Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 54: Sắp chia tay ân cừu tiêu tán

Nguyệt Quan

06/03/2017

Triệu Kim Đậu đến đồn công an đưa báo cáo kiểm tra của Quách mập, đồng thời, bởi vì buổi chiều cô phải đến cửa hàng, cần phải đi về kiểm tra, cho nên đưa xong tài liệu thì không đến nữa. Dù sao Quách mập cũng chỉ cần tĩnh dưỡng, cũng không cần có người chăm sóc, cô đi kiểm tra hàng hóa và đón con tan học. Vì cuộc sống của những người nghèo không có nhiều thời gian xa xỉ.

Buổi trưa Tiểu Lộ tới, nhìn thấy vết thương của Trương Thắng không nghiêm trọng như mình nghĩ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Trước đó cô tới nhà Trương Thắng, bởi vì Trương Thắng dặn không được nói cho mọi người trong nhà biết, sợ bọn họ lại lo lắng, bởi vậy chỉ nói đi thăm Trương Thắng, mang quần áo đến cho hắn tắm giặt.

Mười giờ sáng Tiểu Lộ đã xin nghỉ rồi, còn mua cho hắn con gà tần, nhân tiện cũng mua luôn phần cho Quách mập, nhưng mà “xác ướp” Quách mập một thân băng vải, cũng chỉ có thể bưng bát uống canh nóng mà thôi.

Tiểu Lộ dùng thìa múc một ngụm súp, đưa lên miệng nhẹ nhẹ thổi, sau đó mới đút vào trong miệng cho hắn, nước súp rất ngon, còn có thịt được nấu nhừ, quan trong nhất là còn có một tiểu mỹ nhân có đôi mắt sáng, khéo hiểu lòng người chăm sóc, thật là khiến người khác ghen tỵ.

Tần Nhược Lan đi vào, đo nhiệt độ cơ thể cho Trương Thắng.

Khong biết tại sao, cô vừa nhìn thấy Trương Thắng đã thấy tức giận, liền không nhiịn được muốn chế giễu hắn, nhìn bộ dạng hắn ngoan ngoãn chân tay luống cuống, trong lòng rất muốn đùa dai. Nếu nói là chán ghét thì vẫn chưa nói tới.

Bằng tâm mà nói, nơi này nhiều bệnh nhân, phòng bệnh như vậy, nhưng hình như lúc nói chuyện với hắn là tâm tình nhẹ nhàng nhất. Trực giác của phụ nữ mách cho cô biết, mặc kệ cô phát giận thế nào với hắn, người này cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, tuyệt đối không trách cứ cô. Không giống những bệnh nhân khác, trong lòng không thoải mái, mà trên mặt vẫn phải giả bộ cười.

Nhìn thấy Tiểu Lộ đang hết lòng chăm sóc Trương Thắng, trong lòng Tần Nhược Lan có chút kinh ngạc. Thật có người con gái tốt, người con gái thanh thuần như vậy lại có thể coi trọng một đại sắc lang chứ? Chẳng lẽ là vì tiền của hắn?

Cô nghiêng nghiêng đầu cẩn thận đánh giá Tiểu Lộ, chỉ thấy cả người cô thanh lịch đoan trang, tình ý trên mặt, tràn đầy thân thiết, người mù cũng nhìn ra được là chân tình với Trương Thắng đấy.

“Thật là kì quái…” Tần Nhược Lan nói thầm trong lòng, chợt nhớ tới các thủ đoạn Trương Thắng đối phó với mình, trong lòng mình dường như cũng không chán ghét hắn lắm. Cô bừng tỉnh nhận ra: Người này nhất định là một cao thủ tán gái, nhất định là dùng thủ đoạn gì đó, lừa một cô gái một mực khăng khắng đi theo hắn, nhất định là có thủ đoạn gì rồi.

Quách mập vừa uống canh vừa nói:

- Tay nghề của Tiểu Lộ thật là tốt. Tiểu tử Trương Thắng quen được cô, đúng là có phúc mấy đời.

Tiểu Lộ khi nghe xong sắc mặt cũng choáng, tuy nhiên trên mặt cũng rất vui mừng.

Quách mập nhân cơ hội này không biết xấu hổ mà cầu đạo:

- Cô mỗi ngày phải đến thăm cậu ấy nha, mang nhiều đồ ăn ngon đến đây, đồ ăn ở căn tin không thể sánh được với đồ ăn cô làm đâu. Ngày mai đổi khẩu vị, nấu canh cá trích đi, càng tươi ngon.

Tiểu Lộ hé miệng cười, nói:

- Không vấn đề gì, nhưng mà…canh cá trích không được.. Vết thương của Thắng là vết thương bên ngoài, đồ tanh là thức ăn dễ dị ứng, nghe nói không thích hợp để ăn.

Quách mập vỗ vỗ trán, nói:

- A, đúng rồi, tôi quên mất chuyện này.

Tần Nhược Lan ở một bên ra hiệu cho Trương Thắng lấy nhiệt kế ở dưới nách ra, nghe thấy lời nói của Tiểu Lộ…không nhịn được nói:

- Đây là cách nói dân gian, thật ra cũng không khoa học. Thiếu máu làm cho chất dinh dưỡng và protein trong cơ thể con người hao hụt đi, do đó dinh dưỡng để dành trong cơ thể bị mất đi, nếu không kịp thời bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, thì việc khiến miệng vết thương khép lại sẽ bị trì hoãn.

Miệng vết thương không khép lại được chủ yếu là do không chú ý vệ sinh, gà, cá, trứng, sữa đều chứa rất nhiều protein và vitaminB, co lợi cho việc chữa lành vết thương, cũng không có chuyện kiêng đồ tanh. Tuy nhiên…

Tiểu Lộ nghe xong, chớp hàng mi dài xinh đẹp hỏi vội:

- Tuy nhiên cái gì?

- Tuy nhiên bênh tình của anh ấy chủ yếu là bị cảm phát sốt, người bị cảm mạo kị thức ăn chứa nhiều dẫu mỡ, lúc cô nấu cháo cho anh ây thì nên chú ý.

Tần Nhược Lan nói xong, trog lòng đắc ý cười thầm:

- Hừ, còn muốn ăn canh cá sao, húp cháo hoa đi!

Trương Thắng cười cười, thâm tình mà nói với Tiểu Lộ:

- Không cần đâu, công việc của em bận như vậy, cũng không cần tốn thời gian nấu cháo cho anh, anh ở đây nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Đợi khi nào có thời gian rảnh rỗi, anh vẫn muốn ăn súp em nấu.

Bát súp này là lần đầu tiên Tiểu Lộ nấu cho Trương Thắng ăn, Trương Thắng nói vậy đương nhiên là có ý khác, Tiểu Lộ lén nhìn hắn một cái, trong lòng rất ngọt ngào.

Tần Nhược Lan bĩu môi, xoay người rời đi.

Đến giờ cơm trưa, Tiểu Lộ bắt Trương Thắng đến toiliet thay quần áo lót, đem quần áo đến phòng tắm tắm rửa, lại giục Trương Thắng uống thuốc, lúc này mới lưu luyến mà rời đi. Mỗi người đều có công việc riêng, cô cũng không thể ở lại lâu. Lúc sắp đi, cô đem cái áo khoác có dính chút máu của Trương Thắng đi giặt.

Sau khi Tiểu Lộ đi, Quách mập càng khen ngợi vẻ đẹp của cô, tay nghề, tính tình của cô, Trương Thắng nghe cũng rất vui, so với khen hắn còn vui hơn. Lúc này, một y tá đẩy cửa vào, theo sau là một đám người. Người chưa tới, nhưng tiếng rên rỉ đã tới trước.



Một bệnh nhân do người nhà dìu đến, Quách mập và Trương Thắng vội ngồi xuống tỏ vẻ hoan nghênh. Bệnh nhân này khoảng 45-46 tuổi, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, lông mày rậm, nói chuyện rất to. Anh ta bị viêm ruột thừa, nghe anh ta và người nhà bàn bạc, ra là muốn mổ ruột thừa cho xong chuyện.

Bộ dáng của bệnh nhân kia và bộ dáng của Quách mập béo như nhau, tuy nói là ốm đau thì có chút chật vật, nhưng vẫn khá lạc quan, nằm trên giường rên rỉ, vẫn không quên hàn huyên vài câu với Trương Thắng.

Hắn đang nói chuyện, bỗng thấy trên mu bàn tay Trương Thắng có một mảnh bầm đen, hỏi:

- Trương Thắng, tay cậu bị ai kẹp à? Sao lại bầm đen như vậy?

Trương Thắng giơ tay lên nhìn, cười khổ một tiếng nói:

- Đừng nói nữa, là cô y tá họ Tần kẹp đấy…Cũng phải năm lần châm mới tìm thấy mạch máu.

Lúc này Tần Nhược Lan đi đến nói:

- Giường số 3, bây giờ tôi giúp anh truyền dịch, sau đó sẽ sắp xếp chuyện phẫu thuật.

Bệnh nhân giường số 3 vừa nghe, vội vàng nói:

- Truyền nước biển? Nên tìm cho tôi một y tá có kinh nghiệm nha, có một cô họ Tần, có phải thực tập sinh hay không? Đừng để cô ta truyền cho tôi, tôi nghe cậu giường bên này nói, cậu ta bị cô ta châm năm lần, tay bị bầm tím hết rồi.

Tần Nhược Lan mặt đỏ tía tai giải thích:

- Ai nói là châm năm lần, rõ ràng là bốn lần, anh sao lại thêm mắm thêm muối như thế?

Trương Thắng chật vật nói:

- Không…tôi không có ý đó, chỉ là tôi nói số lần châm tương đối nhiều.. Khụ, mạch máu của tôi khá nhỏ, cơ thể hơi gầy nên không dễ dàng châm. Thật ra thì kỹ thuật của y tá Tần rất tốt mà.

-Ồ, ra vậy!

Bệnh nhân giường số 3 nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Tần Nhược Lan, Tần Nhược Lan lập tức lộ ra bộ dáng con gái ngoan ngoãn đáng yêu với khuôn mặt tươi cười, anh ta vỗ vỗ cái bụng, lại hỏi:

- Y tá, mỡ bụng tôi dày, sẽ gây trở ngại cho việc phẫu thuật sao?

Da mặt Tần Nhược Lan giật giật, nhịn cười nói:

- Không đâu, không có vấn đề gì đâu.

- Ồ! Ra thế! Vậy … có thể hút mỡ bụng giúp tôi luôn được không? Tôi sẽ tính phí chung luôn.

Tần Nhược Lan mặc dù đang nổi nóng, nhưng vẫn bị hắn chọc cho cười “ phốc” một tiếng.

Buổi chiều, Trương Thắng lại nhận điện thoải của Sở Văn Lâu hỏi thăm, hắn mỗi ngày truyền hai bình nước, ngoại trừ thay thuốc vết thương, cũng không có làm gì nữa. Bệnh nhân ở giường số 3 chỉ là phẫu thuật nhỏ, phẫu thuật xong là có thể truyền dịch rồi, có thể là liều lượng thuốc tê vẫn chưa tan hết, nên Giường số 3 vẫn rất hào hứng nói chuyện, thật ra thì Trương Thắng cũng nhàm chán rảnh rỗi, lúc giường số 3 và Quách mập nói chuyện phiếm thì một mình chạy đến phòng tắm hút thuốc.

Lúc này cũng đã muộn, mặt trời chiều ngả về hướng tây, rất mát. Trương Thắng đứng ở bên cửa sổ nhả khói thuốc, di động bỗng vang lên, đây là Tiểu Lộ tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi tới. Hai người lan man trong chốc lát, vừa mới cúp điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tần Nhược Lan đi đến, trong tay là hộp xà phòng, đi đến bên cạnh bồn rửa tay.

Dường như cô đang rất vui, miệng còn ngân nga hát, rửa mặt rửa tay xong, còn sửa sang lại đầu tóc.

Trương Thắng nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng bệnh, trong lòng hơi ngượng. Người ta là y tá, là dựa vào việc này để kiếm miếng cơm ăn, chỉ vì khó chịu mà nói kỹ thuật của cô không tốt, vì thế hắn vứt tàn thuốc đi, cười gượng hai tiếng nói:

- Y tá Tần, buổi chiều…thật sự xin lỗi, là giường số 3 hỏi, tôi chỉ tùy ý nói một câu, thật ra cũng không muốn nói xấu cô.

Tần Nhược Lan liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Không có gì, làm việc ở đây, những việc dây dưa với bệnh nhân đều gặp qua rồi, đúng rồi, cô gái trưa nay…là vợ anh à?

Trương Thắng cười cười, nói:

- Bạn gái tôi, tôi vẫn chưa kết hôn mà.

Tần Nhược Lan vừa kẹp hai bên tóc ra sau tai, vừa giả vờ như không có việc gì hỏi:

- Như vậy, anh là đang hưởng đãi ngộ của người đã kết hôn?

-Hả?

Đầu óc Trương Thắng quay một vòng mới hiểu những lời này, bất giác đâm ra xấu hổ. Không biết có phải nữ y tá đều nói chuyện như vậy không hay là chỉ có Tần Nhược Lan đặc biệt như thế, Trương Thắng luôn không chống đỡ được ngôn từ sắc bén của cô.



Hắn làm bộ nói giỡn, nói:

- Tôi…khụ khụ, cô xem tôi bộ dáng thành thật như vậy, áo mũ chỉnh tề, tướng mạo đường đường, giống loại người đó sao?

Tần Nhược Lan cười híp mắt, nham hiểm nói:

- Trước gọi là quan, sau đó là cầm thú, có cái gì không thể sao?

Bả vai Trương Thắng trùng xuống:

- Cô lại hại tôi…

Tần Nhược Lan cười rộ lên, cô vảy tay, lấy ra một cái khăn, nói:

- Giấy đăng ký kết hôn và giấy chứng sinh không khác nhau lắm, khác biệt duy nhất là nó không treo trên tường. Vi phạm luật lệ kinh doanh cũng không ít, anh là người buôn bán, tiếp xúc cái này nhiều nhất, đừng đóng kịch với tôi. Tôi không ưa những xử nam ngây thơ yêu con gái như vậy đâu.

Trương Thắng buồn bực nói:

- Tôi căn bản không có ý kiến gì, chỉ là tán gẫu linh tinh với bằng hữu mà thôi.

Tần Nhược Lan thuận tay ném tờ giấy vào thùng rác:

- Như vậy, anh có một cô bạn gái xinh đẹp ôn nhu như vật, nếu tâm địa còn gian giảo, thật đúng là thiên lý bất dung rồi. Bây giờ tôi đã biết, anh không phải quyến rũ, mà là khó chịu.

Cô bước lên hai bước, vươn tay ra, nói:

- Tôi tan việc rồi, tối nay sẽ đi vui vẻ với bạn, hẹn gặp lại.

Trương Thắng bị vẻ tươi cười dễ thương của cô lây nhiễm, không kìm nổi vươn tay ra, cầm bàn tay nhỏ bé của cô:

- Đây gọi là không oán không quen sao?

Tần Nhược Lan nhăn nhăn cái mũi, nói:

- Tôi và anh có hận thù sao? Đợi tôi quay lại, anh cũng đi rồi, ai còn nhớ mối thù của anh nữa?

Trương Thắng như trút được gánh nặng, nói:

- Mặc kệ như thế nào, tôi cũng thật tâm cảm ơn cô khi trực ban đã chăm sóc tôi.

Tần Nhược Lan giả mặt quỷ nói:

- Nếu bên ngoài có người dám động tay động chân với tôi như anh, anh ta đã xong đời rồi. Anh hẳn là cảm ơn y tá tôi đi, vì tôi chưa bao giờ đánh bệnh nhân cả, rất có đạo đức nghề nghiệp đúng không?

Trương Thắng cười khổ nói:’

- Ừ, có…không đánh bệnh nhân của mình, cũng không dễ dàng nha.

Tần Nhược Lan nhăn nhăn cái mũi, nói:

- Anh được lắm, dám trêu tôi.

Cô quay người lại, bước nhẹ nhàng về phía cửa, tay phải giơ lên, rất tự nhiên, phóng khoáng nói:

- Bản cô nương hôm nay tâm tình rất tốt, đại nhân đại lượng, không so đo với anh, hẹn găp lại…

Trương Thắng vội đáp:

- Hẹn gặp lại.

Không đợi Trương Thắng nói xong, đã nghe thấy tiếng kéo dài vọng lại:

- Lưu manh!

Tay Trương Thắng giơ trên không trung, đứng đằng kia dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Lộ Thải Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook