Nhất Mộng Hóa Nhân Sinh

Chương 1: Núi Sâu Cổ Miếu

Di Thiên Đại Hạ

11/11/2022

“Cuối cùng cũng vượt qua toàn bộ cửa ải.”

Theo hình ảnh BOSS ngã xuống, hai con ngươi của Hứa Nguyên đỏ bừng tơ máu, chậm rãi dựa lưng vào chiếc ghế thể thao điện tử đằng sau, trên màn hình trước mặt hiện lên bảng danh sách những người đã hoàn thành vượt ải.

Trải qua hơn một tháng thức đêm khổ chiến, cuối cùng thì hắn cũng đã khám phá tất cả cốt truyện của《 Thương Nguyên 》, đây chính là trò chơi được sản xuất trong nước có kịch bản phức tạp nhất từng xuất hiện.

Hơn ngàn lựa chọn, hai mươi lăm thế giới riêng biệt, mấy chục kết thúc khác xa nhau, khiến cho người chơi mỗi một lần khám phá đều có những trải nghiệm nội dung cốt truyện hoàn toàn mới lạ.

“Lấy kỹ thuật hiện tại, khó có tựa game nào có thể qua mặt《 Thương Nguyên 》về nội dung lẫn kịch bản.”

Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu lại từng ải một, lúc này Hứa Nguyên mới vừa lòng thỏa ý đóng lại nguồn điện, chịu đựng cơn buồn ngủ lết chân vào phòng tắm rửa mặt, sau đó bò lên giường, theo thói quen nhớ lại kịch bản trò chơi:

“Rốt cuộc cũng kết thúc, chỉ là khá đáng tiếc cho nhân vật Tể tướng, phải làm BOSS cuối của mười mấy cái kết cục, tất cả đều bị đám chó biên kịch thiết kế giết chết.”

“Không thể xem thường những bố cục mà nhà làm game tạo ra được, nhưng mà một khi đã quen thuộc cơ chế trò chơi, càng về sau càng trở nên đơn giản.”

“Ha Ha”

“Buồn ngủ quá.... Không nghĩ nữa, ngày mai còn phải đến công ty để hỗ trợ ông già, nghỉ hơn một tháng, đoán chừng sẽ bị mắng một trận té tát.”

Vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, cơn buồn ngủ khiến Hứa Nguyên nặng nề thiếp đi........

...

...

...

“Ầm ầm ——”

Sấm chớp đùng đùng, mưa to như thác đổ.

Những tiếng tí tách vang lên từ ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt đống củi, Hứa Nguyên cảm giác đầu óc hỗn độn, có chút đau đớn từ từ mở mắt.

“Trời mưa sao… ôi đầu mình.... trong nhà hình như vẫn còn thuốc giảm đau.”

Cảm giác đầu đau như muốn nứt ra để Hứa Nguyên đang trong cơn mơ hồ theo bản năng muốn đứng dậy đi tìm hộp thuốc, nhưng ngay khi con mắt của hắn hoàn toàn tập trung, hoàn cảnh mờ tối phía trước khiến hắn không khỏi sững sờ.

Đây là nơi nào?

Nhà ta đâu?

Đây không phải căn phòng quen thuộc hàng ngày, mà chiếu vào trong mắt Hứa Nguyên là một Phật đường bị vứt bỏ hoàn toàn xa lạ.

Những cột gỗ xà nhà cũ kỹ rách nát.

Một tôn tượng Phật bằng đá bị gãy một cánh tay ngồi ngay ngắn trên đài sen.

Từng cơn gió lạnh ùa vào làm đống lửa không ngừng chập chờn, ngay bên cạnh là một nữ tử áo đen đeo tấm lụa mỏng che mặt đang ngồi vô cùng an tĩnh.

Tiếng mưa rơi tí tách truyền đến từ bên ngoài Phật đường.

Tất cả mọi thứ tạo nên một khung cảnh hết sức quỷ dị.

Trầm mặc hai giây, nhắm mắt, mở mắt.

Không có gì thay đổi.

“.......”

Hứa Nguyên rất muốn giải thích sự kiện xảy ra trong mắt mình.

Nhưng suy xét nửa ngày, cũng không tìm ra nửa điểm đầu mối.

Điều duy nhất có thể xác định chính là, dường như hắn đã xuyên qua một thế giới khác.

Tuy nhiên khởi nguồn của cơn đau đầu vừa rồi cũng không phải là do di chứng do dung hợp ký ức, mà thực sự đến từ tác động vật lý, bằng chứng chính là một cục u đằng sau ót sưng lên thật cao.

Xuyên qua nhưng không kèm theo trí nhớ nên Hứa Nguyên cảm thấy lạ lẫm với tất cả mọi thứ xung quanh, ánh mắt quan sát bốn phía bên trong Phật đường rách nát.

Mưa rơi như trút nước chảy dọc theo từng mảnh ngói cũ kỹ, rơi xuống từ trên mái hiên giống như tấm rèm châu, vũng nước ở ngoài miếu tóe lên thành từng cơn sóng gợn, chỉ là khi được đống lửa chiếu sáng, bên ngoài cửa miếu chính là hắc ám sâu không thấy điểm cuối.

Cũng giống như đa số quần chúng, loại chuyện xuyên qua này Hứa Nguyên cũng từng ảo tưởng, thế nhưng chẳng qua là Diệp Công thích rồng mà thôi.

(“Diệp Công hiếu long”: là một câu thành ngữ dùng để chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng.)

Hắn vẫn có nhận thức rõ ràng đối với bản thân, không có những điều kiện tiên quyết bên ngoài, đưa hắn vào bên trong một ít tác phẩm văn học đảm bảo sống không quá 3 chương.

Mà loại hoàn cảnh âm trầm trước mắt này rõ ràng cũng rất giống loại tác phẩm mà hắn sống không quá 3 chương kia.

Cơn mưa mùa đông vô cùng âm u lạnh lẽo, cảm giác rùng mình chạy dọc từ sống lưng xông lên đỉnh đầu.

Mượn luồng ánh sáng nhạt từ đống lửa, ánh mắt Hứa Nguyên du đãng qua lại khắp nơi trong phòng.

Miếu thờ Phật đường rất lớn, nơi hương hỏa phồn vinh nay đã xơ xác tiêu điều, tôn đại Phật đã từng uy nghiêm ở bên trong nội đường mờ tối cũng biến thành quỷ dị.

Liếc nhìn một vòng, ánh mắt Hứa Nguyên cuối cùng vẫn rơi vào trên thân sinh vật sống duy nhất trừ hắn ra ở trong miếu thờ.

Nữ tử áo đen yên tĩnh nhắm mắt xếp bằng ở bên cạnh đống lửa, gần đó còn đặt ngang một thanh kiếm.

Ánh sáng đống lửa hắt lên da thịt trắng như tuyết của nàng, tấm lụa đen che phân nửa khuôn mặt, mái tóc đen dài thẳng như thác nước tùy ý tán lạc ở sau lưng, theo cơn gió lạnh thổi, bộ áo bào đen kia lờ mờ phác hoạ ra đường cong uyển chuyển của nữ tử.



Đêm mưa, miếu hoang rừng sâu, cô gái xinh đẹp, những thứ này đặt chung một chỗ rất khó để Hứa Nguyên không liên tưởng đến một số chuyện kỳ quái.

Yên lặng một lúc, Hứa Nguyên chậm rãi đứng lên từ dưới đất.

Những năm qua trợ giúp chuyện làm ăn trong nhà, ông già đã dẫn hắn tiếp xúc qua rất nhiều người, mặc kệ là loại sạch sẽ hay là bẩn thỉu, điều đó đã tạo nên cho hắn một tư duy nhạy bén.

Mặc dù cảnh vật xung quanh có chút quỷ dị, nhưng sau khi nhận thức rõ thực tế, Hứa Nguyên biết rằng bây giờ bản thân nhất định phải làm gì đó, không thể tiếp tục ngồi yên bị động.

Cỗ thân thể này của hắn dường như bị thương, hơn nữa quần áo mỏng manh, ít nhất cũng phải ngồi gần đống lửa kia để sưởi ấm, đêm đông nước mưa âm u lạnh lẽo đã sắp làm hắn đông cứng.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.

