Chương 10: Ải mỹ nhân
Mỹ Ngọc 132
06/03/2018
Vân Hoa chân nhân
ngồi chống cằm ngáp ngắn ngáp dài nhìn Hồ Doanh Doanh loay hoay vật vã
với cây sáo trúc trên tay, ánh mắt đẹp tựa hoa đào lại khẽ đưa sang liếc nhìn Lưu Sở Sở cùng vẻ mặt rối rắm vì tập mãi vẫn không hát được một ca khúc cho ra ngô ra khoai.
“ Như thế nào mà hai đứa lại đi ngược với tự nhiên được như vậy hả? “ – Vân Hoa chân nhân híp mắt nhìn Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở cao giọng chất vấn.
Hồ Doanh Doanh không lên tiếng đáp lời mà chỉ đưa tay gãi đầu bộ dáng vô cùng rối rắm trước câu hỏi của Vân Hoa chân nhân còn Lưu Sở Sở mím môi thể hiện sự lực bất tòng tâm của bản thân.
“ … Đứa sở hữu phong linh căn đáng lẽ phải rất có khả năng thiên phú trong việc sử dụng các loại nhạc khí, còn cái đứa sở hữu băng linh căn đúng ra nên có một giọng hát trong trẻo mượt mà không phải hay sao??? … Hai đứa có phải đầu thai nhầm thân xác của nhau hay không vậy hả??? “
“ … Chắc không phải đâu ạ! “ – Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở lí nhí đáp lời.
Lưu Sở Sở rối rắm đưa mắt nhìn sang Hồ Doanh Doanh. Hồ Doanh Doanh nhìn cô rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Sáu tháng trời nay Vân Hoa nghĩa phụ dốc lòng đào tạo hai người bọn cô trở thành truyền nhân đời thứ nhất của Thừa Hoan Tông Phái tuy còn trong quá trình hoài thai nhưng hứa hẹn tiếng tăm sẽ rất vang dội trong Tu Tiên Giới vì có một vị chưởng môn nhân vô cùng kiệt xuất … nhưng hình như tạo hóa rất muốn trêu đùa Vân Hoa nghĩa phụ nên đã cho sở trường của hai cô hoàn toàn đi ngược với linh căn thiên phú của mình. Khi còn sống ở thế giới hiện đại, Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh được mệnh danh là hai hoa khôi của quân đoàn cứu hộ trên không. Hồ Doanh Doanh có giọng hát cực kỳ trong trẻo và cao vút còn Lưu Sở Sở chính là một nghệ sĩ có thể chơi được nhiều loại nhạc cụ khác nhau từ piano, ghi-ta, harmonica cho đến các loại trống. Những khi tham dự những cuộc thi văn nghệ giao lưu với các quân đoàn khác, Lưu Sở Sở chính là người ngồi đệm đàn để cho Hồ Doanh Doanh biểu diễn. Vì thế nên khi Vân Hoa chân nhân ôm giấc mộng nhìn thấy Lưu Sở Sở trở thành một nữ tử tu tiên sở hữu giọng ca trân bảo khuấy đảo nhân sinh còn Hồ Doanh Doanh tiêu sái tựa gió sương tay cầm sáo súc vui đùa cùng tuế nguyệt tan tành theo mây khói, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên không còn hào hứng vui vẻ.
“ Vân Hoa nghĩa phụ, con sẽ cố gắng tập luyện để sử dụng thành thạo các loại nhạc khí cùng vũ nghệ, người đừng tức giận nữa được không? “ – Hồ Doanh Doanh rón rén bước đến bên cạnh Vân Hoa chân nhân, lí nhí lên tiếng.
“ Con cũng sẽ cố gắng tập ca vũ, người đừng phiền muộn như vậy nữa mà! “ – Lưu Sở Sở dùng hai bàn tay múp míp nắm lấy ống tay áo của Vân Hoa chân nhân vừa nói vừa khẽ lay ống tay áo.
“ Được! Ta sẽ cho cả hai đứa thêm thời gian để luyện tập. Các sư huynh của hai con, người nào người nấy đều thể sử dụng nhuần nhuyễn một loại nhạc khí; hơn nữa còn có thể chuyển hóa âm thanh của nhạc khí thành vũ khí mang tính sát thương rất cao a. Tại sao cả hai đứa nhất quyết không chịu đi theo các sư huynh học hỏi cùng luyện tập hả? “ – Vân Hoa chân nhân đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử khả ái đang đứng trước mặt nghiêm giọng lên tiếng.
“ Ân!!! “ – Khuôn mặt bánh bao xinh xắn của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh như màu sắc trên da con tắc kè, hết đỏ lại xanh, hết xanh lại đỏ.
“ Đồ Hưng! Con hãy dẫn Doanh nhi và Sở nhi đến Phong Trúc gặp đại sư huynh Hàn Nguyệt rồi chuyển lời của ta: “ Trong vòng một tháng mà nó không làm cho Doanh nhi và Sở nhi tiến bộ, ta sẽ đích thân đến Phong Trúc thu hồi mấy cái lò luyện đan dược của nó! “
“ Đệ tử tuân lệnh! “ – Đồ Hưng sư huynh hít sâu một hơi mới chậm rãi lên tiếng.
***
“ Đồ Hưng sư huynh, Phong Trúc là nơi nào trong Tịnh Vân Tông của chúng ta vậy ạ? “
“ Còn Hàn Nguyệt sư huynh là vị sư huynh là ai vậy ạ? “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vừa bước đi bên cạnh Đồ Hưng vừa nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn tò mò lên tiếng hỏi.
“ Huynh ấy chính là đệ nhất mỹ nam trong Tịnh Vân Tông của chúng ta a! … Chỉ có điều tính tình không được tốt cho lắm … Ta nghĩ chuyện này nên bàn bạc với tất cả các sư huynh đệ a! … Lần này hai muội muốn lành lặn ra khỏi Phong Trúc thì nhất định phải năn nỉ Mặc Thiên sư huynh ra tay thủ hộ cho bằng được biết không? “ – Đồ Hưng nghiêm túc dặn dò.
“ Vâng ạ! “ – mặc dù Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh còn muốn hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến vị sư huynh tên gọi Hàn Nguyệt và mối quan hệ giữa Mặc Thiên sư và Hàn Nguyệt sư huynh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng lẫn bất an của Đồ Hưng sư huynh, cả hai cô quyết định giữ im lặng trước rồi từ từ tìm hiểu.
Buổi tối hôm ấy, một cuộc hội kiến nhanh chóng được diễn ra. Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở ngoan ngoãn vừa ngồi ăn bánh mai hoa hạnh nhân vừa hưng phấn dạt dào dỏng tai hóng chuyện.
“ Vân Hoa sư thúc không nói rõ đệ ấy phải làm cho Sở nhi và Doanh nhi tiến bộ về mặt nào sao? “ – Mặc Pháp sư huynh đưa mắt nhìn Đồ Hưng sư huynh trầm giọng hỏi.
“ Không có! Người chỉ nói đúng như những gì đệ vừa nói thôi! “ – Đồ Hưng sư huynh nghiêm túc xác quyết.
“ Hàn Nguyệt sư huynh là người không thích giao thiệp, quen sống biệt lập, ngoài thiên phú luyện đan dược ra huynh ấy đâu có ưu điểm nào đặc biệt mà Vân Hoa sư thúc lại đem cả Doanh nhi và Sở nhi giao cho huynh ấy như vậy a??? “ – Lưu Hoàng sư huynh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu suy nghĩ.
“ Đừng quên huynh ấy là quan môn đại đệ tử của Vân Hoa sư thúc; Vân Hoa sư thúc lựa chọn quan môn đệ tử chắc chắn phải có những ưu điểm nổi trội … hay chúng ta quả thật biết quá ít về vị Hàn Nguyệt sư huynh này a??? “ – Vị Thương sư huynh lắc đầu lên tiếng phản bác.
“ Doanh nhi - Sở nhi! Hai muội hãy đem đầu đuôi buổi học ngày hôm nay với Vân Hoa sư thúc kể lại tường tận cho chúng ta nghe xem! “ – Tư Viễn sư huynh đưa tay xoa đầu Hồ Doanh Doanh dịu giọng nói.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở tiu nghỉu như mèo cụt tai lí nhí kể lại toàn bộ những diễn biến của buổi học cho các sư huynh nghe một cách rõ ràng chi tiết nhưng cũng không quên giấu nhẹm đi cái nguyên nhân quan trọng nhất để hai cô không thể đi theo các vị sư huynh của mình học nghệ …
“ Thì ra là như vậy! … Tuy Hàn Nguyệt sư đệ còn có biệt tài sử dụng nhạc khí nhưng nếu chỉ là chuyện học cầm khúc thì quá đơn giản, tất cả chúng ta đều có đủ tự tin cùng năng lực để phụ đạo và rèn luyện cho hai muội. Không cần thiết phải đến Phong Trúc nhờ vả Hàn Nguyệt sư đệ làm gì! “ – Thiên Hành sư huynh như trút bỏ được gánh nặng, nhẹ mỉm cười vui vẻ lên tiếng nói.
“ Đúng vậy! Hai muội cứ việc đem nhạc khí mà mình muốn học đến, chúng ta nhất định sẽ không làm hai muội thất vọng! “ – Mộ Chi sư huynh tự tin lên tiếng, cả người toát lên phong phạm của một văn sĩ nho nhã tài hoa.
“ Ta nghĩ Vân Hoa sư thúc đem hai muội ấy giao cho Hàn Nguyệt sư đệ là có lý do! … Các đệ còn nhớ trong trận tỷ thí để giành đóa Bích Liên ngàn năm cách đây mười năm, Hàn Nguyệt sư đệ đã làm như thế nào để đánh bại Mặc Thiên sư đệ, giành chiến thắng tưởng chừng như không tưởng đó hay không?“ – Tư Viễn sư huynh khẽ nhíu mi tâm, chậm rãi lên tiếng.
“ Mị thuật! “ – Tất cả các sư huynh cùng với vẻ mặt kinh hỉ như vừa mới nhớ ra chuyện gì rất đỗi kinh thiên động địa đồng thanh đáp lời.
“ Như thế nào mà hai đứa lại đi ngược với tự nhiên được như vậy hả? “ – Vân Hoa chân nhân híp mắt nhìn Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở cao giọng chất vấn.
Hồ Doanh Doanh không lên tiếng đáp lời mà chỉ đưa tay gãi đầu bộ dáng vô cùng rối rắm trước câu hỏi của Vân Hoa chân nhân còn Lưu Sở Sở mím môi thể hiện sự lực bất tòng tâm của bản thân.
“ … Đứa sở hữu phong linh căn đáng lẽ phải rất có khả năng thiên phú trong việc sử dụng các loại nhạc khí, còn cái đứa sở hữu băng linh căn đúng ra nên có một giọng hát trong trẻo mượt mà không phải hay sao??? … Hai đứa có phải đầu thai nhầm thân xác của nhau hay không vậy hả??? “
“ … Chắc không phải đâu ạ! “ – Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở lí nhí đáp lời.
Lưu Sở Sở rối rắm đưa mắt nhìn sang Hồ Doanh Doanh. Hồ Doanh Doanh nhìn cô rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Sáu tháng trời nay Vân Hoa nghĩa phụ dốc lòng đào tạo hai người bọn cô trở thành truyền nhân đời thứ nhất của Thừa Hoan Tông Phái tuy còn trong quá trình hoài thai nhưng hứa hẹn tiếng tăm sẽ rất vang dội trong Tu Tiên Giới vì có một vị chưởng môn nhân vô cùng kiệt xuất … nhưng hình như tạo hóa rất muốn trêu đùa Vân Hoa nghĩa phụ nên đã cho sở trường của hai cô hoàn toàn đi ngược với linh căn thiên phú của mình. Khi còn sống ở thế giới hiện đại, Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh được mệnh danh là hai hoa khôi của quân đoàn cứu hộ trên không. Hồ Doanh Doanh có giọng hát cực kỳ trong trẻo và cao vút còn Lưu Sở Sở chính là một nghệ sĩ có thể chơi được nhiều loại nhạc cụ khác nhau từ piano, ghi-ta, harmonica cho đến các loại trống. Những khi tham dự những cuộc thi văn nghệ giao lưu với các quân đoàn khác, Lưu Sở Sở chính là người ngồi đệm đàn để cho Hồ Doanh Doanh biểu diễn. Vì thế nên khi Vân Hoa chân nhân ôm giấc mộng nhìn thấy Lưu Sở Sở trở thành một nữ tử tu tiên sở hữu giọng ca trân bảo khuấy đảo nhân sinh còn Hồ Doanh Doanh tiêu sái tựa gió sương tay cầm sáo súc vui đùa cùng tuế nguyệt tan tành theo mây khói, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên không còn hào hứng vui vẻ.
“ Vân Hoa nghĩa phụ, con sẽ cố gắng tập luyện để sử dụng thành thạo các loại nhạc khí cùng vũ nghệ, người đừng tức giận nữa được không? “ – Hồ Doanh Doanh rón rén bước đến bên cạnh Vân Hoa chân nhân, lí nhí lên tiếng.
“ Con cũng sẽ cố gắng tập ca vũ, người đừng phiền muộn như vậy nữa mà! “ – Lưu Sở Sở dùng hai bàn tay múp míp nắm lấy ống tay áo của Vân Hoa chân nhân vừa nói vừa khẽ lay ống tay áo.
“ Được! Ta sẽ cho cả hai đứa thêm thời gian để luyện tập. Các sư huynh của hai con, người nào người nấy đều thể sử dụng nhuần nhuyễn một loại nhạc khí; hơn nữa còn có thể chuyển hóa âm thanh của nhạc khí thành vũ khí mang tính sát thương rất cao a. Tại sao cả hai đứa nhất quyết không chịu đi theo các sư huynh học hỏi cùng luyện tập hả? “ – Vân Hoa chân nhân đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử khả ái đang đứng trước mặt nghiêm giọng lên tiếng.
“ Ân!!! “ – Khuôn mặt bánh bao xinh xắn của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh như màu sắc trên da con tắc kè, hết đỏ lại xanh, hết xanh lại đỏ.
“ Đồ Hưng! Con hãy dẫn Doanh nhi và Sở nhi đến Phong Trúc gặp đại sư huynh Hàn Nguyệt rồi chuyển lời của ta: “ Trong vòng một tháng mà nó không làm cho Doanh nhi và Sở nhi tiến bộ, ta sẽ đích thân đến Phong Trúc thu hồi mấy cái lò luyện đan dược của nó! “
“ Đệ tử tuân lệnh! “ – Đồ Hưng sư huynh hít sâu một hơi mới chậm rãi lên tiếng.
***
“ Đồ Hưng sư huynh, Phong Trúc là nơi nào trong Tịnh Vân Tông của chúng ta vậy ạ? “
“ Còn Hàn Nguyệt sư huynh là vị sư huynh là ai vậy ạ? “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vừa bước đi bên cạnh Đồ Hưng vừa nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn tò mò lên tiếng hỏi.
“ Huynh ấy chính là đệ nhất mỹ nam trong Tịnh Vân Tông của chúng ta a! … Chỉ có điều tính tình không được tốt cho lắm … Ta nghĩ chuyện này nên bàn bạc với tất cả các sư huynh đệ a! … Lần này hai muội muốn lành lặn ra khỏi Phong Trúc thì nhất định phải năn nỉ Mặc Thiên sư huynh ra tay thủ hộ cho bằng được biết không? “ – Đồ Hưng nghiêm túc dặn dò.
“ Vâng ạ! “ – mặc dù Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh còn muốn hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến vị sư huynh tên gọi Hàn Nguyệt và mối quan hệ giữa Mặc Thiên sư và Hàn Nguyệt sư huynh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng lẫn bất an của Đồ Hưng sư huynh, cả hai cô quyết định giữ im lặng trước rồi từ từ tìm hiểu.
Buổi tối hôm ấy, một cuộc hội kiến nhanh chóng được diễn ra. Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở ngoan ngoãn vừa ngồi ăn bánh mai hoa hạnh nhân vừa hưng phấn dạt dào dỏng tai hóng chuyện.
“ Vân Hoa sư thúc không nói rõ đệ ấy phải làm cho Sở nhi và Doanh nhi tiến bộ về mặt nào sao? “ – Mặc Pháp sư huynh đưa mắt nhìn Đồ Hưng sư huynh trầm giọng hỏi.
“ Không có! Người chỉ nói đúng như những gì đệ vừa nói thôi! “ – Đồ Hưng sư huynh nghiêm túc xác quyết.
“ Hàn Nguyệt sư huynh là người không thích giao thiệp, quen sống biệt lập, ngoài thiên phú luyện đan dược ra huynh ấy đâu có ưu điểm nào đặc biệt mà Vân Hoa sư thúc lại đem cả Doanh nhi và Sở nhi giao cho huynh ấy như vậy a??? “ – Lưu Hoàng sư huynh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu suy nghĩ.
“ Đừng quên huynh ấy là quan môn đại đệ tử của Vân Hoa sư thúc; Vân Hoa sư thúc lựa chọn quan môn đệ tử chắc chắn phải có những ưu điểm nổi trội … hay chúng ta quả thật biết quá ít về vị Hàn Nguyệt sư huynh này a??? “ – Vị Thương sư huynh lắc đầu lên tiếng phản bác.
“ Doanh nhi - Sở nhi! Hai muội hãy đem đầu đuôi buổi học ngày hôm nay với Vân Hoa sư thúc kể lại tường tận cho chúng ta nghe xem! “ – Tư Viễn sư huynh đưa tay xoa đầu Hồ Doanh Doanh dịu giọng nói.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở tiu nghỉu như mèo cụt tai lí nhí kể lại toàn bộ những diễn biến của buổi học cho các sư huynh nghe một cách rõ ràng chi tiết nhưng cũng không quên giấu nhẹm đi cái nguyên nhân quan trọng nhất để hai cô không thể đi theo các vị sư huynh của mình học nghệ …
“ Thì ra là như vậy! … Tuy Hàn Nguyệt sư đệ còn có biệt tài sử dụng nhạc khí nhưng nếu chỉ là chuyện học cầm khúc thì quá đơn giản, tất cả chúng ta đều có đủ tự tin cùng năng lực để phụ đạo và rèn luyện cho hai muội. Không cần thiết phải đến Phong Trúc nhờ vả Hàn Nguyệt sư đệ làm gì! “ – Thiên Hành sư huynh như trút bỏ được gánh nặng, nhẹ mỉm cười vui vẻ lên tiếng nói.
“ Đúng vậy! Hai muội cứ việc đem nhạc khí mà mình muốn học đến, chúng ta nhất định sẽ không làm hai muội thất vọng! “ – Mộ Chi sư huynh tự tin lên tiếng, cả người toát lên phong phạm của một văn sĩ nho nhã tài hoa.
“ Ta nghĩ Vân Hoa sư thúc đem hai muội ấy giao cho Hàn Nguyệt sư đệ là có lý do! … Các đệ còn nhớ trong trận tỷ thí để giành đóa Bích Liên ngàn năm cách đây mười năm, Hàn Nguyệt sư đệ đã làm như thế nào để đánh bại Mặc Thiên sư đệ, giành chiến thắng tưởng chừng như không tưởng đó hay không?“ – Tư Viễn sư huynh khẽ nhíu mi tâm, chậm rãi lên tiếng.
“ Mị thuật! “ – Tất cả các sư huynh cùng với vẻ mặt kinh hỉ như vừa mới nhớ ra chuyện gì rất đỗi kinh thiên động địa đồng thanh đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.