Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 2 - Chương 16: Cảnh trong mơ (hai)

Hồ Già (Sáo)

20/06/2014

Edit: tiểu Trần.

“Là ai?” Trái tim bỗng dưng như bị bóp chặt, Đường Đường vươn người muốn nhìn rõ khuôn mặt người kia.

Đáng tiếc, tựa hồ có sương mù che phủ trên mặt của hắn, vô luận Đường Đường cố gắng thế nào cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy máu đỏ sậm chảy ra không ngừng từ người hắn, không ngừng, chảy quá nhiều và nhanh, nhiễm đỏ cả bệ đá, lại theo những khe rãnh sâu nông không đồng nhất trên bề mặt đá chảy vào chỗ cành hoa trong khe đá, tưới cho cây hoa đẫm cả nền đất. (ý là máu chảy vào cây hoa đến ướt sũng cả đất).

“Hắn ta sắp chết sao? Thật đáng thương!” Lệ, không tự chủ được rơi xuống, Đường Đường đau lòng khó chịu, lại thấy cây hoa nhỏ khẽ run lên, nụ hoa đầu cành càng thêm xinh đẹp.

Một giọt sương trong suốt sáng long lanh đọng lại trong nhụy hoa, chậm rãi chảy ra, rất chậm, rất chậm giống như lệ chảy ra từ trong lòng Hoa nhi.

“Tách!” Giọt sương rơi vào trên mặt người kia, Đường Đường chợt cảm thấy đau lòng khó chịu, cả trái tim như bị lôi ra khỏi lồng ngực, đau đến nàng quát to một tiếng mạnh mẽ ngồi dậy – -.

Ánh vàng đầy đất, ánh mặt trời rực rỡ từ mép phiến đá cạnh cửa sổ chiếu vào, sáng trưng cả gian phòng, trong gian phòng, màu đen không còn cảm giác chướng mắt nữa.

Tiếng đập cửa vang lên*, vài nữ nhân mặc cổ trang tiến vào. (nguyên bản tiếng trung là: 石砖磨砺声响起, ai biết dịch chuẩn của nó nhu thế nào thì chỉ cho t nhé).

“Tôn cô nương!” Một mỹ nữ tiến lên cười đến mỹ lệ, đôi mị nhãn lưu quang dật thải, lại lộ ra vài phần địch ý.

“Ta là Ngọc Dung, Tùy Hỉ đại nhân có việc phải đi vài ngày, ngài trước khi đi có dặn dò, muốn vài người chúng ta tới chăm sóc cô nương.”

Nheo nheo mắt, Đường Đường lạnh đến rùng mình một cái. Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Dung thật là khủng khiếp, không cam lòng cùng oán hận viết hết trên khuôn mặt.



“Ha ha, không cần, không cần! Ta sao dám làm phiền chư vị mỹ nữ đây!” Khoát tay liên tục, Đường Đường không muốn làm cho vị “Hồ ly mặt cười” tới chăm sóc mình, mình cũng không bị ngứa da a! (Trần:Càng ngày càng thích Đường Đường rồi a)

“Khanh khách, Tôn cô nương đừng khách khí!” Lấy tay che miệng cười duyên một tiếng, Ngọc Dung lướt mắt về phía chúng mỹ nữ sau lưng nóng lòng muốn xông lên, nũng nịu nói: “Mọi người còn chờ gì nữa? Còn không tới đây “Chăm sóc” Tôn cô nương?”

“Vâng!” tiếng nói thiên kiều bá mị cùng nhau vang lên, chúng ma nữ lắc lắc mông lao tới, Đường Đường khiếp sợ trừng lớn mắt, nhìn mấy “con nhện tinh” lao tới càng ngày càng gần, càng chạy càng gần, bàn tay bắt về phía “Đường lão nạp”…. (Tiểu Trần: =.=, *toát mồ hôi*, giờ nhảy sang tây du kí rồi >O<)

“Cứu mạng a ” Tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ không trung, thân ảnh vốn đứng lặng im trong hoa viên đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc phong cuốn về phía tiếng thét chói tai truyền đến.

“Này này này, đại tỷ, các vị nhã nhặn một chút được không? Các vị rốt cuộc muốn làm gì? Ta nói cho các vị hay, ta không chơi “Đoạn tụ” a! (Đoan tụ: xuất phát từ tích “Đoạn tụ chi phích”, mối tình đồng tính nổi tiếng giữa Hán Mai Đế và Đổng Hiền. Trần: tớ nghĩ chị nữ chính cuống quá nói sai rồi ^^, chỗ này phải là “Bách hợp” mới đúng ^^).

“Đoạn tụ?” Hắc phong ngưng tụ lại, hóa thành một thân ảnh ngạc nhiên đứng trước mặt Đường Đường, là Tùy Hỉ.

“Con bà nó, đừng kéo! Đừng kéo nữa – -!” Nữ nhân cởi quần áo nữ nhân là chuyện gì xảy ra? Tùy Hỉ, ngươi không phải nói các ngươi không ăn thịt người sao?”

“Khanh khách….” Một tiếng cười duyên quyến rũ đến tận xương tủy vang lên, tùy hỉ bất đắc dĩ xoay người lắc đầu, khóe miệng không để ý cũng giương lên!

“Ta kháo! Đại gia ngươi, ngươi rốt cục là nhéo thịt hay là lột y phục a?” Tiếng hét chói tai lại vang lên, tràn trề phẫn nộ. (Ta kháo: tiếng trung của nó là 我靠,tớ nghĩ đây là 1 câu chửi thề, ai biết chỉ cho t nhé)

“Xoạt” một tiếng vang lên, âm thanh Đường Đường trong nháy mắt lại cao thêm tám độ. “Ta kháo, ta kháo kháo kháo! Ta không nổi đóa lên các ngươi vẫn còn làm tiếp phải không? Ta cởi của ngươi ra, ta cởi ra – - hắc hắc, ta cởi lại, ta cởi lại…. Oa ha ha, chiêu này gọi là ‘Long trảo hạ sơn trảo nãi thủ’! Ai nợ bắt? Lão nương tới giúp ngươi chải tóc a chải tóc! (=.=, muốn chết, cái chiêu long trảo hạ sơn trảo nãi thủ kia hiểu là vuốt rồng xuống núi, nãi là… khụ khụ, là bầu ngực, đại để là …. M.n tự hiểu. còn chải tóc kia là túm tóc đó)

Một trận oanh oanh yến yến ríu rít, tiếng cười duyên liên tục, nương theo tiếng nước chảy rào rào, làm cho người ta sinh ra vô hạn mơ màng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook