Quyển 2 - Chương 37: Cung điện quỷ dị
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
“Oáp!!!” Ngáp một cái thật lớn, hai mắt Đường Đường mông lung đẫm lệ nằm úp sấp trên bàn nhỏ, ngón tay chọc chọc tượng Tùy Hỉ nhỏ nhỏ, “Thật nhàm chán, thật là nhàm chán a!”
Từ ngày hôm qua giúp lau đèn lại hủy đi Tàng Đăng Các, Đường Đường vẫn luôn phải ở lại phòng nhỏ của mình, cả một ngày một đêm, không có ai nói chuyện phiếm với nàng, cũng không có người nhắc nàng đánh rắm (>O<), mà ngay cả Mâu Chân – - từ luc đem Đường Đường từ hiện trường tai nạn cứu về cũng không thấy mặt.
Mà những ma chúng mang đồ đến cho Đường Đường đều lựa chọn thái độ “Im lặng là vàng”. Bất kể Đường Đường có nhiệt tình tiếp đón, chân thành cảm tạ hay nhàm chán đến gần, tất cả bọn họ đều đồng loạt áp dụng thái độ hoàn toàn coi thường, khiến cho Đường Đường thật buồn bực, không phải buồn bực bình thường!
Như thế không phải là mình lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, có thể không buồn bực hay sao?
“Sặc! Ngươi không thích để ý đến ta, ta cũng không thèm để ý đến các ngươi!” Buồn bực đứng lên, Đường Đường miễn cưỡng đi đến bên cửa sổ.
Phía xa ngoài cửa sổ là một mảng cây xanh chim hót, nhiều loại hoa thi nhau nở, phồn hoa tự cẩm, cảnh đẹp thật sự hấp dẫn người, giống như cảnh ở Diệu Cực Uyển của Tùy Hỉ.
Diệu Cực Uyển chính là khung cảnh điểu ngữ hoa hương, sức sống tràn đầy, hoàn toàn không giống ở đây, không khí trầm lặng, tựa như ngôi mộ cho người chết, ngay cả ngủ cũng không dám, không thì sẽ lại mộng cái giấc mộng kì lạ kia.
Nâng hai má nhăn nhăn mi, đây là lần thứ hai Đường Đường mộng thấy cái giấc mộng kì quái kia.
Nam nhân trong mộng từ đầu đến cuối vẫn không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy đau lòng, đau lòng muốn chết!
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn tột cùng đã chết hay chưa?
Vì sao mình luôn mơ phải cái giấc mộng kì quái kia?
Chỉ là giấc mộng lần này có chút không giống, Đường Đường nhớ rõ nàng mơ hồ nhìn thấy một đoàn quang sáng lạn mang màu vàng lẫn sắc đỏ, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng đẹp đến nỗi khiến người ta khó quên.
Ánh đỏ thuần khiết vây kín lấy bóng tối dày đặc, từ trước đến giờ Đường Đường không hề biết, sắc đỏ và màu đen đặt cùng một chỗ lại có thể đẹp như thế, xinh đẹp mà trang nghiêm, đường hoàng mà trang trọng!
Hoảng hốt sờ sờ đầu, Đường Đường đột nhiên phát hiện vết bầm trên đầu không còn nữa. Ngày hôm qua vẫn còn sưng phồng, sao hôm nay lại tốt rồi? Quá thần kỳ đi!
Ba bước lại hai bước vọt tới trước bàn, Đường Đường cầm gương đồng nên thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cái trán trơn bóng, tóc bị hủy thành hình chữ “Ao” như nước chảy vào biển giờ trắng nõn như bình thường, quả nhiên đã ổn rồi. (Chữ ao: 凹).
“Oa ha ha!” Cuồng tiếu cười hai tiếp bỏ gương đồng xuống, Đường Đường xoay người chạy về phía đại môn.
Mâu Chân cũng chưa hề nói mình không thể đi dạo, mà nàng hiện tại cũng đã “Có mặt” để gặp người, vậy còn chờ gì nữa? Mình tự cấm đoán mình một ngày, chính là sám hối vì hủy đi Tàng Đăng Các, mà sám hối xong rồi thì – -
Ngày sẽ trôi qua, nhân sinh khổ đoản, ngày lành cảnh đẹp há có thể tùy ý bỏ qua?
Dùng lực đẩy vào cửa đá khảm trên vách đá, một cơn gió lạnh hòa lẫn mùi hương mốc meo khó chịu đập vào mặt, Đường Đường nhất thời bị rét lạnh mà nổi da gà.
“Có chuyện gì vậy?” Một chân trong cánh cửa, một chân ngoài cánh cửa, Đường Đường ngạc nhiên trừng lớn mắt, hôm qua lúc đi cùng Mâu Chân ra ngoài rõ ràng không phải là như thế này a?
Ngoài cửa, hành lang đen tuyền kéo dài hai bên trái phải ra ngoài, nhìn xa không thấy điểm cuối, khiến người ta sinh ra cảm giác bất an và sợ hãi không yên.
Mà càng quỷ dị là, rõ ràng Đường Đường đứng trong ánh sáng của cửa phòng, mà ngoài cửa ngay một tia sáng cũng không có. Khung cửa trống trơn này như một lưỡi đao, đem ánh sáng chặt đứt ở trong phòng, phân chia thế giới thành hai thái cực – - trắng và đen, ánh sáng và bóng tối
“Oáp!!!” Ngáp một cái thật lớn, hai mắt Đường Đường mông lung đẫm lệ nằm úp sấp trên bàn nhỏ, ngón tay chọc chọc tượng Tùy Hỉ nhỏ nhỏ, “Thật nhàm chán, thật là nhàm chán a!”
Từ ngày hôm qua giúp lau đèn lại hủy đi Tàng Đăng Các, Đường Đường vẫn luôn phải ở lại phòng nhỏ của mình, cả một ngày một đêm, không có ai nói chuyện phiếm với nàng, cũng không có người nhắc nàng đánh rắm (>O<), mà ngay cả Mâu Chân – - từ luc đem Đường Đường từ hiện trường tai nạn cứu về cũng không thấy mặt.
Mà những ma chúng mang đồ đến cho Đường Đường đều lựa chọn thái độ “Im lặng là vàng”. Bất kể Đường Đường có nhiệt tình tiếp đón, chân thành cảm tạ hay nhàm chán đến gần, tất cả bọn họ đều đồng loạt áp dụng thái độ hoàn toàn coi thường, khiến cho Đường Đường thật buồn bực, không phải buồn bực bình thường!
Như thế không phải là mình lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, có thể không buồn bực hay sao?
“Sặc! Ngươi không thích để ý đến ta, ta cũng không thèm để ý đến các ngươi!” Buồn bực đứng lên, Đường Đường miễn cưỡng đi đến bên cửa sổ.
Phía xa ngoài cửa sổ là một mảng cây xanh chim hót, nhiều loại hoa thi nhau nở, phồn hoa tự cẩm, cảnh đẹp thật sự hấp dẫn người, giống như cảnh ở Diệu Cực Uyển của Tùy Hỉ.
Diệu Cực Uyển chính là khung cảnh điểu ngữ hoa hương, sức sống tràn đầy, hoàn toàn không giống ở đây, không khí trầm lặng, tựa như ngôi mộ cho người chết, ngay cả ngủ cũng không dám, không thì sẽ lại mộng cái giấc mộng kì lạ kia.
Nâng hai má nhăn nhăn mi, đây là lần thứ hai Đường Đường mộng thấy cái giấc mộng kì quái kia.
Nam nhân trong mộng từ đầu đến cuối vẫn không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy đau lòng, đau lòng muốn chết!
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn tột cùng đã chết hay chưa?
Vì sao mình luôn mơ phải cái giấc mộng kì quái kia?
Chỉ là giấc mộng lần này có chút không giống, Đường Đường nhớ rõ nàng mơ hồ nhìn thấy một đoàn quang sáng lạn mang màu vàng lẫn sắc đỏ, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng đẹp đến nỗi khiến người ta khó quên.
Ánh đỏ thuần khiết vây kín lấy bóng tối dày đặc, từ trước đến giờ Đường Đường không hề biết, sắc đỏ và màu đen đặt cùng một chỗ lại có thể đẹp như thế, xinh đẹp mà trang nghiêm, đường hoàng mà trang trọng!
Hoảng hốt sờ sờ đầu, Đường Đường đột nhiên phát hiện vết bầm trên đầu không còn nữa. Ngày hôm qua vẫn còn sưng phồng, sao hôm nay lại tốt rồi? Quá thần kỳ đi!
Ba bước lại hai bước vọt tới trước bàn, Đường Đường cầm gương đồng nên thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cái trán trơn bóng, tóc bị hủy thành hình chữ “Ao” như nước chảy vào biển giờ trắng nõn như bình thường, quả nhiên đã ổn rồi. (Chữ ao: 凹).
“Oa ha ha!” Cuồng tiếu cười hai tiếp bỏ gương đồng xuống, Đường Đường xoay người chạy về phía đại môn.
Mâu Chân cũng chưa hề nói mình không thể đi dạo, mà nàng hiện tại cũng đã “Có mặt” để gặp người, vậy còn chờ gì nữa? Mình tự cấm đoán mình một ngày, chính là sám hối vì hủy đi Tàng Đăng Các, mà sám hối xong rồi thì – -
Ngày sẽ trôi qua, nhân sinh khổ đoản, ngày lành cảnh đẹp há có thể tùy ý bỏ qua?
Dùng lực đẩy vào cửa đá khảm trên vách đá, một cơn gió lạnh hòa lẫn mùi hương mốc meo khó chịu đập vào mặt, Đường Đường nhất thời bị rét lạnh mà nổi da gà.
“Có chuyện gì vậy?” Một chân trong cánh cửa, một chân ngoài cánh cửa, Đường Đường ngạc nhiên trừng lớn mắt, hôm qua lúc đi cùng Mâu Chân ra ngoài rõ ràng không phải là như thế này a?
Ngoài cửa, hành lang đen tuyền kéo dài hai bên trái phải ra ngoài, nhìn xa không thấy điểm cuối, khiến người ta sinh ra cảm giác bất an và sợ hãi không yên.
Mà càng quỷ dị là, rõ ràng Đường Đường đứng trong ánh sáng của cửa phòng, mà ngoài cửa ngay một tia sáng cũng không có. Khung cửa trống trơn này như một lưỡi đao, đem ánh sáng chặt đứt ở trong phòng, phân chia thế giới thành hai thái cực – - trắng và đen, ánh sáng và bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.