Quyển 2 - Chương 79: Đệ tử Tiên giới
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
Một tòa lầu, vững vàng chọc thẳng lên bầu trời tới hơn ngàn thước, khí thế vô cùng hùng vĩ.
Mây mù che lấp những thanh lan can, sương mù tràn qua những tấm mành, những người khác thì thản nhiên đi tới đi lui dưới lầu. Không phải là dưới chân tầng lầu này, mà là đi dưới cả tòa lầu.
Bốn trụ to lớn được những sợi dây xích sắt đóng chặt trên mặt đất, khóa chặt bốn góc của tòa lầu, tòa lầu bay sừng sững giữa không trung, như thể nếu những sợi xích sắt đứt ra nó sẽ theo gió bay đi, giữa mây mù mờ mịt không biết bay về phương nào.
Bỗng dưng, một đám chim nhạn như bóng ma bay qua không trung, khiến mọi người đứng dưới lầu cả kinh ngẩng đầu lên, là mấy tên bạch y đệ tử ngự kiếm bay đến, thuận gió phá sương, tiêu sái đến cực điểm.
“Nhìn kìa, đó không phải là ngũ đại đệ tử tọa hạ của chưởng môn sao?” Dưới lầu, đệ tử Giáp cầm một thanh chổi ngưỡng mộ nhìn lên và than đầy sợ hãi.
“Đúng vậy!” Không hề kinh sợ khi thấy điều đó, đệ tử Ất cúi đầu dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Minh Nguyệt sư đệ, đừng nhìn nữa! Lấy tư chất của đệ, chỉ sợ có quét rác thêm ba mươi năm nữa cũng sẽ không được các vị sư thúc nhìn trúng mà thu làm đệ tử, chứ đừng có nói là chưởng môn nhân!”
“Ê, thấy gì không, huynh nhìn xem, có người đi vào kìa!” Không để ý đến sự đả kích của đệ tử Ất, đệ tử Giáp vung cây chổi chỉ không trung kích động hét to.
“Hừ, hét cái gì mà hét!” Miệng thì nói, nhưng đệ tử Ất cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn không trung, “Đó là đại đệ tử của chưởng môn nhân, là Mặc Phong sư huynh! Đệ cẩn thận đừng hô to gọi nhỏ ở đây làm kinh động đến chưởng môn và các vị sư thúc đang thanh tu, lại phạt đệ đến động Thanh Phong ngồi chồm hổm trong đó một tháng mà bế quan nhá.”
Hoảng sợ bụm miệng, nhưng chỉ được một lát thì đệ tử Giáp lại không thể nhịn lại tò mò, lò dò đi đến trước mặt đệ tử Ất, “Sư huynh, người vừa bay vào là Mặc Phong sư huynh sao? Huynh ấy quả thật anh tuấn bất phàm sao? Nghe nói huynh ấy là vị sư huynh được các vị sư tỉ muội ngưỡng mộ nhất….”
Trong tiếng hỏi của đệ tử Giáp, Mặc Phong đã nhẹ nhàng đi vào trong lầu giữa kết cấu mái cong đấu củng, khuỵu đầu gối, quỳ gối trong trung tâm điện.
“Đệ tử Mặc Phong, bái kiến sư phụ cùng các vị sư thúc!”
“Được rồi, đứng lên đi!”
Trước đại điện, năm vị nam tử trung niên đầy vẻ tiên phong đạo cốt ngồi trên năm tấm bồ đoàn xếp thành nửa vòng tròn, mà người nói chuyện là vị nam tử có bộ râu dài, vẻ mặt nghiêm túc măc áo bào trắng ngồi chính giữa, đôi mắt tinh anh chậm rãi mở ra, ánh mắt sâu trong, cực kì bức người.
“Phong nhi, hôm nay vi sư gọi con tới đây, là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn con đi làm!”
“Đệ tử xin nghe lời sư phụ dạy bảo!” Gật đầu đứng thẳng lưng, trên mặt Mặc Phong từ đầu đến cuối vẫn mang theo một tia cười yếu ớt nhàn nhạt, thong dong mà bình tĩnh, trầm ổn mà khiêm tốn.
