Quyển 3 - Chương 162: Nam nhân thần bí
Hồ Già (Sáo)
22/09/2014
Edit: Trần
“Ê!” Bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, Đường Đường giật mình sợ hãi quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, vóc dáng cường tráng: “Chưa trả tiền đã định chạy, muốn quỵt tiền phải không?”
“Bao, bao nhiêu tiền?” Đường Đường ngây ngốc hỏi một câu. “Hừ hừ!” Ngoài cười nhưng trong không cười, chưởng quỹ giơ một ngón tay cái to đùng: “Các vị uống là trà kim diệp tốt nhất của bổn lâu, không nhiều không ít, vừa vặn một ngàn hai. “Mẹ nó, tiền trà mà một ngàn hai, sao ngươi không đi cướp đi?” Trừng lớn mắt, Đường Đường nóng nảy/ “Cái tên ‘ăn cơm mềm’ kia không nói cho cô biết sao? Trước khi lão tử bán trà đã nói giá cho hắn rồi!” “Con sói chết tiệt này ~~~” Nghiến răng nghiến lợi đánh thái cực quyền với chưởng quầy nửa ngày, cuối cùng Đường Đường bất đắc dĩ lấy ra tất cả ngân phiếu. Đây chính là nàng dùng những ‘đồng tiền ước nguyện’ vất vả đổi (lừa đảo) mới có, không thể tin được lại bị ‘con sói’ kia tiêu hết vào tiền trà, nàng đúng là một kẻ tiêu tiền như rác mà, huhu! “Cầm lấy!” Những tờ ngân phiếu hơi gợn lên trong gió, Đường Đường đau lòng muốn khóc: “Dùng bạc này mà làm một cái gối đầu bằng vàng, mỗi ngày ôm ngủ đi!” “Hì hì, vậy cám ơn cô nương!” Vừa thấy ngân phiếu, chưởng quỹ lập tức trở mặt, liếm ngón tay, xòe ngân phiếu ra đếm đếm, “Không đúng, cô nương ơi! Chỗ này của cô chỉ có một ngàn hai, nhưng người yêu của cô gọi một bình trà, là dùng ba lạng trà kim diệp của ta cơ!” “Ba lạng?” Gân xanh mọc đầy cổ, Đường Đường thở hổn hển bám vào lan can nhìn xuống phía dưới, biển người mờ mịt, ‘con sói’ kia không biết đã trốn đi đâu nữa. “Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có gặp con!” Tức giận đập đập lan can, Đường Đường sờ soạng trên người, xem có thể tìm ra thứ gì đó, ví dụ như cái gì có thể thế chấp, rồi chờ con sói kia đến bán mình chuộc lại. Đầu ngón tay chạm đến một vật cứng giữa đai lưng, hai mắt Đường Đường đột nhiên sáng ngời, nhếch môi cười đến gió xuân phơi phới. “Ta lấy cái này để trả tiền trà, thế nào, được rồi chứ?” Xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đá Ma giới sáng lấp lánh, Đường Đường cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ. “To, to như vậy ~~~” Mồ hôi chảy đầy mặt, chưởng quỹ vò đầu bứt tai nhìn viên đá Ma giới trong tay vị cô nương, hồi hộp đến nỗi không dám đưa tay nhận. “Vật báu vô giá, vật báu vô giá đó!” “Vật báu vô giá gì cơ?” Vừa nghe lão bản tán thưởng, người xem náo nhiệt trong lầu vội vàng xông tới. “Đá Ma giới?” “To thế này cơ á?” Tiếng la sợ hãi đầy quái dị vang lên, tất cả mọi người há hốc miệng nhìn viên đá Ma giới tỏa sáng rực rỡ kia, chậm rãi chuyển tầm nhìn đến trên người Đường Đường. “Cô – – là ai?” Bóng thịt sợ hãi lui ra sau từng bước, run rẩy hỏi. “Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?” Đưa đá Ma giới ra trước mặt, Đường Đường nở nụ cười không có ý tốt lành gì. Dù sao lão bản trà lâu này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cho hắn một viên đá Ma giới làm “vật hộ mệnh” thôi! “Nhận lấy này!” Bước lên trước một bước, Đường Đường cười càng ngày càng âm hiểm, hàm răng trắng bóng lóe ra ánh sáng xanh. “Cô, cô – -” Vội vàng lùi thêm hai bước, lão bản Trà lâu không hiểu sao mồ hôi lạnh chảy đầy lưng: “Cô không phải là người?” “Sao ta lại không phải là người?” Lông mày nhướn lên, Đường Đường không vui. Nhưng nghĩ kĩ lại, quả thật nàng cũng không thể hoàn toàn xem là người, nàng là tiên mà! “Hì hì!” Đưa tay vỗ vỗ vai chưởng quỹ, Đường Đường cười đểu: “Coi như ngươi tinh mắt – -“ “Oa ~~~ Ma đó!” Tiếng la hét hoảng sợ vang lên chói tai, một chưởng của Đường Đường vỗ vào khoảng không, mấy tên đại lão gia như chó nhà có tang vội vàng chạy trốn, thoắt cái đã biến mất sạch sẽ, Đường Đường trợn tròn mắt. Cúi đầu nhìn mình, váy dài màu thủy lam phiêu dật, mái tóc đen dài mềm mại, tại sao những người này đều không nhìn thấy “tiên khí” đầy mình của nàng chứ?
“Lão nương là tiên mà!” Ngó quanh mình một lúc, Đường Đường mới ngẩng đầu hô to với đám người đang chạy điên loạn dưới lầu. Đáng tiếc, kẻ đầu sỏ gây tai họa vĩnh viễn là kẻ đầu sỏ, nàng không cẩn thận tạo ra hiểu lầm đã thành một dây dẫn lửa. Vẻ mặt Đường Đường đen sì nhìn dưới lầu, người ta kêu cha gọi mẹ chạy khắp cả con phố, nàng có làm gì đâu! “Hoàng thượng!” Một bóng đen mờ ảo bao phủ xung quanh một người áo trắng. So với đám người đang sợ hãi chạy trốn kia, bóng đen có vẻ quá nặng nề, mà người áo trắng có vẻ rất nhàn nhã, giống như sự sợ hãi và khủng hoảng xung quanh không thể xâm nhiễm ba thước xung quanh hắn. Hắn cứ cao ngạo đứng thế, kiêu ngạo mà vẫn nhã nhặn. “Sao lại thế này?” Mày kiếm hơi nhíu lại, người áo trắng ngẩng đầu nhìn Hoa Chiếu Lâu phía trước mặt. Một tòa lầu to thế, mà chỉ có một người đứng đó, một cô gái đứng dựa vào lan can mà nhìn xuống. Gió hơi nổi lên, khiến những chiếc đèn lồng nho nhỏ màu đỏ tươi hơi lay động. Dưới ánh đèn, tay áo cô gái hơi bay lên, những sợi tóc bị gió luồn qua hơi bay bay, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú đáng yêu, trên khuôn mặt đó là vẻ buồn bực và ấm ức, cái miệng đỏ hồng hơi chu lên, như đang tự an ủi mình. Người áo trắng nở nụ cười, mắt phượng trong trẻo, tươi cười ôn nhã, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất cao quý không nói nên lời, giống như một đám mây nhẹ lạc vào chốn nhân gian, dù nhiễm bụi bặm thế nào cũng không làm mất đi khí thế cao cao tại thượng của hắn. “Trẫm muốn lên lầu nhìn chút.” Tiếng nói vừa dứt, người áo trắng đã bắt đầu chuyển bước, bóng đen cũng không chút tiếng động di chuyển theo, luôn bao quanh bốn phía người áo trắng, chậm rãi theo hắn đi lên Hoa Chiếu Lâu. Cách đó không xa, trong một ngõ ngỏ đối diện với bên sườn của tòa lầu, Xạ A Lãng lại uống một ngụm rượu, rồi đưa tay áo quệt miệng, nở nụ cười ha ha: “Ta đã đoán là ngươi sẽ đến! Cũng được, có nha đầu kia giữ chân ngươi, bọn ta làm việc cũng tiện hơn!” Gió thổi qua, thân ảnh A Lãng cũng biến mấ, trên đường trừ bỏ mấy con chó hoang chạy đi kiếm ăn, thì không còn một bóng người. “Ực~~~” Rùng mình một cái, Đường Đường luôn sợ hãi cảm giác vắng lặng này, nó luôn khiến nàng cảm thấy cô độc. Xiết chặt thanh kiếm bên hông, Đường Đường đang chuẩn bị tiêu sái nhảy xuống ban công giống tam sư phụ, lại nghe thấy một tiếng gọi điềm đạm vang lên, “Cô nương chậm đã!” Giọng nam, giọng nam trung, không cao không thấp, mang đến cho người nghe cảm giác dịu dàng hòa nhã, Đường Đường ngạc nhiên quay đầu thì nhìn thấy một anh đẹp trai đến nỗi có thể khiến đêm tối cũng sáng bừng lên. “Ngươi – – gọi ta?” Nuốt nước miếng một cái, Đường Đường thầm tự trách mình lại không cảm thấy háo sắc như trước đây, mà chỉ cảm thấy kì dị. Người đàn ông này, hắn khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên cảm giác quen thuộc này không phải là sự thân quen, mà là sự lạnh lẽo, như có con rắn trườn qua mu bàn tay, cảm giác lành lạnh rờn rợn khiến người ta rùng mình
“Ê!” Bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, Đường Đường giật mình sợ hãi quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, vóc dáng cường tráng: “Chưa trả tiền đã định chạy, muốn quỵt tiền phải không?”
