Quyển 3 - Chương 155: Câu đố của Thiên thư
Hồ Già (Sáo)
20/08/2014
Edit: Trần
Không có hàn khí, không có lửa đốt,
thanh kiếm trong tay Đường Đường chỉ như một thanh trường kiếm bình
thường, không có chút phản ứng nào.
“Chém đi!” Lại một tiếng hổ rống, khiến Đường Đường giật mình theo phản xạ giơ kiếm vung lên – - Một tia sáng vàng xẹt qua, hộp đá cách một tiếng vỡ ra, vô số tia sáng vàng chói mắt bắn ra, khiến cả sơn động chìm trong ánh vàng rực rỡ. Một bức tranh chậm rãi mở ra, sống động như thể xảy ra ngay bên cạnh mỗi người – - Mây đen vần vũ, sét đánh đùng đoàng khắp nơi, bầu trời đã không còn là chính nó nữa, trong không gian chỉ còn lại đá vụn bay khắp nơi, tiếng kêu than dậy trời ngập đất…. Bỗng nhiên có một tia sáng chiếu vào trong không gian tối tăm đó, như một ngôi sao mới thức tỉnh. “Hiên Viên!” Tia sáng đó càng ngày càng lớn hơn, hóa thành mọt nam tử áo trắng, đầu đội kim quan, cưỡi trên lưng ngựa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng một hơi thở hoa lệ tỏa ra từ người hắn, khiến mưa gió đầy trời cũng như dịu đi vài phần. “…Ngươi làm hại tính mạng muôn dân trong thiên hạ, nghịch thiên phạm thượng, làm ra họa lớn còn không biết hối cải…” Trong sấm sét đầy trời, thanh âm nam tử khi rõ ràng, khi mơ hồ, nhưng chính khí lẫm liệt, khiến người ta kính phục. “… Cuối cùng ngươi đã ra!” Một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện, đứng đối diện người áo trắng. Trong phút chốc, trong trời đất chỉ còn hai thân ảnh một đen một trắng, đứng cách xa nhau, đối diện nhau. “Đại thúc, đó là chàng sao?” Nắm lấy tay đại thúc, Đường Đường chỉ liếc mắt đã nhận ra bóng đen quen thuộc kia. “Vậy người áo trắng kia là ai?” Ngẩng đầu lên, Đường Đường hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều đang thắc mắc. “Bổn Vương không biết!” Trong đôi mắt lạnh bắt đầu kéo đầy tơ máu, sát khí rét lạnh bắt đầu tỏa ra, Hiên Viên Hận Thiên giận dữ nhìn bóng trắng kia, lửa hận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt… “Đoàng – -” Một tia sét lại đánh xuống, một tia kiếm quang lạnh lẽo xuyên qua tia sét, “Keng” một tiếng, kim quan đội trên đầu của nam tử áo trắng rơi xuống đất… “Bảo vệ Thiên Đế!” Đám mây mù dày đặc hơi tản ra, ba mươi ba thiên chúng vốn ẩn sau lớp mây mù xuất hiện… “Hiên Viên, dã tâm của ngươi ngập trời, tội đáng chết vạn lần…” Tiếng lên án kịch liệt vang lên khắp nơi, Hiên Viên mặc áo bào đen chỉ lạnh lùng giơ trường kiếm hỏi: “Xá Chi, đang ở đâu?” “Xá Chi, là ai?” Trái tim tự dưng quặn thắt lại, Đường Đường không hiểu sao cảm thấy bất an, cảm giác bất an âm thầm nổi lên trong lòng, bàn tay của đại thúc vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nhưng nàng đã không còn cảm thấy cảm giác ấm áp của bàn tay đó, mà chỉ còn lạnh giá như băng. “Bổn vương, không biết!” Vẫn bốn chữ đó, đáp án giống hệt câu trước, nhưng Hiên Viên Hận Thiên hơi nhíu mi. Cái tên này, vì sao lại khiến đáy lòng hắn rung động còn dữ dội hơn cả hận thù, đó là gì? Người này rốt cuộc là ai? Như muốn trả lời câu hỏi của hai người, ánh sáng giữa thiên thư đột nhiên biến đổi, từ giữa vầng sáng vàng chói mắt xuất hiện một thân ảnh kiều diễm, một người mặc váy đỏ, đầu đội một vòng hoa, nữ tử xinh đẹp tựa ánh mây hồng, gương mặt mờ nhạt không rõ, nhưng phong tư yểu điệu, động tác giơ tay nhấc chân đều lả lướt uyển chuyển, khiến người ta chỉ mới thoáng nhìn đã bị hút hồn. Nữ tử mặc váy đỏ đi tới bên cạnh người nam tử áo trắng, hai người đứng sóng đôi nhau, tựa như một bức tranh đầy ấm áp yên bình. “Hiên Viên hắn – -” Tiếng nói dịu dàng vang lên như tiếng chim oanh hót, như tiếng lá liễu reo, cô gái đó vừa mở miệng, đã phán tử hình cho một người – - “…. Lúc ưng thuận lời cầu hôn của phụ vương ta, đã chính miệng nói muốn điên đảo trời đất, tự mình xưng vương…” “Nghịch tặc đáng chết!” “To gan lớn mật!” “Tiếng sét đánh hòa cùng với tiếng mắng mỏ ồn ào, trái tim Đường Đường đau đớn, đôi mắt đỏ hoe, cả thân hình đều run rẩy. Người con gái kia, là người mà đại thúc từng yêu sao? Nàng ấy vốn là người sẽ gả cho đại thúc sao? Nhưng nàng ấy, tại sao nàng ấy lại ở cùng một chỗ với người áo trắng kia? Quay đầu lại, Đường Đường vội vàng nhìn đại thúc, sau đó cả người chấn động sợ hãi, sững sờ nhìn – - Đại thúc, đôi mắt đó mang sự thống khổ đến thế nào! Phẫn nộ, đay đớn, rét lạnh và tàn khốc, cuối cùng Đường Đường cũng biết được sự trống rỗng và tĩnh mịch của chàng đến từ đâu, đó là đôi mắt khi quá thương tâm mà dẫn đến tuyệt vọng, không còn ánh sáng, sinh mệnh chỉ còn lại là một sự tồn tại mà thôi. Có lẽ, còn có một sự còn lại duy nhất, đó là oán hận không cách nào vơi. “Rít ~~~” Tiếng những con dị thú gào thét vang lên trong sơn động, Đường Đường kinh ngạc quay đầu lại, thấy giữa thiên thư, Đế Thiên kiếm lóe ra từng ánh vàng chói mắt, một con rồng đen dữ tợn xuất hiện trên thân kiếm. Cánh tay của Hiên Viên áo đen chém xuống, từ phía xa, tiếng núi đá vỡ nát truyền đến ầm ầm, đám thiên chúng sợ hãi la to: “Ác tặc hủy đi Chiếu Bích Sơn!” “Đúng!” Gió thổi mạnh hơn, Hiên Viên ngạo nghễ đứng đó, cất kiếm vào tay. nhìn thân ảnh màu đỏ đứng phía xa mà nở một nụ cười lạnh buốt. “Đại thúc – -” Nước mắt đổ rào rào xuống, Đường Đường theo bản năng ôm chặt lấy tay đại thúc, nhìn vô số sợi dây vàng bay ra trong thiên thư, quấn lấy người đang tỏa ánh sáng vàng kia – – không phải đại thúc của nàng, mà lầ đại thúc trong thiên thư, dù hai người họ đều là cùng một người! Vẻ mặt giống hệt nhau, ánh mắt lạnh lẽo giống hệt nhau, đều cùng nhìn thân ảnh màu đỏ đứng bên cạnh người áo trắng, cánh tay ôm xiết của nàng cũng không khiến đại thúc có phản ứng gì, như thể đã hóa thành ngọn núi đá cứng rắn mà vô tình. “Ha ha ha…” Tiếng cười đắc ý điên cuồng vang lên giữa ánh sáng vàng, một con thoi sáng lóa hiện lên, đâm thẳng vào bụng đại thúc. “Người đâu! Áp giải nghịch tặc Hiên Viên lên Trảm Thần Thai, chịu thiên nôi đánh xuống, hủy đi nguyên thần!” “Ngươi quả nhiên đã có chuẩn bị!” Máu tươi chảy xuống, những sợi dây thừng vàng đan xen vào nhau, Hiên Viên bễ nghễ đứng trong gió lạnh, như ngọn núi cao sừng sững, không chịu cúi đầu. “Trẫm, chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng!” Bóng trắng thản nhiên nói, trong khoảnh khắc khi đi qua người Hiên Viên, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng một câu nói nhỏ kia: “Ngươi phải hiểu, trong trời đất này chỉ có một hoàng đế, đó là trẫm!” “sàn sạt – – sàn sạt – -” Hình ảnh thay đổi, tiếng dây sắt kéo lê trên mặt đá truyền vào tai, khiến người nghe căng thẳng hồi hộp. Dưới một ngọn núi cao chọc trời, một đám đại hán áp tải một nam tử áo đen chậm rãi đi tới. Gió núi lạnh buốt gào thét, cuộn tung mái tóc đen của nam tử, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lạnh lùng cương nghị, như mặt hồ băng vạn năm không đổi…. Ánh sáng vàng nhạt đi, hộp đá đựng thiên thư “Tách” một tiếng, hạ xuống từ giữa không trung, vẫn nguyên vẹn như trước, như chưa từng được mở ra. Cánh tay bỗng dưng bị một bàn tay to vặn tách ra, Đường Đường giật mình ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt đầy lửa giận, tơ máu giăng kín của đại thúc – - “Vì sao muốn mở ra thiên thư?” Tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo như lưỡi đao cứa vào trái tim Đường Đường. Đại thúc chưa từng dùng ngữ khí thế này nói chuyện với nàng, cho dù là khi hắn bị nhốt trong Thập Thương Thập Sát trận, tâm trí hỗn độn cũng không hề như thế.
“Chém đi!” Lại một tiếng hổ rống, khiến Đường Đường giật mình theo phản xạ giơ kiếm vung lên – - Một tia sáng vàng xẹt qua, hộp đá cách một tiếng vỡ ra, vô số tia sáng vàng chói mắt bắn ra, khiến cả sơn động chìm trong ánh vàng rực rỡ. Một bức tranh chậm rãi mở ra, sống động như thể xảy ra ngay bên cạnh mỗi người – - Mây đen vần vũ, sét đánh đùng đoàng khắp nơi, bầu trời đã không còn là chính nó nữa, trong không gian chỉ còn lại đá vụn bay khắp nơi, tiếng kêu than dậy trời ngập đất…. Bỗng nhiên có một tia sáng chiếu vào trong không gian tối tăm đó, như một ngôi sao mới thức tỉnh. “Hiên Viên!” Tia sáng đó càng ngày càng lớn hơn, hóa thành mọt nam tử áo trắng, đầu đội kim quan, cưỡi trên lưng ngựa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng một hơi thở hoa lệ tỏa ra từ người hắn, khiến mưa gió đầy trời cũng như dịu đi vài phần. “…Ngươi làm hại tính mạng muôn dân trong thiên hạ, nghịch thiên phạm thượng, làm ra họa lớn còn không biết hối cải…” Trong sấm sét đầy trời, thanh âm nam tử khi rõ ràng, khi mơ hồ, nhưng chính khí lẫm liệt, khiến người ta kính phục. “… Cuối cùng ngươi đã ra!” Một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện, đứng đối diện người áo trắng. Trong phút chốc, trong trời đất chỉ còn hai thân ảnh một đen một trắng, đứng cách xa nhau, đối diện nhau. “Đại thúc, đó là chàng sao?” Nắm lấy tay đại thúc, Đường Đường chỉ liếc mắt đã nhận ra bóng đen quen thuộc kia. “Vậy người áo trắng kia là ai?” Ngẩng đầu lên, Đường Đường hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều đang thắc mắc. “Bổn Vương không biết!” Trong đôi mắt lạnh bắt đầu kéo đầy tơ máu, sát khí rét lạnh bắt đầu tỏa ra, Hiên Viên Hận Thiên giận dữ nhìn bóng trắng kia, lửa hận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt… “Đoàng – -” Một tia sét lại đánh xuống, một tia kiếm quang lạnh lẽo xuyên qua tia sét, “Keng” một tiếng, kim quan đội trên đầu của nam tử áo trắng rơi xuống đất… “Bảo vệ Thiên Đế!” Đám mây mù dày đặc hơi tản ra, ba mươi ba thiên chúng vốn ẩn sau lớp mây mù xuất hiện… “Hiên Viên, dã tâm của ngươi ngập trời, tội đáng chết vạn lần…” Tiếng lên án kịch liệt vang lên khắp nơi, Hiên Viên mặc áo bào đen chỉ lạnh lùng giơ trường kiếm hỏi: “Xá Chi, đang ở đâu?” “Xá Chi, là ai?” Trái tim tự dưng quặn thắt lại, Đường Đường không hiểu sao cảm thấy bất an, cảm giác bất an âm thầm nổi lên trong lòng, bàn tay của đại thúc vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nhưng nàng đã không còn cảm thấy cảm giác ấm áp của bàn tay đó, mà chỉ còn lạnh giá như băng. “Bổn vương, không biết!” Vẫn bốn chữ đó, đáp án giống hệt câu trước, nhưng Hiên Viên Hận Thiên hơi nhíu mi. Cái tên này, vì sao lại khiến đáy lòng hắn rung động còn dữ dội hơn cả hận thù, đó là gì? Người này rốt cuộc là ai? Như muốn trả lời câu hỏi của hai người, ánh sáng giữa thiên thư đột nhiên biến đổi, từ giữa vầng sáng vàng chói mắt xuất hiện một thân ảnh kiều diễm, một người mặc váy đỏ, đầu đội một vòng hoa, nữ tử xinh đẹp tựa ánh mây hồng, gương mặt mờ nhạt không rõ, nhưng phong tư yểu điệu, động tác giơ tay nhấc chân đều lả lướt uyển chuyển, khiến người ta chỉ mới thoáng nhìn đã bị hút hồn. Nữ tử mặc váy đỏ đi tới bên cạnh người nam tử áo trắng, hai người đứng sóng đôi nhau, tựa như một bức tranh đầy ấm áp yên bình. “Hiên Viên hắn – -” Tiếng nói dịu dàng vang lên như tiếng chim oanh hót, như tiếng lá liễu reo, cô gái đó vừa mở miệng, đã phán tử hình cho một người – - “…. Lúc ưng thuận lời cầu hôn của phụ vương ta, đã chính miệng nói muốn điên đảo trời đất, tự mình xưng vương…” “Nghịch tặc đáng chết!” “To gan lớn mật!” “Tiếng sét đánh hòa cùng với tiếng mắng mỏ ồn ào, trái tim Đường Đường đau đớn, đôi mắt đỏ hoe, cả thân hình đều run rẩy. Người con gái kia, là người mà đại thúc từng yêu sao? Nàng ấy vốn là người sẽ gả cho đại thúc sao? Nhưng nàng ấy, tại sao nàng ấy lại ở cùng một chỗ với người áo trắng kia? Quay đầu lại, Đường Đường vội vàng nhìn đại thúc, sau đó cả người chấn động sợ hãi, sững sờ nhìn – - Đại thúc, đôi mắt đó mang sự thống khổ đến thế nào! Phẫn nộ, đay đớn, rét lạnh và tàn khốc, cuối cùng Đường Đường cũng biết được sự trống rỗng và tĩnh mịch của chàng đến từ đâu, đó là đôi mắt khi quá thương tâm mà dẫn đến tuyệt vọng, không còn ánh sáng, sinh mệnh chỉ còn lại là một sự tồn tại mà thôi. Có lẽ, còn có một sự còn lại duy nhất, đó là oán hận không cách nào vơi. “Rít ~~~” Tiếng những con dị thú gào thét vang lên trong sơn động, Đường Đường kinh ngạc quay đầu lại, thấy giữa thiên thư, Đế Thiên kiếm lóe ra từng ánh vàng chói mắt, một con rồng đen dữ tợn xuất hiện trên thân kiếm. Cánh tay của Hiên Viên áo đen chém xuống, từ phía xa, tiếng núi đá vỡ nát truyền đến ầm ầm, đám thiên chúng sợ hãi la to: “Ác tặc hủy đi Chiếu Bích Sơn!” “Đúng!” Gió thổi mạnh hơn, Hiên Viên ngạo nghễ đứng đó, cất kiếm vào tay. nhìn thân ảnh màu đỏ đứng phía xa mà nở một nụ cười lạnh buốt. “Đại thúc – -” Nước mắt đổ rào rào xuống, Đường Đường theo bản năng ôm chặt lấy tay đại thúc, nhìn vô số sợi dây vàng bay ra trong thiên thư, quấn lấy người đang tỏa ánh sáng vàng kia – – không phải đại thúc của nàng, mà lầ đại thúc trong thiên thư, dù hai người họ đều là cùng một người! Vẻ mặt giống hệt nhau, ánh mắt lạnh lẽo giống hệt nhau, đều cùng nhìn thân ảnh màu đỏ đứng bên cạnh người áo trắng, cánh tay ôm xiết của nàng cũng không khiến đại thúc có phản ứng gì, như thể đã hóa thành ngọn núi đá cứng rắn mà vô tình. “Ha ha ha…” Tiếng cười đắc ý điên cuồng vang lên giữa ánh sáng vàng, một con thoi sáng lóa hiện lên, đâm thẳng vào bụng đại thúc. “Người đâu! Áp giải nghịch tặc Hiên Viên lên Trảm Thần Thai, chịu thiên nôi đánh xuống, hủy đi nguyên thần!” “Ngươi quả nhiên đã có chuẩn bị!” Máu tươi chảy xuống, những sợi dây thừng vàng đan xen vào nhau, Hiên Viên bễ nghễ đứng trong gió lạnh, như ngọn núi cao sừng sững, không chịu cúi đầu. “Trẫm, chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng!” Bóng trắng thản nhiên nói, trong khoảnh khắc khi đi qua người Hiên Viên, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng một câu nói nhỏ kia: “Ngươi phải hiểu, trong trời đất này chỉ có một hoàng đế, đó là trẫm!” “sàn sạt – – sàn sạt – -” Hình ảnh thay đổi, tiếng dây sắt kéo lê trên mặt đá truyền vào tai, khiến người nghe căng thẳng hồi hộp. Dưới một ngọn núi cao chọc trời, một đám đại hán áp tải một nam tử áo đen chậm rãi đi tới. Gió núi lạnh buốt gào thét, cuộn tung mái tóc đen của nam tử, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lạnh lùng cương nghị, như mặt hồ băng vạn năm không đổi…. Ánh sáng vàng nhạt đi, hộp đá đựng thiên thư “Tách” một tiếng, hạ xuống từ giữa không trung, vẫn nguyên vẹn như trước, như chưa từng được mở ra. Cánh tay bỗng dưng bị một bàn tay to vặn tách ra, Đường Đường giật mình ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt đầy lửa giận, tơ máu giăng kín của đại thúc – - “Vì sao muốn mở ra thiên thư?” Tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo như lưỡi đao cứa vào trái tim Đường Đường. Đại thúc chưa từng dùng ngữ khí thế này nói chuyện với nàng, cho dù là khi hắn bị nhốt trong Thập Thương Thập Sát trận, tâm trí hỗn độn cũng không hề như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.