Nữ tử áo đen phảng phất không nghe được tiếng bước chân, vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở bên cạnh đống lửa nhắm mắt dưỡng thần.

Tấm lụa mỏng che mặt không thể giấu được khí chất tĩnh lặng mỹ miều của nàng.

Mới vừa đi tới gần, con ngươi Hứa Nguyên bỗng nhiên co rụt lại.

Ở trên mặt đất bên cạnh cô gái, một cánh tay to lớn bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt.

Bước chân ngừng lại, nhịp đập trái tim đột nhiên gia tốc, nhưng đã nhanh chóng buông lỏng.

Cánh tay này mặc dù sinh động như thật, nhưng không phải của nhân loại, mà giống như làm bằng đá hơn.

Quay đầu ra phía sau liếc nhìn tôn Đại Phật gãy một cánh tay đằng kia, chất liệu và đường điêu khắc cực kỳ giống nhau.

Đoán chừng chính là nó bị gãy mất.

Xem cánh tay bằng đá như chiếc ghế để ngồi xuống, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử bị lụa mỏng che giấu không rõ dung nhan.

Trong tích tắc, tiếng xào xạc của gió rét trở nên yên tĩnh, nữ tử áo đen chậm rãi mở ra hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng sâu như vực thẳm, nhìn về phía Hứa Nguyên.

Đột nhiên.

“Ầm ầm ——”

Một tiếng sấm rền vạch phá bầu trời đêm đen, chiếu rõ hết thảy cảnh tượng trong miếu thờ rách nát.

Ánh sáng lóe lên một chớp mắt rồi biến mất, mặc dù đang đối mặt với nữ tử, nhưng Hứa Nguyên vẫn thoáng thấy được một vài thứ bên ngoài cửa miếu.

Thi thể......

Mượn thời điểm trong tích tắc tia chớp chợt lóe lên đó, hắn nhìn thấy trong vũng nước trên bãi đất trống ngoài cửa chính miếu thờ, tất cả đều là thi thể bị tàn phá, dòng máu tươi sền sệt theo nước mưa không ngừng lan tràn.......

Trong nháy mắt, tư duy còn có chút mờ mịt của Hứa Nguyên lập tức trở nên thanh tỉnh, nhịp tim không chịu sự khống chế bắt đầu tăng tốc, hai bàn tay giấu ở trong áo cũng không nhịn được run rẩy theo bản năng.

Gia đình hắn đâu phải làm ăn ở khu Tam Giác Vàng, thế nên cảnh tượng thi thể đầy đất đã vượt qua năng lực tiếp nhận của não bộ.

(Khu Tam Giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, tập trung của những tay súng không cần mạng)

Cố gắng cắn mạnh lên đầu lưỡi, Hứa Nguyên ép bản thân phải kiềm chế không được tỏ ra hốt hoảng, tỉnh táo dùng lý trí để phân tích tình huống trước mắt.

Cảm giác đau đớn trên đầu lưỡi cuối cùng cũng khiến Hứa Nguyên minh mẫn một chút, hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp nhìn chăm chú lên nữ tử áo đen trước mắt.

Sấm sét tan biến, khung cảnh bên ngoài cửa miếu lần nữa bị hắc ám thôn phệ, phiến thiên địa này lại trở nên tối tăm.

Nhưng tràng cảnh vừa rồi cũng đã khắc sâu ở trong đầu Hứa Nguyên.

Ngoài cửa, trạng thái lúc chết của những bộ thi thể đều khác nhau, thế nhưng trang phục và binh khí đều thống nhất, khi chết mũi chân của bọn họ dường như tất cả đều là hướng về tòa miếu cổ này.

Theo lý thuyết, có vẻ bọn họ đều đến từ cùng một thế lực, lại bởi vì một loại mục đích nào đó chưa rõ nên muốn xông vào tòa miếu cổ này.

