Chương 5: Viên Dương Tông
Winter Tales
22/03/2020
Đã hơn nữa ngày trôi qua, Lê Lâm vẫn đang ngồi phía sau Ngọc Thanh Chân Nhân. Nhưng cái tốc độ này làm hắn kinh hãi không thôi. Từng đợt gió cứ thổi thẳng vào đến rát cả da mặt. Hắn phải cúi gập người mà ôm lấy thân ngọc bút để không bị thổi bay mất, đến lúc đấy thì chết oan mạng.
“Chân Nhân, có thể dừng lại một chút không? ta thật không thể chịu nổi nữa rồi” lúc này tiếng gió cứ ù ù bên tai làm hắn phải cố hét lên thật to.
Ngọc Thanh Chân Nhân quay đầu lại nhìn hắn rồi lắc đầu.
“Cứ đi một chút lại dừng lại kiểu này thì khi nào mới tới? Ngươi ráng tí đi, cũng sắp tới nơi rồi”.
Hắn không dám cãi lại, chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng. Hắn tự nhủ trong đầu, sau này hắn cũng sẽ ngự không phi hành, giờ mà không quen thì sau này làm sao phi hành được? Thế rồi hắn cố ngồi dậy, để từng đợt gió tát vào mặt nóng rát, mái tóc vốn búi cao cũng xổ hết ra tung bay theo gió. Hai chân hắn co quắp lại thành một hình tròn bao quanh thân ngọc bút để khỏi ngã. Tay thì cố giữ ngực áo để đồ vật bên trong không bị gió thổi cho rớt ra, tay kia hắn nắm chặt lấy cây ô trúc mà cha hắn đưa cho, lúc này được cất kỹ trong một chiếc túi vải, miệng túi thắt lại chỉ để lộ tay cầm ra ngoài.
Hắn cố liếc nhìn xuống dưới. Là sông núi, là làng mạc, là rừng rậm bạt ngàn cứ trôi qua trong tầm mắt hắn. Đây là lần đầu tiên hắn đi xa khỏi nhà như vậy, thế giới bên ngoài với hắn chưa bao giờ rộng lớn hơn thế.
Bất giác hắn nhìn Ngọc Thanh Chân Nhân đang đứng ở phía trước, là đang đứng, mà còn là đứng thẳng, dáng vẻ ung dung như không có chuyện gì. Mái tóc lão cùng với tà áo cứ bay phần phật trong gió. Hắn cảm khái không thôi, hình ảnh tiêu sái thế này hắn cũng muốn một ngày được như vậy. Mà chắc chắn hắn cũng sẽ như vậy.
Suốt một ngày một đêm nữa trôi qua, lúc này Lê Lâm vẫn đang gắng gượng đến tuyệt vọng. Chưa nói tới gió thổi có thể đánh bay hắn bất cứ lúc nào, giờ đây đủ thứ rắc rối của một phàm nhân nếu ngồi lâu mà không vận động đã ập tới. Nước lũ sắp tràn bờ đê đến nơi rồi, cộng thêm đã một ngày rồi hắn không ăn gì, bụng thì cứ kêu gào làm hắn khó chịu không thôi.
Nhưng rồi rốt cuộc hắn thấy tốc độ đã bắt đầu giảm lại. Hắn ngước mắt lên nhìn, thấy phía trước là núi non trùng điệp. Cũng phải đến cả trăm ngọn núi cứ liên miên bất tận nối nhau thành một vòng. Ở giữa là một ngọn to lớn nhất, nó như một cây cột chống trời cao sừng sững.
“Tới nơi rồi” Lúc này hắn mới từ lời nói của Ngọc Thanh Chân Nhân làm cho tỉnh lại, rốt cuộc thì cũng đã tới Viên Dương Tông.
Ngọc Thanh Chân Nhân điều khiển ngọc bút đi chầm chậm đến gần dãy núi kia. Còn chưa tới nơi thì lão đã điểm ra một chỉ lên không trung. Một luồng sáng phát ra từ đầu ngón tay lão bay vụt đi. Nó bắn đi chừng vài trượng thì như đụng phải một bức tường vô hình, tia sáng như hòa tan vào trong bức tường kia, rồi chúng sinh ra cộng hưởng với nhau. Từng đợt gợn sóng trong không khí dạt dào tản ra, tạo thành một lỗ hổng ở trước mặt.
Lúc này Ngọc Thanh Chân Nhân lại tiếp tục chầm chậm mang theo hắn đi vào trong, khi hai người vừa bay vào thì lỗ hổng kia cũng từ từ khép lại. Để lại khung cảnh trước mặt Lê Lâm là một quần thể núi non hùng vĩ đến đáng sợ. Lúc nãy từ ngoài nhìn vào cái hắn thấy chỉ là núi non đơn giản, nhưng giờ đây hắn mới thấy được hết cái vĩ đại của Viên Dương Tông. Từng ngọn núi đều chọc thẳng qua mây như muốn phi thăng lên trời xanh, trên mỗi đỉnh là một tòa cung điện nguy nga đồ sộ. Đặc biệt là ngọn ở giữa, cao đến không thấy đỉnh đâu, hoàn toàn bị mây che khuất đi.
Là tiên nhân, chỉ có tiên nhân mới có thể sống ở những nơi như thế này. Hắn ngơ ngác nhìn ngắm đủ thứ. Nơi này sẽ là nơi sau này hắn sống sao? Hắn quên luôn cả nước lũ trong cơ thể đang cuồn cuộn muốn phá vỡ đê mà ra. Trong mắt hắn giờ đã bị cảnh sắc hùng vĩ nơi đây làm cho choáng ngợp hết cả.
Trong lúc hắn còn đang thưởng thức mỹ cảnh thì hai người đã bay gần đến ngọn núi ở trung tâm. Lúc này có hai người cũng từ trên mây trắng bay xuống, nhìn thấy Ngọc Thanh Chân Nhân thì tỏ ra cung kính muôn phần.
“Tông chủ” Hai người đồng thanh gọi.
“ừm..”” Ngọc Thanh chân nhân gật đầu rồi chỉ vào Lê Lâm.
“Đây là Lê Lâm, từ hôm nay sẽ gia nhập Viên Dương Tông chúng ta, hai người các ngươi tạm thời dẫn hắn vào khu khách nhân trước. Sau đó ta sẽ sắp xếp hắn sau”.
“Dạ tông chủ” Cả hai ôm quyền cúi người đồng thanh đáp.
“Ngươi đi theo hai người này, tới nơi ở tạm. Đợi ta bàn bạc với các trưởng lão sau đó sẽ có sắp xếp cho ngươi” Ngọc Thanh Chân Nhân quay ra nói với Lê Lâm.
Lê Lâm chỉ biết gật gật đầu, giờ có không đồng ý thì làm được gì? người ta là tiên nhân đó. Mà có ngu mới đi từ chối một nơi như thế này.
Nói rồi Ngọc Thanh Chân Nhân tự mình bay đi mất, để lại hắn ngồi trên ngọc bút mắt ngơ ngác nhìn hai người kia. Không phải là muốn hắn tự điều khiển đó chứ?
“Lê sư đệ” Lúc này hai người dẫn đường kia mới bay đến trước mặt hắn, trên mặt tươi cười nói.
“Ngươi tạm thời sẽ ở khách phòng của chúng ta chờ sắp xếp. Ta tên là Phí Văn Việt, vị sư đệ này là Từ Thắng, sau này sẽ là sư huynh đệ đồng môn rồi. Ngươi cứ gọi ta Phí sư huynh là được”.
Vị sư huynh tự xưng là Phí Văn Việt kia là một nam nhân mặt trắng, trắng đến mức làm người ta sẽ nghĩ hắn bị bệnh gì đó. Còn Từ Thắng lại có vẻ thư sinh, người gầy nhỏ. Tưởng chừng một ngọn gió cũng có thể thổi bay hắn đi. Cả hai đều mặc cùng một bộ y phục giống nhau, là một bộ lam bào, trên cánh tay có thêu vài họa tiết hình bạch vân.
“Hai vị sư huynh, tại hạ Lê Lâm, sau này còn mong được hai vị chiếu cố thêm” Lê Lâm cũng ôm quyền đáp lại, tỏ vẻ cung kính.
“Ấy, đừng nói vậy. Lê sự đệ là do đích thân tông chủ mang về, tương lai tiền đồ vô lượng, sao có thể so với bọn ta chứ? Lời này phải là ta nói, sau này Lê sự đệ chiếu cố bọn ta nhiều hơn” Phí Văn Việt đầy khách sáo đáp lại hắn.
Nói rồi hai người khoác tay, dẫn theo ngọc bút có Lê Lâm ngồi trên rồi bắt đầu bay đi.
“Phí sư huynh, Ngọc Thanh Chân Nhân là tông chủ của bổn tông sao?” Lê lâm trong lòng dường như không dám tin mà hỏi.
“Chẳng lẽ Lê sự đệ không biết hay sao? haha.. Ngọc Thanh tông chủ đã là tông chủ của Viên Dương tông cả ngàn năm rồi. Luận về thực lực thì ngoài những thái thượng trưởng lão thường ngày không thấy ra thì chưởng môn là cao nhất”.
Lê Lâm bắt đầu như mở cờ trong bụng, hắn lại được chính tông chủ mang về. Thảo nào mà hai người sư huynh này lại khách sáo với hắn như vậy.
Cả ba vừa bay vừa nói thêm vài chuyện, Lê Lâm cũng tiện hỏi thêm một số điều về Viên Dương Tông, thoáng chốc đã đến trước một tòa lầu các trông rất nguy nga, nếu đem nó đặt ở Đông An thành thì chỉ có thể xếp thứ nhất.
