Chương 71: Mọi sự đã chuẩn bị (2)
Nguyệt Quan
15/03/2017
Trương Nhị Đản đọc xong thì mời Chủ nhiệm Ngưu lên đài phát biểu.
Ngưu Mãn Thương lên đài, cười nói:
- Trương Bảo Nguyên tiên sinh vừa nãy nói hơi quá. Ban quản lý khu kinh tế mới chúng tôi đương nhiên là vì các xí nghiệp đầu tư vào khu mà tận khả năng cung cấp phương tiện. Đây chính là chức trách của chúng tôi. Trương Bảo Nguyên tiên sinh kinh nghiệm quản lý xí nghiệp kinh doanh rất phong phú, là doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng trong tỉnh của chúng ta. Trương tiên sinh cũng là một trong những cổ đông của Bảo Nguyên Hối Kim. Hy vọng sau này có thể trợ giúp cho khu kinh tế mới của chúng tôi phát triển kinh tế nhiều hơn.
Bảo Nguyên Hối Kim là doanh nghiệp đầu tiên thành lập trong khu kinh tế mới, tôi hy vọng công ty Bảo Nguyên Hối Kim có thể thành công, và coi đây là một cơ hội hấp dẫn thêm nhiều xí nghiệp đến với khu kinh tế mới nhiều hơn. Tôi chân thành chúc mừng công ty Bảo Nguyên Hối Kim được thành lập, hy vọng nó có thể là thành công đầu tiên, một bước lên tiên.
Cổ Cổ Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thắng mặt mày hồng hào, thỏa thuê mãn nguyện đứng bên cạnh Chủ nhiệm Ngưu. Tiểu tử này, lúc trước rụt rè sợ hãi, cách nói năng ngây ngô, chưa đầy một năm không ngờ cũng giày tây, dạng chó biến thành dạng người. Nhìn hắn trò chuyện vui vẻ với đám quan viên kia thì thật là chướng mắt.
Cổ Cổ Văn cũng không quên bị người ta uy hiếp sỉ nhục như thế nào. Nhưng Trương Thắng hiện tại có nhiều người ủng hộ như vậy, hơn nữa Chủ nhiệm Ngưu lại đứng về phía hắn, còn ông ta chỉ là một trong ba vị Phó chủ nhiệm, bối cảnh yếu kém nhất, bây giờ còn dám có ý nghĩ xấu gì nữa.
Nghe xong Chủ nhiệm Ngưu nói, ông ta chỉ nhe răng cười, nói giỡn:
- Có thể một bước lên tiên thì đều là nữ minh tinh, không nghĩ tới Bảo Nguyên Hối Kim cũng có bản lĩnh này.
Bên cạnh có người nghe xong thì cất tiếng cười to. Phó chủ nhiệm Lan thì nhẹ nhàng kéo tay áo của ông, thấp giọng nói:
- Lão Cổ, anh là cán bộ chính phủ, đại diện cho hình tượng của chính phủ, sao có thể vui đùa một cách thấp kém như vậy. Về sau, trước mặt các xí nghiệp gia nói chuyện thì hẳn là chú ý một chút.
- À, tôi cũng chỉ là thấy mọi người cao hứng nên tùy tiện nói mà thôi.
Cổ Cổ Văn cười ha hả, nhưng bao hàm hận ý liếc mắt nhìn Trương Thắng.
Nghi lễ khai trương do Bí thư Thành ủy Lưu Giang Hoài, Chủ nhiệm khu kinh tế mới Ngưu Mãn Thương, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Nguyên Trương Nhị Đản, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Bảo Nguyên Hối Kim Trương Thắng đồng cắt băng. Sau khi nghi lễ kết thúc, Ngưu Mãn Thương cố ý trò chuyện với Trương Thắng. Nghe xong kế hoạch phát triển trong tương lai của hắn, y đối với tác phong của Trương Thắng rất hài lòng, tỏ vẻ khu kinh tế mới sẽ toàn lực ủng hộ sự phát triển của công ty Bảo Nguyên Hối Kim.
Theo sau là tiệc. Trong bữa tiệc, Trương Thắng liên tiếp nâng ly thăm hỏi với các quản lý xí nghiệp, hướng mọi người tiếp nhận chúc mừng. Sở Văn Lâu cũng áo mũ chỉnh tề, mãn nguyện cùng các quản lý xí nghiệp trò chuyện. Chung Khanh thì an bài yến tiệc đâu vào đấy. Quách mập thì chỉ huy các nhân viên an ninh đem quà tặng đến cổng, chờ các quản lý xí nghiệp ra về thì tặng cho mỗi người một phần quà.
Một cô gái còn trẻ tuổi, rất xinh đẹp lái một chiếc xe đạp màu xanh da trời đến trước công ty Bảo Nguyên Hối Kim. Trên trán rịn mồ hôi, hai má đỏ ửng. Sau khi cất xe, lại lặng yên bước tới cửa, đứng trên thảm đỏ phủ đầy xác pháo, chậm rãi bước chính giữa những gã mang giày tây, giống như hạc như bầy gà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Kỳ thật cô không cần đạp xe tới đây, nhưng người tiết kiệm đã quen, không cần thiết thì không tiêu tiền.Giống như bà ngoại của Trương Thắng, nghèo đã quen rồi nên cái gì cũng đều thích để dành. Trương Thắng đưa một quả táo, không ngờ để đến mốc cũng không ăn. Trịnh Tiểu Lộ tính toán tranh thủ thời gian nghỉ trưa cũng đủ cho cô chạy đến đây và trở về. Cho nên cô đã đạp xe đạp đến đây.
Cố vốn định tiến lên gặp Trương Thắng nhưng thấy hắn đang nói chuyện với các quản lý xí nghiệp về chuyện làm ăn thì dừng bước, chỉ đứng ở cửa, vui mừng mà nhìn hắn.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt vẫn nhìn theo Trương Thắng. Mười phút sau, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Trương Thắng. Trương Thắng lần đầu tiên trải qua trường hợp này, chung quy là vẫn chưa thành thục, cho nên có chút đáp ứng không xuể. Trên mặt mặc dù vẫn nở nụ cười, nhưng Trịnh Tiểu Lộ vẫn nhìn ra được sự khẩn trương và bận rộn của hắn.
Cô khe khẽ thở dài, rốt cuộc cũng không đi lên quấy rầy hắn, chỉ nhìn hắn thật sâu một cái rồi xoay người bước đi.
- Mấy thứ đồ cất kỹ chưa?
Quách mập ưỡn bụng đi ra:
- Kiều Vũ, kiểm tra lại số lượng một lần, đừng để thiếu.
Quách mập trong lúc vô tình hướng ra bên ngoài, vừa thấy một bóng dáng quen thuộc cưỡi xe đạp ra khỏi cửa chính công ty.
- A, nhìn quen quá, hình như là Tiểu Lộ.
Quách mập nghi ngờ gãi đầu, rồi quay qua nhìn Trương Thắng đang chuyên chú lắng nghe các vị quản lý xí nghiệp nói chuyện, lại nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ của mình vừa nãy.
Bảo Nguyên Hợp Kim được thành lập, chuyện kinh doanh đầu tiên chính là cho thuê nhà xưởng. Còn nửa tháng nửa thì nhà xưởng đầu tiên sẽ được hoàn thành, đưa vào sử sụng. Chứng nhận quyền xử lý tài sản vừa mới có manh mối. Từ Hải Sinh cũng đã cùng với một ngân hàng bàn bạc chuyện cho vay. Còn Trương Thắng thì thông qua các báo chí và TV tiến hành quảng cáo cho thuê nhà xưởng.
Trương Thắng mục tiêu cuối cùng chính là làm công thương nghiệp. Bởi vậy trong chuyện xây dựng kho lạnh chuyên tâm nhiều hơn.
Trang thiết bị đã được vận hành thử thành công. Từ Hải Sinh đã đổi nhãn hiệu thiết bị làm lạnh thành sản phẩm nhập khẩu, trên thiết bị còn trang bị thêm một LCD, nói rằng đây là thiết bị mới nhất, sau đó mời một ngân hàng đến thẩm định giá thiết bị là tám triệu, rồi dùng cái này đi vay được bốn triệu.
Sau khi kho lạnh được vận hành thành công, Trương Thắng tìm được một số nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm quản lý và vận hành thành thục. Kho lạnh chủ yếu là cất giữ sản phẩm. Nếu hoạt động bị tắc nghẽn, sinh ra ảnh hưởng đến sản phẩm thì phí tổn cất giữ sẽ tăng lên. Cho nên nhân viên kỹ thuật là không thể thiếu.
Dưới sự tiến cử của Lý Nhĩ và Tiêu Tử, Trương Thắng cũng đã gặp được cha của họ, cầu được sự trợ giúp.
Đương nhiên, thương nhân trục lợi cũng không phải là hoàn toàn nể mặt hai đại lão trên thương giới kia. Kho lạnh của Trương Thắng nằm ở khu kinh tế mới, hơn nữa lại là công ty liên doanh, được hưởng các chính sách ưu đãi, cho nên phí tổn ướp lạnh thấp, vận chuyển cũng tiện lợi. Nhà cung cấp hàng năm có thể tiết kiệm một số tiền lớn. Một công đôi việc, cớ sao lại không làm?
Đến lúc này, vốn dự tính phải mất một năm rưỡi thì hoạt động mới ổn định, đạt được tám phần trăm số lượng hàng được trữ lạnh. Nhưng kết quả chỉ mới nửa tháng, toàn bộ năm kho lạnh của công ty đều chật cứng. Lúc này, Trương Thắng mừng rỡ vô cùng, gần như lập tức quyết định xây dựng thêm năm kho lạnh nữa.
Hắn gọi điện thoại thương lượng với Lý Nhĩ, lại bị tạt cho một chậu nước lạnh. Lý Nhĩ ở trong điện thoại nói:
- Mời khách hàng đến chỉ là bước đầu tiên, không có nghĩa là nó đã thành công. Hiện tại nên tăng cường quản lý, đưa vào hoạt động, không thể xảy ra đường rẽ gì, tạo ấn tượng tốt đẹp với khách hàng, hoàn toàn đứng vững gót chân. Trong nội bộ cố gắng tích lũy kinh nghiệm, tránh hao phí hàng hóa. Bên ngoài thì coi đây là cơ hội, mở rộng và ổn định đội ngũ khách hàng. Khi thời cơ chín muồi thì mới mở rộng sản xuất.
Trương Thắng không có tật xấu bảo thủ, chỉ cần người ta nói có lý thì lập tức nghe theo. Cho nên liền bỏ đi ý định khuếch trương gấp gáp của mình. Hắn mua rất nhiều sách quản lý xí nghiệp, quản lý kho lạnh, mỗi ngày đều tiếp xúc khách hàng, còn có cơ quan chức năng liên quan. Tận dụng hết thảy thời gian để nghiên cứu và học tập.
May mắn là Chung Khanh làm rất tốt vị trí thư ký của mình, an bài các loại sự tình rất ngăn nắp. Trương Thắng hiện tại giống như bất kỳ một doanh nghiệp đang có sự thành công ban đầu nào, toàn tâm toàn ý vào công việc. Nếu không giao tiếp với khách thì hắn ngay cả tóc cũng không cắt, râu cũng không cạo. Còn ăn và ngủ thì lại càng không quan tâm. Đến lúc này, Chung Khanh còn phải kiêm luôn thư ký cho cuộc sống của hắn, chiếu cố đến miếng ăn giấc ngủ của hắn.
