Quyển 1 - Chương 7: Huyết Thệ
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: tiểu Trần
Giống như không nghe thấy, Thường Túy vừa bò dậy vừa lấy một tay xoa ngực, lại khẽ mỉm cười, vết máu chướng mắt nơi khóe môi khiến khuôn mặt tươi tắn càng thêm tà mị, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn ba phần.
“Xuy xuy*, hay cho Bỉ A Đa La, lại muốn dùng biện pháp ‘Lấy máu trả máu, dùng hồn hộ hồn’!” Chậm rãi đi về phía bệ đá, Thường Túy cười hướng Thường Hữu đang đứng bên đài nói: “Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta cũng phải táng thân như thế!” (Xuy xuy: âm thanh của tiếng cười)
Im lặng không nói, Thường Hữu quả quyết vung trường đao trong tay cắt lên mạch môn, máu tươi tuôn ra, nhiễm đỏ một cây cọc đóng hồn ngay trước người.
“Sách sách sách, ngươi gấp cái gì?” Lắc đầu, ống tay áo Thường Túy giương lên, một đạo hồng mang sáng rực thoáng hiện từ trong lòng bàn tai, một đoàn huyết vụ* phun lên trên một cây cọc đóng hồn khác. (vụ: sương, bụi nước)
“Ầm ầm…”
Tiếng sét nổ vang, sét đánh chói mắt, hai cây cọc đóng hồn đồng thời đổ, khiến hai người hầu còn lại ở xa xa sợ ngây người.
“Thường Hữu, Thường Túy!” Nước mắt thương tâm chảy tràn xuống má, Mâu Chân một thân bạch y lớn lên có dung nhan cùng Duyệt Ý phu nhân nhiều phần tương tự, chỉ là đôi mắt của nàng nhỏ màu xám nâu, thiếu vài phần xuân ý quyến rũ, nhiều hơn vài phần ôn nhu trong vắt.
Một đạo huyễn ảnh thoáng hiện lên, là Tùy Hỉ vô thanh vô tức lao về phía Trảm Thần Thai.
Thân hình còn chưa rơi xuống, một cánh tay đã giơ lên cao. Một khối cầu đầy gai bạc mĩ lệ từ lòng bàn tay hóa ra, không một chút do dự đánh vào lồng ngực. Ngay lập tức, máu từ trong ngực tuôn ra, máu nóng phun trên một cây cọc đóng hồn, Tùy Hỉ mày kiếm nhướn lên, hắng giọng thét dài: “Phật Tổ không có mắt, Vương của ta bị oan a……..”
Tiếng gào thét không cam lòng vang vọng mãi về phía chân trời, sét đánh nhanh chóng mà mãnh liệt không chút lưu tình đánh lên người hắn, một mảnh tinh hồn màu bạc rực rỡ dần dần biến mất, lại thêm một cây cọc đóng hồn nổ tiếp.
“Tùy Hỉ….” Tiếng gào thét ai oán trong gió núi, Hiên Viên hai tay đột ngột giãy giụa, kiến những cây cọc đóng hồn đồng thời nhoáng lên một cái, không còn kiên cố như trước.
Mâu Chân chân mềm nhũn lảo đảo chạy tới, vội vàng dùng tay bấu víu vào một cây cọc đóng hồn. Giương mắt lên, lại đón nhận ánh mắt Vương đầy hung ác, hận ý trong mắt cơ hồ có thể đem nàng đốt cháy đến gần như không còn một mảnh, xương cũng không lưu. (đoạn này có thể hiểu là vì dung nhan của c ấy quá giống Xá Chi)
“Vương!” Buồn bã cười một tiếng, Mâu Chân đem nửa đoạn kiếm trong tay đâm vào lồng ngực, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, cũng nhiễm đỏ lên một cây cọc đóng hồn sơn màu đen lạnh lẽo.
“Ta là Mâu Chân, không phải là…..” Con ngươi trong suốt, thản nhiên không kinh hãi.
Sét chợt đánh tới, trời đất bỗng nhiên sáng ngời, đôi mắt Hiên Viên đổ máu giống như khóc, nhìn chằm chằm mảnh tinh hồn trắng noãn chậm rãi ẩn vào cây cọc đóng hồn.
“A….” Lòng tràn đầy phẫn uất cùng hận ý hóa thành một tiếng thét dài xé rách bầu trời, chấn động mặt đất, giống như đầu một con cuồng long đang phẫn nộ gầm gừ phía chân trời.
Một đạo quang mang hắc kim, mang theo màu hồng bỗng nhiên lóe ra, đánh nhanh lên trên một cây cọc đóng hồn, rung chuyển bốn cây cọc sắt chắc chắn còn lại cuối cùng.
Một cánh tay, từ giữa đám dây thừng vươn ra, thanh trường kiếm Đế Thiên màu đen sậm từ giữa cánh tay thoáng hiện lên, Hiên Viên dựng thẳng thanh kiếm, nhắm hướng trời cao.
“Hiên Viên ta, ngày hôm nay hướng trời cao mà thề!”
Lời thề quyết tuyệt lạnh như băng, giống như ở trong trời đông giá rét băng tuyết khắc nghiệt, một con mặc long dữ tợn trên ngực đã huyết nhục mơ hồ hiện ra rõ ràng, như hận ý bất bình cháy tràn dưới đáy lòng, một vết đỏ hình giống như ngọn lửa hiện lên giữa lông mày, giống như khắc lại kí ức đen tối trong đầu.
Tiếng nói sang sảng giữa mây mù trên núi vang vọng, kéo dài không dứt….
“Nguyện rơi vào ma đạo hủy thiên diệt địa cho thỏa mối hận này, nếu không đời đời kiếp kiếp không nhập luân hồi!”
Vạn đạo sấm sét, một đạo cuối cùng hung hãn đánh xuống, đánh lên thân thể cao lớn vĩ đại tựa như núi cao lặng đứng, không thể bị đánh ngã, cuối cùng đánh xuyên thủng lồng ngực. Máu nóng phun ra như suối, thấm đỏ bệ đá, lấp đầy các khoảng trống giữa khe nứt.
Trên Trảm Thần Thai, bốn cây cọc đóng hồn ầm ầm đứt đoạn, ba mươi ba căn hệ mệnh tác trong nháy mắt biến mất, thân thể nguy nga cao lớn dần dần đổ xuống, giống như núi lớn sập xuống, ngã xuống trên bệ đá, trường kiếm từ trong tay hắn rơi ra, xuyên qua mây mù dày đặc rơi xuống nhân gian.
Gió núi khẽ nấc, tiếng thông reo nức nở nghẹn ngào, dưới chân núi lại lâm vào một mảnh lạnh lẽo tĩnh mịch, chỉ là giữa khoảng tĩnh mịnh này lại tràn ngập một cỗ bi ai, bi ai nặng nề.
Giống như không nghe thấy, Thường Túy vừa bò dậy vừa lấy một tay xoa ngực, lại khẽ mỉm cười, vết máu chướng mắt nơi khóe môi khiến khuôn mặt tươi tắn càng thêm tà mị, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn ba phần.
“Xuy xuy*, hay cho Bỉ A Đa La, lại muốn dùng biện pháp ‘Lấy máu trả máu, dùng hồn hộ hồn’!” Chậm rãi đi về phía bệ đá, Thường Túy cười hướng Thường Hữu đang đứng bên đài nói: “Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta cũng phải táng thân như thế!” (Xuy xuy: âm thanh của tiếng cười)
Im lặng không nói, Thường Hữu quả quyết vung trường đao trong tay cắt lên mạch môn, máu tươi tuôn ra, nhiễm đỏ một cây cọc đóng hồn ngay trước người.
“Sách sách sách, ngươi gấp cái gì?” Lắc đầu, ống tay áo Thường Túy giương lên, một đạo hồng mang sáng rực thoáng hiện từ trong lòng bàn tai, một đoàn huyết vụ* phun lên trên một cây cọc đóng hồn khác. (vụ: sương, bụi nước)
“Ầm ầm…”
Tiếng sét nổ vang, sét đánh chói mắt, hai cây cọc đóng hồn đồng thời đổ, khiến hai người hầu còn lại ở xa xa sợ ngây người.
“Thường Hữu, Thường Túy!” Nước mắt thương tâm chảy tràn xuống má, Mâu Chân một thân bạch y lớn lên có dung nhan cùng Duyệt Ý phu nhân nhiều phần tương tự, chỉ là đôi mắt của nàng nhỏ màu xám nâu, thiếu vài phần xuân ý quyến rũ, nhiều hơn vài phần ôn nhu trong vắt.
Một đạo huyễn ảnh thoáng hiện lên, là Tùy Hỉ vô thanh vô tức lao về phía Trảm Thần Thai.
Thân hình còn chưa rơi xuống, một cánh tay đã giơ lên cao. Một khối cầu đầy gai bạc mĩ lệ từ lòng bàn tay hóa ra, không một chút do dự đánh vào lồng ngực. Ngay lập tức, máu từ trong ngực tuôn ra, máu nóng phun trên một cây cọc đóng hồn, Tùy Hỉ mày kiếm nhướn lên, hắng giọng thét dài: “Phật Tổ không có mắt, Vương của ta bị oan a……..”
Tiếng gào thét không cam lòng vang vọng mãi về phía chân trời, sét đánh nhanh chóng mà mãnh liệt không chút lưu tình đánh lên người hắn, một mảnh tinh hồn màu bạc rực rỡ dần dần biến mất, lại thêm một cây cọc đóng hồn nổ tiếp.
“Tùy Hỉ….” Tiếng gào thét ai oán trong gió núi, Hiên Viên hai tay đột ngột giãy giụa, kiến những cây cọc đóng hồn đồng thời nhoáng lên một cái, không còn kiên cố như trước.
Mâu Chân chân mềm nhũn lảo đảo chạy tới, vội vàng dùng tay bấu víu vào một cây cọc đóng hồn. Giương mắt lên, lại đón nhận ánh mắt Vương đầy hung ác, hận ý trong mắt cơ hồ có thể đem nàng đốt cháy đến gần như không còn một mảnh, xương cũng không lưu. (đoạn này có thể hiểu là vì dung nhan của c ấy quá giống Xá Chi)
“Vương!” Buồn bã cười một tiếng, Mâu Chân đem nửa đoạn kiếm trong tay đâm vào lồng ngực, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, cũng nhiễm đỏ lên một cây cọc đóng hồn sơn màu đen lạnh lẽo.
“Ta là Mâu Chân, không phải là…..” Con ngươi trong suốt, thản nhiên không kinh hãi.
Sét chợt đánh tới, trời đất bỗng nhiên sáng ngời, đôi mắt Hiên Viên đổ máu giống như khóc, nhìn chằm chằm mảnh tinh hồn trắng noãn chậm rãi ẩn vào cây cọc đóng hồn.
“A….” Lòng tràn đầy phẫn uất cùng hận ý hóa thành một tiếng thét dài xé rách bầu trời, chấn động mặt đất, giống như đầu một con cuồng long đang phẫn nộ gầm gừ phía chân trời.
Một đạo quang mang hắc kim, mang theo màu hồng bỗng nhiên lóe ra, đánh nhanh lên trên một cây cọc đóng hồn, rung chuyển bốn cây cọc sắt chắc chắn còn lại cuối cùng.
Một cánh tay, từ giữa đám dây thừng vươn ra, thanh trường kiếm Đế Thiên màu đen sậm từ giữa cánh tay thoáng hiện lên, Hiên Viên dựng thẳng thanh kiếm, nhắm hướng trời cao.
“Hiên Viên ta, ngày hôm nay hướng trời cao mà thề!”
Lời thề quyết tuyệt lạnh như băng, giống như ở trong trời đông giá rét băng tuyết khắc nghiệt, một con mặc long dữ tợn trên ngực đã huyết nhục mơ hồ hiện ra rõ ràng, như hận ý bất bình cháy tràn dưới đáy lòng, một vết đỏ hình giống như ngọn lửa hiện lên giữa lông mày, giống như khắc lại kí ức đen tối trong đầu.
Tiếng nói sang sảng giữa mây mù trên núi vang vọng, kéo dài không dứt….
“Nguyện rơi vào ma đạo hủy thiên diệt địa cho thỏa mối hận này, nếu không đời đời kiếp kiếp không nhập luân hồi!”
Vạn đạo sấm sét, một đạo cuối cùng hung hãn đánh xuống, đánh lên thân thể cao lớn vĩ đại tựa như núi cao lặng đứng, không thể bị đánh ngã, cuối cùng đánh xuyên thủng lồng ngực. Máu nóng phun ra như suối, thấm đỏ bệ đá, lấp đầy các khoảng trống giữa khe nứt.
Trên Trảm Thần Thai, bốn cây cọc đóng hồn ầm ầm đứt đoạn, ba mươi ba căn hệ mệnh tác trong nháy mắt biến mất, thân thể nguy nga cao lớn dần dần đổ xuống, giống như núi lớn sập xuống, ngã xuống trên bệ đá, trường kiếm từ trong tay hắn rơi ra, xuyên qua mây mù dày đặc rơi xuống nhân gian.
Gió núi khẽ nấc, tiếng thông reo nức nở nghẹn ngào, dưới chân núi lại lâm vào một mảnh lạnh lẽo tĩnh mịch, chỉ là giữa khoảng tĩnh mịnh này lại tràn ngập một cỗ bi ai, bi ai nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.