Chương 28: Người gặp việc vui tinh thần phấn khích
Nguyệt Quan
19/01/2017
Vừa nghe giọng nói của Giám đốc Từ, Trương Thắng cũng cười nói:
- Đúng vậy, Giám đốc Từ. Tôi cũng vừa mới xem xong. Vui đến không nói nên lời.
Giám đốc Từ trong điện thoại cũng là hào khí ngất trời:
- Tiền của này chúng ta kiếm thật không dễ dàng. Một khi bại là táng gia bại sản. Thậm chí lao ngục tai ương. Cơ hội thì người nào cũng có, chỉ xem là anh có dám hay không. May mắn là chúng ta đánh cuộc thành công. Cậu bây giờ qua đây đi, chúng ta thương lượng một chút xem giá cả nên bán ra như thế nào vào năm sau.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Trương Thắng trở lại nhà, nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Tiểu Lộ, tôi có chút việc gấp cần phải ra ngoài…
Trịnh Tiểu Lộ nghe thấy hắn phải đi, liền đứng dậy, cầm găng tay và mũ, cười nói:
- Ừ, tôi cũng có chuyện cần đi. Chúng ta cùng nhau xuống lầu.
Mẹ của Trương Thắng nghe xong vội tiến vào nói:
- Tiểu Lộ, cháu phải đi rồi à? Đến bữa trưa rồi, cháu ở lại dùng bữa cơm đã.
Trịnh Tiểu Lộ vừa đi ra ngoài, vừa khách khí nói:
- Cháu cảm ơn bác gái. Cháu còn có việc phải đi trước. Sau này cháu sẽ đến thăm bác lần nữa.
Hai người đi xuống lầu. Trịnh Tiểu Lộ thấy vẻ mặt Trương Thắng vui mừng thì không khỏi cười nói:
- Anh Trương, có tin tức gì tốt mà vui vẻ vậy?
Trương Thắng mặt mày hớn hở:
- Ồ, Kiều Tây…Có mấy người bạn ở khu Kiều Tây mời tôi đi ăn cơm.
Trong lòng của hắn vốn có chút tự ti, thậm chí không có dũng khí theo đuổi Tiểu Lộ. Hiện tại, hắn sẽ lập tức trở thành người giàu có, có thể theo đuổi và lo lắng cho cô. Nhưng tin tức tài sản trong tay của mình tăng gấp bội vừa đến miệng lập tức nuốt trở vào.
Hắn hiện tại không muốn nói cho Tiểu Lộ nghe tin tức này. Nguyên nhân rất đơn giản. Đàn ông thì đều phải có trách nhiệm. Nếu không có khả năng thành gia lập nghiệp, không có thực lực làm cho người ta hạnh phúc thì đại đa số đàn ông sẽ không có dũng khí theo đuổi người phụ nữ mình thích. Nhưng khi hắn có năng lực rồi, hắn lại không muốn cô gái mình thích chỉ vì suy xét đến tài chính kinh tế của hắn mà thích hắn.
Trịnh Tiểu Lộ mở khóa xe, rồi nhẹ nhàng nói với Trương Thắng:
- Anh Trương, tôi về trước. Anh hãy uống ít một chút nhé. Năm mới rồi, trên đường nhiều xe, không an toàn đâu.
Trương Thắng ừ một tiếng, mắt thấy Trịnh Tiểu Lộ đạp xe đi hơn 10m thì bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
- Tiểu Lộ!
Trịnh Tiểu Lộ lại thắng xe, quay đầu nhìn lại. Trương Thắng đuổi theo đằng sau, trong lòng nhảy lộp bộp nói:
- Tiểu Lộ, cô…tối nay có rảnh không?
Trịnh Tiểu Lộ ngẩn ra, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt lập tức không tự nhiên, xấu hổ nói:
- Không bận. Có chuyện gì vậy?
Trương Thắng nói:
- Tối nay tại quảng trường thành phố bắn pháo hoa. Cô có hứng thú không? Tôi muốn hẹn cô đi một chuyến.
Trịnh Tiểu Lộ mắt lóe lên, hiện ra một tia khó xử. Tuy nói Mạch Hiểu Tề bị bắt đã nửa năm. Ngày hôm qua đi thăm anh ta lại xảy ra xung đột với người nhà của y. Quan hệ lẫn nhau đã hoàn toàn tan vỡ, nhưng dù sao cũng là bạn trai cũ của cô. Y mới vừa tự sát không bao lâu, lại đi với người đàn ông khác thì trong lòng Tiểu Lộ như có cảm giác phạm tội.
Nhưng Trương Thắng đối với cô chiếu cố như vậy, lại vì cô mà bị đánh. Hắn nếu đã mở miệng, từ chối thì sẽ làm tổn thương hắn. Trịnh Tiểu Lộ cảm thấy khó xử, không biết nên từ chối như thế nào.
Trương Thắng thấy cô do dự, ánh mắt chậm rãi ảm đạm xuống, thở dài, hạ giọng nói:
- Thôi đi, coi như tôi chưa nói qua. Tiểu Lộ, cô trở về đi, trên đường đi chậm một chút. Tôi….tôi đi đây.
Nói đến đây, thanh âm của hắn nghẹn một chút. Trương Thắng xoay người, từng bước một trở về, hướng chiếc xe đạp của mình đi tới. Bước chân nặng nề, bóng dáng thê lương.
Trịnh Tiểu Lộ nhìn thấy, trong lòng nảy sinh một cảm giác ấm áp, cô lập tức hô lên một tiếng:
- Anh Trương.
Trương Thắng dừng chân, nhưng không quay đầu nhìn lại.
Trịnh Tiểu Lộ thanh âm giảm xuống, sợ hãi, nhỏ giọng nói:
- Mấy…mấy giờ?
Trương Thắng cau mày, không kìm nổi một tia cười gian. Hắn biết, Trịnh Tiểu Lộ rất thiện lương, đơn thuần. Biện pháp này chắc chắn là dùng được. Hắn thở dài, cố ý đau lòng nói:
- Tiểu Lộ, thôi đi, coi như tôi chưa nói qua. Cô không cần phải khó xử.
Trịnh Tiểu Lộ nôn nóng, quay xe trở lại:
- Ai khó xử chứ? Anh Trương, anh nói cho tôi biết mấy giờ để tôi chuẩn bị.
Trương Thắng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộ hỏi:
- Cô thật sự muốn đi sao?
Trịnh Tiểu Lộ hiện tại thầm nghĩ hắn là đang thương tâm, chứ không nghĩ là đang bị hắn chọc ghẹo. Vì thế liên tục gật đầu:
- Vâng, tôi cũng chưa từng được đi xem pháo hoa. Tôi thật sự muốn đi.
- Được rồi, tám giờ tối nay nhé. Tôi đến chở cô. Bắn pháo hoa mười giờ mới bắt đầu.
- Không cần, tôi tự đi cũng được. Anh cứ nói địa điểm, đến đúng giờ tôi sẽ tới.
- Thế sao được? Yên tâm đi. Tôi có xe mà, tôi sẽ đến đón.
Trịnh Tiểu Lộ bị hắn chọc, bật cười một tiếng.
Trương Thắng tiễn bước Trịnh Tiểu Lộ rồi liền chạy tới nhà của Giám đốc Từ. Chuyện đất đai đã có tin tức, hắn cũng không cần tiết kiệm tiền, bỏ cái xe đạp ở nhà, gọi một chiếc taxi. Dọc đường đi, miệng của hắn vốn không có khép lại.
Con người gặp việc vui thì những điều không như ý mấy năm vừa qua toàn bộ trôi đi hết. Hắn hiện tại đã có số tiền gấp trăm gấp ngàn lần rồi. Từ khi thất nghiệp, hắn cũng không dám ra ngoài nhiều. Nhưng bây giờ thì sao? Trước kia hắn từng hâm một người khác có bạn gái, nhưng bây giờ hắn không phải đã hẹn được hoa khôi của nhà máy in ấn Ba Sao sao?
Có liên quan đến một loạt những văn kiện chuyển nhượng đất đai, hắn đã nhìn qua không biết bao nhiều lần. Lúc này đây, hắn vừa đi vừa xác nhận lại tất cả.
Bởi vì Chủ tịch xã Cổ bị hắn nắm nhược điểm, cho nên không dám làm xằng làm bậy. Hết thảy văn kiện đều do Chủ tịch xã Cổ tự mình xử lý. Bởi vì là đất hoang, cho nên rất dễ dàng lấy được phê duyệt.
Hơn nữa, đất Trương Thắng nhận ban đầu là đất nông nghiệp. Khi khu kinh tế mới được thành lập, việc thay đổi chẳng những bị bị chính phủ ngăn cản mà ngược lại còn được khuyến khích.
Văn kiện pháp luật như vậy là còn dựa vào Từ Hải Sinh. Ông ta là suy xét trong tương lai quốc gia muốn dùng đất. Vì phòng ngừa mọi chuyện nên hoàn toàn đi theo trình tự bình thường. Kỳ thật, bán đất nông thôn cũng chẳng có gì lạ. Không chỉ là thời điểm nào, mà chính hiện tại, một số cán bộ trong thôn đem đất trong thôn bán đi cũng là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Dựa theo hiến pháp, bọn họ có quyền lực này hay sao? Không có! Mặc dù pháp luật có quy định, nhưng trong quá trình chấp pháp lại có rất nhiều vấn đề. Có những cán bộ cơ sở làm trái pháp luật, mà pháp luật lại không có hoặc không ai có năng lực để chế tài nó. Vì thế liền tạo thành một số quyền lực không có pháp định, để cho các quan lại cơ sở đem đất bán đi.
Mà Trương Thắng cầm có khi là văn kiện hoàn toàn hợp pháp. Trương Thắng đã tính toán qua, khi nhận chuyển nhượng sử dụng là đất nông nghiệp, nhưng khi chính phủ thành lập khu kinh tế mới thì sẽ tiến hành bồi thường đất đai, an trí phí trợ cấp. Phí bồi thường sẽ không thấp hơn hai chục ngàn một mẫu.
Nếu như là tập thể dùng thì các cấp thôn, xã khẳng định là phải giữ lại. Ở trong tay nông dân cũng không có nhiều. Còn hắn là cá nhân dùng, cho nên mặc kệ là quốc gia hay là tập thể thì khoản tiền bồi thường sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn. Tóm lại, khoản tiền này là hắn nhất định phải có rồi.
Từ Hải Sinh trong nhà đang gọi điện thoại:
- Lão Khâu, anh nhất định phải kiếm được tám triệu tiền mặt. Tôi có việc đang cần dùng gấp.
- Lão Từ, tài chính của chúng ta hiện tại đang khẩn trương. Anh cũng biết, nhà máy xi măng Phúc Hải và nhà máy Đông Phương đã chiếm dụng một lượng tài chính khá lớn.
- Tôi biết, nhưng gần đây chuyện nhiều lắm, tôi còn chưa hiểu hết tình hình cụ thể. Tuy nhiên, nhà máy xi măng Phúc Hải đang làm báo cáo phá sản sao? Chúng ta tiếp nhận toàn bộ nợ nần để thôn tính nhà máy, chỉ rót vào mấy triệu đồng, để cho nó sống lại. Hiện tại hẳn là có thể rút ra mấy triệu được chứ. Tôi đang có việc gấp.
- Lão Từ, tôi đang bận sứt đầu mẻ trán đây. Nhà máy xi măng Phúc Hải là xí nghiệp tập thể, góp vốn để tạo thành. Tất cả đều là lãnh đạo huyện Phúc Hải. Hiện tại nhà máy sống lại trong tay chúng ta, bọn họ đang hối hận kìa. Nay lại muốn đem nhà máy bán đi, bọn sói này sẽ vồ trở lại, sẽ tiến hành cản trở chúng ta.
Từ Hải Sinh trầm ngâm một chút rồi cười lạnh:
- Nhà máy là bọn họ mơ tưởng lấy lại về. Hiện tại, bất quá là muốn tận khả năng kiếm được nhiều tiền hơn trước khi lấy về. Trước gạt bọn họ, nhà máy xi măng Phúc Hải không cần không cần vội vã bán ngay. Anh trước giúp tôi chuẩn bị tiền, tôi sẽ không quên anh đâu.
- Anh lại phát hiện ra được chiêu kiếm tiền gì nữa rồi hả? Cơm thì phải ăn từng ngụm. Ăn một ngụm quá lớn thì sẽ bị nghẹn đấy.
Từ Hải Sinh cười ha hả nói:
- Hạng mục này là một vốn bốn lời. Tôi bây giờ mua nó về, sau một thời gian sẽ đem ra ăn.
Lão Khâu bên kia vừa nghe thì lập tức tinh thần tỉnh táo:
- Chắc như vậy không? Được rồi, để tôi chuẩn bị tiền rồi về lại tỉnh.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Từ Hải Sinh khẽ mỉm cười nói:
- Được, quyết định như vậy đi. Mau chóng chuẩn bị tiền, tôi sẽ cho người tới lấy.
Ông ta cúp điện thoại, rồi theo thói quen vén một bên tóc, bước ra mở cửa. Trương Thắng đang đứng đợi ngoài cửa.
- Đúng vậy, Giám đốc Từ. Tôi cũng vừa mới xem xong. Vui đến không nói nên lời.
Giám đốc Từ trong điện thoại cũng là hào khí ngất trời:
- Tiền của này chúng ta kiếm thật không dễ dàng. Một khi bại là táng gia bại sản. Thậm chí lao ngục tai ương. Cơ hội thì người nào cũng có, chỉ xem là anh có dám hay không. May mắn là chúng ta đánh cuộc thành công. Cậu bây giờ qua đây đi, chúng ta thương lượng một chút xem giá cả nên bán ra như thế nào vào năm sau.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Trương Thắng trở lại nhà, nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Tiểu Lộ, tôi có chút việc gấp cần phải ra ngoài…
Trịnh Tiểu Lộ nghe thấy hắn phải đi, liền đứng dậy, cầm găng tay và mũ, cười nói:
- Ừ, tôi cũng có chuyện cần đi. Chúng ta cùng nhau xuống lầu.
Mẹ của Trương Thắng nghe xong vội tiến vào nói:
- Tiểu Lộ, cháu phải đi rồi à? Đến bữa trưa rồi, cháu ở lại dùng bữa cơm đã.
Trịnh Tiểu Lộ vừa đi ra ngoài, vừa khách khí nói:
- Cháu cảm ơn bác gái. Cháu còn có việc phải đi trước. Sau này cháu sẽ đến thăm bác lần nữa.
Hai người đi xuống lầu. Trịnh Tiểu Lộ thấy vẻ mặt Trương Thắng vui mừng thì không khỏi cười nói:
- Anh Trương, có tin tức gì tốt mà vui vẻ vậy?
Trương Thắng mặt mày hớn hở:
- Ồ, Kiều Tây…Có mấy người bạn ở khu Kiều Tây mời tôi đi ăn cơm.
Trong lòng của hắn vốn có chút tự ti, thậm chí không có dũng khí theo đuổi Tiểu Lộ. Hiện tại, hắn sẽ lập tức trở thành người giàu có, có thể theo đuổi và lo lắng cho cô. Nhưng tin tức tài sản trong tay của mình tăng gấp bội vừa đến miệng lập tức nuốt trở vào.
Hắn hiện tại không muốn nói cho Tiểu Lộ nghe tin tức này. Nguyên nhân rất đơn giản. Đàn ông thì đều phải có trách nhiệm. Nếu không có khả năng thành gia lập nghiệp, không có thực lực làm cho người ta hạnh phúc thì đại đa số đàn ông sẽ không có dũng khí theo đuổi người phụ nữ mình thích. Nhưng khi hắn có năng lực rồi, hắn lại không muốn cô gái mình thích chỉ vì suy xét đến tài chính kinh tế của hắn mà thích hắn.
Trịnh Tiểu Lộ mở khóa xe, rồi nhẹ nhàng nói với Trương Thắng:
- Anh Trương, tôi về trước. Anh hãy uống ít một chút nhé. Năm mới rồi, trên đường nhiều xe, không an toàn đâu.
Trương Thắng ừ một tiếng, mắt thấy Trịnh Tiểu Lộ đạp xe đi hơn 10m thì bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
- Tiểu Lộ!
Trịnh Tiểu Lộ lại thắng xe, quay đầu nhìn lại. Trương Thắng đuổi theo đằng sau, trong lòng nhảy lộp bộp nói:
- Tiểu Lộ, cô…tối nay có rảnh không?
Trịnh Tiểu Lộ ngẩn ra, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt lập tức không tự nhiên, xấu hổ nói:
- Không bận. Có chuyện gì vậy?
Trương Thắng nói:
- Tối nay tại quảng trường thành phố bắn pháo hoa. Cô có hứng thú không? Tôi muốn hẹn cô đi một chuyến.
Trịnh Tiểu Lộ mắt lóe lên, hiện ra một tia khó xử. Tuy nói Mạch Hiểu Tề bị bắt đã nửa năm. Ngày hôm qua đi thăm anh ta lại xảy ra xung đột với người nhà của y. Quan hệ lẫn nhau đã hoàn toàn tan vỡ, nhưng dù sao cũng là bạn trai cũ của cô. Y mới vừa tự sát không bao lâu, lại đi với người đàn ông khác thì trong lòng Tiểu Lộ như có cảm giác phạm tội.
Nhưng Trương Thắng đối với cô chiếu cố như vậy, lại vì cô mà bị đánh. Hắn nếu đã mở miệng, từ chối thì sẽ làm tổn thương hắn. Trịnh Tiểu Lộ cảm thấy khó xử, không biết nên từ chối như thế nào.
Trương Thắng thấy cô do dự, ánh mắt chậm rãi ảm đạm xuống, thở dài, hạ giọng nói:
- Thôi đi, coi như tôi chưa nói qua. Tiểu Lộ, cô trở về đi, trên đường đi chậm một chút. Tôi….tôi đi đây.
Nói đến đây, thanh âm của hắn nghẹn một chút. Trương Thắng xoay người, từng bước một trở về, hướng chiếc xe đạp của mình đi tới. Bước chân nặng nề, bóng dáng thê lương.
Trịnh Tiểu Lộ nhìn thấy, trong lòng nảy sinh một cảm giác ấm áp, cô lập tức hô lên một tiếng:
- Anh Trương.
Trương Thắng dừng chân, nhưng không quay đầu nhìn lại.
Trịnh Tiểu Lộ thanh âm giảm xuống, sợ hãi, nhỏ giọng nói:
- Mấy…mấy giờ?
Trương Thắng cau mày, không kìm nổi một tia cười gian. Hắn biết, Trịnh Tiểu Lộ rất thiện lương, đơn thuần. Biện pháp này chắc chắn là dùng được. Hắn thở dài, cố ý đau lòng nói:
- Tiểu Lộ, thôi đi, coi như tôi chưa nói qua. Cô không cần phải khó xử.
Trịnh Tiểu Lộ nôn nóng, quay xe trở lại:
- Ai khó xử chứ? Anh Trương, anh nói cho tôi biết mấy giờ để tôi chuẩn bị.
Trương Thắng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộ hỏi:
- Cô thật sự muốn đi sao?
Trịnh Tiểu Lộ hiện tại thầm nghĩ hắn là đang thương tâm, chứ không nghĩ là đang bị hắn chọc ghẹo. Vì thế liên tục gật đầu:
- Vâng, tôi cũng chưa từng được đi xem pháo hoa. Tôi thật sự muốn đi.
- Được rồi, tám giờ tối nay nhé. Tôi đến chở cô. Bắn pháo hoa mười giờ mới bắt đầu.
- Không cần, tôi tự đi cũng được. Anh cứ nói địa điểm, đến đúng giờ tôi sẽ tới.
- Thế sao được? Yên tâm đi. Tôi có xe mà, tôi sẽ đến đón.
Trịnh Tiểu Lộ bị hắn chọc, bật cười một tiếng.
Trương Thắng tiễn bước Trịnh Tiểu Lộ rồi liền chạy tới nhà của Giám đốc Từ. Chuyện đất đai đã có tin tức, hắn cũng không cần tiết kiệm tiền, bỏ cái xe đạp ở nhà, gọi một chiếc taxi. Dọc đường đi, miệng của hắn vốn không có khép lại.
Con người gặp việc vui thì những điều không như ý mấy năm vừa qua toàn bộ trôi đi hết. Hắn hiện tại đã có số tiền gấp trăm gấp ngàn lần rồi. Từ khi thất nghiệp, hắn cũng không dám ra ngoài nhiều. Nhưng bây giờ thì sao? Trước kia hắn từng hâm một người khác có bạn gái, nhưng bây giờ hắn không phải đã hẹn được hoa khôi của nhà máy in ấn Ba Sao sao?
Có liên quan đến một loạt những văn kiện chuyển nhượng đất đai, hắn đã nhìn qua không biết bao nhiều lần. Lúc này đây, hắn vừa đi vừa xác nhận lại tất cả.
Bởi vì Chủ tịch xã Cổ bị hắn nắm nhược điểm, cho nên không dám làm xằng làm bậy. Hết thảy văn kiện đều do Chủ tịch xã Cổ tự mình xử lý. Bởi vì là đất hoang, cho nên rất dễ dàng lấy được phê duyệt.
Hơn nữa, đất Trương Thắng nhận ban đầu là đất nông nghiệp. Khi khu kinh tế mới được thành lập, việc thay đổi chẳng những bị bị chính phủ ngăn cản mà ngược lại còn được khuyến khích.
Văn kiện pháp luật như vậy là còn dựa vào Từ Hải Sinh. Ông ta là suy xét trong tương lai quốc gia muốn dùng đất. Vì phòng ngừa mọi chuyện nên hoàn toàn đi theo trình tự bình thường. Kỳ thật, bán đất nông thôn cũng chẳng có gì lạ. Không chỉ là thời điểm nào, mà chính hiện tại, một số cán bộ trong thôn đem đất trong thôn bán đi cũng là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Dựa theo hiến pháp, bọn họ có quyền lực này hay sao? Không có! Mặc dù pháp luật có quy định, nhưng trong quá trình chấp pháp lại có rất nhiều vấn đề. Có những cán bộ cơ sở làm trái pháp luật, mà pháp luật lại không có hoặc không ai có năng lực để chế tài nó. Vì thế liền tạo thành một số quyền lực không có pháp định, để cho các quan lại cơ sở đem đất bán đi.
Mà Trương Thắng cầm có khi là văn kiện hoàn toàn hợp pháp. Trương Thắng đã tính toán qua, khi nhận chuyển nhượng sử dụng là đất nông nghiệp, nhưng khi chính phủ thành lập khu kinh tế mới thì sẽ tiến hành bồi thường đất đai, an trí phí trợ cấp. Phí bồi thường sẽ không thấp hơn hai chục ngàn một mẫu.
Nếu như là tập thể dùng thì các cấp thôn, xã khẳng định là phải giữ lại. Ở trong tay nông dân cũng không có nhiều. Còn hắn là cá nhân dùng, cho nên mặc kệ là quốc gia hay là tập thể thì khoản tiền bồi thường sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn. Tóm lại, khoản tiền này là hắn nhất định phải có rồi.
Từ Hải Sinh trong nhà đang gọi điện thoại:
- Lão Khâu, anh nhất định phải kiếm được tám triệu tiền mặt. Tôi có việc đang cần dùng gấp.
- Lão Từ, tài chính của chúng ta hiện tại đang khẩn trương. Anh cũng biết, nhà máy xi măng Phúc Hải và nhà máy Đông Phương đã chiếm dụng một lượng tài chính khá lớn.
- Tôi biết, nhưng gần đây chuyện nhiều lắm, tôi còn chưa hiểu hết tình hình cụ thể. Tuy nhiên, nhà máy xi măng Phúc Hải đang làm báo cáo phá sản sao? Chúng ta tiếp nhận toàn bộ nợ nần để thôn tính nhà máy, chỉ rót vào mấy triệu đồng, để cho nó sống lại. Hiện tại hẳn là có thể rút ra mấy triệu được chứ. Tôi đang có việc gấp.
- Lão Từ, tôi đang bận sứt đầu mẻ trán đây. Nhà máy xi măng Phúc Hải là xí nghiệp tập thể, góp vốn để tạo thành. Tất cả đều là lãnh đạo huyện Phúc Hải. Hiện tại nhà máy sống lại trong tay chúng ta, bọn họ đang hối hận kìa. Nay lại muốn đem nhà máy bán đi, bọn sói này sẽ vồ trở lại, sẽ tiến hành cản trở chúng ta.
Từ Hải Sinh trầm ngâm một chút rồi cười lạnh:
- Nhà máy là bọn họ mơ tưởng lấy lại về. Hiện tại, bất quá là muốn tận khả năng kiếm được nhiều tiền hơn trước khi lấy về. Trước gạt bọn họ, nhà máy xi măng Phúc Hải không cần không cần vội vã bán ngay. Anh trước giúp tôi chuẩn bị tiền, tôi sẽ không quên anh đâu.
- Anh lại phát hiện ra được chiêu kiếm tiền gì nữa rồi hả? Cơm thì phải ăn từng ngụm. Ăn một ngụm quá lớn thì sẽ bị nghẹn đấy.
Từ Hải Sinh cười ha hả nói:
- Hạng mục này là một vốn bốn lời. Tôi bây giờ mua nó về, sau một thời gian sẽ đem ra ăn.
Lão Khâu bên kia vừa nghe thì lập tức tinh thần tỉnh táo:
- Chắc như vậy không? Được rồi, để tôi chuẩn bị tiền rồi về lại tỉnh.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Từ Hải Sinh khẽ mỉm cười nói:
- Được, quyết định như vậy đi. Mau chóng chuẩn bị tiền, tôi sẽ cho người tới lấy.
Ông ta cúp điện thoại, rồi theo thói quen vén một bên tóc, bước ra mở cửa. Trương Thắng đang đứng đợi ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.