“Ừ!” Phất cây phất trần trong tay, một vị nam tử mặc áo bào tro ngồi trong góc phía tây khoan thai mở miệng: “Phong nhi, con có chú ý đến điềm báo trước của trời cao mười ngày trước không?”
“Dạ, đệ tử cũng có chú ý đến dị tượng trong điềm báo mà Tứ sư thúc nói, chỉ là điềm báo lần này rốt cuộc có ý gì, thì đệ tử cũng không dám ngông cuồng phong đoán thêm….”
“Không cần phỏng đoán gì hết!” Đôi mi dày rậm như hung thần nhướn lên, một vị nam tử mặc áo bào nâu ngồi bên phải nhảy dựng lên, ” Hiện tượng của điềm báo lần này tỏ rõ sắp có kiếp nạn buông xuống nhân gian, mà căn nguyên của tai họa là từ Ma giới ở hướng Tây Bắc, chứng tỏ lần này đám Ma chúng kia lại rục rịch, lại muốn làm hại nhân gian!”
“Ngũ sư đệ chớ nôn nóng!” Nghiêm mặt nhẹ khiển trách một câu, chưởng môn nhân Tiên giới Bạch Chí Thanh ngồi ở giữa không vừa lòng liếc mắt nhìn nam tử mặc áo bào nâu một cái rồi nói: “Uổng công ngươi tu hành lâu như vậy, sao cứ động đến bất cứ việc gì là hấp ta hấp tấp, tật xấu này mãi không đổi được?”
“Dạ, tạ ơn chương môn sư huynh dạy bảo!” Nghe vậy, nam tử mặc áo bào nâu nhất thời xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ cũ.
“Phong nhi, ” quay đầu nhìn Mặc Phong đang đứng trong điện, Bạch Chí Thanh nhíu mi trầm giọng nói: “Con mang theo vài sư đệ nữa đến biên giới của Ma giới để do thám. Nếu thấy bọn họ có gì dị động, con phải truyền lại tin tức ngay lập tức, vi sư sẽ tự mình dẫn theo tiên chúng tụ họp với các con, nhất quyết ngăn cản bọn họ làm hại nhân gian!
Một tòa lầu, vững vàng chọc thẳng lên bầu trời tới hơn ngàn thước, khí thế vô cùng hùng vĩ.
Mây mù che lấp những thanh lan can, sương mù tràn qua những tấm mành, những người khác thì thản nhiên đi tới đi lui dưới lầu. Không phải là dưới chân tầng lầu này, mà là đi dưới cả tòa lầu.
Bốn trụ to lớn được những sợi dây xích sắt đóng chặt trên mặt đất, khóa chặt bốn góc của tòa lầu, tòa lầu bay sừng sững giữa không trung, như thể nếu những sợi xích sắt đứt ra nó sẽ theo gió bay đi, giữa mây mù mờ mịt không biết bay về phương nào.
Bỗng dưng, một đám chim nhạn như bóng ma bay qua không trung, khiến mọi người đứng dưới lầu cả kinh ngẩng đầu lên, là mấy tên bạch y đệ tử ngự kiếm bay đến, thuận gió phá sương, tiêu sái đến cực điểm.
“Nhìn kìa, đó không phải là ngũ đại đệ tử tọa hạ của chưởng môn sao?” Dưới lầu, đệ tử Giáp cầm một thanh chổi ngưỡng mộ nhìn lên và than đầy sợ hãi.
“Đúng vậy!” Không hề kinh sợ khi thấy điều đó, đệ tử Ất cúi đầu dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Minh Nguyệt sư đệ, đừng nhìn nữa! Lấy tư chất của đệ, chỉ sợ có quét rác thêm ba mươi năm nữa cũng sẽ không được các vị sư thúc nhìn trúng mà thu làm đệ tử, chứ đừng có nói là chưởng môn nhân!”
“Ê, thấy gì không, huynh nhìn xem, có người đi vào kìa!” Không để ý đến sự đả kích của đệ tử Ất, đệ tử Giáp vung cây chổi chỉ không trung kích động hét to.
