Chương 35: Khí phách trở về nơi từng sống
Nguyệt Quan
23/02/2017
Rời khỏi văn phòng của Từ Hải Sinh, Trương Thắng đứng trong sân, rất hăng hái.
Một tiểu tử nghèo, lập tức có trong tay mấy triệu, trở thành một triệu phú. Hóa ra chiến thắng bản thân mình lại có khoái cảm lớn như vậy, có cảm giác thành tựu rất lớn.
Từ lúc thất nghiệp ở nhà máy, mỗi lần trở về, trong lòng hắn cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì trước mặt các đồng nghiệp cũ, hắn là một kẻ bại trận. Nhưng lúc này đây đã khác. Hắn cảm thấy mình như thay da đổi thịt. Bất kể là về kiến thức, ý chí hay là tự tin đều đã thay đổi. Ánh mắt của hắn nhìn những nhân viên tạp vụ cũng không trốn tránh và dao động nữa.
Đã trưa rồi. Hắn muốn ở nhà máy đợi tan tầm để gặp Trịnh Tiểu Lộ. Mỗi người khi có chuyện tự hào đều muốn nói cho người khác biết. Trương Thắng cũng không thoát khỏi trạng thái tâm lý này. Trịnh Tiểu Lộ nhu thuận, xinh đẹp bây giờ đã là bạn gái của hắn. Hắn muốn cho toàn bộ công nhân viên chức nhà máy biết được và chia sẻ niềm vui với hắn. Kỳ thật, hắn tới đón Trịnh Tiểu Lộ tan tầm, tin rằng cũng có một số nhân viên nhìn thấy. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên quang minh chính đại.
Sau khi nhà máy góp vốn hoạt động, quản lý trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều. Chưa tới giờ tan tầm thì không người nào dám tùy tiện rời khỏi phân xưởng. Nhưng trong các phòng ban thì không thành vấn đề. Hắn đứng đây không lâu, lão Bạch và anh Hồ ở khoa điện đã nhìn thấy hắn. Ba người ở trước cửa phòng trực ban hút thuốc, tán gẫu trong chốc lát. Trương Thắng liền nhớ tới người anh không ra anh, em không ra em Quách mập đang còn bận giúp bán hàng cho vợ. Hắn liền đi gọi điện thoại, bảo gã lập tức đến nhà máy gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Quách mập nghe xong rất mừng rỡ. Cả ngày bị vợ oán trách không có tiền đồ, gã ngay cả rắm cũng không dám thả, đã sớm bị đè nén đến phát điên. Ước gì có một cái cớ nào đó để ra ngoài giải sầu. Vì thế Quách mập lập tức "báo cáo" với vợ, nói nhà máy gọi những công nhân thất nghiệp lúc trước trở về điền vào bảng báo danh, chuẩn bị cho thời điểm suy xét, phân công công việc cho những nhân viên thất nghiệp. Bà xã gã nghe xong liền đồng ý. Vì thế Quách mập liền cưỡi xe, mau chóng chạy đến.
Trương Thắng nhìn thấy các đồng nghiệp cũ của mình, trong lòng rất cao hứng, nói:
- Hôm nay khó mà gặp được các anh em cũ. Trưa nay tôi mời khách. Chúng ta cùng đến tiệm cơm Nghênh Xuân phía đối diện ăn một bữa cơm. Bữa nào đó tôi sẽ mời mọi người đi nhà hàng.
Mấy vị đồng nghiệp cũ liền kinh ngạc:
- Đi nhà hàng?Thắng Tử, cậu phát tài rồi à?
Trương Thắng cười mà không nói. Quách mập không thể nhẫn nại, liền hỏi:
- Thắng Tử, bây giờ cậu đang làm gì vậy? Nếu có cơ hội thì đừng quên tôi nhé.
Trương Thắng cười nói:
- Yên tâm đi, nếu có cơ hội thì tôi không quên anh đâu.
Lúc này, chỉ thấy một cô gái đang bước ra, hướng đến khu ký túc xá.
