Chương 10
Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
29/04/2022
Lại là một ngày cuối tuần, An Ninh hai tay cầm điện thoại di động, lịch
sử trò chuyện trên WeChat vẫn dừng lại ở hai tuần trước, nàng hơi do dự một chút, sau đó gửi tin nhắn đi.
An Ninh: [Chị ơi, em đã làm một chiếc bánh mousse, em muốn mang tặng chị. Chị có ở trường không?]
Thu Đồng vùi đầu trong chăn, điện thoại trên đầu giường lặng yên sáng lên, lại yên lặng tối đi. Cô gái trên giường nhắm chặt hai mắt chìm vào giấc ngủ say mà không hề hay biết.
Thật lâu không đợi được hồi âm, An Ninh rũ mắt, đặt điện thoại xuống.
Từ sau khi trao đổi phương thức liên lạc lần trước, Thu Đồng chưa bao giờ liên lạc với nàng. An Ninh đã cố gắng gửi tin nhắn cho chị ấy, nhưng tin hồi âm đều là rất lâu và luôn ngắn gọn. Nàng lại là người nhạy cảm hơn những người khác, có thể mơ hồ cảm giác được sự lạnh nhạt của đối phương.
Hai người bèo nước gặp nhau, lại có chênh lệch rất lớn, bởi vì vô tình có chuyện nên tiếp xúc với nhau nhưng chung quy vẫn sẽ chầm chậm tách nhau ra, trở về cuộc sống của chính mình.
An Ninh biết họ đều là khách qua đường của nhau, nhưng không thể tránh khỏi đau lòng. Thu Đồng là người kỳ lạ nhất mà nàng gặp trong cuộc sống mười lăm năm qua, cô ấy xinh dẹp lại mạnh mẽ, thân phận hiển hách, khí thế kinh người lại như một ngọn lửa rực cháy.
Người như vậy không thích hợp với cuộc sống bình bình đạm đạm của An Ninh. Tính cách An Ninh an tĩnh như nước, nhu hòa, yên lặng, cuộc sống của nàng thật giống như một dòng nước, bình lặng không một gợn sóng, tất cả đều là thời gian an tĩnh, không tranh với đời.
Thủy hỏa vốn không dung thứ nhau, nhưng An Ninh cảm thấy trên người Thu Đồng có một sức hấp dẫn riêng. Họ chỉ tiếp xúc nhau trong một thời gian ngắn nhưng kỳ quái là An Ninh lại nhớ mãi không quên, luôn không khống chế được mà nhớ tới cô ấy, trong lòng lại cẩn thận từng chút một không dám bước đến quấy rầy cô.
Nàng không hiểu nổi đây là tâm tình gì nhưng có một điều nàng biết rất rõ là nàng rất thích Thu Đồng, thích trang phục đỏ rực của cô, thích đôi môi xinh đẹp của cô, thích mái tóc xoăn màu nâu, thích cánh tay mềm mại trắng nõn cùng bộ móng màu sáng của cô. Nàng thích cô, liền cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cô không nơi nào là không xinh đẹp cả. Chỉ cần nhớ tới người kia, tâm tình đều sẽ tự nhiên mà tốt lên.
Nhưng mà nàng thích Thu Đồng, Thu Đồng lại tựa như không thích nàng.
Sau cuộc gặp đó, nàng ma xui quỷ khiến đã mấy lần đến đưa bánh ngọt cho chị họ Đường Đường, muốn mượn cơ hội để nhắn tin cho Thu Đồng nhưng tin nhắn trả lời của Thu Đồng không phải là [Không có ở trường] thì chính là [Hiện tại đang có việc], rõ ràng là cô ấy đang tránh nàng.
An Ninh nhớ tới những gì Đường Đường đã nói với nàng, trong nhà Thu Đồng có bao nhiêu tiền, tính cách cô kiêu ngạo ra sao, cuộc sống riêng tư của cô ấy hỗn loạn như thế nào, nói rất nhiều, cuối cùng còn nói cho nàng biết, Thu Đồng cùng các nàng không phải là cùng một loại người. muốn kết bạn với cô ấy, người bình thường các nàng không có đủ tư cách đâu.
Trước thì có chị họ nhắc nhở, sau lại mơ hồ xa cách trong tin nhắn. Nghĩ đến sự khác biệt giữa thân phận của hai người, An Ninh nhìn chiếc bánh mousse trên bàn, có chút thất thần.
Tiểu An Viễn chạy quanh dưới chân bàn hai vòng, mùi thơm hấp dẫn của bánh xộc vào mũi, cậu đều thèm chải nước miếng rồi! Sao chị còn chưa cho cậu ăn?
Cậu chuyển tới bên chân chị gái, vịn chân nàng leo lên, kéo lại tâm tư đang bay xa của An Ninh.
An Ninh cúi đầu nhìn em trai, muốn ôm lấy em ấy nhưng cậu nhóc này nuôi quá khéo, tròn tròn mủm mỉm, An Ninh lại sức yếu, tốn nhiều hơi sức mới có thể ôm em ấy ngồi lên chân mình.
Tiểu mủm mỉm giơ lên tay nhỏ của mình chỉ chiếc bánh trên bàn, bập bẹ nói từng chữ: "Ăn... ăn bánh... ăn bánh"
Sau khi nói xong, cậu tha thiết nhìn An Ninh. Mà cái nhìn này nhìn lại khiến cho tiểu An Viễn có chút sửng sốt, cậu thu lại bàn tay nhỏ bé, xoay người lại sờ sờ trên mặt An Ninh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mủm mỉm nhăn lại, dáng vẻ buồn bực: "Chị... đừng... đừng khóc!"
An Ninh dùng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của em trai, sợ em té ngã, nghe vậy chớp chớp mắt, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt, đem bàn tay mủm mỉm đang sờ khóe mắt mình lấy xuống.
Nàng làm mấy động tác thủ ngữ đơn giản, đại khái là nói em ấy không nên nhúc nhích, sẽ cho em ấy ăn bánh mousse.
Tiểu An Viễn có thể hiểu được những cử chỉ này, An Ninh luôn làm mấy thủ ngữ này với cậu ta nên cậu hiểu được. Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn An Ninh cầm con dao bên cạnh cắt một miếng nhỏ bánh khác ra.
Khi miếng bánh nhỏ đến tay, An Viễn nhìn vào viền mắt đỏ hoe của chị gái, lần nào cậu khóc mắt cũng đỏ như vậy á! Cậu đem dĩa bánh nhỏ đến trước mặt chị gái, đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn chị đầy mong đợi nói: "Chị ơi, ăn!"
Ăn miếng bánh ngọt thì sẽ không khóc nữa!
Em trai hai tay đem dĩa bánh tỏa ra mùi thơm ngọt ngào đến trước mặt, An Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, quỷ nhỏ tham ăn Lộ An Viễn vậy mà lại đem phần ăn chia cho người khác sao? Nàng chỉ chỉ vào mũi mình, nhận được cái gật đầu khẳng định của An Viễn thì nhất thời trong lòng nàng cảm động không ngớt.
Cẩn thận dùng thìa nhỏ múc một khối bánh mềm mại rồi đưa vào trong miệng dưới ánh mắt trong veo trông mong của em trai. Bánh mousse được để trong ngăn mát tủ lạnh, hương vị lành lạnh mềm mại đưa vào miệng liền tan ra, vị ngọt hòa lẫn hương thơm tươi mát của dâu tây bùng nổ trên đầu lưỡi, mang lại cảm giác như đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian.
Đôi mắt to trong veo như nước nheo lại, An Ninh khẽ nhếch khóe môi, trên má hiện lên một cái lúm đồng tiền.
Thật ngọt mà!
Nàng đã thêm nhiều đường hơn.
***
Thu Đồng tỉnh dậy sau một giấc mộng kỳ lạ, cô hoàn toàn không nhớ được giấc mơ kia, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, con mắt đau xót.
Sau khi mở mắt ra, cô lập tức đưa tay chạm vào điện thoại để xem thời gian, mười ba giờ ba mươi bảy, trên màn hình hiện lên một thông báo, năm cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Cuộc gọi nhỡ là Từ Giai Tư gọi ba cuộc, Lâm Thư gọi một cuộc, cái còn lại là số điện thoại bàn nhà cũ Thu gia. Đầu tiên, cô ấy gửi tin nhắn WeChat cho Từ Giai Tư hỏi cô ấy có chuyện gì vậy? Nhìn tới chấm đỏ trên ảnh đại diện anime của cô gái nhỏ, cô nhấp vào xem, chầm chậm đọc sau lại quay trở ra.
Từ Giai Tư không trả lời, chắc cô ấy không có nhìn điện thoại. Cô gọi lại cho Lâm Thư, chỉ sau hai tiếng tút bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói trong trẻo ôn hòa của một chàng trai vang lên: "Chị Đồng!"
Thu Đồng nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trong thanh âm mang theo ngữ khí vừa mới tỉnh ngủ.
Lâm Thư như ý thức được, cười hỏi: "Chị Đồng, chị vừa mới ngủ dậy hả?"
Thu Đồng không đáp, hỏi hắn: "Gọi đến có gì không?"
Cô dường như không có tâm trạng, giọng điệu có chút cáu kỉnh, Lâm Thư nhỏ giọng nói: "Cuối tuần này...... Tôi chỉ muốn hỏi chị có đến chỗ tôi không?"
Có thể là nhìn thấy cuộc gọi từ Thu gia kia, không hiểu vì lý do gì, tâm tình Thu Đồng không tốt được. Cảm xúc thường ngày duy trì vững vàng lại biến hóa trập trùng, cô nhíu mày, giọng điệu chậm rãi lại, thấp giọng nói: "Buổi tối tôi đến gặp cậu".
Lâm Thư lập tức cao hứng trở lại: "Được, tôi chờ chị".
Cúp điện thoại, Thu Đồng đi rửa mặt, ở nhà bếp tùy ý nấu một gói bánh sủi cảo ăn liền. Cô sẽ không nấu cơm, cũng không có hứng thú đi nấu nhưng cô rất đề phòng và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mời người giúp việc đến làm cơm. Cô chỉ đi siêu thị mua chút đồ ăn nhanh, sủi cảo, mì gói các loại... Nấu một ấm nước sôi, đổ vào trong nồi, thả mấy thứ đó vào, không cần bất kỳ nguyên liệu gì khác, rất nhanh đã có thể ăn.
Từ Giai Tư trước đây sống với cô, bị cái tủ lạnh chứa toàn sủi cảo, mì gói của cô làm cho kinh sợ. Sau khi cùng cô ăn mấy thứ này trong hai ngày thì tự giác khi đến nhà cô sẽ tự mang theo đồ ăn hoặc là gọi đồ ăn giao tới.
Thu Đồng không thích gọi đồ ăn mang đi, cô cảm thấy nó rất bẩn, cũng không ai biết liệu đầu bếp có bị bệnh gì hay không, nguyên liệu có tươi hay không. Cho nên bình thường cô sẽ ăn ở quán hoặc là tự mình nấu, rất ít khi gọi đồ ăn bên ngoài tới.
Từ Giai Tư cảm thấy cô nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ những đồ ăn nhanh đó không có thuốc trừ sâu hay chất phụ gia gì hay sao? Sao cô không cảm thấy nó bẩn?
Nói cho cùng vẫn là Thu Đồng đầu óc có bệnh, cô ấy không dưới một lần nghĩ như vậy.
Thu Đồng bưng một bát canh trong veo cùng sủi cảo nhân cải thìa và thịt heo, ăn xong liền đi vào thư phòng. Thư phòng được chia thành hai khu vực, một bên có rất nhiều giá sách, đầy sách các thể loại, nhưng sách tài chính thì nhiều hơn một chút, còn một bên bày một cái bàn. Trên bàn có hai, ba cuốn sách, một cái máy tính tắt màn hình.
Thu Đồng bật máy tính và ngồi xuống chiếc ghế da lớn màu đen. Điện thoại rung mạnh trong tay, cô liếc nhìn, thấy tên người gọi trên màn hình rồi hờ hững ném điện thoại lên bàn.
Một buổi chiều, điện thoại rung năm lần, lúc đầu người gọi là "Thu Văn Sinh", gọi hai lần cô không nghe thì đổi thành số điện thoại lạ. Cô nhìn lướt qua số đó, trong lòng chế nhạo, trong điện thoại của cô tuy rằng không có lưu số này nhưng cô biết đây là số của trợ lý Thu Văn Sinh.
Mặt trời buông xuống phía chân trời, ánh nắng vàng rực rỡ từ tấm kính cửa sổ rọi lên trên mặt bàn, tạo thành từng vệt từng vệt nắng. Thu Đồng rút tâm tư ra khỏi máy tính, trước mắt thoáng cái mơ hồ rồi từ từ trở nên rõ ràng.
Cô đứng thẳng dậy, cử động phần eo và cái cổ cứng ngắc của mình, đi ra khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ và thay một chiếc váy quây mỏng màu đỏ ôm eo. Váy ôm sát thân người hiện ra một thân hình đầy quyến rũ.
Đứng trước gương trang điểm nhẹ, môi tô son đỏ, Thu Đồng hơi bặm lại, cong môi nở một nụ cười không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô liền thích màu đỏ, phải là đỏ tươi, càng đỏ càng tốt.
Cô không sống ở trung tâm thành phố mà ở một tòa nhà nhỏ phong cách phương tây phía Tây thành phố, cao hai tầng, cô bình thường đều sinh hoạt dưới tầng một, hiếm khi lên tầng hai. Chiếc Maserati màu đỏ đậu trong sân, cô lên xe, sau khi rời khỏi cổng khu nhà khoảng hai trăm mét, dừng lại trước một cửa hàng náo nhiệt.
Tường của cửa hàng đó đều là kính trong suốt, có thể nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ đứng bên trong, cửa hàng không lớn lắm nhưng bàn ghế trong cửa hàng chật kín người, người xếp hàng đã đứng đầy cả ngoài cửa rồi.
Thu Đồng mở cửa xe bước xuống, vén mái tóc dài bồng bềnh lên, đôi giày da đế thấp đạp trên mặt đất "lệch bệch". Nơi cô đi qua, các cô gái vô thức bước sang một bên tránh khỏi khí thế của cô, trực tiếp để cô đi vào cửa đến trước quầy.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô, vẻ mặt càng hăng hái: "Cô Thu, xin hỏi cô cần gì?"
Cửa hàng này tên là "Hạ Hoa", là cửa hàng đồ tráng miệng đã trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây. Trong vòng ba năm, "Hạ Hoa" đã mở được chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, điều này cho thấy sức hấp dẫn các món tráng miệng của "Hạ Hoa". Mỗi ngày lượng người đi đến cửa hàng siêu cấp nhiều, trước cửa hàng luôn có một hàng dài người xếp hàng, cơ bản trong dòng người đều là những cô gái trẻ moe chu choe.
Thu Đồng cũng không do dự, "Bánh mousse."
Nhân viên bán hàng hỏi: "Vị gì ạ?"
Thu Đồng dừng một chút, mới nói: ".... Dâu tây đi."
Chờ cô cầm túi bánh rời đi rồi, trong cửa hàng an tĩnh đột nhiên nổ ra tiếng bàn luận, có người hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô gái kia chen ngang đó! Ở đây có thể chen ngang sao?"
"Đúng vậy! Thật sự không có phép tắc!"
"Nhìn cô ấy ăn mặc như vậy, còn chạy xe sang..."
Mọi người bàn tán rất nhiều, nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng đỏ mới bước tới cửa, vội vàng lên tiếng nói: "Cô ấy là khách hàng VIP của chúng tôi nên có thể mua trước".
"Vậy chúng tôi có thể làm thẻ VIP không?", một cô gái hỏi.
"Xin lỗi, chuyện này không thể làm được..."
Thanh âm đàm luận dần dần biến mất, Thu Đồng ném chiếc bánh sang ghế phụ, bóng chiếc ô tô màu đỏ lao đi.
- --
Tác giả có điều muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Ngày 3 tháng 5, nắng đẹp. Chị họ nói rằng người như chị Thu Đồng chúng ta không thể trèo cao. Nhưng không phải mình muốn trèo cao chị ấy, chỉ là mình cảm thấy chị ấy là một người cực kỳ tốt nên muốn tới gần chị ấy hơn một chút.... Là mơ tưởng đơn phương của mình sao?
