Nhật Mộ Hải Hàng

Chương 9:

Trường Thanh Trường Bạch

01/04/2024

Nhưng ở Sehri có người như vậy không? Bản thân Tiana cũng có ý hoài nghi.

Nhưng rất nhanh, một khuôn mặt anh tuấn hiện lên trong đầu nàng.

Adrian.

Con nuôi của Reynard.

Gả cho Reynard hay gả cho con nuôi duy nhất của Reynard, hình cũng không có nhiều khác biệt quá lớn.

Sehri là một đảo quốc độc lập với lãnh thổ rộng lớn, bốn phía đối mặt với biển, vận chuyển hàng hóa bằng đường biển là phương tiện lưu thông vật chất kinh tế quan trọng của Sehri.

Ở kiếp trước, Adrian thường đi ra biển để bảo vệ vận chuyển hàng hóa, Tiana nhớ rằng nếu thời tiết đẹp, hầu hết các tàu chở hàng lớn sẽ rời cảng vào vài ngày trước mỗi tháng.

Thời gian cụ thể sẽ phụ thuộc vào thời gian kết thúc tàu chở hàng.

Ngày hôm sau, Tiana thức dậy sớm, thay một chiếc váy ngắn và giày ủng để dễ di chuyển, đồng thời thay đổi diện mạo của mình bằng phấn màu nâu đất và bột phấn phủ màu than.

Dáng người nàng mảnh khảnh, đường nét khuôn mặt nhu hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn, trang điểm màu nâu vàng, chấm nốt ruồi đen trên mặt, thoạt nhìn lộ ra mùi vị bần khổ của suy dinh dưỡng.

Đây là trang phục được nàng sử dụng thường xuyên nhất để đi ra ngoài cho an toàn.



Tiana nhìn khuôn mặt không có gì xuất chúng trong gương, đột nhiên đứng dậy, rửa sạch khuôn mặt và cần cổ vàng như sáp của mình bằng nước sạch, rồi ngồi trở lại trước chiếc gương trang điểm.

Sau đó, nàng không bôi bất cứ thứ gì lên mặt, chỉ cầm lấy một chiếc mũ đơn giản với tấm màn che màu đen đội lên đầu, lụa đen rơi xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nàng.

Nàng nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng đôi môi hồng hào của người trong gương, lại vén lụa đen lên, làm ra một bộ vẻ mặt điềm đạm đáng thương cứ như bị kinh sợ trước gương.

Hôm nay Tiana không định khiêm tốn làm việc, nàng không có nhiều thời gian, nàng nhất định phải dùng phương pháp trực tiếp hiệu quả nhất để thu hút sự chú ý của Adrian.

Nàng muốn hắn yêu nàng.

Bây giờ trời còn sớm, mặt trời ló dạng sau mặt biển lung linh, xua tan sương mù buổi sáng tràn ngập đường phố.

Ngoài cửa sau của nhà thờ là một con hẻm tối đen, Tiana từ đầu hẻm đi ra đường chính.

Nàng không trực tiếp đến bến tàu, mà đi đến một cửa hàng thợ rèn gần bến tàu trước.

Gần bến tàu trên đường phố có mở một số quán rượu và tiệm bánh mì, các cửa hàng này đã mở cửa, bởi vì sau đó sẽ có công nhân bến tàu cùng với binh lính trên tàu đến đây lấp đầy bụng.

Tiana mua một con dao găm dài bằng lòng bàn tay ở lò rèn, sau đó lấy ra một viên đá quý từ túi của mình và hỏi người thợ rèn xem liệu hắn có thể đặt viên đá quý vào tay cầm không.

Tiana ra tay rất hào phóng, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, người đàn ông cũng không cười nhạo nàng, mà là cười nói, “Tiểu thư, con dao găm này không để được đâu, nếu người muốn có một con dao găm khảm đá quý, người phải tùy chỉnh nó, như vậy tôi mới có thể dựa theo hình dạng và kích thước của viên đá mà mở một cái lỗ trên dao găm trước được.”



Tiana thở dài thất vọng, “Được rồi, cảm ơn ông.”

Nàng nhét con dao găm của mình vào chiếc túi được khâu bên trong ủng, che tay cầm của con dao găm bằng váy.

Mặc dù trang phục của Tiana ăn mặc đơn giản, nhưng chất liệu nhìn cũng không kém, thợ rèn thấy nàng sáng sớm tới mua dao găm, hạ thấp giọng, ân cần nhắc nhở, “Tiểu thư, tốt nhất người nên giấu túi tiền đi, bến tàu ở đây cũng không an toàn lắm đâu.”

Thật đáng tiếc khi những lời nhắc nhở này cũng không đúng lúc, thậm chí Tiana còn cố tình tiết lộ sự giàu có của mình.

Bên cạnh tiệm rèn là một quán rượu cổ xưa và rách nát, cửa ra vào treo biển hiệu: Rượu rum hảo hạng, hai xu một cốc.

Điều này ít nhiều có chút lừa gạt khách hàng, nếu thật sự là rượu rum hảo hạng, đâu chỉ có hai đồng xu.

Những kẻ nghiện rượu say khướt trong quán rượu đêm qua đang loạng choạng bước ra khỏi quán rượu từng đôi ba người, mấy người đàn ông say xỉn để râu quai nón nhìn thấy Tiana mặc váy đứng trước cửa tiệm thợ rèn, không hẹn mà cùng dừng bước.

Một người trong đó không có ý tốt huýt sáo một tiếng với nàng, cười xấu xa nói, “Cô nàng xinh đẹp, sớm như vậy muốn đi đâu đây?”

Người bạn đi cùng với hắn nhìn Tiana từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt dừng lại trên thắt lưng nhỏ của nàng trong chớp mắt, lại lơ đãng liếc thấy viên đá quý trên tay Tiana, nấc một cái, không có ý tốt cười nói, “Hay là để bọn tôi đưa cô em đi nha!”

Tiana làm bộ sợ hãi, cảnh giác di chuyển sang bên cạnh một bước, nghiêng đầu né tránh ánh mắt dâm tà của mấy người nọ.

Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiana, hứng thú càng thêm, cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Mộ Hải Hàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook