Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 2 - Chương 27: Lệnh Vương

Hồ Già (Sáo)

20/06/2014

Edit: Trần

“Tùy Hỉ, Tùy Hỉ!” Hưng phấn kêu to, Đường Đường cầm hai chuỗi không rõ là vật gì đen tuyền, thối hoắc còn nhỏ từng giọt, vẻ mặt cười chói mắt đi đến bên Tùy Hỉ.

“Đường Đường!” Cúi đầu, nhìn vầng trán Đường Đường thấm một tầng mồ hôi, Tùy Hỉ cười dị thường ấm áp.

Cái kiểu tươi cười này Đường Đường từng gặp qua, là khuôn mặt tươi cười lúc hắn cười với Mâu Chân, đẹp trai chết người a!

“Hey, đừng có cười như thế với ta, cẩn thận ta yêu ngươi a!” Trên mặt nóng lên, Đường Đường phô trương thanh thế nhe răng, cầm vật trong tay đưa lên, cười đến tà ác: “Cho ngươi!”

“Đây là cái gì?” Ghét bỏ nhíu mày, Tùy Hỉ mặc dù tiếp nhận nhưng lại duỗi tay đưa ra rất xa.

“Chao!” Há mồm cắn tiếp một miếng nữa, Đường Đường hạnh phúc thở ra một hơi mùi hôi, “Ừ, nhân gian cực phẩm a! Không nghĩ tới nơi này cũng có chao.” (Chao là một món ăn làm từ đậu phụ lên men, có mùi hôi).

Mặt mũi tái xanh, Tùy Hỉ miễn cuỡng cười đem chuỗi của mình đưa qua: “Thích ăn như thế, vậy chuỗi này cũng cho ngươi đi!”

“Vậy sao được!” Mắt hạnh hiện lên quang mang bỡn cợt, Đường Đường nắm mũi Tùy Hỉ, hét lớn: “Một hơi thôi, ta cam đoan chỉ cần một hơi ngươi sẽ yêu mùi hôi của chuỗi này!”

Chần chờ đối diện với cặp mắt kiên định của Đường Đường, Tùy Hỉ cười khổ một chút, mang theo quyết tâm xả thân vì nghĩa mở miệng….

“Hô……”

“Sao rồi?” Buông tay ra, Đường Đường cười đến hai tròng mắt đầy sao.

“Ăn thật ngon!” Cao giọng khen thưởng, Tùy Hỉ thuần thục xử lý chuỗi của mình, hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười thống khoái cắt qua bầu trời đêm, cũng chấn động một hồ nước ở chỗ xa xôi khác.



“Ào!” Một tiếng nước chảy, nam tử bước ra từ trong nước, thân hình cao lớn tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, mái tóc dài trắng như tuyết tản mạn sau người, dưới ánh trăng sáng lên ánh bạc huyền bí.

Bọt nước trong suốt từ ngũ quan tuấn mỹ như được trạm chổ mà chảy xuống, lăn qua lồng ngực rộng lớn, bờ vai rắn chắc rồi đến vùng thắt lưng không có một chút sẹo lồi nào, đến cặp đùi thon dài chậm rãi nhỏ xuống, lưu luyến mà rơi trên mặt đất, hình thành một vòng sáng nhỏ, như giọt lệ tiếc hận (Trần: Edit đoạn này mà phải bịt máu mũi >”<.)

Cánh tay dài nâng lên, bàn tay to giữa hư không khẽ xoay, một kiện trường bào màu đen vô thanh vô tức bay tới, rơi vào lòng bàn tay nam tử, nhẹ nhàng xoay tròn rồi bao lấy thân hình hoàn mĩ, ung dung mà tiêu sái.

Ngẩng đầu nhìn qua mười nữ nhân tuyệt sắc đi lên hành lang màu đen, nam tử chỉ là hờ hững dừng ở đằng trước, căn bản không lưu ý đến ánh mắt bao hàm cả hưng phấn lẫn u oán và mị hoặc của những nữ nhân này, ngược lại chỉ nghĩ đến một màn vừa nhìn thấy trong Thủy Kính – - -

Khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ và nhân loại kia, bừa bãi vui sướng khiến cho Thủy Kính vốn trong trẻo lạnh lùng đều nổi lên gợn xóng, sau đó không có cách nào truyền lại hình ảnh rõ ràng.

Cánh cửa điện vừa dày vừa nặng mở ra, tiếng vọng sau hồi lâu mới nghe thấy. Hiên Viên Hận Thiên trong bóng đêm lạnh lẽo mà yên tĩnh ngồi xuống.

Đã bao lâu? Hơn một ngàn năm đi!

Từ khi Tùy Hỉ theo mình chuyển thế sang kiếp khác chưa từng cười như vậy, thuần túy mà cười, khoái hoạt không chút ưu phiền.

“Tôn Đường Đường!” Lãnh mâu nheo lại, một chưởng khẽ chém ra, cửa điện ầm ầm khép lại, khiến cho ánh sáng và ấm áp thoáng chốc bị ngăn cách bên ngoài cửa.

Không thể để nàng ở bên cạnh Tùy Hỉ được nữa!

Lực ảnh hưởng của nàng đã vượt qua sự tưởng tượng của chính mình, khiến cho Tùy Hỉ một lần lại một lần xuất hiện khác thường, thậm chí ngay tại lúc chấp hành mệnh lệnh của mình, lần đầu tiên xuất hiện —- do dự!

Đưa tay chống đầu, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng: “Tùy Hỉ, ngay lập tức mang Tôn Đường Đường quay lại, đưa về đại điện!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook