Chương 18
Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
10/06/2022
Thu Đồng đang lái xe trong đêm, gió đêm mùa hè vẫn còn hơi nóng của
nhiệt độ ban ngày lưu lại, phất vào mặt làm âm ấm, tương đối dễ chịu.
Quãng đường lái xe rất ngắn, cô chỉ lái không đến năm phút, từ dưới lầu tiểu khu đi tới con đường gần nơi Hạ Hoa kinh doanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đầu óc cô hỗn loạn chưa từng có, trong lòng có vô số suy nghĩ đang xáo động, muốn giải thích rõ ràng cũng không biết nên nói như thế nào.
Lúc An Ninh gọi điện là gần tám giờ, cô đã tắm rửa sạch sẽ, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến chỗ hẹn. Cuộc sống về đêm của cô trước nay luôn vô cùng phong phú, nhóm phú nhị đại trong vòng bạn bè của cô đều sống vô cùng phóng túng, ăn uống vui chơi đủ thể loại, chắc chắn sẽ không bao giờ có việc không kiếm ra được gì để chơi.
Vừa định đi ra ngoài, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, gọi đến là một dãy số xa lạ, dãy số mà trong trí nhớ của cô chưa từng xuất hiện.
Nhưng số điện thoại riêng này của cô rất hiếm khi cho người khác biết nên những người có thể gọi được chắc hẳn là người thân quen của cô.
Cô băn khoăn một lúc nhưng vẫn nghe máy, alo hồi lâu vẫn không có ai trả lời, giác quan thứ sáu mạnh mẽ khiến trong đầu cô hiện lên một người.
".......An Ninh?", giọng Thu Đồng có chút do dự.
Sau đó, có một âm mũi "hừm" nhẹ vang lên, ngữ điệu mềm mại nhẹ nhàng.
Thực sự là cô gái nhỏ kia! Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ, sao lại gọi điện cho cô? Không phải là em ấy không nói được sao, vậy tại sao lại gọi điện thay vì gửi tin nhắn?
Thế nhưng cô không biết rằng An Ninh đang ngồi trên ghế đá bên gốc cây ven đường, xe đạp để bên cạnh tựa vào gốc cây, do dự hồi lâu mới bấm số, trong khi đang chờ kết nối, tay nàng đang phát run, tim đập liên hồi, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Nếu Thu Đồng không trả lời tin nhắn WeChat của nàng thì nàng chỉ có thể thử gọi điện thoại...
Dù chưa gặp được nhiêu lần, duyên phận đưa đẩy hai người gặp gỡ vài lần nhưng Thu Đồng tin rằng cô có thể nhìn thấu tính cách của cô gái nhỏ thuần túy này, theo lý mà nói, sau nhiều lần bị cô xa cách lạnh nhạt thì người nội tâm ngượng ngùng như An Ninh hẳn là sẽ không lại tìm cô. Cũng giống như một tháng trước, vì cô không trả lời tin nhắn của em ấy nên An Ninh không còn tiếp tục gửi tin nhắn cho cô nữa.
Lần này là xảy ra chuyện gì? Đến nỗi phải gọi cô?
Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, Thu Đồng trầm giọng hỏi: "An Ninh, có chuyện gì sao?"
An Ninh nghe giọng nói trầm thấp không thể che giấu qua điện thoại, giọng trầm, có chút áp lực, đôi mắt nàng bỗng nhiên ươn ướt. Thu Đồng quả nhiên là không thích nàng đúng không? Nàng còn đang lừa mình dối người, nghĩ rằng chị ấy không thích trò chuyện trên WeChat, còn không tự biết mình mà đi quấy rầy người ta....
Cô gái mặc váy trắng cúi đầu xuống, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu vào nàng, trên mặt đất vẽ ra một bóng đen dài, bóng lưng nho nhỏ lẻ loi ngồi ở dưới tàng cây, có một tia thê lương không tên.
Không nhận được câu trả lời, ngay cả tiếng hít thở bên kia cũng không nghe được, Thu Đồng bất giác nhíu mày, lại hỏi: "An Ninh? Em còn ở đó không?"
"... Hừm.", lại có một tiếng đáp trầm khác, nhưng Thu Đồng lại tựa hồ như nghe được một chút nặng nề trong đó như là đang nghẹt mũi.
Một giây trước còn rất tốt, lại đang giữa hè không thể nào cảm mạo vậy sao trong chốc lát liền nghẹt mũi rồi?
"Em đang khóc à?", Thu Đồng khởi động xe và lái ra khỏi tiểu khu, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa nói: "Hiện tại em ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy?"
An Ninh không nói lời nào, nàng cũng không cách nào nói chuyện, Thu Đồng không nhận được phản hồi mới nhận ra rằng cô đang rất nóng lòng, hỏi mấy câu em ấy hoàn toàn không thể trả lời được! Trái tim cô đang co thắt không nhẹ cũng không nặng, như thể bị một viên đá nhỏ nhét vào bên trong, cạnh sắc nhọn của viên đá cứa vào gây ra những cơn đau nhẹ.
Thu Đồng nghĩ, người này là do Thượng đế phái tới để trị cô đúng không? Sau bao nhiêu năm chơi bời, cô vô tâm không màng đến chuyện gì, nhưng đến lúc để ý một người, lại là cô gái nhỏ mới gặp mấy lần này.
Cô có chút buồn bực, không biết là lo lắng mình gặp phải khắc tinh hay là đang sợ cô gái nhỏ đầu dây bên kia đang gặp chuyện gì. Em ấy lại không thể nói chuyện, bị người khác bắt nạt cũng không thể gọi người, nếu thật gặp chuyện thì làm sao bây giờ?
Những suy nghĩ này đang quay cuồng trong đầu cô, Thu Đồng hít một hơi thật sâu, đè xuống tâm tình xao động, nhìn chằm chằm con đường phía trước, nói vào điện thoại: "An Ninh, không phải em tan làm rồi sao? Chị hỏi em, đúng thì uhm một tiếng, không đúng thì không cần lên tiếng".
Trong đôi mắt đẫm lệ hiện lên một tia hy vọng, nghe được những lời của Thu Đồng bên kia, An Ninh có chút không rõ, có phải chị Thu Đồng đang quan tâm đến nàng không? Không phải mất kiên nhẫn với nàng?
Nàng mím mím môi, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, khẽ "ừm" một tiếng.
Thu Đồng hỏi tiếp: "Bây giờ em đang trên đường về nhà?"
An Ninh: "Ừm."
Thu Đồng: "Em vẫn chưa về đến nhà? Hiện tại có cách nhà xa không? Xa thì đáp, không thì không nói".
An Ninh lại nói "ừm".
Xe của Thu Đồng đã lái đến trước cửa của Hạ Hoa nhưng cửa hàng tối như mực, không hề có một tia sáng, những người bên trong đều đã đi hết.
Cô ấy tiếp tục lái xe dọc theo con đường An Ninh về và hỏi: "Có ai xung quanh em không? Có thì đáp".
An Ninh không nói lời nào.
Thu Đồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, không có ai xung quanh em ấy có nghĩa là em ấy chỉ có một mình, vì vậy về cơ bản em ấy có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Dù sao trên thế giới này đa số nguy hiểm đều đến từ chính con người.
"Em ngoan ngoãn ở ven đường chờ tôi, tôi lái xe đi tìm em", cô tạm yên tâm, giọng điệu cũng dịu đi, sợ đứa nhỏ kia sợ nên nhẹ nhàng dỗ dành.
"Uhm", An Ninh nhẹ nhàng đáp lại, âm mũi trong giọng nói đã thấp hơn rất nhiều, chỉ cần nghe âm thanh như vậy, Thu Đồng đã có thể tưởng tượng ra em ấy mở to đôi mắt trong veo như nước mà nhìn cô, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người đều không cúp điện thoại, Thu Đồng lái xe chưa được bao lâu thì nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trên băng ghế dưới gốc cây bên đường, người kia cúi đầu ngồi đó, không thấy rõ khuôn mặt, toán thân váy trắng ở trong bóng đêm có chút kinh dị. Nhưng cô đã nhận ra chiếc xe đạp bên cạnh người kia, cô đã nhìn thấy nó vào buổi trưa hôm đi đến Hạ Hoa, nó được khóa ở dưới mái hiên bên ngoài cửa hàng.
Chiếc xe từ từ tấp vào lề rồi dừng lại, xe màu đỏ rực rất bắt mắt, nhưng ở đây đã ra khỏi quảng trường sầm uất rồi, là đoạn đường khá vắng, ít người đi qua.
Người ngồi trên băng ghế dưới tàng cây ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen nhánh khúc xạ ánh sáng như viên ngọc trai đen sáng ngời.
Thu Đồng đẩy cửa xe ra, chân dài bước xuống, đi tới.
Cô bé khi thấy cô đến gần thì siết chặt điện thoại di động trên tay, cuống quít đứng lên, cô lập tức chú ý đến em ấy hơi rung nhẹ.
"Sao vậy?", Thu Đồng trước tiên nhìn lướt qua toàn thân em ấy một cái, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt ướt át ấy một chút, rồi lướt tới chân phải của em ấy. Cô vừa thấy An Ninh lúc đứng lên, chân phải hình như đang kiễng chân.
Cô gái nhỏ mím môi, đôi mắt to trong veo như nai con mới sinh rụt rè nhìn cô, sau đó vươn ngón tay trắng nõn mỏng manh chỉ chỉ vào mắt cá chân của mình, lại bắt đầu gõ điện thoại.
Sau đó đưa điện thoại cho cô.
Vẫn là bản ghi chú đó, nội dung là: [Hình như chân em bị trẹo rồi...]
Thu Đồng liếc nhìn, nói: "Em ngồi đi".
An Ninh tay chân luống cuống ngồi trở lại, tay nắm chặt điện thoại, thấp thỏm trong lòng. Chị ấy sẽ giúp nàng sao? Liệu chị ấy có nghĩ rằng mình yếu đuối và phiền phức không? Thật giống như là hết lần này đến lần khác gặp gỡ đều là trong tình huống bản thân chật vật thế này, chị ấy có thể sẽ không thích nàng đúng không?
Ngay sau đó, chỉ thấy cô gái vóc người cao gầy ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, một tay kéo làn váy, một tay nâng bắp chân nàng lên.
"A!!!", An Ninh kinh ngạc mở miệng, phát ra một tiếng thét kinh hãi. Bởi vì nàng không thường xuyên mở miệng nói chuyện, thanh âm nàng rất lảnh lót, là loại giọng nói chưa qua thời kỳ thay đổi, mềm mại tựa như một bé gái, còn mang theo làn điệu nhẹ nhàng vô cùng.
Thu Đồng nghe tiếng liền liếc qua, lông mi dài với đường kẻ mắt kéo dài, dưới ánh đèn đường chiếu rọi xinh đẹp cực kỳ, ánh mắt trong ánh sáng và bóng tối đan xen không rõ ràng lắm.
"Cô bé, tại sao vừa rồi lại khóc?", cô hỏi xong cũng không quan tâm nàng có thể trả lời hay không lại cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của An Ninh. Chắc là trẹo chân đau nên khóc nhỉ? Cô gái nhỏ này vừa nhìn chính là bộ dáng thật đáng yêu.
An Ninh chân thon, lòng bàn tay mềm mại kia áp sát vào mặt trong bắp chân bắp chân của nàng gần như không có kẽ hở, nàng thân thể yếu ớt, tay chân lúc nào cũng lạnh nhưng tay của Thu Đồng lại nóng bức người, nắm lấy như là đứa nhỏ vào đêm mùa đông giá lạnh, bàn chân bị lạnh lúc ngủ được một vật ấm áp bao bọc lấy.
Nhiệt độ trên bắp chân chạy dọc theo da thịt truyền đến trên mặt An Ninh, nàng đỏ bừng khuôn mặt, nói thầm trong lòng, em khóc vì sợ chị sẽ chán ghét em.
Tuy nhiên cô gái đang ngồi xổm kia lại đang nâng chân nàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cá chân của nàng với một biểu hiện nghiêm túc mà ôn hòa. Ánh mắt như vậy thật giống đang nhìn bảo vật quý hiếm nào đó.
An Ninh hai má nóng bừng, trong lòng tràn đầy thẹn thùng cùng mừng thầm sau khi hiểu lầm được giải quyết.
Tiếp xúc với Thu Đồng trong khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm giác được Thu Đồng đối với nàng là mang theo thiện ý và hảo cảm. Mặc dù chị ấy luôn không trả lời tin nhắn, không chấp nhận lời mời của nàng nhưng nàng có thể cảm thấy rằng ở bề ngoài Thu Đồng lạnh lùng không thèm để ý nhưng thật ra là một chị gái vô cùng tốt bụng, đặc biệt, siêu cấp tốt!! Mỗi lần nàng gặp phải phiền phức đều là chị ấy đến giúp đỡ nàng.
Chị ấy nhất định là mọt người trong nóng ngoài lạnh! Quả nhiên, nàng không nhìn lầm người!
Thu Đồng cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nhìn cô gái nhỏ đang ngồi: "Tôi xem qua, mắt cá chân của em bị trẹo rồi nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là được".
An Ninh gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Thu Đồng đứng dậy, đưa tay về phía nàng: "Nào, tôi đưa em về nhà".
Bất ngờ, ánh mắt cô gái nhỏ vụt sáng, sau khi đứng dậy liền nắm tay cô, lắc đầu lia lịa. Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRЦмtrцу eИ.V N ]
"Sao, không muốn về nhà?", Thu Đồng nhướng mày.
An Ninh đang gõ: [Ba mẹ sẽ lo lắng, QAQ, sau đó sẽ không cho em đi làm nữa....]
Thu Đồng suy nghĩ một chút, nhưng thật ra cô cũng đồng ý: "Em không nên đi làm. Em còn nhỏ như vậy, mới ra ngoài có mấy ngày đã bị thương rồi. Tốt hơn hết là đợi đến khi em lớn lên đã."
An Ninh trợn to hai mắt không thể tin được, sau đó phồng má bất mãn, nhìn cô bằng ánh mắt ướt át.
Thu Đồng: "............"
Sao mà dễ thương một cách kỳ lạ vậy.
"Quên đi, đi thôi, tôi đưa em về nhà tôi", quỷ thần xui khiến Thu Đồng đầu óc nóng lên nói ra câu này. Sau khi nói xong, cô mới phản ứng được mình đang nói cái gì, nhưng cô không cảm thấy hối hận. Ngôi nhà kia, ngay cả Từ Giai Tư cũng rất hiếm khi được cô gọi đến.
Ngôi nhà đó do Hạ Thục Vân để lại cho cô. Hạ Thục Vân đã tự tay thiết kế bản vẽ và trang trí, mỗi một góc bên trong căn nhà đều chứa đựng những kỷ niệm của cô và người mẹ đã mất sớm.
Nhìn đôi mắt sáng như dải ngân hà dưới ánh đèn đường của An Ninh, Thu Đồng lại một lần nữa cảm thán, là phúc thì không phải họa mà là họa thì tránh không khỏi. Cô sợ là tránh không khỏi đứa nhỏ khiến cô mềm lòng, tao ra ngoại lệ hết lần này tới lần khác này rồi.
Như một viên đá được ném xuống mặt hồ vốn bình lặng tạo thành từng lớp gợn sóng, cô đã có thể linh cảm được rằng cuộc sống của mình trong tương lai sẽ có nhiều thay đổi vì vị khách bất ngờ này.
Quãng đường lái xe rất ngắn, cô chỉ lái không đến năm phút, từ dưới lầu tiểu khu đi tới con đường gần nơi Hạ Hoa kinh doanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đầu óc cô hỗn loạn chưa từng có, trong lòng có vô số suy nghĩ đang xáo động, muốn giải thích rõ ràng cũng không biết nên nói như thế nào.
Lúc An Ninh gọi điện là gần tám giờ, cô đã tắm rửa sạch sẽ, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến chỗ hẹn. Cuộc sống về đêm của cô trước nay luôn vô cùng phong phú, nhóm phú nhị đại trong vòng bạn bè của cô đều sống vô cùng phóng túng, ăn uống vui chơi đủ thể loại, chắc chắn sẽ không bao giờ có việc không kiếm ra được gì để chơi.
Vừa định đi ra ngoài, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, gọi đến là một dãy số xa lạ, dãy số mà trong trí nhớ của cô chưa từng xuất hiện.
Nhưng số điện thoại riêng này của cô rất hiếm khi cho người khác biết nên những người có thể gọi được chắc hẳn là người thân quen của cô.
Cô băn khoăn một lúc nhưng vẫn nghe máy, alo hồi lâu vẫn không có ai trả lời, giác quan thứ sáu mạnh mẽ khiến trong đầu cô hiện lên một người.
".......An Ninh?", giọng Thu Đồng có chút do dự.
Sau đó, có một âm mũi "hừm" nhẹ vang lên, ngữ điệu mềm mại nhẹ nhàng.
Thực sự là cô gái nhỏ kia! Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ, sao lại gọi điện cho cô? Không phải là em ấy không nói được sao, vậy tại sao lại gọi điện thay vì gửi tin nhắn?
Thế nhưng cô không biết rằng An Ninh đang ngồi trên ghế đá bên gốc cây ven đường, xe đạp để bên cạnh tựa vào gốc cây, do dự hồi lâu mới bấm số, trong khi đang chờ kết nối, tay nàng đang phát run, tim đập liên hồi, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Nếu Thu Đồng không trả lời tin nhắn WeChat của nàng thì nàng chỉ có thể thử gọi điện thoại...
Dù chưa gặp được nhiêu lần, duyên phận đưa đẩy hai người gặp gỡ vài lần nhưng Thu Đồng tin rằng cô có thể nhìn thấu tính cách của cô gái nhỏ thuần túy này, theo lý mà nói, sau nhiều lần bị cô xa cách lạnh nhạt thì người nội tâm ngượng ngùng như An Ninh hẳn là sẽ không lại tìm cô. Cũng giống như một tháng trước, vì cô không trả lời tin nhắn của em ấy nên An Ninh không còn tiếp tục gửi tin nhắn cho cô nữa.
Lần này là xảy ra chuyện gì? Đến nỗi phải gọi cô?
Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, Thu Đồng trầm giọng hỏi: "An Ninh, có chuyện gì sao?"
An Ninh nghe giọng nói trầm thấp không thể che giấu qua điện thoại, giọng trầm, có chút áp lực, đôi mắt nàng bỗng nhiên ươn ướt. Thu Đồng quả nhiên là không thích nàng đúng không? Nàng còn đang lừa mình dối người, nghĩ rằng chị ấy không thích trò chuyện trên WeChat, còn không tự biết mình mà đi quấy rầy người ta....
Cô gái mặc váy trắng cúi đầu xuống, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu vào nàng, trên mặt đất vẽ ra một bóng đen dài, bóng lưng nho nhỏ lẻ loi ngồi ở dưới tàng cây, có một tia thê lương không tên.
Không nhận được câu trả lời, ngay cả tiếng hít thở bên kia cũng không nghe được, Thu Đồng bất giác nhíu mày, lại hỏi: "An Ninh? Em còn ở đó không?"
"... Hừm.", lại có một tiếng đáp trầm khác, nhưng Thu Đồng lại tựa hồ như nghe được một chút nặng nề trong đó như là đang nghẹt mũi.
Một giây trước còn rất tốt, lại đang giữa hè không thể nào cảm mạo vậy sao trong chốc lát liền nghẹt mũi rồi?
"Em đang khóc à?", Thu Đồng khởi động xe và lái ra khỏi tiểu khu, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa nói: "Hiện tại em ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy?"
An Ninh không nói lời nào, nàng cũng không cách nào nói chuyện, Thu Đồng không nhận được phản hồi mới nhận ra rằng cô đang rất nóng lòng, hỏi mấy câu em ấy hoàn toàn không thể trả lời được! Trái tim cô đang co thắt không nhẹ cũng không nặng, như thể bị một viên đá nhỏ nhét vào bên trong, cạnh sắc nhọn của viên đá cứa vào gây ra những cơn đau nhẹ.
Thu Đồng nghĩ, người này là do Thượng đế phái tới để trị cô đúng không? Sau bao nhiêu năm chơi bời, cô vô tâm không màng đến chuyện gì, nhưng đến lúc để ý một người, lại là cô gái nhỏ mới gặp mấy lần này.
Cô có chút buồn bực, không biết là lo lắng mình gặp phải khắc tinh hay là đang sợ cô gái nhỏ đầu dây bên kia đang gặp chuyện gì. Em ấy lại không thể nói chuyện, bị người khác bắt nạt cũng không thể gọi người, nếu thật gặp chuyện thì làm sao bây giờ?
Những suy nghĩ này đang quay cuồng trong đầu cô, Thu Đồng hít một hơi thật sâu, đè xuống tâm tình xao động, nhìn chằm chằm con đường phía trước, nói vào điện thoại: "An Ninh, không phải em tan làm rồi sao? Chị hỏi em, đúng thì uhm một tiếng, không đúng thì không cần lên tiếng".
Trong đôi mắt đẫm lệ hiện lên một tia hy vọng, nghe được những lời của Thu Đồng bên kia, An Ninh có chút không rõ, có phải chị Thu Đồng đang quan tâm đến nàng không? Không phải mất kiên nhẫn với nàng?
Nàng mím mím môi, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, khẽ "ừm" một tiếng.
Thu Đồng hỏi tiếp: "Bây giờ em đang trên đường về nhà?"
An Ninh: "Ừm."
Thu Đồng: "Em vẫn chưa về đến nhà? Hiện tại có cách nhà xa không? Xa thì đáp, không thì không nói".
An Ninh lại nói "ừm".
Xe của Thu Đồng đã lái đến trước cửa của Hạ Hoa nhưng cửa hàng tối như mực, không hề có một tia sáng, những người bên trong đều đã đi hết.
Cô ấy tiếp tục lái xe dọc theo con đường An Ninh về và hỏi: "Có ai xung quanh em không? Có thì đáp".
An Ninh không nói lời nào.
Thu Đồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, không có ai xung quanh em ấy có nghĩa là em ấy chỉ có một mình, vì vậy về cơ bản em ấy có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Dù sao trên thế giới này đa số nguy hiểm đều đến từ chính con người.
"Em ngoan ngoãn ở ven đường chờ tôi, tôi lái xe đi tìm em", cô tạm yên tâm, giọng điệu cũng dịu đi, sợ đứa nhỏ kia sợ nên nhẹ nhàng dỗ dành.
