Chương 21
Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
19/07/2022
Thu Đồng quay đầu lại thấy cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?", cô nhướng mày cười hỏi, giả vờ không hiểu.
An Ninh liếc nhìn nhân viên bán hàng đang mỉm cười bên cạnh hai người, lúng túng trừng mắt nhìn, làm sao nàng có thể nói rằng chỗ này quá đắt, nên đi mua chỗ khác đây?
Sao Thu Đồng có thể xem mà không hiểu ý em ấy chứ, không đề cập đến suy nghĩ chu đáo của em ấy, bản thân An Ninh là một cô bé có tâm sự gì điều biểu hiện rõ trên mặt, đôi mắt to trong veo lúc này đang nhìn cô rối rắm. Lúc nhân viên đề cử quần áo và báo giá, chân mày em ấy đều nhíu cả lại, trông thực sự thú vị.
"Cái này nhìn cũng được lắm, em thử xem sao!", Thu Đồng làm bộ không biết em ấy nghĩ gì, cầm lấy một cái mini skirt không tay màu trắng, phong cách tối giản, thiết kế ôm eo, thắt lưng màu hồng nhạt cột lại bên hông thành một cái nơ xinh đẹp đưa em ấy.
An Ninh phiền phiền nhiễu nhiễu không muốn nhận, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lấp lánh chăm chú của nhân viên nhìn nàng, nếu nàng không nhận có phải là sẽ làm cho chị Thu Đồng mất mặt không?
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Thu Đồng mỉm cười: "Không thích sao? Vậy chúng ta đổi một cái khác".
Nói xong cô lấy một chiếc váy khác, vẫn là trắng thuần khiết. Chất liệu bằng lụa, làn váy dài buông xuống. Bản thân cô thích màu đỏ, nhưng vẻ ngoài An Ninh rất trong sáng thuần khiết, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, phù hợp hơn với màu trắng tinh khiết và hoàn mỹ như tuyết.
An Ninh có chút động lòng, đồng thời trong lòng thầm nghĩ nếu chiếc váy này quá đắt vậy thì lấy tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè này đưa cho chị Thu Đồng vậy!
Sau khi làm công tác tư tưởng xong, nàng mới ra hiệu đi phòng thử đồ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. [Ngôn Tình] Sống Chung
4. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
=====================================
Thu Đồng chờ ở bên ngoài, lúc cô gái nhỏ thay đồ xong đi ra, cô không khỏi sáng cả hai mắt.
Cái váy này cô chọn số nhỏ nên rất vừa với em ấy, quả nhiên An Ninh mặc vào rất vừa người. Làn váy rủ xuống đến bắp chân nhỏ gầy, lộ ra một đoạn mắt cá chân, phía trên là kiểu áo sơ mi, nút trên cùng không gài lại, có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện, tay váy ngắn vừa che qua khuỷu tay, cánh tay trắng nõn như tuyết của thiếu nữ lộ ra bên ngoài.
Thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì đứng đó như một đóa hoa lê nở rộ, phấp phới thanh lệ thoát tục trong gió.
"Rất đẹp!", Thu Đồng không nhịn được khen ngợi.
Nhân viên cửa hàng ở một bên cũng phụ họa: "Đúng vậy, chiếc váy này rất phù hợp với bạn nhỏ này ạ".
Thu Đồng bật cười, sau đó nhìn thấy An Ninh phồng má, giống như một con cá nóc nhỏ, liền yên lặng liếc nhìn nhân viên bán hàng.
Nhiều cô gái cho rằng trông mình càng trẻ càng tốt, tốt nhất không cần lớn lên cũng được nhưng An Ninh lại không muốn điều đó một chút nào. Hai tháng nữa nàng sẽ lên cấp ba mà ở ngoài đường vẫn còn bị người khác gọi là bạn nhỏ vì vóc dáng quá thấp. Nàng năm nay tuổi mụ là mười sáu nhưng chỉ cao một mét năm hai, khi làm lễ chào cờ ở trường nàng luôn là người đứng đầu hàng, nhìn ai cũng phải ngước lên, còn luôn có người hiểu lầm nàng là học sinh tiểu học, trong lòng nàng chán nản không nói nên lời.