Cô gái này da trắng, thân hình thon thả, đôi mắt xếch, đôi môi đầy đặn, gợi cảm, dáng đi vô cùng mê người. Bốn gã đàn ông lập tức quay đầu lại, chăm chú nhìn. Ngay cả lão Bạch đã năm mươi tuổi mà cũng nhìn không chớp mắt cặp mông căng tròn của cô gái, không hề cố kỵ.
Cô gái này chính là một trong Ngũ đóa kim hoa của nhà máy mà đám đàn ông thanh niên âm thầm bình chọn. Cô ta tên là Chung Khanh, chồng là lái xe cho lãnh đạo cục Thuế đất. Cô ta hiện nay là cán sự công đoàn kiêm MC cho nhà máy, công tác rất rảnh rỗi.
Xinh đẹp nhất trong năm cô gái chính là Trịnh Tiểu Lộ. Nụ cười của cô ngọt ngào đến say lòng người, cho nên nổi tiếng thứ nhất. Nhưng nếu nói về sự gợi cảm thì chính là Chung Khanh.
Bắp chân cô ta thon dài, cặp mông to lớn mê người, chẳng khác gì như con rắn nước, lại còn bộ ngực như ba đào mãnh liệt khiến mắt người phải nhìn đăm đăm.
Lão Bạch đánh giá:
- Khó trách chồng cô ta lại gầy đến vậy. Cô ta chẳng khác nào con yêu tinh hút tủy người khác. Chồng cô ta làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Bóng dáng của Chung Khanh biến mất sau trụ sở làm việc. Anh Hồ nuốt nước miếng, tiếc rẻ nói:
- Thật không biết cô ta ăn gì mà lớn lên. Cái hình thể này...chậc. Cô ta khi vào nhà máy đã tươi như vậy. Năm sáu năm rồi mà chẳng có chút thay đổi.
Lão Bạch hừ một tiếng, vân vê điếu thuốc nói:
- Hàng ngày làm mỗi công việc như vậy, đương nhiên là không thể già rồi. Coi cặp mông người ta đấy, quyến rũ đến tận xương.
Quách mập cười nói:
- Tôi thấy mắt anh đang phát thèm kia. Ôi, ai bảo mình không làm lớn. Nếu không thì còn câu không được sao? Con gái vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm, lại dịu dàng, đáng yêu, đó chỉ có thể nói chứ ai có thể nhìn thấy tận mắt đâu.
Trương Thắng vừa nghe, lập tức phản bác:
- Ai nói không có? Con gái tốt như vậy cho dù ít nhưng không phải không có. Con gái vừa xinh đẹp vừa thuần khiết là có.
Hắn nói xong, trong lòng liền hiện ra hình ảnh của Trịnh Tiểu Lộ. Vì thế ánh mắt liền trở nên ôn nhu.
Ánh mắt mê mẩn đó đã làm bại lộ tâm tư của hắn. Anh Hồ chợt nhớ đến có người nói cho anh ta biết, hôm trước nhìn thấy Trương Thắng đến đón Trịnh Tiểu Lộ. Lúc ấy, anh ta còn không tin tưởng lắm. Mới vừa rồi gặp Trương Thắng cũng quên hỏi chuyện này. Lúc này thấy thần sắc của Trương Thắng, dường như là sau khi rời khỏi nhà máy làm ăn cũng không tệ. Hơn nữa, Trịnh Tiểu Lộ mà trước kia Trương Thắng thầm mến, nay hai người bọn họ....
Anh Hồ hai mắt sáng ngời, lập tức hỏi:
- Cậu không nói thì tôi quên mất. Nghe nói cậu đã có đối tượng, là người trong nhà máy của chúng ta. Có phải thật hay không? Tiểu tử cậu, có người yêu rồi mà cũng không nói cho chúng tôi biết.
Trương Thắng mặt đỏ lên, cười ha hả, nhưng là nụ cười hạnh phúc.
Quách mập lập tức tiếp cận:
- Tiểu tử Trương Thắng, cậu không biết suy nghĩ rồi. Không ngờ có người yêu ở trong nhà máy mà cũng không nói cho chúng tôi biết.
Lão Bạch lớn tuổi nhất, nhưng lại chẳng có phong phạm gì cả. Thấy Tiểu Hồ và Quách mập trêu ghẹo Trương Thắng thì cũng chế giễu:
- Trương Thắng, không ngờ có đối tượng ở nhà máy cũng không nói cho chúng tôi biết, lại còn mang bầu.
Viên mập lập tức tiếp lời:
- Hiện tại đang có quảng cáo bài thuốc A Giao ba sao, bổ thận tráng dương. Người thận hư uống vào hiệu quả rất tốt.
Anh Hồ vỗ đùi, vui vẻ chọc:
- Bệnh viện Bắc Kinh 307 giám định ADN xác định quan hệ cha con, một lần một ngàn hai trăm đồng.
Quách mập khoát tay nói:
- Không cần, tôi lấy máu rất chuyên nghiệp. Không tính tiền.
Trương Thắng cười mắng:
- Thúi lắm! Lấy máu chuyên nghiệp?Muốn lấy mạng tôi à?
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Trịnh Tiểu Lộ vội vã chạy tới. Cô nghĩ là Trương Thắng đến đây đợi cô cho nên mới vội vàng chạy tới, thở hồng hộc:
- Thắng...anh Thắng, sao anh lại tới đây?
Kỳ thật hai người đã rất thân thiết. Lúc không có người, Trịnh Tiểu Lộ hay gọi hắn là Thắng Tử. Lúc này thấy lão Bạch và mọi người đang ở đây, cảm thấy hơi ngại, nên mới vội sửa miệng, gọi là anh Thắng.
Anh Hồ kéo áo lão Bạch, nhỏ giọng nói:
- Củ chuối thật. Vốn tưởng rằng người ta chẳng có tích sự gì, hóa ra Thắng Tử đã cua được một đóa hoa của nhà máy ta.
Lão Bạch vừa nghe, cảm thấy căm giận nói:
- Thật hay giả? Đây còn thiên lý sao? Còn có vương pháp sao? Dựa vào cái gì thế?
Trong khí đám bạn đứng bên cạnh nói xấu, Trương Thắng đã đứng dậy.
Trịnh Tiểu Lộ mặc bộ quần áo lao động màu lam. Bên trong là cái áo lông màu đỏ, ôm lấy cái cổ thon dài. Nhìn thấy người yêu, giọng của Trương Thắng nhẹ nhàng hẳn:
- Còn chưa nghỉ trưa mà, em ra đây làm gì? Anh chẳng có chuyện gì, nên ở đây chờ em.
Trịnh Tiểu Lộ cười ôn nhu:
- Không có chuyện gì, lập tức đến giờ nghỉ trưa rồi. Em ra sớm hai phút.
Trịnh Tiểu Lộ vừa mới nói xong thì bên trong nhà máy vang lên tiếng nhạc.
Lúc này, anh Hồ rống lên:
- Vợ ở nơi nào, vợ ở nơi nào? Vợ ở ngay trong ánh mắt của Trương Thắng.
Trương Thắng trong ánh mắt có gì, còn không phải là hình ảnh của Trịnh Tiểu Lộ sao?
Trịnh Tiểu Lộ mặt đỏ lên, thẹn thùng nhìn anh Hồ, cũng không dám phản ứng.
Trương Thắng mặt cũng có chút đỏ, tuy nhiên không phải là thẹn thùng mà là hạnh phúc. Hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn đám bạn cũ rồi nắm tay Trịnh Tiểu Lộ, rất ngọt ngào nói:
- Hai ta qua bên kia nói chuyện.
Lão Bạch đang đứng đằng sau liền ồn ào:
- Hắc, tiểu tử Trương Thắng này cũng biết đỏ mặt, cũng biết thẹn thùng à? Khó có được, khó có được.
Quách mập cười ha hả nói:
- Kỳ thật thì lão Bạch cũng thường hay thẹn thùng đấy. Chẳng qua, khi anh thẹn thùng thì mặt liền trắng bệch.
Lão Bạch không hiểu ra sao cả, liền hỏi:
- Vì sao?
Anh Hồ cướp lời:
- Bởi vì toàn bộ khí huyết của anh đều trào ra ngoài rồi.
Lão Bạch tức giận:
- Đồ củ chuối!
Một tiểu tử nghèo, lập tức có trong tay mấy triệu, trở thành một triệu phú. Hóa ra chiến thắng bản thân mình lại có khoái cảm lớn như vậy, có cảm giác thành tựu rất lớn.
Từ lúc thất nghiệp ở nhà máy, mỗi lần trở về, trong lòng hắn cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì trước mặt các đồng nghiệp cũ, hắn là một kẻ bại trận. Nhưng lúc này đây đã khác. Hắn cảm thấy mình như thay da đổi thịt. Bất kể là về kiến thức, ý chí hay là tự tin đều đã thay đổi. Ánh mắt của hắn nhìn những nhân viên tạp vụ cũng không trốn tránh và dao động nữa.
Đã trưa rồi. Hắn muốn ở nhà máy đợi tan tầm để gặp Trịnh Tiểu Lộ. Mỗi người khi có chuyện tự hào đều muốn nói cho người khác biết. Trương Thắng cũng không thoát khỏi trạng thái tâm lý này. Trịnh Tiểu Lộ nhu thuận, xinh đẹp bây giờ đã là bạn gái của hắn. Hắn muốn cho toàn bộ công nhân viên chức nhà máy biết được và chia sẻ niềm vui với hắn. Kỳ thật, hắn tới đón Trịnh Tiểu Lộ tan tầm, tin rằng cũng có một số nhân viên nhìn thấy. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên quang minh chính đại.
Sau khi nhà máy góp vốn hoạt động, quản lý trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều. Chưa tới giờ tan tầm thì không người nào dám tùy tiện rời khỏi phân xưởng. Nhưng trong các phòng ban thì không thành vấn đề. Hắn đứng đây không lâu, lão Bạch và anh Hồ ở khoa điện đã nhìn thấy hắn. Ba người ở trước cửa phòng trực ban hút thuốc, tán gẫu trong chốc lát. Trương Thắng liền nhớ tới người anh không ra anh, em không ra em Quách mập đang còn bận giúp bán hàng cho vợ. Hắn liền đi gọi điện thoại, bảo gã lập tức đến nhà máy gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Quách mập nghe xong rất mừng rỡ. Cả ngày bị vợ oán trách không có tiền đồ, gã ngay cả rắm cũng không dám thả, đã sớm bị đè nén đến phát điên. Ước gì có một cái cớ nào đó để ra ngoài giải sầu. Vì thế Quách mập lập tức "báo cáo" với vợ, nói nhà máy gọi những công nhân thất nghiệp lúc trước trở về điền vào bảng báo danh, chuẩn bị cho thời điểm suy xét, phân công công việc cho những nhân viên thất nghiệp. Bà xã gã nghe xong liền đồng ý. Vì thế Quách mập liền cưỡi xe, mau chóng chạy đến.
Trương Thắng nhìn thấy các đồng nghiệp cũ của mình, trong lòng rất cao hứng, nói:
- Hôm nay khó mà gặp được các anh em cũ. Trưa nay tôi mời khách. Chúng ta cùng đến tiệm cơm Nghênh Xuân phía đối diện ăn một bữa cơm. Bữa nào đó tôi sẽ mời mọi người đi nhà hàng.
Mấy vị đồng nghiệp cũ liền kinh ngạc:
- Đi nhà hàng?Thắng Tử, cậu phát tài rồi à?
Trương Thắng cười mà không nói. Quách mập không thể nhẫn nại, liền hỏi:
- Thắng Tử, bây giờ cậu đang làm gì vậy? Nếu có cơ hội thì đừng quên tôi nhé.
Trương Thắng cười nói:
- Yên tâm đi, nếu có cơ hội thì tôi không quên anh đâu.
Lúc này, chỉ thấy một cô gái đang bước ra, hướng đến khu ký túc xá.
Cô gái này da trắng, thân hình thon thả, đôi mắt xếch, đôi môi đầy đặn, gợi cảm, dáng đi vô cùng mê người. Bốn gã đàn ông lập tức quay đầu lại, chăm chú nhìn. Ngay cả lão Bạch đã năm mươi tuổi mà cũng nhìn không chớp mắt cặp mông căng tròn của cô gái, không hề cố kỵ.
Cô gái này chính là một trong Ngũ đóa kim hoa của nhà máy mà đám đàn ông thanh niên âm thầm bình chọn. Cô ta tên là Chung Khanh, chồng là lái xe cho lãnh đạo cục Thuế đất. Cô ta hiện nay là cán sự công đoàn kiêm MC cho nhà máy, công tác rất rảnh rỗi.
Xinh đẹp nhất trong năm cô gái chính là Trịnh Tiểu Lộ. Nụ cười của cô ngọt ngào đến say lòng người, cho nên nổi tiếng thứ nhất. Nhưng nếu nói về sự gợi cảm thì chính là Chung Khanh.
Bắp chân cô ta thon dài, cặp mông to lớn mê người, chẳng khác gì như con rắn nước, lại còn bộ ngực như ba đào mãnh liệt khiến mắt người phải nhìn đăm đăm.
Lão Bạch đánh giá:
- Khó trách chồng cô ta lại gầy đến vậy. Cô ta chẳng khác nào con yêu tinh hút tủy người khác. Chồng cô ta làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Bóng dáng của Chung Khanh biến mất sau trụ sở làm việc. Anh Hồ nuốt nước miếng, tiếc rẻ nói:
- Thật không biết cô ta ăn gì mà lớn lên. Cái hình thể này...chậc. Cô ta khi vào nhà máy đã tươi như vậy. Năm sáu năm rồi mà chẳng có chút thay đổi.
Lão Bạch hừ một tiếng, vân vê điếu thuốc nói:
- Hàng ngày làm mỗi công việc như vậy, đương nhiên là không thể già rồi. Coi cặp mông người ta đấy, quyến rũ đến tận xương.
Quách mập cười nói:
- Tôi thấy mắt anh đang phát thèm kia. Ôi, ai bảo mình không làm lớn. Nếu không thì còn câu không được sao? Con gái vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm, lại dịu dàng, đáng yêu, đó chỉ có thể nói chứ ai có thể nhìn thấy tận mắt đâu.
Trương Thắng vừa nghe, lập tức phản bác:
- Ai nói không có? Con gái tốt như vậy cho dù ít nhưng không phải không có. Con gái vừa xinh đẹp vừa thuần khiết là có.
Hắn nói xong, trong lòng liền hiện ra hình ảnh của Trịnh Tiểu Lộ. Vì thế ánh mắt liền trở nên ôn nhu.
Ánh mắt mê mẩn đó đã làm bại lộ tâm tư của hắn. Anh Hồ chợt nhớ đến có người nói cho anh ta biết, hôm trước nhìn thấy Trương Thắng đến đón Trịnh Tiểu Lộ. Lúc ấy, anh ta còn không tin tưởng lắm. Mới vừa rồi gặp Trương Thắng cũng quên hỏi chuyện này. Lúc này thấy thần sắc của Trương Thắng, dường như là sau khi rời khỏi nhà máy làm ăn cũng không tệ. Hơn nữa, Trịnh Tiểu Lộ mà trước kia Trương Thắng thầm mến, nay hai người bọn họ....
Anh Hồ hai mắt sáng ngời, lập tức hỏi:
- Cậu không nói thì tôi quên mất. Nghe nói cậu đã có đối tượng, là người trong nhà máy của chúng ta. Có phải thật hay không? Tiểu tử cậu, có người yêu rồi mà cũng không nói cho chúng tôi biết.
Trương Thắng mặt đỏ lên, cười ha hả, nhưng là nụ cười hạnh phúc.
Quách mập lập tức tiếp cận:
- Tiểu tử Trương Thắng, cậu không biết suy nghĩ rồi. Không ngờ có người yêu ở trong nhà máy mà cũng không nói cho chúng tôi biết.
Lão Bạch lớn tuổi nhất, nhưng lại chẳng có phong phạm gì cả. Thấy Tiểu Hồ và Quách mập trêu ghẹo Trương Thắng thì cũng chế giễu:
- Trương Thắng, không ngờ có đối tượng ở nhà máy cũng không nói cho chúng tôi biết, lại còn mang bầu.
Viên mập lập tức tiếp lời:
- Hiện tại đang có quảng cáo bài thuốc A Giao ba sao, bổ thận tráng dương. Người thận hư uống vào hiệu quả rất tốt.
Anh Hồ vỗ đùi, vui vẻ chọc:
- Bệnh viện Bắc Kinh 307 giám định ADN xác định quan hệ cha con, một lần một ngàn hai trăm đồng.
Quách mập khoát tay nói:
- Không cần, tôi lấy máu rất chuyên nghiệp. Không tính tiền.
Trương Thắng cười mắng:
- Thúi lắm! Lấy máu chuyên nghiệp?Muốn lấy mạng tôi à?
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Trịnh Tiểu Lộ vội vã chạy tới. Cô nghĩ là Trương Thắng đến đây đợi cô cho nên mới vội vàng chạy tới, thở hồng hộc:
- Thắng...anh Thắng, sao anh lại tới đây?
Kỳ thật hai người đã rất thân thiết. Lúc không có người, Trịnh Tiểu Lộ hay gọi hắn là Thắng Tử. Lúc này thấy lão Bạch và mọi người đang ở đây, cảm thấy hơi ngại, nên mới vội sửa miệng, gọi là anh Thắng.
Anh Hồ kéo áo lão Bạch, nhỏ giọng nói:
- Củ chuối thật. Vốn tưởng rằng người ta chẳng có tích sự gì, hóa ra Thắng Tử đã cua được một đóa hoa của nhà máy ta.
Lão Bạch vừa nghe, cảm thấy căm giận nói:
- Thật hay giả? Đây còn thiên lý sao? Còn có vương pháp sao? Dựa vào cái gì thế?
Trong khí đám bạn đứng bên cạnh nói xấu, Trương Thắng đã đứng dậy.
Trịnh Tiểu Lộ mặc bộ quần áo lao động màu lam. Bên trong là cái áo lông màu đỏ, ôm lấy cái cổ thon dài. Nhìn thấy người yêu, giọng của Trương Thắng nhẹ nhàng hẳn:
- Còn chưa nghỉ trưa mà, em ra đây làm gì? Anh chẳng có chuyện gì, nên ở đây chờ em.
Trịnh Tiểu Lộ cười ôn nhu:
- Không có chuyện gì, lập tức đến giờ nghỉ trưa rồi. Em ra sớm hai phút.
Trịnh Tiểu Lộ vừa mới nói xong thì bên trong nhà máy vang lên tiếng nhạc.
Lúc này, anh Hồ rống lên:
- Vợ ở nơi nào, vợ ở nơi nào? Vợ ở ngay trong ánh mắt của Trương Thắng.
Trương Thắng trong ánh mắt có gì, còn không phải là hình ảnh của Trịnh Tiểu Lộ sao?
Trịnh Tiểu Lộ mặt đỏ lên, thẹn thùng nhìn anh Hồ, cũng không dám phản ứng.
Trương Thắng mặt cũng có chút đỏ, tuy nhiên không phải là thẹn thùng mà là hạnh phúc. Hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn đám bạn cũ rồi nắm tay Trịnh Tiểu Lộ, rất ngọt ngào nói:
- Hai ta qua bên kia nói chuyện.
Lão Bạch đang đứng đằng sau liền ồn ào:
- Hắc, tiểu tử Trương Thắng này cũng biết đỏ mặt, cũng biết thẹn thùng à? Khó có được, khó có được.
Quách mập cười ha hả nói:
- Kỳ thật thì lão Bạch cũng thường hay thẹn thùng đấy. Chẳng qua, khi anh thẹn thùng thì mặt liền trắng bệch.
Lão Bạch không hiểu ra sao cả, liền hỏi:
- Vì sao?
Anh Hồ cướp lời:
- Bởi vì toàn bộ khí huyết của anh đều trào ra ngoài rồi.
Lão Bạch tức giận:
- Đồ củ chuối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.