Chương 80: Thay mận đổi đào giải hiểu lầm
Nguyệt Quan
19/03/2017
Trương Thắng ở ngay trong phòng làm việc của mình. Nhưng lúc này hắn
khát nước vô cùng nên chui vào phòng thu phát, cầm lấy bình trà của bảo
vệ cửa lão Hồ uống một cách thống khoái.
Uống xong ca trà lạnh, Trương Thắng tỉnh táo hơn. Nhớ tới Chung Khanh trong phòng nước ấm không có, nửa đêm tỉnh rượu tất nhiên là sẽ khát nước, nên muốn đưa nước đến cho cô, tiện tay nhấc phích nước nóng trên bàn.
Lão Hồ ân cần hỏi:
- Chủ tịch, cậu có sao không vậy?
Trương Thắng ợ một cái, khoát tay nói:
- Không có gì. Giám đốc Chung hôm nay xã giao, uống hơi nhiều, để tôi mang nước cho chị ấy.
Lão Hồ vừa nghe vội nói:
- Ồ, cũng không dám để cậu động tay. Để tôi mang đi cho.
Trương Thắng cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa nghe thì liền đưa phích nước nóng cho lão Hồ. Lão Hồ vừa cầm ra ngoài, đi chưa được bao lâu thì Trương Thắng bỗng nhiên đẩy cửa đuổi theo:
- Lão Hồ, lão Hồ, dừng lại.
Lão Hồ đứng lại, hơi khom lưng nói:
- Chủ tịch, cậu còn có gì chỉ bảo?
Trương Thắng cầm lấy phích nước trong tay ông, nói:
- Không có gì, để tôi mang đi cho. Ông về phòng trực đi.
Lão Hồ không hiểu ra sao, thẳng bước trở về. Lúc này, Trương Thắng trong lòng âm thầm kêu may.
hắn đưa phích nước cho lão Hồ thì mới nhớ ra Chung Khanh hiện giờ nửa thân trên là trần, thật sự không nên để người ta nhìn thấy. Còn mình thì vừa mới bước ra khỏi phòng của cô, nếu bị lão Hồ nhìn thấy thì không chừng sẽ truyền ra lời đồn gì.
Trương Thắng trở lại khu ký túc xá, lúc này nghĩ tới cửa phòng Chung Khanh không khóa, có chút tự trách mình hồ đồ. Tuy nhiên, cũng may là chưa khóa, nếu không thì không đưa nước vào được rồi.
Trương Thắng một lần nữa lên lầu bốn, thở hổn hển rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng Chung Khanh, không một tiếng động. Trong phòng là một mảnh tối đen.
Bên tai liền truyền đến tiếng hô hấp trầm trọng, Trương Thắng cau mày. Chung Khanh tỉnh rồi sao? Một cô gái xinh đẹp, sao lại có âm thanh rên rỉ khó nghe như vậy?
Hắn sờ soạng đến chốt cửa. Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, hắn không khỏi lập tức giật mình, chỉ thấy Chung Khanh ngồi ở đầu giường, tay che trước ngực, tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt. Chuyện gì đây?
Trương Thắng biết người uống rượu có sở thích hay nói. Có người thì thích hát. Hắn đã từng gặp qua một người, sau khi uống rượu sau thì ngồi trên ghế salong hành lang khách sạn khóc lớn. Bên cạnh là một đứa trẻ đang khuyên bảo ông ta. Không thể tưởng tượng được Chung Khanh khi say cũng thích khóc.
Đợi một chút! Không đúng, thanh âm này sao lại...
Trương Thắng vội sải bước đi vào. Lúc này, trên giường đang là một người nằm úp, chiếc quần cởi được một nửa, cái mông to bự, giống như heo mẹ ủi máng, đang làm động tác co rút.
Chung Khanh đang thương tâm rơi lệ. Tách, tiếng bóng đèn mở lên, soi rõ ánh mắt thương tâm của cô. Trương Thắng bước nhanh đến trước mặt, lúc này thị giác của cô cũng khôi phục lại như bình thường, thấy rõ người trước mặt là Trương Thắng, cô cũng ngây người ra.
Một người ngồi, một người đứng, còn một người đang nằm úp chính giữa hai người, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị.
Chung Khanh mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Trương Thắng, cái miệng nhỏ nhắn mở hình chữ O. Thật lâu sau, cô bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
- Không phải cậu?
Cùng lúc đó, Trương Thắng đang cầm phích nước nóng, cúi đầu nhìn, liền kêu lên:
- Là anh?
Trên mặt đất, Sở Văn Lâu giật mình, xoay cái mông to mọng, vô lực rên rỉ một tiếng đáp lại.
Hóa ra, Sở Văn Lâu tắt đèn, vội vàng cởi áo, nhưng chưa kịp cởi quần đã vội vàng khẩn cấp bò lên giường, đè lên người Chung Khanh.
Chung Khanh tuy nói rằng đang rất say, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta đè lên giường mà không biết. Sở Văn Lâu vừa mới bổ nhào lên người cô, cô liền theo bản năng mà phản kháng.
Sở Văn Lâu nằm lên người Chung Khanh, quên mắt quần của Chung Khanh vẫn chưa cởi hết, liền cặp hai chân cô lại với nhau. Chung Khanh lúc này quằn quại, hai đùi co rút lại. Khi uống say, lực giằng co thật sự kinh người. Chung Khanh hai đầu gối liền đạp trúng dưới háng Sở Văn Lâu.
Đàn ông chỗ đó chỉ cần va chạm nhẹ một chút đã làm không chịu nổi rồi, huống chi là bị cả cái đầu gối đập tới. vào.
Sở Văn Lâu kêu lên một tiếng trầm đục. Y còn chưa chiếm được tiện nghi thì đã bị ngã lăn quay xuống đất, ôm lấy hạ thể, thân mình cong lại như con tôm, liên tiếp hút khí lạnh, nửa ngày cũng không trì hoãn.
Sở Văn Lâu quỳ trên mặt đất hít hà, còn Chung Khanh thì ngồi trên giường, giống như vừa tỉnh lại cơn ác mộng. Cô dần dần nhớ lại, vì thế liền cho rằng người đàn ông dưới đất chính là Trương Thắng.
Trong phòng không có mở đèn, ngoại trừ ánh trăng ngoài cửa thì không còn tia sáng nào cả, có đưa năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy.
Cô thật không có dũng khí bật đèn, đối mặt với tên "Trương Thắng" ghê tởm kia. Lúc này mộng đẹp trong lòng cô đã tan vỡ, đem tất cả hy vọng sống sót và dũng khí của cô toàn bộ bóp chết.
Hơn một năm nay, cô sống trong tĩnh mịch và cô đơn. Khi ngày sống cùng Trương Thắng là những ngày cô hạnh phúc nhất, vui sướng nhất. Cô lần đầu tiên cảm thấy năng lực của mình được người ta tôn trọng. Mỗi một ngày, cô đều sống trong tự tin và ung dung. Hết thảy là Trương Thắng đang mang đến cho cô. Cái gọi là sống lâu ngày sinh tình. Kỳ thật trong nội tâm của cô đã in đậm bóng dáng của Trương Thắng.
Nhưng hành vi vô sỉ này của "Trương Thắng" hoàn toàn phá vỡ mộng đẹp của cô. Cô không nghĩ tới, mình toàn tâm toàn ý vì công ty, vì Trương Thắng, hắn không ngờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà có hành vi vô liêm sỉ, tiểu nhân này. Thừa dịp cô say rượu, muốn dùng phương thức này để giữ cô lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cô.
Vì sao? Vì sao Trương Thắng lại không hỏi ý kiến cô, mà dùng thủ đoạn hèn hạ này mà giữ cô? Có phải trong lòng hắn, cô chính là một người đàn bà tùy tiện?
Nghĩ đến đây, Chung Khanh trong lòng đau như dao cắt. Cô hiện tại cần nhất không phải là tình dục, mà chính là sự tôn trọng nhân cách của cô.
Cô ngồi ở đầu giường đắp chăn mà khóc, nói không nên lời cảm giác trong lòng hiện tại là gì?Càng nhiều hơn là sự thương tâm, một loại thống khổ thì người mình tin tưởng phản bội mình.
Nhưng khi ngọn đèn sáng lên, nội tâm vốn đã nhận định hết thảy của cô lại một lần nữa thay đổi 180 độ. Trương Thắng đang cầm một cái bình đứng trước mặt cô, còn trên mặt đất là một con "heo mập". Đối mặt với sự chuyển biến đột ngộ này, Chung Khanh nói không nên lời, hoàn toàn mất đi phản ứng.
Uống xong ca trà lạnh, Trương Thắng tỉnh táo hơn. Nhớ tới Chung Khanh trong phòng nước ấm không có, nửa đêm tỉnh rượu tất nhiên là sẽ khát nước, nên muốn đưa nước đến cho cô, tiện tay nhấc phích nước nóng trên bàn.
Lão Hồ ân cần hỏi:
- Chủ tịch, cậu có sao không vậy?
Trương Thắng ợ một cái, khoát tay nói:
- Không có gì. Giám đốc Chung hôm nay xã giao, uống hơi nhiều, để tôi mang nước cho chị ấy.
Lão Hồ vừa nghe vội nói:
- Ồ, cũng không dám để cậu động tay. Để tôi mang đi cho.
Trương Thắng cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa nghe thì liền đưa phích nước nóng cho lão Hồ. Lão Hồ vừa cầm ra ngoài, đi chưa được bao lâu thì Trương Thắng bỗng nhiên đẩy cửa đuổi theo:
- Lão Hồ, lão Hồ, dừng lại.
Lão Hồ đứng lại, hơi khom lưng nói:
- Chủ tịch, cậu còn có gì chỉ bảo?
Trương Thắng cầm lấy phích nước trong tay ông, nói:
- Không có gì, để tôi mang đi cho. Ông về phòng trực đi.
Lão Hồ không hiểu ra sao, thẳng bước trở về. Lúc này, Trương Thắng trong lòng âm thầm kêu may.
hắn đưa phích nước cho lão Hồ thì mới nhớ ra Chung Khanh hiện giờ nửa thân trên là trần, thật sự không nên để người ta nhìn thấy. Còn mình thì vừa mới bước ra khỏi phòng của cô, nếu bị lão Hồ nhìn thấy thì không chừng sẽ truyền ra lời đồn gì.
Trương Thắng trở lại khu ký túc xá, lúc này nghĩ tới cửa phòng Chung Khanh không khóa, có chút tự trách mình hồ đồ. Tuy nhiên, cũng may là chưa khóa, nếu không thì không đưa nước vào được rồi.
Trương Thắng một lần nữa lên lầu bốn, thở hổn hển rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng Chung Khanh, không một tiếng động. Trong phòng là một mảnh tối đen.
Bên tai liền truyền đến tiếng hô hấp trầm trọng, Trương Thắng cau mày. Chung Khanh tỉnh rồi sao? Một cô gái xinh đẹp, sao lại có âm thanh rên rỉ khó nghe như vậy?
Hắn sờ soạng đến chốt cửa. Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, hắn không khỏi lập tức giật mình, chỉ thấy Chung Khanh ngồi ở đầu giường, tay che trước ngực, tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt. Chuyện gì đây?
Trương Thắng biết người uống rượu có sở thích hay nói. Có người thì thích hát. Hắn đã từng gặp qua một người, sau khi uống rượu sau thì ngồi trên ghế salong hành lang khách sạn khóc lớn. Bên cạnh là một đứa trẻ đang khuyên bảo ông ta. Không thể tưởng tượng được Chung Khanh khi say cũng thích khóc.
Đợi một chút! Không đúng, thanh âm này sao lại...
Trương Thắng vội sải bước đi vào. Lúc này, trên giường đang là một người nằm úp, chiếc quần cởi được một nửa, cái mông to bự, giống như heo mẹ ủi máng, đang làm động tác co rút.
Chung Khanh đang thương tâm rơi lệ. Tách, tiếng bóng đèn mở lên, soi rõ ánh mắt thương tâm của cô. Trương Thắng bước nhanh đến trước mặt, lúc này thị giác của cô cũng khôi phục lại như bình thường, thấy rõ người trước mặt là Trương Thắng, cô cũng ngây người ra.
Một người ngồi, một người đứng, còn một người đang nằm úp chính giữa hai người, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị.
Chung Khanh mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Trương Thắng, cái miệng nhỏ nhắn mở hình chữ O. Thật lâu sau, cô bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
- Không phải cậu?
Cùng lúc đó, Trương Thắng đang cầm phích nước nóng, cúi đầu nhìn, liền kêu lên:
- Là anh?