Nàng nghiêng đầu nhìn vóc người cao gầy cùng dôi chân dài miên man kia của Thu Đồng mà lặng lẽ so sánh, đại khái đỉnh đầu nàng chắc là tới cằm chị ấy. Khi nào nàng mới có thể cao được như chị ấy đây? Uống nhiều sữa có làm mình cao hơn không nhỉ?
Mãi cho đến khi Thu Đồng kéo nàng ra khỏi cửa hàng, An Ninh mới phục hồi tinh thần lại, nàng đã quên nghe coi bộ váy đó giá bao nhiêu rồi! Chiếc váy vẫn chưa được thay ra từ lúc nãy, giờ còn đang mặc trên người nàng đây. Khi Thu Đồng đi tính tiền nàng còn đang mê man suy nghĩ vấn đề chiều cao nên nhất thời không chú ý tới.
An Ninh đột nhiên dừng lại, Thu Đồng cũng dừng theo nàng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
An Ninh cắn môi, trên người nàng không có bút hay vở, điện thoại hết pin từ tối hôm qua vẫn đang sạc ở nhà Thu Đồng. Nàng cau mày, mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy hai bàn tay họ đang đan vào nhau.
Thu Đồng đang chờ đoạn sau chỉ thấy nàng giơ tay lên, duỗi ra một ngón tay sau đó xòe bàn tay ra vẽ vài nét vào lòng bàn tay.
Thu Đồng:????
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, An Ninh chậm lại, từ từ viết lại mấy chữ đó từng nét một.
Lòng bàn tay của Thu Đồng rất ấm, cơ thể của cô ấm áp quanh năm, bác sĩ nói rằng cô rất tràn đầy năng lượng. Mà An Ninh vốn yếu ớt, tay chân lạnh ngắt cả ngày, tháng bảy nóng nực như vậy, tay nàng vẫn hơi lạnh, nắm trong tay như cầm như một khối ngọc, nắm lâu sẽ ấm lên, thả ra lại lạnh dần một cách tự nhiên.
Lúc này, đầu ngón tay lành lạnh vẽ vẽ vào lòng bàn tay cô, từng nét từng nét chậm rãi, cảm giác ngứa ngáy nhẹ như muốn lan đến tận trái tim.
Thu Đồng nheo mắt lại, chăm chú nhìn nàng viết chữ, rõ ràng là cảnh tượng lãng mạn như trong phim thần tượng nhưng từng chữ được cô đọc ra lại phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này: "Váy, có, đắt, không?"
Sau khi cô đọc xong từng chữ, cô gái nhỏ nhắn dễ thương và mềm mại gật đầu tán thưởng.
Thu Đồng dở khóc dở cười, đưa tay xoa mặt cô gái nhỏ, An Ninh ngây người để cho cô xoa, chờ mong cô trả lời.
"Không cần em trả lại, chút tiền này đối với tôi mà nói chả đáng bao nhiêu, coi như tôi tặng em đi", Thu Đồng tiếp tục kéo nàng đi.
An Ninh cảm thấy chuyện này không được, một đường đều nhăn mặt.
Thu Đồng chỉ đành nói: "Chúng ta có phải là bạn của nhau không?"
An Ninh: Gật đầu.
Thu Đồng nói tiếp: "Vậy em không nhận quà tôi tặng có phải là không muốn làm bạn với tôi không?"
Cô gái nhỏ mở đôi mắt trong veo, trong con ngươi đầy rối ren. Cái này khác nhau mà! Trả lời là phải thì không đúng nhưng không phải cũng không đúng. Cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất lắc đầu.
Thu Đồng cười như một con hồ ly, trên mặt tràn đầy ý tứ gian kế đã thực hiện được: "Em đã thừa nhận chúng ta là bạn bè vậy thì phải nhận đi".
An Ninh: Bắt nạt mình không thể nói chuyện mà QAQ
Sau khi hai người đi mua sắm, An Ninh đề nghị đi siêu thị mua một ít nguyên liệu rồi về nấu cơm trưa. Vì thế họ chuyển sang đi siêu thị mua một ít rau củ. An Ninh chọn ở phía trước, Thu Đồng đẩy xe ở đằng sau và tính tiền, đúng là thú vui tao nhã mà.
Thu Đồng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ đang cúi đầu nhìn đàn cá trong bể, vẻ mặt đầy thích thú, nhìn một lúc thì quay lại vẫy tay với cô, mỉm cười vui vẻ.
Loại yên tĩnh mỹ lệ này thật hiếm thấy, nhưng đáng tiếc cô gái nhỏ tối nay sẽ rời đi, sau đó từng người trở về cuộc sống của chính mình, giống như hai đường thẳng cắt nhau, ngoại trừ điểm giao nhau thì chỉ là càng ngày cách nhau càng xa mà thôi.
Thu Đồng không thể nghĩ ra điểm tương đồng nào giữa hai người, một người là cô gái xinh đẹp xuất thân từ một gia đình bình thường chuẩn bị bước vào trường trung học, người kia là một tiểu thư hào môn không được sủng ái phiêu du khắp nơi. Thiếu nữ đơn thuần non nớt mà đại tiểu thư lại là cánh buồm trải qua ngàn sóng gió.
Chỉ có điều gì đó bí ẩn và huyền bí như định mệnh mới có thể khiến họ quen nhau.
Cô gái nhỏ chỉ vào con cá trong bể nước, ánh mắt dịu dàng đảo qua, Thu Đồng dễ dàng đoán được ý tứ của em ấy, tiện tay chỉ một con cá: "Con này đi, tôi vừa thấy nó lật qua, dáng vẻ rất có sức sống".
Dì bán cá bên cạnh phụ giúp vớt con cá đáng thương được chọn lên, gọn gàng nhanh chóng cạo vảy, làm sạch sau đó cho vào bao.
An Ninh mua một ít sườn, còn có đường, trong khoảng thời gian này lúc nào cần nàng nói chuyện thì Thu Đồng cũng sẽ bình tĩnh đi tới gần nói hộ nàng. Cho tới khi đi dạo hết một vòng siêu thị cũng không ai phát hiện ra cô gái nhỏ mặc váy trắng không thể nói chuyện.
Sau khi mua đủ đồ, bọn họ trở về nhà, từ khi phát hiện Thu Đồng thực sự là một người chị ấm áp, đối với nàng lại rất ôn nhu chăm sóc thì An Ninh hoàn toàn thoải mái trước mặt cô, không hề có bộ dáng căng thẳng thấp thỏm như trước.
Giống như bây giờ, An Ninh chỉ vào sàn nhà màu xám, đưa cây lau nhà cho Thu Đồng.
Thu Đồng nhận nó mà thẫn thờ, bắt đầu lau sàn. Cô gái nhỏ đang bận rộn trong bếp, xoong nồi kêu leng keng.
Một lúc sau lau xong sàn nhà, máy giặt ngoài ban công cũng ngừng quay, An Ninh lại chạy tới, cầm mấy cái móc đưa cho Thu Đồng, bảo cô đi phơi thùng đồ mới giặt xong.
Thu Đồng:............
Hiện tại hối hận gửi trả cô gái nhỏ này về có còn kịp không?
Thu đại tiểu thư một tuần mới lau nhà một lần, quần áo cũng tích lại một thùng mới giặt mang vẻ mặt vô cảm đi phơi đồ. Chờ phơi xong cả thùng đồ thì mùi thức ăn đã bốc ra từ nhà bếp, trong nháy mắt khiến cô muốn chảy nước miếng.
Cô ngửi thử, đó là mùi cá giấm đường! Còn có, sườn xào chua ngọt!
Cô ở trên bàn cơm bất động thanh sắc ăn hai chén cơm, đem hai đĩa đồ ăn càn quét sạch sành sanh cho nên không có gì bất ngờ khi Thu Đồng no căng cả bụng. Nếu An Ninh làm món sườn xào chua ngọt và cá giấm đường kia cho cô hằng ngày thì cô cũng có thể suy nghĩ một chút việc mỗi ngày đều lau nhà và giặt quần áo.
Quả nhiên không ai trên thế giới này có thể thoát khỏi ma trảo của thức ăn ngon:)
Buổi chiều Thu Đồng bận bịu trong thư phòng, An Ninh nằm trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, nhắm mắt lại ngủ trưa.
Sau khi nhìn chằm chằm vào máy tính hồi lâu, Thu Đồng đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai đồ uống. Nắng chiều trong lành ấm áp, hương hoa thanh tao tươi mát từ ban công bay tới, trong phòng yên ắng, hương vị thời gian an tĩnh.
