Chương 38
Đới Gia Ninh
13/03/2021
An lão gia nhìn con gái của mình. Trong ấn tượng của ông, từ bé Nguyễn
Nguyễn đã không giống với những cô gái khác, không chỉ cảm thấy nam tử
và nữ tử không khác nhau, mà nam nữ còn nên bình đẳng. Về chuyện tình
cảm nam nữ nàng cũng không kiêng dè ngại ngùng, mà mạnh dạn lại thuần
khiết. An lão gia từng hoài nghi con gái mình không phải sinh nhầm giới
tính rồi chứ.
Nhưng An Nguyễn Nguyễn trước mắt hai gò má ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra sắc thái của con gái, khiến lòng ông cảm thấy bùi ngùi: con gái của ông rốt cuộc có người trong lòng rồi, chỉ là người kia không phải là một chàng rể thích hợp.
Ông không lên tiếng quấy rầy hai người vừa mới làm rõ tình ý với nhau, ông thở dài chắp tay sau lưng lặng lẽ rời khỏi.
An Nguyễn Nguyễn thừa nhận động lòng với Ôn Hạc Hiên chỉ là trong tình thế cấp bách đối phó với cha nàng. Nhưng nhìn thấy Ôn Hạc Hiên vui vẻ như vậy, chân mày đuôi mắt đều đượm ý cười, nàng thấy được cũng bị ảnh hưởng theo, trái tim nằm trong lồng ngực đập rất nhanh hình như lại tăng tốc.
Ôn Hạc Hiên vẫn ôm nàng không thả nàng xuống, thậm chí còn làm trò trước mặt đám hạ nhân, giống như con vật nhỏ vô cùng thân thiết cọ cọ khuôn mặt nàng, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ trên má nàng, dường như làm vậy mới có thể bày tỏ sự yêu thích và nỗi lòng khó mà kể ra tràn đầy trong lòng hắn.
An Nguyễn Nguyễn phát giác mình lại không ghét tí nào, thậm chí còn có niềm vui không thể đè nén. Nàng nhìn Ôn Hạc Hiên nghĩ ngợi: “Mình thật sự là vì đối phó với cha sao?”
Quan hệ giữa nàng và Thư Minh Húc cũng tốt lắm, nhưng đổi thành Thư Minh Húc làm những điều này với nàng, nàng lại cảm thấy không thể chấp nhận, chỉ có thể là A Hiên của nàng.
“A Hiên, ta thích ngươi.” An Nguyễn Nguyễn không lừa mình dối người, nếu hiểu được trái tim của mình thì đừng che giấu nữa, nàng thản nhiên chấp nhận điều này.
Ôn Hạc Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thấy An Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nhưng ánh mắt nàng chẳng hề né tránh, trong lòng hắn nhất thời tan chảy thành vũng nước, cánh tay ôm An Nguyễn Nguyễn không khỏi siết chặt.
Bọn hạ nhân biết điều tránh đi, An Tiểu Cẩm thấy Xa Lương Cát còn đứng lì tại chỗ, nàng ta trực tiếp kéo hắn ta đi. Ôn Hạc Hiên nghe thấy hai người kia thấp giọng cãi vã, hắn nở nụ cười, sau đó thả An Nguyễn Nguyễn xuống rồi lại ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta thích nàng, Nguyễn Nguyễn.”
Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn vừa tan đi chợt bừng lên. Nàng rõ ràng đã nghe A Hiên nói thích từ trước, thậm chí mỗi ngày đều nghe được rất nhiều lần, nhưng câu này thốt ra rõ ràng cùng một ý lại khiến nàng trở nên thẹn thùng, nhưng trong lòng vui vẻ không ngừng.
Hai người ôm nhau một lát, chờ khi nhịp tim dần dần trở lại bình thường, An Nguyễn Nguyễn mới để ý trong phòng chỉ còn nàng và A Hiên. Nàng nghĩ nghĩ, bảo Ôn Hạc Hiên về viện trước, nàng thì đi tìm cha.
Ôn Hạc Hiên không tình nguyện cho lắm: “A Hiên đi cùng Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn biết hắn đang lo lắng cái gì, nàng an ủi: “Yên tâm, ta sẽ không viết giấy thôi chồng, ta vừa hiểu được lòng mình, còn chưa yêu đương với A Hiên mà.”
Ôn Hạc Hiên xác nhận hỏi: “Khẳng định? Không được lừa A Hiên.”
“Ta không lừa ngươi.” An Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói.
Ôn Hạc Hiên không nỡ nói: “Vậy Nguyễn Nguyễn đi đi.”
An Nguyễn Nguyễn mỉm cười, không biết tại sao nghĩ tới đứa nhỏ không nỡ rời khỏi mẹ, nhưng vẫn nhìn theo mẹ ra cửa đi làm.
Nàng mềm lòng bởi sự đáng yêu của hắn, thế là nhón chân xoa đầu hắn, lại hôn lên trán hắn coi như khen thưởng: “Ngoan nhé, chờ Nguyễn Nguyễn trở về.”
–
Khi An Nguyễn Nguyễn đi vào từ đường, quả nhiên nhìn thấy cha nàng đứng trước bài vị của mẫu thân.
Nàng đi qua ngồi trên tấm đệm cói ở bên cạnh, bái lạy ba cái với bài vị trên bàn thờ. Sau khi bái lạy xong nàng không đứng dậy mà ngồi xếp bằng, dùng giọng điệu tán gẫu nói với bài vị “Linh vị ái thê Tô thị” nằm trước nhất: “Mẹ, Nguyễn Nguyễn có người mình thích rồi, chính là người hôm trước con dẫn qua đây kính trà cho mẹ đấy.”
An lão gia ở bên cạnh tức giận hừ một tiếng.
An Nguyễn Nguyễn coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Nhưng cha không cho phép bọn con ở bên nhau, cha muốn con bỏ hắn, muốn cho con gái của mẹ còn trẻ đã làm góa phụ.”
“Nói bậy!” An lão gia mắng, “Cha là muốn tốt cho con, cha không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
An Nguyễn Nguyễn ngửa mặt, cười hì hì nhìn An lão gia, ngắt lời ông: “Cha, con yêu cha.”
An lão gia nhất thời nguôi giận, trên mặt hiện lên màu đỏ khả nghi: “Loại lời nói này, sao…có thể ăn nói cẩu thả.”
“Con không có ăn nói cẩu thả, con rõ ràng đang bày tỏ tình cảm.” An Nguyễn Nguyễn còn nhõng nhẽo.
“Không biết thẹn thùng.” An lão gia nói xong thì thở dài một hơi, ông ngồi xuống tấm đệm cói bên cạnh An Nguyễn Nguyễn.
Ông quan sát An Nguyễn Nguyễn kỹ càng một lượt, bùi ngùi nói: “Thấm thoát con đã lớn thế này rồi. Năm đó khi mẹ con qua đời con chỉ cao tới thắt lưng của cha, còn biết khóc nhè nữa.”
An Nguyễn Nguyễn không thừa nhận: “Con không có khóc nhè.” Sau khi nàng xuyên qua, chỉ từng khóc khi mẹ ngã bệnh qua đời, không hề khóc vào những thời điểm khác.
An lão gia nở nụ cười, ông nhìn bài vị thê tử nói sâu xa: “Con có biết cái người thiên tử kia không, chưa nói đến hậu cung của hoàng đế có bao nhiêu hung ác nham hiểm, con tiến vào rồi đời này cha không gặp được con bao nhiêu lần. Con chịu uất ức gì, gặp phải tội gì, trêu chọc người nào, cha cũng không thể nào biết được, càng không thể giúp đỡ con.”
“Con biết.” An Nguyễn Nguyễn lắng nghe trong lòng hơi chua xót, nàng nghiêng người tựa vào cha, “Nhưng cha ơi, người con thích là A Hiên sau khi mất trí nhớ, không phải cửu ngũ chí tôn ngồi tít trên cao kia. Nếu hắn khôi phục trí nhớ, con sẽ rời khỏi hắn.”
“Là cha có lỗi với con.” An lão gia thở dài, “Cha không nên dốc sức thúc đẩy hai đứa thành thân.”
An Nguyễn Nguyễn nghe được sự tự trách trong lời nói của ông, nàng nghiêng người ôm cổ An lão gia nói: “Cha cũng là suy nghĩ cho con thôi, con biết mà. Nếu hắn không có thân phận như vậy, cha chính là đại công thần của con và A Hiên.”
“Con còn cười được!” An lão gia trừng mắt liếc nàng, “Đến lúc đó người khổ sổ chính là con.”
“Khổ sở thì khổ sở thôi.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Yêu đương sẽ có nguy cơ thất tình. Con luôn không chịu xuất giá đó là vì con biết, trên thế gian này, người giống như cha cả đời chỉ có một mình mẹ con, đốt đèn lồng cũng không nhất định có thể tìm được người thứ hai.”
An lão gia tức giận: “Vậy con còn động lòng?”
“Tình đến đâu biết được.” An Nguyễn Nguyễn cười nói, “Con cũng không biết tại sao mình thích A Hiên, khi nào thì thích hắn, lúc trước con tưởng rằng là thói quen, là cảm động, nhưng hóa ra không phải.”
An lão gia “Hừ” một tiếng.
An Nguyễn Nguyễn buông An lão gia ra, sau đó quỳ lên bóp vai cho An lão gia, nàng trấn an nói: “Cha đừng lo lắng, con đã hiểu được tâm ý của mình, vậy thì con sẽ không tránh né rủi ro đi kèm, tình huống xấu nhất là sau này A Hiên khôi phục trí nhớ, con sẽ rời khỏi hắn, nhưng A Hiên khôi phục trí nhớ cũng không phải là A Hiên kia của con, A Hiên của con vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ con.”
An lão gia nói: “Vậy còn cần gì tự làm khổ mình, bây giờ xa nhau chẳng phải tốt hơn sao?”
“Con không muốn.” An Nguyễn Nguyễn dừng tay ngồi xuống, “Không thích thì thôi, nếu con đã thích hắn, hắn cũng thích con, hai người yêu thương nhau, đương nhiên phải hưởng thụ cảm giác này rồi, thời gian yêu đương của con và A Hiên có lẽ không còn nhiều lắm.”
An lão gia không nói gì, chỉ nhìn bài vị của thê tử đã mất thở dài.
“Cha đừng lo, đến lúc đó nếu Nguyễn Nguyễn khóc nhè thì sẽ tránh xa một chút để khóc, tuyệt đối không làm ồn đến cha.” Nàng đứng dậy ôm An lão gia rồi hôn ông một cái, “A Hiên đang chờ con, cha, con đi trước đây.”
An lão gia vẫn không quen với phương thức biểu đạt tình cảm vô cùng thân thiết này. Khi ông lấy lại tinh thần thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của con gái. Ông ngẩng đầu nhìn bài vị của thê tử, thở dài nói: “Chỉ mong con gái của chúng ta đến lúc đó thật sự có thể thoải mái lạc quan như bình thường. Liên nhi, nàng sẽ phù hộ cho con bé chứ? Còn nữa, đã nhiều ngày rồi nàng chưa vào giấc mộng của ta.”
–
Khi An Nguyễn Nguyễn trở về viện của mình thì Ôn Hạc Hiên đang cùng bọn nha hoàn gói bánh chưng trong viện.
An Nguyễn Nguyễn làm động tác đừng lên tiếng với bọn nha hoàn, nàng đi qua chầm chậm đứng ở sau lưng Ôn Hạc Hiên, nhìn hắn cầm hai miếng lá làm thành một cái phễu, đổ gạo nếp trộn với đậu đỏ và mứt táo vào trong, sau đó gập miếng lá lại, kết quả không gói tốt, một góc lộ ra khe hở, gạo nếp theo khe hở kia rơi ra. Ôn Hạc Hiên muốn cứu chữa lại đổi thành bên kia rơi gạo nếp ra.
An Nguyễn Nguyễn ở sau lưng hắn cất tiếng: “Ngươi cho nhiều gạo nếp quá.”
“Nguyễn Nguyễn!” Ôn Hạc Hiên ném đi cái bánh chưng thất bại, hắn xoay người nhìn nàng, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.
Sau khi hiểu được tâm ý của mình lại nhìn thấy Ôn Hạc Hiên, An Nguyễn Nguyễn cảm thấy A Hiên của nàng ngày càng đẹp hơn, khiến nàng luôn muốn sờ khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của hắn, giữ lấy mi mắt dài của hắn, chạm vào đôi mắt tựa minh châu của hắn.
Nàng nắm tay Ôn Hạc Hiên, nhìn thấy chính mình phản chiếu trong ánh mắt hắn: “Cha ta đã bị ta thuyết phục rồi, sẽ không bảo ta bỏ ngươi nữa. Có điều sau này nếu ngươi ức hiếp ta, gạt ta, tổn thương ta, không cần cha ta ra mặt, tự ta sẽ bỏ ngươi.”
Khuôn mặt Ôn Hạc Hiên làm ra vẻ rất hưng phấn, nhưng trong lòng do dự có nên thẳng thắn với nàng không. Hắn dè dặt hỏi: “Nếu A Hiên bất đắc dĩ lừa Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn có tha thứ cho A Hiên không?”
An Nguyễn Nguyễn hoài nghi nhìn hắn một lúc, câu này không giống như A Hiên mất trí nhớ sẽ nói ra, nàng thấy được trên khuôn mặt hắn rõ ràng là vẻ để tâm và dè dặt mà A Hiên mới có, nàng nghĩ thầm có lẽ mình vừa xác định tâm ý, trong tiềm thức sợ A Hiên khôi phục trí nhớ.
Nàng ngẩng đầu nói: “Phải xem là vì chuyện gì mà gạt ta, nếu có thể tha thứ, ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.”
Ôn Hạc Hiên trịnh trọng nói: “A Hiên tuyệt đối không ức hiếp Nguyễn Nguyễn, lại càng không tổn thương Nguyễn Nguyễn. Nếu có hành vi giấu giếm lừa gạt, nhất định là sợ Nguyễn Nguyễn rời xa A Hiên nên mới bất đắc dĩ làm vậy.”
“Người trông ngốc vậy lại biết nói lời êm tai.” An Nguyễn Nguyễn kéo hắn đi tới trước bàn, nhìn lướt qua từng nha hoàn, “Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì tiếp tục gói bánh chưng đi. A Hiên, nào, ta dạy ngươi gói bánh chưng thịt heo, bánh chưng ngọt không ngon.”
Xa Lương Cát đứng bên cạnh giống như thần giữ cửa nói: “Bệ hạ thích ăn bánh chưng ngọt.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Hắn mất trí nhớ rồi, bây giờ thích ăn bánh chưng mặn giống như ta, A Hiên ngươi nói đúng không?”
Ôn Hạc Hiên gật đầu, cất tiếng nói: “Đúng.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Xa Lương Cát, An Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu hôn lên má của Ôn Hạc Hiên: “A Hiên thật tốt!”
Ôn Hạc Hiên khựng lại, sau đó hôn lại An Nguyễn Nguyễn một cái: “Nguyễn Nguyễn cũng tốt.”
An Tiểu Cẩm vứt đi mứt táo, đổi thành một miếng thịt heo đã ướp, lẩm bẩm: “Ta cũng không ăn bánh chưng ngọt.”
Nhưng An Nguyễn Nguyễn trước mắt hai gò má ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra sắc thái của con gái, khiến lòng ông cảm thấy bùi ngùi: con gái của ông rốt cuộc có người trong lòng rồi, chỉ là người kia không phải là một chàng rể thích hợp.
Ông không lên tiếng quấy rầy hai người vừa mới làm rõ tình ý với nhau, ông thở dài chắp tay sau lưng lặng lẽ rời khỏi.
An Nguyễn Nguyễn thừa nhận động lòng với Ôn Hạc Hiên chỉ là trong tình thế cấp bách đối phó với cha nàng. Nhưng nhìn thấy Ôn Hạc Hiên vui vẻ như vậy, chân mày đuôi mắt đều đượm ý cười, nàng thấy được cũng bị ảnh hưởng theo, trái tim nằm trong lồng ngực đập rất nhanh hình như lại tăng tốc.
Ôn Hạc Hiên vẫn ôm nàng không thả nàng xuống, thậm chí còn làm trò trước mặt đám hạ nhân, giống như con vật nhỏ vô cùng thân thiết cọ cọ khuôn mặt nàng, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ trên má nàng, dường như làm vậy mới có thể bày tỏ sự yêu thích và nỗi lòng khó mà kể ra tràn đầy trong lòng hắn.
An Nguyễn Nguyễn phát giác mình lại không ghét tí nào, thậm chí còn có niềm vui không thể đè nén. Nàng nhìn Ôn Hạc Hiên nghĩ ngợi: “Mình thật sự là vì đối phó với cha sao?”
Quan hệ giữa nàng và Thư Minh Húc cũng tốt lắm, nhưng đổi thành Thư Minh Húc làm những điều này với nàng, nàng lại cảm thấy không thể chấp nhận, chỉ có thể là A Hiên của nàng.
“A Hiên, ta thích ngươi.” An Nguyễn Nguyễn không lừa mình dối người, nếu hiểu được trái tim của mình thì đừng che giấu nữa, nàng thản nhiên chấp nhận điều này.
Ôn Hạc Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thấy An Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nhưng ánh mắt nàng chẳng hề né tránh, trong lòng hắn nhất thời tan chảy thành vũng nước, cánh tay ôm An Nguyễn Nguyễn không khỏi siết chặt.
Bọn hạ nhân biết điều tránh đi, An Tiểu Cẩm thấy Xa Lương Cát còn đứng lì tại chỗ, nàng ta trực tiếp kéo hắn ta đi. Ôn Hạc Hiên nghe thấy hai người kia thấp giọng cãi vã, hắn nở nụ cười, sau đó thả An Nguyễn Nguyễn xuống rồi lại ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta thích nàng, Nguyễn Nguyễn.”
Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn vừa tan đi chợt bừng lên. Nàng rõ ràng đã nghe A Hiên nói thích từ trước, thậm chí mỗi ngày đều nghe được rất nhiều lần, nhưng câu này thốt ra rõ ràng cùng một ý lại khiến nàng trở nên thẹn thùng, nhưng trong lòng vui vẻ không ngừng.
Hai người ôm nhau một lát, chờ khi nhịp tim dần dần trở lại bình thường, An Nguyễn Nguyễn mới để ý trong phòng chỉ còn nàng và A Hiên. Nàng nghĩ nghĩ, bảo Ôn Hạc Hiên về viện trước, nàng thì đi tìm cha.
Ôn Hạc Hiên không tình nguyện cho lắm: “A Hiên đi cùng Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn biết hắn đang lo lắng cái gì, nàng an ủi: “Yên tâm, ta sẽ không viết giấy thôi chồng, ta vừa hiểu được lòng mình, còn chưa yêu đương với A Hiên mà.”
Ôn Hạc Hiên xác nhận hỏi: “Khẳng định? Không được lừa A Hiên.”
“Ta không lừa ngươi.” An Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói.
Ôn Hạc Hiên không nỡ nói: “Vậy Nguyễn Nguyễn đi đi.”
An Nguyễn Nguyễn mỉm cười, không biết tại sao nghĩ tới đứa nhỏ không nỡ rời khỏi mẹ, nhưng vẫn nhìn theo mẹ ra cửa đi làm.
Nàng mềm lòng bởi sự đáng yêu của hắn, thế là nhón chân xoa đầu hắn, lại hôn lên trán hắn coi như khen thưởng: “Ngoan nhé, chờ Nguyễn Nguyễn trở về.”
–
Khi An Nguyễn Nguyễn đi vào từ đường, quả nhiên nhìn thấy cha nàng đứng trước bài vị của mẫu thân.
Nàng đi qua ngồi trên tấm đệm cói ở bên cạnh, bái lạy ba cái với bài vị trên bàn thờ. Sau khi bái lạy xong nàng không đứng dậy mà ngồi xếp bằng, dùng giọng điệu tán gẫu nói với bài vị “Linh vị ái thê Tô thị” nằm trước nhất: “Mẹ, Nguyễn Nguyễn có người mình thích rồi, chính là người hôm trước con dẫn qua đây kính trà cho mẹ đấy.”
An lão gia ở bên cạnh tức giận hừ một tiếng.
An Nguyễn Nguyễn coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Nhưng cha không cho phép bọn con ở bên nhau, cha muốn con bỏ hắn, muốn cho con gái của mẹ còn trẻ đã làm góa phụ.”
“Nói bậy!” An lão gia mắng, “Cha là muốn tốt cho con, cha không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
An Nguyễn Nguyễn ngửa mặt, cười hì hì nhìn An lão gia, ngắt lời ông: “Cha, con yêu cha.”
An lão gia nhất thời nguôi giận, trên mặt hiện lên màu đỏ khả nghi: “Loại lời nói này, sao…có thể ăn nói cẩu thả.”
“Con không có ăn nói cẩu thả, con rõ ràng đang bày tỏ tình cảm.” An Nguyễn Nguyễn còn nhõng nhẽo.
“Không biết thẹn thùng.” An lão gia nói xong thì thở dài một hơi, ông ngồi xuống tấm đệm cói bên cạnh An Nguyễn Nguyễn.
Ông quan sát An Nguyễn Nguyễn kỹ càng một lượt, bùi ngùi nói: “Thấm thoát con đã lớn thế này rồi. Năm đó khi mẹ con qua đời con chỉ cao tới thắt lưng của cha, còn biết khóc nhè nữa.”
An Nguyễn Nguyễn không thừa nhận: “Con không có khóc nhè.” Sau khi nàng xuyên qua, chỉ từng khóc khi mẹ ngã bệnh qua đời, không hề khóc vào những thời điểm khác.
An lão gia nở nụ cười, ông nhìn bài vị thê tử nói sâu xa: “Con có biết cái người thiên tử kia không, chưa nói đến hậu cung của hoàng đế có bao nhiêu hung ác nham hiểm, con tiến vào rồi đời này cha không gặp được con bao nhiêu lần. Con chịu uất ức gì, gặp phải tội gì, trêu chọc người nào, cha cũng không thể nào biết được, càng không thể giúp đỡ con.”
“Con biết.” An Nguyễn Nguyễn lắng nghe trong lòng hơi chua xót, nàng nghiêng người tựa vào cha, “Nhưng cha ơi, người con thích là A Hiên sau khi mất trí nhớ, không phải cửu ngũ chí tôn ngồi tít trên cao kia. Nếu hắn khôi phục trí nhớ, con sẽ rời khỏi hắn.”
“Là cha có lỗi với con.” An lão gia thở dài, “Cha không nên dốc sức thúc đẩy hai đứa thành thân.”
An Nguyễn Nguyễn nghe được sự tự trách trong lời nói của ông, nàng nghiêng người ôm cổ An lão gia nói: “Cha cũng là suy nghĩ cho con thôi, con biết mà. Nếu hắn không có thân phận như vậy, cha chính là đại công thần của con và A Hiên.”
“Con còn cười được!” An lão gia trừng mắt liếc nàng, “Đến lúc đó người khổ sổ chính là con.”
“Khổ sở thì khổ sở thôi.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Yêu đương sẽ có nguy cơ thất tình. Con luôn không chịu xuất giá đó là vì con biết, trên thế gian này, người giống như cha cả đời chỉ có một mình mẹ con, đốt đèn lồng cũng không nhất định có thể tìm được người thứ hai.”
An lão gia tức giận: “Vậy con còn động lòng?”
“Tình đến đâu biết được.” An Nguyễn Nguyễn cười nói, “Con cũng không biết tại sao mình thích A Hiên, khi nào thì thích hắn, lúc trước con tưởng rằng là thói quen, là cảm động, nhưng hóa ra không phải.”
An lão gia “Hừ” một tiếng.
An Nguyễn Nguyễn buông An lão gia ra, sau đó quỳ lên bóp vai cho An lão gia, nàng trấn an nói: “Cha đừng lo lắng, con đã hiểu được tâm ý của mình, vậy thì con sẽ không tránh né rủi ro đi kèm, tình huống xấu nhất là sau này A Hiên khôi phục trí nhớ, con sẽ rời khỏi hắn, nhưng A Hiên khôi phục trí nhớ cũng không phải là A Hiên kia của con, A Hiên của con vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ con.”
An lão gia nói: “Vậy còn cần gì tự làm khổ mình, bây giờ xa nhau chẳng phải tốt hơn sao?”
“Con không muốn.” An Nguyễn Nguyễn dừng tay ngồi xuống, “Không thích thì thôi, nếu con đã thích hắn, hắn cũng thích con, hai người yêu thương nhau, đương nhiên phải hưởng thụ cảm giác này rồi, thời gian yêu đương của con và A Hiên có lẽ không còn nhiều lắm.”
An lão gia không nói gì, chỉ nhìn bài vị của thê tử đã mất thở dài.
“Cha đừng lo, đến lúc đó nếu Nguyễn Nguyễn khóc nhè thì sẽ tránh xa một chút để khóc, tuyệt đối không làm ồn đến cha.” Nàng đứng dậy ôm An lão gia rồi hôn ông một cái, “A Hiên đang chờ con, cha, con đi trước đây.”
An lão gia vẫn không quen với phương thức biểu đạt tình cảm vô cùng thân thiết này. Khi ông lấy lại tinh thần thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của con gái. Ông ngẩng đầu nhìn bài vị của thê tử, thở dài nói: “Chỉ mong con gái của chúng ta đến lúc đó thật sự có thể thoải mái lạc quan như bình thường. Liên nhi, nàng sẽ phù hộ cho con bé chứ? Còn nữa, đã nhiều ngày rồi nàng chưa vào giấc mộng của ta.”
–
Khi An Nguyễn Nguyễn trở về viện của mình thì Ôn Hạc Hiên đang cùng bọn nha hoàn gói bánh chưng trong viện.
An Nguyễn Nguyễn làm động tác đừng lên tiếng với bọn nha hoàn, nàng đi qua chầm chậm đứng ở sau lưng Ôn Hạc Hiên, nhìn hắn cầm hai miếng lá làm thành một cái phễu, đổ gạo nếp trộn với đậu đỏ và mứt táo vào trong, sau đó gập miếng lá lại, kết quả không gói tốt, một góc lộ ra khe hở, gạo nếp theo khe hở kia rơi ra. Ôn Hạc Hiên muốn cứu chữa lại đổi thành bên kia rơi gạo nếp ra.
An Nguyễn Nguyễn ở sau lưng hắn cất tiếng: “Ngươi cho nhiều gạo nếp quá.”
“Nguyễn Nguyễn!” Ôn Hạc Hiên ném đi cái bánh chưng thất bại, hắn xoay người nhìn nàng, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.
Sau khi hiểu được tâm ý của mình lại nhìn thấy Ôn Hạc Hiên, An Nguyễn Nguyễn cảm thấy A Hiên của nàng ngày càng đẹp hơn, khiến nàng luôn muốn sờ khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của hắn, giữ lấy mi mắt dài của hắn, chạm vào đôi mắt tựa minh châu của hắn.
Nàng nắm tay Ôn Hạc Hiên, nhìn thấy chính mình phản chiếu trong ánh mắt hắn: “Cha ta đã bị ta thuyết phục rồi, sẽ không bảo ta bỏ ngươi nữa. Có điều sau này nếu ngươi ức hiếp ta, gạt ta, tổn thương ta, không cần cha ta ra mặt, tự ta sẽ bỏ ngươi.”
Khuôn mặt Ôn Hạc Hiên làm ra vẻ rất hưng phấn, nhưng trong lòng do dự có nên thẳng thắn với nàng không. Hắn dè dặt hỏi: “Nếu A Hiên bất đắc dĩ lừa Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn có tha thứ cho A Hiên không?”
An Nguyễn Nguyễn hoài nghi nhìn hắn một lúc, câu này không giống như A Hiên mất trí nhớ sẽ nói ra, nàng thấy được trên khuôn mặt hắn rõ ràng là vẻ để tâm và dè dặt mà A Hiên mới có, nàng nghĩ thầm có lẽ mình vừa xác định tâm ý, trong tiềm thức sợ A Hiên khôi phục trí nhớ.
Nàng ngẩng đầu nói: “Phải xem là vì chuyện gì mà gạt ta, nếu có thể tha thứ, ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.”
Ôn Hạc Hiên trịnh trọng nói: “A Hiên tuyệt đối không ức hiếp Nguyễn Nguyễn, lại càng không tổn thương Nguyễn Nguyễn. Nếu có hành vi giấu giếm lừa gạt, nhất định là sợ Nguyễn Nguyễn rời xa A Hiên nên mới bất đắc dĩ làm vậy.”
“Người trông ngốc vậy lại biết nói lời êm tai.” An Nguyễn Nguyễn kéo hắn đi tới trước bàn, nhìn lướt qua từng nha hoàn, “Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì tiếp tục gói bánh chưng đi. A Hiên, nào, ta dạy ngươi gói bánh chưng thịt heo, bánh chưng ngọt không ngon.”
Xa Lương Cát đứng bên cạnh giống như thần giữ cửa nói: “Bệ hạ thích ăn bánh chưng ngọt.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Hắn mất trí nhớ rồi, bây giờ thích ăn bánh chưng mặn giống như ta, A Hiên ngươi nói đúng không?”
Ôn Hạc Hiên gật đầu, cất tiếng nói: “Đúng.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Xa Lương Cát, An Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu hôn lên má của Ôn Hạc Hiên: “A Hiên thật tốt!”
Ôn Hạc Hiên khựng lại, sau đó hôn lại An Nguyễn Nguyễn một cái: “Nguyễn Nguyễn cũng tốt.”
An Tiểu Cẩm vứt đi mứt táo, đổi thành một miếng thịt heo đã ướp, lẩm bẩm: “Ta cũng không ăn bánh chưng ngọt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.