“Bao, bao nhiêu tiền?” Đường Đường ngây ngốc hỏi một câu. “Hừ hừ!” Ngoài cười nhưng trong không cười, chưởng quỹ giơ một ngón tay cái to đùng: “Các vị uống là trà kim diệp tốt nhất của bổn lâu, không nhiều không ít, vừa vặn một ngàn hai. “Mẹ nó, tiền trà mà một ngàn hai, sao ngươi không đi cướp đi?” Trừng lớn mắt, Đường Đường nóng nảy/ “Cái tên ‘ăn cơm mềm’ kia không nói cho cô biết sao? Trước khi lão tử bán trà đã nói giá cho hắn rồi!” “Con sói chết tiệt này ~~~” Nghiến răng nghiến lợi đánh thái cực quyền với chưởng quầy nửa ngày, cuối cùng Đường Đường bất đắc dĩ lấy ra tất cả ngân phiếu. Đây chính là nàng dùng những ‘đồng tiền ước nguyện’ vất vả đổi (lừa đảo) mới có, không thể tin được lại bị ‘con sói’ kia tiêu hết vào tiền trà, nàng đúng là một kẻ tiêu tiền như rác mà, huhu! “Cầm lấy!” Những tờ ngân phiếu hơi gợn lên trong gió, Đường Đường đau lòng muốn khóc: “Dùng bạc này mà làm một cái gối đầu bằng vàng, mỗi ngày ôm ngủ đi!” “Hì hì, vậy cám ơn cô nương!” Vừa thấy ngân phiếu, chưởng quỹ lập tức trở mặt, liếm ngón tay, xòe ngân phiếu ra đếm đếm, “Không đúng, cô nương ơi! Chỗ này của cô chỉ có một ngàn hai, nhưng người yêu của cô gọi một bình trà, là dùng ba lạng trà kim diệp của ta cơ!” “Ba lạng?” Gân xanh mọc đầy cổ, Đường Đường thở hổn hển bám vào lan can nhìn xuống phía dưới, biển người mờ mịt, ‘con sói’ kia không biết đã trốn đi đâu nữa. “Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có gặp con!” Tức giận đập đập lan can, Đường Đường sờ soạng trên người, xem có thể tìm ra thứ gì đó, ví dụ như cái gì có thể thế chấp, rồi chờ con sói kia đến bán mình chuộc lại. Đầu ngón tay chạm đến một vật cứng giữa đai lưng, hai mắt Đường Đường đột nhiên sáng ngời, nhếch môi cười đến gió xuân phơi phới. “Ta lấy cái này để trả tiền trà, thế nào, được rồi chứ?” Xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đá Ma giới sáng lấp lánh, Đường Đường cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ. “To, to như vậy ~~~” Mồ hôi chảy đầy mặt, chưởng quỹ vò đầu bứt tai nhìn viên đá Ma giới trong tay vị cô nương, hồi hộp đến nỗi không dám đưa tay nhận. “Vật báu vô giá, vật báu vô giá đó!” “Vật báu vô giá gì cơ?” Vừa nghe lão bản tán thưởng, người xem náo nhiệt trong lầu vội vàng xông tới. “Đá Ma giới?” “To thế này cơ á?” Tiếng la sợ hãi đầy quái dị vang lên, tất cả mọi người há hốc miệng nhìn viên đá Ma giới tỏa sáng rực rỡ kia, chậm rãi chuyển tầm nhìn đến trên người Đường Đường. “Cô – – là ai?” Bóng thịt sợ hãi lui ra sau từng bước, run rẩy hỏi. “Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?” Đưa đá Ma giới ra trước mặt, Đường Đường nở nụ cười không có ý tốt lành gì. Dù sao lão bản trà lâu này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cho hắn một viên đá Ma giới làm “vật hộ mệnh” thôi! “Nhận lấy này!” Bước lên trước một bước, Đường Đường cười càng ngày càng âm hiểm, hàm răng trắng bóng lóe ra ánh sáng xanh. “Cô, cô – -” Vội vàng lùi thêm hai bước, lão bản Trà lâu không hiểu sao mồ hôi lạnh chảy đầy lưng: “Cô không phải là người?” “Sao ta lại không phải là người?” Lông mày nhướn lên, Đường Đường không vui. Nhưng nghĩ kĩ lại, quả thật nàng cũng không thể hoàn toàn xem là người, nàng là tiên mà! “Hì hì!” Đưa tay vỗ vỗ vai chưởng quỹ, Đường Đường cười đểu: “Coi như ngươi tinh mắt – -“ “Oa ~~~ Ma đó!” Tiếng la hét hoảng sợ vang lên chói tai, một chưởng của Đường Đường vỗ vào khoảng không, mấy tên đại lão gia như chó nhà có tang vội vàng chạy trốn, thoắt cái đã biến mất sạch sẽ, Đường Đường trợn tròn mắt. Cúi đầu nhìn mình, váy dài màu thủy lam phiêu dật, mái tóc đen dài mềm mại, tại sao những người này đều không nhìn thấy “tiên khí” đầy mình của nàng chứ?
