Chương 93: Không gì bằng em
DVAN
18/10/2022
Tai nghe của Lục Văn vang lên âm thanh từ đội hộ tống, thông báo ba phút nữa đoàn xe sẽ tiến vào sảnh chính trước cửa khách sạn.
"Kiều tổng, anh có thể vào trong chuẩn bị được rồi, phu nhân của anh sắp đến rồi."
Kiều Cảnh Nam nhìn về phía lối vào xa tít của khách sạn, hơi thở có chút loạn, "Lục Văn, lỡ như em ấy không đồng ý..."
Lục Văn sầm mặt, "Tiểu Bạch, mau đưa Kiều tổng vào trong đi, anh ấy không vào thì gọi bảo vệ kéo vào!"
Thư ký Tiểu Bạch ở trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lục Văn, đúng là thư ký Lục có khác, còn dám đe dọa gọi bảo vệ trấn áp ông chủ.
Thật ra Lục Văn cũng hết cách, anh ta phải tăng ca bấy lâu nay để lên kế hoạch tổ chức buổi tối hôm nay, nếu như để Kiều Cảnh Nam làm rối tung lên rồi trở thành công cốc hết thì chắc anh ta sẽ phát điên mất.
Hôm nay Thẩm Tư Thần không đồng ý cũng nhất định phải đồng ý! Dù có phải quỳ xuống van xin cậu ấy đồng ý Lục Văn nghĩ anh ta cũng nhất định sẽ... để Kiều tổng làm.
Thư ký bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm!
Kiều Cảnh Nam bị Tiểu Bạch vừa kéo vừa đẩy vào trong, chỉ còn lại Lục Văn đứng ở sảnh điều khiển mọi thứ.
Kiều Cảnh Nam cầm điện thoại trong tay, xem hình ảnh của Thẩm Tư Thần qua camera và flycam xung quanh.
Đoàn xe dừng lại ở trước sảnh chính của khách sạn Diamond.
Thẩm Tư Thần nhớ rõ chỗ này, đời này cũng không thể quên, đây là nơi cậu và Kiều Cảnh Nam gặp nhau lần đầu, cũng là nơi xảy ra "lần đầu tiên" của hai người.
Cửa xe được Lê Sơn mở ra, cậu vừa đặt chân xuống đã thấy thảm đỏ trải dài ở dưới chân. Trước mặt cậu là một chiếc thảm đỏ thẳng tắp dẫn vào trong sảnh chính của khách sạn, trên thảm còn phủ tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng dày đặc.
Thẩm Tư Thần cảm thán trong lòng, cũng không biết hôm nay là tiệc của ai tổ chức mà lại xa hoa đến vậy, ngay cả thảm đỏ cũng rải đầy cánh hoa. Mặc dù có chút bất ngờ nhưng cậu cũng không hề tỏ vẻ gì trên mặt, cậu nghĩ buổi tiệc của giới thượng lưu có lẽ đều thiết kế cầu kỳ như vậy, nếu cậu tỏ ra quá ngạc nhiên sợ là sẽ khiến người khác chê cười, hơn hết là sợ làm mất mặt Kiều Cảnh Nam.
Thẩm Tư Thần bình tĩnh bước đi trên thảm đỏ trải hoa, bộ âu phục màu trắng của cậu nổi bần bật giữa nền thảm đỏ, tạo nên một sự tương phản cực kỳ đẹp mắt.
Lê Sơn không đi theo khiến cậu có chút lo lắng, cậu không có thiệp mời, cũng không thấy Kiều Cảnh Nam đâu, không biết khi vào bên trong sẽ phải làm gì tiếp theo, đi chỗ nào, tìm ai, ngay cả chủ nhân của buổi tiệc là ai cậu cũng không biết, cậu lơ đãng suy nghĩ xem chút nữa phải nói với lễ tân thế nào.
Vừa đi vừa nghĩ, thoáng cái đã bước hết thảm đỏ. Trong sảnh khách sạn hôm nay trang trí tràn ngập hoa tươi và bóng bay, khác với kiểu cách khuôn mẫu sang trọng mà lần đầu đến đây cậu đã nhìn thấy, lần này vừa đi vào bên trong liền cảm thấy ấm áp và mềm mại hơn hẳn, hương hoa thơm ngát cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Thẩm Tư Thần loay hoay tìm lễ tân nhưng lại không thấy ai. Bất ngờ hơn là có một chiếc flycam bay đến chỗ cậu, chiếc flycam ấy từ từ hạ thấp xuống, sau đó "cạch" một tiếng thả xuống một mảnh ruy băng bản to chạy dài, trên ruy băng viết "bên phải là kho báu, bên trái là Kiều Cảnh Nam, xin mời chọn một hướng".
Thẩm Tư Thần thoáng ngạc nhiên, sau đó khóe môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt lấp lánh ý cười, "Lại làm trò gì thế này?"
Cậu nhìn vào camera của flycam, cũng không biết là Kiều Cảnh Nam có đang nhìn thấy mình không, cậu cười ngọt ngào, "Em chọn kho báu."
Sau đó dứt khoát quay lưng đi về hướng bên trái.
Kho báu quý giá nhất mà đời này cậu tìm được, chính là Kiều Cảnh Nam.
Người đang xem màn hình điện thoại tim lỡ mất nửa nhịp trước nụ cười của cậu, khi nhận ra cậu chọn hướng bên trái môi cũng vô thức nở nụ cười thỏa mãn.
Thật ra cả hai hướng đều dẫn đến cùng một nơi, cậu có chọn phía nào kết quả đều sẽ giống nhau, đều sẽ là gặp hắn ở phía cuối con đường.
Đời này dù có phải chọn lựa bao nhiêu lần, dù có vòng vo quanh quẩn ra sao, đích đến cuối cùng của Thẩm Tư Thần đều nhất định phải là nơi có Kiều Cảnh Nam, hắn không cho phép bất cứ một kết quả nào khác xảy ra.
Kiều Cảnh Nam đưa điện thoại cho Tiểu Bạch, hắn chỉnh trang lại âu phục trên người, đi đến vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Thẩm Tư Thần đi theo lối đi bên trái đến một cánh cửa lớn, cậu vừa đến trước cửa liền có người kéo cửa mở ra, phía sau cánh cửa là lối đi dẫn đến khu vườn lớn phía sau tòa nhà chính của khách sạn.
Lối đi được lát đá hoa cương màu trắng ngà, bên trên phủ đầy cánh hoa hồng đỏ thắm. Hai bên đường đi lắp đèn pha lê thay cho đèn đường, trên mỗi ngọn đèn còn treo một chùm bóng bay hình trái tim có buộc thêm ruy băng lụa rủ xuống. Phía bên trên đỉnh đầu là hàng vạn ngọn đèn led nhỏ nhấp nháy được giăng thành một bầu trời sao bao phủ khắp khoảng sân rộng lớn.
Cả hiện trường chẳng khác gì một ngân hà thu nhỏ, nhưng trong ngân hà ấy chỉ có một mình cậu bước đi.
Tiếng nhạc du dương êm dịu truyền tới chỗ cậu, cậu nương theo tiếng động bước nhanh về phía trước. Giây phút bản tình ca vang lên đến nốt cuối cùng, cậu nhìn thấy ở phía cuối con đường có hình dáng của người mà cậu đang tìm kiếm.
Kiều Cảnh Nam đứng trên chiếc bục được phủ đầy hoa, phía sau hắn là cả một bức tường rộng lớn được làm từ vô số bông hoa hồng đỏ rực rỡ, phía trên có một hàng chữ được ghép từ hoa hồng trắng vô cùng nổi bật, hàng chữ chỉ có vỏn vẹn năm từ, rất to, rất đẹp.
"Thần Thần, lấy anh nhé?"
Thẩm Tư Thần đứng ở cách hắn một khoảng, chân như bị chôn chặt ở đó, không thể cử động được. Kiều Cảnh Nam vô cùng căng thẳng, hắn cầm micro, điều chỉnh hơi thở mấy lần mới cất tiếng được.
"Thần Thần, mau qua đây."
Thiếu niên đứng bất động nhìn hắn, hồi sau mới phản ứng được hắn đang gọi mình, cơ thể theo phản xạ tự nhiên mà bước đến bên cạnh hắn.
Cậu bước từng bước nhỏ, mỗi một bước đi đều giống như bước lên bông mềm, êm ái bay bổng, lại sợ chỉ cần bước sai một chút sẽ xảy chân, rơi khỏi thiên đàng đã gần kề trước mặt.
Cậu cũng không biết là do bản thân đã ao ước quá nhiều nên sinh ra ảo giác, hay thật sự hạnh phúc đã gõ cửa tìm đến, lần này... sẽ không vụt mất, sẽ không tan biến nữa, đúng không?
Kiều Cảnh Nam bước xuống bục, đưa tay về phía cậu, trái tim nơi ngực trái đập như muốn nổ tung, đợi đến khi thiếu niên đến trước mặt hắn, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn thì hắn mới có thể bình tĩnh lại đôi chút.
Hai người đứng đối diện nhau, Kiều Cảnh Nam nhìn vào đôi mắt long lanh như có cả bầu trời sao sắp tràn ra của cậu, trong lòng hắn hiện ra rất nhiều cảm xúc, từ hồi hộp đến vui sướng, từ lo lắng đến hạnh phúc, từ rung động đến bồi hồi, tất thảy cảm xúc đều lần lượt thoáng qua trong hắn một hồi.
Thấy Kiều Cảnh Nam im lặng không nói gì, Lục Văn và Tiểu Bạch đứng theo dõi ở trong trạm điều khiển cách đó không xa có chút lo lắng.
"Thư ký Lục, anh nói xem, có phải Kiều tổng đã quên kịch bản tiếp theo phải làm gì rồi không?"
Lục Văn như chết nửa tâm hồn, "Tôi nghĩ ngay cả lời thoại mà Kiều tổng viết ra để tỏ tình anh ấy cũng quên rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Lục Văn dứt khoát, "Mặc kệ, có lấy được vợ hay không thì phải xem thực lực của Kiều tổng đi."
Kiều Cảnh Nam đúng như lời Lục Văn nói, giây phút nhìn thấy thiếu niên hắn đã sớm quên sạch. Từ lúc còn đi học đến lúc trở thành tổng tài của Kiều Thị, hắn đã đứng trên bục phát biểu vô số lần, nhưng hắn nghĩ, đây chính là bài phát biểu quan trọng nhất, cũng là bài phát biểu khó khăn nhất với hắn.
Đối mặt với người hắn xem như tâm can bảo bối, trân trọng hơn cả sinh mạng mình, hắn không biết phải dùng lời gì để diễn tả để cho cậu hiểu được tình cảm của hắn sâu đậm đến nhường nào, hắn nghĩ có bao nhiêu lời hoa mỹ cũng không miêu tả được, nhưng nói qua đơn giản lại sợ cậu nghĩ hắn không chân thành.
Đứng trước tình yêu, hóa ra bất cứ ai cũng sẽ tim đập chân run, sẽ hồi hộp lo sợ, cũng sẽ tự ti, sẽ lo lắng bản thân không đủ tốt...
"Cảnh Nam, có phải đây là câu trả lời của anh không?"
Kiều Cảnh Nam nắm chặt tay cậu, gom hết dũng khí mà nói, "Không phải là câu trả lời, xin lỗi em, tôi nghĩ việc này phải do tôi hỏi em mới phải, cho nên trước kia tôi mới không thể trả lời em..."
"Thần Thần, hôm nay có ngân hà tinh tú chứng giám, có biển hoa làm thành ý, dùng tình cảm chân thành của tôi làm nền tảng, tôi, Kiều Cảnh Nam, ở đây, ngay giờ phút này xin dùng tất cả sự tín nhiệm trong cuộc đời này để hứa với em rằng tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương em, chăm sóc em, nuông chiều em. Tất cả những gì em muốn, tôi nhất định đều sẽ cho em, tất cả những gì tôi có đều sẽ thuộc về em, bao gồm cả thân thể và hơi thở này. Xin em hãy thành toàn cho tâm nguyện lớn nhất đời này của tôi, xin em... hãy đồng ý... kết hôn cùng tôi."
Câu nói cuối cùng, giọng của Kiều Cảnh Nam vì xúc động mà run lên, nghẹn ngào ngắt quãng.
Đôi mắt long lanh thoáng dâng lên tầng sương mỏng, dần dần kết thành từng giọt nước trong suốt tràn khỏi bờ mi.
Kiều Cảnh Nam đang cầu hôn cậu, cả đời này của Thẩm Tư Thần, đây có lẽ chính là giấc mơ đẹp nhất, cũng may mắn thay, giấc mơ này hiện tại cũng đã thành sự thật.
Cậu không dám chớp mắt, tay cũng siết chặt bàn tay Kiều Cảnh Nam như thể sợ hắn sẽ biến mất, "Em nguyện ý, em luôn nguyện ý, chỉ cần là anh, chuyện gì em cũng nguyện ý."
Nói rồi cậu nhón chân, vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, Kiều Cảnh Nam nhắm mắt, thỏa mãn ôm thiếu niên trong lòng.
Lục Văn với Tiểu Bạch bên này thì lại đứng ngồi không yên.
Lục Văn đẩy Tiểu Bạch ra, cô nàng lấp ló ở bụi hoa gần đó giơ bàn tay lên vẫy vẫy thu hút sự chú ý của Kiều Cảnh Nam.
Kiều Cảnh Nam vừa định thở phào trong lòng vì thiếu niên đã đồng ý với hắn thì lại nhìn thấy Tiểu Bạch nhảy nhót trước mặt mình, cô giơ năm ngón tay ra, liều mạng chỉ vào ngón áp út của mình.
Mấy giây sau Kiều Cảnh Nam mới giật mình.
Nhẫn đâu? Nhẫn cầu hôn đâu?
Hắn nhướng mày như muốn hỏi Tiểu Bạch, vậy rốt cuộc ai đang giữ chiếc nhẫn, Tiểu Bạch ngây ngốc quay đầu lại nhìn Lục Văn, Lục Văn nuốt nước miếng ực một tiếng, cảm thấy mọi chuyện hình như đã bắt đầu bớt suôn sẻ rồi.
Kiều Cảnh Nam có chút hoảng, mồ hôi trên trán thoáng rịn ra, bên kia Tiểu Bạch và Lục Văn đang âm thầm lục tung mọi thứ để tìm hộp nhẫn cho hắn.
Thẩm Tư Thần định buông tay, cùng hắn tách ra để nói chuyện, nào ngờ Kiều Cảnh Nam lại vô thức siết chặt hơn, "Để tôi ôm thêm một lúc nữa nhé."
Cậu tưởng rằng hắn vẫn còn đang xúc động, nhịp tim mà cậu cảm nhận được khi áp sát vào người hắn đúng là có chút mạnh mẽ, có lẽ là, hắn cũng đang giống như cậu vậy, cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi sợ rằng mọi thứ đều không chân thực.
"Ừm... đều nghe anh..."
Kiều Cảnh Nam khẽ thở phào, bàn tay đang ôm eo thiếu niên hơi đổi tư thế, bất ngờ khuỷu tay hắn chạm vào túi áo vest của chính mình, sau đó hắn chợt bất động vài giây, hộp nhẫn... hình như là ở trong túi áo của hắn.
Kiều Cảnh Nam thật sự không biết tại sao bản thân hắn lại có thể mắc một lỗi ngớ ngẩn như vậy, ngay cả bản thân mình đã tự tay bỏ hộp nhẫn vào túi áo cũng có thể căng thẳng đến mức quên mất.
"Thần Thần, quãng đời về sau, có lẽ phải làm phiền em phải chiếu cố tôi thật nhiều rồi."
Thiếu niên còn đang ngơ ngác thì người kia đã buông cậu ra, hắn lùi một bước, rồi quỳ một gối xuống trước mặt cậu, hộp nhẫn màu xanh thẳm được hắn cầm trên tay, hai tay run run bật mở ra, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nằm gọn trong hộp được ánh đèn chiếu vào lại càng lung linh đến chói mắt.
"Thần Thần, tôi thật sự... thật sự rất yêu em, rất yêu em."
Thẩm Tư Thần xúc động đến khóc nấc lên, cậu đưa bàn tay trái về phía hắn, cẩn thận như đang giao phó cả một đời, Kiều Cảnh Nam trịnh trọng cầm tay cậu, sau đó nhẹ nhàng đặt môi hôn lên mu bàn tay trắng nõn, giống như đang thể hiện sự trân trọng đối với phần tín nhiệm này của cậu.
Kiều Cảnh Nam chậm rãi lồng chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo vào ngón áp út của Thẩm Tư Thần, tự hào nhìn nó như thể đây bằng chứng chứng minh rằng hắn đã có được báu vật quý giá nhất trên đời.
Thẩm Tư Thần là của Kiều Cảnh Nam, từ thể xác cho tới tâm hồn, từ ý niệm cho tới danh nghĩa, tất cả của cậu... đều chỉ thuộc về một mình hắn, là của riêng hắn.
"Thần Thần, cảm ơn em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời anh."
Thiếu niên nhìn chiếc nhẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên tay, ngọt ngào lan từ bàn tay đến tận trái tim, tâm tư xao động kịch liệt.
Kiều tổng cao cao tại thượng mà cậu từng không dám mơ ước tới hiện giờ lại đang quỳ gối trước mặt cậu, trịnh trọng cầu hôn cậu.
"Cảnh Nam, sau này không cho phép anh thay lòng, cũng không cho phép anh hối hận."
"Thần Thần, câu này phải là tôi nói với em mới đúng. Nhưng em yên tâm, đời này em gả cho tôi, nhất định tôi sẽ không để cho em có chút mảy may hối hận nào. Quãng đời còn lại tôi nhất định sẽ làm cho em mỗi một ngày sắp tới đều sẽ hạnh phúc hơn những ngày đã qua."
"Chỉ cần mỗi ngày đều ở bên cạnh anh thì em đã mãn nguyện rồi."
Pháo hoa được bắn lên từ khoảng sân phía sau khách sạn rực rỡ soi sáng cả một vùng trời, giống như đang điểm tô cho niềm hạnh phúc vô hạn của hai nhân vật chính và toàn thể người chứng kiến sự kiện đặc biệt đêm nay.
Sao trời lấp lánh, không bằng em
Rực rỡ nhân gian, không bằng em
Phồn hoa náo nhiệt, không bằng em
Mật ngọt hoa thơm, không bằng em
Trước mắt, trong lòng, đều là em
Thế giới trong mắt, thu nhỏ lại,
Tất cả gộp thành một mình em.
"Kiều tổng, anh có thể vào trong chuẩn bị được rồi, phu nhân của anh sắp đến rồi."
Kiều Cảnh Nam nhìn về phía lối vào xa tít của khách sạn, hơi thở có chút loạn, "Lục Văn, lỡ như em ấy không đồng ý..."
Lục Văn sầm mặt, "Tiểu Bạch, mau đưa Kiều tổng vào trong đi, anh ấy không vào thì gọi bảo vệ kéo vào!"
Thư ký Tiểu Bạch ở trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lục Văn, đúng là thư ký Lục có khác, còn dám đe dọa gọi bảo vệ trấn áp ông chủ.
Thật ra Lục Văn cũng hết cách, anh ta phải tăng ca bấy lâu nay để lên kế hoạch tổ chức buổi tối hôm nay, nếu như để Kiều Cảnh Nam làm rối tung lên rồi trở thành công cốc hết thì chắc anh ta sẽ phát điên mất.
Hôm nay Thẩm Tư Thần không đồng ý cũng nhất định phải đồng ý! Dù có phải quỳ xuống van xin cậu ấy đồng ý Lục Văn nghĩ anh ta cũng nhất định sẽ... để Kiều tổng làm.
Thư ký bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm!
Kiều Cảnh Nam bị Tiểu Bạch vừa kéo vừa đẩy vào trong, chỉ còn lại Lục Văn đứng ở sảnh điều khiển mọi thứ.
Kiều Cảnh Nam cầm điện thoại trong tay, xem hình ảnh của Thẩm Tư Thần qua camera và flycam xung quanh.
Đoàn xe dừng lại ở trước sảnh chính của khách sạn Diamond.
Thẩm Tư Thần nhớ rõ chỗ này, đời này cũng không thể quên, đây là nơi cậu và Kiều Cảnh Nam gặp nhau lần đầu, cũng là nơi xảy ra "lần đầu tiên" của hai người.
Cửa xe được Lê Sơn mở ra, cậu vừa đặt chân xuống đã thấy thảm đỏ trải dài ở dưới chân. Trước mặt cậu là một chiếc thảm đỏ thẳng tắp dẫn vào trong sảnh chính của khách sạn, trên thảm còn phủ tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng dày đặc.
Thẩm Tư Thần cảm thán trong lòng, cũng không biết hôm nay là tiệc của ai tổ chức mà lại xa hoa đến vậy, ngay cả thảm đỏ cũng rải đầy cánh hoa. Mặc dù có chút bất ngờ nhưng cậu cũng không hề tỏ vẻ gì trên mặt, cậu nghĩ buổi tiệc của giới thượng lưu có lẽ đều thiết kế cầu kỳ như vậy, nếu cậu tỏ ra quá ngạc nhiên sợ là sẽ khiến người khác chê cười, hơn hết là sợ làm mất mặt Kiều Cảnh Nam.
Thẩm Tư Thần bình tĩnh bước đi trên thảm đỏ trải hoa, bộ âu phục màu trắng của cậu nổi bần bật giữa nền thảm đỏ, tạo nên một sự tương phản cực kỳ đẹp mắt.
Lê Sơn không đi theo khiến cậu có chút lo lắng, cậu không có thiệp mời, cũng không thấy Kiều Cảnh Nam đâu, không biết khi vào bên trong sẽ phải làm gì tiếp theo, đi chỗ nào, tìm ai, ngay cả chủ nhân của buổi tiệc là ai cậu cũng không biết, cậu lơ đãng suy nghĩ xem chút nữa phải nói với lễ tân thế nào.
Vừa đi vừa nghĩ, thoáng cái đã bước hết thảm đỏ. Trong sảnh khách sạn hôm nay trang trí tràn ngập hoa tươi và bóng bay, khác với kiểu cách khuôn mẫu sang trọng mà lần đầu đến đây cậu đã nhìn thấy, lần này vừa đi vào bên trong liền cảm thấy ấm áp và mềm mại hơn hẳn, hương hoa thơm ngát cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Thẩm Tư Thần loay hoay tìm lễ tân nhưng lại không thấy ai. Bất ngờ hơn là có một chiếc flycam bay đến chỗ cậu, chiếc flycam ấy từ từ hạ thấp xuống, sau đó "cạch" một tiếng thả xuống một mảnh ruy băng bản to chạy dài, trên ruy băng viết "bên phải là kho báu, bên trái là Kiều Cảnh Nam, xin mời chọn một hướng".
Thẩm Tư Thần thoáng ngạc nhiên, sau đó khóe môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt lấp lánh ý cười, "Lại làm trò gì thế này?"
Cậu nhìn vào camera của flycam, cũng không biết là Kiều Cảnh Nam có đang nhìn thấy mình không, cậu cười ngọt ngào, "Em chọn kho báu."
Sau đó dứt khoát quay lưng đi về hướng bên trái.
Kho báu quý giá nhất mà đời này cậu tìm được, chính là Kiều Cảnh Nam.
Người đang xem màn hình điện thoại tim lỡ mất nửa nhịp trước nụ cười của cậu, khi nhận ra cậu chọn hướng bên trái môi cũng vô thức nở nụ cười thỏa mãn.
Thật ra cả hai hướng đều dẫn đến cùng một nơi, cậu có chọn phía nào kết quả đều sẽ giống nhau, đều sẽ là gặp hắn ở phía cuối con đường.
Đời này dù có phải chọn lựa bao nhiêu lần, dù có vòng vo quanh quẩn ra sao, đích đến cuối cùng của Thẩm Tư Thần đều nhất định phải là nơi có Kiều Cảnh Nam, hắn không cho phép bất cứ một kết quả nào khác xảy ra.
Kiều Cảnh Nam đưa điện thoại cho Tiểu Bạch, hắn chỉnh trang lại âu phục trên người, đi đến vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Thẩm Tư Thần đi theo lối đi bên trái đến một cánh cửa lớn, cậu vừa đến trước cửa liền có người kéo cửa mở ra, phía sau cánh cửa là lối đi dẫn đến khu vườn lớn phía sau tòa nhà chính của khách sạn.
Lối đi được lát đá hoa cương màu trắng ngà, bên trên phủ đầy cánh hoa hồng đỏ thắm. Hai bên đường đi lắp đèn pha lê thay cho đèn đường, trên mỗi ngọn đèn còn treo một chùm bóng bay hình trái tim có buộc thêm ruy băng lụa rủ xuống. Phía bên trên đỉnh đầu là hàng vạn ngọn đèn led nhỏ nhấp nháy được giăng thành một bầu trời sao bao phủ khắp khoảng sân rộng lớn.
Cả hiện trường chẳng khác gì một ngân hà thu nhỏ, nhưng trong ngân hà ấy chỉ có một mình cậu bước đi.
Tiếng nhạc du dương êm dịu truyền tới chỗ cậu, cậu nương theo tiếng động bước nhanh về phía trước. Giây phút bản tình ca vang lên đến nốt cuối cùng, cậu nhìn thấy ở phía cuối con đường có hình dáng của người mà cậu đang tìm kiếm.
Kiều Cảnh Nam đứng trên chiếc bục được phủ đầy hoa, phía sau hắn là cả một bức tường rộng lớn được làm từ vô số bông hoa hồng đỏ rực rỡ, phía trên có một hàng chữ được ghép từ hoa hồng trắng vô cùng nổi bật, hàng chữ chỉ có vỏn vẹn năm từ, rất to, rất đẹp.
"Thần Thần, lấy anh nhé?"
Thẩm Tư Thần đứng ở cách hắn một khoảng, chân như bị chôn chặt ở đó, không thể cử động được. Kiều Cảnh Nam vô cùng căng thẳng, hắn cầm micro, điều chỉnh hơi thở mấy lần mới cất tiếng được.
"Thần Thần, mau qua đây."
Thiếu niên đứng bất động nhìn hắn, hồi sau mới phản ứng được hắn đang gọi mình, cơ thể theo phản xạ tự nhiên mà bước đến bên cạnh hắn.
Cậu bước từng bước nhỏ, mỗi một bước đi đều giống như bước lên bông mềm, êm ái bay bổng, lại sợ chỉ cần bước sai một chút sẽ xảy chân, rơi khỏi thiên đàng đã gần kề trước mặt.
Cậu cũng không biết là do bản thân đã ao ước quá nhiều nên sinh ra ảo giác, hay thật sự hạnh phúc đã gõ cửa tìm đến, lần này... sẽ không vụt mất, sẽ không tan biến nữa, đúng không?
Kiều Cảnh Nam bước xuống bục, đưa tay về phía cậu, trái tim nơi ngực trái đập như muốn nổ tung, đợi đến khi thiếu niên đến trước mặt hắn, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn thì hắn mới có thể bình tĩnh lại đôi chút.
Hai người đứng đối diện nhau, Kiều Cảnh Nam nhìn vào đôi mắt long lanh như có cả bầu trời sao sắp tràn ra của cậu, trong lòng hắn hiện ra rất nhiều cảm xúc, từ hồi hộp đến vui sướng, từ lo lắng đến hạnh phúc, từ rung động đến bồi hồi, tất thảy cảm xúc đều lần lượt thoáng qua trong hắn một hồi.
Thấy Kiều Cảnh Nam im lặng không nói gì, Lục Văn và Tiểu Bạch đứng theo dõi ở trong trạm điều khiển cách đó không xa có chút lo lắng.
"Thư ký Lục, anh nói xem, có phải Kiều tổng đã quên kịch bản tiếp theo phải làm gì rồi không?"
Lục Văn như chết nửa tâm hồn, "Tôi nghĩ ngay cả lời thoại mà Kiều tổng viết ra để tỏ tình anh ấy cũng quên rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Lục Văn dứt khoát, "Mặc kệ, có lấy được vợ hay không thì phải xem thực lực của Kiều tổng đi."
Kiều Cảnh Nam đúng như lời Lục Văn nói, giây phút nhìn thấy thiếu niên hắn đã sớm quên sạch. Từ lúc còn đi học đến lúc trở thành tổng tài của Kiều Thị, hắn đã đứng trên bục phát biểu vô số lần, nhưng hắn nghĩ, đây chính là bài phát biểu quan trọng nhất, cũng là bài phát biểu khó khăn nhất với hắn.
Đối mặt với người hắn xem như tâm can bảo bối, trân trọng hơn cả sinh mạng mình, hắn không biết phải dùng lời gì để diễn tả để cho cậu hiểu được tình cảm của hắn sâu đậm đến nhường nào, hắn nghĩ có bao nhiêu lời hoa mỹ cũng không miêu tả được, nhưng nói qua đơn giản lại sợ cậu nghĩ hắn không chân thành.
Đứng trước tình yêu, hóa ra bất cứ ai cũng sẽ tim đập chân run, sẽ hồi hộp lo sợ, cũng sẽ tự ti, sẽ lo lắng bản thân không đủ tốt...
"Cảnh Nam, có phải đây là câu trả lời của anh không?"
Kiều Cảnh Nam nắm chặt tay cậu, gom hết dũng khí mà nói, "Không phải là câu trả lời, xin lỗi em, tôi nghĩ việc này phải do tôi hỏi em mới phải, cho nên trước kia tôi mới không thể trả lời em..."
"Thần Thần, hôm nay có ngân hà tinh tú chứng giám, có biển hoa làm thành ý, dùng tình cảm chân thành của tôi làm nền tảng, tôi, Kiều Cảnh Nam, ở đây, ngay giờ phút này xin dùng tất cả sự tín nhiệm trong cuộc đời này để hứa với em rằng tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương em, chăm sóc em, nuông chiều em. Tất cả những gì em muốn, tôi nhất định đều sẽ cho em, tất cả những gì tôi có đều sẽ thuộc về em, bao gồm cả thân thể và hơi thở này. Xin em hãy thành toàn cho tâm nguyện lớn nhất đời này của tôi, xin em... hãy đồng ý... kết hôn cùng tôi."
Câu nói cuối cùng, giọng của Kiều Cảnh Nam vì xúc động mà run lên, nghẹn ngào ngắt quãng.
Đôi mắt long lanh thoáng dâng lên tầng sương mỏng, dần dần kết thành từng giọt nước trong suốt tràn khỏi bờ mi.
Kiều Cảnh Nam đang cầu hôn cậu, cả đời này của Thẩm Tư Thần, đây có lẽ chính là giấc mơ đẹp nhất, cũng may mắn thay, giấc mơ này hiện tại cũng đã thành sự thật.
Cậu không dám chớp mắt, tay cũng siết chặt bàn tay Kiều Cảnh Nam như thể sợ hắn sẽ biến mất, "Em nguyện ý, em luôn nguyện ý, chỉ cần là anh, chuyện gì em cũng nguyện ý."
Nói rồi cậu nhón chân, vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, Kiều Cảnh Nam nhắm mắt, thỏa mãn ôm thiếu niên trong lòng.
Lục Văn với Tiểu Bạch bên này thì lại đứng ngồi không yên.
Lục Văn đẩy Tiểu Bạch ra, cô nàng lấp ló ở bụi hoa gần đó giơ bàn tay lên vẫy vẫy thu hút sự chú ý của Kiều Cảnh Nam.
Kiều Cảnh Nam vừa định thở phào trong lòng vì thiếu niên đã đồng ý với hắn thì lại nhìn thấy Tiểu Bạch nhảy nhót trước mặt mình, cô giơ năm ngón tay ra, liều mạng chỉ vào ngón áp út của mình.
Mấy giây sau Kiều Cảnh Nam mới giật mình.
Nhẫn đâu? Nhẫn cầu hôn đâu?
Hắn nhướng mày như muốn hỏi Tiểu Bạch, vậy rốt cuộc ai đang giữ chiếc nhẫn, Tiểu Bạch ngây ngốc quay đầu lại nhìn Lục Văn, Lục Văn nuốt nước miếng ực một tiếng, cảm thấy mọi chuyện hình như đã bắt đầu bớt suôn sẻ rồi.
Kiều Cảnh Nam có chút hoảng, mồ hôi trên trán thoáng rịn ra, bên kia Tiểu Bạch và Lục Văn đang âm thầm lục tung mọi thứ để tìm hộp nhẫn cho hắn.
Thẩm Tư Thần định buông tay, cùng hắn tách ra để nói chuyện, nào ngờ Kiều Cảnh Nam lại vô thức siết chặt hơn, "Để tôi ôm thêm một lúc nữa nhé."
Cậu tưởng rằng hắn vẫn còn đang xúc động, nhịp tim mà cậu cảm nhận được khi áp sát vào người hắn đúng là có chút mạnh mẽ, có lẽ là, hắn cũng đang giống như cậu vậy, cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi sợ rằng mọi thứ đều không chân thực.
"Ừm... đều nghe anh..."
Kiều Cảnh Nam khẽ thở phào, bàn tay đang ôm eo thiếu niên hơi đổi tư thế, bất ngờ khuỷu tay hắn chạm vào túi áo vest của chính mình, sau đó hắn chợt bất động vài giây, hộp nhẫn... hình như là ở trong túi áo của hắn.
Kiều Cảnh Nam thật sự không biết tại sao bản thân hắn lại có thể mắc một lỗi ngớ ngẩn như vậy, ngay cả bản thân mình đã tự tay bỏ hộp nhẫn vào túi áo cũng có thể căng thẳng đến mức quên mất.
"Thần Thần, quãng đời về sau, có lẽ phải làm phiền em phải chiếu cố tôi thật nhiều rồi."
Thiếu niên còn đang ngơ ngác thì người kia đã buông cậu ra, hắn lùi một bước, rồi quỳ một gối xuống trước mặt cậu, hộp nhẫn màu xanh thẳm được hắn cầm trên tay, hai tay run run bật mở ra, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nằm gọn trong hộp được ánh đèn chiếu vào lại càng lung linh đến chói mắt.
"Thần Thần, tôi thật sự... thật sự rất yêu em, rất yêu em."
Thẩm Tư Thần xúc động đến khóc nấc lên, cậu đưa bàn tay trái về phía hắn, cẩn thận như đang giao phó cả một đời, Kiều Cảnh Nam trịnh trọng cầm tay cậu, sau đó nhẹ nhàng đặt môi hôn lên mu bàn tay trắng nõn, giống như đang thể hiện sự trân trọng đối với phần tín nhiệm này của cậu.
Kiều Cảnh Nam chậm rãi lồng chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo vào ngón áp út của Thẩm Tư Thần, tự hào nhìn nó như thể đây bằng chứng chứng minh rằng hắn đã có được báu vật quý giá nhất trên đời.
Thẩm Tư Thần là của Kiều Cảnh Nam, từ thể xác cho tới tâm hồn, từ ý niệm cho tới danh nghĩa, tất cả của cậu... đều chỉ thuộc về một mình hắn, là của riêng hắn.
"Thần Thần, cảm ơn em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời anh."
Thiếu niên nhìn chiếc nhẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên tay, ngọt ngào lan từ bàn tay đến tận trái tim, tâm tư xao động kịch liệt.
Kiều tổng cao cao tại thượng mà cậu từng không dám mơ ước tới hiện giờ lại đang quỳ gối trước mặt cậu, trịnh trọng cầu hôn cậu.
"Cảnh Nam, sau này không cho phép anh thay lòng, cũng không cho phép anh hối hận."
"Thần Thần, câu này phải là tôi nói với em mới đúng. Nhưng em yên tâm, đời này em gả cho tôi, nhất định tôi sẽ không để cho em có chút mảy may hối hận nào. Quãng đời còn lại tôi nhất định sẽ làm cho em mỗi một ngày sắp tới đều sẽ hạnh phúc hơn những ngày đã qua."
"Chỉ cần mỗi ngày đều ở bên cạnh anh thì em đã mãn nguyện rồi."
Pháo hoa được bắn lên từ khoảng sân phía sau khách sạn rực rỡ soi sáng cả một vùng trời, giống như đang điểm tô cho niềm hạnh phúc vô hạn của hai nhân vật chính và toàn thể người chứng kiến sự kiện đặc biệt đêm nay.
Sao trời lấp lánh, không bằng em
Rực rỡ nhân gian, không bằng em
Phồn hoa náo nhiệt, không bằng em
Mật ngọt hoa thơm, không bằng em
Trước mắt, trong lòng, đều là em
Thế giới trong mắt, thu nhỏ lại,
Tất cả gộp thành một mình em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.