Chương 11:
Trường Thanh Trường Bạch
02/06/2024
Editor: L’espoir
Thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng và uyển chuyển của nàng hơi ngửa ra sau, vòng eo mềm mại thon nhỏ tựa vào cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Adrian, giống như một đóa hoa hồng mỏng manh nép vào trong lòng người đàn ông.
Ánh sáng màu vàng óng hắt ra từ mặt nước biển, gió buổi sáng mát mẻ lướt qua đầu đường, từ từ vén tấm màn che màu đen trên mặt Tiana lên.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp trên khuôn mặt Tiana, tựa như viên đá quý màu xanh lam trên cổ vương hậu, cứ như vậy mà đâm thẳng vào trong con ngươi đen nhánh của Adrian.
Vài sợi tóc vàng óng mềm mại lướt qua gò má xinh đẹp dịu dàng của nàng, làn da trắng như tuyết mong manh giống như cành hoa quý giá mà buổi sáng Adrian nhìn thấy trong chiếc bình của trang viên.
Trong nháy mắt đó, nàng rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của Adrian sững sờ trong chớp mắt, đây cũng giống như phản ứng của hầu hết mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Nhưng đó cũng chỉ có một khoảnh khắc.
Adrian rất nhanh phản ứng lại, giống như không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, hắn nói ngắn gọn, “Đứng vững.”
Sau đó cũng mặc kệ Tiana kịp phản ứng lại hay không, bèn buông nàng ra.
Thậm chí Tiana còn nhìn thấy hắn nhíu mày có chút kỳ lạ.
Adrian ngẩng đầu, cảnh cáo nhìn mấy tên ma men đang đuổi theo Tiana, chờ sau khi đối phương rời đi, thì không để ý tới Tiana nữa, quay đầu đi đến một cửa hàng bán sữa dê và bánh mì ven đường.
Tiana thấy vậy, không chần chờ, cũng đi theo Adrian, giống như một con chim non yếu ớt đáng thương cúi đầu thật cẩn thận đáp xuống phía sau hắn.
Nhưng Adrian không nghĩ như vậy, hắn đi vào cửa hàng, ngồi xuống bàn gần cửa, nhìn thấy Tiana đang cúi đầu ngồi đối diện hắn, hắn lập tức cau mày nhìn nàng.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhưng đường nét gọn gàng, mặt mày sâu, đây không phải diện mạo bình dị và gần gũi.
Một cái liếc mắt này, ẩn chứa sắc bén như ánh mắt hắn dành cho đám say rượu vừa rồi.
Đây không phải là Adrian như trong ký ức của Tiana.
Trong ký ức kiếp trước của nàng, Adrian là người mà nàng từng thấy quán triệt tinh thần kỵ sĩ một cách triệt để nhất.
Hắn trung thành và dũng cảm, khiêm tốn và kiên định, nhưng không thiếu đi sự thân thiện.
Kiếp trước, vào mùa đông năm đầu tiên Tiana kết hôn với Reynard, nàng đã trượt chân và rơi xuống hồ nước lạnh lẽo của trang viên.
Thân thể xuyên qua lớp băng mỏng manh trên mặt hồ, nước đá làm ướt váy, vùng vẫy trong vô vọng trong hồ như một con bướm rơi xuống nước.
Lúc ấy nàng đang mặc váy mùa đông nặng nề phức tạp, vải đã thấm đủ nước, cả người bị sức nặng của váy kéo xuống đáy hồ.
Người hầu trên bờ hét lên và dùng gậy trúc vớt thân thể nàng, thị nữ đi theo sợ tới mức run rẩy, nhưng không ai dám cứu nàng dưới thời tiết lạnh đến đóng băng.
Tiana đã nghĩ rằng nàng có thể sẽ chết ở đây.
May mắn thay, Adrian đã trở về trang viên vào thời điểm đó, động tĩnh bên hồ đã thu hút sự chú ý của hắn.
Sau khi nhìn thấy Tiana chìm trong hồ qua một lớp băng mỏng, hắn đã nhảy xuống hồ mà không cần suy nghĩ.
Thậm chí ngay cả áo giáp nặng nề trên người cũng chưa kịp cởi ra.
Tiana không nhớ hắn đã cứu nàng lên khỏi hồ như thế nào, nàng chỉ nhớ trước khi mất ý thức, cuối cùng chỉ nhìn thấy Adrian đang bơi về phía nàng.
Sau đó, Reynard trở về trang viên cũng nghe thấy chuyện này, nhưng cũng không bởi vì Adrian anh dũng mà tán thưởng hắn, mà là phạt hắn đứng cả đêm trong trời tuyết lạnh lẽo.
Chỉ vì khi cứu Tiana khỏi hồ nước, hắn đã phải cởi bỏ một phần áo giáp của mình và hai tầng váy dài ngoài nặng nề của Tiana.
Do đó, Reynard nghĩ rằng con trai nuôi của hắn đang thèm muốn vợ mình.
Lý do này thực sự quá vô lý.
Sau khi tỉnh dậy, Tiana nghe được mọi chuyện từ người hầu gái của mình, kéo cơ thể bị sốt nặng của mình đến gặp Reynard, tha thiết yêu cầu hắn tha thứ cho Adrian.
Nhưng Reynard chẳng những không đáp ứng, ngược lại dùng điều này để vu khống Tiana và Adrian vì hiềm nghi tư thông.
Tiana không còn lựa chọn nào khác, đành bất lực rời khỏi phòng làm việc của Reynald.
Cô vô cùng áy náy, lại bởi vì Reynard nghi ngờ không dám đi gặp Adrian, chỉ đành phải nhìn trộm bóng dáng trầm mặc và kiên định trong hoa viên qua cửa sổ.
Tiana nghĩ rằng Adrian có thể hối hận vì đã cứu nàng, hoặc vì vậy mà oán giận nàng, nhưng trong đêm tuyết rơi, chàng kỵ sĩ kiên định chỉ nhìn nàng đầy lo lắng.
Trên mặt hắn lạnh đến không còn giọt máu, lại còn thấp giọng an ủi nàng, “Con đã từng chiến đấu với kẻ thù trong môi trường khắc nghiệt hơn, người không cần lo lắng, người hãy trở về nghỉ ngơi ạ.”
Tiana kéo suy nghĩ của mình ra khỏi ký ức, không thể chịu đựng được oán thầm, thái độ hiện tại của Adrian đối với nàng hoàn toàn không ôn hòa như trước, thậm chí có thể được gọi là bài xích.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ kiếp trước hắn thân thiện với nàng chỉ vì nàng là mẹ nuôi của hắn thôi sao?
Thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng và uyển chuyển của nàng hơi ngửa ra sau, vòng eo mềm mại thon nhỏ tựa vào cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Adrian, giống như một đóa hoa hồng mỏng manh nép vào trong lòng người đàn ông.
Ánh sáng màu vàng óng hắt ra từ mặt nước biển, gió buổi sáng mát mẻ lướt qua đầu đường, từ từ vén tấm màn che màu đen trên mặt Tiana lên.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp trên khuôn mặt Tiana, tựa như viên đá quý màu xanh lam trên cổ vương hậu, cứ như vậy mà đâm thẳng vào trong con ngươi đen nhánh của Adrian.
Vài sợi tóc vàng óng mềm mại lướt qua gò má xinh đẹp dịu dàng của nàng, làn da trắng như tuyết mong manh giống như cành hoa quý giá mà buổi sáng Adrian nhìn thấy trong chiếc bình của trang viên.
Trong nháy mắt đó, nàng rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của Adrian sững sờ trong chớp mắt, đây cũng giống như phản ứng của hầu hết mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Nhưng đó cũng chỉ có một khoảnh khắc.
Adrian rất nhanh phản ứng lại, giống như không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, hắn nói ngắn gọn, “Đứng vững.”
Sau đó cũng mặc kệ Tiana kịp phản ứng lại hay không, bèn buông nàng ra.
Thậm chí Tiana còn nhìn thấy hắn nhíu mày có chút kỳ lạ.
Adrian ngẩng đầu, cảnh cáo nhìn mấy tên ma men đang đuổi theo Tiana, chờ sau khi đối phương rời đi, thì không để ý tới Tiana nữa, quay đầu đi đến một cửa hàng bán sữa dê và bánh mì ven đường.
Tiana thấy vậy, không chần chờ, cũng đi theo Adrian, giống như một con chim non yếu ớt đáng thương cúi đầu thật cẩn thận đáp xuống phía sau hắn.
Nhưng Adrian không nghĩ như vậy, hắn đi vào cửa hàng, ngồi xuống bàn gần cửa, nhìn thấy Tiana đang cúi đầu ngồi đối diện hắn, hắn lập tức cau mày nhìn nàng.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhưng đường nét gọn gàng, mặt mày sâu, đây không phải diện mạo bình dị và gần gũi.
Một cái liếc mắt này, ẩn chứa sắc bén như ánh mắt hắn dành cho đám say rượu vừa rồi.
Đây không phải là Adrian như trong ký ức của Tiana.
Trong ký ức kiếp trước của nàng, Adrian là người mà nàng từng thấy quán triệt tinh thần kỵ sĩ một cách triệt để nhất.
Hắn trung thành và dũng cảm, khiêm tốn và kiên định, nhưng không thiếu đi sự thân thiện.
Kiếp trước, vào mùa đông năm đầu tiên Tiana kết hôn với Reynard, nàng đã trượt chân và rơi xuống hồ nước lạnh lẽo của trang viên.
Thân thể xuyên qua lớp băng mỏng manh trên mặt hồ, nước đá làm ướt váy, vùng vẫy trong vô vọng trong hồ như một con bướm rơi xuống nước.
Lúc ấy nàng đang mặc váy mùa đông nặng nề phức tạp, vải đã thấm đủ nước, cả người bị sức nặng của váy kéo xuống đáy hồ.
Người hầu trên bờ hét lên và dùng gậy trúc vớt thân thể nàng, thị nữ đi theo sợ tới mức run rẩy, nhưng không ai dám cứu nàng dưới thời tiết lạnh đến đóng băng.
Tiana đã nghĩ rằng nàng có thể sẽ chết ở đây.
May mắn thay, Adrian đã trở về trang viên vào thời điểm đó, động tĩnh bên hồ đã thu hút sự chú ý của hắn.
Sau khi nhìn thấy Tiana chìm trong hồ qua một lớp băng mỏng, hắn đã nhảy xuống hồ mà không cần suy nghĩ.
Thậm chí ngay cả áo giáp nặng nề trên người cũng chưa kịp cởi ra.
Tiana không nhớ hắn đã cứu nàng lên khỏi hồ như thế nào, nàng chỉ nhớ trước khi mất ý thức, cuối cùng chỉ nhìn thấy Adrian đang bơi về phía nàng.
Sau đó, Reynard trở về trang viên cũng nghe thấy chuyện này, nhưng cũng không bởi vì Adrian anh dũng mà tán thưởng hắn, mà là phạt hắn đứng cả đêm trong trời tuyết lạnh lẽo.
Chỉ vì khi cứu Tiana khỏi hồ nước, hắn đã phải cởi bỏ một phần áo giáp của mình và hai tầng váy dài ngoài nặng nề của Tiana.
Do đó, Reynard nghĩ rằng con trai nuôi của hắn đang thèm muốn vợ mình.
Lý do này thực sự quá vô lý.
Sau khi tỉnh dậy, Tiana nghe được mọi chuyện từ người hầu gái của mình, kéo cơ thể bị sốt nặng của mình đến gặp Reynard, tha thiết yêu cầu hắn tha thứ cho Adrian.
Nhưng Reynard chẳng những không đáp ứng, ngược lại dùng điều này để vu khống Tiana và Adrian vì hiềm nghi tư thông.
Tiana không còn lựa chọn nào khác, đành bất lực rời khỏi phòng làm việc của Reynald.
Cô vô cùng áy náy, lại bởi vì Reynard nghi ngờ không dám đi gặp Adrian, chỉ đành phải nhìn trộm bóng dáng trầm mặc và kiên định trong hoa viên qua cửa sổ.
Tiana nghĩ rằng Adrian có thể hối hận vì đã cứu nàng, hoặc vì vậy mà oán giận nàng, nhưng trong đêm tuyết rơi, chàng kỵ sĩ kiên định chỉ nhìn nàng đầy lo lắng.
Trên mặt hắn lạnh đến không còn giọt máu, lại còn thấp giọng an ủi nàng, “Con đã từng chiến đấu với kẻ thù trong môi trường khắc nghiệt hơn, người không cần lo lắng, người hãy trở về nghỉ ngơi ạ.”
Tiana kéo suy nghĩ của mình ra khỏi ký ức, không thể chịu đựng được oán thầm, thái độ hiện tại của Adrian đối với nàng hoàn toàn không ôn hòa như trước, thậm chí có thể được gọi là bài xích.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ kiếp trước hắn thân thiện với nàng chỉ vì nàng là mẹ nuôi của hắn thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.