Chương 47: Biết
Trầm Giang Nhất
23/11/2022
La Phi không giống với trước kia, đây là cảm giác đầu tiên của Trương Tử Đồng.
"Ngươi đến rồi." La Phi chào hỏi Trương Tử Đồng, ánh mắt lại tự nhiên dừng ở trên người Triệu Thanh Khê.
"Có khỏe không?" Trương Tử Đồng cũng nghĩ được La Phi nhất định sẽ đem tầm mắt đặt ở chỗ của Triệu Thanh Khê, nàng không biết có nên đưa Triệu Thanh Khê đến hay không, nàng chính là cảm thấy, Triệu Thanh Khê là người theo lý thường nàng phải mang theo.
"Cũng giống như lúc trước, không có gì khác biệt."
Bầu không khí lâm vào trầm mặc, ba người tựa hồ tìm không được lời nói, cuối cùng vẫn là Trương Tử Đồng mở miệng trước: "Không phải ngươi nói muốn dẫn bạn gái giới thiệu với ta sao? Sao chưa thấy người?"
La Phi trả lời, "Lát nữa nàng mới đến."
Lại một trận trầm mặc nữa, La Phi liếc mắt nhìn Triệu Thanh Khê lạnh nhạt cúi đầu một cái, lại ngồi thẳng người nhìn Trương Tử Đồng không yên lòng, "Chúng ta có thể nói chuyện một mình không?"
Trương Tử Đồng phản xạ có điều kiện nhìn về phía Triệu Thanh Khê, chỉ thấy Triệu Thanh Khê đã chuẩn bị đứng lên muốn đi rồi, nàng nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, chính là lấy chìa khóa xe trong túi xách đưa đến trước mặt Triệu Thanh Khê, "Vào trong xe chờ ta, ta sẽ ra ngay."
Triệu Thanh Khê không có cầm lấy chiếc chìa khóa kia, nàng nhìn nhìn ly rượu trước mặt Trương Tử Đồng, sau đó nói: "Ta về nhà chờ ngươi, uống rượu thì đừng lái xe."
Lúc chỉ còn lại có hai người, Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấy mệt, giống mất đi sức chiến đấu, nàng lấy ly rượu uống một ngụm, rượu vẫn là cay như vậy, lại kích thích không được trái tim mỏi mệt của nàng.
"Ngươi thích nàng sao?"
La Phi nói thẳng vấn đề cũng không có làm cho Trương Tử Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, "Thích."
"Ngươi yêu nàng sao?"
"Yêu." Không do dự nói ra một chữ có vẻ trầm trọng.
La Phi muốn cười cười, khóe miệng lại chỉ có thể quái dị cong lên, có lẽ Trần Thần nói rất đúng, nàng thật sự hẳn là nên chừa cho chính mình một con đường sống, tiếp tục dây dưa, có phải sẽ vĩnh viễn không thoát ra khỏi cơn ác mộng xinh đẹp này hay không?
Nhưng vẫn là không cam lòng a! Nhiều năm cuồng dại như vậy, đến cuối cùng, người mình yêu lại yêu sâu sắc một người khác. Khi nàng vì tình hướng của mình mà do dự xem có nên nói ra tình yêu này hay không, người kia lại vượt qua giới hạn của đồng tính mà yêu thương một nữ nhân khác.
Trương Tử Đồng, tại sao lại làm cho nàng bi ai như vậy?
"Vì sao ngươi lại yêu nàng? Nàng rốt cuộc có cái gì có thể làm cho ngươi yêu thương?"
"Ấm áp." Trương Tử Đồng trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng chống một khủy tay trên bàn, cả người đều nghiêng đến tựa trên bàn, "Nàng có thể cho ta ấm áp."
La Phi nhìn Trương Tử Đồng tùy ý dựa vào trên bàn chậm rãi uống rượu, ánh mắt có chút chua xót, "Cũng là ở bên cạnh ngươi, vì sao Triệu Thanh Khê có thể cho ngươi ấm áp, vì sao ngươi chưa bao giờ quay đầu lại nhìn, chẳng lẽ ấm áp ngươi muốn ta không thể cho sao? Ta còn trả giá nhiều hơn nàng, ta cũng yêu ngươi nhiều hơn nàng, nhiều hơn so với bất kỳ ai khác trên đời! Ta yêu ngươi mười năm, mười năm a, mười năm này ta vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh ngươi vì sao ngươi không cảm giác được?"