Ngưu Mãn Thương lên đài, cười nói:
- Trương Bảo Nguyên tiên sinh vừa nãy nói hơi quá. Ban quản lý khu kinh tế mới chúng tôi đương nhiên là vì các xí nghiệp đầu tư vào khu mà tận khả năng cung cấp phương tiện. Đây chính là chức trách của chúng tôi. Trương Bảo Nguyên tiên sinh kinh nghiệm quản lý xí nghiệp kinh doanh rất phong phú, là doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng trong tỉnh của chúng ta. Trương tiên sinh cũng là một trong những cổ đông của Bảo Nguyên Hối Kim. Hy vọng sau này có thể trợ giúp cho khu kinh tế mới của chúng tôi phát triển kinh tế nhiều hơn.
Bảo Nguyên Hối Kim là doanh nghiệp đầu tiên thành lập trong khu kinh tế mới, tôi hy vọng công ty Bảo Nguyên Hối Kim có thể thành công, và coi đây là một cơ hội hấp dẫn thêm nhiều xí nghiệp đến với khu kinh tế mới nhiều hơn. Tôi chân thành chúc mừng công ty Bảo Nguyên Hối Kim được thành lập, hy vọng nó có thể là thành công đầu tiên, một bước lên tiên.
Cổ Cổ Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thắng mặt mày hồng hào, thỏa thuê mãn nguyện đứng bên cạnh Chủ nhiệm Ngưu. Tiểu tử này, lúc trước rụt rè sợ hãi, cách nói năng ngây ngô, chưa đầy một năm không ngờ cũng giày tây, dạng chó biến thành dạng người. Nhìn hắn trò chuyện vui vẻ với đám quan viên kia thì thật là chướng mắt.
Cổ Cổ Văn cũng không quên bị người ta uy hiếp sỉ nhục như thế nào. Nhưng Trương Thắng hiện tại có nhiều người ủng hộ như vậy, hơn nữa Chủ nhiệm Ngưu lại đứng về phía hắn, còn ông ta chỉ là một trong ba vị Phó chủ nhiệm, bối cảnh yếu kém nhất, bây giờ còn dám có ý nghĩ xấu gì nữa.
Nghe xong Chủ nhiệm Ngưu nói, ông ta chỉ nhe răng cười, nói giỡn:
- Có thể một bước lên tiên thì đều là nữ minh tinh, không nghĩ tới Bảo Nguyên Hối Kim cũng có bản lĩnh này.
Bên cạnh có người nghe xong thì cất tiếng cười to. Phó chủ nhiệm Lan thì nhẹ nhàng kéo tay áo của ông, thấp giọng nói:
- Lão Cổ, anh là cán bộ chính phủ, đại diện cho hình tượng của chính phủ, sao có thể vui đùa một cách thấp kém như vậy. Về sau, trước mặt các xí nghiệp gia nói chuyện thì hẳn là chú ý một chút.
- À, tôi cũng chỉ là thấy mọi người cao hứng nên tùy tiện nói mà thôi.
Cổ Cổ Văn cười ha hả, nhưng bao hàm hận ý liếc mắt nhìn Trương Thắng.
Nghi lễ khai trương do Bí thư Thành ủy Lưu Giang Hoài, Chủ nhiệm khu kinh tế mới Ngưu Mãn Thương, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Nguyên Trương Nhị Đản, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Bảo Nguyên Hối Kim Trương Thắng đồng cắt băng. Sau khi nghi lễ kết thúc, Ngưu Mãn Thương cố ý trò chuyện với Trương Thắng. Nghe xong kế hoạch phát triển trong tương lai của hắn, y đối với tác phong của Trương Thắng rất hài lòng, tỏ vẻ khu kinh tế mới sẽ toàn lực ủng hộ sự phát triển của công ty Bảo Nguyên Hối Kim.
Theo sau là tiệc. Trong bữa tiệc, Trương Thắng liên tiếp nâng ly thăm hỏi với các quản lý xí nghiệp, hướng mọi người tiếp nhận chúc mừng. Sở Văn Lâu cũng áo mũ chỉnh tề, mãn nguyện cùng các quản lý xí nghiệp trò chuyện. Chung Khanh thì an bài yến tiệc đâu vào đấy. Quách mập thì chỉ huy các nhân viên an ninh đem quà tặng đến cổng, chờ các quản lý xí nghiệp ra về thì tặng cho mỗi người một phần quà.
Một cô gái còn trẻ tuổi, rất xinh đẹp lái một chiếc xe đạp màu xanh da trời đến trước công ty Bảo Nguyên Hối Kim. Trên trán rịn mồ hôi, hai má đỏ ửng. Sau khi cất xe, lại lặng yên bước tới cửa, đứng trên thảm đỏ phủ đầy xác pháo, chậm rãi bước chính giữa những gã mang giày tây, giống như hạc như bầy gà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Kỳ thật cô không cần đạp xe tới đây, nhưng người tiết kiệm đã quen, không cần thiết thì không tiêu tiền.Giống như bà ngoại của Trương Thắng, nghèo đã quen rồi nên cái gì cũng đều thích để dành. Trương Thắng đưa một quả táo, không ngờ để đến mốc cũng không ăn. Trịnh Tiểu Lộ tính toán tranh thủ thời gian nghỉ trưa cũng đủ cho cô chạy đến đây và trở về. Cho nên cô đã đạp xe đạp đến đây.
Cố vốn định tiến lên gặp Trương Thắng nhưng thấy hắn đang nói chuyện với các quản lý xí nghiệp về chuyện làm ăn thì dừng bước, chỉ đứng ở cửa, vui mừng mà nhìn hắn.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt vẫn nhìn theo Trương Thắng. Mười phút sau, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Trương Thắng. Trương Thắng lần đầu tiên trải qua trường hợp này, chung quy là vẫn chưa thành thục, cho nên có chút đáp ứng không xuể. Trên mặt mặc dù vẫn nở nụ cười, nhưng Trịnh Tiểu Lộ vẫn nhìn ra được sự khẩn trương và bận rộn của hắn.
Cô khe khẽ thở dài, rốt cuộc cũng không đi lên quấy rầy hắn, chỉ nhìn hắn thật sâu một cái rồi xoay người bước đi.
- Mấy thứ đồ cất kỹ chưa?
Quách mập ưỡn bụng đi ra:
- Kiều Vũ, kiểm tra lại số lượng một lần, đừng để thiếu.
Quách mập trong lúc vô tình hướng ra bên ngoài, vừa thấy một bóng dáng quen thuộc cưỡi xe đạp ra khỏi cửa chính công ty.
- A, nhìn quen quá, hình như là Tiểu Lộ.
Quách mập nghi ngờ gãi đầu, rồi quay qua nhìn Trương Thắng đang chuyên chú lắng nghe các vị quản lý xí nghiệp nói chuyện, lại nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ của mình vừa nãy.
Bảo Nguyên Hợp Kim được thành lập, chuyện kinh doanh đầu tiên chính là cho thuê nhà xưởng. Còn nửa tháng nửa thì nhà xưởng đầu tiên sẽ được hoàn thành, đưa vào sử sụng. Chứng nhận quyền xử lý tài sản vừa mới có manh mối. Từ Hải Sinh cũng đã cùng với một ngân hàng bàn bạc chuyện cho vay. Còn Trương Thắng thì thông qua các báo chí và TV tiến hành quảng cáo cho thuê nhà xưởng.
Trương Thắng mục tiêu cuối cùng chính là làm công thương nghiệp. Bởi vậy trong chuyện xây dựng kho lạnh chuyên tâm nhiều hơn.
Trang thiết bị đã được vận hành thử thành công. Từ Hải Sinh đã đổi nhãn hiệu thiết bị làm lạnh thành sản phẩm nhập khẩu, trên thiết bị còn trang bị thêm một LCD, nói rằng đây là thiết bị mới nhất, sau đó mời một ngân hàng đến thẩm định giá thiết bị là tám triệu, rồi dùng cái này đi vay được bốn triệu.
Sau khi kho lạnh được vận hành thành công, Trương Thắng tìm được một số nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm quản lý và vận hành thành thục. Kho lạnh chủ yếu là cất giữ sản phẩm. Nếu hoạt động bị tắc nghẽn, sinh ra ảnh hưởng đến sản phẩm thì phí tổn cất giữ sẽ tăng lên. Cho nên nhân viên kỹ thuật là không thể thiếu.
Dưới sự tiến cử của Lý Nhĩ và Tiêu Tử, Trương Thắng cũng đã gặp được cha của họ, cầu được sự trợ giúp.
Đương nhiên, thương nhân trục lợi cũng không phải là hoàn toàn nể mặt hai đại lão trên thương giới kia. Kho lạnh của Trương Thắng nằm ở khu kinh tế mới, hơn nữa lại là công ty liên doanh, được hưởng các chính sách ưu đãi, cho nên phí tổn ướp lạnh thấp, vận chuyển cũng tiện lợi. Nhà cung cấp hàng năm có thể tiết kiệm một số tiền lớn. Một công đôi việc, cớ sao lại không làm?
Đến lúc này, vốn dự tính phải mất một năm rưỡi thì hoạt động mới ổn định, đạt được tám phần trăm số lượng hàng được trữ lạnh. Nhưng kết quả chỉ mới nửa tháng, toàn bộ năm kho lạnh của công ty đều chật cứng. Lúc này, Trương Thắng mừng rỡ vô cùng, gần như lập tức quyết định xây dựng thêm năm kho lạnh nữa.
Hắn gọi điện thoại thương lượng với Lý Nhĩ, lại bị tạt cho một chậu nước lạnh. Lý Nhĩ ở trong điện thoại nói:
- Mời khách hàng đến chỉ là bước đầu tiên, không có nghĩa là nó đã thành công. Hiện tại nên tăng cường quản lý, đưa vào hoạt động, không thể xảy ra đường rẽ gì, tạo ấn tượng tốt đẹp với khách hàng, hoàn toàn đứng vững gót chân. Trong nội bộ cố gắng tích lũy kinh nghiệm, tránh hao phí hàng hóa. Bên ngoài thì coi đây là cơ hội, mở rộng và ổn định đội ngũ khách hàng. Khi thời cơ chín muồi thì mới mở rộng sản xuất.
Trương Thắng không có tật xấu bảo thủ, chỉ cần người ta nói có lý thì lập tức nghe theo. Cho nên liền bỏ đi ý định khuếch trương gấp gáp của mình. Hắn mua rất nhiều sách quản lý xí nghiệp, quản lý kho lạnh, mỗi ngày đều tiếp xúc khách hàng, còn có cơ quan chức năng liên quan. Tận dụng hết thảy thời gian để nghiên cứu và học tập.
May mắn là Chung Khanh làm rất tốt vị trí thư ký của mình, an bài các loại sự tình rất ngăn nắp. Trương Thắng hiện tại giống như bất kỳ một doanh nghiệp đang có sự thành công ban đầu nào, toàn tâm toàn ý vào công việc. Nếu không giao tiếp với khách thì hắn ngay cả tóc cũng không cắt, râu cũng không cạo. Còn ăn và ngủ thì lại càng không quan tâm. Đến lúc này, Chung Khanh còn phải kiêm luôn thư ký cho cuộc sống của hắn, chiếu cố đến miếng ăn giấc ngủ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.