Chương 62: Tuyển quân, mua ngựa mừng khai trương (2)
Nguyệt Quan
10/03/2017
Sở Văn Lâu nhai nhai mấy lá trà, nghe cô gái nói vậy, những lá trà trong miệng đột nhiên rơi xuống cổ, mắc lại trong cuống họng, khiến mặt anh
ta đỏ bừng lên, cúi xuống gầm bàn ho sặc sụa.
Trương Thắng lạnh lùng nói:
-Được, trên hồ sơ có cách thức liên lạc với cô rồi, cô cứ để lại đây rồi ra về, chúng tôi sẽ thông báo cho cô kết quả tuyển dụng sau.
-Ông chủ à…..
Cô gái õng ẹo nói.
Trương Thắng xua xua tay, đáp:
-Cô cứ về đợi thông báo của công ty chúng tôi, trong vòng 3 ngày tới chắc chắn sẽ có thông báo kết quả của cô.
Cô gái muốn nói lại thôi, quay người ngúng nguẩybỏ đi.
Sở Văn Lâu từ dưới gầm bàn ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào vùng mông cô gái đang ngúng nguẩy bước đi, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trương Thắng thở dài một cái, buổi sáng hôm nay, gặp bao nhiêu loại người, hạng người nào cũng có. Cô gái này…thật buồn cười! Mình tuyển thư kí chứ có phải tuyển bồ nhí đâu, lại còn hát hò, nhảy múa với cả làm ca đêm nữa chứ. Đến thời gian gặp bạn gái mình cũng chẳng có nữa.
Anh ta uể oải nói to:
-Người tiếp theo!
Kế tiếp là một cô gái nông thôn, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, hai bím tóc đen dầy phía sau dài đến tận phần eo. Trang phục của cô gái rất giản dị, xem ra hoàn cảnh gia đình cô không được đầy đủ cho lắm. Cô tên là Bạch Tâm Duyệt, là người vùng Kiều Tây, mới tốt nghiệp cấp ba, muốn xin vào làm nhân viên quản lí kho lạnh.
Trương Thắng thấynói năng tự nhiên, có thể thấy ngay là một cô gái quen chịu khổ. Anh liền giữ lại cách liên lạc, bảo cô ngày thứ 2 đến làm việc, Bạch Tâm Duyệt vô cùng vui vẻ ra về.
Trương Thắng nhìn đồng hồ, bảo Sở Văn Lâu:
-Buổi sáng nay thế là cũng ổn rồi, chúng ta hãy nghỉ một chút, buổi chiểu….
Anh vừa mới nói đến đây thì ai đó lại đẩy cửa ra, một người đàn ông gầy gò bước vào.
Trương Thắng khó chịu nhìn ông ta một cái, nói:
-Chúng tôi không gọi người tiếp theo vào.
Người đàn ông này cười cười, cương quyết trả lời:
-Nhưng người xin tuyển trước đã ra rồi. Thời gian là vàng, cho dù đó là của ngài hay của tôi thì đều đáng quý cả, vì vậy… tôi liền cả gan vào đây. Tôi có thể ngồi xuống nói không?
Trương Thắng nghe giọng nói của người đàn ông này khá to, liền cố ý thử ôngta một chút. Đây là một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 tuổi, tóc cắt ngắn, mặt gầy gò, hai mắt rất sáng, ăn mặc cũng rất phù hợp, chỉ có điều cách thể hiện không được tự nhiên cho lắm.
Trương Thắng thầm nghĩ: “ Chẳng lẽ, cái miếu nhỏ này của ta lại tìm được một vị Gia Cát Lượng?
Anh liền mỉm cười gật đầu, nói với người đàn ông đó:
-Được thôi, vậy thì chúng ta hãy cùng thảo luận một chút, mời ngồi. Xin hãy nói qua một chút sơ yếu lí lịch của ông, và cả vị trí mà ông muốn ứng tuyển vào.