"Những chuyện này ta đều biết, nhưng ta chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trên người nàng, này không kiên quan đến trả giá hay canh giữ, chính là trên người người kia có thứ ta khát vọng, chỉ xảy ra khi nàng xuất hiện ở bên cạnh ta." Lời nói của La Phi không có làm cho Trương Tử Đồng động dung, nàng vẫn nghiêng người như trước, ánh mắt vẫn luôn quẩn quanh bên ly rượu dần dần mê ly, âm thanh cũng bắt đầu hư ảo, "Có lẽ không phải những người khác không thể cho ta ấm áp, chính là ta chỉ muốn loại ấm áp của nàng thôi."
Âm nhạc ồn ào, ánh đèn chớp tắt, mọi thứ nàng không cảm nhận được, bây giờ Trương Tử Đồng đang đắm chìm trong thế giới của mình, chính là đem tình cảm cùng suy nghĩ chôn dấu dưới đáy lòng từng giọt từng giọt thổ lộ ra, xem nhẹ ánh mắt của người khác, cũng xem nhẹ sự bi thương của La Phi, trong giọng nói thâm tình cùa nàng chỉ có một người, chỉ có Triệu Thanh Khê nàng tâm tâm niệm niệm.
"Tựa như bây giờ nàng không nguyện ý dừng lại ở bên cạnh ta, những cảm xúc nàng đem đến cho ta có rất nhiều khó chịu cùng thất vọng, thậm chí có đôi khi chỉ cần nghĩ đến nàng trái tim của ta đã từng đợt từng đợt đau nhói, nhưng dù là như vậy, ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần người kia là nàng, ta có thể cảm nhận được loại hạnh phúc mà cả đời cũng không muốn mất đi cùng với loại ấm áp thẩm thấu vào tứ chi bách hài*."
(*tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ: toàn thân)
"Ngươi biết không, khi thống khổ thương tâm tỷ lệ thuận với hài lòng thỏa mãn, loại cảm giác này giống như là một người không biết làm gì suốt hai mươi sáu năm rốt cục tìm được ý nghĩa cuộc sống, nàng cho ta sự phong phú ta chưa bao giờ có, nàng làm cho ta an tâm!"
Giờ khắc này, La Phi không còn biết nói gì nữa.
"Làm sao vậy?" Lúc Tôn Hinh Khiết đi tới thì nhìn thấy La Phi đang cúi đầu, cố nén nước mắt, "Trương Tử Đồng lại khi dễ ngươi sao?"
La Phi lắc đầu, không chịu nói, mắt phượng của Tôn Hinh Khiết nhướng lên, nàng liếc mắt nhìn Trương Tử Đồng một cái, nói: "Thanh Khê nhà các ngươi đâu? Đi đâu vậy?"
Lúc này Trương Tử Đồng mới nâng mắt lên, sắc mặt không tốt nhìn nàng, trong tay Tôn Hinh Khiết còn cầm theo một ly Cocktail.
"Không phải ngươi sợ ta không chu đáo với 'Thanh Khê nhà các ngươi' sao, cố ý pha chế Cocktail cho 'Thanh Khê nhà các ngươi', tên là 'Ái mộ', thế nào? Đủ để biểu đạt nội tâm của ngươi đi?"
Tôn Hinh Khiết không ngừng lặp lại câu "Thanh Khê nhà các ngươi", ánh mắt La Phi lại đỏ lên, đầu cúi xuống càng thấp. Nhìn Trương Tử Đồng, Tôn Hinh Khiết dùng ánh mắt ý bảo nàng có thể đi rồi.
Tôn Hinh Khiết là nữ nhân thông minh mà quyết đoán, nàng vĩnh viễn biết cách làm thế nào để khiến cho một chút thương tổn một chút thống khổ trở nên hoàn toàn thương tổn hoàn toàn thống khổ, Trương Tử Đồng không có do dự quá lâu, trực tiếp đứng dậy rời đi.
"Khóc đi, đừng chịu đựng." Trương Tử Đồng đi rồi, Tôn Hinh Khiết vắt chân ngồi xuống ghế, "Khóc xong rồi thì đi tìm người khác, không phải ngươi còn có tiểu Trần Thần sao?"
Thuận tay tao nhã nhấm nháp ly nước "Ái mộ" pha chế cho Triệu Thanh Khê, Tôn Hinh Khiết híp hai mắt, thật là, tay nghề càng ngày càng tốt, "Người kia 'Nhà các nàng' của Trương Tử Đồng không phải là ngươi, ngươi có thể thương tâm, có thể tuyệt vọng, nhưng tuyệt đối không thể lại tiếp tục hy vọng cái gì nữa. Không phải ngươi yêu nàng mười năm sao, ngươi rốt cuộc là luyến tiếc nàng hay là luyến tiếc thời gian mười năm ngươi dành cho nàng? Ta nói cho ngươi, hiện tại yêu thương một người, vậy có thể không phải là mười năm, mà là cả đời, ngươi nói mười năm đáng giá ngươi đi nhớ thương hay là cả đời đáng giá ngươi quý trọng a?"
"Được rồi, tiểu Trần Thần của ngươi đến rồi, để nàng an ủi ngươi đi, bây giờ tỷ tỷ ta muốn tự mình đi tìm việc vui. Bất quá ngươi nên suy nghĩ cho tốt, nếu ngươi không cần nàng, ta có thể tiếp nhận a." Tôn Hinh Khiết cong khóe miệng, liếc mắt đưa tình với các nữ hài tử đứng ở quầy bar nhìn các nàng.
"Đứa ngốc này liền giao cho ngươi, bye ~~"
Đem La Phi giao cho Trần Thần, Tôn Hinh Khiết lắc lắc vòng eo khêu gợi của nàng, tiếp tục ném mị nhãn vào những người đang không ngừng chú ý đến nàng.
Cuộc sống a cuộc sống, người nàng luôn nhớ mong, có còn nhớ nàng hay không?
Trong lòng Trương Tử Đồng rất rõ ràng và thẳng thắn, đồng thời cũng ôm lấy oán giận cùng bất mãn, cho nên khi nàng thấy Triệu Thanh Khê mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên sopha đọc sách, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Từ khi Trương Tử Đồng bắt đầu vào cửa Triệu Thanh Khê liền cảm giác được một cỗ tức giận kiềm nén, nàng không để ý đến, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng cười lạnh kia, lúc này Triệu Thanh Khê mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Đi tắm rửa trước đi."
Uống rượu ra mồ hôi, Trương Tử Đồng cũng không nói gì, đi tắm rửa sạch sẽ mới trở lại phòng khách. Nàng ngồi cách xa Triệu Thanh Khê nhất có thể trên sopha, tùy ý để mái tóc ướt sũng tản ra trên người, sau đó nhướng mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Triệu Thanh Khê.
"Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi." Triệu Thanh Khê bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, đứng lên chuẩn bị trở về phòng ngủ.
"Ngoại trừ những thứ này, ngươi không tính nói chút gì khác nữa sao?" Trương Tử Đồng nhìn không chớp mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm, Triệu Thanh Khê.
Dừng bước, Triệu Thanh Khê xoay người, nàng nhìn lại người kia, ánh mắt không có né tránh, "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
"Hồ Dịch Bân." Trương Tử Đồng lạnh lùng mở miệng, "Ta đi công tác trở về chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là ngươi, nhưng còn ngươi? Ngươi cùng hắn đến đó. Có ý gì? Là muốn đem ta giao cho hắn sao?"
Triệu Thanh Khê đã sớm đoán được nàng sẽ nghĩ như vậy, "Chiều hôm qua lúc ta đến, hắn đã ở đó rồi."
Không giống như trong tưởng tượng, trong lòng Trương Tử Đồng thoáng thả lỏng, "Tối hôm qua ngươi ở đâu? Vì sao không cho ta cùng ngươi đến gặp đồng nghiệp."
"Ta ở nhà Lý Chân, bởi vì đề cập đến việc riêng của nàng, cho nên mới một mình đến đó." Triệu Thanh Khê đi đến trước mặt Trương Tử Đồng vài bước, mím môi, "Còn có vấn đề gì không? Không có thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối hôm qua chắc chắn không có ngủ tốt, mắt cũng thâm quầng rồi."