Không có tiếng chân nhỏ chạy trên sàn, không có ai khua khoắng xoong chảo trong bếp, mọi thứ đều im ắng. Không thấy bóng dáng nhỏ bé kia, Thu Đồng lặng lẽ đứng trong phòng khách, như trở về những năm tháng trước đây, một mình trong ngôi nhà này, bất cứ lúc nào trong phòng cũng yên tĩnh, lành lạnh tịch liêu.
Cô im lặng một lúc, mắt vô thức đảo qua tìm cho đến khi nhìn thấy đôi dép lê quen thuộc dưới chiếc xích đu lớn ngoài ban công.
Cô chậm rãi tiến lại gần, bước chân rất nhẹ, bóng dáng trên ghế xích đu dần lộ ra.
Ghế xích đu hình bán cầu, treo trên giá đỡ, không gian bên trong rất lớn. Cô bé cuộn mình trên ghế, vùi sâu vào tấm đệm mềm mại, trên tay ôm một chiếc gối vuông.
Mặt mày thiếu nữ yên tĩnh như vẽ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ẩn dưới mái tóc đen, chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má. Làn da trắng nõn không tì vết dường như trong suốt, hiện ra dáng vẻ yếu ớt, lành lạnh, đôi môi tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Ban công chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp kính, trong phòng bật điều hòa, không khí mát mẻ nhưng ở ngoài này rất ấm áp, Thu Đồng đứng một hồi liền cảm thấy hơi nóng.
Nhưng cô gái nhỏ đang ngủ ngon hình như cảm thấy hơi lạnh, tay ôm gối, hai chân thon gầy chụm vào nhau, co lại như một con tôm nhỏ.
Thu Đồng mặt không cảm xúc nhìn một hồi, sau đó đi đến ghế sô pha phòng khách lấy chăn bông mỏng nhẹ nhàng đắp cho cô.
Hóa ra sự xuất hiện của cô gái nhỏ xinh đẹp này không phải là một giấc mơ hão huyền.
Thu Đồng gõ vào máy tính, trên môi vô thức nở một nụ cười nhạt, độ cong tuy nhỏ nhưng lại thật hơn bao giờ hết.
"Sao vậy?", cô nhướng mày cười hỏi, giả vờ không hiểu.
An Ninh liếc nhìn nhân viên bán hàng đang mỉm cười bên cạnh hai người, lúng túng trừng mắt nhìn, làm sao nàng có thể nói rằng chỗ này quá đắt, nên đi mua chỗ khác đây?
Sao Thu Đồng có thể xem mà không hiểu ý em ấy chứ, không đề cập đến suy nghĩ chu đáo của em ấy, bản thân An Ninh là một cô bé có tâm sự gì điều biểu hiện rõ trên mặt, đôi mắt to trong veo lúc này đang nhìn cô rối rắm. Lúc nhân viên đề cử quần áo và báo giá, chân mày em ấy đều nhíu cả lại, trông thực sự thú vị.
"Cái này nhìn cũng được lắm, em thử xem sao!", Thu Đồng làm bộ không biết em ấy nghĩ gì, cầm lấy một cái mini skirt không tay màu trắng, phong cách tối giản, thiết kế ôm eo, thắt lưng màu hồng nhạt cột lại bên hông thành một cái nơ xinh đẹp đưa em ấy.
An Ninh phiền phiền nhiễu nhiễu không muốn nhận, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lấp lánh chăm chú của nhân viên nhìn nàng, nếu nàng không nhận có phải là sẽ làm cho chị Thu Đồng mất mặt không?
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Thu Đồng mỉm cười: "Không thích sao? Vậy chúng ta đổi một cái khác".
Nói xong cô lấy một chiếc váy khác, vẫn là trắng thuần khiết. Chất liệu bằng lụa, làn váy dài buông xuống. Bản thân cô thích màu đỏ, nhưng vẻ ngoài An Ninh rất trong sáng thuần khiết, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, phù hợp hơn với màu trắng tinh khiết và hoàn mỹ như tuyết.
An Ninh có chút động lòng, đồng thời trong lòng thầm nghĩ nếu chiếc váy này quá đắt vậy thì lấy tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè này đưa cho chị Thu Đồng vậy!
Sau khi làm công tác tư tưởng xong, nàng mới ra hiệu đi phòng thử đồ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. [Ngôn Tình] Sống Chung
4. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
=====================================
Thu Đồng chờ ở bên ngoài, lúc cô gái nhỏ thay đồ xong đi ra, cô không khỏi sáng cả hai mắt.
Cái váy này cô chọn số nhỏ nên rất vừa với em ấy, quả nhiên An Ninh mặc vào rất vừa người. Làn váy rủ xuống đến bắp chân nhỏ gầy, lộ ra một đoạn mắt cá chân, phía trên là kiểu áo sơ mi, nút trên cùng không gài lại, có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện, tay váy ngắn vừa che qua khuỷu tay, cánh tay trắng nõn như tuyết của thiếu nữ lộ ra bên ngoài.
Thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì đứng đó như một đóa hoa lê nở rộ, phấp phới thanh lệ thoát tục trong gió.
"Rất đẹp!", Thu Đồng không nhịn được khen ngợi.
Nhân viên cửa hàng ở một bên cũng phụ họa: "Đúng vậy, chiếc váy này rất phù hợp với bạn nhỏ này ạ".
Thu Đồng bật cười, sau đó nhìn thấy An Ninh phồng má, giống như một con cá nóc nhỏ, liền yên lặng liếc nhìn nhân viên bán hàng.
Nhiều cô gái cho rằng trông mình càng trẻ càng tốt, tốt nhất không cần lớn lên cũng được nhưng An Ninh lại không muốn điều đó một chút nào. Hai tháng nữa nàng sẽ lên cấp ba mà ở ngoài đường vẫn còn bị người khác gọi là bạn nhỏ vì vóc dáng quá thấp. Nàng năm nay tuổi mụ là mười sáu nhưng chỉ cao một mét năm hai, khi làm lễ chào cờ ở trường nàng luôn là người đứng đầu hàng, nhìn ai cũng phải ngước lên, còn luôn có người hiểu lầm nàng là học sinh tiểu học, trong lòng nàng chán nản không nói nên lời.
Nàng nghiêng đầu nhìn vóc người cao gầy cùng dôi chân dài miên man kia của Thu Đồng mà lặng lẽ so sánh, đại khái đỉnh đầu nàng chắc là tới cằm chị ấy. Khi nào nàng mới có thể cao được như chị ấy đây? Uống nhiều sữa có làm mình cao hơn không nhỉ?
Mãi cho đến khi Thu Đồng kéo nàng ra khỏi cửa hàng, An Ninh mới phục hồi tinh thần lại, nàng đã quên nghe coi bộ váy đó giá bao nhiêu rồi! Chiếc váy vẫn chưa được thay ra từ lúc nãy, giờ còn đang mặc trên người nàng đây. Khi Thu Đồng đi tính tiền nàng còn đang mê man suy nghĩ vấn đề chiều cao nên nhất thời không chú ý tới.
An Ninh đột nhiên dừng lại, Thu Đồng cũng dừng theo nàng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
An Ninh cắn môi, trên người nàng không có bút hay vở, điện thoại hết pin từ tối hôm qua vẫn đang sạc ở nhà Thu Đồng. Nàng cau mày, mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy hai bàn tay họ đang đan vào nhau.
Thu Đồng đang chờ đoạn sau chỉ thấy nàng giơ tay lên, duỗi ra một ngón tay sau đó xòe bàn tay ra vẽ vài nét vào lòng bàn tay.
Thu Đồng:????
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, An Ninh chậm lại, từ từ viết lại mấy chữ đó từng nét một.
Lòng bàn tay của Thu Đồng rất ấm, cơ thể của cô ấm áp quanh năm, bác sĩ nói rằng cô rất tràn đầy năng lượng. Mà An Ninh vốn yếu ớt, tay chân lạnh ngắt cả ngày, tháng bảy nóng nực như vậy, tay nàng vẫn hơi lạnh, nắm trong tay như cầm như một khối ngọc, nắm lâu sẽ ấm lên, thả ra lại lạnh dần một cách tự nhiên.
Lúc này, đầu ngón tay lành lạnh vẽ vẽ vào lòng bàn tay cô, từng nét từng nét chậm rãi, cảm giác ngứa ngáy nhẹ như muốn lan đến tận trái tim.
Thu Đồng nheo mắt lại, chăm chú nhìn nàng viết chữ, rõ ràng là cảnh tượng lãng mạn như trong phim thần tượng nhưng từng chữ được cô đọc ra lại phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này: "Váy, có, đắt, không?"
Sau khi cô đọc xong từng chữ, cô gái nhỏ nhắn dễ thương và mềm mại gật đầu tán thưởng.
Thu Đồng dở khóc dở cười, đưa tay xoa mặt cô gái nhỏ, An Ninh ngây người để cho cô xoa, chờ mong cô trả lời.
"Không cần em trả lại, chút tiền này đối với tôi mà nói chả đáng bao nhiêu, coi như tôi tặng em đi", Thu Đồng tiếp tục kéo nàng đi.
An Ninh cảm thấy chuyện này không được, một đường đều nhăn mặt.
Thu Đồng chỉ đành nói: "Chúng ta có phải là bạn của nhau không?"
An Ninh: Gật đầu.
Thu Đồng nói tiếp: "Vậy em không nhận quà tôi tặng có phải là không muốn làm bạn với tôi không?"
Cô gái nhỏ mở đôi mắt trong veo, trong con ngươi đầy rối ren. Cái này khác nhau mà! Trả lời là phải thì không đúng nhưng không phải cũng không đúng. Cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất lắc đầu.
Thu Đồng cười như một con hồ ly, trên mặt tràn đầy ý tứ gian kế đã thực hiện được: "Em đã thừa nhận chúng ta là bạn bè vậy thì phải nhận đi".
An Ninh: Bắt nạt mình không thể nói chuyện mà QAQ
Sau khi hai người đi mua sắm, An Ninh đề nghị đi siêu thị mua một ít nguyên liệu rồi về nấu cơm trưa. Vì thế họ chuyển sang đi siêu thị mua một ít rau củ. An Ninh chọn ở phía trước, Thu Đồng đẩy xe ở đằng sau và tính tiền, đúng là thú vui tao nhã mà.
Thu Đồng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ đang cúi đầu nhìn đàn cá trong bể, vẻ mặt đầy thích thú, nhìn một lúc thì quay lại vẫy tay với cô, mỉm cười vui vẻ.
Loại yên tĩnh mỹ lệ này thật hiếm thấy, nhưng đáng tiếc cô gái nhỏ tối nay sẽ rời đi, sau đó từng người trở về cuộc sống của chính mình, giống như hai đường thẳng cắt nhau, ngoại trừ điểm giao nhau thì chỉ là càng ngày cách nhau càng xa mà thôi.
Thu Đồng không thể nghĩ ra điểm tương đồng nào giữa hai người, một người là cô gái xinh đẹp xuất thân từ một gia đình bình thường chuẩn bị bước vào trường trung học, người kia là một tiểu thư hào môn không được sủng ái phiêu du khắp nơi. Thiếu nữ đơn thuần non nớt mà đại tiểu thư lại là cánh buồm trải qua ngàn sóng gió.
Chỉ có điều gì đó bí ẩn và huyền bí như định mệnh mới có thể khiến họ quen nhau.
Cô gái nhỏ chỉ vào con cá trong bể nước, ánh mắt dịu dàng đảo qua, Thu Đồng dễ dàng đoán được ý tứ của em ấy, tiện tay chỉ một con cá: "Con này đi, tôi vừa thấy nó lật qua, dáng vẻ rất có sức sống".
Dì bán cá bên cạnh phụ giúp vớt con cá đáng thương được chọn lên, gọn gàng nhanh chóng cạo vảy, làm sạch sau đó cho vào bao.
An Ninh mua một ít sườn, còn có đường, trong khoảng thời gian này lúc nào cần nàng nói chuyện thì Thu Đồng cũng sẽ bình tĩnh đi tới gần nói hộ nàng. Cho tới khi đi dạo hết một vòng siêu thị cũng không ai phát hiện ra cô gái nhỏ mặc váy trắng không thể nói chuyện.
Sau khi mua đủ đồ, bọn họ trở về nhà, từ khi phát hiện Thu Đồng thực sự là một người chị ấm áp, đối với nàng lại rất ôn nhu chăm sóc thì An Ninh hoàn toàn thoải mái trước mặt cô, không hề có bộ dáng căng thẳng thấp thỏm như trước.
Giống như bây giờ, An Ninh chỉ vào sàn nhà màu xám, đưa cây lau nhà cho Thu Đồng.
Thu Đồng nhận nó mà thẫn thờ, bắt đầu lau sàn. Cô gái nhỏ đang bận rộn trong bếp, xoong nồi kêu leng keng.
Một lúc sau lau xong sàn nhà, máy giặt ngoài ban công cũng ngừng quay, An Ninh lại chạy tới, cầm mấy cái móc đưa cho Thu Đồng, bảo cô đi phơi thùng đồ mới giặt xong.
Thu Đồng:............
Hiện tại hối hận gửi trả cô gái nhỏ này về có còn kịp không?
Thu đại tiểu thư một tuần mới lau nhà một lần, quần áo cũng tích lại một thùng mới giặt mang vẻ mặt vô cảm đi phơi đồ. Chờ phơi xong cả thùng đồ thì mùi thức ăn đã bốc ra từ nhà bếp, trong nháy mắt khiến cô muốn chảy nước miếng.
Cô ngửi thử, đó là mùi cá giấm đường! Còn có, sườn xào chua ngọt!
Cô ở trên bàn cơm bất động thanh sắc ăn hai chén cơm, đem hai đĩa đồ ăn càn quét sạch sành sanh cho nên không có gì bất ngờ khi Thu Đồng no căng cả bụng. Nếu An Ninh làm món sườn xào chua ngọt và cá giấm đường kia cho cô hằng ngày thì cô cũng có thể suy nghĩ một chút việc mỗi ngày đều lau nhà và giặt quần áo.
Quả nhiên không ai trên thế giới này có thể thoát khỏi ma trảo của thức ăn ngon:)
Buổi chiều Thu Đồng bận bịu trong thư phòng, An Ninh nằm trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, nhắm mắt lại ngủ trưa.
Sau khi nhìn chằm chằm vào máy tính hồi lâu, Thu Đồng đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai đồ uống. Nắng chiều trong lành ấm áp, hương hoa thanh tao tươi mát từ ban công bay tới, trong phòng yên ắng, hương vị thời gian an tĩnh.
Không có tiếng chân nhỏ chạy trên sàn, không có ai khua khoắng xoong chảo trong bếp, mọi thứ đều im ắng. Không thấy bóng dáng nhỏ bé kia, Thu Đồng lặng lẽ đứng trong phòng khách, như trở về những năm tháng trước đây, một mình trong ngôi nhà này, bất cứ lúc nào trong phòng cũng yên tĩnh, lành lạnh tịch liêu.
Cô im lặng một lúc, mắt vô thức đảo qua tìm cho đến khi nhìn thấy đôi dép lê quen thuộc dưới chiếc xích đu lớn ngoài ban công.
Cô chậm rãi tiến lại gần, bước chân rất nhẹ, bóng dáng trên ghế xích đu dần lộ ra.
Ghế xích đu hình bán cầu, treo trên giá đỡ, không gian bên trong rất lớn. Cô bé cuộn mình trên ghế, vùi sâu vào tấm đệm mềm mại, trên tay ôm một chiếc gối vuông.
Mặt mày thiếu nữ yên tĩnh như vẽ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ẩn dưới mái tóc đen, chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má. Làn da trắng nõn không tì vết dường như trong suốt, hiện ra dáng vẻ yếu ớt, lành lạnh, đôi môi tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Ban công chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp kính, trong phòng bật điều hòa, không khí mát mẻ nhưng ở ngoài này rất ấm áp, Thu Đồng đứng một hồi liền cảm thấy hơi nóng.
Nhưng cô gái nhỏ đang ngủ ngon hình như cảm thấy hơi lạnh, tay ôm gối, hai chân thon gầy chụm vào nhau, co lại như một con tôm nhỏ.
Thu Đồng mặt không cảm xúc nhìn một hồi, sau đó đi đến ghế sô pha phòng khách lấy chăn bông mỏng nhẹ nhàng đắp cho cô.
Hóa ra sự xuất hiện của cô gái nhỏ xinh đẹp này không phải là một giấc mơ hão huyền.
Thu Đồng gõ vào máy tính, trên môi vô thức nở một nụ cười nhạt, độ cong tuy nhỏ nhưng lại thật hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.