Chương 14: Viễn Hành Hào
Trường Thanh Trường Bạch
04/10/2024
Editor: L’espoir
*
Sau khi Tiana giúp Johan chuyển bột mì lên thuyền, hắn đưa nàng đến gặp ông già khỏe mạnh ngậm tẩu thuốc đã cười chế giễu hắn trước đó.
Ông già tên là Carl, là người đứng đầu nhà bếp.
Không phải vì chức vị cao, mà là bởi vì từ năm mười sáu tuổi Carl đã làm việc trên ‘Viễn Hành Hào’, đã làm việc hơn bốn mươi năm.
Ông biết Viễn Hành Hào rành hơn bất cứ ai trên tàu, bao gồm cả thuyền trưởng hiện tại.
Carl nghe xong tình hình đáng thương của Tiana, cũng không có đồng ý trước tiên, mà là hai tay ôm ngực, hoài nghi nhìn Johan, “Cậu lấy đâu ra cháu gái vậy? Không lẽ cô gái này là bị cậu lừa gạt tới đây.”
Johan phản bác, “Mẹ nó ông thậm chí còn không biết vợ tôi, thì làm sao ông có thể biết cháu gái của tôi!”
Hắn tựa hồ lo lắng Carl không đồng ý, bày ra một bộ dạng phẫn nộ, “Cha mẹ con bé đều đã chết hết rồi, nếu ông không đồng ý, vậy thì chỉ có thể đuổi con bé xuống thuyền. Thế giới này, ông có biết cô gái trẻ xinh đẹp như con bé sống trên đường phố có ý nghĩa không.”
Tiana cũng không muốn thất bại trong gang tấc tại đây, nàng cầu xin nhìn Carl, “Thưa ông, làm ơn đi ạ, hãy cho cháu ở lại đi! Cháu thực sự không có nơi nào để đi!”
Một người đàn bà nghe xong toàn bộ quá trình cũng đau lòng nói, “Thật là đáng thương, hay là cho con bé ở lại đi, trên thuyền này chỉ có một người đàn bà là tôi, ngay cả người nói chuyện cũng không có.”
Carl dựa vào cái bàn lộn xộn trong phòng bếp, rít một hơi thuốc, suy nghĩ một hồi lâu mới không tình nguyện nói, “Được rồi, được rồi, làm cứ như chỉ có tôi là người xấu, phòng bếp thiếu đàn bà, đám binh sĩ kia lại không chịu gọi đàn ông đưa đồ ăn, đợi chút nữa tôi sẽ đi thỉnh cầu thuyền trưởng, anh ta chê tốc độ đưa đồ ăn quá chậm, khó khăn lắm mới có một người phụ nữ nguyện ý lên thuyền chịu khổ, chắc là anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Người đàn bà kia thấy vậy, lộ ra một nụ cười, vươn tay về phía Tiana, “Tôi là Mary, cô bé. Nào, tới chỗ tôi, phòng bên cạnh tôi vẫn còn trống, cứ ngủ bên cạnh tôi đi.”
Tiana nhìn thoáng qua Johan và Carl, Johan tỏ ra không quá cao hứng, có lẽ hắn vốn định tự mình sắp xếp chỗ ở cho Tiana, ngược lại Carl gật đầu với Tiana.
Vì vậy, Tiana rời đi với Mary.
Mary nói cho Tiana biết, Viễn Hành Hào tổng cộng có ba tầng, tầng dưới cùng, cũng chính là tầng mà họ đang đứng là một bộ phận chứa hàng hóa và đồ linh tinh, một bộ phận khác là buồng ngủ dùng để sinh hoạt và nghỉ ngơi, còn có phòng bếp.
Phần lớn tầng trên là nơi ở của binh lính và thuyền trưởng, tình huống bình thường không nên ở tầng hai quá lâu, tránh va chạm với bọn họ.
Mà tầng trên cùng, cũng chính là khu vực trên boong tàu, nếu như nàng muốn thông gió, có thể lên tầng trên cùng, nhưng bất kỳ đi đâu, đều phải đeo khăn che mặt.
Mary nói, “Tôi chưa bao giờ thấy người nào xinh đẹp hơn cô đâu.”
Nhưng ngữ khí của nàng, cũng không giống bộ dáng vì thế mà cao hứng, quả nhiên, nàng nói tiếp, “Khuôn mặt quá mức xinh đẹp nhưng lại không cách nào tự bảo vệ mình, trên con tàu chở hàng cô đơn giống như đảo này, rất dễ bị tổn thương.”
Mary dứt lời, thấy Tiana nghe lời sửa sang lại mũ trên đầu, vui mừng cười cười.
*
Sau khi Tiana giúp Johan chuyển bột mì lên thuyền, hắn đưa nàng đến gặp ông già khỏe mạnh ngậm tẩu thuốc đã cười chế giễu hắn trước đó.
Ông già tên là Carl, là người đứng đầu nhà bếp.
Không phải vì chức vị cao, mà là bởi vì từ năm mười sáu tuổi Carl đã làm việc trên ‘Viễn Hành Hào’, đã làm việc hơn bốn mươi năm.
Ông biết Viễn Hành Hào rành hơn bất cứ ai trên tàu, bao gồm cả thuyền trưởng hiện tại.
Carl nghe xong tình hình đáng thương của Tiana, cũng không có đồng ý trước tiên, mà là hai tay ôm ngực, hoài nghi nhìn Johan, “Cậu lấy đâu ra cháu gái vậy? Không lẽ cô gái này là bị cậu lừa gạt tới đây.”
Johan phản bác, “Mẹ nó ông thậm chí còn không biết vợ tôi, thì làm sao ông có thể biết cháu gái của tôi!”
Hắn tựa hồ lo lắng Carl không đồng ý, bày ra một bộ dạng phẫn nộ, “Cha mẹ con bé đều đã chết hết rồi, nếu ông không đồng ý, vậy thì chỉ có thể đuổi con bé xuống thuyền. Thế giới này, ông có biết cô gái trẻ xinh đẹp như con bé sống trên đường phố có ý nghĩa không.”
Tiana cũng không muốn thất bại trong gang tấc tại đây, nàng cầu xin nhìn Carl, “Thưa ông, làm ơn đi ạ, hãy cho cháu ở lại đi! Cháu thực sự không có nơi nào để đi!”
Một người đàn bà nghe xong toàn bộ quá trình cũng đau lòng nói, “Thật là đáng thương, hay là cho con bé ở lại đi, trên thuyền này chỉ có một người đàn bà là tôi, ngay cả người nói chuyện cũng không có.”
Carl dựa vào cái bàn lộn xộn trong phòng bếp, rít một hơi thuốc, suy nghĩ một hồi lâu mới không tình nguyện nói, “Được rồi, được rồi, làm cứ như chỉ có tôi là người xấu, phòng bếp thiếu đàn bà, đám binh sĩ kia lại không chịu gọi đàn ông đưa đồ ăn, đợi chút nữa tôi sẽ đi thỉnh cầu thuyền trưởng, anh ta chê tốc độ đưa đồ ăn quá chậm, khó khăn lắm mới có một người phụ nữ nguyện ý lên thuyền chịu khổ, chắc là anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Người đàn bà kia thấy vậy, lộ ra một nụ cười, vươn tay về phía Tiana, “Tôi là Mary, cô bé. Nào, tới chỗ tôi, phòng bên cạnh tôi vẫn còn trống, cứ ngủ bên cạnh tôi đi.”
Tiana nhìn thoáng qua Johan và Carl, Johan tỏ ra không quá cao hứng, có lẽ hắn vốn định tự mình sắp xếp chỗ ở cho Tiana, ngược lại Carl gật đầu với Tiana.
Vì vậy, Tiana rời đi với Mary.
Mary nói cho Tiana biết, Viễn Hành Hào tổng cộng có ba tầng, tầng dưới cùng, cũng chính là tầng mà họ đang đứng là một bộ phận chứa hàng hóa và đồ linh tinh, một bộ phận khác là buồng ngủ dùng để sinh hoạt và nghỉ ngơi, còn có phòng bếp.
Phần lớn tầng trên là nơi ở của binh lính và thuyền trưởng, tình huống bình thường không nên ở tầng hai quá lâu, tránh va chạm với bọn họ.
Mà tầng trên cùng, cũng chính là khu vực trên boong tàu, nếu như nàng muốn thông gió, có thể lên tầng trên cùng, nhưng bất kỳ đi đâu, đều phải đeo khăn che mặt.
Mary nói, “Tôi chưa bao giờ thấy người nào xinh đẹp hơn cô đâu.”
Nhưng ngữ khí của nàng, cũng không giống bộ dáng vì thế mà cao hứng, quả nhiên, nàng nói tiếp, “Khuôn mặt quá mức xinh đẹp nhưng lại không cách nào tự bảo vệ mình, trên con tàu chở hàng cô đơn giống như đảo này, rất dễ bị tổn thương.”
Mary dứt lời, thấy Tiana nghe lời sửa sang lại mũ trên đầu, vui mừng cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.