Triệu Thanh Khê đứng, Trương Tử Đồng ngồi ở trên sopha chỉ có thể ngửa đầu nhìn nàng, vấn đề về độ cao làm cho thị giác có khác biệt, nhìn từ góc độ hiện tại, Trương Tử Đồng chỉ cảm thấy đèn trên tường chiếu rọi xuống Triệu Thanh Khê mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ bộ dáng. Nàng không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Triệu Thanh Khê bị bao phủ giữa một vầng sáng mỏng manh.
"Còn có một vấn đề cuối cùng." Trương Tử Đồng ôm lấy gương mặt của nàng, ánh mắt ôn nhu mà thành khẩn, "Ngươi yêu ta sao?"
Trương Tử Đồng nhìn vào ánh mắt Triệu Thanh Khê, vẫn nhìn, bên trong có đủ loại cảm xúc, nhận ra được hoặc là không nhận ra được. Triệu Thanh Khê không có trả lời, nàng chính là lẳng lặng nhìn lại người kia, một phút...Hai phút...
Có lẽ là thời gian rất lâu, Trương Tử Đồng cảm thấy mỏi mệt, thân thể mỏi mệt, còn có trong lòng mỏi mệt.
Trương Tử Đồng rốt cục buông tay ra, cười tự giễu, người kia vẫn luôn không thương nàng.
"Ta nghĩ là ngươi biết."
Trên mặt Triệu Thanh Khê có thản nhiên bất đắc dĩ, Trương Tử Đồng thấy, cũng không dám đoán định ý nghĩa.
"Ta không biết." Trương Tử Đồng gắt gao nhìn nàng, "Ngươi không nói làm sao ta biết được."
Cho tới bây giờ những thứ Trương Tử Đồng chờ mong không phải là một phần tình cảm không đủ minh xác, nàng muốn một kết quả thật thật chính chính, yêu hoặc là không yêu, nàng không muốn đi phỏng đoán trái tim của Triệu Thanh Khê, nàng không phải Triệu Thanh Khê, không có khả năng đoán được. Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nàng nhất định muốn Triệu Thanh Khê đưa cho nàng một cái đáp án minh xác, một câu trả lời của chính Triệu Thanh Khê.
Cho nên giờ khắc này, nàng sẽ không thỏa hiệp.
"Ngươi đến rồi." La Phi chào hỏi Trương Tử Đồng, ánh mắt lại tự nhiên dừng ở trên người Triệu Thanh Khê.
"Có khỏe không?" Trương Tử Đồng cũng nghĩ được La Phi nhất định sẽ đem tầm mắt đặt ở chỗ của Triệu Thanh Khê, nàng không biết có nên đưa Triệu Thanh Khê đến hay không, nàng chính là cảm thấy, Triệu Thanh Khê là người theo lý thường nàng phải mang theo.
"Cũng giống như lúc trước, không có gì khác biệt."
Bầu không khí lâm vào trầm mặc, ba người tựa hồ tìm không được lời nói, cuối cùng vẫn là Trương Tử Đồng mở miệng trước: "Không phải ngươi nói muốn dẫn bạn gái giới thiệu với ta sao? Sao chưa thấy người?"
La Phi trả lời, "Lát nữa nàng mới đến."
Lại một trận trầm mặc nữa, La Phi liếc mắt nhìn Triệu Thanh Khê lạnh nhạt cúi đầu một cái, lại ngồi thẳng người nhìn Trương Tử Đồng không yên lòng, "Chúng ta có thể nói chuyện một mình không?"
Trương Tử Đồng phản xạ có điều kiện nhìn về phía Triệu Thanh Khê, chỉ thấy Triệu Thanh Khê đã chuẩn bị đứng lên muốn đi rồi, nàng nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, chính là lấy chìa khóa xe trong túi xách đưa đến trước mặt Triệu Thanh Khê, "Vào trong xe chờ ta, ta sẽ ra ngay."
Triệu Thanh Khê không có cầm lấy chiếc chìa khóa kia, nàng nhìn nhìn ly rượu trước mặt Trương Tử Đồng, sau đó nói: "Ta về nhà chờ ngươi, uống rượu thì đừng lái xe."
Lúc chỉ còn lại có hai người, Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấy mệt, giống mất đi sức chiến đấu, nàng lấy ly rượu uống một ngụm, rượu vẫn là cay như vậy, lại kích thích không được trái tim mỏi mệt của nàng.
"Ngươi thích nàng sao?"
La Phi nói thẳng vấn đề cũng không có làm cho Trương Tử Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, "Thích."
"Ngươi yêu nàng sao?"
"Yêu." Không do dự nói ra một chữ có vẻ trầm trọng.
La Phi muốn cười cười, khóe miệng lại chỉ có thể quái dị cong lên, có lẽ Trần Thần nói rất đúng, nàng thật sự hẳn là nên chừa cho chính mình một con đường sống, tiếp tục dây dưa, có phải sẽ vĩnh viễn không thoát ra khỏi cơn ác mộng xinh đẹp này hay không?
Nhưng vẫn là không cam lòng a! Nhiều năm cuồng dại như vậy, đến cuối cùng, người mình yêu lại yêu sâu sắc một người khác. Khi nàng vì tình hướng của mình mà do dự xem có nên nói ra tình yêu này hay không, người kia lại vượt qua giới hạn của đồng tính mà yêu thương một nữ nhân khác.
Trương Tử Đồng, tại sao lại làm cho nàng bi ai như vậy?
"Vì sao ngươi lại yêu nàng? Nàng rốt cuộc có cái gì có thể làm cho ngươi yêu thương?"
"Ấm áp." Trương Tử Đồng trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng chống một khủy tay trên bàn, cả người đều nghiêng đến tựa trên bàn, "Nàng có thể cho ta ấm áp."
La Phi nhìn Trương Tử Đồng tùy ý dựa vào trên bàn chậm rãi uống rượu, ánh mắt có chút chua xót, "Cũng là ở bên cạnh ngươi, vì sao Triệu Thanh Khê có thể cho ngươi ấm áp, vì sao ngươi chưa bao giờ quay đầu lại nhìn, chẳng lẽ ấm áp ngươi muốn ta không thể cho sao? Ta còn trả giá nhiều hơn nàng, ta cũng yêu ngươi nhiều hơn nàng, nhiều hơn so với bất kỳ ai khác trên đời! Ta yêu ngươi mười năm, mười năm a, mười năm này ta vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh ngươi vì sao ngươi không cảm giác được?"
"Những chuyện này ta đều biết, nhưng ta chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trên người nàng, này không kiên quan đến trả giá hay canh giữ, chính là trên người người kia có thứ ta khát vọng, chỉ xảy ra khi nàng xuất hiện ở bên cạnh ta." Lời nói của La Phi không có làm cho Trương Tử Đồng động dung, nàng vẫn nghiêng người như trước, ánh mắt vẫn luôn quẩn quanh bên ly rượu dần dần mê ly, âm thanh cũng bắt đầu hư ảo, "Có lẽ không phải những người khác không thể cho ta ấm áp, chính là ta chỉ muốn loại ấm áp của nàng thôi."
Âm nhạc ồn ào, ánh đèn chớp tắt, mọi thứ nàng không cảm nhận được, bây giờ Trương Tử Đồng đang đắm chìm trong thế giới của mình, chính là đem tình cảm cùng suy nghĩ chôn dấu dưới đáy lòng từng giọt từng giọt thổ lộ ra, xem nhẹ ánh mắt của người khác, cũng xem nhẹ sự bi thương của La Phi, trong giọng nói thâm tình cùa nàng chỉ có một người, chỉ có Triệu Thanh Khê nàng tâm tâm niệm niệm.
"Tựa như bây giờ nàng không nguyện ý dừng lại ở bên cạnh ta, những cảm xúc nàng đem đến cho ta có rất nhiều khó chịu cùng thất vọng, thậm chí có đôi khi chỉ cần nghĩ đến nàng trái tim của ta đã từng đợt từng đợt đau nhói, nhưng dù là như vậy, ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần người kia là nàng, ta có thể cảm nhận được loại hạnh phúc mà cả đời cũng không muốn mất đi cùng với loại ấm áp thẩm thấu vào tứ chi bách hài*."
(*tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ: toàn thân)
"Ngươi biết không, khi thống khổ thương tâm tỷ lệ thuận với hài lòng thỏa mãn, loại cảm giác này giống như là một người không biết làm gì suốt hai mươi sáu năm rốt cục tìm được ý nghĩa cuộc sống, nàng cho ta sự phong phú ta chưa bao giờ có, nàng làm cho ta an tâm!"
Giờ khắc này, La Phi không còn biết nói gì nữa.
"Làm sao vậy?" Lúc Tôn Hinh Khiết đi tới thì nhìn thấy La Phi đang cúi đầu, cố nén nước mắt, "Trương Tử Đồng lại khi dễ ngươi sao?"
La Phi lắc đầu, không chịu nói, mắt phượng của Tôn Hinh Khiết nhướng lên, nàng liếc mắt nhìn Trương Tử Đồng một cái, nói: "Thanh Khê nhà các ngươi đâu? Đi đâu vậy?"
Lúc này Trương Tử Đồng mới nâng mắt lên, sắc mặt không tốt nhìn nàng, trong tay Tôn Hinh Khiết còn cầm theo một ly Cocktail.
"Không phải ngươi sợ ta không chu đáo với 'Thanh Khê nhà các ngươi' sao, cố ý pha chế Cocktail cho 'Thanh Khê nhà các ngươi', tên là 'Ái mộ', thế nào? Đủ để biểu đạt nội tâm của ngươi đi?"
Tôn Hinh Khiết không ngừng lặp lại câu "Thanh Khê nhà các ngươi", ánh mắt La Phi lại đỏ lên, đầu cúi xuống càng thấp. Nhìn Trương Tử Đồng, Tôn Hinh Khiết dùng ánh mắt ý bảo nàng có thể đi rồi.
Tôn Hinh Khiết là nữ nhân thông minh mà quyết đoán, nàng vĩnh viễn biết cách làm thế nào để khiến cho một chút thương tổn một chút thống khổ trở nên hoàn toàn thương tổn hoàn toàn thống khổ, Trương Tử Đồng không có do dự quá lâu, trực tiếp đứng dậy rời đi.
"Khóc đi, đừng chịu đựng." Trương Tử Đồng đi rồi, Tôn Hinh Khiết vắt chân ngồi xuống ghế, "Khóc xong rồi thì đi tìm người khác, không phải ngươi còn có tiểu Trần Thần sao?"
Thuận tay tao nhã nhấm nháp ly nước "Ái mộ" pha chế cho Triệu Thanh Khê, Tôn Hinh Khiết híp hai mắt, thật là, tay nghề càng ngày càng tốt, "Người kia 'Nhà các nàng' của Trương Tử Đồng không phải là ngươi, ngươi có thể thương tâm, có thể tuyệt vọng, nhưng tuyệt đối không thể lại tiếp tục hy vọng cái gì nữa. Không phải ngươi yêu nàng mười năm sao, ngươi rốt cuộc là luyến tiếc nàng hay là luyến tiếc thời gian mười năm ngươi dành cho nàng? Ta nói cho ngươi, hiện tại yêu thương một người, vậy có thể không phải là mười năm, mà là cả đời, ngươi nói mười năm đáng giá ngươi đi nhớ thương hay là cả đời đáng giá ngươi quý trọng a?"
"Được rồi, tiểu Trần Thần của ngươi đến rồi, để nàng an ủi ngươi đi, bây giờ tỷ tỷ ta muốn tự mình đi tìm việc vui. Bất quá ngươi nên suy nghĩ cho tốt, nếu ngươi không cần nàng, ta có thể tiếp nhận a." Tôn Hinh Khiết cong khóe miệng, liếc mắt đưa tình với các nữ hài tử đứng ở quầy bar nhìn các nàng.
"Đứa ngốc này liền giao cho ngươi, bye ~~"
Đem La Phi giao cho Trần Thần, Tôn Hinh Khiết lắc lắc vòng eo khêu gợi của nàng, tiếp tục ném mị nhãn vào những người đang không ngừng chú ý đến nàng.
Cuộc sống a cuộc sống, người nàng luôn nhớ mong, có còn nhớ nàng hay không?
Trong lòng Trương Tử Đồng rất rõ ràng và thẳng thắn, đồng thời cũng ôm lấy oán giận cùng bất mãn, cho nên khi nàng thấy Triệu Thanh Khê mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên sopha đọc sách, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Từ khi Trương Tử Đồng bắt đầu vào cửa Triệu Thanh Khê liền cảm giác được một cỗ tức giận kiềm nén, nàng không để ý đến, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng cười lạnh kia, lúc này Triệu Thanh Khê mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Đi tắm rửa trước đi."
Uống rượu ra mồ hôi, Trương Tử Đồng cũng không nói gì, đi tắm rửa sạch sẽ mới trở lại phòng khách. Nàng ngồi cách xa Triệu Thanh Khê nhất có thể trên sopha, tùy ý để mái tóc ướt sũng tản ra trên người, sau đó nhướng mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Triệu Thanh Khê.
"Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi." Triệu Thanh Khê bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, đứng lên chuẩn bị trở về phòng ngủ.
"Ngoại trừ những thứ này, ngươi không tính nói chút gì khác nữa sao?" Trương Tử Đồng nhìn không chớp mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm, Triệu Thanh Khê.
Dừng bước, Triệu Thanh Khê xoay người, nàng nhìn lại người kia, ánh mắt không có né tránh, "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
"Hồ Dịch Bân." Trương Tử Đồng lạnh lùng mở miệng, "Ta đi công tác trở về chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là ngươi, nhưng còn ngươi? Ngươi cùng hắn đến đó. Có ý gì? Là muốn đem ta giao cho hắn sao?"
Triệu Thanh Khê đã sớm đoán được nàng sẽ nghĩ như vậy, "Chiều hôm qua lúc ta đến, hắn đã ở đó rồi."
Không giống như trong tưởng tượng, trong lòng Trương Tử Đồng thoáng thả lỏng, "Tối hôm qua ngươi ở đâu? Vì sao không cho ta cùng ngươi đến gặp đồng nghiệp."
"Ta ở nhà Lý Chân, bởi vì đề cập đến việc riêng của nàng, cho nên mới một mình đến đó." Triệu Thanh Khê đi đến trước mặt Trương Tử Đồng vài bước, mím môi, "Còn có vấn đề gì không? Không có thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối hôm qua chắc chắn không có ngủ tốt, mắt cũng thâm quầng rồi."
Triệu Thanh Khê đứng, Trương Tử Đồng ngồi ở trên sopha chỉ có thể ngửa đầu nhìn nàng, vấn đề về độ cao làm cho thị giác có khác biệt, nhìn từ góc độ hiện tại, Trương Tử Đồng chỉ cảm thấy đèn trên tường chiếu rọi xuống Triệu Thanh Khê mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ bộ dáng. Nàng không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Triệu Thanh Khê bị bao phủ giữa một vầng sáng mỏng manh.
"Còn có một vấn đề cuối cùng." Trương Tử Đồng ôm lấy gương mặt của nàng, ánh mắt ôn nhu mà thành khẩn, "Ngươi yêu ta sao?"
Trương Tử Đồng nhìn vào ánh mắt Triệu Thanh Khê, vẫn nhìn, bên trong có đủ loại cảm xúc, nhận ra được hoặc là không nhận ra được. Triệu Thanh Khê không có trả lời, nàng chính là lẳng lặng nhìn lại người kia, một phút...Hai phút...
Có lẽ là thời gian rất lâu, Trương Tử Đồng cảm thấy mỏi mệt, thân thể mỏi mệt, còn có trong lòng mỏi mệt.
Trương Tử Đồng rốt cục buông tay ra, cười tự giễu, người kia vẫn luôn không thương nàng.
"Ta nghĩ là ngươi biết."
Trên mặt Triệu Thanh Khê có thản nhiên bất đắc dĩ, Trương Tử Đồng thấy, cũng không dám đoán định ý nghĩa.
"Ta không biết." Trương Tử Đồng gắt gao nhìn nàng, "Ngươi không nói làm sao ta biết được."
Cho tới bây giờ những thứ Trương Tử Đồng chờ mong không phải là một phần tình cảm không đủ minh xác, nàng muốn một kết quả thật thật chính chính, yêu hoặc là không yêu, nàng không muốn đi phỏng đoán trái tim của Triệu Thanh Khê, nàng không phải Triệu Thanh Khê, không có khả năng đoán được. Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nàng nhất định muốn Triệu Thanh Khê đưa cho nàng một cái đáp án minh xác, một câu trả lời của chính Triệu Thanh Khê.
Cho nên giờ khắc này, nàng sẽ không thỏa hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.