Chương 2: Có thể tu tiên được sao?
Mỹ Ngọc 132
13/04/2017
Người vừa lên tiếng
là một đại hán thân hình lực lực lưỡng có bộ râu quai nón cùng ánh mắt
hắc bạch phân tường, tác phong khá trầm ổn. Vị đại hán kia sau khi lên
tiếng ngăn cản liền bước nhanh về hướng Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở
đang đứng, nhìn thấy hai tiểu hài tử cùng bộ dáng ngơ ngác lẫn sợ hãi,
trên nét mặt thoáng qua một tia thương cảm vội vàng cất giọng nói tiếp:
“ Lão Mã, lão Tô các người đừng manh động! … Hôm nay có một nhóm các vị tu sĩ vừa đi ngang qua trấn của chúng ta … nghe lão Tứ chạy vào trấn tri hô các ngài ấy cũng theo ta đến đây … hai đứa nhỏ này có phải là nữ quỷ hay không chúng ta sẽ sớm có câu trả lời! “ – nói xong khẽ đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử trước mặt rồi nhanh chóng xoay người hướng về phía cửa miếu cung kính nghiêng người chào đón một nhóm người vừa xuất hiện.
Nhóm người vừa đến vỏn vẹn chỉ có ba người, dẫn đầu là một lão nhân gia tuổi ngoài lục tuần trên người mặc một bộ áo màu trắng cùng chiếc quần xanh dài chấm gót chân, chân mang đôi giày bằng vải trắng, trên tay áo và vạt áo thêu những áng tường vân màu vàng tinh xảo lúc ẩn lúc hiện, khí độ bất phàm. Hai người thanh niên đứng bên cạnh ông tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn đạo mạo, trên người họ cũng mặc áo trắng quần xanh nhưng trên y phục không có những áng mây tinh tế như lão nhân gia đi đầu mà chỉ thêu những hoa văn đơn giản màu bạc.
Lão nhân gia đi đầu đưa mắt nhìn hai tiểu nha đầu đang đứng, tinh tế đánh giá rồi nhẹ vuốt chòm râu bạc chậm rãi lên tiếng nói trước những cặp mắt kính sợ lẫn chờ mong của nhóm dân làng:
“ Hai tiểu nha đầu các ngươi đến đây cho ta kiểm tra một chút! “ – nói xong ông nhìn hai tiểu hài tử mỉm cười động viên rồi xếp chân ngồi xuống nền đất chờ đợi hai cô tiến đến.
Hai gã nông phu hung hãn và vị đại hán vẫn đứng bên cạnh Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh nhìn thấy vẻ mặt hiền từ của ông khi nở nụ cười thì nhíu mày lộ vẻ khó hiểu, một số khác chỉ nghe giọng ông nói mà không nhìn được dáng vẻ của ông lúc này lại nín thở chờ đợi câu trả lời.
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh trao cho nhau một ánh mắt sau đó cả hai chậm rãi bước đến chỗ ông đang ngồi rồi nhẹ nhàng chìa tay ra.
Lão chân nhân đón lấy cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Lưu Sở Sở, bàn tay ông nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của cô rồi nhắm mắt yên lặng giống như đang tĩnh tọa. Lưu Sở Sở cũng yên lặng, cô cảm nhận được một luồng khí ấm áp đang dần dần xuyên qua làn da của mình rồi hòa vào trong cơ thể.
“ Ân! … Ngươi là biến dị thủy thuộc tính, băng linh căn!!! “
Trên mặt vị lão nhân hiện ra sự khiếp đảm không hề che giấu.
Lão chân nhân kiểm tra linh căn của Lưu Sở Sở xong trong lòng chợt khả kinh, nhưng ngay sau đó lộ ra sắc mặt đại hỉ.
Không ngờ lần xuống núi này lại có cơ duyên lớn đến như vậy! Có một biến dị thủy thuộc tính, băng linh căn làm đệ tử há có thể không vui sướng?
“ … Tiên nhân ơi, linh căn là gì vậy? … “ – Hồ Doanh Doanh nãy giờ đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của đồng bọn cùng biểu cảm vui sướng như vừa trúng xổ số giải độc đắc của lão nhân gia nào đó liền không nén được cất tiếng hỏi.
Lưu Sở Sở ngẩn ngơ, cô vốn là người sống ở thời hiện đại, mặc dù cô cùng Doanh Doanh đã học qua lịch sử mà biết rằng tu tiên bắt nguồn từ Đạo Giáo, khái niệm tu tiên chỉ tồn tại ở Trung Hoa Đại Lục cùng vô vàn những điển tích và điển cố nhắc đến vấn đề này nhưng vẫn không tài nào hiểu được cái gọi là linh căn thật chất là gì? Hồ Doanh Doanh trong lòng cũng có muôn vàn tò mò: ngày xưa Tần Thủy Hoàng sai người đi khắp thiên hạ tìm kiếm phương thuốc trường sinh và phương pháp tu tiên không lẽ thật sự là có cơ sở hay sao???
Lão chân nhân cố kiềm nén kích động trong lòng, không vội giải thích cho hai tiểu hài tử này hiểu mà quay sang nhìn Hồ Doanh Doanh:
“ Tiểu nha đầu, đến lượt ngươi rồi! “
Hồ Doanh Doanh khẽ mím môi rồi lại chìa cánh tay của mình ra để ông kiểm tra. Thêm một lần nữa bàn tay của lão chân nhân đặt trên cổ tay của Hồ Doanh Doanh lại khẽ run run sau đó ánh mắt như tỏa ra ánh hào quang, giọng nói không kiềm được sự kích động:
“ … Là biến dị mộc thuộc tính, phong linh căn a! … Lão Thiên Gia ơi, hôm nay ta lại có hạnh ngộ lớn đến mức này sao??? “
Cảm thán xong ông lập tức thay đổi tư thế nửa quỳ nửa ngồi, dang rộng hai cánh tay ôm Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vào lòng rồi quay sang nhìn hai nam thanh niên vẫn cung kính đứng đợi lệnh ở phía sau cất lời:
“ Chuyện ở đây giao lại cho các ngươi! … Ta đem hai tiểu bảo bối này về Tịnh Vân Tông trước! “ – Dứt lời ông lập tức đứng lên, hai cánh tay nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh dẫn hai cô bước nhanh ra hướng cửa miếu trước những cặp mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu của tất cả những người trong miếu ngoại trừ hai nam thanh niên đi cùng ông.
Lão chân nhân nắm tay của hai cô đi thẳng một đường ra khỏi ngôi miếu hoang, bọn họ đi đến một cánh đồng lúa đang mùa trổ bông mới dừng lại. Lúc này lão chân nhân đưa tay bắt quyết xuất ra một đám mây lớn trước bốn đồng tử được hai chủ nhân của chúng vận dụng hết công lực mở to hết cỡ để nghiêm cẩn quan sát và tiếp thu.
“ … Có … có … có thể làm được chuyện hoang tưởng như vậy thật á??? “
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh kinh ngạc đến mức rụng rời tay chân – “ Hai cô thật sự đã lọt vào cái thế giới hoang đường quái quỷ nào vậy hả???? “
“ Lão Mã, lão Tô các người đừng manh động! … Hôm nay có một nhóm các vị tu sĩ vừa đi ngang qua trấn của chúng ta … nghe lão Tứ chạy vào trấn tri hô các ngài ấy cũng theo ta đến đây … hai đứa nhỏ này có phải là nữ quỷ hay không chúng ta sẽ sớm có câu trả lời! “ – nói xong khẽ đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử trước mặt rồi nhanh chóng xoay người hướng về phía cửa miếu cung kính nghiêng người chào đón một nhóm người vừa xuất hiện.
Nhóm người vừa đến vỏn vẹn chỉ có ba người, dẫn đầu là một lão nhân gia tuổi ngoài lục tuần trên người mặc một bộ áo màu trắng cùng chiếc quần xanh dài chấm gót chân, chân mang đôi giày bằng vải trắng, trên tay áo và vạt áo thêu những áng tường vân màu vàng tinh xảo lúc ẩn lúc hiện, khí độ bất phàm. Hai người thanh niên đứng bên cạnh ông tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn đạo mạo, trên người họ cũng mặc áo trắng quần xanh nhưng trên y phục không có những áng mây tinh tế như lão nhân gia đi đầu mà chỉ thêu những hoa văn đơn giản màu bạc.
Lão nhân gia đi đầu đưa mắt nhìn hai tiểu nha đầu đang đứng, tinh tế đánh giá rồi nhẹ vuốt chòm râu bạc chậm rãi lên tiếng nói trước những cặp mắt kính sợ lẫn chờ mong của nhóm dân làng:
“ Hai tiểu nha đầu các ngươi đến đây cho ta kiểm tra một chút! “ – nói xong ông nhìn hai tiểu hài tử mỉm cười động viên rồi xếp chân ngồi xuống nền đất chờ đợi hai cô tiến đến.
Hai gã nông phu hung hãn và vị đại hán vẫn đứng bên cạnh Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh nhìn thấy vẻ mặt hiền từ của ông khi nở nụ cười thì nhíu mày lộ vẻ khó hiểu, một số khác chỉ nghe giọng ông nói mà không nhìn được dáng vẻ của ông lúc này lại nín thở chờ đợi câu trả lời.
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh trao cho nhau một ánh mắt sau đó cả hai chậm rãi bước đến chỗ ông đang ngồi rồi nhẹ nhàng chìa tay ra.
Lão chân nhân đón lấy cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Lưu Sở Sở, bàn tay ông nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của cô rồi nhắm mắt yên lặng giống như đang tĩnh tọa. Lưu Sở Sở cũng yên lặng, cô cảm nhận được một luồng khí ấm áp đang dần dần xuyên qua làn da của mình rồi hòa vào trong cơ thể.
“ Ân! … Ngươi là biến dị thủy thuộc tính, băng linh căn!!! “
Trên mặt vị lão nhân hiện ra sự khiếp đảm không hề che giấu.
Lão chân nhân kiểm tra linh căn của Lưu Sở Sở xong trong lòng chợt khả kinh, nhưng ngay sau đó lộ ra sắc mặt đại hỉ.
Không ngờ lần xuống núi này lại có cơ duyên lớn đến như vậy! Có một biến dị thủy thuộc tính, băng linh căn làm đệ tử há có thể không vui sướng?
“ … Tiên nhân ơi, linh căn là gì vậy? … “ – Hồ Doanh Doanh nãy giờ đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của đồng bọn cùng biểu cảm vui sướng như vừa trúng xổ số giải độc đắc của lão nhân gia nào đó liền không nén được cất tiếng hỏi.
Lưu Sở Sở ngẩn ngơ, cô vốn là người sống ở thời hiện đại, mặc dù cô cùng Doanh Doanh đã học qua lịch sử mà biết rằng tu tiên bắt nguồn từ Đạo Giáo, khái niệm tu tiên chỉ tồn tại ở Trung Hoa Đại Lục cùng vô vàn những điển tích và điển cố nhắc đến vấn đề này nhưng vẫn không tài nào hiểu được cái gọi là linh căn thật chất là gì? Hồ Doanh Doanh trong lòng cũng có muôn vàn tò mò: ngày xưa Tần Thủy Hoàng sai người đi khắp thiên hạ tìm kiếm phương thuốc trường sinh và phương pháp tu tiên không lẽ thật sự là có cơ sở hay sao???
Lão chân nhân cố kiềm nén kích động trong lòng, không vội giải thích cho hai tiểu hài tử này hiểu mà quay sang nhìn Hồ Doanh Doanh:
“ Tiểu nha đầu, đến lượt ngươi rồi! “
Hồ Doanh Doanh khẽ mím môi rồi lại chìa cánh tay của mình ra để ông kiểm tra. Thêm một lần nữa bàn tay của lão chân nhân đặt trên cổ tay của Hồ Doanh Doanh lại khẽ run run sau đó ánh mắt như tỏa ra ánh hào quang, giọng nói không kiềm được sự kích động:
“ … Là biến dị mộc thuộc tính, phong linh căn a! … Lão Thiên Gia ơi, hôm nay ta lại có hạnh ngộ lớn đến mức này sao??? “
Cảm thán xong ông lập tức thay đổi tư thế nửa quỳ nửa ngồi, dang rộng hai cánh tay ôm Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vào lòng rồi quay sang nhìn hai nam thanh niên vẫn cung kính đứng đợi lệnh ở phía sau cất lời:
“ Chuyện ở đây giao lại cho các ngươi! … Ta đem hai tiểu bảo bối này về Tịnh Vân Tông trước! “ – Dứt lời ông lập tức đứng lên, hai cánh tay nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh dẫn hai cô bước nhanh ra hướng cửa miếu trước những cặp mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu của tất cả những người trong miếu ngoại trừ hai nam thanh niên đi cùng ông.
Lão chân nhân nắm tay của hai cô đi thẳng một đường ra khỏi ngôi miếu hoang, bọn họ đi đến một cánh đồng lúa đang mùa trổ bông mới dừng lại. Lúc này lão chân nhân đưa tay bắt quyết xuất ra một đám mây lớn trước bốn đồng tử được hai chủ nhân của chúng vận dụng hết công lực mở to hết cỡ để nghiêm cẩn quan sát và tiếp thu.
“ … Có … có … có thể làm được chuyện hoang tưởng như vậy thật á??? “
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh kinh ngạc đến mức rụng rời tay chân – “ Hai cô thật sự đã lọt vào cái thế giới hoang đường quái quỷ nào vậy hả???? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.