An Ninh: [Chị ơi, em đã làm một chiếc bánh mousse, em muốn mang tặng chị. Chị có ở trường không?]
Thu Đồng vùi đầu trong chăn, điện thoại trên đầu giường lặng yên sáng lên, lại yên lặng tối đi. Cô gái trên giường nhắm chặt hai mắt chìm vào giấc ngủ say mà không hề hay biết.
Thật lâu không đợi được hồi âm, An Ninh rũ mắt, đặt điện thoại xuống.
Từ sau khi trao đổi phương thức liên lạc lần trước, Thu Đồng chưa bao giờ liên lạc với nàng. An Ninh đã cố gắng gửi tin nhắn cho chị ấy, nhưng tin hồi âm đều là rất lâu và luôn ngắn gọn. Nàng lại là người nhạy cảm hơn những người khác, có thể mơ hồ cảm giác được sự lạnh nhạt của đối phương.
Hai người bèo nước gặp nhau, lại có chênh lệch rất lớn, bởi vì vô tình có chuyện nên tiếp xúc với nhau nhưng chung quy vẫn sẽ chầm chậm tách nhau ra, trở về cuộc sống của chính mình.
An Ninh biết họ đều là khách qua đường của nhau, nhưng không thể tránh khỏi đau lòng. Thu Đồng là người kỳ lạ nhất mà nàng gặp trong cuộc sống mười lăm năm qua, cô ấy xinh dẹp lại mạnh mẽ, thân phận hiển hách, khí thế kinh người lại như một ngọn lửa rực cháy.
Người như vậy không thích hợp với cuộc sống bình bình đạm đạm của An Ninh. Tính cách An Ninh an tĩnh như nước, nhu hòa, yên lặng, cuộc sống của nàng thật giống như một dòng nước, bình lặng không một gợn sóng, tất cả đều là thời gian an tĩnh, không tranh với đời.
Thủy hỏa vốn không dung thứ nhau, nhưng An Ninh cảm thấy trên người Thu Đồng có một sức hấp dẫn riêng. Họ chỉ tiếp xúc nhau trong một thời gian ngắn nhưng kỳ quái là An Ninh lại nhớ mãi không quên, luôn không khống chế được mà nhớ tới cô ấy, trong lòng lại cẩn thận từng chút một không dám bước đến quấy rầy cô.
Nàng không hiểu nổi đây là tâm tình gì nhưng có một điều nàng biết rất rõ là nàng rất thích Thu Đồng, thích trang phục đỏ rực của cô, thích đôi môi xinh đẹp của cô, thích mái tóc xoăn màu nâu, thích cánh tay mềm mại trắng nõn cùng bộ móng màu sáng của cô. Nàng thích cô, liền cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cô không nơi nào là không xinh đẹp cả. Chỉ cần nhớ tới người kia, tâm tình đều sẽ tự nhiên mà tốt lên.
Nhưng mà nàng thích Thu Đồng, Thu Đồng lại tựa như không thích nàng.
Sau cuộc gặp đó, nàng ma xui quỷ khiến đã mấy lần đến đưa bánh ngọt cho chị họ Đường Đường, muốn mượn cơ hội để nhắn tin cho Thu Đồng nhưng tin nhắn trả lời của Thu Đồng không phải là [Không có ở trường] thì chính là [Hiện tại đang có việc], rõ ràng là cô ấy đang tránh nàng.
An Ninh nhớ tới những gì Đường Đường đã nói với nàng, trong nhà Thu Đồng có bao nhiêu tiền, tính cách cô kiêu ngạo ra sao, cuộc sống riêng tư của cô ấy hỗn loạn như thế nào, nói rất nhiều, cuối cùng còn nói cho nàng biết, Thu Đồng cùng các nàng không phải là cùng một loại người. muốn kết bạn với cô ấy, người bình thường các nàng không có đủ tư cách đâu.
Trước thì có chị họ nhắc nhở, sau lại mơ hồ xa cách trong tin nhắn. Nghĩ đến sự khác biệt giữa thân phận của hai người, An Ninh nhìn chiếc bánh mousse trên bàn, có chút thất thần.
Tiểu An Viễn chạy quanh dưới chân bàn hai vòng, mùi thơm hấp dẫn của bánh xộc vào mũi, cậu đều thèm chải nước miếng rồi! Sao chị còn chưa cho cậu ăn?
Cậu chuyển tới bên chân chị gái, vịn chân nàng leo lên, kéo lại tâm tư đang bay xa của An Ninh.
An Ninh cúi đầu nhìn em trai, muốn ôm lấy em ấy nhưng cậu nhóc này nuôi quá khéo, tròn tròn mủm mỉm, An Ninh lại sức yếu, tốn nhiều hơi sức mới có thể ôm em ấy ngồi lên chân mình.
Tiểu mủm mỉm giơ lên tay nhỏ của mình chỉ chiếc bánh trên bàn, bập bẹ nói từng chữ: "Ăn... ăn bánh... ăn bánh"
Sau khi nói xong, cậu tha thiết nhìn An Ninh. Mà cái nhìn này nhìn lại khiến cho tiểu An Viễn có chút sửng sốt, cậu thu lại bàn tay nhỏ bé, xoay người lại sờ sờ trên mặt An Ninh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mủm mỉm nhăn lại, dáng vẻ buồn bực: "Chị... đừng... đừng khóc!"
An Ninh dùng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của em trai, sợ em té ngã, nghe vậy chớp chớp mắt, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt, đem bàn tay mủm mỉm đang sờ khóe mắt mình lấy xuống.
Nàng làm mấy động tác thủ ngữ đơn giản, đại khái là nói em ấy không nên nhúc nhích, sẽ cho em ấy ăn bánh mousse.
Tiểu An Viễn có thể hiểu được những cử chỉ này, An Ninh luôn làm mấy thủ ngữ này với cậu ta nên cậu hiểu được. Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn An Ninh cầm con dao bên cạnh cắt một miếng nhỏ bánh khác ra.
Khi miếng bánh nhỏ đến tay, An Viễn nhìn vào viền mắt đỏ hoe của chị gái, lần nào cậu khóc mắt cũng đỏ như vậy á! Cậu đem dĩa bánh nhỏ đến trước mặt chị gái, đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn chị đầy mong đợi nói: "Chị ơi, ăn!"
Ăn miếng bánh ngọt thì sẽ không khóc nữa!
Em trai hai tay đem dĩa bánh tỏa ra mùi thơm ngọt ngào đến trước mặt, An Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, quỷ nhỏ tham ăn Lộ An Viễn vậy mà lại đem phần ăn chia cho người khác sao? Nàng chỉ chỉ vào mũi mình, nhận được cái gật đầu khẳng định của An Viễn thì nhất thời trong lòng nàng cảm động không ngớt.
Cẩn thận dùng thìa nhỏ múc một khối bánh mềm mại rồi đưa vào trong miệng dưới ánh mắt trong veo trông mong của em trai. Bánh mousse được để trong ngăn mát tủ lạnh, hương vị lành lạnh mềm mại đưa vào miệng liền tan ra, vị ngọt hòa lẫn hương thơm tươi mát của dâu tây bùng nổ trên đầu lưỡi, mang lại cảm giác như đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian.
Đôi mắt to trong veo như nước nheo lại, An Ninh khẽ nhếch khóe môi, trên má hiện lên một cái lúm đồng tiền.
Thật ngọt mà!
Nàng đã thêm nhiều đường hơn.
***
Thu Đồng tỉnh dậy sau một giấc mộng kỳ lạ, cô hoàn toàn không nhớ được giấc mơ kia, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, con mắt đau xót.
Sau khi mở mắt ra, cô lập tức đưa tay chạm vào điện thoại để xem thời gian, mười ba giờ ba mươi bảy, trên màn hình hiện lên một thông báo, năm cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Cuộc gọi nhỡ là Từ Giai Tư gọi ba cuộc, Lâm Thư gọi một cuộc, cái còn lại là số điện thoại bàn nhà cũ Thu gia. Đầu tiên, cô ấy gửi tin nhắn WeChat cho Từ Giai Tư hỏi cô ấy có chuyện gì vậy? Nhìn tới chấm đỏ trên ảnh đại diện anime của cô gái nhỏ, cô nhấp vào xem, chầm chậm đọc sau lại quay trở ra.
