Quyển 3 - Chương 160: Đời người là một hồi say
Hồ Già (Sáo)
22/08/2014
Edit: Trần
Gió lại thổi, tất cả mọi thứ lại khôi phục nguyên dạng, trống rỗng, yên tĩnh.
Cánh tay bỗng nhiên đau buốt, Mặc Phong theo bản năng rụt tay lại, chuẩn bị đánh ra một chưởng – - “Sư muội? Sao muội lại cắn ta?” “Hừ, Sao cắn à?” Hơi ngẩng đầu, hai hàng răng nhỏ lóe sáng, trên khuôn mặt Đường Đường vẫn đầy lệ, mài mài răng nói: “Ta thì đang rất thương tâm, huynh lại ở đây nùng tình mật ý với Mâu Chân. Ta cắn huynh đó, cắn huynh thì sao chứ? Kẻ thất tình lớn như hoàng đế, bà nó, tam sư phụ ~~ Tử Tô ~~, hai người đều tới đây cho ta cắn một cái đi!” “Phụt – – khụ khụ!” Đầy miệng rượu đều phun hết lên quần áo, A Lãng nhảy dựng lên. Mắt thấy Đường Đường như con rồng con, hai mắt đỏ quạnh lao tới đây, A Lãng vội nghiêng người, thò tay ra – - “Há miệng!” Nắm lấy cổ tay Đường Đường, A Lãng hơi dùng sức, thừa dịp nàng bị đau dốc thẳng hồ lô rượu, “Òng ọc~~”. “Khụ khụ – – khụ khụ – – Tam sư phụ, ngài thật âm…” Hai mắt mơ hồ, hai chân cũng mềm nhũn, Đường Đường ngã đầu làm một cám ôm thật to với đất mẹ. Ngồi chồm hổm để Đường Đường ngã lên vai mình, A Lãng quay đầu lại nhìn ba người đang trợn mắt há hốc mồm, cười nói: “Đi thôi, đi Đông Lâm Châu!” “Đường Đường – – không sao chứ?” Hơi nhăn mặt, Tử Tô có chút không yên lòng. “Ha ha!” Ném thanh trường kiếm lên không, A Lãng nhảy lên thân kiếm, tay áo bay bay, trông rất phóng khoáng, “Cuộc đời ấy à? Cũng chỉ như một hồi say rượu thôi! Đau đớn thì ngủ! Tỉnh dậy lại cười ha ha, lại uống rượu, đến khi nào không còn đau đớn nữa, thời gian cũng đã trôi qua, ha ha ha….” “Tam sư phụ…” Ánh mắt hơi ngưng lại, Mặc Phong như có điều suy nghĩ gật gật đầu, rút trường kiếm ra phóng lên không trung, quay đầu nói: “Tử Tô công tử, Hổ Thú tướng quân, đi thôi!” **************************** Quảng Dương là con đường nối liền Ma giới và Nhân gian giới, mà nơi đây nổi danh nhất lại là hồ nước ước nguyện linh thiêng kia. Ngày thường, những người tới đây ước nguyện từ bốn phương tám hướng nhiều đến nỗi có thể khiến cả một vùng quanh hồ chen chúc đến kim không lọt, nhưng hôm nay – - Nằm sâu dưới mặt nước, rùa vàng qua mặt nước nhìn nam tử áo đen đứng cạnh ao. Chỉ có một mình hắn, cả khoảng rộng quanh hồ chỉ có một mình hắn đứng đó! Mái tóc trắng bay loạn, thân hình cao lớn, đôi mắt lạnh lẽo qua làn nước ao nhìn nó chằm chằm, Rùa chảy đầy mồ hôi (mặc dù nó không biết cảm giác chảy đầy mồ hôi là thế nào), nó cảm thấy thuật ẩn thân của mình mất đi hiệu lực. Người nam nhân này tựa như một kẻ sát nhân từng giết hại vô số sinh linh, cho dù cách nó rất xa, nhưng nó vẫn cảm thấy khí phách lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, rất khủng bố, rất kinh khủng! Nó quyết định lặn xuống đáy ao, tốt nhất là nó nên trốn kẻ không thể dây vào kia. Nó cảm giác nam nhân kia chắc chắn có thể ném được tiền vào hoa văn phật ấn trên lưng nó. Mà nó cảm giác được nguyện vọng của nam nhân kia chắc chắn rất khó thực hiện, sẽ đẩy nó vào thế khó xử, sống không bằng chết… “Xẹt – -” mặt nước sôi trào, như bị đun lên. Con rùa vội quay đầu, hoảng sợ nhìn một tia ma khí màu đen mang theo ánh đỏ vàng xuất hiện trong tay nam nhân. “Phù phù!” Thở hổn hển, con rùa hận không thể lập tức mọc ra hai cánh bay khỏi hồ nước nóng bỏng này, ai ngờ vừa mới thò đầu ra – - “Leng keng!” Lưng hơi trầm xuống, rùa vàng bi ai quay đầu lại, đã thấy một đồng tiền vàng khảm giữa phật ấn, không phải là rơi vào đó, mà là khảm vào, sâu trong mai rùa đến hơn một tấc. “Ta muốn ngươi!” Tiếng nói trầm thấp vang lên, từng chữ từng chữ nện trong lòng rùa: “Bất kể trời đất biến hóa thế nào, cũng phải bảo vệ nàng – – sống sót thật tốt!” Gió hơi nổi lên, người áo đen đã biến mất. Rùa vàng hơi nổi lên, duỗi cổ nhìn hướng mà đám sương đen biến mất. Người nam nhân kia, nó biết hắn là ai. Một ngàn năm không gặp, sao hắn lại biến thành thế này? Người mà hắn nói… Hơi khép mắt suy nghĩ, trước mắt bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng mới thấy không lâu, Một cô gái, một cô gái loài người! Nắm chặt tay trong ngực, đứng bên cạnh ao trịnh trọng ước nguyện với mình: “…ta hy vọng đai thúc mãi mãi khỏe mạnh, cầu cho tất cả tâm nguyện của chàng đều có thể thực hiện…” Nàng ước nguyện, vì hắn, mà ước nguyện của hắn, là cho nàng! Một người, một ma? Rùa vàng mông lung suy nghĩ, quay người lặn xuống đáy ao, nó muốn cẩn thận suy nghĩ một chút. Đông Lâm hoa trong nước, gió thổi chim én về. Mặt trời chiều đã ngả về tây, gió đêm càng ngày càng nặng, ngồi trên ban công cao cao nhìn đám người thả hoa trên dòng nước, một khung cảnh nhàn nhã, phồn vinh thịnh thế. Nhưng tâm tình không giống nhau, không phải ai cũng có thể thưởng thức khung cảnh mỹ lệ này, thí dụ như…. Đường Đường chống đầu, vẻ mặt đau khổ buồn bã ỉu xìu tì vào mép bàn, như một con mèo con ốm yếu. Tiếng cười nhẹ vang lên, một ly trà đưa tới trước mặt, nước trà màu vàng lóng lánh, tản ra mùi hương thơm ngát. “Uống trà cho tỉnh rượu đi!” Đôi mắt hoa đào dưới ráng chiều tỏa sáng lấp lánh, gió đêm thổi bay ống tay áo rộng thùng thình của hắn, càng có vẻ tiên phong đạo cốt, thanh dật xuất trần. “Không uống!” Quay đầu đi, trong mắt Đường Đường lại nổi lên hơi nước: “Có sư phụ nào như ngài không? Lúc con không muốn uống rượu lại cố chuốc say người ta, khi con muốn say thì lại bảo con uống trà giải rượu!” “Ha ha!” Nở nụ cười không chút ngại ngùng, tiếng cười sang sảng khiến tầm mắt mọi người trong lầu đều đồng loạt nhìn về phía này. Người đàn ông này có vẻ ngoài thanh dật tuấn lãng, khí thế phóng khoáng, lại cố tình ở trong Hoa Chiếu lầu nổi danh nhất trốn kinh thành an ủi “tình nhân bé nhỏ” của hắn. Chậc chậc, chỉ sợ không tới ngày mai, hai người này sẽ nổi tiếng khắp kinh thành. Bây giờ muốn nổi tiếng ấy à, có gì nhanh bằng chuyện xấu truyền khắp nơi đâu. “Con không uống, là vi sư uống đó!” Đôi mắt hoa đào hơi cười, khiến những người đàn ông đang ngồi khắp lầu đều cảm thấy tâm trí bay bổng. Người đàn ông này đúng là cao thủ trong cao thủ, một ánh mắt có thể giết người trong một giây, lợi hại, quá lợi hại! Ngoài dự liệu của mọi người, cô nương ngồi đối diện hắn lại không bị hắn “giết”, ngược lại vung đầu hầm hừ nói: “Uống uống uống, người uống tới chết đi!”
Cánh tay bỗng nhiên đau buốt, Mặc Phong theo bản năng rụt tay lại, chuẩn bị đánh ra một chưởng – - “Sư muội? Sao muội lại cắn ta?” “Hừ, Sao cắn à?” Hơi ngẩng đầu, hai hàng răng nhỏ lóe sáng, trên khuôn mặt Đường Đường vẫn đầy lệ, mài mài răng nói: “Ta thì đang rất thương tâm, huynh lại ở đây nùng tình mật ý với Mâu Chân. Ta cắn huynh đó, cắn huynh thì sao chứ? Kẻ thất tình lớn như hoàng đế, bà nó, tam sư phụ ~~ Tử Tô ~~, hai người đều tới đây cho ta cắn một cái đi!” “Phụt – – khụ khụ!” Đầy miệng rượu đều phun hết lên quần áo, A Lãng nhảy dựng lên. Mắt thấy Đường Đường như con rồng con, hai mắt đỏ quạnh lao tới đây, A Lãng vội nghiêng người, thò tay ra – - “Há miệng!” Nắm lấy cổ tay Đường Đường, A Lãng hơi dùng sức, thừa dịp nàng bị đau dốc thẳng hồ lô rượu, “Òng ọc~~”. “Khụ khụ – – khụ khụ – – Tam sư phụ, ngài thật âm…” Hai mắt mơ hồ, hai chân cũng mềm nhũn, Đường Đường ngã đầu làm một cám ôm thật to với đất mẹ. Ngồi chồm hổm để Đường Đường ngã lên vai mình, A Lãng quay đầu lại nhìn ba người đang trợn mắt há hốc mồm, cười nói: “Đi thôi, đi Đông Lâm Châu!” “Đường Đường – – không sao chứ?” Hơi nhăn mặt, Tử Tô có chút không yên lòng. “Ha ha!” Ném thanh trường kiếm lên không, A Lãng nhảy lên thân kiếm, tay áo bay bay, trông rất phóng khoáng, “Cuộc đời ấy à? Cũng chỉ như một hồi say rượu thôi! Đau đớn thì ngủ! Tỉnh dậy lại cười ha ha, lại uống rượu, đến khi nào không còn đau đớn nữa, thời gian cũng đã trôi qua, ha ha ha….” “Tam sư phụ…” Ánh mắt hơi ngưng lại, Mặc Phong như có điều suy nghĩ gật gật đầu, rút trường kiếm ra phóng lên không trung, quay đầu nói: “Tử Tô công tử, Hổ Thú tướng quân, đi thôi!” **************************** Quảng Dương là con đường nối liền Ma giới và Nhân gian giới, mà nơi đây nổi danh nhất lại là hồ nước ước nguyện linh thiêng kia. Ngày thường, những người tới đây ước nguyện từ bốn phương tám hướng nhiều đến nỗi có thể khiến cả một vùng quanh hồ chen chúc đến kim không lọt, nhưng hôm nay – - Nằm sâu dưới mặt nước, rùa vàng qua mặt nước nhìn nam tử áo đen đứng cạnh ao. Chỉ có một mình hắn, cả khoảng rộng quanh hồ chỉ có một mình hắn đứng đó! Mái tóc trắng bay loạn, thân hình cao lớn, đôi mắt lạnh lẽo qua làn nước ao nhìn nó chằm chằm, Rùa chảy đầy mồ hôi (mặc dù nó không biết cảm giác chảy đầy mồ hôi là thế nào), nó cảm thấy thuật ẩn thân của mình mất đi hiệu lực. Người nam nhân này tựa như một kẻ sát nhân từng giết hại vô số sinh linh, cho dù cách nó rất xa, nhưng nó vẫn cảm thấy khí phách lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, rất khủng bố, rất kinh khủng! Nó quyết định lặn xuống đáy ao, tốt nhất là nó nên trốn kẻ không thể dây vào kia. Nó cảm giác nam nhân kia chắc chắn có thể ném được tiền vào hoa văn phật ấn trên lưng nó. Mà nó cảm giác được nguyện vọng của nam nhân kia chắc chắn rất khó thực hiện, sẽ đẩy nó vào thế khó xử, sống không bằng chết… “Xẹt – -” mặt nước sôi trào, như bị đun lên. Con rùa vội quay đầu, hoảng sợ nhìn một tia ma khí màu đen mang theo ánh đỏ vàng xuất hiện trong tay nam nhân. “Phù phù!” Thở hổn hển, con rùa hận không thể lập tức mọc ra hai cánh bay khỏi hồ nước nóng bỏng này, ai ngờ vừa mới thò đầu ra – - “Leng keng!” Lưng hơi trầm xuống, rùa vàng bi ai quay đầu lại, đã thấy một đồng tiền vàng khảm giữa phật ấn, không phải là rơi vào đó, mà là khảm vào, sâu trong mai rùa đến hơn một tấc. “Ta muốn ngươi!” Tiếng nói trầm thấp vang lên, từng chữ từng chữ nện trong lòng rùa: “Bất kể trời đất biến hóa thế nào, cũng phải bảo vệ nàng – – sống sót thật tốt!” Gió hơi nổi lên, người áo đen đã biến mất. Rùa vàng hơi nổi lên, duỗi cổ nhìn hướng mà đám sương đen biến mất. Người nam nhân kia, nó biết hắn là ai. Một ngàn năm không gặp, sao hắn lại biến thành thế này? Người mà hắn nói… Hơi khép mắt suy nghĩ, trước mắt bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng mới thấy không lâu, Một cô gái, một cô gái loài người! Nắm chặt tay trong ngực, đứng bên cạnh ao trịnh trọng ước nguyện với mình: “…ta hy vọng đai thúc mãi mãi khỏe mạnh, cầu cho tất cả tâm nguyện của chàng đều có thể thực hiện…” Nàng ước nguyện, vì hắn, mà ước nguyện của hắn, là cho nàng! Một người, một ma? Rùa vàng mông lung suy nghĩ, quay người lặn xuống đáy ao, nó muốn cẩn thận suy nghĩ một chút. Đông Lâm hoa trong nước, gió thổi chim én về. Mặt trời chiều đã ngả về tây, gió đêm càng ngày càng nặng, ngồi trên ban công cao cao nhìn đám người thả hoa trên dòng nước, một khung cảnh nhàn nhã, phồn vinh thịnh thế. Nhưng tâm tình không giống nhau, không phải ai cũng có thể thưởng thức khung cảnh mỹ lệ này, thí dụ như…. Đường Đường chống đầu, vẻ mặt đau khổ buồn bã ỉu xìu tì vào mép bàn, như một con mèo con ốm yếu. Tiếng cười nhẹ vang lên, một ly trà đưa tới trước mặt, nước trà màu vàng lóng lánh, tản ra mùi hương thơm ngát. “Uống trà cho tỉnh rượu đi!” Đôi mắt hoa đào dưới ráng chiều tỏa sáng lấp lánh, gió đêm thổi bay ống tay áo rộng thùng thình của hắn, càng có vẻ tiên phong đạo cốt, thanh dật xuất trần. “Không uống!” Quay đầu đi, trong mắt Đường Đường lại nổi lên hơi nước: “Có sư phụ nào như ngài không? Lúc con không muốn uống rượu lại cố chuốc say người ta, khi con muốn say thì lại bảo con uống trà giải rượu!” “Ha ha!” Nở nụ cười không chút ngại ngùng, tiếng cười sang sảng khiến tầm mắt mọi người trong lầu đều đồng loạt nhìn về phía này. Người đàn ông này có vẻ ngoài thanh dật tuấn lãng, khí thế phóng khoáng, lại cố tình ở trong Hoa Chiếu lầu nổi danh nhất trốn kinh thành an ủi “tình nhân bé nhỏ” của hắn. Chậc chậc, chỉ sợ không tới ngày mai, hai người này sẽ nổi tiếng khắp kinh thành. Bây giờ muốn nổi tiếng ấy à, có gì nhanh bằng chuyện xấu truyền khắp nơi đâu. “Con không uống, là vi sư uống đó!” Đôi mắt hoa đào hơi cười, khiến những người đàn ông đang ngồi khắp lầu đều cảm thấy tâm trí bay bổng. Người đàn ông này đúng là cao thủ trong cao thủ, một ánh mắt có thể giết người trong một giây, lợi hại, quá lợi hại! Ngoài dự liệu của mọi người, cô nương ngồi đối diện hắn lại không bị hắn “giết”, ngược lại vung đầu hầm hừ nói: “Uống uống uống, người uống tới chết đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.