Người đàn ông từ từ ngỗi xuống chiếc ghế phía đối diện, trả lời bằng một giọng khá tự tin:
-Tôi muốn xin vào vị trí quản lí cao cấp, tôi cũng đã có nhiểu năm kinh nghiệm, chỉ qua vài câu nói thì không thể chứng minh điều gì. Các anh có thể bớt chút thời gian xem hồ sơ xin việc của tôi.
Trương Thắng gật đầu, mở hồ sơ của ông ta đưa cho, rút ra bản lý lịch. Ồ, bản sơ yếu này thật phong phú, chỉ riêng phần giới thiệu chung mà đã kín sáu trang, chữ viết lại rất đẹp.
Trương Thắng lướt nhìn qua:
“Phương Khinh Sầu, nam, sinh tháng 6 năm 1955. Tốt nghiệp học viện quản lí Hoa Châu( khoa chính quy bốn năm). Kinh nghiệm công tác: 1980 đến tháng 7/1983 từng làm ở công ty thực phẩm “ Tân Đại Lục”, làm nhân viên kĩ thuật xưởng ô tô, nghiên cứu viên, chủ nhiệm xưởng ô tô, phát triển đồ hộp, sản phẩm mới 30 loại, đầu tư sản xuất thực tế 7 loại…”
Xuống dưới nữa thì toàn là phần kể về những cống hiến của ông ta to lớn thế nào, ông ta là nhân vật cốt cán ra sao trong các nơi từng làm việc, sau cùng ông ta nghiêm khắc phê bình, rằng giám đốc mới lên làm việc không khách quan, quản lí không tốt, dẫn đến tổn thất nặng cho công ty, thế là ông ta giận chuyển đến làm ở công ty số hai.
Ở công ty mới, ông ấy tiếp tục phát huy năng lực cốt cán, tiếp tục có những đóng góp cực kì to lớn, vì ông ta đã tạo ra hàng nghìn hàng vạn giá trị sản lượng nên rất được giám đốc công ty coi trọng, lại được chọn phái đi học tiếp, nhưng sau lại quay ra nói rằng cơ hội thăng tiến quá ít, tiền lương lại thấp, thế là….
Trương Thắng nhíu mày, anh nghĩ mãi mà không hiểu tại sao được lãnh đạo trọng dụng và cho đi học mà cơ hội thăng tiến lại ít, tiền lương lại thấp? Chuyện này không được lôgic cho lắm, ôngta có vẻ bị hồ đồ rồi.
Trương Thắng tiếp tục xem, chỉ thấy rằng ông ta lại chuyển đến một công ty mới, ở đây, ông ta tiếp tục làm lên…., tiếp tục đóng góp…, trở thành người xuất sác nhất của công ty. Nhưng…. năng lực lãnh đạo rất kém, rất bảo thủ, không biết phân biệt tốt xấu, cố chấp, dẫn đến công ty bị tổn thất, xí nghiệp bị thất thoát nặng, thế là ông ta lại buộc phải rời đi…….
Trương Thắng lướt nhanh một lượt, phát hiện ông anh này bình quân cứ hai đến bốn năm lại đổi công ty một lần, mỗi lần đến một công ty mới ông ta đều là nhân vật cốt cán, mỗi lần đều vì lãnh tạo kém cỏi làm ông ta không chịu đựng được phải bỏ đi.
Trương Thắng còn thấy rằng, người này đã từng làm ở hai công ty rất có tiếng tăm, trong đó có một công ty là công ty sản xuất tủ lạnh Sơn Đôngthành lậpnăm 1984. Khi mới thành lập chỉ là mộtxưởng sản xuất nhỏ, từ năm 1992 mới bắt đầu ăn lên làm ra, trước mắt đã trở thành một công ty đứng đầu đất nước về đồ điện dân dụng, vậy mà người này lại từ chức ở đó vào đúng năm 1991.
Trương Thắng xem đến đây liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn ông ta một cái.
Phương Khinh Sầu thấy anh xem hết rồi,giọng điệu vô cùng tự tin nói:
-Tôi làm việc cho công ty nhà nước, công ty tư nhân, công ty liên doanh và công ty vốn nước ngoài nên tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, hiểu rõ hệ thống sản xuất, hệ thống tiêu thụ và các bộ phận chuyên ngành khác. Năng lực quản lí và tổ chức điều phối, năng lực lãnh đạo đều không thiếu. Tôi tin rằng tuyển dụng tôi sẽ đem lại cho Công ty Bảo Nguyên Hối Kim lợi ích lớn, hi vọng có thể nhận được sự chiếu cố của công ty chúng ta.
Trương Thắng gõ vào bàn một lúc lâu không nói gì, Phương Kinh Sầu nhíu mày, cố kiềm chế không để lộ sự vui mừng ra mặt:
-Trương tiên sinh, nếu anh muốn hiểu rõ hơn về tư liệu gì có thể trực tiếp hỏi tôi.
Trương Thắng ho lên hai tiếng, chỉ mớ hồ sơ, nói:
-Năng lực làm việc của Phương tiên sinh đây…tôi vẫn không thể hiểu nổi. Nhưng.. tôi cho rằngông nên nâng cao năng lực của bản thân lên trước đã.
Phương Khinh Sầu cảm thấy vô cùng phật ý:
-Anh nói vậy mà được à? Tôi có chỗ nào thất lễ hay sao?
Trương Thắng khổ sở cười một tiếng:
-Vô cùng xin lỗi ông, Phương tiên sinh, năng lực công tác của ông có thể thự sự rất giỏi. Nhưng một công ty, một tập thể, điều quan trọng nhất là tinh thần đoàn kết ,hợp tác. Nhìn vào hồ sơ của ông…tôi khó có thể tin rằng ông có thể vui vẻ hợp tác với những người khác. Lãnh đạo nào cũng đều là đồ vô dụng, vậy tại sao ông không tự mình làm lãnh đạo đi? Công ty Bảo Nguyên Hối Kim chỉ là một công ty vừa mới thành lập, tôi enơi này không thể phát huy hết tài năng của ông. Ông nên đi tìm một công ty khác xem.
Phương Khinh Sầu nghe đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng mặt Trương Thắng hét lên:
-Các anh đúng làcùng một tuồng, cậy có chút tiền bẩn tự cho mình là nhất, rồi cũng chẳng làm lên trò trống gì!Anh có nhiều kinh nghiệm làm việc như tôi không? Có học vị với chức vị bằng tôi không?
-Mời ông đi cho, chúng tôi phải đi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát!
Trương Thắng đứng lên, kéo thẳng cái lưng mỏi ê ẩm của mình.
Sở Văn lầu cũng đứng lên, đẩy Phương Khinh Sầu ra ngoài:
-Đi, đi, đi, mời ông đi cho. Không được la hét ở đây.
Phương Khinh Sầu bị đuổi ra ngoài, cảm thấy lòng tự tôn bị xúc phạm nghiêm trọng, không kiềm được chửi ầm lên:
- Thế này là thế đạo gì thế? Từ già đến trẻ ai cũng bảo mình phải học hành thành tài, kết quả là cái gì cơ chứ?
Lúc người ta lên cấp hai, các người chỉ là thứ rác rưởi trốn học đi làm mấy trò tán gái lăng nhăng. Người ta học cấp ba, các người đi bán đồng hồ điện tử với bật lửa đầu đường xó chợ. Người ta học đại học, các người lọc lõi buôn bán hàng giả, khi người ta tốt nghiệp đại học muốn đi tìm việc thì đống rác rưởi các người lại khinh thường người ta. Những người học hành lại phải bán mồ hôi công sức cho bọn làm ăn kinh doanh. Người có văn hóa lại phải đi làm thuê cho bọn vô văn hóa. Ngày ngày đều phải qua ngày Cá tháng tư, thế này là cái mẹ gì?
-Được rồi, được rồi. Chúc ông ngày Cá tháng tư vui vẻ!
Sở Văn Lầu dứt khoát đẩy lão ra ngoài, rầm một phát đóng cánh cửa lại.
Trương Thắng lạnh lùng nói:
-Được, trên hồ sơ có cách thức liên lạc với cô rồi, cô cứ để lại đây rồi ra về, chúng tôi sẽ thông báo cho cô kết quả tuyển dụng sau.
-Ông chủ à…..
Cô gái õng ẹo nói.
Trương Thắng xua xua tay, đáp:
-Cô cứ về đợi thông báo của công ty chúng tôi, trong vòng 3 ngày tới chắc chắn sẽ có thông báo kết quả của cô.
Cô gái muốn nói lại thôi, quay người ngúng nguẩybỏ đi.
Sở Văn Lâu từ dưới gầm bàn ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào vùng mông cô gái đang ngúng nguẩy bước đi, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trương Thắng thở dài một cái, buổi sáng hôm nay, gặp bao nhiêu loại người, hạng người nào cũng có. Cô gái này…thật buồn cười! Mình tuyển thư kí chứ có phải tuyển bồ nhí đâu, lại còn hát hò, nhảy múa với cả làm ca đêm nữa chứ. Đến thời gian gặp bạn gái mình cũng chẳng có nữa.
Anh ta uể oải nói to:
-Người tiếp theo!
Kế tiếp là một cô gái nông thôn, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, hai bím tóc đen dầy phía sau dài đến tận phần eo. Trang phục của cô gái rất giản dị, xem ra hoàn cảnh gia đình cô không được đầy đủ cho lắm. Cô tên là Bạch Tâm Duyệt, là người vùng Kiều Tây, mới tốt nghiệp cấp ba, muốn xin vào làm nhân viên quản lí kho lạnh.
Trương Thắng thấynói năng tự nhiên, có thể thấy ngay là một cô gái quen chịu khổ. Anh liền giữ lại cách liên lạc, bảo cô ngày thứ 2 đến làm việc, Bạch Tâm Duyệt vô cùng vui vẻ ra về.
Trương Thắng nhìn đồng hồ, bảo Sở Văn Lâu:
-Buổi sáng nay thế là cũng ổn rồi, chúng ta hãy nghỉ một chút, buổi chiểu….
Anh vừa mới nói đến đây thì ai đó lại đẩy cửa ra, một người đàn ông gầy gò bước vào.
Trương Thắng khó chịu nhìn ông ta một cái, nói:
-Chúng tôi không gọi người tiếp theo vào.
Người đàn ông này cười cười, cương quyết trả lời:
-Nhưng người xin tuyển trước đã ra rồi. Thời gian là vàng, cho dù đó là của ngài hay của tôi thì đều đáng quý cả, vì vậy… tôi liền cả gan vào đây. Tôi có thể ngồi xuống nói không?
Trương Thắng nghe giọng nói của người đàn ông này khá to, liền cố ý thử ôngta một chút. Đây là một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 tuổi, tóc cắt ngắn, mặt gầy gò, hai mắt rất sáng, ăn mặc cũng rất phù hợp, chỉ có điều cách thể hiện không được tự nhiên cho lắm.
Trương Thắng thầm nghĩ: “ Chẳng lẽ, cái miếu nhỏ này của ta lại tìm được một vị Gia Cát Lượng?
Anh liền mỉm cười gật đầu, nói với người đàn ông đó:
-Được thôi, vậy thì chúng ta hãy cùng thảo luận một chút, mời ngồi. Xin hãy nói qua một chút sơ yếu lí lịch của ông, và cả vị trí mà ông muốn ứng tuyển vào.
Người đàn ông từ từ ngỗi xuống chiếc ghế phía đối diện, trả lời bằng một giọng khá tự tin:
-Tôi muốn xin vào vị trí quản lí cao cấp, tôi cũng đã có nhiểu năm kinh nghiệm, chỉ qua vài câu nói thì không thể chứng minh điều gì. Các anh có thể bớt chút thời gian xem hồ sơ xin việc của tôi.
Trương Thắng gật đầu, mở hồ sơ của ông ta đưa cho, rút ra bản lý lịch. Ồ, bản sơ yếu này thật phong phú, chỉ riêng phần giới thiệu chung mà đã kín sáu trang, chữ viết lại rất đẹp.
Trương Thắng lướt nhìn qua:
“Phương Khinh Sầu, nam, sinh tháng 6 năm 1955. Tốt nghiệp học viện quản lí Hoa Châu( khoa chính quy bốn năm). Kinh nghiệm công tác: 1980 đến tháng 7/1983 từng làm ở công ty thực phẩm “ Tân Đại Lục”, làm nhân viên kĩ thuật xưởng ô tô, nghiên cứu viên, chủ nhiệm xưởng ô tô, phát triển đồ hộp, sản phẩm mới 30 loại, đầu tư sản xuất thực tế 7 loại…”
Xuống dưới nữa thì toàn là phần kể về những cống hiến của ông ta to lớn thế nào, ông ta là nhân vật cốt cán ra sao trong các nơi từng làm việc, sau cùng ông ta nghiêm khắc phê bình, rằng giám đốc mới lên làm việc không khách quan, quản lí không tốt, dẫn đến tổn thất nặng cho công ty, thế là ông ta giận chuyển đến làm ở công ty số hai.
Ở công ty mới, ông ấy tiếp tục phát huy năng lực cốt cán, tiếp tục có những đóng góp cực kì to lớn, vì ông ta đã tạo ra hàng nghìn hàng vạn giá trị sản lượng nên rất được giám đốc công ty coi trọng, lại được chọn phái đi học tiếp, nhưng sau lại quay ra nói rằng cơ hội thăng tiến quá ít, tiền lương lại thấp, thế là….
Trương Thắng nhíu mày, anh nghĩ mãi mà không hiểu tại sao được lãnh đạo trọng dụng và cho đi học mà cơ hội thăng tiến lại ít, tiền lương lại thấp? Chuyện này không được lôgic cho lắm, ôngta có vẻ bị hồ đồ rồi.
Trương Thắng tiếp tục xem, chỉ thấy rằng ông ta lại chuyển đến một công ty mới, ở đây, ông ta tiếp tục làm lên…., tiếp tục đóng góp…, trở thành người xuất sác nhất của công ty. Nhưng…. năng lực lãnh đạo rất kém, rất bảo thủ, không biết phân biệt tốt xấu, cố chấp, dẫn đến công ty bị tổn thất, xí nghiệp bị thất thoát nặng, thế là ông ta lại buộc phải rời đi…….
Trương Thắng lướt nhanh một lượt, phát hiện ông anh này bình quân cứ hai đến bốn năm lại đổi công ty một lần, mỗi lần đến một công ty mới ông ta đều là nhân vật cốt cán, mỗi lần đều vì lãnh tạo kém cỏi làm ông ta không chịu đựng được phải bỏ đi.
Trương Thắng còn thấy rằng, người này đã từng làm ở hai công ty rất có tiếng tăm, trong đó có một công ty là công ty sản xuất tủ lạnh Sơn Đôngthành lậpnăm 1984. Khi mới thành lập chỉ là mộtxưởng sản xuất nhỏ, từ năm 1992 mới bắt đầu ăn lên làm ra, trước mắt đã trở thành một công ty đứng đầu đất nước về đồ điện dân dụng, vậy mà người này lại từ chức ở đó vào đúng năm 1991.
Trương Thắng xem đến đây liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn ông ta một cái.
Phương Khinh Sầu thấy anh xem hết rồi,giọng điệu vô cùng tự tin nói:
-Tôi làm việc cho công ty nhà nước, công ty tư nhân, công ty liên doanh và công ty vốn nước ngoài nên tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, hiểu rõ hệ thống sản xuất, hệ thống tiêu thụ và các bộ phận chuyên ngành khác. Năng lực quản lí và tổ chức điều phối, năng lực lãnh đạo đều không thiếu. Tôi tin rằng tuyển dụng tôi sẽ đem lại cho Công ty Bảo Nguyên Hối Kim lợi ích lớn, hi vọng có thể nhận được sự chiếu cố của công ty chúng ta.
Trương Thắng gõ vào bàn một lúc lâu không nói gì, Phương Kinh Sầu nhíu mày, cố kiềm chế không để lộ sự vui mừng ra mặt:
-Trương tiên sinh, nếu anh muốn hiểu rõ hơn về tư liệu gì có thể trực tiếp hỏi tôi.
Trương Thắng ho lên hai tiếng, chỉ mớ hồ sơ, nói:
-Năng lực làm việc của Phương tiên sinh đây…tôi vẫn không thể hiểu nổi. Nhưng.. tôi cho rằngông nên nâng cao năng lực của bản thân lên trước đã.
Phương Khinh Sầu cảm thấy vô cùng phật ý:
-Anh nói vậy mà được à? Tôi có chỗ nào thất lễ hay sao?
Trương Thắng khổ sở cười một tiếng:
-Vô cùng xin lỗi ông, Phương tiên sinh, năng lực công tác của ông có thể thự sự rất giỏi. Nhưng một công ty, một tập thể, điều quan trọng nhất là tinh thần đoàn kết ,hợp tác. Nhìn vào hồ sơ của ông…tôi khó có thể tin rằng ông có thể vui vẻ hợp tác với những người khác. Lãnh đạo nào cũng đều là đồ vô dụng, vậy tại sao ông không tự mình làm lãnh đạo đi? Công ty Bảo Nguyên Hối Kim chỉ là một công ty vừa mới thành lập, tôi enơi này không thể phát huy hết tài năng của ông. Ông nên đi tìm một công ty khác xem.
Phương Khinh Sầu nghe đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng mặt Trương Thắng hét lên:
-Các anh đúng làcùng một tuồng, cậy có chút tiền bẩn tự cho mình là nhất, rồi cũng chẳng làm lên trò trống gì!Anh có nhiều kinh nghiệm làm việc như tôi không? Có học vị với chức vị bằng tôi không?
-Mời ông đi cho, chúng tôi phải đi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát!
Trương Thắng đứng lên, kéo thẳng cái lưng mỏi ê ẩm của mình.
Sở Văn lầu cũng đứng lên, đẩy Phương Khinh Sầu ra ngoài:
-Đi, đi, đi, mời ông đi cho. Không được la hét ở đây.
Phương Khinh Sầu bị đuổi ra ngoài, cảm thấy lòng tự tôn bị xúc phạm nghiêm trọng, không kiềm được chửi ầm lên:
- Thế này là thế đạo gì thế? Từ già đến trẻ ai cũng bảo mình phải học hành thành tài, kết quả là cái gì cơ chứ?
Lúc người ta lên cấp hai, các người chỉ là thứ rác rưởi trốn học đi làm mấy trò tán gái lăng nhăng. Người ta học cấp ba, các người đi bán đồng hồ điện tử với bật lửa đầu đường xó chợ. Người ta học đại học, các người lọc lõi buôn bán hàng giả, khi người ta tốt nghiệp đại học muốn đi tìm việc thì đống rác rưởi các người lại khinh thường người ta. Những người học hành lại phải bán mồ hôi công sức cho bọn làm ăn kinh doanh. Người có văn hóa lại phải đi làm thuê cho bọn vô văn hóa. Ngày ngày đều phải qua ngày Cá tháng tư, thế này là cái mẹ gì?
-Được rồi, được rồi. Chúc ông ngày Cá tháng tư vui vẻ!
Sở Văn Lầu dứt khoát đẩy lão ra ngoài, rầm một phát đóng cánh cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.