“Lê sư đệ, ngươi cầm theo ngọc bài này, tạm thời nhận phòng ở lại đây, khi nào chưởng môn gọi, ta sẽ đến đón ngươi đi”. Nói rồi Phí Văn Việt đưa cho Lê Lâm một tấm ngọc bài màu xanh nhạt, bên trên có khắc một chữ Viên. Sau khi nói thêm vài lời khách sáo đến cả Lê Lâm cũng đã bắt đầu phát mệt, thì hai vị sư huynh kia mới rời đi. Hắn cầm miếng ngọc bài nhìn qua một chút rồi tiến vào trong tòa lầu các.
Vừa bước tới trước cửa, hắn đã thấy phía trên đề hai chữ “Khách phòng”. Phía trong chỗ mà phàm nhân gọi là chưởng quầy, có một tên đệ tử khác, trông còn khá trẻ đang ngồi ghi chép gì đó. Lê Lâm tiến đến rồi nhẹ giọng lên tiếng.
“Vị sư huynh này, tại hạ là Lê Lâm, vừa mới vào tông môn, còn đang đợi tông chủ sắp xếp, mong sư huynh sắp xếp cho ta một chỗ ở tạm”.
Tên đệ tử kia nghe thấy, ngước mắt lên nhìn hắn.
“Đệ tử mới à? Ngươi là do vị trưởng lão nào dẫn vào? hay thông qua thí luyện mà vào?”.
“Ta là được Ngọc Thanh Chân Nhân vừa mới đưa vào tông môn” Lê Lâm đáp lại.
Nghe thấy bốn chữ Ngọc Thanh Chân Nhân, trên mặt tên đệ tử kia giật mình không thôi. Là loại đệ tử thế nào mà tông chủ lại tự mình đưa tới? Trước giờ hầu như chưa có tiền lệ.
“Vị sư đệ này, ta là Trương Bằng, là đệ tử trông coi ở đây. Không biết sư đệ xưng hô thế nào?” bỗng dưng thái độ vị sư huynh này thay đổi làm hắn cũng giật cả mình. Lại thêm một kẻ khách sáo nữa, hắn mới phát mệt với hai người vừa nãy thì giờ lại ra thêm một người. Nhưng hắn biết, người ta khách sáo như thế là vì hắn được tông chủ đích thân dẫn vào. Ngày tháng sau này, sẽ phải còn như thế này dài dài.
“Tại hạ Lê Lâm, vừa mới vào tông môn còn đang chờ định đoạt. Tại hạ đường xa có chút mệt mỏi, mong sư huynh sắp xếp giúp ta chỗ nghỉ ngơi” Nói rồi hắn chìa tấm ngọc bài ra đưa cho vị sư huynh kia.
Hắn tiếp lấy ngọc bài rồi tỏ vẻ cười cười, rồi lại ghi chép gì đấy vào trong quyển trục bằng trúc.
“Sư đệ, ngươi cũng tới thật đúng lúc, lại đúng vào dịp tông môn đang có thí luyện để chọn đệ tử. May mà ngươi tới sớm, ta có thể sắp xếp chỗ tốt cho ngươi, chứ qua thêm một ngày nữa, đám đệ tử mới vào sẽ náo loạn cả nơi này lên”. Trương Bằng nói với Lê Lâm, như kiểu đã dành cho hắn một đãi ngộ hơn hẳn người khác.
Hắn đưa lại tấm ngọc bài cho Lê Lâm rồi nói: “Phòng của sư đệ ở lầu 4, sư đệ cứ tùy ý chọn một phòng ở đó là được”.
“Đa tạ sư huynh” Hắn ôm quyền đáp lại.
“Ấy, sau này trong tông còn mong được sư đệ chiếu cố cho” Trương Bằng lại còn trịnh trọng hơn cả hắn.
Hắn gật đầu rồi từ từ bước lên bậc thang lên lầu bốn. Ở đây mỗi căn phòng thoạt nhìn bên ngoài đều giống nhau như đúc. Nên hắn chọn đại một gian phòng rồi định bước vào. Nhưng hắn cố sức thế nào thì cửa vẫn không chịu mở.
“Chẳng lẽ vị sư huynh lúc nãy quên đưa ta chìa khóa?”
Hắn nói rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lúc này mới thấy trên cánh cửa có một khe nhỏ chạy vào trong. Hắn suy nghĩ một hồi lại lấy tấm ngọc bài lúc nãy nhét vào. Ngay tức khắc cánh cửa phát ra tiếng động “Cạch..” rồi từ từ mở ra.
“Hóa ra là vậy” Hắn nhìn cánh cửa cười cười.
Vừa bước vào trong phòng, hắn thầm cảm khái không thôi. Nơi này còn đẹp hơn cả trạch viện nhà hắn. Toàn bộ căn phòng đều được làm từ một loại gỗ màu đỏ nhạt. Bàn ghế, giường tủ, hay mọi vật dụng đều vô cùng tinh xảo. Không hổ là một đại tông môn tu chân, nơi ở cho khách nhân cũng hoa mỹ như thế này.
Hắn ném tất cả đồ đạc lên giường. Đang định ngồi xuống thì một cảm giác xốn xang bỗng dậy lên. Hóa ra dòng nước lũ trong người hắn nãy giờ vẫn không ngừng muốn phá vỡ đê mà tràn ra. Chỉ là từ lúc bước vào Viên Dương Tông tới giờ, cảnh sắc tuyệt mỹ làm hắn quên đi mất.
Hắn một tay giữ lại để nước không tràn ra, rồi luýnh quýnh đảo mắt khắp nơi tìm chỗ xả. Không thể xả ngay đây được. Hắn tức tốc chạy xuống lầu. Trương Bằng lúc này lại đi đâu mất, hắn vốn định hỏi Trương Bằng xem nơi nào có thể giải quyết vấn đề này. Giờ người không có ở đây, thôi thì hắn tìm đại nơi nào đó vậy.
Hắn bước ra khỏi lầu các, đảo mắt khắp nơi tìm chỗ nào vắng người. Nhưng khắp nơi đều là đệ tử Viên Dương Tông, biết phải xử lý ở chỗ nào? Hắn vội vã chạy đi chạy lại khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một vườn trúc. Đây rồi, nơi này chắc hẳn không có ai lui tới. Hắn mừng như mở cờ trong bụng, lập tức chạy tới rồi vội vã vạch quần ra.
Trong lúc đó hắn không hề để ý, bên cạnh vườn trúc có một căn nhà, phía trước có một chiếc bàn đá nhỏ. Một người thiếu nữ đang ngồi ở đó, tay đang gãy đàn, mắt nhìn xa xăm vào trong vườn trúc.
Lê Lâm giờ đây cảm thấy toàn thân khoan khoái, thêm chút nữa thì chết hắn mất. Giờ hắn mới để ý nghe thấy có tiếng đàn cứ văng vẳng gần đây, hắn nương theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một nữ tử đang ngồi ngay trước mặt cách hắn không xa. Đúng lúc này nữ tử kia cũng nhìn thấy hắn. Tiếng đàn sau đó im bặt.
“...”
“...”
“Aaaaaaaaaaaa. Ngươi... ngươi……” Tiếng hét này là của Lê Lâm.
Nữ tử kia thì mặt mày tái mét, nàng vừa nhìn thấy cái gì? vừa nhìn thấy cái gì? Nam nhân thì nàng nhìn thấy nhiều rồi, nhưng nàng vừa nhìn thấy cái của nam nhân mà nàng chưa từng thấy. Tay nàng run rẩy. Tình huống này nàng mới phải hét lên mới đúng, đâu ra một tên nam nhân vừa ăn cướp vừa la làng thế này?
“AAAAAAAAAAAA” Tiếng hét lúc này mới là của nữ tử kia.
Lê Lâm vội vã ổn định tâm thần lại, rồi chỉnh lại quần áo để giấu đi cái cần giấu. Hắn lập tức chạy đi. Để lại nữ tử kia chết trân ngồi bên chiếc đàn của nàng, nhưng giờ tay nàng run rẩy, mặt tái không còn giọt máu, tâm trạng đâu mà đàn nữa?
Lê Lâm chạy đi, tìm đường trở về khách phòng. Lọ mọ hỏi đường mãi hắn mới về tới. Lúc này đã thấy Trương Bằng đứng ở vị trí của hắn.
“Lê sư đệ, ngươi mới ra ngoài sao? thế nào? thấy Viên Dương Tông cảnh sắc không tồi chứ?”
“Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền” Hắn hướng Trương Bằng chỉ nói được nhiêu đó rồi vội vã chạy lên lầu.
Trương Bằng thì nhìn hắn khó hiểu, rồi lắc đầu cười cười.
Hắn quay lại phòng mình trên lầu bốn, đứng từ ban công nhìn bốn phương tám hướng xem có ai đuổi theo không. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường.
“Hù chết ta, ta vừa vào tông môn, còn chưa kết giao với ai thì đã gây ra một cái nghiệt duyên rồi”.
Thân thể hắn thì bị nhìn nhiều rồi, cả thành Đông An không ít người đã nhìn thấy, trong đó có cả Cao Nhược Lan. Nhưng đó là lúc hắn không hề có nhận thức. Nhưng lúc nãy là hoàn toàn tỉnh táo, một đồng tử như hắn tự nhiên phơi bày nơi thầm kín ra cho nữ nhân nhìn, bản thân hắn cũng xấu hổ cực kì.
“Ngày tháng tiếp theo ở Viên Dương tông không biết sẽ ra sao đây. Lỡ như nữ nhân kia là con gái hay thê thiếp của một vị quyền cao chức trọng nào đó trong tông, vậy thì ta thảm rồi”.
“Chân Nhân, có thể dừng lại một chút không? ta thật không thể chịu nổi nữa rồi” lúc này tiếng gió cứ ù ù bên tai làm hắn phải cố hét lên thật to.
Ngọc Thanh Chân Nhân quay đầu lại nhìn hắn rồi lắc đầu.
“Cứ đi một chút lại dừng lại kiểu này thì khi nào mới tới? Ngươi ráng tí đi, cũng sắp tới nơi rồi”.
Hắn không dám cãi lại, chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng. Hắn tự nhủ trong đầu, sau này hắn cũng sẽ ngự không phi hành, giờ mà không quen thì sau này làm sao phi hành được? Thế rồi hắn cố ngồi dậy, để từng đợt gió tát vào mặt nóng rát, mái tóc vốn búi cao cũng xổ hết ra tung bay theo gió. Hai chân hắn co quắp lại thành một hình tròn bao quanh thân ngọc bút để khỏi ngã. Tay thì cố giữ ngực áo để đồ vật bên trong không bị gió thổi cho rớt ra, tay kia hắn nắm chặt lấy cây ô trúc mà cha hắn đưa cho, lúc này được cất kỹ trong một chiếc túi vải, miệng túi thắt lại chỉ để lộ tay cầm ra ngoài.
Hắn cố liếc nhìn xuống dưới. Là sông núi, là làng mạc, là rừng rậm bạt ngàn cứ trôi qua trong tầm mắt hắn. Đây là lần đầu tiên hắn đi xa khỏi nhà như vậy, thế giới bên ngoài với hắn chưa bao giờ rộng lớn hơn thế.
Bất giác hắn nhìn Ngọc Thanh Chân Nhân đang đứng ở phía trước, là đang đứng, mà còn là đứng thẳng, dáng vẻ ung dung như không có chuyện gì. Mái tóc lão cùng với tà áo cứ bay phần phật trong gió. Hắn cảm khái không thôi, hình ảnh tiêu sái thế này hắn cũng muốn một ngày được như vậy. Mà chắc chắn hắn cũng sẽ như vậy.
Suốt một ngày một đêm nữa trôi qua, lúc này Lê Lâm vẫn đang gắng gượng đến tuyệt vọng. Chưa nói tới gió thổi có thể đánh bay hắn bất cứ lúc nào, giờ đây đủ thứ rắc rối của một phàm nhân nếu ngồi lâu mà không vận động đã ập tới. Nước lũ sắp tràn bờ đê đến nơi rồi, cộng thêm đã một ngày rồi hắn không ăn gì, bụng thì cứ kêu gào làm hắn khó chịu không thôi.
Nhưng rồi rốt cuộc hắn thấy tốc độ đã bắt đầu giảm lại. Hắn ngước mắt lên nhìn, thấy phía trước là núi non trùng điệp. Cũng phải đến cả trăm ngọn núi cứ liên miên bất tận nối nhau thành một vòng. Ở giữa là một ngọn to lớn nhất, nó như một cây cột chống trời cao sừng sững.
“Tới nơi rồi” Lúc này hắn mới từ lời nói của Ngọc Thanh Chân Nhân làm cho tỉnh lại, rốt cuộc thì cũng đã tới Viên Dương Tông.
Ngọc Thanh Chân Nhân điều khiển ngọc bút đi chầm chậm đến gần dãy núi kia. Còn chưa tới nơi thì lão đã điểm ra một chỉ lên không trung. Một luồng sáng phát ra từ đầu ngón tay lão bay vụt đi. Nó bắn đi chừng vài trượng thì như đụng phải một bức tường vô hình, tia sáng như hòa tan vào trong bức tường kia, rồi chúng sinh ra cộng hưởng với nhau. Từng đợt gợn sóng trong không khí dạt dào tản ra, tạo thành một lỗ hổng ở trước mặt.
Lúc này Ngọc Thanh Chân Nhân lại tiếp tục chầm chậm mang theo hắn đi vào trong, khi hai người vừa bay vào thì lỗ hổng kia cũng từ từ khép lại. Để lại khung cảnh trước mặt Lê Lâm là một quần thể núi non hùng vĩ đến đáng sợ. Lúc nãy từ ngoài nhìn vào cái hắn thấy chỉ là núi non đơn giản, nhưng giờ đây hắn mới thấy được hết cái vĩ đại của Viên Dương Tông. Từng ngọn núi đều chọc thẳng qua mây như muốn phi thăng lên trời xanh, trên mỗi đỉnh là một tòa cung điện nguy nga đồ sộ. Đặc biệt là ngọn ở giữa, cao đến không thấy đỉnh đâu, hoàn toàn bị mây che khuất đi.
Là tiên nhân, chỉ có tiên nhân mới có thể sống ở những nơi như thế này. Hắn ngơ ngác nhìn ngắm đủ thứ. Nơi này sẽ là nơi sau này hắn sống sao? Hắn quên luôn cả nước lũ trong cơ thể đang cuồn cuộn muốn phá vỡ đê mà ra. Trong mắt hắn giờ đã bị cảnh sắc hùng vĩ nơi đây làm cho choáng ngợp hết cả.
Trong lúc hắn còn đang thưởng thức mỹ cảnh thì hai người đã bay gần đến ngọn núi ở trung tâm. Lúc này có hai người cũng từ trên mây trắng bay xuống, nhìn thấy Ngọc Thanh Chân Nhân thì tỏ ra cung kính muôn phần.
“Tông chủ” Hai người đồng thanh gọi.
“ừm..”” Ngọc Thanh chân nhân gật đầu rồi chỉ vào Lê Lâm.
“Đây là Lê Lâm, từ hôm nay sẽ gia nhập Viên Dương Tông chúng ta, hai người các ngươi tạm thời dẫn hắn vào khu khách nhân trước. Sau đó ta sẽ sắp xếp hắn sau”.
“Dạ tông chủ” Cả hai ôm quyền cúi người đồng thanh đáp.
“Ngươi đi theo hai người này, tới nơi ở tạm. Đợi ta bàn bạc với các trưởng lão sau đó sẽ có sắp xếp cho ngươi” Ngọc Thanh Chân Nhân quay ra nói với Lê Lâm.
Lê Lâm chỉ biết gật gật đầu, giờ có không đồng ý thì làm được gì? người ta là tiên nhân đó. Mà có ngu mới đi từ chối một nơi như thế này.
Nói rồi Ngọc Thanh Chân Nhân tự mình bay đi mất, để lại hắn ngồi trên ngọc bút mắt ngơ ngác nhìn hai người kia. Không phải là muốn hắn tự điều khiển đó chứ?
“Lê sư đệ” Lúc này hai người dẫn đường kia mới bay đến trước mặt hắn, trên mặt tươi cười nói.
“Ngươi tạm thời sẽ ở khách phòng của chúng ta chờ sắp xếp. Ta tên là Phí Văn Việt, vị sư đệ này là Từ Thắng, sau này sẽ là sư huynh đệ đồng môn rồi. Ngươi cứ gọi ta Phí sư huynh là được”.
Vị sư huynh tự xưng là Phí Văn Việt kia là một nam nhân mặt trắng, trắng đến mức làm người ta sẽ nghĩ hắn bị bệnh gì đó. Còn Từ Thắng lại có vẻ thư sinh, người gầy nhỏ. Tưởng chừng một ngọn gió cũng có thể thổi bay hắn đi. Cả hai đều mặc cùng một bộ y phục giống nhau, là một bộ lam bào, trên cánh tay có thêu vài họa tiết hình bạch vân.
“Hai vị sư huynh, tại hạ Lê Lâm, sau này còn mong được hai vị chiếu cố thêm” Lê Lâm cũng ôm quyền đáp lại, tỏ vẻ cung kính.
“Ấy, đừng nói vậy. Lê sự đệ là do đích thân tông chủ mang về, tương lai tiền đồ vô lượng, sao có thể so với bọn ta chứ? Lời này phải là ta nói, sau này Lê sự đệ chiếu cố bọn ta nhiều hơn” Phí Văn Việt đầy khách sáo đáp lại hắn.
Nói rồi hai người khoác tay, dẫn theo ngọc bút có Lê Lâm ngồi trên rồi bắt đầu bay đi.
“Phí sư huynh, Ngọc Thanh Chân Nhân là tông chủ của bổn tông sao?” Lê lâm trong lòng dường như không dám tin mà hỏi.
“Chẳng lẽ Lê sự đệ không biết hay sao? haha.. Ngọc Thanh tông chủ đã là tông chủ của Viên Dương tông cả ngàn năm rồi. Luận về thực lực thì ngoài những thái thượng trưởng lão thường ngày không thấy ra thì chưởng môn là cao nhất”.
Lê Lâm bắt đầu như mở cờ trong bụng, hắn lại được chính tông chủ mang về. Thảo nào mà hai người sư huynh này lại khách sáo với hắn như vậy.
Cả ba vừa bay vừa nói thêm vài chuyện, Lê Lâm cũng tiện hỏi thêm một số điều về Viên Dương Tông, thoáng chốc đã đến trước một tòa lầu các trông rất nguy nga, nếu đem nó đặt ở Đông An thành thì chỉ có thể xếp thứ nhất.
“Lê sư đệ, ngươi cầm theo ngọc bài này, tạm thời nhận phòng ở lại đây, khi nào chưởng môn gọi, ta sẽ đến đón ngươi đi”. Nói rồi Phí Văn Việt đưa cho Lê Lâm một tấm ngọc bài màu xanh nhạt, bên trên có khắc một chữ Viên. Sau khi nói thêm vài lời khách sáo đến cả Lê Lâm cũng đã bắt đầu phát mệt, thì hai vị sư huynh kia mới rời đi. Hắn cầm miếng ngọc bài nhìn qua một chút rồi tiến vào trong tòa lầu các.
Vừa bước tới trước cửa, hắn đã thấy phía trên đề hai chữ “Khách phòng”. Phía trong chỗ mà phàm nhân gọi là chưởng quầy, có một tên đệ tử khác, trông còn khá trẻ đang ngồi ghi chép gì đó. Lê Lâm tiến đến rồi nhẹ giọng lên tiếng.
“Vị sư huynh này, tại hạ là Lê Lâm, vừa mới vào tông môn, còn đang đợi tông chủ sắp xếp, mong sư huynh sắp xếp cho ta một chỗ ở tạm”.
Tên đệ tử kia nghe thấy, ngước mắt lên nhìn hắn.
“Đệ tử mới à? Ngươi là do vị trưởng lão nào dẫn vào? hay thông qua thí luyện mà vào?”.
“Ta là được Ngọc Thanh Chân Nhân vừa mới đưa vào tông môn” Lê Lâm đáp lại.
Nghe thấy bốn chữ Ngọc Thanh Chân Nhân, trên mặt tên đệ tử kia giật mình không thôi. Là loại đệ tử thế nào mà tông chủ lại tự mình đưa tới? Trước giờ hầu như chưa có tiền lệ.
“Vị sư đệ này, ta là Trương Bằng, là đệ tử trông coi ở đây. Không biết sư đệ xưng hô thế nào?” bỗng dưng thái độ vị sư huynh này thay đổi làm hắn cũng giật cả mình. Lại thêm một kẻ khách sáo nữa, hắn mới phát mệt với hai người vừa nãy thì giờ lại ra thêm một người. Nhưng hắn biết, người ta khách sáo như thế là vì hắn được tông chủ đích thân dẫn vào. Ngày tháng sau này, sẽ phải còn như thế này dài dài.
“Tại hạ Lê Lâm, vừa mới vào tông môn còn đang chờ định đoạt. Tại hạ đường xa có chút mệt mỏi, mong sư huynh sắp xếp giúp ta chỗ nghỉ ngơi” Nói rồi hắn chìa tấm ngọc bài ra đưa cho vị sư huynh kia.
Hắn tiếp lấy ngọc bài rồi tỏ vẻ cười cười, rồi lại ghi chép gì đấy vào trong quyển trục bằng trúc.
“Sư đệ, ngươi cũng tới thật đúng lúc, lại đúng vào dịp tông môn đang có thí luyện để chọn đệ tử. May mà ngươi tới sớm, ta có thể sắp xếp chỗ tốt cho ngươi, chứ qua thêm một ngày nữa, đám đệ tử mới vào sẽ náo loạn cả nơi này lên”. Trương Bằng nói với Lê Lâm, như kiểu đã dành cho hắn một đãi ngộ hơn hẳn người khác.
Hắn đưa lại tấm ngọc bài cho Lê Lâm rồi nói: “Phòng của sư đệ ở lầu 4, sư đệ cứ tùy ý chọn một phòng ở đó là được”.
“Đa tạ sư huynh” Hắn ôm quyền đáp lại.
“Ấy, sau này trong tông còn mong được sư đệ chiếu cố cho” Trương Bằng lại còn trịnh trọng hơn cả hắn.
Hắn gật đầu rồi từ từ bước lên bậc thang lên lầu bốn. Ở đây mỗi căn phòng thoạt nhìn bên ngoài đều giống nhau như đúc. Nên hắn chọn đại một gian phòng rồi định bước vào. Nhưng hắn cố sức thế nào thì cửa vẫn không chịu mở.
“Chẳng lẽ vị sư huynh lúc nãy quên đưa ta chìa khóa?”
Hắn nói rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lúc này mới thấy trên cánh cửa có một khe nhỏ chạy vào trong. Hắn suy nghĩ một hồi lại lấy tấm ngọc bài lúc nãy nhét vào. Ngay tức khắc cánh cửa phát ra tiếng động “Cạch..” rồi từ từ mở ra.
“Hóa ra là vậy” Hắn nhìn cánh cửa cười cười.
Vừa bước vào trong phòng, hắn thầm cảm khái không thôi. Nơi này còn đẹp hơn cả trạch viện nhà hắn. Toàn bộ căn phòng đều được làm từ một loại gỗ màu đỏ nhạt. Bàn ghế, giường tủ, hay mọi vật dụng đều vô cùng tinh xảo. Không hổ là một đại tông môn tu chân, nơi ở cho khách nhân cũng hoa mỹ như thế này.
Hắn ném tất cả đồ đạc lên giường. Đang định ngồi xuống thì một cảm giác xốn xang bỗng dậy lên. Hóa ra dòng nước lũ trong người hắn nãy giờ vẫn không ngừng muốn phá vỡ đê mà tràn ra. Chỉ là từ lúc bước vào Viên Dương Tông tới giờ, cảnh sắc tuyệt mỹ làm hắn quên đi mất.
Hắn một tay giữ lại để nước không tràn ra, rồi luýnh quýnh đảo mắt khắp nơi tìm chỗ xả. Không thể xả ngay đây được. Hắn tức tốc chạy xuống lầu. Trương Bằng lúc này lại đi đâu mất, hắn vốn định hỏi Trương Bằng xem nơi nào có thể giải quyết vấn đề này. Giờ người không có ở đây, thôi thì hắn tìm đại nơi nào đó vậy.
Hắn bước ra khỏi lầu các, đảo mắt khắp nơi tìm chỗ nào vắng người. Nhưng khắp nơi đều là đệ tử Viên Dương Tông, biết phải xử lý ở chỗ nào? Hắn vội vã chạy đi chạy lại khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một vườn trúc. Đây rồi, nơi này chắc hẳn không có ai lui tới. Hắn mừng như mở cờ trong bụng, lập tức chạy tới rồi vội vã vạch quần ra.
Trong lúc đó hắn không hề để ý, bên cạnh vườn trúc có một căn nhà, phía trước có một chiếc bàn đá nhỏ. Một người thiếu nữ đang ngồi ở đó, tay đang gãy đàn, mắt nhìn xa xăm vào trong vườn trúc.
Lê Lâm giờ đây cảm thấy toàn thân khoan khoái, thêm chút nữa thì chết hắn mất. Giờ hắn mới để ý nghe thấy có tiếng đàn cứ văng vẳng gần đây, hắn nương theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một nữ tử đang ngồi ngay trước mặt cách hắn không xa. Đúng lúc này nữ tử kia cũng nhìn thấy hắn. Tiếng đàn sau đó im bặt.
“...”
“...”
“Aaaaaaaaaaaa. Ngươi... ngươi……” Tiếng hét này là của Lê Lâm.
Nữ tử kia thì mặt mày tái mét, nàng vừa nhìn thấy cái gì? vừa nhìn thấy cái gì? Nam nhân thì nàng nhìn thấy nhiều rồi, nhưng nàng vừa nhìn thấy cái của nam nhân mà nàng chưa từng thấy. Tay nàng run rẩy. Tình huống này nàng mới phải hét lên mới đúng, đâu ra một tên nam nhân vừa ăn cướp vừa la làng thế này?
“AAAAAAAAAAAA” Tiếng hét lúc này mới là của nữ tử kia.
Lê Lâm vội vã ổn định tâm thần lại, rồi chỉnh lại quần áo để giấu đi cái cần giấu. Hắn lập tức chạy đi. Để lại nữ tử kia chết trân ngồi bên chiếc đàn của nàng, nhưng giờ tay nàng run rẩy, mặt tái không còn giọt máu, tâm trạng đâu mà đàn nữa?
Lê Lâm chạy đi, tìm đường trở về khách phòng. Lọ mọ hỏi đường mãi hắn mới về tới. Lúc này đã thấy Trương Bằng đứng ở vị trí của hắn.
“Lê sư đệ, ngươi mới ra ngoài sao? thế nào? thấy Viên Dương Tông cảnh sắc không tồi chứ?”
“Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền” Hắn hướng Trương Bằng chỉ nói được nhiêu đó rồi vội vã chạy lên lầu.
Trương Bằng thì nhìn hắn khó hiểu, rồi lắc đầu cười cười.
Hắn quay lại phòng mình trên lầu bốn, đứng từ ban công nhìn bốn phương tám hướng xem có ai đuổi theo không. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường.
“Hù chết ta, ta vừa vào tông môn, còn chưa kết giao với ai thì đã gây ra một cái nghiệt duyên rồi”.
Thân thể hắn thì bị nhìn nhiều rồi, cả thành Đông An không ít người đã nhìn thấy, trong đó có cả Cao Nhược Lan. Nhưng đó là lúc hắn không hề có nhận thức. Nhưng lúc nãy là hoàn toàn tỉnh táo, một đồng tử như hắn tự nhiên phơi bày nơi thầm kín ra cho nữ nhân nhìn, bản thân hắn cũng xấu hổ cực kì.
“Ngày tháng tiếp theo ở Viên Dương tông không biết sẽ ra sao đây. Lỡ như nữ nhân kia là con gái hay thê thiếp của một vị quyền cao chức trọng nào đó trong tông, vậy thì ta thảm rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.