Trên mặt đất, Sở Văn Lâu giật mình, xoay cái mông to mọng, vô lực rên rỉ một tiếng đáp lại.
Hóa ra, Sở Văn Lâu tắt đèn, vội vàng cởi áo, nhưng chưa kịp cởi quần đã vội vàng khẩn cấp bò lên giường, đè lên người Chung Khanh.
Chung Khanh tuy nói rằng đang rất say, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta đè lên giường mà không biết. Sở Văn Lâu vừa mới bổ nhào lên người cô, cô liền theo bản năng mà phản kháng.
Sở Văn Lâu nằm lên người Chung Khanh, quên mắt quần của Chung Khanh vẫn chưa cởi hết, liền cặp hai chân cô lại với nhau. Chung Khanh lúc này quằn quại, hai đùi co rút lại. Khi uống say, lực giằng co thật sự kinh người. Chung Khanh hai đầu gối liền đạp trúng dưới háng Sở Văn Lâu.
Đàn ông chỗ đó chỉ cần va chạm nhẹ một chút đã làm không chịu nổi rồi, huống chi là bị cả cái đầu gối đập tới. vào.
Sở Văn Lâu kêu lên một tiếng trầm đục. Y còn chưa chiếm được tiện nghi thì đã bị ngã lăn quay xuống đất, ôm lấy hạ thể, thân mình cong lại như con tôm, liên tiếp hút khí lạnh, nửa ngày cũng không trì hoãn.
Sở Văn Lâu quỳ trên mặt đất hít hà, còn Chung Khanh thì ngồi trên giường, giống như vừa tỉnh lại cơn ác mộng. Cô dần dần nhớ lại, vì thế liền cho rằng người đàn ông dưới đất chính là Trương Thắng.
Trong phòng không có mở đèn, ngoại trừ ánh trăng ngoài cửa thì không còn tia sáng nào cả, có đưa năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy.
Cô thật không có dũng khí bật đèn, đối mặt với tên "Trương Thắng" ghê tởm kia. Lúc này mộng đẹp trong lòng cô đã tan vỡ, đem tất cả hy vọng sống sót và dũng khí của cô toàn bộ bóp chết.
Hơn một năm nay, cô sống trong tĩnh mịch và cô đơn. Khi ngày sống cùng Trương Thắng là những ngày cô hạnh phúc nhất, vui sướng nhất. Cô lần đầu tiên cảm thấy năng lực của mình được người ta tôn trọng. Mỗi một ngày, cô đều sống trong tự tin và ung dung. Hết thảy là Trương Thắng đang mang đến cho cô. Cái gọi là sống lâu ngày sinh tình. Kỳ thật trong nội tâm của cô đã in đậm bóng dáng của Trương Thắng.
Nhưng hành vi vô sỉ này của "Trương Thắng" hoàn toàn phá vỡ mộng đẹp của cô. Cô không nghĩ tới, mình toàn tâm toàn ý vì công ty, vì Trương Thắng, hắn không ngờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà có hành vi vô liêm sỉ, tiểu nhân này. Thừa dịp cô say rượu, muốn dùng phương thức này để giữ cô lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cô.
Vì sao? Vì sao Trương Thắng lại không hỏi ý kiến cô, mà dùng thủ đoạn hèn hạ này mà giữ cô? Có phải trong lòng hắn, cô chính là một người đàn bà tùy tiện?
Nghĩ đến đây, Chung Khanh trong lòng đau như dao cắt. Cô hiện tại cần nhất không phải là tình dục, mà chính là sự tôn trọng nhân cách của cô.
Cô ngồi ở đầu giường đắp chăn mà khóc, nói không nên lời cảm giác trong lòng hiện tại là gì?Càng nhiều hơn là sự thương tâm, một loại thống khổ thì người mình tin tưởng phản bội mình.
Nhưng khi ngọn đèn sáng lên, nội tâm vốn đã nhận định hết thảy của cô lại một lần nữa thay đổi 180 độ. Trương Thắng đang cầm một cái bình đứng trước mặt cô, còn trên mặt đất là một con "heo mập". Đối mặt với sự chuyển biến đột ngộ này, Chung Khanh nói không nên lời, hoàn toàn mất đi phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.