Chương 50: Mờ mịt như sương
DVAN
03/08/2022
Âu Tĩnh Siêu dừng xe trước nhà hàng lẩu mà không lâu trước đây mình vừa mua, xém chút thì anh ta không tin được vào mắt mình.
Thẩm Tư Thần đã thay đổi nó hoàn toàn từ trong ra ngoài, không còn là một nhà hàng khô khan chuẩn mực nữa, nhìn từ bên ngoài đã có một cảm giác giống như... vừa trở về nhà.
Ấm cúng và bình yên.
Âu Tĩnh Siêu bắt đầu thả chậm bước chân vào trong tham quan. Không gian bên trong vô cùng ấm cúng, trang trí đơn giản mà tinh tế, còn có khu vui chơi dành cho trẻ em, có khu vực ngồi chờ được bố trí đủ các tiện nghi, không gian mở thoáng đãng nhưng vẫn giữ được sự riêng tư vì thiết kế khoảng cách giữa các bàn ăn hợp lý và dùng vật trang trí tinh tế chia cắt tầm nhìn.
Để ý tới cả những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt này thì tâm tư mà Thẩm Tư Thần bỏ ra cho nhà hàng này hẳn là không ít, hèn gì Kiều Cảnh Nam lại than vãn rằng hắn bị thiếu niên nhà mình "bỏ bê" một quãng thời gian dài.
Liệu có phải vì vậy mà hắn đã nhịn không được chạy ra ngoài làm bậy không nhỉ? Âu Tĩnh Siêu đã nghĩ trong đầu như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Tư Thần miệt mài cố gắng vì công việc, còn tên bạn thân Kiều Cảnh Nam của mình lại ra ngoài trăng hoa, Âu Tĩnh Siêu cảm thấy không đáng cho thiếu niên, trong lòng anh ta bất bình vô cùng. Nhưng đứng trên cương vị là người ngoài lại không tiện xen vào chuyện tình cảm của người khác, đứng trên cương bị bạn thân của Kiều Cảnh Nam thì lại càng không thể.
"Âu thiếu, anh đến xem qua nhà hàng sao? Vừa hay mọi thứ chuẩn bị cũng gần như là xong rồi, nếu anh có góp ý gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ xem xét điều chỉnh."
Thẩm Tư Thần của bây giờ tự tin rạng rỡ, nhiệt thành và tâm huyết với công việc, không còn giống như cậu thiếu niên ngoan ngoãn ngồi yên một góc bên cạnh Kiều Cảnh Nam nữa rồi.
Âu Tĩnh Siêu có chút thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày.
"Tôi nào dám có ý kiến gì chứ. Tư Thần, bây giờ ở đây cậu là cao nhất, cậu thấy ổn là được. Hơn nữa theo tôi thấy thì mọi thứ đều nằm trong tính toán tỉ mỉ của cậu, nếu tôi mà nhảy vào làm loạn, không sợ cậu sẽ đem tôi đi nhúng lẩu sao, ha ha."
Thẩm Tư Thần che miệng cười, "Âu thiếu đúng là rất thích nói đùa."
"Ai da, lúc tôi nói thật thì ai cũng nghĩ là tôi đang đùa."
"Vậy thì anh phải xem lại bản thân mình rồi, tiểu Âu tổng." Âm thanh truyền tới từ phía sau lưng của Thẩm Tư Thần.
Đó là giọng của cậu trợ lý mà Âu Tĩnh Siêu cho Thẩm Tư Thần mượn.
"Đã nói đừng gọi tôi như vậy mà, cậu gọi tôi là Âu thiếu không được sao?"
Cha của Âu Tĩnh Siêu là Âu tổng, đến lượt anh ta lại bị gọi thêm một chữ "tiểu" ở phía trước, nghe có phần không được oách cho lắm, anh ta còn có cảm giác mình là một thằng nhóc dựa dẫm vào gia đình, mặc dù quả thật cũng gần như là vậy.
Cho nên bình thường Âu Tĩnh Siêu đều bảo mọi người gọi mình là Âu thiếu, nhưng mà có một ngoại lệ, chính là người trước mặt đây - Trác Phong.
Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn miệng một câu "tiểu Âu tổng", hai câu "tiểu Âu tổng".
"Dù sao anh cũng là tổng giám đốc ủa tôi, gọi Âu thiếu có vẻ không thích hợp lắm đâu ạ."
Âu Tĩnh Siêu hậm hực nhìn cậu ta, dáng vẻ bên ngoài rõ ràng cũng nhẹ nhàng mỏng manh như Thẩm Tư Thần, nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia lại toàn phát ra những âm thanh chói tai.
Cậu trợ lý này lúc công ty thì bắt bẻ cả tổng giám đốc, lúc làm việc thì thẳng thắn không nương tay, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc khiến cho người khác khó mà thân cận được.
Âu Tĩnh Siêu cố tình điều cậu đến giúp đỡ cho Thẩm Tư Thần để bản thân dễ thở hơn một chút, không ngờ vừa gặp lại đã bị cậu ta gọi đểu là "tiểu Âu tổng", xem ra là cách này vẫn không trị được cậu ta.
Chờ cho Trác Phong đi rồi, Âu Tĩnh Siêu mới lấm lét bước đến bên cạnh Thẩm Tư Thần, hỏi nhỏ, "Cậu ta... có phải rất khó chịu hay không, làm việc với cậu ấy hẳn là cậu phải vất vả nhiều rồi."
Thẩm Tư Thần khó hiểu nhìn Âu Tĩnh Siêu, "Âu thiếu, có phải anh có thành kiến với Tiểu Phong hay không?"
"Nhìn tôi rất giống sao?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Anh ta lại không cam tâm mà hỏi tiếp, "Nhưng tính tình cậu ta rất khó chịu mà, không đúng sao?"
"Cậu ấy tuy là ít nói, nhưng lúc làm việc lại rất nghiêm túc, hiệu quả công việc cũng rất tốt, Âu thiếu, anh có một trợ lý rất tuyệt vời đấy, anh nên cố gắng mà giữ cậu ấy lại bên mình."
Âu Tĩnh Siêu phát ngốc tại chỗ, rõ ràng anh ta đang định an ủi Thẩm Tư Thần, tại sao lại biến thành nghe cậu khuyên nhủ chứ.
Tuyệt vời ư? Trong công việc thì đúng là cậu ta làm khá tốt, nhưng về mặt giao tiếp thì... Phải chi cậu ta cũng ngoan ngoãn ngọt ngào như Thẩm Tư Thần thì tốt biết bao.
Ầy, Trác Phong như thế nào thì có liên quan gì tới anh ta chứ, đúng là khó chịu, lần nào gặp mặt cậu ta cũng khiến người khác phải suy nghĩ nhiều như vậy.
"Âu thiếu?"
"À, ừ... tôi biết rồi, tôi sẽ xem xét."
Thẩm Tư Thần nhìn vẻ mặt thất thần của Âu Tĩnh Siêu khi nói về Trác Phong, trong đầu cậu hình như đã lờ mờ nhận ra được gì đó, chỉ là mọi chuyện nên để nó thuận theo tự nhiên thì hơn.
Chuyện tình cảm ấy mà, người trong cuộc nhìn không rõ nhưng đôi khi người ngoài lại nhìn thấy rất tỏ tường.
Như chuyện của cậu và Kiều Cảnh Nam vậy, chẳng hiểu sao cậu chỉ nhìn thấy toàn là sương mù mờ mịt.
...
Sau khi Thẩm Tư Thần đưa Âu Tĩnh Siêu đi tham quan một vòng, tiện thể giới thiệu mọi thứ và báo lại tiến độ với anh ta thì hai người mới vào văn phòng ngồi trò chuyện.
Lúc nãy mải mê nghe Thẩm Tư Thần nói về nhà hàng, cuốn hút đến độ Âu Tĩnh Siêu suýt chút quên mất mục đính chính của mình, có thể thấy rằng Thẩm Tư Thần đối với nơi này vô cùng tâm huyết, lúc nói chuyện hai mắt cậu cứ sáng lên như những ngôi sao lấp lánh vậy.
Quả nhiên là Kiều Cảnh Nam rất biết cách dỗ dành người trong lòng, cái hắn tặng không chỉ là một nhà hàng, mà chính là sợ thích, thậm chí còn có thể là ước mơ mà Thẩm Tư Thần ấp ủ sâu trong lòng. Hắn không xem cậu như con chim hoàng yến rồi nhốt trong lồng son mà nuôi dưỡng, hắn thả cho cậu bay lượn trên bầu trời, để cậu được thoải mái làm điều mình yêu thích, bởi vì... hắn có khả năng cho cậu cả một bầu trời.
Âu Tĩnh Siêu vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ tình cảm mà Kiều Cảnh Nam dành cho Thẩm Tư Thần, nhưng khi nhớ đến lý do mà mình đến đây anh ta lại không khỏi có chút đau đầu.
Âu thiếu nghĩ mãi cũng không biết mở đầu câu chuyện sao cho thật tự nhiên, sau cùng anh ta cho rằng chọn cách nói xấu Kiều Cảnh Nam, có vẻ như cách này là phù hợp nhất, "Lúc nãy tôi vừa gặp Cảnh Nam, cậu ta bảo cuối tuần này có buổi họp mặt ở nhà họ Kiều, cậu thì lại bận bịu việc ở nhà hàng như vậy, có một ngày cuối tuần mà cũng không để cho cậu nghỉ ngơi, tên này thật đúng là..."
Nghe Âu Tĩnh Siêu oán thán, Thẩm Tư Thần quả thật không có chút nghi ngờ gì, nhưng lại có rất nhiều suy tư, "Buổi họp mặt ư?"
"Ừ, cậu... không biết gì sao?"
"Tôi vẫn chưa nghe anh ấy nói là sẽ có buổi họp mặt..."
Nhìn thấy biểu cảm có phần thất vọng của cậu, Âu Tĩnh Siêu cảm thấy như mình vừa làm người xấu vậy, "Có lẽ là cậu ta vừa mới nghĩ ra nên chưa kịp nói với cậu thôi."
"Có lẽ là vậy chăng..." Thẩm Tư Thần cười, nhưng người đối diện lại cảm thấy cậu giống như đang sắp khóc.
Rốt cuộc Âu Tĩnh Siêu cũng không dò hỏi về chuyện con trai của Kiều Cảnh Nam như dự định ban đầu, anh ta thấy vẫn là nên để người trong cuộc tự nói ra thì hơn.
...
Trác Phong nhìn thấy người vừa nãy còn cười cười nói nói mà nay lại cuộn mình trên sô pha trong văn phòng, không nói không rằng, trong lòng cậu ta cảm thấy có chút không quen.
"Tư Thần, không có việc chứ? Có phải tiểu Âu tổng đã nói lời gì chọc giận cậu không? Con người anh ta suy nghĩ hời hợt, đôi khi nói chuyện mà không suy nghĩ, nhưng thật chất trong lòng anh ta không có ý gì xấu đâu, cho nên..."
"Tình cảm của hai người thật tốt."
Trác Phong khó hiểu hỏi lại, "Tình cảm? Hai người nào cơ?"
Thẩm Tư Thần cười như không cười, "Sau này cậu sẽ biết, có đôi khi người hay khắc khẩu với cậu lại chính là người quan tâm cậu nhất, còn người lúc nào mở miệng ra cũng nói lời ngọt ngào với cậu... lại là người làm cậu đau nhất..."
Trong chiếc điện thoại mà Thẩm Tư Thần cầm trên tay, hiện lên một đoạn tin nhắn ngắn ngủi...
Thần Thần: Cảnh Nam, cuối tuần này có buổi họp mặt gì sao?
Kiều Cảnh Nam: Ừ, tôi mời bạn bè và một vài họ hàng thân thiết trong nhà họ Kiều đến nhà chúng ta. Ai nói cho em biết?
Thần Thần: Là Âu thiếu. Có cần em phụ giúp chuẩn bị gì không?
Kiều Cảnh Nam: Không cần đâu, anh chỉ định giới thiệu Tiểu Vũ với mọi người mà thôi.
Thần Thần: Em hiểu rồi.
...
Chỉ giới thiệu Tiểu Vũ thôi, chỉ giới thiệu Tiểu Vũ, chỉ Tiểu Vũ...
*****
Ai chưa like quay lại like đi nào, 18k like mình up liền 3 chương nhá!
Thẩm Tư Thần đã thay đổi nó hoàn toàn từ trong ra ngoài, không còn là một nhà hàng khô khan chuẩn mực nữa, nhìn từ bên ngoài đã có một cảm giác giống như... vừa trở về nhà.
Ấm cúng và bình yên.
Âu Tĩnh Siêu bắt đầu thả chậm bước chân vào trong tham quan. Không gian bên trong vô cùng ấm cúng, trang trí đơn giản mà tinh tế, còn có khu vui chơi dành cho trẻ em, có khu vực ngồi chờ được bố trí đủ các tiện nghi, không gian mở thoáng đãng nhưng vẫn giữ được sự riêng tư vì thiết kế khoảng cách giữa các bàn ăn hợp lý và dùng vật trang trí tinh tế chia cắt tầm nhìn.
Để ý tới cả những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt này thì tâm tư mà Thẩm Tư Thần bỏ ra cho nhà hàng này hẳn là không ít, hèn gì Kiều Cảnh Nam lại than vãn rằng hắn bị thiếu niên nhà mình "bỏ bê" một quãng thời gian dài.
Liệu có phải vì vậy mà hắn đã nhịn không được chạy ra ngoài làm bậy không nhỉ? Âu Tĩnh Siêu đã nghĩ trong đầu như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Tư Thần miệt mài cố gắng vì công việc, còn tên bạn thân Kiều Cảnh Nam của mình lại ra ngoài trăng hoa, Âu Tĩnh Siêu cảm thấy không đáng cho thiếu niên, trong lòng anh ta bất bình vô cùng. Nhưng đứng trên cương vị là người ngoài lại không tiện xen vào chuyện tình cảm của người khác, đứng trên cương bị bạn thân của Kiều Cảnh Nam thì lại càng không thể.
"Âu thiếu, anh đến xem qua nhà hàng sao? Vừa hay mọi thứ chuẩn bị cũng gần như là xong rồi, nếu anh có góp ý gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ xem xét điều chỉnh."
Thẩm Tư Thần của bây giờ tự tin rạng rỡ, nhiệt thành và tâm huyết với công việc, không còn giống như cậu thiếu niên ngoan ngoãn ngồi yên một góc bên cạnh Kiều Cảnh Nam nữa rồi.
Âu Tĩnh Siêu có chút thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày.
"Tôi nào dám có ý kiến gì chứ. Tư Thần, bây giờ ở đây cậu là cao nhất, cậu thấy ổn là được. Hơn nữa theo tôi thấy thì mọi thứ đều nằm trong tính toán tỉ mỉ của cậu, nếu tôi mà nhảy vào làm loạn, không sợ cậu sẽ đem tôi đi nhúng lẩu sao, ha ha."
Thẩm Tư Thần che miệng cười, "Âu thiếu đúng là rất thích nói đùa."
"Ai da, lúc tôi nói thật thì ai cũng nghĩ là tôi đang đùa."
"Vậy thì anh phải xem lại bản thân mình rồi, tiểu Âu tổng." Âm thanh truyền tới từ phía sau lưng của Thẩm Tư Thần.
Đó là giọng của cậu trợ lý mà Âu Tĩnh Siêu cho Thẩm Tư Thần mượn.
"Đã nói đừng gọi tôi như vậy mà, cậu gọi tôi là Âu thiếu không được sao?"
Cha của Âu Tĩnh Siêu là Âu tổng, đến lượt anh ta lại bị gọi thêm một chữ "tiểu" ở phía trước, nghe có phần không được oách cho lắm, anh ta còn có cảm giác mình là một thằng nhóc dựa dẫm vào gia đình, mặc dù quả thật cũng gần như là vậy.
Cho nên bình thường Âu Tĩnh Siêu đều bảo mọi người gọi mình là Âu thiếu, nhưng mà có một ngoại lệ, chính là người trước mặt đây - Trác Phong.
Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn miệng một câu "tiểu Âu tổng", hai câu "tiểu Âu tổng".
"Dù sao anh cũng là tổng giám đốc ủa tôi, gọi Âu thiếu có vẻ không thích hợp lắm đâu ạ."
Âu Tĩnh Siêu hậm hực nhìn cậu ta, dáng vẻ bên ngoài rõ ràng cũng nhẹ nhàng mỏng manh như Thẩm Tư Thần, nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia lại toàn phát ra những âm thanh chói tai.
Cậu trợ lý này lúc công ty thì bắt bẻ cả tổng giám đốc, lúc làm việc thì thẳng thắn không nương tay, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc khiến cho người khác khó mà thân cận được.
Âu Tĩnh Siêu cố tình điều cậu đến giúp đỡ cho Thẩm Tư Thần để bản thân dễ thở hơn một chút, không ngờ vừa gặp lại đã bị cậu ta gọi đểu là "tiểu Âu tổng", xem ra là cách này vẫn không trị được cậu ta.
Chờ cho Trác Phong đi rồi, Âu Tĩnh Siêu mới lấm lét bước đến bên cạnh Thẩm Tư Thần, hỏi nhỏ, "Cậu ta... có phải rất khó chịu hay không, làm việc với cậu ấy hẳn là cậu phải vất vả nhiều rồi."
Thẩm Tư Thần khó hiểu nhìn Âu Tĩnh Siêu, "Âu thiếu, có phải anh có thành kiến với Tiểu Phong hay không?"
"Nhìn tôi rất giống sao?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Anh ta lại không cam tâm mà hỏi tiếp, "Nhưng tính tình cậu ta rất khó chịu mà, không đúng sao?"
"Cậu ấy tuy là ít nói, nhưng lúc làm việc lại rất nghiêm túc, hiệu quả công việc cũng rất tốt, Âu thiếu, anh có một trợ lý rất tuyệt vời đấy, anh nên cố gắng mà giữ cậu ấy lại bên mình."
Âu Tĩnh Siêu phát ngốc tại chỗ, rõ ràng anh ta đang định an ủi Thẩm Tư Thần, tại sao lại biến thành nghe cậu khuyên nhủ chứ.
Tuyệt vời ư? Trong công việc thì đúng là cậu ta làm khá tốt, nhưng về mặt giao tiếp thì... Phải chi cậu ta cũng ngoan ngoãn ngọt ngào như Thẩm Tư Thần thì tốt biết bao.
Ầy, Trác Phong như thế nào thì có liên quan gì tới anh ta chứ, đúng là khó chịu, lần nào gặp mặt cậu ta cũng khiến người khác phải suy nghĩ nhiều như vậy.
"Âu thiếu?"
"À, ừ... tôi biết rồi, tôi sẽ xem xét."
Thẩm Tư Thần nhìn vẻ mặt thất thần của Âu Tĩnh Siêu khi nói về Trác Phong, trong đầu cậu hình như đã lờ mờ nhận ra được gì đó, chỉ là mọi chuyện nên để nó thuận theo tự nhiên thì hơn.
Chuyện tình cảm ấy mà, người trong cuộc nhìn không rõ nhưng đôi khi người ngoài lại nhìn thấy rất tỏ tường.
Như chuyện của cậu và Kiều Cảnh Nam vậy, chẳng hiểu sao cậu chỉ nhìn thấy toàn là sương mù mờ mịt.
...
Sau khi Thẩm Tư Thần đưa Âu Tĩnh Siêu đi tham quan một vòng, tiện thể giới thiệu mọi thứ và báo lại tiến độ với anh ta thì hai người mới vào văn phòng ngồi trò chuyện.
Lúc nãy mải mê nghe Thẩm Tư Thần nói về nhà hàng, cuốn hút đến độ Âu Tĩnh Siêu suýt chút quên mất mục đính chính của mình, có thể thấy rằng Thẩm Tư Thần đối với nơi này vô cùng tâm huyết, lúc nói chuyện hai mắt cậu cứ sáng lên như những ngôi sao lấp lánh vậy.
Quả nhiên là Kiều Cảnh Nam rất biết cách dỗ dành người trong lòng, cái hắn tặng không chỉ là một nhà hàng, mà chính là sợ thích, thậm chí còn có thể là ước mơ mà Thẩm Tư Thần ấp ủ sâu trong lòng. Hắn không xem cậu như con chim hoàng yến rồi nhốt trong lồng son mà nuôi dưỡng, hắn thả cho cậu bay lượn trên bầu trời, để cậu được thoải mái làm điều mình yêu thích, bởi vì... hắn có khả năng cho cậu cả một bầu trời.
Âu Tĩnh Siêu vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ tình cảm mà Kiều Cảnh Nam dành cho Thẩm Tư Thần, nhưng khi nhớ đến lý do mà mình đến đây anh ta lại không khỏi có chút đau đầu.
Âu thiếu nghĩ mãi cũng không biết mở đầu câu chuyện sao cho thật tự nhiên, sau cùng anh ta cho rằng chọn cách nói xấu Kiều Cảnh Nam, có vẻ như cách này là phù hợp nhất, "Lúc nãy tôi vừa gặp Cảnh Nam, cậu ta bảo cuối tuần này có buổi họp mặt ở nhà họ Kiều, cậu thì lại bận bịu việc ở nhà hàng như vậy, có một ngày cuối tuần mà cũng không để cho cậu nghỉ ngơi, tên này thật đúng là..."
Nghe Âu Tĩnh Siêu oán thán, Thẩm Tư Thần quả thật không có chút nghi ngờ gì, nhưng lại có rất nhiều suy tư, "Buổi họp mặt ư?"
"Ừ, cậu... không biết gì sao?"
"Tôi vẫn chưa nghe anh ấy nói là sẽ có buổi họp mặt..."
Nhìn thấy biểu cảm có phần thất vọng của cậu, Âu Tĩnh Siêu cảm thấy như mình vừa làm người xấu vậy, "Có lẽ là cậu ta vừa mới nghĩ ra nên chưa kịp nói với cậu thôi."
"Có lẽ là vậy chăng..." Thẩm Tư Thần cười, nhưng người đối diện lại cảm thấy cậu giống như đang sắp khóc.
Rốt cuộc Âu Tĩnh Siêu cũng không dò hỏi về chuyện con trai của Kiều Cảnh Nam như dự định ban đầu, anh ta thấy vẫn là nên để người trong cuộc tự nói ra thì hơn.
...
Trác Phong nhìn thấy người vừa nãy còn cười cười nói nói mà nay lại cuộn mình trên sô pha trong văn phòng, không nói không rằng, trong lòng cậu ta cảm thấy có chút không quen.
"Tư Thần, không có việc chứ? Có phải tiểu Âu tổng đã nói lời gì chọc giận cậu không? Con người anh ta suy nghĩ hời hợt, đôi khi nói chuyện mà không suy nghĩ, nhưng thật chất trong lòng anh ta không có ý gì xấu đâu, cho nên..."
"Tình cảm của hai người thật tốt."
Trác Phong khó hiểu hỏi lại, "Tình cảm? Hai người nào cơ?"
Thẩm Tư Thần cười như không cười, "Sau này cậu sẽ biết, có đôi khi người hay khắc khẩu với cậu lại chính là người quan tâm cậu nhất, còn người lúc nào mở miệng ra cũng nói lời ngọt ngào với cậu... lại là người làm cậu đau nhất..."
Trong chiếc điện thoại mà Thẩm Tư Thần cầm trên tay, hiện lên một đoạn tin nhắn ngắn ngủi...
Thần Thần: Cảnh Nam, cuối tuần này có buổi họp mặt gì sao?
Kiều Cảnh Nam: Ừ, tôi mời bạn bè và một vài họ hàng thân thiết trong nhà họ Kiều đến nhà chúng ta. Ai nói cho em biết?
Thần Thần: Là Âu thiếu. Có cần em phụ giúp chuẩn bị gì không?
Kiều Cảnh Nam: Không cần đâu, anh chỉ định giới thiệu Tiểu Vũ với mọi người mà thôi.
Thần Thần: Em hiểu rồi.
...
Chỉ giới thiệu Tiểu Vũ thôi, chỉ giới thiệu Tiểu Vũ, chỉ Tiểu Vũ...
*****
Ai chưa like quay lại like đi nào, 18k like mình up liền 3 chương nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.