Chương 56: Rượu ngàn ly(2)
Nguyệt Quan
07/03/2017
Cái gọi là “Lầu trên lầu” thì ra là bốn khe hở của bàn tay
kẹp ly, bốn ly rượu có trên có dưới, trên rót dưới, đến khi
toàn bộ đều vào miệng, chiêu thức này khó hơn so với cô nàng
Chu Thành Bích kia ba phần. Trương Thắng mải mê nhìn,Từ Hải Sinh quay đầu lại nhìn thấy, liền cười giải thích cho hắn tên của
những phương pháp này và bí quyết sử dụng.
Lúc này người phía ngoài yêu cầu Tần Nhược Lan uống rượu, cô hừ một tiếng, nói với Lý Hạo Thắng:
-Dựa vào cái gì tôi uống trước nha? Cậu uống trước đi.
Lý Hạo Thăng ngồi cạnh biết tính cô nói sao làm vậy, cười hì hì đáp ứng, đem hai ly nhỏ ra lòng bàn tay, rót đầy Vodka, sau đó đồng loạt đổ vào miệng, Từ Hải Sinh nói:
- Chiêu này gọi là “Ba sao chiếu nguyệt”, tửu lượng của tiểu tử này rất được.
Lý Hạo Thăng uống rượu xong, bày ly ra, ý nói đến Tần Nhược Lan rồi, hai người con trai khác lập tức giễu cợt:
- “Nuốt sống một con rồng”, Tiểu Lan, làm một cái “ Nuốt sống một con rồng” đi.
Từ Hải Sinh cười nói:
- “Nuốt sống một con rồng” chính là lấy mười mấy cái ly rót đầy rượu, uống một hơi hết, chiêu ấy thì không cần kỹ xảo, chỉ cần có tửu lượng là được rồi. Có lần Trương Nhị Đản mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo thị sát, mời một ly rượu cũng không được, đã dùng chiêu này, dùng 12 ly rượu Mao Đài, một hơi uống hết vị lãnh đạo kia kinh hãi, đành phải uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Trương Thắng nhớ tới đã nhìn thấy cảnh đấu rượu trong một bộ phim điện ảnh Hong Kong, không khỏi lo lắng hỏi:
- Vậy sao được, uống vội như vậy, không say sao?
Từ Hải Sinh cười ha hả nói:
- Trên bàn rượu, chơi là phải sảng khoái, bỏ đi mọi áp lực, uống rượu mà không đấu với người khác thì còn ý nghĩa gì?
Trương Thắng lo lắng Tần Nhược Lan sẽ uống “Nuốt sống một con rồng” thật, may mắn là cô không đáp ứng, chỉ thấy cô rót một ly rượu đầy, đứng lên lùi về sau hai bước, hai tay dấu ra sau lưng, nheo mắt nhìn các bạn, sau đó hạ thắt lưng.
Trương Thắng nghĩ cô muốn cắn mép ly, đem ly rượu này ngửa vào người. Chiêu này hắn đã thấy chủ tịch công đoàn của nhà máy đã làm qua, nhưng Tần Nhược Lan đúng là cắn vành ly, nhưng không phải là vành ly phía cô, mà là vành ly phía ngoài.
Trong lòng Trương Thắng kì lạ, cắn ly như vậy, thì rượu sẽ đổ lên người hết, làm gì có ai cắn như thế mà lại giữ được ly rượu?
Đã nhìn thấy Tần Nhược Lan cắn ly, nhưng không ngửa người, mà là cong thân dưới, không biết cô làm thế nào, hai chân thẳng tắp, bên trên vừa cong cong vừa hút rượu, không ngờ thân trên lộn lại uống cạn ly rượu.
Trương Thắng há hốc mồm, kinh sợ nói:
- Sao cô ấy làm được? Thật lợi hại?
Từ Hải Sinh cười nói:
- Đúng là có chút khó khăn, sức eo không đủ, không cong xuống được, cổ họng vô lực, không nắm giữ được, rượu đổ, uống hoặc là rót vào mũi, vậy thì xấu hổ chết. Cô gái này lợi hại nha, ha ha, Trương Thắng, cậu sau này phải đi xã giao nhiều, khi nào về, chúng ta cùng đấu rượu, cậu ít nhiều cũng luyện được một chút.
Sở Văn Lâu vừa về, nghe đến đấu rượu lập tức tinh thần tỉnh táo, xoa xoa tay nói:
- Được đấy, anh Từ, anh nói xem, chúng ta đấu như thế nào.
Từ Hải Sinh cười nói:
- Chúng ta không so được với những người trẻ tuổi kia đâu, đấu văn hóa lịch sự thôi. Tôi viết ba tờ giấy, theo thứ tự là Hoàng Thượng, Nương nương và nô tài. Rút ngẫu nhiên một tờ, sau khi bữa tiệc này chấm dứt, sẽ xưng hô như trong tờ giấy mà mỗi người rút được, ví dụ tôi rút được tờ giấy ghi Hoàng Thượng, cậu rút được tờ giấy nô tài, đến lúc uống rượu, chỉ cần là nói chuyện, cậu phải gọi tôi là Hoàng Thượng, tự xưng nô tài. Tôi nói chuyện, cũng sẽ gọi cậu là nô tài, tự xưng là trẫm, nói sai sẽ phạt một ly.
Trận đấu thú vị như vậy, khiến cho Sở Văn Lâu và Trương Thắng nghe xong đều mỉm cười, Từ Hải lấp tức lấy ba tờ giấy ăn viết ba cái danh hiệu, tự mình đảo lộn.
Trương Thắng vừa mở tở giấy ra, thấy ghi Hoàng Thượng, Từ Hải Sinh mở ra thấy ghi nương tử. Hai người đồng loạt liếc nhìn Sở Văn Lâu, Sở Văn Lâu cười khổ, ỉu xìu nói:
- Không cần xem nữa, con mẹ nó chứ, nhất định là nô tài rồi.
Từ Hải Sinh dùng cách gọi mới nói chuyện:
- Hoàng Thượng, Bổn cung nghĩ, ngay từ đầu không cần tuyển nhiều người như vậy, một kế toán, một thủ quỹ, một lái xe, một hướng dẫn khách, một thư ký văn phòng, lại thêm một bảo vệ, việc này không khác nhau là mấy. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, Về phần quảng cáo Hoàng thượng tính thế nào, nhưng phải mở rộng phạm vi ảnh hưởng đấy.
Trương Thắng cố nhịn cười nói:
- Nương nương, trẫm cảm thấy, công ty thì nên có bộ dáng của một công ty, huống chi kho lạnh sẽ mở, chơợ bán sỉ thủy sản cũng đã xây dựng, xây dựng nhà xưởng bên kia cũng phải có người, lại nói…nô tài cũng không thể làm một mình.
Sở Văn Lâu há hốc miệng nói:
- Vâng, Hoàng Thượng, nương nương, nô tài có thể làm được, bên cạnh mà không có ai là không được. Công ty không cần nhiều người, nhưng một hai chục người thì dẫu sao cũng phải có, nếu không người ta nhìn vào, lại coi khinh xí nghiệp của chúng ta.
Trương Thắng và Từ Hải Sinh nghe hắn nói “nô tài” rất thú vị, không nhịn được cười ha ha
Trương Thắng nói:
- Nương nương, ngày mai trẫm ở bệnh viện một ngày nữa, sau đó sẽ đến công trường, cuối tuần khai trương rồi, việc trang trí kí túc xá của trẫm nhất định phải hoàn thành, việc xây dựng công trường cũng phải đẩy nhanh tiến độ, như vậy lãnh đạo đến mới có cái để xem.
- Hoàng Thượng yên tâm đi, đội trưởng đội trang trí ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, Bổn cung hai ngày này phảiliên hệ đến các xí nghiệp dưới, cũng phải nói một chút. Đúng rồi, nô tài, phải in thông báo tuyển dụng chính thức, việc nhỏ này phải chú ý.
Sở Văn Lâu xoay xoay tay nói:
- Nô tài biết rồi, đã in được 4/10 rồi. Ngày mai tôi lấy cho anh xem, nếu không thích hợp thì tôi sẽ sửa.
Từ Hải Sinh nói:
- Nô tài ngươi làm tốt lắm, bổn cung còn xem cái gì? Không có sai lầm gì lớn, ai, không đúng không đúng, cái gì mà “Ngày mai tôi lấy cho anh xem”, nói không đúng, phạt một ly, phạt một ly.
Sở Văn Lâu bất đắc dĩ, đành phải tự phạt một ly.
Từ Hải Sinh càng niói càng trơn, Sở Văn Lâu đúng là có mâu thuẫn với hai chữ nô tài, thường xuyên nói sai, không lâu sau liền uống say khướt. Mặc dù Trương Thắng cũng bị phạt mấy ly, tuy nhiên tỉnh táo hơn hắn,chỉ sai vài lỗi nhỏ. Lúc này Từ Hải Sinh lôi Sở Văn Lâu ra, cố ý nói đùa hắn, nhất thời cả phòng đều là đối thoại giữa bổn cung và nô tài, nếu không biết, còn tưởng lại vượt thời gian về đời nhà Thanh.
Trương Thắng thấy hai người đang vui đùa, nhân cơ hội uống mấy ngụm trà tỉnh rượu. Ánh mắt hắn trong lúc vô tình nhìn ra ngoài vừa thấy Tần Nhược Lan kéo tay Chu Thành Bích đi toilet.
Cô vừa đi, Lý Hạo ngồi cạnh cô lập tức gọi Tiêu Tử và Lý Nhĩ, thần sắc quỷ dị nói gì đó. Lát sau, Lý Hạo cầm ly rượu của Tần Nhược Lan, bên trong còn chút rượu vodka, lại rót đầy bia lạnh, sau đó bỏ một viên màu xanh vào, cầm lấy chiếc đũa của cô nhẹ nhàng khuấy.
Trong lòng Trương Thắng lộp bộp, đột nhiên nhớ tới lúc trước cũng đụng phải kẻ gian muốn lừa cô gái. Bọn họ làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tái diễn sao?
Lúc này người phía ngoài yêu cầu Tần Nhược Lan uống rượu, cô hừ một tiếng, nói với Lý Hạo Thắng:
-Dựa vào cái gì tôi uống trước nha? Cậu uống trước đi.
Lý Hạo Thăng ngồi cạnh biết tính cô nói sao làm vậy, cười hì hì đáp ứng, đem hai ly nhỏ ra lòng bàn tay, rót đầy Vodka, sau đó đồng loạt đổ vào miệng, Từ Hải Sinh nói:
- Chiêu này gọi là “Ba sao chiếu nguyệt”, tửu lượng của tiểu tử này rất được.
Lý Hạo Thăng uống rượu xong, bày ly ra, ý nói đến Tần Nhược Lan rồi, hai người con trai khác lập tức giễu cợt:
- “Nuốt sống một con rồng”, Tiểu Lan, làm một cái “ Nuốt sống một con rồng” đi.
Từ Hải Sinh cười nói:
- “Nuốt sống một con rồng” chính là lấy mười mấy cái ly rót đầy rượu, uống một hơi hết, chiêu ấy thì không cần kỹ xảo, chỉ cần có tửu lượng là được rồi. Có lần Trương Nhị Đản mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo thị sát, mời một ly rượu cũng không được, đã dùng chiêu này, dùng 12 ly rượu Mao Đài, một hơi uống hết vị lãnh đạo kia kinh hãi, đành phải uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Trương Thắng nhớ tới đã nhìn thấy cảnh đấu rượu trong một bộ phim điện ảnh Hong Kong, không khỏi lo lắng hỏi:
- Vậy sao được, uống vội như vậy, không say sao?
Từ Hải Sinh cười ha hả nói:
- Trên bàn rượu, chơi là phải sảng khoái, bỏ đi mọi áp lực, uống rượu mà không đấu với người khác thì còn ý nghĩa gì?
Trương Thắng lo lắng Tần Nhược Lan sẽ uống “Nuốt sống một con rồng” thật, may mắn là cô không đáp ứng, chỉ thấy cô rót một ly rượu đầy, đứng lên lùi về sau hai bước, hai tay dấu ra sau lưng, nheo mắt nhìn các bạn, sau đó hạ thắt lưng.
Trương Thắng nghĩ cô muốn cắn mép ly, đem ly rượu này ngửa vào người. Chiêu này hắn đã thấy chủ tịch công đoàn của nhà máy đã làm qua, nhưng Tần Nhược Lan đúng là cắn vành ly, nhưng không phải là vành ly phía cô, mà là vành ly phía ngoài.
Trong lòng Trương Thắng kì lạ, cắn ly như vậy, thì rượu sẽ đổ lên người hết, làm gì có ai cắn như thế mà lại giữ được ly rượu?
Đã nhìn thấy Tần Nhược Lan cắn ly, nhưng không ngửa người, mà là cong thân dưới, không biết cô làm thế nào, hai chân thẳng tắp, bên trên vừa cong cong vừa hút rượu, không ngờ thân trên lộn lại uống cạn ly rượu.
Trương Thắng há hốc mồm, kinh sợ nói:
- Sao cô ấy làm được? Thật lợi hại?
Từ Hải Sinh cười nói:
- Đúng là có chút khó khăn, sức eo không đủ, không cong xuống được, cổ họng vô lực, không nắm giữ được, rượu đổ, uống hoặc là rót vào mũi, vậy thì xấu hổ chết. Cô gái này lợi hại nha, ha ha, Trương Thắng, cậu sau này phải đi xã giao nhiều, khi nào về, chúng ta cùng đấu rượu, cậu ít nhiều cũng luyện được một chút.
Sở Văn Lâu vừa về, nghe đến đấu rượu lập tức tinh thần tỉnh táo, xoa xoa tay nói:
- Được đấy, anh Từ, anh nói xem, chúng ta đấu như thế nào.
Từ Hải Sinh cười nói:
- Chúng ta không so được với những người trẻ tuổi kia đâu, đấu văn hóa lịch sự thôi. Tôi viết ba tờ giấy, theo thứ tự là Hoàng Thượng, Nương nương và nô tài. Rút ngẫu nhiên một tờ, sau khi bữa tiệc này chấm dứt, sẽ xưng hô như trong tờ giấy mà mỗi người rút được, ví dụ tôi rút được tờ giấy ghi Hoàng Thượng, cậu rút được tờ giấy nô tài, đến lúc uống rượu, chỉ cần là nói chuyện, cậu phải gọi tôi là Hoàng Thượng, tự xưng nô tài. Tôi nói chuyện, cũng sẽ gọi cậu là nô tài, tự xưng là trẫm, nói sai sẽ phạt một ly.
Trận đấu thú vị như vậy, khiến cho Sở Văn Lâu và Trương Thắng nghe xong đều mỉm cười, Từ Hải lấp tức lấy ba tờ giấy ăn viết ba cái danh hiệu, tự mình đảo lộn.
Trương Thắng vừa mở tở giấy ra, thấy ghi Hoàng Thượng, Từ Hải Sinh mở ra thấy ghi nương tử. Hai người đồng loạt liếc nhìn Sở Văn Lâu, Sở Văn Lâu cười khổ, ỉu xìu nói:
- Không cần xem nữa, con mẹ nó chứ, nhất định là nô tài rồi.
Từ Hải Sinh dùng cách gọi mới nói chuyện:
- Hoàng Thượng, Bổn cung nghĩ, ngay từ đầu không cần tuyển nhiều người như vậy, một kế toán, một thủ quỹ, một lái xe, một hướng dẫn khách, một thư ký văn phòng, lại thêm một bảo vệ, việc này không khác nhau là mấy. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, Về phần quảng cáo Hoàng thượng tính thế nào, nhưng phải mở rộng phạm vi ảnh hưởng đấy.
Trương Thắng cố nhịn cười nói:
- Nương nương, trẫm cảm thấy, công ty thì nên có bộ dáng của một công ty, huống chi kho lạnh sẽ mở, chơợ bán sỉ thủy sản cũng đã xây dựng, xây dựng nhà xưởng bên kia cũng phải có người, lại nói…nô tài cũng không thể làm một mình.
Sở Văn Lâu há hốc miệng nói:
- Vâng, Hoàng Thượng, nương nương, nô tài có thể làm được, bên cạnh mà không có ai là không được. Công ty không cần nhiều người, nhưng một hai chục người thì dẫu sao cũng phải có, nếu không người ta nhìn vào, lại coi khinh xí nghiệp của chúng ta.
Trương Thắng và Từ Hải Sinh nghe hắn nói “nô tài” rất thú vị, không nhịn được cười ha ha
Trương Thắng nói:
- Nương nương, ngày mai trẫm ở bệnh viện một ngày nữa, sau đó sẽ đến công trường, cuối tuần khai trương rồi, việc trang trí kí túc xá của trẫm nhất định phải hoàn thành, việc xây dựng công trường cũng phải đẩy nhanh tiến độ, như vậy lãnh đạo đến mới có cái để xem.
- Hoàng Thượng yên tâm đi, đội trưởng đội trang trí ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, Bổn cung hai ngày này phảiliên hệ đến các xí nghiệp dưới, cũng phải nói một chút. Đúng rồi, nô tài, phải in thông báo tuyển dụng chính thức, việc nhỏ này phải chú ý.
Sở Văn Lâu xoay xoay tay nói:
- Nô tài biết rồi, đã in được 4/10 rồi. Ngày mai tôi lấy cho anh xem, nếu không thích hợp thì tôi sẽ sửa.
Từ Hải Sinh nói:
- Nô tài ngươi làm tốt lắm, bổn cung còn xem cái gì? Không có sai lầm gì lớn, ai, không đúng không đúng, cái gì mà “Ngày mai tôi lấy cho anh xem”, nói không đúng, phạt một ly, phạt một ly.
Sở Văn Lâu bất đắc dĩ, đành phải tự phạt một ly.
Từ Hải Sinh càng niói càng trơn, Sở Văn Lâu đúng là có mâu thuẫn với hai chữ nô tài, thường xuyên nói sai, không lâu sau liền uống say khướt. Mặc dù Trương Thắng cũng bị phạt mấy ly, tuy nhiên tỉnh táo hơn hắn,chỉ sai vài lỗi nhỏ. Lúc này Từ Hải Sinh lôi Sở Văn Lâu ra, cố ý nói đùa hắn, nhất thời cả phòng đều là đối thoại giữa bổn cung và nô tài, nếu không biết, còn tưởng lại vượt thời gian về đời nhà Thanh.
Trương Thắng thấy hai người đang vui đùa, nhân cơ hội uống mấy ngụm trà tỉnh rượu. Ánh mắt hắn trong lúc vô tình nhìn ra ngoài vừa thấy Tần Nhược Lan kéo tay Chu Thành Bích đi toilet.
Cô vừa đi, Lý Hạo ngồi cạnh cô lập tức gọi Tiêu Tử và Lý Nhĩ, thần sắc quỷ dị nói gì đó. Lát sau, Lý Hạo cầm ly rượu của Tần Nhược Lan, bên trong còn chút rượu vodka, lại rót đầy bia lạnh, sau đó bỏ một viên màu xanh vào, cầm lấy chiếc đũa của cô nhẹ nhàng khuấy.
Trong lòng Trương Thắng lộp bộp, đột nhiên nhớ tới lúc trước cũng đụng phải kẻ gian muốn lừa cô gái. Bọn họ làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tái diễn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.