Cảnh tượng chỉ thoáng qua một chút cũng khiến cho Hứa Nguyên nghĩ tới rất nhiều điều, vẻ mặt hơi cứng ngắc nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Hắn phát hiện có vẻ như mình vừa ngồi xuống bên cạnh một nhân vật ghê gớm.

Trong miếu này chỉ có hai người hắn và nàng, mà mắt thường đều có thể nhìn thấy bộ thân thể này của hắn tỏ rõ sự yếu đuối, do đó đống thi thể bên ngoài muốn xông vào chỉ có thể là do nữ tử này giết.

Bầu trời đen kịt sấm nổ liên miên, gió rét không ngừng xuyên vào từ cửa miếu bị tàn phá, nữ tử áo bào đen cùng công tử gấm lụa hoa lệ ngồi vây quanh đống lửa, ngoài cửa là khung cảnh máu thịt bừa bộn bị bóng tối che đậy.

“Ngươi.... ngăn trở ta .”

Thanh âm cô gái lãnh đạm như băng, nhẹ nhàng mà lạnh lùng.

“.......”

Nghe vậy, Hứa Nguyên sững sờ.

Hắn ngăn trở nàng?

Hứa Nguyên chợt phát hiện ánh mắt cô gái áo đen này cũng không phải đang nhìn hắn, mà là chằm chằm vào vật gì đó phía đằng sau.

Sau lưng?

Trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.

Vừa rồi đã quan sát qua, Phật đường tuy lớn, nhưng ở góc độ này này của hắn ngoại trừ tôn tượng Phật cụt tay cực lớn kia, cũng không còn dư lại bất kỳ vật gì.

Nỗi nghi ngờ làm cho Hứa Nguyên vô ý thức ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Mà cũng chính là cái nhìn này, cảm giác ớn lạnh trong nháy mắt chạy từ xương cụt xông thẳng lên trán.

Hứa Nguyên thấy được một đôi bắp chân thô to bằng cả một người đàn ông bình thường đang dựng lên sừng sững.



Ánh mắt từng chút từng chút một di chuyển lên trên.

Tôn đại Phật bằng đá cực lớn kia chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển không một tiếng động từ trên đài sen ra phía sau lưng hắn.

Khuôn mặt rạn nứt quỷ dị giấu ở trong bóng tối dường như đang cười, từ trên cao nhìn xuống hai sinh vật sống nhỏ bé.

“........”

Đầu óc đột nhiên đứng máy.

Khoa học mà bản thân vẫn luôn tin tưởng đã không cách nào giải thích nổi hiện tượng trước mắt, nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa từng biết đã không thể kiềm nén được nữa, trong tích tắc nổ tung trong lòng Hứa Nguyên.

Hô hấp dần trở nên nặng nề gấp gáp, tượng Phật quỷ dị cực lớn cao tới bảy tám mét đã gần trong gang tấc, những giờ phút này cơ thể hắn đã cứng ngắc như rơi vào hầm băng.

Sửng sốt mấy giây, Hứa Nguyên bắt đầu cưỡng ép khống chế cơ thể nặng nề như đá của mình di chuyển sang một bên.

Hắn... hắn phải nhanh chóng nhường đường.

Trái tim nhảy lên kịch liệt dường như muốn phá ngực mà ra, loại hình ảnh quỷ dị này đã vượt ngoài nhận thức cùng phạm vi tiếp nhận của một người bình thường.

Mà lúc này, Hứa Nguyên cũng liếc nhìn nữ tử áo đen bằng ánh mắt cầu cứu.

Tôn đại Phật càng ngày càng tới gần, thế nhưng nữ tử áo đen mang lụa mỏng che mặt không hề đứng dậy, vẫn an tĩnh ngồi yên tại chỗ, thậm chí ngay cả thanh kiếm đặt ở bên cạnh cũng không thèm cầm lên, thần sắc trong trẻo lạnh lùng trên khuôn mặt không có một tơ một hào biến hóa, chỉ là bình thản nhìn chăm chú lên Phật tượng.

Vẻ mặt tỉnh táo nhàn nhã của nữ tử áo đen như một viên thuốc an thần đem đến cho Hứa Nguyên loại cảm giác yên tâm.

Nhấc chân chui vào một góc xó xỉnh, dần dần bình phục nỗi sợ hãi trong lòng, dùng ánh mắt thận trọng nhìn tình cảnh giằng co giữa một Phật một nữ.

Vẫn ổn... vẫn ổn, nữ nhân này nhìn qua có vẻ rất mạnh.

Hứa Nguyên lại nghĩ tới đống thi thể đầy đất bên ngoài miếu, hình ảnh khiến người thường sợ hãi bây giờ dường như đã trở thành điểm tựa vững chắc cho hắn.

Hứa Nguyên không thể nào tưởng tượng ra cảnh một thân một mình đối mặt với tôn “Phật sống ” quỷ dị ở một nơi âm u trong rừng sâu như thế này.

Một nữ một Phật yên lặng hai giây, khí lạnh xơ xác tiêu điều lan tràn ra ngoài từng chút một, mà Hứa Nguyên cũng thừa cơ hội này thận trọng lui sâu hơn vào nơi xó xỉnh, chỉ hận không thể biến mình thành không khí.

Bỗng nhiên.

“Phật sống” quỷ dị động.

Thân hình cực lớn không mảy may ảnh hưởng đến tốc độ của nó, lấy ánh mắt Hứa Nguyên gần như không thấy rõ tốc độ, nhưng cự chưởng tượng đá vẫn ầm ầm rơi xuống.

“Oanh ——”

Cự chưởng va chạm với mặt đất phát ra những tiếng nổ liên miên, đống lửa là thứ phát ra ánh sáng duy nhất đã bị nó phách diệt.

Tầm mắt Hứa Nguyên thoáng chốc lâm vào một vùng tăm tối.

Sau khi không còn ánh sáng, âm thanh đã biến thành nhân vật chính duy nhất trong màn đêm, từng đợt rung động cực lớn cùng tiếng oanh minh nối nhau vang vọng liên tiếp.

Cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ cách đó không xa, Hứa Nguyên núp ở xó xỉnh tim đập rất nhanh, siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay khảm vào trong da thịt từ lúc nào cũng không hề hay biết.

Đột nhiên.

“Ông ——”

Một tiếng kiếm minh lanh lảnh vang vọng từ trong ra ngoài miếu thờ, một đạo ánh kiếm màu xanh lam lóe lên trong bóng đêm một tích tắc rồi biến mất.

Mọi thứ trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.

“Ầm ầm ——”

Lúc này một tiếng sấm chớp rền vang trên bầu trời là ánh đèn chiếu sáng hết thảy Phật đường.

Hứa Nguyên cũng nhờ vào đó mà thấy được cảnh tượng bên kia.

Nữ tử quần áo màu đen như chưa từng nhiễm bụi trần, sắc mặt bình thản tra kiếm vào vỏ, mà đối thủ của nàng tôn “Phật sống ” cực lớn kia đầu người dĩ nhiên đã không cánh mà bay.

Ngay lúc Hứa Nguyên vẫn đang ngây người.

“Đông ——”

Hình bóng một vật màu đen ầm vang rơi xuống trước mặt hắn, cuộn lên bụi mù để Hứa Nguyên nhíu lông mày lại, lui về sau một bước.

Đó chính là đầu của tôn ‘Phật sống’ cực lớn kia.

Hai tròng mắt hiền lành chính trực trên chiếc đầu kia hiện lên ánh sáng âm u dường như vẫn đang dõi theo hắn.

Hứa Nguyên thấy thế, theo bản năng muốn trốn đến bên cạnh nữ tử áo đen, loại đồ vật quỷ dị này quá mức nguy hiểm.

Sau tiếng sấm rền, hết thảy trở về bóng tối.

Trong lòng Hứa Nguyên lặng lẽ chọn lựa từ ngữ sao cho thích hợp, vừa hướng về phương hướng nữ tử đang đứng, vừa nghĩ hỏi thăm đối phương một số chuyện.

Nhưng lúc này

Trong bóng tối trước mắt hắn truyền đến một tiếng hư nhược nỉ non:

“Tam công tử....”

“Trốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Mộng Hóa Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook