở cửa sau khi nghe thấy anh cho phép, vừa bước vào anh ta đã cảm giác bầu không khí trong phòng có vẻ khác lạ, đặc biệt là sắc mặt đỏ ửng như đang phát sốt của Dạ Vũ. Tiết Đông Phong ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lẽo tựa tảng băng trôi lại không thay đổi nhiều.
" Tiết tổng, bên phía công ty Kim Ưng đã đồng ý ký hợp đồng, nhưng họ có một yêu cầu muốn được trực tiếp gặp mặt anh."
" Tôi biết rồi."
Chiều hôm ấy sau khi tan làm anh lại có một cuộc họp đột xuất, thế nên Đông Phong cho người đón cô đến nơi hẹn với phía công ty Kim Ưng trước.
Cô theo sau lưng người phục vụ đến trước cửa phòng A6, khoảnh khắc Dạ Vũ đẩy cửa bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn của tất cả người ngồi bên trong.
Dạ Vũ nhận ra người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên sofa ở vị trí trung tâm, anh ta là Giám đốc Mã Viên Nhuận của công ty Kim Ưng, là một người trẻ tuổi tài giỏi hiếm có của ngành thời trang.
Trong tiếng nhạc ồn ào cô dường như nghe thấy tiếng huýt sáo của Mã Viên Nhuận, anh ta dán đôi mắt không mấy đứng đắn trên người Dạ Vũ, hét lên:
" Cô gái, trông cũng không tệ nhỉ, lại đây nào."
Anh ta vỗ vỗ tay vào vị trí bên cạnh mình trên sofa, xung quanh những cô gái bồi rượu ăn mặc gợi cảm cũng chuyển sự chú ý vào Dạ Vũ, cô nghĩ rằng anh ta đã có một chút nhầm lẫn nào đó.
Cô cẩn thận tiến lên chào hỏi:
" Chào anh, Mã tổng. Tiết tổng có việc quan trọng đột xuất cần xử lý nên đã gọi tôi đến đây gặp anh trước."
Anh ta gật đầu cười với một vẻ mặt hài lòng đến khó hiểu. Từ lúc bước vào đến giờ Mã Viên Nhuận luôn nhìn cô không rời mắt, ánh đèn đủ loại màu sắc trong căn phòng thiếu sáng chiếu từng mảng lên người cô.
" Cô biết uống rượu không?"
Mã Viên Nhuận rót một ly rượu đỏ và đưa đến trước mặt Dạ Vũ.
Không thể từ chối cô nở nụ cười xã giao đón lấy, uống một ngụm nhỏ, đôi môi non mềm hơi ửng đỏ lấp lánh ánh rượu.
Thình lình anh ta nắm lấy cổ tay cô siết chặt như đoạn dây thừng, mạnh bạo giật cô vào lòng.
Dạ Vũ hoảng loạn hét lên:
" Mã tổng, anh đang làm gì vậy?"
Mã Viên Nhuận như quỷ khát máu trong ngà ngà men rượu hôn lên má cô, đi đầu lưỡi lên vành tai Dạ Vũ:
" Em còn giả bộ ngây thơ với tôi nữa à, không phải Tiết Đông Phong bảo em đến đây để dâng hiến cho tôi sao? Tên này cũng thật biết điều ấy chứ."
Màn nhĩ cô kích động ong lên dữ dội, âm thanh xung quanh nhòe đi, cô vung tay loạn xạ với hy vọng có thể đẩy anh ta ra khỏi người mình, nhưng sức mạnh chênh lệch nhau quá lớn, khiến Dạ Vũ trở thành chú kiến nhỏ trong miệng chim sẻ, yếu ớt và bất lực.
" Anh buông tôi ra, chắc chắn đã có hiểu lầm."
Anh ta vật Dạ Vũ nằm xuống sofa vô cùng thô bạo, một thân to lớn cưỡi lên người cô, để làm tê liệt con mồi đang giẫy giụa dưới kia Mã Viên Nhuận thẳng tay tát mạnh vào mặt Dạ Vũ, cú tát đủ lực khiến đầu óc cô choáng váng.
Anh ta đưa đến trước mắt cô đoạn tin nhắn:
" Mã tổng, Tiết tổng có việc quan trọng cần xử lý nên sẽ không thể đến gặp anh đúng hẹn. Để chuộc lỗi Tiết tổng đặc biệt sắp xếp đưa đến trước một món quà làm anh vui vẻ, rất mong Mã tổng sẽ hài lòng với món quà này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.