“Lão nương là tiên mà!” Ngó quanh mình một lúc, Đường Đường mới ngẩng đầu hô to với đám người đang chạy điên loạn dưới lầu. Đáng tiếc, kẻ đầu sỏ gây tai họa vĩnh viễn là kẻ đầu sỏ, nàng không cẩn thận tạo ra hiểu lầm đã thành một dây dẫn lửa. Vẻ mặt Đường Đường đen sì nhìn dưới lầu, người ta kêu cha gọi mẹ chạy khắp cả con phố, nàng có làm gì đâu! “Hoàng thượng!” Một bóng đen mờ ảo bao phủ xung quanh một người áo trắng. So với đám người đang sợ hãi chạy trốn kia, bóng đen có vẻ quá nặng nề, mà người áo trắng có vẻ rất nhàn nhã, giống như sự sợ hãi và khủng hoảng xung quanh không thể xâm nhiễm ba thước xung quanh hắn. Hắn cứ cao ngạo đứng thế, kiêu ngạo mà vẫn nhã nhặn. “Sao lại thế này?” Mày kiếm hơi nhíu lại, người áo trắng ngẩng đầu nhìn Hoa Chiếu Lâu phía trước mặt. Một tòa lầu to thế, mà chỉ có một người đứng đó, một cô gái đứng dựa vào lan can mà nhìn xuống. Gió hơi nổi lên, khiến những chiếc đèn lồng nho nhỏ màu đỏ tươi hơi lay động. Dưới ánh đèn, tay áo cô gái hơi bay lên, những sợi tóc bị gió luồn qua hơi bay bay, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú đáng yêu, trên khuôn mặt đó là vẻ buồn bực và ấm ức, cái miệng đỏ hồng hơi chu lên, như đang tự an ủi mình. Người áo trắng nở nụ cười, mắt phượng trong trẻo, tươi cười ôn nhã, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất cao quý không nói nên lời, giống như một đám mây nhẹ lạc vào chốn nhân gian, dù nhiễm bụi bặm thế nào cũng không làm mất đi khí thế cao cao tại thượng của hắn. “Trẫm muốn lên lầu nhìn chút.” Tiếng nói vừa dứt, người áo trắng đã bắt đầu chuyển bước, bóng đen cũng không chút tiếng động di chuyển theo, luôn bao quanh bốn phía người áo trắng, chậm rãi theo hắn đi lên Hoa Chiếu Lâu. Cách đó không xa, trong một ngõ ngỏ đối diện với bên sườn của tòa lầu, Xạ A Lãng lại uống một ngụm rượu, rồi đưa tay áo quệt miệng, nở nụ cười ha ha: “Ta đã đoán là ngươi sẽ đến! Cũng được, có nha đầu kia giữ chân ngươi, bọn ta làm việc cũng tiện hơn!” Gió thổi qua, thân ảnh A Lãng cũng biến mấ, trên đường trừ bỏ mấy con chó hoang chạy đi kiếm ăn, thì không còn một bóng người. “Ực~~~” Rùng mình một cái, Đường Đường luôn sợ hãi cảm giác vắng lặng này, nó luôn khiến nàng cảm thấy cô độc. Xiết chặt thanh kiếm bên hông, Đường Đường đang chuẩn bị tiêu sái nhảy xuống ban công giống tam sư phụ, lại nghe thấy một tiếng gọi điềm đạm vang lên, “Cô nương chậm đã!” Giọng nam, giọng nam trung, không cao không thấp, mang đến cho người nghe cảm giác dịu dàng hòa nhã, Đường Đường ngạc nhiên quay đầu thì nhìn thấy một anh đẹp trai đến nỗi có thể khiến đêm tối cũng sáng bừng lên. “Ngươi – – gọi ta?” Nuốt nước miếng một cái, Đường Đường thầm tự trách mình lại không cảm thấy háo sắc như trước đây, mà chỉ cảm thấy kì dị. Người đàn ông này, hắn khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên cảm giác quen thuộc này không phải là sự thân quen, mà là sự lạnh lẽo, như có con rắn trườn qua mu bàn tay, cảm giác lành lạnh rờn rợn khiến người ta rùng mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.