“Hừ, hét cái gì mà hét!” Miệng thì nói, nhưng đệ tử Ất cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn không trung, “Đó là đại đệ tử của chưởng môn nhân, là Mặc Phong sư huynh! Đệ cẩn thận đừng hô to gọi nhỏ ở đây làm kinh động đến chưởng môn và các vị sư thúc đang thanh tu, lại phạt đệ đến động Thanh Phong ngồi chồm hổm trong đó một tháng mà bế quan nhá.”
Hoảng sợ bụm miệng, nhưng chỉ được một lát thì đệ tử Giáp lại không thể nhịn lại tò mò, lò dò đi đến trước mặt đệ tử Ất, “Sư huynh, người vừa bay vào là Mặc Phong sư huynh sao? Huynh ấy quả thật anh tuấn bất phàm sao? Nghe nói huynh ấy là vị sư huynh được các vị sư tỉ muội ngưỡng mộ nhất….”
Trong tiếng hỏi của đệ tử Giáp, Mặc Phong đã nhẹ nhàng đi vào trong lầu giữa kết cấu mái cong đấu củng, khuỵu đầu gối, quỳ gối trong trung tâm điện.
“Đệ tử Mặc Phong, bái kiến sư phụ cùng các vị sư thúc!”
“Được rồi, đứng lên đi!”
Trước đại điện, năm vị nam tử trung niên đầy vẻ tiên phong đạo cốt ngồi trên năm tấm bồ đoàn xếp thành nửa vòng tròn, mà người nói chuyện là vị nam tử có bộ râu dài, vẻ mặt nghiêm túc măc áo bào trắng ngồi chính giữa, đôi mắt tinh anh chậm rãi mở ra, ánh mắt sâu trong, cực kì bức người.
“Phong nhi, hôm nay vi sư gọi con tới đây, là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn con đi làm!”
“Đệ tử xin nghe lời sư phụ dạy bảo!” Gật đầu đứng thẳng lưng, trên mặt Mặc Phong từ đầu đến cuối vẫn mang theo một tia cười yếu ớt nhàn nhạt, thong dong mà bình tĩnh, trầm ổn mà khiêm tốn.
“Ừ!” Phất cây phất trần trong tay, một vị nam tử mặc áo bào tro ngồi trong góc phía tây khoan thai mở miệng: “Phong nhi, con có chú ý đến điềm báo trước của trời cao mười ngày trước không?”
“Dạ, đệ tử cũng có chú ý đến dị tượng trong điềm báo mà Tứ sư thúc nói, chỉ là điềm báo lần này rốt cuộc có ý gì, thì đệ tử cũng không dám ngông cuồng phong đoán thêm….”
“Không cần phỏng đoán gì hết!” Đôi mi dày rậm như hung thần nhướn lên, một vị nam tử mặc áo bào nâu ngồi bên phải nhảy dựng lên, ” Hiện tượng của điềm báo lần này tỏ rõ sắp có kiếp nạn buông xuống nhân gian, mà căn nguyên của tai họa là từ Ma giới ở hướng Tây Bắc, chứng tỏ lần này đám Ma chúng kia lại rục rịch, lại muốn làm hại nhân gian!”
“Ngũ sư đệ chớ nôn nóng!” Nghiêm mặt nhẹ khiển trách một câu, chưởng môn nhân Tiên giới Bạch Chí Thanh ngồi ở giữa không vừa lòng liếc mắt nhìn nam tử mặc áo bào nâu một cái rồi nói: “Uổng công ngươi tu hành lâu như vậy, sao cứ động đến bất cứ việc gì là hấp ta hấp tấp, tật xấu này mãi không đổi được?”
“Dạ, tạ ơn chương môn sư huynh dạy bảo!” Nghe vậy, nam tử mặc áo bào nâu nhất thời xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ cũ.
“Phong nhi, ” quay đầu nhìn Mặc Phong đang đứng trong điện, Bạch Chí Thanh nhíu mi trầm giọng nói: “Con mang theo vài sư đệ nữa đến biên giới của Ma giới để do thám. Nếu thấy bọn họ có gì dị động, con phải truyền lại tin tức ngay lập tức, vi sư sẽ tự mình dẫn theo tiên chúng tụ họp với các con, nhất quyết ngăn cản bọn họ làm hại nhân gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.