Từ Giai Tư không trả lời, chắc cô ấy không có nhìn điện thoại. Cô gọi lại cho Lâm Thư, chỉ sau hai tiếng tút bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói trong trẻo ôn hòa của một chàng trai vang lên: "Chị Đồng!"
Thu Đồng nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trong thanh âm mang theo ngữ khí vừa mới tỉnh ngủ.
Lâm Thư như ý thức được, cười hỏi: "Chị Đồng, chị vừa mới ngủ dậy hả?"
Thu Đồng không đáp, hỏi hắn: "Gọi đến có gì không?"
Cô dường như không có tâm trạng, giọng điệu có chút cáu kỉnh, Lâm Thư nhỏ giọng nói: "Cuối tuần này...... Tôi chỉ muốn hỏi chị có đến chỗ tôi không?"
Có thể là nhìn thấy cuộc gọi từ Thu gia kia, không hiểu vì lý do gì, tâm tình Thu Đồng không tốt được. Cảm xúc thường ngày duy trì vững vàng lại biến hóa trập trùng, cô nhíu mày, giọng điệu chậm rãi lại, thấp giọng nói: "Buổi tối tôi đến gặp cậu".
Lâm Thư lập tức cao hứng trở lại: "Được, tôi chờ chị".
Cúp điện thoại, Thu Đồng đi rửa mặt, ở nhà bếp tùy ý nấu một gói bánh sủi cảo ăn liền. Cô sẽ không nấu cơm, cũng không có hứng thú đi nấu nhưng cô rất đề phòng và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mời người giúp việc đến làm cơm. Cô chỉ đi siêu thị mua chút đồ ăn nhanh, sủi cảo, mì gói các loại... Nấu một ấm nước sôi, đổ vào trong nồi, thả mấy thứ đó vào, không cần bất kỳ nguyên liệu gì khác, rất nhanh đã có thể ăn.
Từ Giai Tư trước đây sống với cô, bị cái tủ lạnh chứa toàn sủi cảo, mì gói của cô làm cho kinh sợ. Sau khi cùng cô ăn mấy thứ này trong hai ngày thì tự giác khi đến nhà cô sẽ tự mang theo đồ ăn hoặc là gọi đồ ăn giao tới.
Thu Đồng không thích gọi đồ ăn mang đi, cô cảm thấy nó rất bẩn, cũng không ai biết liệu đầu bếp có bị bệnh gì hay không, nguyên liệu có tươi hay không. Cho nên bình thường cô sẽ ăn ở quán hoặc là tự mình nấu, rất ít khi gọi đồ ăn bên ngoài tới.
Từ Giai Tư cảm thấy cô nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ những đồ ăn nhanh đó không có thuốc trừ sâu hay chất phụ gia gì hay sao? Sao cô không cảm thấy nó bẩn?
Nói cho cùng vẫn là Thu Đồng đầu óc có bệnh, cô ấy không dưới một lần nghĩ như vậy.
Thu Đồng bưng một bát canh trong veo cùng sủi cảo nhân cải thìa và thịt heo, ăn xong liền đi vào thư phòng. Thư phòng được chia thành hai khu vực, một bên có rất nhiều giá sách, đầy sách các thể loại, nhưng sách tài chính thì nhiều hơn một chút, còn một bên bày một cái bàn. Trên bàn có hai, ba cuốn sách, một cái máy tính tắt màn hình.
Thu Đồng bật máy tính và ngồi xuống chiếc ghế da lớn màu đen. Điện thoại rung mạnh trong tay, cô liếc nhìn, thấy tên người gọi trên màn hình rồi hờ hững ném điện thoại lên bàn.
Một buổi chiều, điện thoại rung năm lần, lúc đầu người gọi là "Thu Văn Sinh", gọi hai lần cô không nghe thì đổi thành số điện thoại lạ. Cô nhìn lướt qua số đó, trong lòng chế nhạo, trong điện thoại của cô tuy rằng không có lưu số này nhưng cô biết đây là số của trợ lý Thu Văn Sinh.
Mặt trời buông xuống phía chân trời, ánh nắng vàng rực rỡ từ tấm kính cửa sổ rọi lên trên mặt bàn, tạo thành từng vệt từng vệt nắng. Thu Đồng rút tâm tư ra khỏi máy tính, trước mắt thoáng cái mơ hồ rồi từ từ trở nên rõ ràng.
Cô đứng thẳng dậy, cử động phần eo và cái cổ cứng ngắc của mình, đi ra khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ và thay một chiếc váy quây mỏng màu đỏ ôm eo. Váy ôm sát thân người hiện ra một thân hình đầy quyến rũ.
Đứng trước gương trang điểm nhẹ, môi tô son đỏ, Thu Đồng hơi bặm lại, cong môi nở một nụ cười không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô liền thích màu đỏ, phải là đỏ tươi, càng đỏ càng tốt.
Cô không sống ở trung tâm thành phố mà ở một tòa nhà nhỏ phong cách phương tây phía Tây thành phố, cao hai tầng, cô bình thường đều sinh hoạt dưới tầng một, hiếm khi lên tầng hai. Chiếc Maserati màu đỏ đậu trong sân, cô lên xe, sau khi rời khỏi cổng khu nhà khoảng hai trăm mét, dừng lại trước một cửa hàng náo nhiệt.
Tường của cửa hàng đó đều là kính trong suốt, có thể nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ đứng bên trong, cửa hàng không lớn lắm nhưng bàn ghế trong cửa hàng chật kín người, người xếp hàng đã đứng đầy cả ngoài cửa rồi.
Thu Đồng mở cửa xe bước xuống, vén mái tóc dài bồng bềnh lên, đôi giày da đế thấp đạp trên mặt đất "lệch bệch". Nơi cô đi qua, các cô gái vô thức bước sang một bên tránh khỏi khí thế của cô, trực tiếp để cô đi vào cửa đến trước quầy.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô, vẻ mặt càng hăng hái: "Cô Thu, xin hỏi cô cần gì?"
Cửa hàng này tên là "Hạ Hoa", là cửa hàng đồ tráng miệng đã trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây. Trong vòng ba năm, "Hạ Hoa" đã mở được chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, điều này cho thấy sức hấp dẫn các món tráng miệng của "Hạ Hoa". Mỗi ngày lượng người đi đến cửa hàng siêu cấp nhiều, trước cửa hàng luôn có một hàng dài người xếp hàng, cơ bản trong dòng người đều là những cô gái trẻ moe chu choe.
Thu Đồng cũng không do dự, "Bánh mousse."
Nhân viên bán hàng hỏi: "Vị gì ạ?"
Thu Đồng dừng một chút, mới nói: ".... Dâu tây đi."
Chờ cô cầm túi bánh rời đi rồi, trong cửa hàng an tĩnh đột nhiên nổ ra tiếng bàn luận, có người hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô gái kia chen ngang đó! Ở đây có thể chen ngang sao?"
"Đúng vậy! Thật sự không có phép tắc!"
"Nhìn cô ấy ăn mặc như vậy, còn chạy xe sang..."
Mọi người bàn tán rất nhiều, nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng đỏ mới bước tới cửa, vội vàng lên tiếng nói: "Cô ấy là khách hàng VIP của chúng tôi nên có thể mua trước".
"Vậy chúng tôi có thể làm thẻ VIP không?", một cô gái hỏi.
"Xin lỗi, chuyện này không thể làm được..."
Thanh âm đàm luận dần dần biến mất, Thu Đồng ném chiếc bánh sang ghế phụ, bóng chiếc ô tô màu đỏ lao đi.
- --
Tác giả có điều muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Ngày 3 tháng 5, nắng đẹp. Chị họ nói rằng người như chị Thu Đồng chúng ta không thể trèo cao. Nhưng không phải mình muốn trèo cao chị ấy, chỉ là mình cảm thấy chị ấy là một người cực kỳ tốt nên muốn tới gần chị ấy hơn một chút.... Là mơ tưởng đơn phương của mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.