"Uhm", An Ninh nhẹ nhàng đáp lại, âm mũi trong giọng nói đã thấp hơn rất nhiều, chỉ cần nghe âm thanh như vậy, Thu Đồng đã có thể tưởng tượng ra em ấy mở to đôi mắt trong veo như nước mà nhìn cô, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người đều không cúp điện thoại, Thu Đồng lái xe chưa được bao lâu thì nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trên băng ghế dưới gốc cây bên đường, người kia cúi đầu ngồi đó, không thấy rõ khuôn mặt, toán thân váy trắng ở trong bóng đêm có chút kinh dị. Nhưng cô đã nhận ra chiếc xe đạp bên cạnh người kia, cô đã nhìn thấy nó vào buổi trưa hôm đi đến Hạ Hoa, nó được khóa ở dưới mái hiên bên ngoài cửa hàng.
Chiếc xe từ từ tấp vào lề rồi dừng lại, xe màu đỏ rực rất bắt mắt, nhưng ở đây đã ra khỏi quảng trường sầm uất rồi, là đoạn đường khá vắng, ít người đi qua.
Người ngồi trên băng ghế dưới tàng cây ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen nhánh khúc xạ ánh sáng như viên ngọc trai đen sáng ngời.
Thu Đồng đẩy cửa xe ra, chân dài bước xuống, đi tới.
Cô bé khi thấy cô đến gần thì siết chặt điện thoại di động trên tay, cuống quít đứng lên, cô lập tức chú ý đến em ấy hơi rung nhẹ.
"Sao vậy?", Thu Đồng trước tiên nhìn lướt qua toàn thân em ấy một cái, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt ướt át ấy một chút, rồi lướt tới chân phải của em ấy. Cô vừa thấy An Ninh lúc đứng lên, chân phải hình như đang kiễng chân.
Cô gái nhỏ mím môi, đôi mắt to trong veo như nai con mới sinh rụt rè nhìn cô, sau đó vươn ngón tay trắng nõn mỏng manh chỉ chỉ vào mắt cá chân của mình, lại bắt đầu gõ điện thoại.
Sau đó đưa điện thoại cho cô.
Vẫn là bản ghi chú đó, nội dung là: [Hình như chân em bị trẹo rồi...]
Thu Đồng liếc nhìn, nói: "Em ngồi đi".
An Ninh tay chân luống cuống ngồi trở lại, tay nắm chặt điện thoại, thấp thỏm trong lòng. Chị ấy sẽ giúp nàng sao? Liệu chị ấy có nghĩ rằng mình yếu đuối và phiền phức không? Thật giống như là hết lần này đến lần khác gặp gỡ đều là trong tình huống bản thân chật vật thế này, chị ấy có thể sẽ không thích nàng đúng không?
Ngay sau đó, chỉ thấy cô gái vóc người cao gầy ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, một tay kéo làn váy, một tay nâng bắp chân nàng lên.
"A!!!", An Ninh kinh ngạc mở miệng, phát ra một tiếng thét kinh hãi. Bởi vì nàng không thường xuyên mở miệng nói chuyện, thanh âm nàng rất lảnh lót, là loại giọng nói chưa qua thời kỳ thay đổi, mềm mại tựa như một bé gái, còn mang theo làn điệu nhẹ nhàng vô cùng.
Thu Đồng nghe tiếng liền liếc qua, lông mi dài với đường kẻ mắt kéo dài, dưới ánh đèn đường chiếu rọi xinh đẹp cực kỳ, ánh mắt trong ánh sáng và bóng tối đan xen không rõ ràng lắm.
"Cô bé, tại sao vừa rồi lại khóc?", cô hỏi xong cũng không quan tâm nàng có thể trả lời hay không lại cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của An Ninh. Chắc là trẹo chân đau nên khóc nhỉ? Cô gái nhỏ này vừa nhìn chính là bộ dáng thật đáng yêu.
An Ninh chân thon, lòng bàn tay mềm mại kia áp sát vào mặt trong bắp chân bắp chân của nàng gần như không có kẽ hở, nàng thân thể yếu ớt, tay chân lúc nào cũng lạnh nhưng tay của Thu Đồng lại nóng bức người, nắm lấy như là đứa nhỏ vào đêm mùa đông giá lạnh, bàn chân bị lạnh lúc ngủ được một vật ấm áp bao bọc lấy.
Nhiệt độ trên bắp chân chạy dọc theo da thịt truyền đến trên mặt An Ninh, nàng đỏ bừng khuôn mặt, nói thầm trong lòng, em khóc vì sợ chị sẽ chán ghét em.
Tuy nhiên cô gái đang ngồi xổm kia lại đang nâng chân nàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cá chân của nàng với một biểu hiện nghiêm túc mà ôn hòa. Ánh mắt như vậy thật giống đang nhìn bảo vật quý hiếm nào đó.
An Ninh hai má nóng bừng, trong lòng tràn đầy thẹn thùng cùng mừng thầm sau khi hiểu lầm được giải quyết.
Tiếp xúc với Thu Đồng trong khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm giác được Thu Đồng đối với nàng là mang theo thiện ý và hảo cảm. Mặc dù chị ấy luôn không trả lời tin nhắn, không chấp nhận lời mời của nàng nhưng nàng có thể cảm thấy rằng ở bề ngoài Thu Đồng lạnh lùng không thèm để ý nhưng thật ra là một chị gái vô cùng tốt bụng, đặc biệt, siêu cấp tốt!! Mỗi lần nàng gặp phải phiền phức đều là chị ấy đến giúp đỡ nàng.
Chị ấy nhất định là mọt người trong nóng ngoài lạnh! Quả nhiên, nàng không nhìn lầm người!
Thu Đồng cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nhìn cô gái nhỏ đang ngồi: "Tôi xem qua, mắt cá chân của em bị trẹo rồi nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là được".
An Ninh gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Thu Đồng đứng dậy, đưa tay về phía nàng: "Nào, tôi đưa em về nhà".
Bất ngờ, ánh mắt cô gái nhỏ vụt sáng, sau khi đứng dậy liền nắm tay cô, lắc đầu lia lịa. Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRЦмtrцу eИ.V N ]
"Sao, không muốn về nhà?", Thu Đồng nhướng mày.
An Ninh đang gõ: [Ba mẹ sẽ lo lắng, QAQ, sau đó sẽ không cho em đi làm nữa....]
Thu Đồng suy nghĩ một chút, nhưng thật ra cô cũng đồng ý: "Em không nên đi làm. Em còn nhỏ như vậy, mới ra ngoài có mấy ngày đã bị thương rồi. Tốt hơn hết là đợi đến khi em lớn lên đã."
An Ninh trợn to hai mắt không thể tin được, sau đó phồng má bất mãn, nhìn cô bằng ánh mắt ướt át.
Thu Đồng: "............"
Sao mà dễ thương một cách kỳ lạ vậy.
"Quên đi, đi thôi, tôi đưa em về nhà tôi", quỷ thần xui khiến Thu Đồng đầu óc nóng lên nói ra câu này. Sau khi nói xong, cô mới phản ứng được mình đang nói cái gì, nhưng cô không cảm thấy hối hận. Ngôi nhà kia, ngay cả Từ Giai Tư cũng rất hiếm khi được cô gọi đến.
Ngôi nhà đó do Hạ Thục Vân để lại cho cô. Hạ Thục Vân đã tự tay thiết kế bản vẽ và trang trí, mỗi một góc bên trong căn nhà đều chứa đựng những kỷ niệm của cô và người mẹ đã mất sớm.
Nhìn đôi mắt sáng như dải ngân hà dưới ánh đèn đường của An Ninh, Thu Đồng lại một lần nữa cảm thán, là phúc thì không phải họa mà là họa thì tránh không khỏi. Cô sợ là tránh không khỏi đứa nhỏ khiến cô mềm lòng, tao ra ngoại lệ hết lần này tới lần khác này rồi.
Như một viên đá được ném xuống mặt hồ vốn bình lặng tạo thành từng lớp gợn sóng, cô đã có thể linh cảm được rằng cuộc sống của mình trong tương lai sẽ có nhiều thay đổi vì vị khách bất ngờ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.