Chương 7
Đới Gia Ninh
10/03/2021
An Nguyễn Nguyễn tức giận ra khỏi Chiếu Nguyệt Phường, nàng bảo An Tiểu Tú và Diệp Cô Lan tự trở về, còn mình dẫn theo Ôn Hạc Hiên ngồi trên xe ngựa bọn họ thuê khi đến nơi đi về phía Lâu phủ. Kết quả vừa xuống xe ngựa đã bị gia đinh nhà mình gác ở trước cổng bắt trở về An phủ.
Ôn Hạc Hiên bước xuống sau, trơ mắt nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn muốn vào Lâu phủ bị bắt trở về nhà.
An lão gia ngồi ở đại đường, nhận lấy tách trà do lão quản gia đưa qua uống chầm chậm, ông không thèm nhìn con gái bị hai người đè lại, cũng không lo tới Ôn Hạc Hiên ở bên ngoài muốn cứu An Nguyễn Nguyễn đang đánh nhau cùng bọn gia đinh, ông cụp mắt hỏi: “Con có đi không?”
“Không đi!” An Nguyễn Nguyễn kiên cường đáp, “Con nói không xuất giá là không xuất giá, có giết con cũng không xuất giá.”
Ôn Hạc Hiên biết nhóm người này không dễ đánh bị thương, hắn dùng rất nhiều sức rốt cuộc đánh ngã hoặc đánh hôn mê bọn họ, lúc này hắn chạy đến bên cạnh An Nguyễn Nguyễn, đuổi đi hai người đang đè lại An Nguyễn Nguyễn, nói với An lão gia: “Tiểu thư nói không xuất giá!”
Sau đó hắn nhỏ giọng hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, đó là cái gì?”
An lão gia nhìn Ôn Hạc Hiên, động tác uống trà dừng lại. Ánh mắt và vẻ mặt kia của Ôn Hạc Hiên khiến ông có cảm giác chàng thanh niên này rất có uy nghi.
“A Hiên tuyệt quá!” An Nguyễn Nguyễn vừa khen hắn một câu đã bị câu sau của hắn chặn họng. Nàng thuận miệng đáp “Chính là tiểu thư phải chơi với người khác, không thể chơi với ngươi”.
Nàng không muốn đáp lại cha mình, chẳng để ý tới sắc mặt của Ôn Hạc Hiên mà kéo hắn xoay người muốn đi.
Bọn họ còn chưa ra đại đường đã bị một người đàn bà chặn lại.
Sau khi An Nguyễn Nguyễn thấy rõ người tới thì vui mừng ôm lấy người đàn bà kia, tung tăng nhảy nhót: “Dì Tình, rốt cuộc dì đã trở lại, dì về nhà mẹ hơn mười ngày, con lại cảm thấy giống như dì đi hơn mười năm đấy.”
Người đàn bà được gọi là dì Tình cười hòa ái, sờ đầu nàng: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư miệng luôn ngọt như vậy.”
An Nguyễn Nguyễn cười hì hì hai tiếng, tựa đầu trên vai dì Tình, vô cùng thân thiết cọ cọ, lúc này nàng mới chào hỏi thanh niên phía sau người đàn bà: “Chính Bình.”
“Tiểu thư.” An Chính Bình tươi cười chào nàng, dìu dì Tình tới giữa đại đường, chào An lão gia trước rồi nói với lão quản gia, “Phụ thân, con và mẫu thân đã bình an trở về.”
“Chính Bình, mẫu thân ngươi đi đường mệt nhọc, trước hết đưa bà ấy đi xuống nghỉ ngơi đi. Đức Nghĩa, căn dặn hạ nhân chuẩn bị hành lý cho tiểu thư, sáng mai xuất phát đi thành Phú Dương. Làm xong tất cả ngươi cũng không cần tới hầu hạ bên cạnh ta, mẹ con bọn họ mới đi mười mấy ngày, ngươi cùng bọn họ trò chuyện nhiều hơn đi.” An lão gia nói xong thì nhìn sang đứa con gái của mình muốn thừa dịp chuồn đi, “Con muốn đi đâu? Không được phép ra ngoài!”
An Nguyễn Nguyễn bị phát hiện xoay người lại, tức giận nói: “Chân ở trên người con, con muốn đi đâu cha đừng xen vào! A Hiên, chúng ta ra ngoài!”
“Đứng lại!” An lão gia đặt mạnh tách trà trên bàn, ông vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào An Nguyễn Nguyễn nói, “Thường ngày cha quản giáo con không nghiêm, đến nỗi dưỡng ra con hiện tại tính tình tùy hứng làm bừa! Con gái nhà người ta mười lăm đã xuất giá, lớn như con đã là mẫu thân của hai ba đứa trẻ, nếu con không gả, sau này…sau này không tìm được người con có biết không!” Câu cuối cùng, khí thế đột nhiên giảm xuống.
An Nguyễn Nguyễn đã nghe lời này nhiều đến mức lỗ tai mọc kén. Nhưng trước đây cha nàng có mắng thì mắng thôi, không giận dữ như vậy, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ lo âu.
Nhưng nghĩ đến ông luôn ép mình xuất giá, động tác muốn đi qua trấn an ông lại thu về, nàng nhàn nhạt đáp lại: “Con không phải heo mẹ!”
“Con, con…con rốt cuộc có đi hay không?” An lão gia lớn tiếng chất vấn.
“Không đi.” Nàng không muốn cãi nhau với cha, xoay người lại muốn đi.
“Hôm nay ta thế nào cũng phải giáo huấn con tử tế một phen!” An lão gia nói, “Người đâu, nhốt tiểu thư vào từ đường cho ta, không có lệnh của ta không được phép thả nó ra, cũng không được cho nó ăn uống!”
Thấy hai cha con cãi nhau, dì Tình luôn muốn khuyên nhủ rốt cuộc tìm cơ hội nói: “Cô gia vì sao giận dữ thế? Tại sao đến nỗi nhốt vào từ đường cạn nước cạn lương thực chứ, nếu tiểu thư biết ngài đối với Nguyễn Nguyễn tiểu thư như vậy, nhất định sẽ đau lòng.”
“Nguyễn Nguyễn tiểu thư cũng vậy, sao lại chọc giận lão gia chứ.” Bà xoay người lại khuyên bảo An Nguyễn Nguyễn, “Lão gia cũng vì suy nghĩ cho ngày tháng sau này của tiểu thư, một nữ tử sao lại không tìm một chỗ dựa? Nếu tiểu thư không thích công tử thiếu gia ở thành Phú Ninh thì đến nơi khác mà tìm, tóm lại trong thiên hạ này có người hợp ý Nguyễn Nguyễn tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn chẳng thể tức giận với dì Tình, sau khi mẫu thân qua đời bà coi nàng như đứa con ruột mà chăm sóc. Nàng mềm giọng nói: “Dì Tình, con không muốn xuất giá, hơn nữa tự con có thể nuôi sống bản thân, không cần chỗ dựa.”
Dì Tình kéo tay nàng qua, vỗ trên mu bàn tay nàng, nói: “Ta biết Nguyễn Nguyễn tiểu thư của chúng ta không giống như nữ tử khác, thậm chí chẳng hề thua kém nam tử, nhưng lời không xuất giá này tiểu thư đừng nói quá sớm, có lẽ ngày nào đó gặp được người Nguyễn Nguyễn tiểu thư thích thì sao?”
Dì Tình quay đầu nhìn thoáng qua An lão gia vịn bàn ngồi xuống, rồi nhỏ giọng nói với An Nguyễn Nguyễn: “Lúc trước lão gia không ép tiểu thư, một là trong lòng ngài ấy cũng không nỡ để tiểu thư xuất giá sớm, hai là muốn tiểu thư có thể gả cho người mà tiểu thư thật lòng yêu thích. Hiện giờ ngài ấy sốt ruột, ta đoán nhất định là vì những người trong thành gần đây lại lan truyền lời ong tiếng ve về tiểu thư, trên đường ta trở về cũng nghe được rất nhiều người nói tới.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, sao cha con còn chưa quen chứ?”
“Loại chuyện này làm sao quen được.” Dì Tình trừng mắt liếc nàng, cười nói, “Làm cha mẹ, ai không để ý tới thanh danh của con mình, hơn nữa tiểu thư còn là con gái. Tiểu thư nghe dì Tình đi, trước hết đồng ý với lão gia, nếu có người thích thì đương nhiên tốt rồi, nếu không có…Nguyễn Nguyễn tiểu thư đã lớn vậy rồi còn chưa ra khỏi thành Phú Ninh phải không, coi như ra ngoài nhìn cảnh đời cũng tốt, hồi nhỏ không phải tiểu thư từng nói, muốn đi xem…thế giới gì đó sao?”
An Nguyễn Nguyễn nghĩ cũng đúng. Nàng xuyên qua thế giới này đã mười ba năm, trước đây bởi vì thể xác quá nhỏ chất chứa linh hồn của nàng, trên dưới An phủ coi nàng là bảo bối nâng niu, sợ vấp ngã, sao có thể cho nàng rời xa nhà, nàng chỉ qua Lâu phủ bên cạnh tìm Tâm Nguyệt chơi phía sau cũng phải đi theo một đám người.
Sau đó lớn một chút, nàng lại quên mất ý tưởng ban đầu muốn đi du lịch ngắm nghía thế giới này, không ai trói buộc nàng, nàng cũng không muốn ra ngoài.
Tuy nhiên nàng chẳng muốn tỏ ra yếu thế trong chuyện xuất giá, sợ rằng lần này đồng ý, sau này cha nàng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Ngay cả khi trong lòng đã bị dì Tình thuyết phục, ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ.
Nàng lén nhìn cha nàng, An lão gia cũng mượn động tác uống trà lén nhìn nàng, còn vểnh lên lỗ tai lắng nghe đối thoại giữa hai người.
An Nguyễn Nguyễn mềm lòng một tí, nghĩ đến câu nói của dì Tình “Ngài ấy cũng không nỡ để tiểu thư xuất giá sớm”, rồi nghĩ tới mấy năm mẹ vừa qua đời, dáng vẻ cha nàng hận không thể đi theo mẹ nàng, nàng vẫy tay với lão quản gia.
Lão quản gia nhìn thấy động tác của nàng, phản ứng đầu tiên là nhìn lão gia.
An lão gia lập tức giả vờ không thấy.
Lão quản gia cười tủm tỉm đi tới: “Tiểu thư gọi lão nô qua đây có việc gì cần căn dặn?”
An Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lại hơi ngượng ngùng nói: “Đức thúc, lời của thúc cha con sẽ nghe, thúc khuyên cha con đi, bảo cha dời thời gian qua hai ngày sau, hai ngày sau con tuyệt đối nghe lời đi cùng cha.”
An Đức Nghĩa từ ái nhìn An Nguyễn Nguyễn, biết tiểu thư nhà mình đã đồng ý trong lòng nhưng không muốn mất thể diện, ông ta cười đến nheo mắt lại: “Được, việc này cứ giao cho lão nô.”
An Nguyễn Nguyễn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay ông ta cọ cọ, sau đó kéo Ôn Hạc Hiên chạy ra ngoài, để lại An Đức Nghĩa mang khuôn mặt già nua đỏ lên, đối mặt với lão gia nhà mình bỗng nhiên toàn thân đầy vị dấm chua.
–
“Tiểu thư!” Ra khỏi cổng của An phủ, Ôn Hạc Hiên không chịu đi.
An Nguyễn Nguyễn buồn bực quay lại nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn như muốn khóc ra, nàng lo lắng hỏi: “Sao thế? Ban nãy đánh nhau bị thương à?”
Ôn Hạc Hiên lắc đầu: “Tiểu thư đừng chơi với người khác, chơi cùng Hiên nhi này.”
“Cái gì chơi với người khác chơi với ngươi, ngươi…” An Nguyễn Nguyễn nói được một nửa mới nhớ ra câu nói mình thuận miệng thốt ra, nàng cười nói, “Đó là đùa với ngươi thôi, ta không xuất giá đâu, nam nhân không ai đáng tin cậy, đương nhiên ngoại trừ cha ta.”
Ôn Hạc Hiên lại trở nên phấn chấn: “Hiên nhi…Hiên nhi đáng tin cậy.”
“Phụt!” An Nguyễn Nguyễn cười tươi, “Ừ, A Hiên của chúng ta quả thật đáng tin cậy, đã giúp ta mấy lần rồi đó.”
Ôn Hạc Hiên cười đến hai mắt sáng ngời: “A…A Hiên giúp tiểu thư, không ai được phép bắt nạt tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn sờ đầu hắn giống như sờ chú chó to: “A Hiên ngoan đi cùng tiểu thư!”
Ôn Hạc Hiên quả nhiên ngoan ngoãn đuổi theo.
Lâu phủ, Lâu Tâm Nguyệt ngồi trên xích đu trong viện, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên xa xôi.
An Nguyễn Nguyễn còn ở ngoài viện, âm thanh đã truyền vào trong: “Tâm Nguyệt, hiện tại ta rất tức giận, nếu cô không dỗ dành ta tử tế thì ta sẽ tuyệt giao với cô.” Miệng nàng nói vậy nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không tức giận bao nhiêu.
Không ai đáp lại nàng, trong viện cũng không có nha hoàn trông coi. Nàng buồn bực muốn vào trong phòng tìm người, vẫn là Ôn Hạc Hiên nhắc nàng người đang ngồi trên xích đu.
An Nguyễn Nguyễn vừa đến gần vừa hô một tiếng, phát hiện Lâu Tâm Nguyệt hình như không nghe thấy, vì thế nàng nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nghịch ngợm vòng qua phía sau nàng ấy, vỗ vai Lâu Tâm Nguyệt còn hô to một tiếng bên tai nàng ấy.
Lâu Tâm Nguyệt sợ tới mức suýt nữa ngã xuống xích đu, nhưng dù thế nàng ấy cũng không la hét chói tai, chỉ là hoảng sợ quay đầu nhìn, thấy được là bạn thân nàng ấy không nhịn được lấy tay đánh nàng một cái: “Cô muốn hù chết ta à.”
“Cô mới muốn chọc giận chết ta.” An Nguyễn Nguyễn chống nạnh nói, “Cố An Chi nói, cô đồng ý cho hắn nạp thiếp?”
Lâu Tâm Nguyệt hơi tựa đầu vào dây xích đu: “Ta không đồng ý, chàng sẽ không cưới ư? Nếu không đồng ý chàng sẽ oán hận ta, cho rằng ta lòng dạ hẹp hòi, không thể chấp nhận người khác.”
“Cô chẳng thèm tranh giành gì cả, làm sao biết hắn sẽ nhớ cô chứ?” An Nguyễn Nguyễn dựa vào xích đu, muốn tốt cho nàng ấy nhưng không làm được gì, “Lỡ như hắn cảm thấy cô để ý tới hắn, càng yêu cô hơn thì sao?”
Lâu Tâm Nguyệt ngửa đầu cười với nàng, giống như đang nói: “Chính cô khi nói lời này cũng không vững tâm.”
An Nguyễn Nguyễn quả thật thiếu tự tin. Nàng chỉ chạy một chuyến đã biết trong lòng Cố An Chi đã không cho Lâu Tâm Nguyệt hết. Hắn đã cắt một mảnh cho người khác, tuy rằng rất nhỏ nhưng cuối cùng vẫn có vướng bận khác.
Nàng chen chúc Lâu Tâm Nguyệt ngồi xuống, không biết phải làm sao an ủi bạn thân. Nàng trưng ra khuôn mặt khổ sở, thấy Ôn Hạc Hiên ngồi xổm trước mặt nàng hỏi: “Tiểu thư không vui sao?”
An Nguyễn Nguyễn không trả lời hắn, nghiêng đầu hỏi Lâu Tâm Nguyệt: “Cô cứ vậy nhẫn nhịn à?”
“Bằng không thì thế nào? Giống như những nữ tử thất sủng khóc lóc ồn ào treo cổ sao?” Lâu Tâm Nguyệt cười khổ, “Nếu làm như vậy có ích, ta thực sự bằng lòng thử xem.”
“Không được!” An Nguyễn Nguyễn nhảy dựng lên, đầu gối nàng suýt nữa đụng ngã Ôn Hạc Hiên ngồi xổm, “Cô lại còn muốn thử xem? Trong lòng hắn đã có người khác rồi.”
“Đúng vậy, có người khác rồi.” Lâu Tâm Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm.
An Nguyễn Nguyễn chán nản ngồi dưới đất: “Ta đã nói không xuất giá mới là tốt nhất, như vậy vĩnh viễn không bị phản bội.”
Lâu Tâm Nguyệt hùa theo nói: “Đúng vậy, cũng sẽ không khó chịu như thế này.”
An Nguyễn Nguyễn ngây ra một lúc, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không vui của bạn thân, nàng gãi đầu bỗng nhiên bóng đèn trên đầu phát sáng: “A, Tâm Nguyệt theo ta đi thành Phú Dương chơi đi.”
Lâu Tâm Nguyệt sửng sốt: “Đi…thành Phú Dương?”
“Ừ.” An Nguyễn Nguyễn đứng dậy, tự cảm thấy đề nghị này rất tốt, “Du lịch sẽ khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn. Vả lại, Tâm Nguyệt cũng chưa từng đến thành Phú Dương phải không? Cho nên chúng ta cùng đến đó chơi đi.”
Lâu Tâm Nguyệt: “Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi.” An Nguyễn Nguyễn không cho nàng ấy từ chối, “Sáng mai chúng ta sẽ đi. Xuân Lan, Xuân Lan, mau thu dọn đồ đạc cho tiểu thư các người. A Hiên, đừng hái hoa nữa, chúng ta cũng trở về thu dọn đồ đạc, tiểu thư dẫn ngươi đi tìm người nhà.”
Nàng vừa nói vừa kéo đi Ôn Hạc Hiên đang hái hoa trong vườn, tựa như trận gió đi ngang qua Xuân Lan đang tiến vào viện.
Xuân Lan quay đầu nhìn An Nguyễn Nguyễn chạy xa, lắc đầu nói: “Đã lâu không thấy dáng vẻ này của Nguyễn Nguyễn tiểu thư, vốn tưởng rằng tính tình nàng ấy trầm ổn hơn một chút, không ngờ vẫn như vậy.”
Lâu Tâm Nguyệt thu hồi tầm mắt, cười nói: “Nàng ấy có thể trầm ổn chỗ nào. Trên tay em cầm gì thế?”
Xuân Lan cúi đầu nhìn bái thiếp* trên tay, dậm chân nói: “Ơ kìa, em quên mất, đây là bái thiếp Thư phủ đưa tới cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư, không biết tại sao đưa đến Lâu phủ.”
(*) tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
“Thư phủ?” Lâu Tâm Nguyệt nghi hoặc nói, “Vậy chỉ có thể là nhị công tử của Thư phủ. Em mau đưa cho Nguyễn Nguyễn đi.”
Xuân Lan đáp lại rồi chạy nhanh đuổi theo An Nguyễn Nguyễn.
Ôn Hạc Hiên bước xuống sau, trơ mắt nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn muốn vào Lâu phủ bị bắt trở về nhà.
An lão gia ngồi ở đại đường, nhận lấy tách trà do lão quản gia đưa qua uống chầm chậm, ông không thèm nhìn con gái bị hai người đè lại, cũng không lo tới Ôn Hạc Hiên ở bên ngoài muốn cứu An Nguyễn Nguyễn đang đánh nhau cùng bọn gia đinh, ông cụp mắt hỏi: “Con có đi không?”
“Không đi!” An Nguyễn Nguyễn kiên cường đáp, “Con nói không xuất giá là không xuất giá, có giết con cũng không xuất giá.”
Ôn Hạc Hiên biết nhóm người này không dễ đánh bị thương, hắn dùng rất nhiều sức rốt cuộc đánh ngã hoặc đánh hôn mê bọn họ, lúc này hắn chạy đến bên cạnh An Nguyễn Nguyễn, đuổi đi hai người đang đè lại An Nguyễn Nguyễn, nói với An lão gia: “Tiểu thư nói không xuất giá!”
Sau đó hắn nhỏ giọng hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, đó là cái gì?”
An lão gia nhìn Ôn Hạc Hiên, động tác uống trà dừng lại. Ánh mắt và vẻ mặt kia của Ôn Hạc Hiên khiến ông có cảm giác chàng thanh niên này rất có uy nghi.
“A Hiên tuyệt quá!” An Nguyễn Nguyễn vừa khen hắn một câu đã bị câu sau của hắn chặn họng. Nàng thuận miệng đáp “Chính là tiểu thư phải chơi với người khác, không thể chơi với ngươi”.
Nàng không muốn đáp lại cha mình, chẳng để ý tới sắc mặt của Ôn Hạc Hiên mà kéo hắn xoay người muốn đi.
Bọn họ còn chưa ra đại đường đã bị một người đàn bà chặn lại.
Sau khi An Nguyễn Nguyễn thấy rõ người tới thì vui mừng ôm lấy người đàn bà kia, tung tăng nhảy nhót: “Dì Tình, rốt cuộc dì đã trở lại, dì về nhà mẹ hơn mười ngày, con lại cảm thấy giống như dì đi hơn mười năm đấy.”
Người đàn bà được gọi là dì Tình cười hòa ái, sờ đầu nàng: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư miệng luôn ngọt như vậy.”
An Nguyễn Nguyễn cười hì hì hai tiếng, tựa đầu trên vai dì Tình, vô cùng thân thiết cọ cọ, lúc này nàng mới chào hỏi thanh niên phía sau người đàn bà: “Chính Bình.”
“Tiểu thư.” An Chính Bình tươi cười chào nàng, dìu dì Tình tới giữa đại đường, chào An lão gia trước rồi nói với lão quản gia, “Phụ thân, con và mẫu thân đã bình an trở về.”
“Chính Bình, mẫu thân ngươi đi đường mệt nhọc, trước hết đưa bà ấy đi xuống nghỉ ngơi đi. Đức Nghĩa, căn dặn hạ nhân chuẩn bị hành lý cho tiểu thư, sáng mai xuất phát đi thành Phú Dương. Làm xong tất cả ngươi cũng không cần tới hầu hạ bên cạnh ta, mẹ con bọn họ mới đi mười mấy ngày, ngươi cùng bọn họ trò chuyện nhiều hơn đi.” An lão gia nói xong thì nhìn sang đứa con gái của mình muốn thừa dịp chuồn đi, “Con muốn đi đâu? Không được phép ra ngoài!”
An Nguyễn Nguyễn bị phát hiện xoay người lại, tức giận nói: “Chân ở trên người con, con muốn đi đâu cha đừng xen vào! A Hiên, chúng ta ra ngoài!”
“Đứng lại!” An lão gia đặt mạnh tách trà trên bàn, ông vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào An Nguyễn Nguyễn nói, “Thường ngày cha quản giáo con không nghiêm, đến nỗi dưỡng ra con hiện tại tính tình tùy hứng làm bừa! Con gái nhà người ta mười lăm đã xuất giá, lớn như con đã là mẫu thân của hai ba đứa trẻ, nếu con không gả, sau này…sau này không tìm được người con có biết không!” Câu cuối cùng, khí thế đột nhiên giảm xuống.
An Nguyễn Nguyễn đã nghe lời này nhiều đến mức lỗ tai mọc kén. Nhưng trước đây cha nàng có mắng thì mắng thôi, không giận dữ như vậy, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ lo âu.
Nhưng nghĩ đến ông luôn ép mình xuất giá, động tác muốn đi qua trấn an ông lại thu về, nàng nhàn nhạt đáp lại: “Con không phải heo mẹ!”
“Con, con…con rốt cuộc có đi hay không?” An lão gia lớn tiếng chất vấn.
“Không đi.” Nàng không muốn cãi nhau với cha, xoay người lại muốn đi.
“Hôm nay ta thế nào cũng phải giáo huấn con tử tế một phen!” An lão gia nói, “Người đâu, nhốt tiểu thư vào từ đường cho ta, không có lệnh của ta không được phép thả nó ra, cũng không được cho nó ăn uống!”
Thấy hai cha con cãi nhau, dì Tình luôn muốn khuyên nhủ rốt cuộc tìm cơ hội nói: “Cô gia vì sao giận dữ thế? Tại sao đến nỗi nhốt vào từ đường cạn nước cạn lương thực chứ, nếu tiểu thư biết ngài đối với Nguyễn Nguyễn tiểu thư như vậy, nhất định sẽ đau lòng.”
“Nguyễn Nguyễn tiểu thư cũng vậy, sao lại chọc giận lão gia chứ.” Bà xoay người lại khuyên bảo An Nguyễn Nguyễn, “Lão gia cũng vì suy nghĩ cho ngày tháng sau này của tiểu thư, một nữ tử sao lại không tìm một chỗ dựa? Nếu tiểu thư không thích công tử thiếu gia ở thành Phú Ninh thì đến nơi khác mà tìm, tóm lại trong thiên hạ này có người hợp ý Nguyễn Nguyễn tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn chẳng thể tức giận với dì Tình, sau khi mẫu thân qua đời bà coi nàng như đứa con ruột mà chăm sóc. Nàng mềm giọng nói: “Dì Tình, con không muốn xuất giá, hơn nữa tự con có thể nuôi sống bản thân, không cần chỗ dựa.”
Dì Tình kéo tay nàng qua, vỗ trên mu bàn tay nàng, nói: “Ta biết Nguyễn Nguyễn tiểu thư của chúng ta không giống như nữ tử khác, thậm chí chẳng hề thua kém nam tử, nhưng lời không xuất giá này tiểu thư đừng nói quá sớm, có lẽ ngày nào đó gặp được người Nguyễn Nguyễn tiểu thư thích thì sao?”
Dì Tình quay đầu nhìn thoáng qua An lão gia vịn bàn ngồi xuống, rồi nhỏ giọng nói với An Nguyễn Nguyễn: “Lúc trước lão gia không ép tiểu thư, một là trong lòng ngài ấy cũng không nỡ để tiểu thư xuất giá sớm, hai là muốn tiểu thư có thể gả cho người mà tiểu thư thật lòng yêu thích. Hiện giờ ngài ấy sốt ruột, ta đoán nhất định là vì những người trong thành gần đây lại lan truyền lời ong tiếng ve về tiểu thư, trên đường ta trở về cũng nghe được rất nhiều người nói tới.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, sao cha con còn chưa quen chứ?”
“Loại chuyện này làm sao quen được.” Dì Tình trừng mắt liếc nàng, cười nói, “Làm cha mẹ, ai không để ý tới thanh danh của con mình, hơn nữa tiểu thư còn là con gái. Tiểu thư nghe dì Tình đi, trước hết đồng ý với lão gia, nếu có người thích thì đương nhiên tốt rồi, nếu không có…Nguyễn Nguyễn tiểu thư đã lớn vậy rồi còn chưa ra khỏi thành Phú Ninh phải không, coi như ra ngoài nhìn cảnh đời cũng tốt, hồi nhỏ không phải tiểu thư từng nói, muốn đi xem…thế giới gì đó sao?”
An Nguyễn Nguyễn nghĩ cũng đúng. Nàng xuyên qua thế giới này đã mười ba năm, trước đây bởi vì thể xác quá nhỏ chất chứa linh hồn của nàng, trên dưới An phủ coi nàng là bảo bối nâng niu, sợ vấp ngã, sao có thể cho nàng rời xa nhà, nàng chỉ qua Lâu phủ bên cạnh tìm Tâm Nguyệt chơi phía sau cũng phải đi theo một đám người.
Sau đó lớn một chút, nàng lại quên mất ý tưởng ban đầu muốn đi du lịch ngắm nghía thế giới này, không ai trói buộc nàng, nàng cũng không muốn ra ngoài.
Tuy nhiên nàng chẳng muốn tỏ ra yếu thế trong chuyện xuất giá, sợ rằng lần này đồng ý, sau này cha nàng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Ngay cả khi trong lòng đã bị dì Tình thuyết phục, ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ.
Nàng lén nhìn cha nàng, An lão gia cũng mượn động tác uống trà lén nhìn nàng, còn vểnh lên lỗ tai lắng nghe đối thoại giữa hai người.
An Nguyễn Nguyễn mềm lòng một tí, nghĩ đến câu nói của dì Tình “Ngài ấy cũng không nỡ để tiểu thư xuất giá sớm”, rồi nghĩ tới mấy năm mẹ vừa qua đời, dáng vẻ cha nàng hận không thể đi theo mẹ nàng, nàng vẫy tay với lão quản gia.
Lão quản gia nhìn thấy động tác của nàng, phản ứng đầu tiên là nhìn lão gia.
An lão gia lập tức giả vờ không thấy.
Lão quản gia cười tủm tỉm đi tới: “Tiểu thư gọi lão nô qua đây có việc gì cần căn dặn?”
An Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lại hơi ngượng ngùng nói: “Đức thúc, lời của thúc cha con sẽ nghe, thúc khuyên cha con đi, bảo cha dời thời gian qua hai ngày sau, hai ngày sau con tuyệt đối nghe lời đi cùng cha.”
An Đức Nghĩa từ ái nhìn An Nguyễn Nguyễn, biết tiểu thư nhà mình đã đồng ý trong lòng nhưng không muốn mất thể diện, ông ta cười đến nheo mắt lại: “Được, việc này cứ giao cho lão nô.”
An Nguyễn Nguyễn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay ông ta cọ cọ, sau đó kéo Ôn Hạc Hiên chạy ra ngoài, để lại An Đức Nghĩa mang khuôn mặt già nua đỏ lên, đối mặt với lão gia nhà mình bỗng nhiên toàn thân đầy vị dấm chua.
–
“Tiểu thư!” Ra khỏi cổng của An phủ, Ôn Hạc Hiên không chịu đi.
An Nguyễn Nguyễn buồn bực quay lại nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn như muốn khóc ra, nàng lo lắng hỏi: “Sao thế? Ban nãy đánh nhau bị thương à?”
Ôn Hạc Hiên lắc đầu: “Tiểu thư đừng chơi với người khác, chơi cùng Hiên nhi này.”
“Cái gì chơi với người khác chơi với ngươi, ngươi…” An Nguyễn Nguyễn nói được một nửa mới nhớ ra câu nói mình thuận miệng thốt ra, nàng cười nói, “Đó là đùa với ngươi thôi, ta không xuất giá đâu, nam nhân không ai đáng tin cậy, đương nhiên ngoại trừ cha ta.”
Ôn Hạc Hiên lại trở nên phấn chấn: “Hiên nhi…Hiên nhi đáng tin cậy.”
“Phụt!” An Nguyễn Nguyễn cười tươi, “Ừ, A Hiên của chúng ta quả thật đáng tin cậy, đã giúp ta mấy lần rồi đó.”
Ôn Hạc Hiên cười đến hai mắt sáng ngời: “A…A Hiên giúp tiểu thư, không ai được phép bắt nạt tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn sờ đầu hắn giống như sờ chú chó to: “A Hiên ngoan đi cùng tiểu thư!”
Ôn Hạc Hiên quả nhiên ngoan ngoãn đuổi theo.
Lâu phủ, Lâu Tâm Nguyệt ngồi trên xích đu trong viện, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên xa xôi.
An Nguyễn Nguyễn còn ở ngoài viện, âm thanh đã truyền vào trong: “Tâm Nguyệt, hiện tại ta rất tức giận, nếu cô không dỗ dành ta tử tế thì ta sẽ tuyệt giao với cô.” Miệng nàng nói vậy nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không tức giận bao nhiêu.
Không ai đáp lại nàng, trong viện cũng không có nha hoàn trông coi. Nàng buồn bực muốn vào trong phòng tìm người, vẫn là Ôn Hạc Hiên nhắc nàng người đang ngồi trên xích đu.
An Nguyễn Nguyễn vừa đến gần vừa hô một tiếng, phát hiện Lâu Tâm Nguyệt hình như không nghe thấy, vì thế nàng nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nghịch ngợm vòng qua phía sau nàng ấy, vỗ vai Lâu Tâm Nguyệt còn hô to một tiếng bên tai nàng ấy.
Lâu Tâm Nguyệt sợ tới mức suýt nữa ngã xuống xích đu, nhưng dù thế nàng ấy cũng không la hét chói tai, chỉ là hoảng sợ quay đầu nhìn, thấy được là bạn thân nàng ấy không nhịn được lấy tay đánh nàng một cái: “Cô muốn hù chết ta à.”
“Cô mới muốn chọc giận chết ta.” An Nguyễn Nguyễn chống nạnh nói, “Cố An Chi nói, cô đồng ý cho hắn nạp thiếp?”
Lâu Tâm Nguyệt hơi tựa đầu vào dây xích đu: “Ta không đồng ý, chàng sẽ không cưới ư? Nếu không đồng ý chàng sẽ oán hận ta, cho rằng ta lòng dạ hẹp hòi, không thể chấp nhận người khác.”
“Cô chẳng thèm tranh giành gì cả, làm sao biết hắn sẽ nhớ cô chứ?” An Nguyễn Nguyễn dựa vào xích đu, muốn tốt cho nàng ấy nhưng không làm được gì, “Lỡ như hắn cảm thấy cô để ý tới hắn, càng yêu cô hơn thì sao?”
Lâu Tâm Nguyệt ngửa đầu cười với nàng, giống như đang nói: “Chính cô khi nói lời này cũng không vững tâm.”
An Nguyễn Nguyễn quả thật thiếu tự tin. Nàng chỉ chạy một chuyến đã biết trong lòng Cố An Chi đã không cho Lâu Tâm Nguyệt hết. Hắn đã cắt một mảnh cho người khác, tuy rằng rất nhỏ nhưng cuối cùng vẫn có vướng bận khác.
Nàng chen chúc Lâu Tâm Nguyệt ngồi xuống, không biết phải làm sao an ủi bạn thân. Nàng trưng ra khuôn mặt khổ sở, thấy Ôn Hạc Hiên ngồi xổm trước mặt nàng hỏi: “Tiểu thư không vui sao?”
An Nguyễn Nguyễn không trả lời hắn, nghiêng đầu hỏi Lâu Tâm Nguyệt: “Cô cứ vậy nhẫn nhịn à?”
“Bằng không thì thế nào? Giống như những nữ tử thất sủng khóc lóc ồn ào treo cổ sao?” Lâu Tâm Nguyệt cười khổ, “Nếu làm như vậy có ích, ta thực sự bằng lòng thử xem.”
“Không được!” An Nguyễn Nguyễn nhảy dựng lên, đầu gối nàng suýt nữa đụng ngã Ôn Hạc Hiên ngồi xổm, “Cô lại còn muốn thử xem? Trong lòng hắn đã có người khác rồi.”
“Đúng vậy, có người khác rồi.” Lâu Tâm Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm.
An Nguyễn Nguyễn chán nản ngồi dưới đất: “Ta đã nói không xuất giá mới là tốt nhất, như vậy vĩnh viễn không bị phản bội.”
Lâu Tâm Nguyệt hùa theo nói: “Đúng vậy, cũng sẽ không khó chịu như thế này.”
An Nguyễn Nguyễn ngây ra một lúc, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không vui của bạn thân, nàng gãi đầu bỗng nhiên bóng đèn trên đầu phát sáng: “A, Tâm Nguyệt theo ta đi thành Phú Dương chơi đi.”
Lâu Tâm Nguyệt sửng sốt: “Đi…thành Phú Dương?”
“Ừ.” An Nguyễn Nguyễn đứng dậy, tự cảm thấy đề nghị này rất tốt, “Du lịch sẽ khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn. Vả lại, Tâm Nguyệt cũng chưa từng đến thành Phú Dương phải không? Cho nên chúng ta cùng đến đó chơi đi.”
Lâu Tâm Nguyệt: “Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi.” An Nguyễn Nguyễn không cho nàng ấy từ chối, “Sáng mai chúng ta sẽ đi. Xuân Lan, Xuân Lan, mau thu dọn đồ đạc cho tiểu thư các người. A Hiên, đừng hái hoa nữa, chúng ta cũng trở về thu dọn đồ đạc, tiểu thư dẫn ngươi đi tìm người nhà.”
Nàng vừa nói vừa kéo đi Ôn Hạc Hiên đang hái hoa trong vườn, tựa như trận gió đi ngang qua Xuân Lan đang tiến vào viện.
Xuân Lan quay đầu nhìn An Nguyễn Nguyễn chạy xa, lắc đầu nói: “Đã lâu không thấy dáng vẻ này của Nguyễn Nguyễn tiểu thư, vốn tưởng rằng tính tình nàng ấy trầm ổn hơn một chút, không ngờ vẫn như vậy.”
Lâu Tâm Nguyệt thu hồi tầm mắt, cười nói: “Nàng ấy có thể trầm ổn chỗ nào. Trên tay em cầm gì thế?”
Xuân Lan cúi đầu nhìn bái thiếp* trên tay, dậm chân nói: “Ơ kìa, em quên mất, đây là bái thiếp Thư phủ đưa tới cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư, không biết tại sao đưa đến Lâu phủ.”
(*) tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
“Thư phủ?” Lâu Tâm Nguyệt nghi hoặc nói, “Vậy chỉ có thể là nhị công tử của Thư phủ. Em mau đưa cho Nguyễn Nguyễn đi.”
Xuân Lan đáp lại rồi chạy nhanh đuổi theo An Nguyễn Nguyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.