Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 3 - Chương 164: Cuộc chiến cách một đời

Hồ Già (Sáo)

21/10/2014

“Bùm bùm!” Một đóa pháo hoa nở rộ trên không trung, thần sắc bạch y nam tử biến đổi, sau đó mừng rỡ nói: “Đã bắt đầu rồi!”

“Cái gì bắt đầu rồi?” Kinh ngạc quay đầu lại, Đường Đường thấy pháo hoa đầy trời, từng đóa từng đóa nở rộ, cơ hồ có thể khiến toàn thành Đông Lâm Châu sáng rực như lửa. “Đi xem không phải sẽ biết sao!” Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, Đường Đường cảm thấy thân hình chợt nhẹ, trong nháy mắt đã bay lên không trung. “Ngươi làm gì thế hả?” Cắn răng một cái, Đường Đường co khuỷu tay, huých mạnh vào nam tử sau người. Xú nam nhân, dám ôm thắt lưng mình, tự tìm cái chết đây mà! “Xuỵt, đừng ồn ào, ta dẫn cô đi xem pháo hoa.” Đưa tay đỡ lấy, chỉ cần nhẹ nhàng nang một cái, nam tử áo trắng ôm lấy Đường Đường còn đang trợn mắt há hốc mồm, cả người cứng nhắc bay lên mái nhà Hoa Chiếu Lâu, phóng mắt ra xa, toàn bộ khung cảnh của Đông Lâm đều thu vào đáy mắt. “Ngồi đây xem được chứ?” Không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng không thể chuyển động, Đường Đường giận dữ mắng thầm trong lòng: “Cái rắm như ngươi mà cũng kêu là Thiên chúng chí tôn cao quý, thấy cảnh người khác đánh nhau, ngươi vui lắm à?” “Ha ha!” Nhìn binh lính Nhân giới tràn vào ngã tư đường, ánh mắt nam tử áo trắng hơi biến đổi, đầy vẻ thương xót chúng sinh: “Sẽ có rất nhiều người chết. Thật đáng thương, nhưng vì Càn Khôn, vì trời đất này, nhân loại, các ngươi đành phải hy sinh vậy!” “Bùm bùm!” Lại là một đóa pháo hoa nổ giữa không trung, Đường Đường thấy từ phía chân trời xuất hiện một đám sương đen khổng lồ dày đặc, như có thể thôn tính tất cả, hủy diệt tất cả bóng tối. Ma tới đây, đại thúc cũng tới sao? “Đại thúc!” Một giọt lệ rơi trên khóe mắt, Đường Đường thẫn thờ nhìn phía tra, trái tim đau như bị xé ra: “Thiên chúng sớm đã biết chàng muốn tấn công Nhân giới, chúng muốn cho hai bên lưỡng bại câu thương! Đại thúc, chàng nghe thấy không?” Gió nổi mây phun, tiếng chém giết rung trời, những ngọn đuốc trong tay binh sĩ Nhân giới sáng lập lòe, ánh lửa theo bước chân của binh lính uốn lượn thành một con rồng lớn, thân hình trải rộng trong các ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành. Nhưng ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một đám sương dày đặc, không chút tiếng động nào tản ra bốn phía, như một con rồng đen dữ tợn ẩn sau con rồng lửa, sau đó thôn tính lấy ánh lửa như tằm ăn rỗi, những ngọn lửa liên tiếp tắt phụt đi, rồi hoàn toàn biến mất. “Lợi hại, thật lợi hại!” Nam tử áo trắng lên tiếng tán thưởng, lạnh lùng cười: “Sau khi chuyển thế làm ma, không ngờ ngươi lại càng có đội quân dũng mãnh hơn.” Một câu nói, như đập mạnh vào một chỗ sâu nào đó trong trí nhớ, Đường Đường đột nhiên nhớ tới một bóng trắng quen thuộc, cũng ngông cuồng tự cao, cũng âm trầm quỷ dị như thế, là tên này sao? Kẻ đối địch với đại thúc trong thiên thư, tên Thiên Đế không rõ mặt kia. “Cô xem đi!” Nắm lấy cằm Đường Đường, xoay mặt nàng về phía bên kia, nam tử áo trắng không cho là đúng nói: “Ma binh muốn tấn công hoàng cung của Nhân giới. Các trạm dịch có binh lực lại không thể giết chết một binh một tốt nào của Ma Vương, thật đáng buồn thay cho nhân loại!” Tức giận đến nỗi ruột đều đau, Đường Đường rất muốn một cước đá bay tên Thiên Chúng bỉ ổi này xuống dưới lầu/ Nhân loại vô dụng? Vậy đám Thiên chúng các ngươi xuống đó mà đánh đi. Còn ngồi ở đây, nói lời nào cũng như đánh rắm ấy, thối hoắc! (=.=”’) “A, căng thẳng đến nỗi đỏ bừng mặt luôn rồi?” Mắt phượng hơi đổi, nam tử áo trắng nhìn Đường Đường nở nụ cười sủng nịch. Bàn tay như vô tình lướt qua mái tóc của nàng, xúc cảm mềm mại khiến hắn không khỏi vui vẻ nheo mắt, dịu dàng khen: “Tóc đẹp quá! Tiểu tiên, có người từng chạm vài mái tóc của cô chưa?” “Bỏ bàn tay thối của ngươi ra!” Phẫn nộ rít gào trong lòng, Đường Đường chỉ cảm thấy bàn tay kia trơn lạnh như một con rắn trườn trong mái tóc của nàng, khiến người ta cảm thấy ghê tởm và buồn nôn. “Đại thúc~~~” Điên cuồng la to trong lòng, sự đau đớn khiến tầm của nàng cũng bị nước mắt làm mờ đi. Tóc của nàng cũng từng có người sờ qua, đó là việc mà đại thúc thích làm nhất, cũng chỉ có đại thúc mới có thể sờ vào! Gã thiên chúng tồi tệ này! “Khốn nạn!” Đột nhiên Đường Đường cảm thấy gã đàn ông sau lưng mình vội đứng dậy, thanh âm từ phía sau truyền đến đầy vẻ tức giận không kìm chế được. Trên đường, các binh sĩ vẫn la hét chạy trốn, nhưng bọn ho lại không trực tiếp xung đột với ma binh, mà ngược lại đều chạy về phía hoàng cung, chẳng lẽ Mặc Phong và Tử Tô đã làm gì sao? “Nói các ngươi vô dụng, lại không ngờ các ngươi có thể vô dụng đến thế! Hừ hừ, Nhân loại, các ngươi vì muốn tự bảo vệ mình mà kí hòa ước với Ma chúng đúng không? Sẽ có một ngày các ngươi phải trả giá vì sự ngu xuẩn của mình, mà sự trừng phạt này các ngươi gánh không nổi, hừ…” Tiếng cười lạnh lẽo phiêu đãng trong gió đêm, cả người Đường Đường nổi đầy da gà. Gã thiên chúng cặn bã này, rốt cuộc hắn là ai, giờ cứ như một tên thần kinh ấy. “Phong Giáp,” Trầm giọng gọi một tiếng, nam tử áo trắng cúi người ôm lấy Đường Đường, miệng hơi mỉm cười, giữa đôi mắt phượng đầy ánh sáng quỷ quyệt: “Quay về Thiên giới, lệnh cho thiên chúng bắt đầu hành động!” Bóng đen vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh bao quanh khiến nam tử áo trắng không nhịn được hơi quát khẽ: “Sao còn không đi?” Gió hơi thổi, tà váy Đường Đường hơi bay lên, nam tử áo trắng nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Đường Đường: “Tiểu tiên này cũng sẽ theo ta về Thiên giới!” “Cái gì?” Mặt mày hoảng sợ, Đường Đường vận khởi chân lực bắt đầu điên cuồng đánh sâu vào các linh huyệt, Tên đàn ông bỉ ổi này, sau khi định thân nàng lại muốn làm gì thì làm hả? Nàng nói muốn đi Thiên giới bao giờ? Nàng chỉ thích Nhân gian, vì đại thúc ở đó! “Đi thôi!” Vuốt ve mái tóc dài của Đường Đường, nam tử áo trắng vừa lòng cười, tung người nhảy lên – - “Xẹt – -” Một cơn gió thổi qua, một đám sương đen lan tới, bóng đen không kịp ngọ nguậy gì đã bị đám sương thôn tính. “Ngươi!” Nét mặt sợ hãi, người áo trắng sợ hãi la to. Trong bóng đêm, Đường Đường ngoài dự tính lại có thể thấy rõ vẻ mặt của người áo trắng này, nét mặt vặn vẹo khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi. Hắn đang nghĩ gì thế nhỉ?” Đường Đường ngạc nhiên, thầm nghĩ dù mình nhìn thấy quỷ cũng sẽ không sợ hãi đến mức này. “Đế Thích!” Tiếng nói trầm thấp vang lên, vang vọng vang mãi trong không gian, chỉ một tiếng gọi, nhưng trong tai, trong lòng Đường Đường thì như vang vọng lên thàng hàng ngàn tiếng gọi khác, hết lần này đến lần khác, như sóng biển đánh lên trái tim nàng, khiến nàng hoảng hốt, hồi hộp. “Ma Vương Hiên Viên Hận Thiên!” Mắt phượng nheo lại, người áo trắng như thể chỉ trong nửa khắc đã khôi phục bình thường, chỉ có Đường Đường biết, hai tay hắn đang ôm nàng run lên nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook