Chương 20: Buôn người (2)
Trần Tiêu Lạc
05/05/2024
Tiếng phá cửa hầm ngày càng lớn
Vương Lập Tân vác balo tiền trên vai đứng trước cửa đường hầm thông ra bờ biển, từ trong túi lấy ra một cái zippo bắt đầu đánh lữa
Giây phút những người ở đây đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ chết ở nơi này
Phác Tư Hạ từ lâu đã tự mình cởi trói dùng chút hơi sức cuối cùng đứng dậy
Chiếc zippo quăng đến chưa kịp rơi xuống đất đã bị đá bay ngược về, rơi vào trong đường hầm thoát hiểm
May mắn không rơi vào nơi có xăng, cánh cửa xuống hầm cũng được phá xong Sa Hàn cùng đội đặc nhiệm bắt đầu tràn xuống
Cô giơ súng lục trên tay bắn liên tiếp vào sợi dây thừng cùng hệ thống bánh răng, cánh cửa sắt nặng nề rơi tự do xuống, lối thoát hiểm còn lại của bọn chúng đã bị chặn
Vương Lập Tân cùng đồng bọn vẫn cứng đầu chống chế nhưng rất nhanh súng của hắn bị đá bay khỏi tay, sau khi bị hàng loạt cú đánh tác động vào bên hong xường liền ngã ra đất máu tươi trong miệng bắt đầu ọc ra
Cổ tay nhanh chống bị còng sắt tra vào.
Sa Hàn chạy nhanh về phía những nạn nhân đang hoảng sợ kia, phía cuối tầng hầm kính không lỗ thông gió mùi hắc của xăng lập tức xọc lên mũi làm cô cảm thấy hơi khó thở
Liên tục đảo mắt muốn tìm người nhưng không nhìn thấy, mãi cho đến khi nhìn về phía bên trong gốc tường
Phác Tư Hạ trên người bê bết máu nằm co ro trên sàn lạnh, thấy được cảnh tượng trước mắt tay Sa Hàn lập tức buôn lỏng làm khẩu súng rơi luôn xuống đất
Chạy nhào về phía nàng toàn thân run rẩy
Tại sao lúc nào cũng như vậy nữ nhân đáng hận này tại sao lúc nào cũng thích chơi đùa với mạng sống của chính mình như thế.
Ôm vai người đang bất động đỡ lên cao hơn để nàng tựa vào người mình, bàn tay run rẩy che lại vết thương đang rỉ máu kia
“ Tư Hạ... tôi...đến muộn rồi “ Sa Hàn cuối đầu xuống trán của hai người dần dần kề sát nhau
Nàng vẫn chưa bất tĩnh nhịp thở yếu ớt từ từ mở mắt, đáy mắt như có một tầng sương bao phủ nhưng vẫn cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt
Lúc ngượng dậy dùng hết sức đá chiếc zippo kia xong nàng đã không còn cầm cự nổi, sức mạnh ý chí cố gắng giữ mình không ngất đi, Phác Tư Hạ không dám tưởng tượng nếu nàng mất đi ý thức những con người tội nghiệp này sẽ phải làm thế nào
Ai sẽ bảo vệ họ?
Bây giờ mọi chuyện đã xong, nàng đã cảm nhận được sự an toàn rồi, Phác Tư Hạ đưa tay chạm vào những giọt nước mắt trên mặt người kia, khóe miệng câu lên cười mĩm một cái trước khi ngất lịm đi
Không muộn, đến là tốt rồi.
Đã hoàn thành công tác giải cứu, những nạn nhân được đưa ra khỏi hầm an toàn, ngoài đội đặc nhiệm ra cả đoàn đội của Phác Tư Hạ điều bị thương nhưng may mắn không có thương vong.
Đinh Uyển Đồng tuy được đưa ra ngoài an toàn nhưng lúc nảy khói từ quả bom tỏa ra nồng nặc ở cự li gần, đến bây giờ vẫn sặc ho liên tục
Thẹn quá hóa giận hướng về Ảnh Quân cùng Mạc Hi Văn liên tục mắng chửi
“ CMN có tiếp viện sao không nói sớm báo hại tôi phải chật vật như vậy”
“Còn cô nữa trao đổi vị trí qua bộ đàm là được rồi còn quăng bom có bom khói thì hay lắm chắc “
...
Không ai có thể dùng từ ngữ để thuật rõ lại được lúc đó Đinh Uyển Đồng đã mắng người nặng nề tới cỡ nào, chỉ còn nhớ Mạc Hi Văn ngày thường miệng mồm lanh lợi nhưng khi bị nàng mắng chỉ có thể ngậm miệng cười trừ
- ------------------------------
Phác Tư Hạ cùng những người bị thương nhanh chống được đưa lên thuyền
Đội y tế theo cùng đã chờ sẵn ở đó, trong cơn mê mang Phác Tư Hạ vẫn có thể cảm nhận được những người xung quanh đang cuốn cuồng lên vì mình
Sa Hàn là người mất kiên nhẫn nhất mắt dán vào màng hình máy điện tâm đồ “ Nhịp tim lại giảm rồi cô ấy có trụ được đến lúc tới bệnh viện không”
“ Hiện tại là mất máu cấp độ một nếu cầm được máu sẽ không có gì đáng ngại” một bác sĩ trả lời
“ Máu trên cổ tay vẫn chưa ngừng chảy đâu “ một người bác sĩ lớn tuổi khác nhìn vào tấm băng gạt không ngừng rỉ máu trên cổ tay nàng lên tiếng
“ Cô ấy có tiền sử bị rối loạn đông máu không?” ông quay sang hỏi Sa Hàn
Nhưng...
Cô không biết, không biết gì cả.
Sa Hàn cầm lên bàn tay mềm mại của nàng nắm thật chặc thành thật lắc đầu “ Tôi không biết”
Ông ấy nhìn bộ dạng chật vật của Sa Hàn nhịn không được nói vài lời trấn an “ Được rồi bây giờ sẽ tiến hành tiêm tiểu cầu, chờ máu trên miệng vết thương đông lại thì không còn gì đáng ngại nữa, tôi đã liên lạc với bệnh viện xe cứu thương cũng chờ sẵn ở điểm hẹn rồi”
Phác Tư Hạ cảm thấy đầu ốc phi thường đau nhứt còn có cảm giác buồn nôn dữ dội, nàng lay nhẹ bàn tay đang siết lấy tay mình
Sa Hàn liền vội vàng cuối người xuống gần nàng hơn nhỏ giọng trấn an
“ Em đừng sợ, sẽ không sao... sẽ không sao hết”
“ Không muốn đi bệnh viện, tôi muốn về... về nhà” Phác Tư Hạ thều thào cố gắng nói từng chữ âm lượng chỉ đủ một mình cô nghe
Sa Hàn không do dự đồng ý với nàng bây giờ nàng có đưa ra yêu cầu gì cô cũng sẽ đồng ý
“ Được... chị đưa em về nhà, về nhà của chúng ta”
Sau khi cầm máu thành công, cô thật sự đưa nàng về nhà những người bác sĩ đó cũng náng lại đến khi cơn nguy hiểm của nàng qua đi
Phác Tư Hạ hôn mê liên tiếp hai ngày, trong giấc ngủ liên tục mơ thấy những chuyện lạ lùng nhưng không thể tự mình thức dậy
Đến buổi sáng ngày thứ ba nàng mới có thể miễn cưỡng mở mắt, trong vô thức với tay tìm điện thoại liền phát tin nhắn cho các đồng đội
Nhưng không một ai hồi âm.
Phác Tư Hạ tháo mũi kim ra khỏi tĩnh mạch, quăng đi đống dây nhợ đang quấn trên cổ tay loạng choạng bước xuống giường nàng muốn đi tìm Ảnh Quân cùng Uyển Đồng
Vừa cầm áo khoác lên định mặc vào liền nghe thấy một giọng băng lãnh truyền đến
“Em muốn đi đâu?”
Mặt Sa Hàn lạnh tanh từ phía sau nhìn chầm chầm vào nàng
Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên sau khoản thời gian nàng trốn tránh cô, mới hai tháng không gặp Sa Hàn vậy mà lại hốc hác hơn trước, trong chuyện này hơn phân nữa lý do là vì nàng
Trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy
Nàng không dám nhìn thẳng vào cô quay người tiếp tục đi về phía cửa, giọng nói so với thường ngày cũng nhỏ hơn một phần
“ Đi hỏi thăm xem mọi người thế nào rồi”
* Rầmmm*
Sa Hàn chắn trước mặt nàng với tay đống cửa lại
“ Không cần bận tâm bọn họ, em lo cho mình trước đi” nàng vừa tỉnh lại bản thân cũng không màng đến liền muốn chạy đi lo cho người khác, Sa Hàn nổi nóng giọng điệu khi nói đầy sự khích tướng
Đây là lần đầu tiên Sa Hàn nói chuyện như vậy với nàng, hành động vừa rồi thành công châm lên một ngòi nổ Phác Tư Hạ cảm thấy máu nóng đã lang ra khắp người, lập tức lớn giọng cải lại
“ Mặc kệ tôi, không phiền chị lo” nói xong lại hung hăng muốn đẩy cửa ra ngoài
Nhưng một lần nữa bị chặn lại.
Câu nói của nàng làm mặt cô chuyển sắc liên tục từ đỏ sang tím, Sa Hàn nắm lấy cánh tay không bị thương của nàng kéo mạnh về ép buộc nàng đối mặt với mình mất bình tĩnh lớn giọng
“ Ha không phiền tôi lo “
“ Tôi không lo cũng được nhưng em còn định bốc đồng như vậy tới khi nào? em nghĩ có thể tự mình làm mọi chuyện sao? nếu tôi đến không kịp giờ này em còn đứng được ở đây sao? nhìn đồng đội của em bây giờ xem có ai không bị thương không? “
Nói một câu liền tiến gần thêm một bước, Phác Tư Hạ cũng không ngừng lui về sau
“ Nếu không giống như dự tính người cứu không được mạng em cũng không giữ được thì tính thế nào?”
Càng nói càng lớn tiếng hai tay nắm chặc vai nàng lay mạnh
“ Trả lời”
“ Phác Tư Hạ trả lời đi”
Đứng trước những lời chất vấn liên tục của Sa Hàn, nàng một câu cũng không thể mở miệng
Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng nấc nghẹn
Sa Hàn ngay lập tức thấy chột dạ khi nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia không biết trừ khi nào đã đỏ hoe ngấn nước, chủ nhân của nó vẫn quật cường đứng bất động trừng mắt nhìn mình
Nàng nén giận, tiếng nấc ngày càng lớn hơn, nước mắt liên tục rơi xuống nhưng nhất quyết không chịu khóc thành tiếng
Nàng khóc rồi, khuôn mặt mếu máo uất ức đã đẫm lệ
Cảnh vật xung quanh như phai mờ đi, Sa Hàn chỉ đặc mỗi một mình nàng trong mắt tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm của nàng, tim nhói lên từng cơn đưa tay kéo nàng ôm sát vào lòng, lực tay siết càng chặc vùi mặt vào cổ nàng tức giận đến bật khóc
“Phác Tư Hạ em thật tàn nhẫn “
Nữ nhân này sau hai tháng lặng mất tâm, đến khi gặp được nàng lại trong tình trạng bất tỉnh nằm co ro trên mặt sàn lạnh đã vậy thân thể còn bê bết máu
Lúc đó cô thật nghĩ rằng bản thân đã đến muộn, vĩnh viễn mất đi nàng rồi
Phác Tư Hạ cảm nhận bả vai người đang ôm nàng rung lên ngày càng mạnh hơn, tiếng khóc của Sa Hàn cũng ngày càng thương tâm
Các nàng ôm nhau một hồi lâu Sa Hàn rốt cuộc chịu tách ra
Tay nhẹ nhàng gạt nước mắt cho nàng, Phác Tư Hạ cả giận trừng mắt hờn dỗi nhìn người trước mặt nhưng cũng không phản kháng
Cho tới khi đôi môi mình bị một đôi môi mềm mại dán lên.
Khác với nụ hôn dồn dập lần trước Sa Hàn rất nhẹ nhàng, Phác Tư Hạ vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi, hôn được một chút liền xoay đầu sang một bên không cho hôn nữa
Hai tay mềm mại áp vào hai bên má nhẹ nhàng xoay nàng về phía mình, cô kiêng nhẫn mút đôi môi mềm kia nếm luôn vị mặn đắng của những giọt nước mắt nàng rơi xuống lúc nảy, từng chút từng chút một lôi kéo nàng vào cuộc chơi do chính mình làm chủ
Kiên nhẫn hôn nàng đến khi nàng chịu đáp lại, đến khi đôi mắt xinh đẹp kia bị nhiễm một tầng sương dần dần khép lại, đến khi tay ngoan ngoãn vòng lên ôm chặt cổ mình.
Tiếng đánh lưỡi mất kiểm soát vang lên ngày càng lớn, Sa Hàn quay lại đúng bản chất của mình ép nàng vào vách tường mạnh mẽ chiếm đoạt
Phác Tư Hạ không đuổi theo kịp tốc độ sấm rền gió cuốn kia nhưng vẫn nhất quyết không chào thua yếu ớt đáp trả
Hai nữ nhân ngã lại lên giường, tay Sa Hàn không an phận đưa luôn vào trong áo nàng liên tục chạy loạn
Cẩn thận đặc cánh tay bị thương của nàng lên trên, tỉ mỉ cởi luôn áo người bên dưới, cô hôn từng ngóc ngách trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng liếm láp từng nơi một.
Sa Hàn đang thưởng thức báu vật của mình
Thân nhiệt phát hỏa hơi thở nặng nề, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay to lớn bóp trọn lấy ngọn núi trước ngực nàng
Ngón tay thon dài thành công xen vào giữa hai cánh hoa đánh sâu vào tầng thịt bên trong, người dưới thân lập tức cong người lên ngửa đầu ra sau
Sa Hàn đột ngột nâng Phác Tư Hạ ngồi lên người mình trong lúc hai ngón tay vẫn vùi sâu bên trong làm nàng không ngừng thở dóc
Càng muốn trốn đi những ngón tay kia lại ác ý cong lên liên tục đánh sâu vào điểm nhạy cảm, bên trong co rút dữ dội nàng vùng vẫy muốn thoát eo lập tức bị ôm lấy ấn nàng vào lại vị trí cũ
Huyệt nhỏ bị ép hạ xuống một lần nữa ngậm lấy dị vật
Những ngón tay bên dưới liên tục đâm lên nàng ngục đầu lên vai cô gấp gáp hít thở, mỗi lần Phác Tư Hạ muốn tránh đi, tay Sa Hàn lại dùng lực ôm nàng sau đó lại ấn nàng trở xuống
Cuối cùng dứt khoác cố định luôn thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nhấn chìm nàng trong từng đợt sóng tình vô tận, Phác Tư Hạ bị đâm rên loạn liên tục cầu xin cô dừng lại nhưng người kia chẳng những không ngừng mà chuyển động tay bên dưới lại còn tàn nhẫn hơn
Nàng bị ôm chặc toàn thân không thể di chuyển được chỉ có thể ở một chỗ liên tục run rẩy tiếng rên cũng ngày càng lớn lên giải phóng bớt đi phần nào những cơn cực khoái đang lũ lượt kéo tới kia
Sa Hàn không ngừng nói ra những lời lẽ xấu hổ kích thích nàng, trong cơn mê loạn lời qua tai liền bay đi mất nhưng nàng vẫn có thể nhớ được câu nói Sa Hàn thì thầm vào tai mình trước khi thân thể vô lực thiếp đi
“ Tư Hạ chúng ta ở bên nhau đi được không?”
************ (Bi) Kịch ngắn************
Tiểu Hàn: “ Tư Hạ à có được không”
Phác Tư Hạ: “ Không” -_-
Vương Lập Tân vác balo tiền trên vai đứng trước cửa đường hầm thông ra bờ biển, từ trong túi lấy ra một cái zippo bắt đầu đánh lữa
Giây phút những người ở đây đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ chết ở nơi này
Phác Tư Hạ từ lâu đã tự mình cởi trói dùng chút hơi sức cuối cùng đứng dậy
Chiếc zippo quăng đến chưa kịp rơi xuống đất đã bị đá bay ngược về, rơi vào trong đường hầm thoát hiểm
May mắn không rơi vào nơi có xăng, cánh cửa xuống hầm cũng được phá xong Sa Hàn cùng đội đặc nhiệm bắt đầu tràn xuống
Cô giơ súng lục trên tay bắn liên tiếp vào sợi dây thừng cùng hệ thống bánh răng, cánh cửa sắt nặng nề rơi tự do xuống, lối thoát hiểm còn lại của bọn chúng đã bị chặn
Vương Lập Tân cùng đồng bọn vẫn cứng đầu chống chế nhưng rất nhanh súng của hắn bị đá bay khỏi tay, sau khi bị hàng loạt cú đánh tác động vào bên hong xường liền ngã ra đất máu tươi trong miệng bắt đầu ọc ra
Cổ tay nhanh chống bị còng sắt tra vào.
Sa Hàn chạy nhanh về phía những nạn nhân đang hoảng sợ kia, phía cuối tầng hầm kính không lỗ thông gió mùi hắc của xăng lập tức xọc lên mũi làm cô cảm thấy hơi khó thở
Liên tục đảo mắt muốn tìm người nhưng không nhìn thấy, mãi cho đến khi nhìn về phía bên trong gốc tường
Phác Tư Hạ trên người bê bết máu nằm co ro trên sàn lạnh, thấy được cảnh tượng trước mắt tay Sa Hàn lập tức buôn lỏng làm khẩu súng rơi luôn xuống đất
Chạy nhào về phía nàng toàn thân run rẩy
Tại sao lúc nào cũng như vậy nữ nhân đáng hận này tại sao lúc nào cũng thích chơi đùa với mạng sống của chính mình như thế.
Ôm vai người đang bất động đỡ lên cao hơn để nàng tựa vào người mình, bàn tay run rẩy che lại vết thương đang rỉ máu kia
“ Tư Hạ... tôi...đến muộn rồi “ Sa Hàn cuối đầu xuống trán của hai người dần dần kề sát nhau
Nàng vẫn chưa bất tĩnh nhịp thở yếu ớt từ từ mở mắt, đáy mắt như có một tầng sương bao phủ nhưng vẫn cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt
Lúc ngượng dậy dùng hết sức đá chiếc zippo kia xong nàng đã không còn cầm cự nổi, sức mạnh ý chí cố gắng giữ mình không ngất đi, Phác Tư Hạ không dám tưởng tượng nếu nàng mất đi ý thức những con người tội nghiệp này sẽ phải làm thế nào
Ai sẽ bảo vệ họ?
Bây giờ mọi chuyện đã xong, nàng đã cảm nhận được sự an toàn rồi, Phác Tư Hạ đưa tay chạm vào những giọt nước mắt trên mặt người kia, khóe miệng câu lên cười mĩm một cái trước khi ngất lịm đi
Không muộn, đến là tốt rồi.
Đã hoàn thành công tác giải cứu, những nạn nhân được đưa ra khỏi hầm an toàn, ngoài đội đặc nhiệm ra cả đoàn đội của Phác Tư Hạ điều bị thương nhưng may mắn không có thương vong.
Đinh Uyển Đồng tuy được đưa ra ngoài an toàn nhưng lúc nảy khói từ quả bom tỏa ra nồng nặc ở cự li gần, đến bây giờ vẫn sặc ho liên tục
Thẹn quá hóa giận hướng về Ảnh Quân cùng Mạc Hi Văn liên tục mắng chửi
“ CMN có tiếp viện sao không nói sớm báo hại tôi phải chật vật như vậy”
“Còn cô nữa trao đổi vị trí qua bộ đàm là được rồi còn quăng bom có bom khói thì hay lắm chắc “
...
Không ai có thể dùng từ ngữ để thuật rõ lại được lúc đó Đinh Uyển Đồng đã mắng người nặng nề tới cỡ nào, chỉ còn nhớ Mạc Hi Văn ngày thường miệng mồm lanh lợi nhưng khi bị nàng mắng chỉ có thể ngậm miệng cười trừ
- ------------------------------
Phác Tư Hạ cùng những người bị thương nhanh chống được đưa lên thuyền
Đội y tế theo cùng đã chờ sẵn ở đó, trong cơn mê mang Phác Tư Hạ vẫn có thể cảm nhận được những người xung quanh đang cuốn cuồng lên vì mình
Sa Hàn là người mất kiên nhẫn nhất mắt dán vào màng hình máy điện tâm đồ “ Nhịp tim lại giảm rồi cô ấy có trụ được đến lúc tới bệnh viện không”
“ Hiện tại là mất máu cấp độ một nếu cầm được máu sẽ không có gì đáng ngại” một bác sĩ trả lời
“ Máu trên cổ tay vẫn chưa ngừng chảy đâu “ một người bác sĩ lớn tuổi khác nhìn vào tấm băng gạt không ngừng rỉ máu trên cổ tay nàng lên tiếng
“ Cô ấy có tiền sử bị rối loạn đông máu không?” ông quay sang hỏi Sa Hàn
Nhưng...
Cô không biết, không biết gì cả.
Sa Hàn cầm lên bàn tay mềm mại của nàng nắm thật chặc thành thật lắc đầu “ Tôi không biết”
Ông ấy nhìn bộ dạng chật vật của Sa Hàn nhịn không được nói vài lời trấn an “ Được rồi bây giờ sẽ tiến hành tiêm tiểu cầu, chờ máu trên miệng vết thương đông lại thì không còn gì đáng ngại nữa, tôi đã liên lạc với bệnh viện xe cứu thương cũng chờ sẵn ở điểm hẹn rồi”
Phác Tư Hạ cảm thấy đầu ốc phi thường đau nhứt còn có cảm giác buồn nôn dữ dội, nàng lay nhẹ bàn tay đang siết lấy tay mình
Sa Hàn liền vội vàng cuối người xuống gần nàng hơn nhỏ giọng trấn an
“ Em đừng sợ, sẽ không sao... sẽ không sao hết”
“ Không muốn đi bệnh viện, tôi muốn về... về nhà” Phác Tư Hạ thều thào cố gắng nói từng chữ âm lượng chỉ đủ một mình cô nghe
Sa Hàn không do dự đồng ý với nàng bây giờ nàng có đưa ra yêu cầu gì cô cũng sẽ đồng ý
“ Được... chị đưa em về nhà, về nhà của chúng ta”
Sau khi cầm máu thành công, cô thật sự đưa nàng về nhà những người bác sĩ đó cũng náng lại đến khi cơn nguy hiểm của nàng qua đi
Phác Tư Hạ hôn mê liên tiếp hai ngày, trong giấc ngủ liên tục mơ thấy những chuyện lạ lùng nhưng không thể tự mình thức dậy
Đến buổi sáng ngày thứ ba nàng mới có thể miễn cưỡng mở mắt, trong vô thức với tay tìm điện thoại liền phát tin nhắn cho các đồng đội
Nhưng không một ai hồi âm.
Phác Tư Hạ tháo mũi kim ra khỏi tĩnh mạch, quăng đi đống dây nhợ đang quấn trên cổ tay loạng choạng bước xuống giường nàng muốn đi tìm Ảnh Quân cùng Uyển Đồng
Vừa cầm áo khoác lên định mặc vào liền nghe thấy một giọng băng lãnh truyền đến
“Em muốn đi đâu?”
Mặt Sa Hàn lạnh tanh từ phía sau nhìn chầm chầm vào nàng
Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên sau khoản thời gian nàng trốn tránh cô, mới hai tháng không gặp Sa Hàn vậy mà lại hốc hác hơn trước, trong chuyện này hơn phân nữa lý do là vì nàng
Trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy
Nàng không dám nhìn thẳng vào cô quay người tiếp tục đi về phía cửa, giọng nói so với thường ngày cũng nhỏ hơn một phần
“ Đi hỏi thăm xem mọi người thế nào rồi”
* Rầmmm*
Sa Hàn chắn trước mặt nàng với tay đống cửa lại
“ Không cần bận tâm bọn họ, em lo cho mình trước đi” nàng vừa tỉnh lại bản thân cũng không màng đến liền muốn chạy đi lo cho người khác, Sa Hàn nổi nóng giọng điệu khi nói đầy sự khích tướng
Đây là lần đầu tiên Sa Hàn nói chuyện như vậy với nàng, hành động vừa rồi thành công châm lên một ngòi nổ Phác Tư Hạ cảm thấy máu nóng đã lang ra khắp người, lập tức lớn giọng cải lại
“ Mặc kệ tôi, không phiền chị lo” nói xong lại hung hăng muốn đẩy cửa ra ngoài
Nhưng một lần nữa bị chặn lại.
Câu nói của nàng làm mặt cô chuyển sắc liên tục từ đỏ sang tím, Sa Hàn nắm lấy cánh tay không bị thương của nàng kéo mạnh về ép buộc nàng đối mặt với mình mất bình tĩnh lớn giọng
“ Ha không phiền tôi lo “
“ Tôi không lo cũng được nhưng em còn định bốc đồng như vậy tới khi nào? em nghĩ có thể tự mình làm mọi chuyện sao? nếu tôi đến không kịp giờ này em còn đứng được ở đây sao? nhìn đồng đội của em bây giờ xem có ai không bị thương không? “
Nói một câu liền tiến gần thêm một bước, Phác Tư Hạ cũng không ngừng lui về sau
“ Nếu không giống như dự tính người cứu không được mạng em cũng không giữ được thì tính thế nào?”
Càng nói càng lớn tiếng hai tay nắm chặc vai nàng lay mạnh
“ Trả lời”
“ Phác Tư Hạ trả lời đi”
Đứng trước những lời chất vấn liên tục của Sa Hàn, nàng một câu cũng không thể mở miệng
Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng nấc nghẹn
Sa Hàn ngay lập tức thấy chột dạ khi nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia không biết trừ khi nào đã đỏ hoe ngấn nước, chủ nhân của nó vẫn quật cường đứng bất động trừng mắt nhìn mình
Nàng nén giận, tiếng nấc ngày càng lớn hơn, nước mắt liên tục rơi xuống nhưng nhất quyết không chịu khóc thành tiếng
Nàng khóc rồi, khuôn mặt mếu máo uất ức đã đẫm lệ
Cảnh vật xung quanh như phai mờ đi, Sa Hàn chỉ đặc mỗi một mình nàng trong mắt tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm của nàng, tim nhói lên từng cơn đưa tay kéo nàng ôm sát vào lòng, lực tay siết càng chặc vùi mặt vào cổ nàng tức giận đến bật khóc
“Phác Tư Hạ em thật tàn nhẫn “
Nữ nhân này sau hai tháng lặng mất tâm, đến khi gặp được nàng lại trong tình trạng bất tỉnh nằm co ro trên mặt sàn lạnh đã vậy thân thể còn bê bết máu
Lúc đó cô thật nghĩ rằng bản thân đã đến muộn, vĩnh viễn mất đi nàng rồi
Phác Tư Hạ cảm nhận bả vai người đang ôm nàng rung lên ngày càng mạnh hơn, tiếng khóc của Sa Hàn cũng ngày càng thương tâm
Các nàng ôm nhau một hồi lâu Sa Hàn rốt cuộc chịu tách ra
Tay nhẹ nhàng gạt nước mắt cho nàng, Phác Tư Hạ cả giận trừng mắt hờn dỗi nhìn người trước mặt nhưng cũng không phản kháng
Cho tới khi đôi môi mình bị một đôi môi mềm mại dán lên.
Khác với nụ hôn dồn dập lần trước Sa Hàn rất nhẹ nhàng, Phác Tư Hạ vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi, hôn được một chút liền xoay đầu sang một bên không cho hôn nữa
Hai tay mềm mại áp vào hai bên má nhẹ nhàng xoay nàng về phía mình, cô kiêng nhẫn mút đôi môi mềm kia nếm luôn vị mặn đắng của những giọt nước mắt nàng rơi xuống lúc nảy, từng chút từng chút một lôi kéo nàng vào cuộc chơi do chính mình làm chủ
Kiên nhẫn hôn nàng đến khi nàng chịu đáp lại, đến khi đôi mắt xinh đẹp kia bị nhiễm một tầng sương dần dần khép lại, đến khi tay ngoan ngoãn vòng lên ôm chặt cổ mình.
Tiếng đánh lưỡi mất kiểm soát vang lên ngày càng lớn, Sa Hàn quay lại đúng bản chất của mình ép nàng vào vách tường mạnh mẽ chiếm đoạt
Phác Tư Hạ không đuổi theo kịp tốc độ sấm rền gió cuốn kia nhưng vẫn nhất quyết không chào thua yếu ớt đáp trả
Hai nữ nhân ngã lại lên giường, tay Sa Hàn không an phận đưa luôn vào trong áo nàng liên tục chạy loạn
Cẩn thận đặc cánh tay bị thương của nàng lên trên, tỉ mỉ cởi luôn áo người bên dưới, cô hôn từng ngóc ngách trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng liếm láp từng nơi một.
Sa Hàn đang thưởng thức báu vật của mình
Thân nhiệt phát hỏa hơi thở nặng nề, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay to lớn bóp trọn lấy ngọn núi trước ngực nàng
Ngón tay thon dài thành công xen vào giữa hai cánh hoa đánh sâu vào tầng thịt bên trong, người dưới thân lập tức cong người lên ngửa đầu ra sau
Sa Hàn đột ngột nâng Phác Tư Hạ ngồi lên người mình trong lúc hai ngón tay vẫn vùi sâu bên trong làm nàng không ngừng thở dóc
Càng muốn trốn đi những ngón tay kia lại ác ý cong lên liên tục đánh sâu vào điểm nhạy cảm, bên trong co rút dữ dội nàng vùng vẫy muốn thoát eo lập tức bị ôm lấy ấn nàng vào lại vị trí cũ
Huyệt nhỏ bị ép hạ xuống một lần nữa ngậm lấy dị vật
Những ngón tay bên dưới liên tục đâm lên nàng ngục đầu lên vai cô gấp gáp hít thở, mỗi lần Phác Tư Hạ muốn tránh đi, tay Sa Hàn lại dùng lực ôm nàng sau đó lại ấn nàng trở xuống
Cuối cùng dứt khoác cố định luôn thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nhấn chìm nàng trong từng đợt sóng tình vô tận, Phác Tư Hạ bị đâm rên loạn liên tục cầu xin cô dừng lại nhưng người kia chẳng những không ngừng mà chuyển động tay bên dưới lại còn tàn nhẫn hơn
Nàng bị ôm chặc toàn thân không thể di chuyển được chỉ có thể ở một chỗ liên tục run rẩy tiếng rên cũng ngày càng lớn lên giải phóng bớt đi phần nào những cơn cực khoái đang lũ lượt kéo tới kia
Sa Hàn không ngừng nói ra những lời lẽ xấu hổ kích thích nàng, trong cơn mê loạn lời qua tai liền bay đi mất nhưng nàng vẫn có thể nhớ được câu nói Sa Hàn thì thầm vào tai mình trước khi thân thể vô lực thiếp đi
“ Tư Hạ chúng ta ở bên nhau đi được không?”
************ (Bi) Kịch ngắn************
Tiểu Hàn: “ Tư Hạ à có được không”
Phác Tư Hạ: “ Không” -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.